Bức rèm che nắng màu xanh đậm kéo lại, có tia nắng lờ mờ chen qua khe hở. Chiếc váy trắng bị ném dưới giường, cuộn thành một đống nhăn nhúm. Cánh tay của Kinh Phục Châu khoác lên eo An Nguyện, trong giấc ngủ An Nguyện vẫn bị người đàn ông không biết đủ này giày vò, từ phòng chiếu phim cho đến phòng của anh. Người toát đầy mồ hôi lạnh, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, mày cô cau lại. Cánh tay trên hông càng siết chặt, hơi thở phả vào vùng nhạy cảm sau gáy, hơi ấm ấy là của Kinh Phục Châu.
Anh ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô. Xương quai xanh của cô có những vết đỏ cái đậm cái nhạt, anh nhẹ nhàng hôn lên đó. An Nguyện không thoải mái lắm càu nhàu một tiếng, nhích tới nhích lui trong lòng anh.
Cọ mặt vào mái tóc đen mềm mại của cô, ánh mắt Kinh Phục Châu thật dịu dàng. “An Nguyện…” Thấy cô chưa chịu dậy, anh áp sát vào tai cô, cắn nhẹ lên trái tai. “An Nguyện bé nhỏ…”
Cõi mộng tan biến, ý thức dần tỉnh táo, An Nguyện nhíu mày, cùng với sự tỉnh táo là cả người đều đau nhức. Cô nằm trong chăn, vết sẹo trên vai lộ ra ngoài, cơ thể trong chăn bị ai đó ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Dậy rồi à?” Tâm trạng của Kinh Phục Châu rất vui vẻ, có lẽ là vì sự hốt hoảng và ngây ngô của cô tối qua. An Nguyện há miệng, cổ họng như có lửa đốt, khô khốc khiến cô cảm thấy đau rát. “Em muốn uống nước.”
Vẻ lạnh lùng ngày xưa bị ánh mắt yếu đuối này che lấp. An Nguyện không muốn bị Kinh Phục Châu nhìn thấy bộ dáng của mình, ít nhất là không nên khiến anh cảm thấy bộ dáng này của cô là vì anh. Nhưng Kinh Phục Châu như muốn làm trái ý cô, anh cúi đầu hôn lên mắt cô, là vẻ thỏa mãn sau cơn ân ái. “Mệt à?”
Cảm giác phiền muộn trong lòng lại kéo tới. An Nguyện nhếch môi lên, lần này vẻ quyến rũ không ở trong ánh mắt mà ở tại cơ thể đang sáp lại gần của cô. Tựa hờ vào lòng Kinh Phục Châu, cô nghe anh hỏi bâng quơ. “Còn về trường nữa không?”
“Về chứ.” Cô lên tiếng, giọng hơi khàn.
Cằm bị nắm lấy, An Nguyện bị buộc phải ngẩng đầu lên. Kinh Phục Châu có vẻ bất đắc dĩ, cắn nhẹ lên chóp mũi của cô một cái, giọng anh mang theo tiếng thở dài. “Sao em lại bướng như thế.”
Nghiêng đầu đi, tránh khỏi bàn tay anh, An Nguyện mỉm cười ngồi dậy, mái tóc đen xõa tung trên lưng, che khuất da thịt nõn nà. Kinh Phục Châu đưa tay sờ lên hông cô một cái, có vẻ chưa thỏa mãn. “Dậy bây giờ luôn à?”
“Còn không chịu dậy, e là ông chủ Kinh lại nổi thú tính. Anh thương xót em chút đi, còn đau đây này.”
An Nguyện đưa tay vơ lấy chiếc váy, mặc vào ngay trước mặt Kinh Phục Châu. Ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên vai cô, đó là nơi nhạy cảm nhất, mà sự xuất hiện của nó, lại có liên quan đến anh.
Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Kinh Phục Châu. Anh kéo lấy tay An Nguyện, cân nhắc chút rồi cười. “An Nguyện, chiều anh dẫn em đến một nơi, được không?”
“Chiều nay em phải về rồi.” Tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng cơ thể cô vẫn tựa vào lòng anh. Kinh Phục Châu khoác lấy eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve. “Ngoan nào, hôm nay ở thêm một đêm nữa, mai anh lái xe đưa em về.”
An Nguyện còn muốn nói gì đó thì anh đã cúi đầu hôn cô. Có lẽ vì triền miên cả đêm qua, lưỡi anh vừa tiến vào liền nhận được sự đáp trả có chút do dự của cô. Quấn lấy cô, Kinh Phục Châu nheo mắt lại, nhìn thấy đôi má đào ửng đỏ của cô gần ngay trước mắt.
Nhẹ nhàng rút lui, An Nguyện tựa vào vai Kinh Phục Châu thở dốc. Tay anh vuốt ve tấm lưng cô như vỗ về an ủi, giọng rất dịu dàng nhưng mang theo vẻ kiên quyết không khoan nhượng. “Nghe lời nào.”
“Ừ.” Giọng An Nguyện nhỏ như muỗi kêu.
Sao tiết lập xuân, khí trời Lăng Xuyên dần ấm lên. Tắm rửa xong, Kinh Phục Châu đứng trước gương lau khô tóc, quay đầu lại thì thấy An Nguyện vẫn uể oải tựa vào sô pha. Anh quay vào gương, trong gương cũng phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của cô. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt anh, An Nguyện ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn qua và cười hì hì. “Kinh Phục Châu, phòng của anh đúng đơn giản, em còn tưởng ông chủ lớn như các anh trong phòng sẽ có két sắt hay gì đó chứ.”
“Anh không thường ở đây.” Kinh Phục Châu đi tới, ném chiếc khăn vào lòng cô, nháy mắt trời đất tối sầm, An Nguyện đã bị anh bế ngồi trên đùi mình. Đầu tóc ướt sũng kề sát lại, giọng anh hơi trầm. “Lau giúp anh.”
Khăn được đặt lên, Kinh Phục Châu cúi đầu, không ai nhìn rõ mặt của ai. Nếu lúc này cô dời tay xuống một chút, tỷ lệ ngộp chết anh ta là bao nhiêu? An Nguyện nghĩ thầm trong bụng, động tác trên tay có vẻ không tập trung lắm. Kinh Phục Châu đặt tay trên hông sau của cô, thấy cô thất thần thì tay siết lại, chân nâng lên, An Nguyện liền trượt hẳn vào lòng anh, mềm mại dán chặt vào cơ bụng anh.
Anh ngẩng đầu nắm lấy chiếc khăn với nụ cười khẽ. “Yếu như mèo, lau sao khô được chứ.”
“Sao anh không dùng máy sấy tóc?” An Nguyện giãy một chút, định đứng lên lấy thì bị anh chặn lại, đành phải cúi đầu nhìn anh.
