Lăng Xuyên lại vào mùa mưa bão liên tục, An Nguyện bó gối ngồi trong phòng, thất thần nhìn sấm vang chớp giật ngoài cửa sổ. Cả ngày nay không có ai lên đây, cửa chính khóa chặt, cửa sổ mở từ sáng đến giờ vẫn vậy, nước mưa từ ngoài đánh vào làm ướt một mảng thảm. Trong phòng không bật đèn, cô cứ thất thần như thế, ánh mắt đơ dại.
Có tiếng bước chân đi lên, có điều nhanh vội hơn thường ngày, An Nguyện nghiêng đầu qua, từ âm thanh này dường như có thể cảm nhận được sự nôn nóng không kịp chờ đợi. Vẫn sáu mươi bảy bước, khóa phòng được mở ra, Kinh Phục Châu đẩy cửa bước vào, tia chớp lóe lên chiếu vào gương mặt hơi tăm tối của anh, hệt như một con ác quỷ đến đòi mạng trong đêm mưa bão.
Lúc này rồi mà An Nguyện còn hốt hoảng nghĩ đến loại người như Kinh Phục Châu, nếu thật sự chết đi, biến thành quỷ há chẳng phải càng thêm lợi hại. Lòng cô bỗng cảm thấy bi ai, cả hai giới âm dương, người như anh ta đều khiến người khác phải dè chừng, dường như không ai có thể đối chọi lại.
Cửa được đóng lại, anh đi về phía chiếc giường. Nhờ ánh trăng mờ ảo, An Nguyện nhìn thấy có thứ gì đó ánh lên trong mắt anh. Ánh mắt ấy quen thuộc biết bao, cô nhếch môi cười nhạt. Đàn ông ấy à, nói tới nói lui, chẳng phải vẫn thành thật với suy nghĩ xấu xa ấy sao.
Trong bóng đêm có tiếng cởi quần áo sột soạt, hơi thở nam tính ngày càng nồng đậm. An Nguyện chỉ mặc một chiếc váy hai dây, anh nhào người tới, cô không có chút cơ hội để né tránh, Giãy giụa là điều không thông minh nên An Nguyện chỉ nhắm mắt lại.
Cảm xúc của cô còn tuyệt vọng hơn lần đầu tiên trong phòng chiếu phim, anh chiếm giữ cô không chút nhẹ nhàng thương tiếc. An Nguyện cắn môi, cố nén chặt âm thanh trong cổ họng. Không ai nói lời nào, chỉ có hơi thở của Kinh Phục Châu là ngày càng dồn dập, anh bóp chặt cằm cô, buộc cô phải nhìn mình.
Đôi mắt hẹp dài mở ra, hàng mi ẩm ướt. Một hơi thở nín trong lồng ngực An Nguyện, như một cây giáo dài vắt ngang qua, cả người cô mang tính công kích. Mắt Kinh Phục Châu tối sầm lại, động tác trở nên hung hăng tàn bạo hơn. Cô trước sau vẫn cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Mưa tuôn xối xả, gió từ ngoài cửa sổ ùa vào, mồ hôi trên người trở nên lạnh lẽo buốt xương. Rõ ràng là một đêm mùa hạ nóng bức nhưng An Nguyện lại cảm thấy lạnh từ trong xương ra ngoài. Đây là lần duy nhất Kinh Phục Châu không dùng biện pháp phòng tránh. Vào giây phút cuối cùng, anh cắn vành tai cô, giọng khàn khàn. “An Nguyện, nếu em mang thai với tôi thì có bóp chết đứa nhỏ không?”
Cổ như bị bóp nghẹt, cô nằm trong lòng anh, ngước mắt lên với vẻ khó tin, nhìn vào mắt anh xuyên qua bóng tối.
