Nằm nhoài trên gối, An Nguyện nhíu mày, sự đụng chạm giữa hai cơ thể khiến tất cả các giác quan của cô trở nên vô cùng nhạy cảm, còn đầu óc thì lại hỗn loạn. Trong điện thoại của Kinh Phục Châu thật sự không có số của bất cứ cô gái nào khác, thậm chí ngoại trừ số của cô, anh chẳng lưu số của ai khác. Khẽ cắn môi, An Nguyện nhớ lại những dãy số dài ngoằng ấy, không có manh mối nào, không biết đâu mà lần.
Kinh Phục Châu nằm phía sau lưng cô, nắm lấy eo cô, vì lo cho vết thương trên cánh tay cô nên cuối cùng không giày vò cô quá lâu. Vừa thở dốc nằm xuống, anh âu yếm hôn lên má An Nguyện, giọng nói mang theo chất khàn khàn sau khi thỏa mãn. “Quậy đủ rồi chứ, bà cô của anh?”
“Em phục vụ chu đáo chứ, ông chủ Kinh?” Cô không chịu thua, đáp trả lại.
Kinh Phục Châu lại thích cô như vậy, nhoài người tới muốn ôm cô thân thiết thêm một chặp nhưng lại bị cô đẩy ra với vẻ ghét bỏ. “Anh đi tắm đi, người toàn mồ hôi không à.”
“Chê anh à?” Kinh Phục Châu véo nhẹ lên eo cô một cái, nơi ấy còn lưu lại vết đỏ vì bị anh nắm lúc nãy. An Nguyện cuộn chăn, quay người qua, lắc lư cánh tay anh một cách nũng nịu. “Được rồi, mau đi tắm đi, em mệt quá rồi.”
Cái chiêu đánh cho một bạt tai rồi lại cho một viên kẹo của cô trăm lần trăm thắng. Kinh Phục Châu xoa đầu cô rồi bước xuống giường, đi vào nhà tắm. Cửa vừa đóng lại, An Nguyện liền nhanh chóng khoác chiếc áo sơ mi anh để dưới đuôi giường, chạy đến bên cửa, lấy thiết bị nghe lén trong balo ra.
Mở vỏ sau của điện thoại ra, tim cô đập thình thịch, không ngừng liếc mắt canh chừng nhà tắm. May mà khi cô lắp xong máy nghe lén, Kinh Phục Châu vẫn chưa đi ra. Cô thở phào nhẹ nhõm, bỏ điện thoại về chỗ cũ rồi mặc áo của anh đến gõ cửa phòng tắm, giọng rất nhẹ nhàng. “A Đàn, sao anh còn chưa tắm xong?”
Một lúc sau vẫn không nghe câu trả lời, An Nguyện lại bồn chồn lo lắng. Lẽ nào bị anh ta nhìn thấy rồi? Cô không dám tưởng tượng bị phát hiện ra thì sẽ có kết cục thế nào. cứ đứng trước cửa nhà tắm, cơn ớn lạnh từ bàn chân lan ra toàn thân. Cô nhớ đến cây súng trong tay A Dương, chắc chắn Kinh Phục Châu cũng có. Đó là súng thật một trăm phần trăm, không phải thứ đồ chơi mình nghịch lúc nhỏ. Đang suy nghĩ vẩn vơ, cửa nhà tắm bỗng nhiên được mở ra, cô cả kinh, hốt hoảng ngẩng đầu lên.
“Giật mình à?” Kinh Phục Châu quấn một chiếc khăn tắm trên hông, nhìn cô từ đầu xuống chân. Chiếc áo sơ mi của anh khoác lên người cô rộng thùng thình, chỉ có thể nhìn thấy cặp tuyết lê cao vút và đôi chân nõn nà phía dưới. Ánh mắt anh tối lại, trái cổ chạy lên chạy xuống, đưa tay ôm chầm lấy eo cô. “Vừa giấu anh làm chuyện gì mà mất hồn như vậy?
Anh chỉ nói đùa một câu nhưng mặt An Nguyện lại biến sắc. Để che giấu sự bất thường của mình, cô đánh anh một cái, giọng hờn dỗi. “Ai bảo anh đột nhiên mở cửa, hôm nay em bị cô gái đó làm hết cả hồn.”
“Được rồi, chẳng phải đã qua rồi sao.” Kinh Phục Châu ôm lấy cô, nhẹ nhàng dỗ dành, giọng chứa đầy vẻ cưng chiều. An Nguyện hít sâu một hơi, cố nén sự bất an xuống, đưa tay lên vòng qua cổ anh, lảng sang chuyện khác. “Đúng rồi, vài hôm nữa trường em có buổi biểu diễn tập thể.”
“Biểu diễn gì?” Kinh Phục Châu nhíu mày, nói: “Có phải em định nói tuần sau em không thể về Cổ Lâu?”
“Ừ, phải đi xe lửa sang thành phố khác, chắc mất ba ngày hai đêm, tuần sau em sẽ không về đây.” An Nguyện cười hì hì, hôn lên má anh một cái, hết sức lấy lòng anh. “Thôi mà, đừng có bực bội, khi về em mang đặc sản nơi ấy làm quà cho anh.”
“Không thể không đi?” Kinh Phục Châu dắt cô đến bên giường, thành giường đụng vào sau gối An Nguyện, cô liền thuận thế ngồi xuống, tay còn ôm cổ anh, thế là bị anh đè lên giường. “Cả khoa đều đi, sao em có thể không đi được. Hơn nữa các thầy nói đây là một cơ hội rất tốt, lớp em có người vốn không định đi nhưng cuối cùng đã đổi ý.”
Anh thích nghe An Nguyện ríu ra ríu rít kể cho mình nghe chuyện trong trường, khi thì nghiêm túc, khi thì hớn hở, toát lên vẻ thiếu nữ ngây thơ. Hôn loạn lên mặt cô, giọng của Kinh Phục Châu có vẻ bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. “Vậy anh bảo A Dương lái xe đưa em đi?”
“Không được đâu, mọi người đi cùng nhau, em không thể khác biệt.” An Nguyện nhăn mặt, thế là Kinh Phục Châu lại mềm lòng, trước giờ anh đều bó tay trước cô. “Được rồi, tới nơi em phải nhớ gọi về cho anh đó.”
Cô thấy anh đã đồng ý nên vội vàng ngoan ngoãn gật đầu.