“Dúng máy sấy sẽ đau đầu.” Anh nhìn vào mắt cô, giải thích một cách nhẹ tênh. “Có lẽ trước đây để lại di chứng gì đó.”
“Trước đây? Trước đây là khi nào?” An Nguyện bắt được sơ hở trong lời nói của anh, mắt sáng lên.
Nhưng anh lại không chịu nói tiếp, dùng đầu óc ướt sũng cọ vào cổ cô. An Nguyện la một câu “đừng đùa”, lùi về phía sau tránh ra nhưng lại bị anh giữa trên đùi mình. Cô cố ngửa nửa người trên ra sau, bị mái tóc anh làm cho ngứa ngáy phải bật cười. Đưa tay níu lấy cổ áo anh, đầu gác lên xương quai xanh của anh, cô nói: “Được rồi được rồi, anh không muốn nói thì thôi, em chỉ tò mò thôi mà.”
“Sau này anh sẽ kể cho em nghe.” Kinh Phục Châu véo hai má cô, vừa buông tay ra, cô liền trốn khỏi lòng anh nhanh như chú thỏ. Anh bật cười bất đắc dĩ, vừa mở tủ quần áo vừa nhắc cô. “Về phòng thay quần áo đi, chúng ta ăn cơm xong là đi ngay.”
Về phần đi chỗ nào, An Nguyện hỏi mấy lần mà anh chỉ cười rất bí mật. A Dương đã đậu xe dưới lầu từ sớm, hai người một trước một sau xuống lầu, gã thấy Kinh Phục Châu đi phía trước, mặt như có gió xuân thổi qua. Người phía sau anh cũng từ chỗ tối bước ra, lúc đó An Nguyện đang nhìn vào lưng Kinh Phục Châu, đôi mày nhíu lại như có gì đó rối rắm trong lòng.
A Dương cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được lạ chỗ nào. Từ lúc xuất hiện đến bây giờ, cô gái này luôn cho gã một cảm giác không lành. Càng là người không có sức sát thương thì càng ẩn chứa những bí mật nguy hiểm. Có điều dĩ nhiên Kinh Phục Châu đã quá hiểu điều này, đâu đến lượt gã phải nhắc nhở.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, An Nguyện theo sau Kinh Phục Châu, hơi nghi hoặc. “Dẫn em đến tái khám à?”
“Không phải tái khám, lát nữa em sẽ biết.”
Thang máy lên lầu sáu, khu đó là phòng làm việc riêng của các bác sĩ. Lúc nằm viện, An Nguyện đã từng đến đây, bác sĩ chính của cô tên là Chu Lẫm, phòng làm việc ở tầng này. Chu Lẫm và Kinh Phục Châu dường như là đã quen nhau từ rất lâu, trước kia An Nguyện đã nghe ngóng được ít manh mối.
Chút manh mối này bao gồm, quan hệ ám muội giữa Chu Lẫm và Kinh Nhiễm.
“Trước kia chưa giới thiệu với em, Chu Lẫm là bạn lâu năm của anh, ngoại trừ là bác sĩ ở đây, anh ấy còn là một thợ xăm rất xuất sắc.” Đứng trước cửa, Kinh Phục Châu nắm tay An Nguyện, dường như cảm thấy lúc này mình đang chuẩn bị cho cô một bất ngờ lớn. “An Nguyện, vết sẹo đó rất khó coi, chúng ta xăm chữ lên cho đẹp nhé.”
Nụ cười trên mặt An Nguyện bỗng trở nên cứng đờ, trước khi cơn hoảng loạn trong lòng bộc lộ ra ngoài, cô ho khan vài tiếng để che giấu cảm xúc của mình. “…Xăm mình?”
“Ừ.” Kinh Phục Châu ôm cô, hôn nhẹ lên thái dương của cô. “Dù sao thì vết sẹo ấy cũng là do anh mà ra, con gái đều không thích trên người có sẹo, chúng ta che nó đi nhé.”
Không cho An Nguyện thời gian chần chừ, anh đã nắm lấy tay cô, đẩy cửa phòng làm việc ra. Chu Lẫm mặc áo blouse trắng ngồi bên trong, xem ra chờ đợi đã lâu. “Đến rồi à?”
An Nguyện cảm thấy mình lại bị đẩy ra ngoài đảo hoang, xung quanh toàn là nước biển lạnh lẽo, sâu không thấy đáy. Có một giọng nói xa lạ đang hỏi cô: Ngươi đã không thuộc về mình, trước khi lên tới bờ ngươi có bằng lòng trao cơ thể mình cho ma quỷ? Cô lắc đầu trong nước mắt, nói tôi phải rút lui trong an toàn, cuối cùng tôi sẽ có cuộc sống của riêng mình, tôi phải mang theo niềm tin của Trình Kỳ mà sống tiếp.
Nhưng thực tế không ai nghe thấy cô nói, cô nhìn thấy Chu Lẫm viết một chữ Đàn thật đẹp trên giấy, Kinh Phục Châu đứng bên cạnh nghiêm túc nói chuyện với anh ta, họ muốn xăm chữ này lên vết sẹo của cô, giống như những phạm nhân phạm tội tày đình thời xưa, trước khi được thả, bị khắc những chữ nhục nhã trên mặt.
Chữ Đàn ấy là tên của Kinh Phục Châu. Đối với An Nguyện mà nói, điều nhục nhã nhất trên thế giới này cũng không chỉ như thế.
Bắt lấy cổ tay Kinh Phục Châu, sắc mặt An Nguyện tái nhợt. “Kinh Phục Châu, em không muốn xăm mình, em sợ đau.”
Sắc mặt cô rất tệ, trán toát mồ hôi lạnh. Kinh Phục Châu nhíu mày, Chu Lẫm cũng nghi hoặc bước tới. “Sao tự nhiên sắc mặt lại như thế? Có phải bị bệnh gì không?”
An Nguyện lắc đầu, vẫn nói câu ấy. “Em không muốn xăm mình.”
Kinh Phục Châu đưa tay chạm vào trán cô, không nóng như anh nghĩ. Anh đến gần cô hơn, định nói gì đó thì Chu Lẫm đứng bên cạnh bỗng nhiên bật cười, giải vây giúp cô. “Anh Châu à, nhìn xem anh khiến bạn gái mình sợ tới mức nào rồi, không muốn xăm thì thôi, không sao đâu.”
Nhờ câu này, khuôn mặt vốn mang theo vẻ nghi ngờ của Kinh Phục Châu cũng thả lỏng ra. Anh khẽ ôm cô, cảm thấy dở khóc dở cười. “An Nguyện, anh không biết thì ra em nhát gan đến vậy.”
Lòng vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng, An Nguyện dán mặt vào áo sơ mi của anh, chất vài hơi thô ráp nhưng cô lại không cảm thấy đau, chỉ nhỏ giọng xác nhận lại. “…Vậy không xăm nữa?”