Cô cảm thấy anh sơ bẩn, cảm thấy họ không phải người cùng một thế giới, nhưng có làm sao, người cô hận nhất vẫn có thể đè cô lên giường, mặc sức chà đạp. Vào thời khắc thân mật nhất, hai người hòa vào nhau, người khiến cô nức nở run lên là anh. Kinh Phục Châu từ từ rời khỏi cơ thể cô, đi về phía cửa. An Nguyện bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sự quật cường cố giữ suốt một đêm bỗng sụp đổ. “Kinh Phục Châu… đừng bật đèn…”
Tay anh đặt lên công tắc đèn, căn phòng lập tức trở nên sáng rực như ban ngày.
Chăn mền rối tung, quần áo chất đống hỗn loạn, cô vùi người vào gối đầu, dưới hông còn đặt chiếc gối ôm mà anh lót khi nãy. Tóc An Nguyện rối tung, ánh sáng khiến cho sự nhục nhã của cô không chỗ che giấu. Kinh Phục Châu bước tới như đang thưởng thức môt tác phẩm nghệ thuật mình vừa sáng tạo ra. “Đứng dậy.”
Cô không nhúc nhích.
Người bị bế thốc lên, Kinh Phục Châu mang cô vào phòng tắm. Trong gương, anh ôm cô từ phía sau, tay giữ lấy vai cô, cô gái trong gương có sắc mặt tái nhợt, người đầy những vết xanh tím. Dường như anh cực kỳ thỏa mãn vì điều này bèn mỉm cười với cô, thủ thỉ vào tai cô. “Em có thấy không, đều do tôi để lại…”
Anh muốn nhìn cô suy sụp, nhìn cô thật lòng thật dạ cầu xin anh, lấy lòng anh, nhìn cô không còn tự tộn trở thành nô lệ của anh. Dường như chỉ có như thế, anh mới có thể quên đi hình ảnh mình bị đè xuống quỳ trước mặt cô ở sân bay lúc đó.
“Kinh Phục Châu, anh tỉnh mộng đi.” An Nguyện quay đầu qua, cơ thể cô không run rẩy nữa, một lúc sau, lại nhìn vào gương. Trong gương, khuôn mặt anh u ám đáng sợ, cô lẳng lặng nhìn, mắt không dao động. “Tôi cứ tưởng sự trả thù của anh lợi hại thế nào, kết quả chỉ là dựa vào ưu thế về mặt thể lực để giày vò phụ nữ mà thôi. Kinh Phục Châu, anh chẳng qua chỉ có thế.”
Mắt anh tối sầm lại, tay sờ lên vết sẹo trên vai cô. An Nguyện nhíu mày, rời mắt khỏi chiếc gương.
Anh không cho phép, xoay mặt cô lại. Đèn trong nhà tắm dìu dịu, khiến cho làn da An Nguyện trở nên mịn màng hơn. Anh hẩy người tới trước, ánh mắt của cô gái trong gương sững sờ, thất thần giây lát.
Kinh Phục Châu bắt đầu động tác, tay siết cằm cô, cuộc cô phải nhìn mình trong gương. Hai má An Nguyện ửng hồng, môi bị mình cắn đến rướm máu, tươi như cánh hoa đào. Như thế, dường như khiến anh rất hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia, cọ cọ vào cổ cô. “Tôi chẳng qua chỉ có thế, nhưng chẳng phải em cũng có cảm giác sao?”
Gương bám đầy hơi nước, An Nguyện không nhìn rõ dáng vẻ của mình, cô quơ đại tay về trước, những chai lọ trước gương không có sức sát thương gì. Cô đột nhiên giống như một người đàn bà chanh chua bị cuộc sống dồn ép đến đường cùng, quơ lấy những thứ ấy ném vào người Kinh Phục Châu. Anh bị ném trúng vài cái, sau đó nắm chặt hai tay cô bắt chéo ra sau lưng.
“Kinh Phục Châu… một ngày nào đó tôi sẽ giết được anh…”
“Vậy cô cứ thử xem, xem xem cô có bản lĩnh để sống tới ngày đó không.”