Kinh Phục Châu véo má cô một cái, có vẻ tức đến nghiến răng nghiến lợi, không tay lại không dám dùng sức quá mạnh. “Chiều em như thế, vậy mà em lại rỗi quá không có gì làm chuyên môn chặt chém anh.”
“Em có làm gì đâu.” An Nguyện nheo mắt lại cười, cong chân lên, chiếc khăn tắm trên hông Kinh Phục Châu bị cọ xát làm xộc xệch. Kinh Phục Châu đưa mắt nhìn An Nguyện, rất ít khi cô chủ động như thế, đa số đều là có mục đích gì đó nên nịnh nọt lấy lòng anh. Có điều anh lại thích chiêu này của cô. Tay anh lần mò vào cổ áo rộng thùng thình của cô, sờ lên vết sẹo kia.
An Nguyện liếc yêu anh một cái, nhẹ nhàng thở dốc, tỏ ra ngây thơ vô tội. “Anh còn muốn nữa à?”
“Là do em dụ dỗ anh trước.” Kinh Phục Châu cắn trái tai cô, tay chạy dọc theo những đường cong của cô, không bao lâu sau An Nguyện liền nức nở van xin, bộ dáng ấy của cô làm người ta yêu chết được.
Đêm ấy thật nồng nàn và lâu dài, lúc An Nguyện thức giấc, cảm thấy cả người đều nhũn ra, quay qua thì thấy Kinh Phục Châu đã mặc xong quần áo, hình như đang định ra ngoài. Thấy cô thức giấc, anh ngoài tới hôn cô, An Nguyện uể oải trở mình, mắt liếc nhanh qua chiếc bàn.
Quả nhiên, chiếc điện thoại vốn đặt trên đó đã biến mất, không phải anh không đề phòng cô.
Thiết bị nghe lén còn lại, trên đường A Dương lái xe đưa cô về trường, được cô lén đặt đằng sau chiếc ghế bên cạnh tài xế. Đó là một góc chết, bình thường sẽ không bị phát hiện. An Nguyện giả vờ như cột lại dây giày, lúc ngẩng đầu lên đúng lúc chạm phải ánh mắt của A Dương trong kính chiếu hậu. Gã nhìn chằm chằm vào An Nguyện làm cô thấy căng thẳng, vô thức hỏi một câu: “Sao thế?”
A Dương cười cười như xin lỗi, lắc đầu.
Xe chạy rất chậm, trên đường A Dương cứ vờ như vô tình liếc qua kính chiếu hậu nhìn cô. An Nguyện đặt xong máy nghe lén, cả người trở nên nhẹ nhõm, gã vừa liếc mắt qua, cô liền nhìn thẳng lại không chút né tránh. Có lẽ ánh mắt của cô quá vô tư, làm A Dương cảm thấy hơi xấu hổ. Lúc xuống xe, An Nguyện không vội đẩy cửa ra mà tay đặt lên lưng chiếc ghế bên cạnh tài xế, người hơi nhoài về trước, môi nhếch lên. “A Dương, chiếc xe này có từng chở cô nào khác chưa?”
A Dương cụp mắt xuống, giọng mang theo vẻ cung kính. “Chưa.”
An Nguyện lại hỏi. “Cổ Lâu có từng chỉ có một người ở chưa?”
A Dương: “Chưa.”
An Nguyện cười cười. “Vậy thì tốt.”
Cô phải làm cho gã biết mình có vị trí đặc biệt trong lòng Kinh Phục Châu. Chỉ với vết sẹo do anh mà có trên vai phải của cô, A Dương phải tôn trọng cô. Quan trọng nhất là vẻ hoài nghi vô lý thoáng qua trong mắt A Dương làm cô thấy bất an, gã lại là thân tín của Kinh Phục Châu, nếu gã muốn đào bới dấu vết của cô thì cô sẽ lành ít dữ nhiều.
A Dương gật đầu, chiếc Maserati màu đen từ từ rời khỏi cổng trường. An Nguyện đứng bên đường nhìn theo một lát, lòng bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm. Kinh Phục Châu là một con cáo già, lỡ như cô thất bại thì lý tưởng của Trình Kỳ cũng sẽ tan biến theo.
Lê bước chân nặng trĩu trở về, còn chưa tới ký túc xá liền nhìn thấy Hứa Tuấn đi về phía cô. Sau cuộc nói chuyện đêm đó, họ chưa từng gặp lại, An Nguyện nghĩ không ra sao anh lại đến tìm mình. Bây giờ là buổi sáng, cô sợ lớp ngụy trang tham vinh hoa phú quý, không biết liêm sỉ của mình sẽ bị ánh mặt trời soi thấu.
Hứa Tuấn đi tới, vẻ mặt hơi phức tạp. An Nguyện lẳng lặng nhìn anh, anh đi thẳng đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô. “An Nguyện, anh có chuyện muốn nói với em.”
Cô lùi về phía sau một bước để né tránh, vẻ mặt xa cách. “Hứa Tuấn, hôm đó em đã nói rất rõ rồi mà.”
Hứa Tuấn nôn nóng liếm môi, bước tới một bước, ép giọng thật nhỏ. “Anh thật sự có chuyện phải nói với em, Kinh Phục Châu anh ta…” Anh do dự nhìn An Nguyện, ánh mắt cô rất bình tĩnh, anh nhìn xung quanh một lượt, dường như muốn xác định xem có an toàn hay không, một lúc sau mới nói tiếp. “Kinh Phục Châu, anh ta không phải người tốt lành gì.”
Một cơn gió không biết từ đâu thổi đến, An Nguyện cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh, có lẽ là lớp mồ hôi rịn ra bị gió thổi qua, nhanh chóng khô đi. Cô bình tĩnh nhìn anh rồi cười với vẻ dửng dưng. “Anh ta có phải người tốt hay không em rõ hơn anh, nhưng Hứa Tuấn à, chuyện đó không liên quan gì tới em, em sớm biết rõ anh ta không phải người tốt lành gì, có người tốt nào lại bao một đám đàn bà trong Cổ Lâu? Chuyện này cả Lăng Xuyên đều biết, anh không cần phải đích thân đến nói với em.”
“Anh không có ý đó…” Hứa Tuấn nhíu mày, vẻ mặt đầy lo âu. “An Nguyện, không phải như em nghĩ đâu, anh nghe nói cảnh sát luôn canh chừng anh ta, nghi ngờ anh ta có liên quan tới những hoạt động phi pháp.”