Chu Lẫm cười càng tươi hơn. “Không xăm thì thôi. Cô như thế, anh Châu có gác đao lên cổ tôi cũng không dám xăm.”
Lúc cười, ánh mắt anh rất trong trẻo, thoạt nhìn khác hẳn với A Dương và Đào Tử bên cạnh Kinh Phục Châu. An Nguyện thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này mình thật vô dụng, cô xấu hổ đứng thẳng dậy, ngượng ngùng cười. “Làm mất thời gian của anh rồi.”
“Đâu có gì. Lúc nào tôi cũng có thời gian dành cho anh Châu.” Chu Lẫm cười rồi bỏ tờ giấy có viết chữ vào trong ngăn kéo. Kinh Phục Châu ôm eo An Nguyện, nếu đã không xăm thì chào hỏi vài câu rồi về ngay. A Dương không ngờ lại nhanh như vậy, lúc mở cửa xe gã còn nghi hoặc nhìn An Nguyện một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt cô. An Nguyện nhìn gã bằng ánh mắt ngơ ngác, gã vội vã lắc đầu nói không có gì.
Cảm giác kỳ lạ ấy ngày càng mãnh liệt.
“Anh Châu, chúng ta về Cổ Lâu à?” Nhìn vào kính chiếu hậu, A Dương hỏi.
Kinh Phục Châu ừ một tiếng, quay đầu qua, An Nguyện ngồi rất xa anh, nghiêng đầu nhìn vườn hoa bên ngoài ngẩn người. Từ bóng lưng ấy, anh cảm nhận được cảm xúc của cô, lòng đoán chắc là trước khi đi xăm không chịu nói với cô một tiếng nên giờ cô làm mình làm mẩy với anh. Cảm giác mới mẻ vì con mồi vừa sập bẫy còn đó, Kinh Phục Châu vẫn vui vẻ dỗ dành cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ sau gáy của cô với vẻ lấy lòng, giống như đang vuốt ve con mèo cưng của mình.
An Nguyện quay đầu lại, nhìn anh với vẻ lạnh nhạt.
“A Dương, thả màn ngăn xuống đi.” Kinh Phục Châu nói nhỏ một câu, không biết A Dương đã nhấn thứ gì mà giữa ghế trước và ghế sau xuất hiện một vách ngăn rất dày. Vẻ mặt An Nguyện hơi thay đổi, cô biết có lẽ anh không muốn nhìn thấy mình khép nép dỗ dành phụ nữ nên cười khẽ một tiếng, hất mặt lên nhìn anh. “Kinh Phục Châu, anh nhiều trò thật nhỉ.”
Đây là câu mỉa mai, nhưng khi thốt ra từ miệng cô thì lại mang theo chút giận dỗi và nũng nịu. Kinh Phục Châu ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình. Cơ thể mềm mại ấy bị ôm chặt, lòng anh mới cảm thấy thỏa mãn và dễ chịu. “Không nhiều chiêu trò thì làm sao thu phục được em.”
“Cái này cũng vì tôi sao?” An Nguyện gõ vài cái lên tấm vách ngăn. “Trang bị chuyên nghiệp thế này, anh đã vui vẻ với bao nhiêu người trong này rồi hả?”
Bộ dáng vênh mặt hất hàm của cô làm Kinh Phục Châu bật cười, tay anh đặt lên hông cô, dựa sát vào tai cô. “Thế nào, An Nguyện bé nhỏ muốn thử làm trên xe ư?”
Hương thơm trên người cô khiến anh cảm thấy hơi khô nóng, vậy mà cô còn muốn né tránh sự đụng chạm của anh, miệng thì đanh đá. “Ai muốn làm với anh, nói không chừng băng ghế sau này đã có không ít người nằm.”
Kinh Phục Châu dùng một tay nắm chặt hai cổ tay của cô, kéo chúng lên cao, ép vào cửa kính. An Nguyện bị buộc phải ưỡn người lên, bị anh kiềm chế không thể nhúc nhích. Anh đưa tay kéo khóa quần jean của cô, môi lượt lung tung giữa khóe môi và cổ cô, nhỏ giọng giải thích: “Không có, em là người đầu tiên.”
An Nguyện cong đầu gối lên, đẩy anh ra xa hơn một chút, vì bị anh chọc ghẹo nên hơi thở cũng hơi dồn dập. “Kinh Phục Châu, anh đừng hòng gạt được tôi. Nếu không có chuyện gì thì ai rảnh mà lắp thứ này trong xe chứ.”
Sự bướng bỉnh của cô khiến anh tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không đành lòng bức cô. Một lúc sau, Kinh Phục Châu mới thở dài một hơi. “Vách ngăn này có công dụng khác, bàn chuyện làm ăn trong này khá là…” Anh dừng lại một chút, dường như đang tìm từ ổn thỏa nhưng lập lờ. “Khá là thích hợp.”
An Nguyện không nói chuyện, trên mặt đầy vẻ hoài nghi và không tin tưởng. Thật ra cô biết Kinh Phục Châu đang nói thật, loại giao dịch ấy xảy ra trên xe cũng không có gì lạ. Giả vờ ngây thơ, An Nguyện ôm lấy cổ anh, nửa nũng nịu nửa buồn bã nhìn anh. “Kinh Phục Châu, sao em lại cảm thấy anh có rất nhiều chuyện còn giấu em, cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta còn rất xa.”
Hơi thở của anh đã ổn định lại, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, giọng rất thản nhiên. “Sao lại nói thế?”
“Có ai đó đã từng nói, con gái sau khi trao mình xong thì sẽ lo được lo mất.” An Nguyện thả chân xuống, anh thuận thế bế cô lên, cô liền tựa vào lòng anh. “Kinh Phục Châu, em là một người không có gì cả, nhưng anh lại khiến em lo được lo mất.”
Như đang nhắc nhở, Kinh Phục Châu, đây là vinh dự của anh đấy.
Không lâu trước đó, anh đã từng cảm thấy việc mình nhớ tên An Nguyện là vinh dự của cô. Từ mực độ tự phụ mà nói, họ là một đôi trời đất tạo nên. Kinh Phục Châu đua nghịch mái tóc cô, cảnh vật bên ngoài cho thấy đã gần đến Cổ Lâu, câu “lo được lo mất” của cô được anh nghiền ngẫm khá lâu, cư nhiên cảm thấy có vị ngọt ngào.
Anh cúi đầu, ngón tay cái vuốt ve bờ môi xinh đẹp của cô.
“Sau này đi, sau này anh sẽ từ từ kể hết cho em nghe.”
Vào buổi sáng sớm mặt trời vừa nhú lên này, họ không đi ăn sáng cùng nhau như lời đã hẹn, mặc dù lúc An Nguyện đề nghị như vậy, trong lòng Kinh Phục Châu rất vui.