***
Mãi đến gần sáng, Kinh Phục Châu mới rời khỏi phòng An Nguyện. Nước trong bồn tắm sớm đã lạnh ngắt, cô ngồi trong bồn, ôm lấy cơ thể đầy những vết xanh tím của mình run lẩy bẩy. Nằm xuống, cứ thế mà nằm xuống nước thì tất cả sẽ kết thúc. Sức cám dỗ của tử vong quá lớn, khoảnh khắc ấy gần như chiếm lầy toàn bộ tâm trí An Nguyện.
Từ từ, cô trượt xuống theo thành bồn tắm, miệng và mũi bị nước vào, cảm giác ngạt thở khiến cô bấu chặt vào thành bồn tắm. Trong đầu cô nhớ lại buổi hoàng hôn vàng óng ấy, Trình Kỳ dạy cô mấy ngón võ phòng thân đơn giản, cô không nắm được trọng tâm, làm thế nào cũng không vật ngã được anh. Cô gái nhỏ buồn bực nhưng lại không chịu thua, đeo trên cổ Tình Kỳ khăng khăng bắt anh phải ngã xuống. Chàng trai kia bỗng phản đòn, nhẹ nhàng quật cô ngã xuống bãi cỏ.
“Anh không thể nhường em một chút sao.” An Nguyện xoa xoa cổ tay bị ngã đau, nhăn mày.
Trình Kỳ đưa tay ra kéo cô lên, nói: “Bây giờ anh nhường em, sau này em gặp phải kẻ xấu hắn có nhường em không? An Nguyện, không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh em, em phải học cách trưởng thành.”
“Tại sao anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em? Chẳng phải chúng ta sẽ bên nhau cả đời sao?” An Nguyện ngửa đầu, lúc đó cả đời là chuyện thuận miệng là có thể nói ra, giống như hứa cả đời là sẽ ở bên nhau cả đời thật vậy.
Trình Kỳ mỉm cười, xoa đầu cô, nhưng lại không trả lời cô. “Nhanh lên, annh dạy cho em động tác này một lần nữa.”
“Không học đâu, em học không được.” Cô ôm eo anh, ăn vạ.
“Cố gắng một chút là sẽ học được mà, đừng cứ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.”
Lúc đó anh còn đang đi học, vẫn chưa phải nằm vùng, cuộc sống của họ nghèo khó nhưng bình yên tươi đẹp. Nước trong bồn tắm quá lạnh, nước mắt của An Nguyện rơi vào trong trở nên khá nóng. Đừng cứ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, những lời này thoạt nghe có vẻ như đang dỗ dành con nít nhưng đúng là khi đó cô đã bị anh dụ học được vài chiêu.
Thì ra đúng là không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh cô.
Từ trong bồn tắm ngồi bật dậy, An Nguyện há miệng thở hồng hộc. Cô vịn thành bồn tắm đứng dậy, khoác lên người mình chiếc áo choàng tắm. Không gian phòng tắm không lớn, bên trên có một cửa sổ nhỏ để thông gió. Cô nhìn kỹ xung quanh, không phát hiện những thiết bị giám sát, theo dõi…
Còn trong phòng thì có, lúc ban ngày cô đã nhìn thấy. Bước ra khỏi cửa phòng tắm, cô liền hoàn toàn rơi vào vòng giám sát của Kinh Phục Châu. Lưng hơi khòm xuống, An Nguyện đi đến bên giường, trên giường chăn màn rối tung, cô lẳng lặng nhìn một lúc, bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng vào thiết bị theo dõi trong phòng.
Kinh Phục Châu ở trong phòng giám sát bỗng sững sờ, tay cầm điếu thuốc cũng khựng lại.
Anh cứ ngỡ là cô sẽ có hành động gì đó, nhưng cô chỉ ngửa đầu nhìn một lát rồi quay người lại phía giường. Cô đưa tay tháo drap giường ra rồi lấy drap mới từ trong tủ thay vào. Sự ngoan hiền của cô khiến Kinh Phục Châu cảm thấy kỳ lạ, ường như đang ẩn giấu âm mưu gì đó.