Mắt An Nguyện hoảng loạn, suýt nữa là buột miệng thốt ra câu “sao anh biết”. Siết chặt nắm đấm, mặt cô tỏ ra vô cùng hoài nghi, không khác gì những cô gái ngốc nghếch đang ra sức bênh vực ông chồng đang ngoại tình của mình. “Đừng đùa nữa, anh ấy chỉ là người làm ăn mà thôi.”
“Thật đấy!” Hứa Tuấn lại nhìn xung quanh rồi nhìn thẳng vào mắt cô. “An Nguyện, anh chỉ nói với mình em thôi, chú ruột anh là sở trưởng sở cảnh sát Lăng Xuyên, Kinh Phục Châu trước kia là một gã du côn, từng có tiền án ở chỗ chú ấy.”
“Chú anh là sở trưởng sở cảnh sát?” An Nguyện dao động. “Ông ấy nói gần đây cảnh sát luôn nhằm chừng Kinh Phục Châu?”
“Đúng vậy, loại người như anh ta chắc chắn sẽ có một ngày phải vào sở cảnh sát, không ai làm chuyện xấu xong mà không bị trừng phạt, em theo anh ta không có gì tốt, em còn trẻ như vậy, chuyện gì không thể tự mình nỗ lực chứ? Cho dù em có muốn dựa vào một người đàn ông thì cũng không nên tìm kẻ khốn nạn như anh ta.” Hứa Tuấn có vẻ kích động, nhưng An Nguyện lại không chú ý đến điểm ấy. Chú của anh là sở trưởng sở cảnh sát, cô lấy được chứng cứ rồi giao thẳng cho chú anh, vậy có phải sẽ càng an toàn và nhanh chóng không?
Nhưng chàng trai trước mắt quá manh động, An Nguyện không thể nói với anh kế hoạch của mình. Bình tĩnh lại, cô giả vờ rất thờ ơ, bỏ đi. “Anh đứng nói nữa, đây là chuyện của em.”
Sau lưng là tiếng của Hứa Tuấn, anh nói: An Nguyện, tại sao em lại trở nên như vậy? Cô bước nhanh hơn, đi vào hành lang, quay đầu lại thấy anh bị quản lý ký túc xá ngăn ngoài cửa. Giây phút ấy cô thấy lòng chua xót. Tất cả mọi người đều cảm thấy cô tham vinh hoa phú quý, cảm thấy cô bán rẻ tuổi xuân của mình, đeo bám đàn ông để sống, chỉ có anh là đứng trước mặt cô nói, em còn trẻ như thế, chuyện gì không thể tự mình nỗ lực chứ?
Ông trời rất công bằng, khi đẩy ai đó vào đường cùng thì cũng sẽ thưởng cho người đó một tia hy vọng. An Nguyện nghĩ, đợi sau khi chuyện này kết thúc, cô nên nói với Hứa Tuấn một câu cảm ơn. Anh rất tốt, nên tìm một cô gái khác đơn giản, sạch sẽ và tốt như anh.
An Nguyện bước lên lầu với nụ cười khổ. Gần đầy các bạn trong lớp đều từ từ xa lánh cô, lúc gặp nhau chào hỏi một câu coi như là tốt lắm rồi. Lúc đầu cô còn cảm thấy lòng chua xót, lâu dần cảm thấy cũng dễ hiểu thôi, nếu cô chỉ là một người bình thường, bên cạnh xuất hiện một người khác thường thì cô cũng sẽ né tránh, tránh thật xa.
Bởi vì vết thương trên tay, mấy ngày nay An Nguyện tắm rửa rất qua loa. Không bao lâu, ngày xuất phát đã đến, cả lớp cũng đi sang một thành phố khác, sự mới mẻ và hưng phấn khiến giữa họ quên đi sự ngăn cách. An Nguyện bước xuống xe với tâm trạng vui vẻ, vừa kéo vali vào phòng khách sạn thì nhận được điện thoại của Kinh Phục Châu.
“Đến khách sạn rồi à?”
Bên kia rất yên tĩnh, so với bên đó thì bên này có vẻ khá ồn ào huyên náo. Các cô gái cùng phòng đang tươi cười bàn tán chuyện tối nay dạo phố mặc bộ quần áo nào. An Nguyện cầm điện thoại đi ra cửa, có chút không yên lòng nhìn vào bên trong một cái, xác định không có ai dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình thì mới cúi đầu trả lời bên kia một tiếng. “Ừ, đến rồi.”
“Gửi cho anh địa chỉ của khách sạn đó đi.” Kinh Phục Châu ngồi trong phòng làm việc, nghịch cây bút trong tay. Đầu bên kia ấp úng một lát, có vẻ như không thích. “Không cần đâu, em ở hai đêm là về ngay. Đâu phải em chưa từng xa nhà, anh lo em bị lạc mất à?”
Anh cười khẽ một tiếng, vừa định nói gì thì có người gõ cửa phòng làm việc. Kinh Phục Châu nói một câu “em đợi một lát”, không cúp máy mà cho người đó vào. An Nguyện láng máng nghe được tiếng của A Dương, nói cái gì mà hàng xảy ra vấn đề. Kinh Phục Châu trầm giọng nói “Cậu liệu mà làm đi” rồi nhấc máy lên, giọng lại ôn hòa như lúc nãy. “Nghe lời nào, gửi địa chỉ khách sạn đó cho anh.”
An Nguyện báo tên khách sạn cho anh với vẻ không tình nguyện, rồi tức tối hỏi thêm. “Có cần báo với anh số phòng luôn không? Cùng phòng có mấy cô bạn đẹp lắm.”
“Nếu em thích thì anh cũng không ngại đâu.”
An Nguyện xùy một tiếng, cảm thấy anh có tuổi rồi mà không đứng đắn. “Anh không đi làm việc à? Em nghe thấy A Dương nói cái gì mà hàng có vấn đề, có khi nào đại ca anh lại sắp đi chém người ta không?”
Câu này cô nói ra với vẻ thăm dò, nói xong thì lại cảm thấy bất an và hồi hộp. Kinh Phục Châu lại rất nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không để tâm. “Chuyện nhỏ thôi.”
Điện thoại lại trở nên im lặng, im lặng đến mức tim An Nguyện lại thấp thỏm. Cái máy nghe lén ấy như một quả bom hẹn giờ đang bào mòn thần kinh yếu đuối của cô, cứ lo lắng sẽ bị anh phát hiện. Trong thấp thỏm, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng. “Kinh Phục Châu?”