Lúc xe dừng lại bên đường, Kinh Phục Châu nhìn cô với vẻ áy náy. “Đợi tôi xử lý xong việc thì sẽ đến tìm em.”
An Nguyện cúi đầu, đang nghịch những sợi vải trên ống tay áo mình, như không nghe thấy. Kinh Phục Châu nhận ra cô không vui nên dựa sát vào cô hơn một chút, nhẫn nại nói: “Hay là tôi cho em ít tiền, em tự đi ăn gì đó thật ngon.”
Động tác trên tay bỗng dừng lại, An Nguyện quay đầu nhìn anh, im lặng một lát thì cười thật ôn hòa. “Không cần đâu, anh bận thì cứ đi đi, tôi xuống xe ở đây.”
“Tôi đưa em về trường…” Lời của Kinh Phục Châu bị hành động mở cửa xe của An Nguyện ngắt ngang, một chân của cô đã nhanh nhẹn vươn ra khỏi chiếc xe, giống như ngồi thêm một giây một phút nữa là bị tra tấn. Anh chưa bao giờ thấy An Nguyện như vậy. Dù trước kia cô luôn trêu chọc khiêu khích anh nhưng vẫn giữ chừng mực chưa vượt qua giới hạn của anh. Đây là lần đầu tiên cô cáu kỉnh thế này với anh, và điều này không may là đã vượt qua giới hạn của anh.
Kinh Phục Châu mím môi, vốn định mở cửa xe đuổi theo cô nhưng tay lại chần chừ đặt trên tay nắm cửa. Anh giương mắt nhìn An Nguyện đi xa. Cô không quay đầu lại, lúc qua đường còn không quên cẩn thận nhìn trái nhìn phải, mỗi bước đều đi ngay ngắn trên vạch dành cho người đi bộ. Cuối cùng tay Kinh Phục Châu buông ra, đặt lên vô lăng.
Mới mười phút trước, anh nhận được điện thoại của A Dương nói là Hoa Lê ở Cổ Lâu cắt cổ tay tự tử nhưng không thành, đang kêu khóc đòi gặp anh.
Tuy anh hoàn toàn có thể lạnh lùng nói vào điện thoại là “vậy cứ để cô ta chết đi” nhưng lúc đó An Nguyện đang ngồi bên cạnh anh. Anh vừa không thể để lộ sự lạnh lùng không nhân tính của mình trước mặt cô vừa không thể khiến cô cảm thấy mình còn vương vấn tình cảm với người con gái khác. Giữa hai sự lựa chọn khó khăn ấy, anh quyết định đưa cô về trường trước rồi sẽ đến Cổ Lâu, nhưng cô lại không vui.
Tay nắm chặt vô lăng, Kinh Phục Châu vừa đợi đèn đỏ vừa khẽ thở dài. Anh cảm thấy dường như kể từ khi mình gặp An Nguyện, số lần thở dài bỗng trở nên nhiều hơn.
Nhưng cũng trở nên thích cười hơn thường ngày, đây là sự thật.Lúc Kinh Phục Châu chạy về Cổ Lâu thì Hoa Lê đang khóc lóc xé băng gạc trên tay mình. Cô ta vừa khóc vừa không ngừng nhìn ra cửa, cuối cùng cũng nhìn thấy người mình muốn gặp. Kinh Phục Châu dựa vào cửa, không bước vào phòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt A Dương. “Chút chuyện thế này sao phải gọi cho tôi?”
A Dương sững sờ, vội vàng quay mặt qua nhìn Đào Tử. Trước đây Cổ Lâu cũng từng xuất hiện chuyện các cô gái dùng cái chết để đe dọa thế này nhưng chưa bao giờ làm phiền đến Kinh Phục Châu. Họ đoán rằng có lẽ Hoa Lê có một vị trí hơi đặc biệt trong lòng anh nên không dám để xảy ra bất trắc, không ngờ lại gây ra chuyện ngu xuẩn thế này. Người đứng ngoài cửa từ từ cất bước đi vào phòng. Anh không cúi đầu xuống, chỉ dùng ánh mắt cao cao tại thượng để nhìn khuôn mặt thanh tú của Hoa Lê.
“Tại sao lại cắt tay? Chỉ vì muốn gặp tôi?” Kinh Phục Châu đưa hai tay khoanh trước ngực, giọng rất hờ hững, trong đó không có vẻ giận dữ, chỉ có vẻ lạnh lùng. Hoa Lê để cho bác sĩ bên cạnh băng bó cho mình, ánh mắt lướt thật nhanh qua mặt anh rồi vội vàng quay đi. “Anh Châu, em sợ anh đuổi em đi.”
Anh nghe xong thì gật đầu ra vẻ đã hiểu. Rất nhiều phụ nữ trong Cổ Lâu đều có nỗi sợ hãi này, sợ mình lớn tuổi nhan sắc phai tàn, không còn thứ để kiếm cơm. Nhưng đó không phải là lý do. “Em có biết những cô gái khác, lúc sợ mình bị đuổi đi thì sẽ làm thế nào không?”
Hoa Lê ngẩng đầu lên trong nỗi e ngại và nghi hoặc, không dám nhìn vào mắt anh. Cho dù không biết họ sẽ làm thế nào, nhưng cô biết tuyệt đối không phải là tìm đến cái chết.
“Họ sẽ càng cố gắng hơn, cố gắng lấy lòng tôi, hoặc lấy lòng những người đàn ông tôi bảo họ tiếp.” Kinh Phục Châu giơ tay lên đặt lên đầu Hoa Lê, sau đó từ từ trượt xuống, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô. “Dùng miệng, dùng tay, dùng bất cứ bộ phận nào trên cơ thể họ. Em còn trẻ như vậy, làm gì mà không có người thích. Những người phụ nữ đến Cổ Lâu đều biết địa vị của mình, tôi nuôi các em là vì tôi thích, nhưng có lúc tôi cũng không muốn nuôi không, muốn kiếm chút báo đáp cũng không phải là quá đáng. Em chỉ mới phục vụ anh em của tôi có vài lần mà thôi, còn chưa bảo em đi phục vụ mấy tên quan bụng phệ béo núc kia, em uất ức gì chứ? Tôi đã hỏi ý kiến của em, là tự em muốn tới đây. Em đến đây không phải để hưởng thụ mà là để bọn tôi hưởng thụ.”
Nước mắt của Hoa Lê rơi tí tách nhưng lại mím môi không dám khóc ra tiếng.
Dường như Kinh Phục Châu cảm thấy hơi đau lòng, bởi vì lúc cô gái này khóc, dáng vẻ giống hệt tên mình, như giọt mưa đọng trên cánh hoa lê. Lần này coi như anh đã nhớ rõ tên của Hoa Lê, tay từ từ rời khỏi mặt cô rồi nắm lấy cổ tay đang băng bó. Vết cắt rất nông, vừa nhìn đã biết chỉ là chiêu trò của đàn bà, mà trước nay anh lại ghét nhất điều này. “Nhưng Hoa Lê à, biểu hiện của em hôm nay khiến tôi rất không vui, bất luận với trên tư cách một con điếm hay một kẻ tự sát, em đều không chuyên nghiệp.”