Lòng dạ của cô gái này rất thâm sâu, anh sẽ không bao giờ tin tưởng cô nữa.
Nhưng suốt hai tiếng đồng hồ, cô chỉ nằm trong chăn không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ. Kinh Phục Châu không biết đã hút tới điếu thuốc thứ mấy, dưới chân anh là một đống đầu lọc, trong phòng tràn ngập mùi cay nồng. Sau khi trời sáng, Lão Đổng gọi điện thoại tới, anh nghe máy, Lão Đổng thông báo với anh bữa tiệc tối nay.
Kinh Phục Châu im lặng, ánh mắt rơi vào camera theo dõi, An Nguyện ngủ rất say, dường như không biết gì cả. Anh nhếch môi lên, thờ ơ nói. “Gọi stylist tới Cổ Lâu, tôi sẽ dẫn An Nguyện đi cùng.”
Giọng Lão Đổng hơi do dự. “Chuyện này… không thích hợp lắm đâu.”
“Nhắc bọn họ đừng tới sớm quá, tốt nhất là chiều hãy tới.” Kinh Phục Châu không thèm để ý đến lời gã, nói xong cúp máy. Lão Đổng ở đầu bên kia nhìn điện thoại thở dài, sau đó lại cảm thấy người như An Nguyện, thế cũng đáng đời.
Có lẽ là quá mệt, An Nguyện ngủ một giấc rất say, hơn nữa còn không mộng mị, lúc thứa dậy thì đã hai giờ chiều, nhiệt độ ban trưa còn chưa hạ, cô vén chăn ra thì trên người đã toát một lớp mồ hôi. Không biết con côn trùng nào ở ngoài kia đang kêu ran không biết mệt mỏi, ánh mắt An Nguyện mông lung, tinh thần hoảng hốt, cho nên khi nhìn thấy Kinh Phục Châu ngồi trên sô pha thì phản ứng chậm hơn một nhịp.
Không biết có phải sự đòi hỏi vô độ hôm qua đã làm anh thỏa mãn hay không mà thoạt nhìn tâm trạng của anh có vẻ không tồi, môi dường như còn có nụ cười nhẹ. Thấy An Nguyện đứng dậy, Kinh Phục Châu đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn cô với vẻ biếng nhác. “Dậy rồi à?”
An Nguyện không nói chuyện, chỉ lo xuống giường, bước vào phòng tắm để làm vệ sinh. Sự phớt lờ của cô không hề làm anh tức giận, cô đứng trong nhà tắm, anh cũng không cố tình theo vào. An Nguyện thầm lấy làm lạ, nhưng cô biết chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt lành. Đáng tiếc, dù cô có cẩn thận thế nào thì cũng không thể tránh khỏi cảm thấy bất lực. Dù ngay sau đó anh có tiễn cô xuống suối vàng thì cô cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Rửa mặt xong, gương mặt vốn đã rất tiều tụy kia càng trở nên nhợt nhạt. Đẩy cửa nhà tắm ra, An Nguyện nhìn thấy trong phòng có mấy người lạ. Khi đến gần, cô thấy có chút ấn tượng, trước kia khi theo Kinh Phục Châu đến các bữa tiệc, đều do những người này trang điểm cho.
“Khoảng năm giờ xuất phát, thời gian còn nhiều.” Kinh Phục Châu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, vẫy tay với thợ trang điểm. An Nguyện giống như một con rối bị giật dây, được mấy người kia bắt ngồi xuống trước gương. Người trong gương trông rất héo hon nhưng thợ trang điểm không để ý, trải qua bàn tay phù thủy của họ, cô lại trở thành cô gái vừa lạnh lùng vừa quyến rũ trước đây.
Tay đặt lên vai cô, Kinh Phục Châu nhìn cô trong gương, mỉm cười. “Thế này vẫn đẹp hơn.”