Anh lập tức trả lời. “Em gọi anh là gì?”
“A Đàn…”
“Ừ, định nói gì à?”
Không có gì muốn nói. An Nguyện mím môi, nghiêng đầu nhìn thấy đầu bên kia của hành lang có một đôi nam nữ đang khoác tay nhau vào phòng. Không biết cô nghĩ gì mà buột miệng nói ra không chút cân nhắc. “Anh hỏi em địa chỉ khách sạn là muốn qua với em à?”
Kinh Phục Châu đầu bên kia im lặng một lát, dường như đang cười. “Em nghĩ nhiều rồi, anh có thói quen xác định vị trí của người bên cạnh mình mà thôi.”
“À.” Giọng cô hơi thất vọng.
Bên ngoài có tia chớp lóe lên, mấy cô bạn trong phòng than vãn có lẽ sắp có bão. An Nguyện ngồi trên hành lang, gió từ cửa sổ thổi vào mát rượi. Ngoài kia giăng kín mây, không thấy mặt trời.
Có một cảm giác là lạ, khó tả thành lời đang dần nảy nở.
Kinh Phục Châu ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say. Cánh tay cô gối dưới đầu, mái tóc xõa tung che hết nửa khuôn mặt. Cho dù là lúc ngủ, mày cô vẫn hơi cau lại. Anh đưa tay xoa xoa giữa đôi mày cô, cô không thoải mái nên ừm một tiếng, cọ mặt vài cái vào ngón tay anh.
Mũi anh phát ra tiếng cười khì khe khẽ.
Cái túi vải của cô bị rơi trên sàn nhà, Kinh Phục Châu khom người nhặt nó lên định để trên bàn nhưng lúc cúi đầu lại thấy sách rơi trên đất. Là một quyển sách nhập môn nhạc lý, lật xem nhiều nên đã khá cũ, có lẽ là bình thường cô hay nhét nó trong túi mang đi khắp nơi.
Cầm quyển sách, Kinh Phục Châu bỗng thấy tò mò chữ của An Nguyện sẽ thế nào. Người ta nói nét chữ nết người, anh muốn xem xem loại người cứng đầu cứng cổ như cô sẽ viết chữ thế nào. Mở sách ra, trang bìa lót hoàn toàn sạch sẽ, ngay cả tên cũng không có. Anh lại lật xem tiếp, trong phòng vang lên tiếng giấy sột soạt.
Bỗng nhiên, anh dừng tay lại, vì nhìn thấy một hàng chữ nhỏ trên một trang giấy.
Đó là dòng chữ mà An Nguyện đã viết ở thư viện vào cái hôm bị Hứa Tuấn hỏi cô có bí mật gì. Lúc đó cô chỉ muốn Hứa Tuấn thấy ngại mà rút lui, bởi vì cô đã mất đi khả năng yêu bất cứ ai, từ sau khi Trình Kỳ ra đi, cuộc đời cô chỉ còn lại thù hận.
Hàng chữ ấy được viết rất nắn nót, như dồn hết tâm ý, là tâm sự tế nhị của một thiếu nữ.
Em thích người đàn ông đến nghe em hát nhạc Mai Diễm Phương.
Thích. Đối với Kinh Phục Châu mà nói, từ này xa vời hệt như lúc nhỏ bị bắt phải học ca dao dân ca vậy. Người trưởng thành không hay nói thích, từ thích này quá sáo rỗng, không bằng một cuộc mây mưa vừa chân thực vừa chính xác. Những người phụ nữ đi qua đời anh cũng không nói thích anh, bởi vì đằng sau từ thích này có quá nhiều thứ: Thích nhà của anh, thích tiền của anh, thậm chí là thích kỹ thuật của anh, nhưng duy chỉ không thích con người anh.
Nghiêng đầu qua nhìn, dưới ánh sáng lờ mờ, An Nguyện vẫn ngủ rất ngon lành.Trước nay Lăng Xuyên chưa bao giờ có tuyết rơi, dù là giữa mùa đông. Không khí ban đêm bắt đầu trở nên ngột ngạt. Lan Hiểu ngồi trong nhà ăn ăn cơm, ngắm bầu trời bên ngoài.
Muốn mưa mà không mưa được, không khí trở nên thật nặng nề. Lúc xuống lầu, Kinh Phục Châu vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen. Ánh mắt của Lan Hiểu dừng một chút trên những nếp nhăn trên ống tay áo anh rồi từ từ đời đi.
Anh có thói quen tắm rửa ngay sau khi hành sự. Xem ra, anh vẫn chưa chạm vào An Nguyện.
Miếng bít tết trong dĩa bị cắt thành những miếng nhỏ nhưng chưa miếng nào được đưa vào miệng. Lan Hiểu nhìn cái bóng của mình phản chiếu trên con dao ăn: Gương mặt rất trẻ trung, không cần quá nhiều mỹ phẩm vẫn có thể trở nên xinh đẹp. Vốn liếng của cô chỉ có nhiêu đó, không còn nước cờ dự phòng nào khác, chỉ biết dâng hết bản thân mình.
Tiếng bước chân đến gần, Lan Hiểu mới dùng cây nĩa ghim một miếng thịt bò đưa vào miệng. Đúng lúc đó, Kinh Phục Châu đi đến đối diện với cô, ngồi xuống. Lan Hiểu chớp mắt, cảm giác buồn bực khi nãy bỗng bị cảm giác ngơ ngác trước mắt thay thế.
“Sao lại ăn cơm ở đây?” Kinh Phục Châu châm một điếu thuốc, đưa lên miệng, khẽ nhíu mày nhìn cô. Quan hệ giữa các cô gái trong Cổ Lâu không tốt đẹp gì, cho nên họ thường ăn cơm trong phòng mình để tránh va chạm. Lan Hiểu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, khói thuốc xộc vào mũi khiến miếng thịt bò trong miệng bỗng dưng không còn mùi vị gì. “Tại em thấy ở đây không có ai cả.”
Trong màn khói thuốc, Kinh Phục Châu không nói gì cả, Lan hiểu cúi đầu, giả vờ như rất thèm ăn, định nhét miếng thịt bò tiếp theo vào trong miệng thì bỗng nghe Kinh Phục Châu nói: “Ăn không vô thì đừng ăn nữa.”
Cô cả kinh, dừng động tác lại, nhìn anh với vẻ thất thố.