Anh nói xong bèn nhặt con dao gọt trái cây còn dính máu trên bàn lên. Ánh mắt của Hoa Lê dại ra, sau đó lập tức nhìn anh với vẻ kinh hoàng: “Anh Châu…”
“Cắt cổ tay thì phải tìm động mạch mà cắt, nếu em cắt trúng động mạch, nói không chừng máu có thể phun cao hơn cả mét.” Kinh Phục Châu vừa nói vừa lần tìm động mạch trên phần cổ tay vẫn nguyên vẹn của Hoa Lê, giống như một đầu bếp lành nghề đang chuẩn bị mổ nguyên liệu nấu nướng. Cả người Hoa Lê run bần bật, A Dương và Đào Tử bên cạnh đều dự cảm được điều gì nên lặng lẽ đứng lên, lùi lại một bước.
“Hoa Lê, tôi sẽ không để em chết, tôi chỉ muốn dạy em một bài học là: Diễn kịch thì phải diễn tròn vai.” Kinh Phục Châu nói xong, nụ cười lạnh trên khóe môi cũng biến mất, gần như là không hề do dự, vung tay lên cắt xuống. Máu tươi bắn tung tóe, bên tai là tiếng gào thét thảm thiết của Hoa Lê. Anh vứt con dao, đứng lên, xua tay với vị bác sĩ vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh. “Chu Lẫm, thu dọn một chút, đừng để cô ta chết.”
Chu Lẫm là bác sĩ đi theo Kinh Phục Châu nhiều năm, đã quá quen với những chuyện thế này nên nghe thế thì bình tĩnh bước tới. A Dương nghiêng mặt đi không nỡ nhìn, một lúc sau mới ấp úng lên tiếng. “Anh Châu… là do em suy nghĩ không chu đáo, anh bớt giận đi.”
Sao anh ta lại không nhận ra được Kinh Phục Châu đang dùng một cô gái để trút cơn giận của mình. Nhưng anh ta hoàn toàn không biết rằng cơn giận này phần lớn không phải vì mình mà là do An Nguyện gây ra.
“Mấy ngày nay Hoa Lê cứ ở trong phòng dưỡng thương, các cậu đừng đến làm phiền cô ta, tôi không muốn chuyện rắc rối thêm. Sau khi vết thương lành, nếu cô ta muốn đi thì cho ít tiền thả cô ta đi.” Kinh Phục Châu nói xong thì cúi đầu nhìn ống tay áo mình, nơi đó có dính máu của Hoa Lê. Anh nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới trong rạp chiếu phim khuya, An Nguyện đưa tay nắm chặt cổ tay anh cũng đúng ngay vị trí này.
Mà bây giờ, mùi hương thuộc về cô đã bị trộn lẫn với mùi máu của người khác.
Dụi nhẹ đôi mắt, Kinh Phục Châu nhìn ánh bình minh của ngày mới bên ngoài. Anh bỗng nhiên cảm thấy đêm qua chỉ là một giấc mơ, cô hát cho anh nghe, cô khoác cánh tay anh, cô giận dỗi mở cửa xe, quay người bỏ đi.
Anh có nên gọi điện thoại nói gì với cô không nhỉ? Nhưng anh lại không biết nên nói gì bây giờ. Đàn ông và phụ nữ cãi nhau xong thì dùng cách nào để làm hòa đây? Mấy chiêu mà trong phim hay chiếu có tác dụng gì với An Nguyện không?
Mang theo nghi vấn ấy, Kinh Phục Châu trở về phòng mình tắm rửa. Nước ấm phun xuống đầu, anh nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng dưới vòi hoa sen thật lâu.
Cuối cùng anh vẫn không liên lạc với cô.
***
Lúc An Nguyện trở lại ký túc xá thì các bạn cùng phòng vừa thức dậy, đang làm vệ sinh cá nhân. Thấy cô trở lại, mấy người họ đều ngẩn ra rồi lại đi làm chuyện của mình. Không phải họ tẩy chay cô mà do cô không hòa đồng, lúc vừa nhập học cũng có người rủ cô đi mua sắm, đi thư viện… nhưng đều bị cô từ chối, lâu dần không còn ai rủ cô nữa.
Mang theo vẻ mệt mỏi rã rời, An Nguyện trẻo lên giường ngủ một giấc, trốn tiết đầu buổi sáng. Có điều hôm nay cô ngủ hơi lâu, đến khi thức dậy thì phát hiện khỏi cần phải học tiết thứ hai, bởi vì đã quá giờ cơm trưa.
Bước xuống giường với vẻ mệt mỏi, An Nguyện nhìn thấy trên bàn có một hộp mì đóng góp mang về. Chiều không có tiết, các bạn cùng phòng người thì đang ngủ trưa, người thì đang ngồi bên bàn đọc sách hoặc nghịch điện thoại. Người ở giường bên kia nghe tiếng thì quay lại, nhìn cô với vẻ hơi lo lắng. “An Nguyện, có phải cậu bị bệnh không? Bọn mình mua mì về cho cậu, cậu ăn chút đi.”
“Cái này là mua về cho mình?” An Nguyện ngẩn người, thấy cô bạn gật đầu với nụ cười rất thiện ý, cô có vẻ bất an. “Cảm ơn cậu.”
“Có gì đâu. Cậu mau ăn đi. Vở ghi chép sáng nay thì có thể mượn của trưởng phòng.”
An Nguyện gật đầu, ngồi xuống bên bàn. Nước lèo rất thanh, trên mặt còn có váng dầu và hành lá. Có lẽ vì mua đã khá lâu nên mì nở ra và dính lại. Cô vừa cố sức dùng đũa tách chúng ra vừa vô thức nhìn điện thoại của mình. Suốt cả buổi sáng, không có một cuộc điện thoại gọi đến.
Cô không chút biểu cảm đặt chiếc điện thoại ra xa hơn, cúi đầu ăn mì. Lòng tốt đến từ các bạn cùng phòng khiến cô hơi cảm động, cũng hơi ngạc nhiên. Có lẽ cuộc sống của những người khác đều rất tốt, dù gia đình có cãi vã không hòa thuận hay gặp trái đắng trong tình yêu thì chúng cũng cấu thành từ những niềm hạnh phúc. Những người đó đã nhận được những điều tốt đẹp cho nên có thể đáp lại xã hội những điều tốt đẹp. Trên đời này dường như chỉ có cô là mang trong lòng mối thù quá lớn, cuộc sống lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Hơi nóng từ bát mì xông lên mắt, An Nguyện bỗng cảm thấy thật tủi thân. Lòng cô lại bất chợt nhớ đến một người, từ nhỏ đến lớn mỗi lần cô cảm thấy uất ức thì sẽ nghĩ đến người đó.