Một hàng người mang đến mấy bộ lễ phục, đa số đều hở vai, bởi vì stylist nhớ xương quai xanh của An Nguyện rất đẹp nên dốc lòng muốn thể hiện hết cái đẹp của cô. Nhưng khi cởi cúc áo ngủ ra, trên vai là những dấu xanh xanh tím tím trải đầy, mấy người đó đều có vẻ xấu hổ. Mặt An Nguyện không biểu cảm, còn Kinh Phục Châu thì lại mỉm cười có vẻ rất vui. “Cố gắng che nó lại, nếu che không được thì thôi.”
Thế là thợ trang điểm lại lo che khuyết điểm, những lớp phấn dày khiến An Nguyện không thở nổi. Khi xong việc, không lâu nữa là đến giờ xuất phát. Kinh Phục Châu đã đợi sẵn dưới lầu, An Nguyện được người ta dìu xuống dưới, có vài cô gái ở các căn phòng khắc tò mò thò đầu ra xem.
Cầu thang khá cao, váy của cô lại quá dài, Kinh Phục Châu quay lại nhìn một cái, đưa tay về phía cô như ban ân. An Nguyện nhìn anh, đôi mắt hẹp dài ngước lên rồi lại cụp xuống, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Khoảnh khắc ấy, An Nguyện chợt nghĩ, có lẽ Kinh Phục Châu đã hết giận, tất cả đều trở lại như trước. Cách nghĩ ấy không khỏi quá ngây thơ, nhưng theo tiến triển của tình hình hiện nay, chắc cũng không phải là điểm xấu. Xuống cầu thang, tay anh không buông ra, An Nguyện cũng không rút tay về, yên lặng theo anh ngồi vào trong xe.
Lão Đổng lái xe, sau khi nhìn thấy An Nguyện thì mắt sững lại một chút. Từ trong ánh mắt ấy, An Nguyện hiểu e là bữa tiệc tối nay hoàn toàn không chào đón cô. Nhưng Kinh Phục Châu đã lên tiếng thì có ai dám phản đối, cho nên mắt Lão Đỗng chỉ sững lại một giây rồi chân đạp ga, rời khỏi Cổ Lâu.
Trên đường đi không ai nói chuyện nên An Nguyện cũng không biết hôm nay là tiệc gì. Câu lạc bộ ấy vẫn như trước, trang trí cầu kỳ, tô vàng dát bạc. Lúc bước vào, Kinh Phục Châu đưa khuỷu tay về phía cô, cô hiểu ý bèn khoác lên cánh tay anh.
Người trong phòng VIP đã đến tề tựu, rõ ràng địa vị của Kinh Phục Châu là tối cao trong bữa cơm tối nay cho nên tất cả mọi người đều phải đến đợi anh từ sớm. Lão Đổng đi trước, mở cửa cho Kinh Phục Châu. An Nguyện đoán có lẽ vẫn sẽ là cảnh tượng thối nát như trước kia cho nên cúi đầu, lười nhìn.
Cửa mở ra, Kinh Phục Châu bước vào, cô đi bên cạnh anh, tập trung toàn bộ sự chú ý vào bàn tay đang khoác tay anh của mình, cân nhắc xem khi nào thì rút tay ra. Đang thất thần thì nghe trên đầu có người nói chuyện. Bình thường Kinh Phục Châu nói với giọng khá trầm thấp nhưng lúc này lại hơi cao giọng, khiến người trong phòng đều nghe thấy.
“An Nguyện, nhìn thử xem ở đây có ai quen không.”
Cô hơi sững sờ, nghe theo lời anh, vô thức đưa mắt nhìn lướt qua những người ngồi bên bàn ăn thì phát hiện bữa cơm tối nay khác hẳn với trước kia. Những người ngồi đó đều là đàn ông trung niên, cung cách ăn mặc hoàn toàn khác với mấy tên lưu manh lúc trước. Mắt cô lướt một vòng, bỗng nhiên chạm phải một đôi mắt khác, người đó cũng đang nhìn cô, ánh mắt rất xấu hổ.