“Chuyện đóng kịch, em phải học An Nguyện nhiều.” Kinh Phục Châu phun ra một làn khói, cảm giác áp bức theo khói thuốc ùa tới, khiến Lan Hiểu cảm thấy khó thở. “Gì ạ?”
Kinh Phục Châu cười cười, có lẽ vì dáng vẻ hoảng hốt của cô rất thú vị, anh móc từ trong túi ra một điếu thuốc khác đưa cho Lan Hiểu, cô vô thức lắc đầu. “Em không biết hút thuốc…”
Tay anh thả lỏng, điếu thuốc rơi xuống mặt bàn. Dựa vào ghế, Kinh Phục Châu bỗng nhiên hiểu ra tại sao mình biết rõ An Nguyện đang diễn kịch nhưng vẫn phối hợp với cô hết lần này đến lần khác.
Bởi vì cô sẽ không khúm núm nói em không biết hút thuốc, ngược lại có lẽ sẽ ngậm nó vào miệng và nói: Vậy anh châm thuốc cho tôi đi.
Khảy rơi tàn thuốc, giọng của Kinh Phục Châu rất lãnh đạm, rất thờ ơ, thậm chí không có ngữ khí nghi vấn. “Em và An Nguyện là bạn học à.”
Lan Hiểu gật đầu.
“Cô ấy và em rất thân?”
Lan Hiểu ngẩn ra một chút, trong đầu đang cân nhắc đáp án mà anh thích nghe, do dự trả lời. “Bọn em là bạn cùng phòng, lúc trước em đi hát ở Mộng Tử, cậu ấy không yên tâm, cứ đợi lúc tan ca đến đón em về. Sau đó em không đi học nữa nên không thường liên lạc.”
Không biết Kinh Phục Châu có nghe thấy hay không, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi cơn mưa to tối nay. Im lặng vài giây, anh mới từ tốn nói: “Sáng mai em lên chăm sóc cô ấy đi. Cô ấy uống say rồi, có lẽ sẽ đau đầu.”
Lúc nói câu này, Kinh Phục Châu nghĩ, nếu người ngồi trước mặt mình là An Nguyện, có lẽ cô sẽ cười lạnh một tiếng rồi móc mỏ anh, hoặc là trở mặt bỏ đi. Nhưng Lan Hiểu chỉ ngẩn ra một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu. “Vâng.”
Anh lại nhớ đến những cô gái khác.
Những gương mặt ngoan ngoan nghe lời y hệt nhau. Lúc còn cảm thấy mới mẻ, anh thấy sự ngoan hiền này khiến người ta mê đắm, khiến người ta mềm lòng, khiến người ta ước gì có thể nuốt chửng các cô. Thì ra sức mạnh của đồng tiền lại lớn lao đến thế, nó huấn luyện phụ nữ trở nên giống hết nhau, cho dù là Hoa Lê cắt cổ tay hôm đó, cũng chỉ biết rơi nước mắt giống như mình chịu nhiều uất ức lắm khi nhìn thấy anh.
Điếu thuốc trên tay cháy hết, bên ngoài cơn mưa vẫn chưa kéo đến. Kinh Phục Châu ngửa đầu, nửa bên mặt được ánh đèn chiếu sáng. Anh bỗng nhớ đến hình ảnh An Nguyện bị mưa xối như chuột lột nhưng lại không bung dù ở bãi đỗ xe hôm đó.
Tối hôm đó Kinh Phục Châu về chỗ của Kinh Nhiễm. Phòng của anh bị An Nguyện chiếm cứ, anh lại không chịu ngủ trong phòng của bất kỳ ai khác. An Nguyện thì ngủ rất ngon lành, khi thức giấc bên ngoài trời đã sáng. Cơn mưa tối qua kéo dài dầm dề tới sáng nay. Giữa không khí u ám đó, cô xoay người, ôm chăn ngồi dậy.
Trong phòng không có ai khác.
Đầu óc mơ mơ màng màng, An Nguyện nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy bất cứ thiết bị giám sát nào. Có lẽ Kinh Phục Châu sẽ không lắp máy theo dõi trong phòng ngủ của mình. Hơi trầm ngâm giây lát, An Nguyện leo xuống giường.
Tất cả những ngóc ngách có thể mò mẫm, cô đều xem xét rất kỹ nhưng không có chút dấu vết nào liên quan đến ma túy. Trong sổ tay Trình Kỳ để lại không nhắc đến Cổ Lâu, có lẽ đây không phải là nơi khiến Kinh Phục Châu an tâm. An Nguyện thở dài một hơi, cơn đau đầu do men rượu từ từ kéo đến. Cô đỡ tường đứng dậy, chỉ cảm thấy hy vọng lại quá xa vời.
Mang theo cơn đau đầu, An Nguyện mở cửa phòng ra. Quần áo trên người vẫn chỉnh tề, cô không ngờ mình có thể an toàn rời khỏi đây mà không sứt mẻ gì. Trong không khí có mùi cháo thoang thoảng, cô vô thức quay người lại thì nhìn thấy Lan Hiểu đang mỉm cười tươi tắn đi về phía này.
Từ xa, Lan Hiểu đã vẫy tay gọi cô. “An Nguyện, mau xuống đây ăn sáng này, mình có nấu cháo cho cậu rồi đây.”
An Nguyện ngẩn ra. Chiếc giày bị cô cố tình đánh rơi trước mặt Lan Hiểu lúc này đã được đặt ngay ngắn trước cửa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nằm nhoài trên gối, An Nguyện nhíu mày, sự đụng chạm giữa hai cơ thể khiến tất cả các giác quan của cô trở nên vô cùng nhạy cảm, còn đầu óc thì lại hỗn loạn. Trong điện thoại của Kinh Phục Châu thật sự không có số của bất cứ cô gái nào khác, thậm chí ngoại trừ số của cô, anh chẳng lưu số của ai khác. Khẽ cắn môi, An Nguyện nhớ lại những dãy số dài ngoằng ấy, không có manh mối nào, không biết đâu mà lần.
Kinh Phục Châu nằm phía sau lưng cô, nắm lấy eo cô, vì lo cho vết thương trên cánh tay cô nên cuối cùng không giày vò cô quá lâu. Vừa thở dốc nằm xuống, anh âu yếm hôn lên má An Nguyện, giọng nói mang theo chất khàn khàn sau khi thỏa mãn. “Quậy đủ rồi chứ, bà cô của anh?”
“Em phục vụ chu đáo chứ, ông chủ Kinh?” Cô không chịu thua, đáp trả lại.