Nếu cô muốn nghe theo xúc cảm một lần, cũng không phải là không thể.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bức rèm che nắng màu xanh đậm kéo lại, có tia nắng lờ mờ chen qua khe hở. Chiếc váy trắng bị ném dưới giường, cuộn thành một đống nhăn nhúm. Cánh tay của Kinh Phục Châu khoác lên eo An Nguyện, trong giấc ngủ An Nguyện vẫn bị người đàn ông không biết đủ này giày vò, từ phòng chiếu phim cho đến phòng của anh. Người toát đầy mồ hôi lạnh, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, mày cô cau lại. Cánh tay trên hông càng siết chặt, hơi thở phả vào vùng nhạy cảm sau gáy, hơi ấm ấy là của Kinh Phục Châu.
Anh ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô. Xương quai xanh của cô có những vết đỏ cái đậm cái nhạt, anh nhẹ nhàng hôn lên đó. An Nguyện không thoải mái lắm càu nhàu một tiếng, nhích tới nhích lui trong lòng anh.
Cọ mặt vào mái tóc đen mềm mại của cô, ánh mắt Kinh Phục Châu thật dịu dàng. “An Nguyện…” Thấy cô chưa chịu dậy, anh áp sát vào tai cô, cắn nhẹ lên trái tai. “An Nguyện bé nhỏ…”
Cõi mộng tan biến, ý thức dần tỉnh táo, An Nguyện nhíu mày, cùng với sự tỉnh táo là cả người đều đau nhức. Cô nằm trong chăn, vết sẹo trên vai lộ ra ngoài, cơ thể trong chăn bị ai đó ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Dậy rồi à?” Tâm trạng của Kinh Phục Châu rất vui vẻ, có lẽ là vì sự hốt hoảng và ngây ngô của cô tối qua. An Nguyện há miệng, cổ họng như có lửa đốt, khô khốc khiến cô cảm thấy đau rát. “Em muốn uống nước.”
Vẻ lạnh lùng ngày xưa bị ánh mắt yếu đuối này che lấp. An Nguyện không muốn bị Kinh Phục Châu nhìn thấy bộ dáng của mình, ít nhất là không nên khiến anh cảm thấy bộ dáng này của cô là vì anh. Nhưng Kinh Phục Châu như muốn làm trái ý cô, anh cúi đầu hôn lên mắt cô, là vẻ thỏa mãn sau cơn ân ái. “Mệt à?”
Cảm giác phiền muộn trong lòng lại kéo tới. An Nguyện nhếch môi lên, lần này vẻ quyến rũ không ở trong ánh mắt mà ở tại cơ thể đang sáp lại gần của cô. Tựa hờ vào lòng Kinh Phục Châu, cô nghe anh hỏi bâng quơ. “Còn về trường nữa không?”
“Về chứ.” Cô lên tiếng, giọng hơi khàn.
Cằm bị nắm lấy, An Nguyện bị buộc phải ngẩng đầu lên. Kinh Phục Châu có vẻ bất đắc dĩ, cắn nhẹ lên chóp mũi của cô một cái, giọng anh mang theo tiếng thở dài. “Sao em lại bướng như thế.”
Nghiêng đầu đi, tránh khỏi bàn tay anh, An Nguyện mỉm cười ngồi dậy, mái tóc đen xõa tung trên lưng, che khuất da thịt nõn nà. Kinh Phục Châu đưa tay sờ lên hông cô một cái, có vẻ chưa thỏa mãn. “Dậy bây giờ luôn à?”
“Còn không chịu dậy, e là ông chủ Kinh lại nổi thú tính. Anh thương xót em chút đi, còn đau đây này.”
An Nguyện đưa tay vơ lấy chiếc váy, mặc vào ngay trước mặt Kinh Phục Châu. Ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên vai cô, đó là nơi nhạy cảm nhất, mà sự xuất hiện của nó, lại có liên quan đến anh.
Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Kinh Phục Châu. Anh kéo lấy tay An Nguyện, cân nhắc chút rồi cười. “An Nguyện, chiều anh dẫn em đến một nơi, được không?”
“Chiều nay em phải về rồi.” Tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng cơ thể cô vẫn tựa vào lòng anh. Kinh Phục Châu khoác lấy eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve. “Ngoan nào, hôm nay ở thêm một đêm nữa, mai anh lái xe đưa em về.”
An Nguyện còn muốn nói gì đó thì anh đã cúi đầu hôn cô. Có lẽ vì triền miên cả đêm qua, lưỡi anh vừa tiến vào liền nhận được sự đáp trả có chút do dự của cô. Quấn lấy cô, Kinh Phục Châu nheo mắt lại, nhìn thấy đôi má đào ửng đỏ của cô gần ngay trước mắt.
Nhẹ nhàng rút lui, An Nguyện tựa vào vai Kinh Phục Châu thở dốc. Tay anh vuốt ve tấm lưng cô như vỗ về an ủi, giọng rất dịu dàng nhưng mang theo vẻ kiên quyết không khoan nhượng. “Nghe lời nào.”
“Ừ.” Giọng An Nguyện nhỏ như muỗi kêu.
Sao tiết lập xuân, khí trời Lăng Xuyên dần ấm lên. Tắm rửa xong, Kinh Phục Châu đứng trước gương lau khô tóc, quay đầu lại thì thấy An Nguyện vẫn uể oải tựa vào sô pha. Anh quay vào gương, trong gương cũng phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của cô. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt anh, An Nguyện ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn qua và cười hì hì. “Kinh Phục Châu, phòng của anh đúng đơn giản, em còn tưởng ông chủ lớn như các anh trong phòng sẽ có két sắt hay gì đó chứ.”
“Anh không thường ở đây.” Kinh Phục Châu đi tới, ném chiếc khăn vào lòng cô, nháy mắt trời đất tối sầm, An Nguyện đã bị anh bế ngồi trên đùi mình. Đầu tóc ướt sũng kề sát lại, giọng anh hơi trầm. “Lau giúp anh.”
Khăn được đặt lên, Kinh Phục Châu cúi đầu, không ai nhìn rõ mặt của ai. Nếu lúc này cô dời tay xuống một chút, tỷ lệ ngộp chết anh ta là bao nhiêu? An Nguyện nghĩ thầm trong bụng, động tác trên tay có vẻ không tập trung lắm. Kinh Phục Châu đặt tay trên hông sau của cô, thấy cô thất thần thì tay siết lại, chân nâng lên, An Nguyện liền trượt hẳn vào lòng anh, mềm mại dán chặt vào cơ bụng anh.
Anh ngẩng đầu nắm lấy chiếc khăn với nụ cười khẽ. “Yếu như mèo, lau sao khô được chứ.”