Người An Nguyện cứng đờ, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không thể che được vẻ kinh ngạc và chết lặng của cô. Bàn tay đang khoác trên cánh tay cô Kinh Phục Châu cũng vô thức muốn rút về nhưng bị anh nắm chặt.
“Em đã nhận ra rồi sao không chào hỏi một tiếng?”
Kinh Phục Châu nắm tay cô, ánh mắt hàm chứa nụ cười nhưng tay thì dùng sức khiến cô bị dắt đến bên cạnh người kia. Máu trong người như đông lại. Đức tin của cô, kiên trì của cô bị Kinh Phục Châu đánh nát một cách dễ dàng, không sót lại chút gì.
Tai ong ong cả lên, cô nghe thấy Kinh Phục Châu nói. “Em không quen vị này sao An Nguyện? Có cần tôi giới thiệu cho em không? Đây là sở trưởng sở cảnh sát Lăng Xuyên, Hứa Cửu Xương.”
Trong không khí im ắng, sở trưởng Hứa mỉm cười với cô.
An Nguyện không ngẩng đầu lên, cơ thể hơi run rẩy. Như người chết đuối cuối cùng mất đi chiếc phao cứu sinh duy nhất, lý tưởng mà cô cực khổ thay Trình Kỳ gìn giữ bấy lâu đã sụp đổ trong nháy mắt.
Hôm nay là ngày Đào Tử từ Thái về, trong lúc vô tình An Nguyện nghe thấy Kinh Phục Châu và A Dương trò chuyện với nhau, phần lớn là sử dụng tiếng lóng, cô suy đoán ngẫm nghĩ một chặp cũng chỉ có thể lơ mơ cảm thấy đại khái là chuyện đã xử lý rất êm đẹp. Lúc Kinh Phục Châu nói những chuyện này vẫn né tránh cô, dù có những lúc cô vô tình nghe thấy thì phần lớn cũng không hiểu được.
Bữa cơm tối nay, nghe nói là tiệc tẩy trần cho Đào Tử.
Sau khi ông Tiết ra đi, rất lâu rồi câu lạc bộ này không náo nhiệt như vậy. An Nguyện khoác cánh tay Kinh Phục Châu, nhìn những gương mặt xa lạ. Chuyện gì cũng sẽ có lối ra, cô gặp được vài người từng xuất hiện trong sổ ghi chép của Trình Kỳ, ai bảo những lời đồn đãi kia làm người ta oan ức, rốt cuộc nó cũng có tiến triển đấy thôi.
Nghĩ thế, tất cả đều trở nên đáng giá.
Hôm nay tâm trạng của Kinh Phục Châu rất tốt. Đôi mắt vốn lạnh lùng sắc bén cũng mang theo ánh cười. Đám anh em ngồi vây quanh một chiếc bàn, chỉ có mình An Nguyện là nữ. Những chuyện đám đàn ông tán gẫu trong lúc ăn cơm cô không hiểu lắm nhưng vẫn cố lắng nghe. Đào Tử giống như một chiến sĩ toàn thắng trở về, có điều rất kín tiếng với chuyện công việc, chỉ thao thao bất tuyệt kể lại nhưng gì mà mình tai nghe mắt thấy ở Thái Lan.
Đề tài chuyển sang người chuyển giới. Rượu vào lời ra, đám đàn ông không còn kiêng dè gì, nói chuyện ngày càng bạo dạn, toàn là những lời thô tục. Bên cạnh An Nguyện có một ly nước cam, cô biết đề tài này không có gì đáng để lắng nghe thật kỹ nên khẽ cau mày, bưng ly nước đưa lên miệng uống.