Kinh Phục Châu lại thích cô như vậy, nhoài người tới muốn ôm cô thân thiết thêm một chặp nhưng lại bị cô đẩy ra với vẻ ghét bỏ. “Anh đi tắm đi, người toàn mồ hôi không à.”
“Chê anh à?” Kinh Phục Châu véo nhẹ lên eo cô một cái, nơi ấy còn lưu lại vết đỏ vì bị anh nắm lúc nãy. An Nguyện cuộn chăn, quay người qua, lắc lư cánh tay anh một cách nũng nịu. “Được rồi, mau đi tắm đi, em mệt quá rồi.”
Cái chiêu đánh cho một bạt tai rồi lại cho một viên kẹo của cô trăm lần trăm thắng. Kinh Phục Châu xoa đầu cô rồi bước xuống giường, đi vào nhà tắm. Cửa vừa đóng lại, An Nguyện liền nhanh chóng khoác chiếc áo sơ mi anh để dưới đuôi giường, chạy đến bên cửa, lấy thiết bị nghe lén trong balo ra.
Mở vỏ sau của điện thoại ra, tim cô đập thình thịch, không ngừng liếc mắt canh chừng nhà tắm. May mà khi cô lắp xong máy nghe lén, Kinh Phục Châu vẫn chưa đi ra. Cô thở phào nhẹ nhõm, bỏ điện thoại về chỗ cũ rồi mặc áo của anh đến gõ cửa phòng tắm, giọng rất nhẹ nhàng. “A Đàn, sao anh còn chưa tắm xong?”
Một lúc sau vẫn không nghe câu trả lời, An Nguyện lại bồn chồn lo lắng. Lẽ nào bị anh ta nhìn thấy rồi? Cô không dám tưởng tượng bị phát hiện ra thì sẽ có kết cục thế nào. cứ đứng trước cửa nhà tắm, cơn ớn lạnh từ bàn chân lan ra toàn thân. Cô nhớ đến cây súng trong tay A Dương, chắc chắn Kinh Phục Châu cũng có. Đó là súng thật một trăm phần trăm, không phải thứ đồ chơi mình nghịch lúc nhỏ. Đang suy nghĩ vẩn vơ, cửa nhà tắm bỗng nhiên được mở ra, cô cả kinh, hốt hoảng ngẩng đầu lên.
“Giật mình à?” Kinh Phục Châu quấn một chiếc khăn tắm trên hông, nhìn cô từ đầu xuống chân. Chiếc áo sơ mi của anh khoác lên người cô rộng thùng thình, chỉ có thể nhìn thấy cặp tuyết lê cao vút và đôi chân nõn nà phía dưới. Ánh mắt anh tối lại, trái cổ chạy lên chạy xuống, đưa tay ôm chầm lấy eo cô. “Vừa giấu anh làm chuyện gì mà mất hồn như vậy?
Anh chỉ nói đùa một câu nhưng mặt An Nguyện lại biến sắc. Để che giấu sự bất thường của mình, cô đánh anh một cái, giọng hờn dỗi. “Ai bảo anh đột nhiên mở cửa, hôm nay em bị cô gái đó làm hết cả hồn.”
“Được rồi, chẳng phải đã qua rồi sao.” Kinh Phục Châu ôm lấy cô, nhẹ nhàng dỗ dành, giọng chứa đầy vẻ cưng chiều. An Nguyện hít sâu một hơi, cố nén sự bất an xuống, đưa tay lên vòng qua cổ anh, lảng sang chuyện khác. “Đúng rồi, vài hôm nữa trường em có buổi biểu diễn tập thể.”
“Biểu diễn gì?” Kinh Phục Châu nhíu mày, nói: “Có phải em định nói tuần sau em không thể về Cổ Lâu?”
“Ừ, phải đi xe lửa sang thành phố khác, chắc mất ba ngày hai đêm, tuần sau em sẽ không về đây.” An Nguyện cười hì hì, hôn lên má anh một cái, hết sức lấy lòng anh. “Thôi mà, đừng có bực bội, khi về em mang đặc sản nơi ấy làm quà cho anh.”
“Không thể không đi?” Kinh Phục Châu dắt cô đến bên giường, thành giường đụng vào sau gối An Nguyện, cô liền thuận thế ngồi xuống, tay còn ôm cổ anh, thế là bị anh đè lên giường. “Cả khoa đều đi, sao em có thể không đi được. Hơn nữa các thầy nói đây là một cơ hội rất tốt, lớp em có người vốn không định đi nhưng cuối cùng đã đổi ý.”
Anh thích nghe An Nguyện ríu ra ríu rít kể cho mình nghe chuyện trong trường, khi thì nghiêm túc, khi thì hớn hở, toát lên vẻ thiếu nữ ngây thơ. Hôn loạn lên mặt cô, giọng của Kinh Phục Châu có vẻ bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. “Vậy anh bảo A Dương lái xe đưa em đi?”
“Không được đâu, mọi người đi cùng nhau, em không thể khác biệt.” An Nguyện nhăn mặt, thế là Kinh Phục Châu lại mềm lòng, trước giờ anh đều bó tay trước cô. “Được rồi, tới nơi em phải nhớ gọi về cho anh đó.”
Cô thấy anh đã đồng ý nên vội vàng ngoan ngoãn gật đầu.
Kinh Phục Châu véo má cô một cái, có vẻ tức đến nghiến răng nghiến lợi, không tay lại không dám dùng sức quá mạnh. “Chiều em như thế, vậy mà em lại rỗi quá không có gì làm chuyên môn chặt chém anh.”
“Em có làm gì đâu.” An Nguyện nheo mắt lại cười, cong chân lên, chiếc khăn tắm trên hông Kinh Phục Châu bị cọ xát làm xộc xệch. Kinh Phục Châu đưa mắt nhìn An Nguyện, rất ít khi cô chủ động như thế, đa số đều là có mục đích gì đó nên nịnh nọt lấy lòng anh. Có điều anh lại thích chiêu này của cô. Tay anh lần mò vào cổ áo rộng thùng thình của cô, sờ lên vết sẹo kia.
An Nguyện liếc yêu anh một cái, nhẹ nhàng thở dốc, tỏ ra ngây thơ vô tội. “Anh còn muốn nữa à?”
“Là do em dụ dỗ anh trước.” Kinh Phục Châu cắn trái tai cô, tay chạy dọc theo những đường cong của cô, không bao lâu sau An Nguyện liền nức nở van xin, bộ dáng ấy của cô làm người ta yêu chết được.