“Sao anh không dùng máy sấy tóc?” An Nguyện giãy một chút, định đứng lên lấy thì bị anh chặn lại, đành phải cúi đầu nhìn anh.
“Dúng máy sấy sẽ đau đầu.” Anh nhìn vào mắt cô, giải thích một cách nhẹ tênh. “Có lẽ trước đây để lại di chứng gì đó.”
“Trước đây? Trước đây là khi nào?” An Nguyện bắt được sơ hở trong lời nói của anh, mắt sáng lên.
Nhưng anh lại không chịu nói tiếp, dùng đầu óc ướt sũng cọ vào cổ cô. An Nguyện la một câu “đừng đùa”, lùi về phía sau tránh ra nhưng lại bị anh giữa trên đùi mình. Cô cố ngửa nửa người trên ra sau, bị mái tóc anh làm cho ngứa ngáy phải bật cười. Đưa tay níu lấy cổ áo anh, đầu gác lên xương quai xanh của anh, cô nói: “Được rồi được rồi, anh không muốn nói thì thôi, em chỉ tò mò thôi mà.”
“Sau này anh sẽ kể cho em nghe.” Kinh Phục Châu véo hai má cô, vừa buông tay ra, cô liền trốn khỏi lòng anh nhanh như chú thỏ. Anh bật cười bất đắc dĩ, vừa mở tủ quần áo vừa nhắc cô. “Về phòng thay quần áo đi, chúng ta ăn cơm xong là đi ngay.”
Về phần đi chỗ nào, An Nguyện hỏi mấy lần mà anh chỉ cười rất bí mật. A Dương đã đậu xe dưới lầu từ sớm, hai người một trước một sau xuống lầu, gã thấy Kinh Phục Châu đi phía trước, mặt như có gió xuân thổi qua. Người phía sau anh cũng từ chỗ tối bước ra, lúc đó An Nguyện đang nhìn vào lưng Kinh Phục Châu, đôi mày nhíu lại như có gì đó rối rắm trong lòng.
A Dương cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được lạ chỗ nào. Từ lúc xuất hiện đến bây giờ, cô gái này luôn cho gã một cảm giác không lành. Càng là người không có sức sát thương thì càng ẩn chứa những bí mật nguy hiểm. Có điều dĩ nhiên Kinh Phục Châu đã quá hiểu điều này, đâu đến lượt gã phải nhắc nhở.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, An Nguyện theo sau Kinh Phục Châu, hơi nghi hoặc. “Dẫn em đến tái khám à?”
“Không phải tái khám, lát nữa em sẽ biết.”
Thang máy lên lầu sáu, khu đó là phòng làm việc riêng của các bác sĩ. Lúc nằm viện, An Nguyện đã từng đến đây, bác sĩ chính của cô tên là Chu Lẫm, phòng làm việc ở tầng này. Chu Lẫm và Kinh Phục Châu dường như là đã quen nhau từ rất lâu, trước kia An Nguyện đã nghe ngóng được ít manh mối.
Chút manh mối này bao gồm, quan hệ ám muội giữa Chu Lẫm và Kinh Nhiễm.
“Trước kia chưa giới thiệu với em, Chu Lẫm là bạn lâu năm của anh, ngoại trừ là bác sĩ ở đây, anh ấy còn là một thợ xăm rất xuất sắc.” Đứng trước cửa, Kinh Phục Châu nắm tay An Nguyện, dường như cảm thấy lúc này mình đang chuẩn bị cho cô một bất ngờ lớn. “An Nguyện, vết sẹo đó rất khó coi, chúng ta xăm chữ lên cho đẹp nhé.”
Nụ cười trên mặt An Nguyện bỗng trở nên cứng đờ, trước khi cơn hoảng loạn trong lòng bộc lộ ra ngoài, cô ho khan vài tiếng để che giấu cảm xúc của mình. “…Xăm mình?”
“Ừ.” Kinh Phục Châu ôm cô, hôn nhẹ lên thái dương của cô. “Dù sao thì vết sẹo ấy cũng là do anh mà ra, con gái đều không thích trên người có sẹo, chúng ta che nó đi nhé.”
Không cho An Nguyện thời gian chần chừ, anh đã nắm lấy tay cô, đẩy cửa phòng làm việc ra. Chu Lẫm mặc áo blouse trắng ngồi bên trong, xem ra chờ đợi đã lâu. “Đến rồi à?”
An Nguyện cảm thấy mình lại bị đẩy ra ngoài đảo hoang, xung quanh toàn là nước biển lạnh lẽo, sâu không thấy đáy. Có một giọng nói xa lạ đang hỏi cô: Ngươi đã không thuộc về mình, trước khi lên tới bờ ngươi có bằng lòng trao cơ thể mình cho ma quỷ? Cô lắc đầu trong nước mắt, nói tôi phải rút lui trong an toàn, cuối cùng tôi sẽ có cuộc sống của riêng mình, tôi phải mang theo niềm tin của Trình Kỳ mà sống tiếp.
Nhưng thực tế không ai nghe thấy cô nói, cô nhìn thấy Chu Lẫm viết một chữ Đàn thật đẹp trên giấy, Kinh Phục Châu đứng bên cạnh nghiêm túc nói chuyện với anh ta, họ muốn xăm chữ này lên vết sẹo của cô, giống như những phạm nhân phạm tội tày đình thời xưa, trước khi được thả, bị khắc những chữ nhục nhã trên mặt.
Chữ Đàn ấy là tên của Kinh Phục Châu. Đối với An Nguyện mà nói, điều nhục nhã nhất trên thế giới này cũng không chỉ như thế.
Bắt lấy cổ tay Kinh Phục Châu, sắc mặt An Nguyện tái nhợt. “Kinh Phục Châu, em không muốn xăm mình, em sợ đau.”
Sắc mặt cô rất tệ, trán toát mồ hôi lạnh. Kinh Phục Châu nhíu mày, Chu Lẫm cũng nghi hoặc bước tới. “Sao tự nhiên sắc mặt lại như thế? Có phải bị bệnh gì không?”
An Nguyện lắc đầu, vẫn nói câu ấy. “Em không muốn xăm mình.”
Kinh Phục Châu đưa tay chạm vào trán cô, không nóng như anh nghĩ. Anh đến gần cô hơn, định nói gì đó thì Chu Lẫm đứng bên cạnh bỗng nhiên bật cười, giải vây giúp cô. “Anh Châu à, nhìn xem anh khiến bạn gái mình sợ tới mức nào rồi, không muốn xăm thì thôi, không sao đâu.”
Nhờ câu này, khuôn mặt vốn mang theo vẻ nghi ngờ của Kinh Phục Châu cũng thả lỏng ra. Anh khẽ ôm cô, cảm thấy dở khóc dở cười. “An Nguyện, anh không biết thì ra em nhát gan đến vậy.”