Đêm ấy thật nồng nàn và lâu dài, lúc An Nguyện thức giấc, cảm thấy cả người đều nhũn ra, quay qua thì thấy Kinh Phục Châu đã mặc xong quần áo, hình như đang định ra ngoài. Thấy cô thức giấc, anh ngoài tới hôn cô, An Nguyện uể oải trở mình, mắt liếc nhanh qua chiếc bàn.
Quả nhiên, chiếc điện thoại vốn đặt trên đó đã biến mất, không phải anh không đề phòng cô.
Thiết bị nghe lén còn lại, trên đường A Dương lái xe đưa cô về trường, được cô lén đặt đằng sau chiếc ghế bên cạnh tài xế. Đó là một góc chết, bình thường sẽ không bị phát hiện. An Nguyện giả vờ như cột lại dây giày, lúc ngẩng đầu lên đúng lúc chạm phải ánh mắt của A Dương trong kính chiếu hậu. Gã nhìn chằm chằm vào An Nguyện làm cô thấy căng thẳng, vô thức hỏi một câu: “Sao thế?”
A Dương cười cười như xin lỗi, lắc đầu.
Xe chạy rất chậm, trên đường A Dương cứ vờ như vô tình liếc qua kính chiếu hậu nhìn cô. An Nguyện đặt xong máy nghe lén, cả người trở nên nhẹ nhõm, gã vừa liếc mắt qua, cô liền nhìn thẳng lại không chút né tránh. Có lẽ ánh mắt của cô quá vô tư, làm A Dương cảm thấy hơi xấu hổ. Lúc xuống xe, An Nguyện không vội đẩy cửa ra mà tay đặt lên lưng chiếc ghế bên cạnh tài xế, người hơi nhoài về trước, môi nhếch lên. “A Dương, chiếc xe này có từng chở cô nào khác chưa?”
A Dương cụp mắt xuống, giọng mang theo vẻ cung kính. “Chưa.”
An Nguyện lại hỏi. “Cổ Lâu có từng chỉ có một người ở chưa?”
A Dương: “Chưa.”
An Nguyện cười cười. “Vậy thì tốt.”
Cô phải làm cho gã biết mình có vị trí đặc biệt trong lòng Kinh Phục Châu. Chỉ với vết sẹo do anh mà có trên vai phải của cô, A Dương phải tôn trọng cô. Quan trọng nhất là vẻ hoài nghi vô lý thoáng qua trong mắt A Dương làm cô thấy bất an, gã lại là thân tín của Kinh Phục Châu, nếu gã muốn đào bới dấu vết của cô thì cô sẽ lành ít dữ nhiều.
A Dương gật đầu, chiếc Maserati màu đen từ từ rời khỏi cổng trường. An Nguyện đứng bên đường nhìn theo một lát, lòng bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm. Kinh Phục Châu là một con cáo già, lỡ như cô thất bại thì lý tưởng của Trình Kỳ cũng sẽ tan biến theo.
Lê bước chân nặng trĩu trở về, còn chưa tới ký túc xá liền nhìn thấy Hứa Tuấn đi về phía cô. Sau cuộc nói chuyện đêm đó, họ chưa từng gặp lại, An Nguyện nghĩ không ra sao anh lại đến tìm mình. Bây giờ là buổi sáng, cô sợ lớp ngụy trang tham vinh hoa phú quý, không biết liêm sỉ của mình sẽ bị ánh mặt trời soi thấu.
Hứa Tuấn đi tới, vẻ mặt hơi phức tạp. An Nguyện lẳng lặng nhìn anh, anh đi thẳng đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô. “An Nguyện, anh có chuyện muốn nói với em.”
Cô lùi về phía sau một bước để né tránh, vẻ mặt xa cách. “Hứa Tuấn, hôm đó em đã nói rất rõ rồi mà.”
Hứa Tuấn nôn nóng liếm môi, bước tới một bước, ép giọng thật nhỏ. “Anh thật sự có chuyện phải nói với em, Kinh Phục Châu anh ta…” Anh do dự nhìn An Nguyện, ánh mắt cô rất bình tĩnh, anh nhìn xung quanh một lượt, dường như muốn xác định xem có an toàn hay không, một lúc sau mới nói tiếp. “Kinh Phục Châu, anh ta không phải người tốt lành gì.”
Một cơn gió không biết từ đâu thổi đến, An Nguyện cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh, có lẽ là lớp mồ hôi rịn ra bị gió thổi qua, nhanh chóng khô đi. Cô bình tĩnh nhìn anh rồi cười với vẻ dửng dưng. “Anh ta có phải người tốt hay không em rõ hơn anh, nhưng Hứa Tuấn à, chuyện đó không liên quan gì tới em, em sớm biết rõ anh ta không phải người tốt lành gì, có người tốt nào lại bao một đám đàn bà trong Cổ Lâu? Chuyện này cả Lăng Xuyên đều biết, anh không cần phải đích thân đến nói với em.”
“Anh không có ý đó…” Hứa Tuấn nhíu mày, vẻ mặt đầy lo âu. “An Nguyện, không phải như em nghĩ đâu, anh nghe nói cảnh sát luôn canh chừng anh ta, nghi ngờ anh ta có liên quan tới những hoạt động phi pháp.”
Mắt An Nguyện hoảng loạn, suýt nữa là buột miệng thốt ra câu “sao anh biết”. Siết chặt nắm đấm, mặt cô tỏ ra vô cùng hoài nghi, không khác gì những cô gái ngốc nghếch đang ra sức bênh vực ông chồng đang ngoại tình của mình. “Đừng đùa nữa, anh ấy chỉ là người làm ăn mà thôi.”
“Thật đấy!” Hứa Tuấn lại nhìn xung quanh rồi nhìn thẳng vào mắt cô. “An Nguyện, anh chỉ nói với mình em thôi, chú ruột anh là sở trưởng sở cảnh sát Lăng Xuyên, Kinh Phục Châu trước kia là một gã du côn, từng có tiền án ở chỗ chú ấy.”
“Chú anh là sở trưởng sở cảnh sát?” An Nguyện dao động. “Ông ấy nói gần đây cảnh sát luôn nhằm chừng Kinh Phục Châu?”
“Đúng vậy, loại người như anh ta chắc chắn sẽ có một ngày phải vào sở cảnh sát, không ai làm chuyện xấu xong mà không bị trừng phạt, em theo anh ta không có gì tốt, em còn trẻ như vậy, chuyện gì không thể tự mình nỗ lực chứ? Cho dù em có muốn dựa vào một người đàn ông thì cũng không nên tìm kẻ khốn nạn như anh ta.” Hứa Tuấn có vẻ kích động, nhưng An Nguyện lại không chú ý đến điểm ấy. Chú của anh là sở trưởng sở cảnh sát, cô lấy được chứng cứ rồi giao thẳng cho chú anh, vậy có phải sẽ càng an toàn và nhanh chóng không?
Nhưng chàng trai trước mắt quá manh động, An Nguyện không thể nói với anh kế hoạch của mình. Bình tĩnh lại, cô giả vờ rất thờ ơ, bỏ đi. “Anh đứng nói nữa, đây là chuyện của em.”
Sau lưng là tiếng của Hứa Tuấn, anh nói: An Nguyện, tại sao em lại trở nên như vậy? Cô bước nhanh hơn, đi vào hành lang, quay đầu lại thấy anh bị quản lý ký túc xá ngăn ngoài cửa. Giây phút ấy cô thấy lòng chua xót. Tất cả mọi người đều cảm thấy cô tham vinh hoa phú quý, cảm thấy cô bán rẻ tuổi xuân của mình, đeo bám đàn ông để sống, chỉ có anh là đứng trước mặt cô nói, em còn trẻ như thế, chuyện gì không thể tự mình nỗ lực chứ?
Ông trời rất công bằng, khi đẩy ai đó vào đường cùng thì cũng sẽ thưởng cho người đó một tia hy vọng. An Nguyện nghĩ, đợi sau khi chuyện này kết thúc, cô nên nói với Hứa Tuấn một câu cảm ơn. Anh rất tốt, nên tìm một cô gái khác đơn giản, sạch sẽ và tốt như anh.
An Nguyện bước lên lầu với nụ cười khổ. Gần đầy các bạn trong lớp đều từ từ xa lánh cô, lúc gặp nhau chào hỏi một câu coi như là tốt lắm rồi. Lúc đầu cô còn cảm thấy lòng chua xót, lâu dần cảm thấy cũng dễ hiểu thôi, nếu cô chỉ là một người bình thường, bên cạnh xuất hiện một người khác thường thì cô cũng sẽ né tránh, tránh thật xa.
Bởi vì vết thương trên tay, mấy ngày nay An Nguyện tắm rửa rất qua loa. Không bao lâu, ngày xuất phát đã đến, cả lớp cũng đi sang một thành phố khác, sự mới mẻ và hưng phấn khiến giữa họ quên đi sự ngăn cách. An Nguyện bước xuống xe với tâm trạng vui vẻ, vừa kéo vali vào phòng khách sạn thì nhận được điện thoại của Kinh Phục Châu.
“Đến khách sạn rồi à?”
Bên kia rất yên tĩnh, so với bên đó thì bên này có vẻ khá ồn ào huyên náo. Các cô gái cùng phòng đang tươi cười bàn tán chuyện tối nay dạo phố mặc bộ quần áo nào. An Nguyện cầm điện thoại đi ra cửa, có chút không yên lòng nhìn vào bên trong một cái, xác định không có ai dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình thì mới cúi đầu trả lời bên kia một tiếng. “Ừ, đến rồi.”
“Gửi cho anh địa chỉ của khách sạn đó đi.” Kinh Phục Châu ngồi trong phòng làm việc, nghịch cây bút trong tay. Đầu bên kia ấp úng một lát, có vẻ như không thích. “Không cần đâu, em ở hai đêm là về ngay. Đâu phải em chưa từng xa nhà, anh lo em bị lạc mất à?”
Anh cười khẽ một tiếng, vừa định nói gì thì có người gõ cửa phòng làm việc. Kinh Phục Châu nói một câu “em đợi một lát”, không cúp máy mà cho người đó vào. An Nguyện láng máng nghe được tiếng của A Dương, nói cái gì mà hàng xảy ra vấn đề. Kinh Phục Châu trầm giọng nói “Cậu liệu mà làm đi” rồi nhấc máy lên, giọng lại ôn hòa như lúc nãy. “Nghe lời nào, gửi địa chỉ khách sạn đó cho anh.”
An Nguyện báo tên khách sạn cho anh với vẻ không tình nguyện, rồi tức tối hỏi thêm. “Có cần báo với anh số phòng luôn không? Cùng phòng có mấy cô bạn đẹp lắm.”
“Nếu em thích thì anh cũng không ngại đâu.”
An Nguyện xùy một tiếng, cảm thấy anh có tuổi rồi mà không đứng đắn. “Anh không đi làm việc à? Em nghe thấy A Dương nói cái gì mà hàng có vấn đề, có khi nào đại ca anh lại sắp đi chém người ta không?”
Câu này cô nói ra với vẻ thăm dò, nói xong thì lại cảm thấy bất an và hồi hộp. Kinh Phục Châu lại rất nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không để tâm. “Chuyện nhỏ thôi.”
Điện thoại lại trở nên im lặng, im lặng đến mức tim An Nguyện lại thấp thỏm. Cái máy nghe lén ấy như một quả bom hẹn giờ đang bào mòn thần kinh yếu đuối của cô, cứ lo lắng sẽ bị anh phát hiện. Trong thấp thỏm, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng. “Kinh Phục Châu?”
Anh lập tức trả lời. “Em gọi anh là gì?”
“A Đàn…”
“Ừ, định nói gì à?”
Không có gì muốn nói. An Nguyện mím môi, nghiêng đầu nhìn thấy đầu bên kia của hành lang có một đôi nam nữ đang khoác tay nhau vào phòng. Không biết cô nghĩ gì mà buột miệng nói ra không chút cân nhắc. “Anh hỏi em địa chỉ khách sạn là muốn qua với em à?”
Kinh Phục Châu đầu bên kia im lặng một lát, dường như đang cười. “Em nghĩ nhiều rồi, anh có thói quen xác định vị trí của người bên cạnh mình mà thôi.”
“À.” Giọng cô hơi thất vọng.
Bên ngoài có tia chớp lóe lên, mấy cô bạn trong phòng than vãn có lẽ sắp có bão. An Nguyện ngồi trên hành lang, gió từ cửa sổ thổi vào mát rượi. Ngoài kia giăng kín mây, không thấy mặt trời.
Có một cảm giác là lạ, khó tả thành lời đang dần nảy nở.