Lòng vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng, An Nguyện dán mặt vào áo sơ mi của anh, chất vài hơi thô ráp nhưng cô lại không cảm thấy đau, chỉ nhỏ giọng xác nhận lại. “…Vậy không xăm nữa?”
Chu Lẫm cười càng tươi hơn. “Không xăm thì thôi. Cô như thế, anh Châu có gác đao lên cổ tôi cũng không dám xăm.”
Lúc cười, ánh mắt anh rất trong trẻo, thoạt nhìn khác hẳn với A Dương và Đào Tử bên cạnh Kinh Phục Châu. An Nguyện thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này mình thật vô dụng, cô xấu hổ đứng thẳng dậy, ngượng ngùng cười. “Làm mất thời gian của anh rồi.”
“Đâu có gì. Lúc nào tôi cũng có thời gian dành cho anh Châu.” Chu Lẫm cười rồi bỏ tờ giấy có viết chữ vào trong ngăn kéo. Kinh Phục Châu ôm eo An Nguyện, nếu đã không xăm thì chào hỏi vài câu rồi về ngay. A Dương không ngờ lại nhanh như vậy, lúc mở cửa xe gã còn nghi hoặc nhìn An Nguyện một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt cô. An Nguyện nhìn gã bằng ánh mắt ngơ ngác, gã vội vã lắc đầu nói không có gì.
Cảm giác kỳ lạ ấy ngày càng mãnh liệt.
“Anh Châu, chúng ta về Cổ Lâu à?” Nhìn vào kính chiếu hậu, A Dương hỏi.
Kinh Phục Châu ừ một tiếng, quay đầu qua, An Nguyện ngồi rất xa anh, nghiêng đầu nhìn vườn hoa bên ngoài ngẩn người. Từ bóng lưng ấy, anh cảm nhận được cảm xúc của cô, lòng đoán chắc là trước khi đi xăm không chịu nói với cô một tiếng nên giờ cô làm mình làm mẩy với anh. Cảm giác mới mẻ vì con mồi vừa sập bẫy còn đó, Kinh Phục Châu vẫn vui vẻ dỗ dành cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ sau gáy của cô với vẻ lấy lòng, giống như đang vuốt ve con mèo cưng của mình.
An Nguyện quay đầu lại, nhìn anh với vẻ lạnh nhạt.
“A Dương, thả màn ngăn xuống đi.” Kinh Phục Châu nói nhỏ một câu, không biết A Dương đã nhấn thứ gì mà giữa ghế trước và ghế sau xuất hiện một vách ngăn rất dày. Vẻ mặt An Nguyện hơi thay đổi, cô biết có lẽ anh không muốn nhìn thấy mình khép nép dỗ dành phụ nữ nên cười khẽ một tiếng, hất mặt lên nhìn anh. “Kinh Phục Châu, anh nhiều trò thật nhỉ.”
Đây là câu mỉa mai, nhưng khi thốt ra từ miệng cô thì lại mang theo chút giận dỗi và nũng nịu. Kinh Phục Châu ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình. Cơ thể mềm mại ấy bị ôm chặt, lòng anh mới cảm thấy thỏa mãn và dễ chịu. “Không nhiều chiêu trò thì làm sao thu phục được em.”
“Cái này cũng vì tôi sao?” An Nguyện gõ vài cái lên tấm vách ngăn. “Trang bị chuyên nghiệp thế này, anh đã vui vẻ với bao nhiêu người trong này rồi hả?”
Bộ dáng vênh mặt hất hàm của cô làm Kinh Phục Châu bật cười, tay anh đặt lên hông cô, dựa sát vào tai cô. “Thế nào, An Nguyện bé nhỏ muốn thử làm trên xe ư?”
Hương thơm trên người cô khiến anh cảm thấy hơi khô nóng, vậy mà cô còn muốn né tránh sự đụng chạm của anh, miệng thì đanh đá. “Ai muốn làm với anh, nói không chừng băng ghế sau này đã có không ít người nằm.”
Kinh Phục Châu dùng một tay nắm chặt hai cổ tay của cô, kéo chúng lên cao, ép vào cửa kính. An Nguyện bị buộc phải ưỡn người lên, bị anh kiềm chế không thể nhúc nhích. Anh đưa tay kéo khóa quần jean của cô, môi lượt lung tung giữa khóe môi và cổ cô, nhỏ giọng giải thích: “Không có, em là người đầu tiên.”
An Nguyện cong đầu gối lên, đẩy anh ra xa hơn một chút, vì bị anh chọc ghẹo nên hơi thở cũng hơi dồn dập. “Kinh Phục Châu, anh đừng hòng gạt được tôi. Nếu không có chuyện gì thì ai rảnh mà lắp thứ này trong xe chứ.”
Sự bướng bỉnh của cô khiến anh tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không đành lòng bức cô. Một lúc sau, Kinh Phục Châu mới thở dài một hơi. “Vách ngăn này có công dụng khác, bàn chuyện làm ăn trong này khá là…” Anh dừng lại một chút, dường như đang tìm từ ổn thỏa nhưng lập lờ. “Khá là thích hợp.”
An Nguyện không nói chuyện, trên mặt đầy vẻ hoài nghi và không tin tưởng. Thật ra cô biết Kinh Phục Châu đang nói thật, loại giao dịch ấy xảy ra trên xe cũng không có gì lạ. Giả vờ ngây thơ, An Nguyện ôm lấy cổ anh, nửa nũng nịu nửa buồn bã nhìn anh. “Kinh Phục Châu, sao em lại cảm thấy anh có rất nhiều chuyện còn giấu em, cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta còn rất xa.”
Hơi thở của anh đã ổn định lại, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, giọng rất thản nhiên. “Sao lại nói thế?”
“Có ai đó đã từng nói, con gái sau khi trao mình xong thì sẽ lo được lo mất.” An Nguyện thả chân xuống, anh thuận thế bế cô lên, cô liền tựa vào lòng anh. “Kinh Phục Châu, em là một người không có gì cả, nhưng anh lại khiến em lo được lo mất.”
Như đang nhắc nhở, Kinh Phục Châu, đây là vinh dự của anh đấy.
Không lâu trước đó, anh đã từng cảm thấy việc mình nhớ tên An Nguyện là vinh dự của cô. Từ mực độ tự phụ mà nói, họ là một đôi trời đất tạo nên. Kinh Phục Châu đua nghịch mái tóc cô, cảnh vật bên ngoài cho thấy đã gần đến Cổ Lâu, câu “lo được lo mất” của cô được anh nghiền ngẫm khá lâu, cư nhiên cảm thấy có vị ngọt ngào.
Anh cúi đầu, ngón tay cái vuốt ve bờ môi xinh đẹp của cô.
“Sau này đi, sau này anh sẽ từ từ kể hết cho em nghe.”