Không khí bên trong phòng khá sôi sục, máy điều hòa cũng không giảm được lửa nóng sôi sục của đám đàn ông. Khi tám chuyện quá hăng, áo sơ mi cũng được cởi nút, để lộ những lồng ngực bóng loáng hoặc mấy cái bụng bia. Lăng Xuyên có tiếng địa phương của mình, lúc mấy người bản địa nói chuyện thì xen những lời thô tục vào ngôn ngữ địa phương. Dường như họ cảm thấy chiến tích năm xưa của mình rất oai hùng nên hoa chân múa tay không ngừng. Cả buổi Kinh Phục Châu chỉ mỉm cười nghe họ nói, thỉnh thoảng cần phụ họa thêm thì cũng tham gia đôi câu. Thế là đám đàn ông ngày càng táo tợn, đề tại chuyển từ bộ ngực silicon của mấy người chuyển giới sang đếm xem từ trước đến giờ có bao nhiêu đàn bà đã qua tay mình.
Nếu có cô nào đó được coi là tình yêu đích thực thì thời gian bàn luận về người đó sẽ lâu hơn một chút. An Nguyện mất hết kiên nhẫn, trong mắt cô thức ăn còn một nửa trong dĩa bỗng trở nên giống như mấy cí bụng phệ của đám đàn ông, đầy mỡ, và bị thời gian bào mòn không còn chút sức sống nào.
Mượn cớ đi vệ sinh, An Nguyện ra khỏi phòng. Có lẽ sau khi cô đi rồi, Kinh Phục Châu sẽ trở thành nhân vật chính. Anh ta sẽ mang theo nụ cười đắc ý để chia sẻ với đám anh em vào sinh ra tử của mình những đêm cuồng nhiệt của họ. Như thế, cô có gì khác những người phụ nữ kia, cũng chỉ là đề tài bàn tán nhưng sốt dẻo hơn mà thôi.
Nhìn chiếc lavabo màu vàng kim trong nhà vệ sinh, mặt An Nguyện có vẻ mờ mịt. Nếu lúc này có thể vốc một vốc nước hất lê mặt thì đã biết bao, nhưng không được. Lớp son phấn cất công trang điểm tỉ mỉ này không chịu được thử thách như thế. Cô về trễ cũng khiến Kinh Phục Châu mất mặt, không trang điểm cũng làm anh mất mặt.
Cô gái trong gương có khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm. Khi đối mặt với Kinh Phục Châu, cô phải lấy dốn hết tinh thần để đóng vai một An Nguyện hoạt bát lém lỉnh. về ký túc xá ở cũng là vì tạo cho mình một khoảng thời gian giảm xóc, nếu không cứ ở cạnh anh ta ngày đêm như vậy, biểu cảm cố che giấu này sớm muộn gì cũng sẽ để lộ bí mật của cô.
“Cảm thấy chán à?”
An Nguyện ngẩn ra, gương mặt trong gương lập tức thay đổi. Thay vào vẻ tiêu điều lúc nãy là vẻ mặt giận dỗi rất đàn bà, giọng nói chứa đầy trách móc. “Đàn ông các anh mà tụ lại một chỗ uống rượu thì như yêu quái trong kính chiếu yêu, nguyên hình cầm thú gì cũng lộ ra hết.”
Cửa sổ thông gió bên ngoài nhà vệ sinh đang mở, Kinh Phục Châu dựa vào cửa, gió đêm lùa vào, thổi khói thuốc trên tay anh ùa vào mặt cô. Đưa điếu thuốc ngậm vào miệng, Kinh Phục Châu nheo mắt lại đi về phía An Nguyện. Cô còn chưa kịp nhận ra ý đồ của anh thì đã bị anh ôm chầm lấy eo, kéo vào một gian trong nhà vệ sinh nam.Gió không vào được gian nhà vệ sinh nhỏ, không khí trở nên nặng nề ngột ngạt. Giày cao gót của An Nguyện gõ xuống sàn nhà giống như mấy tiếng trống. Thân người cao lớn của Kinh Phục Châu đè lên cô, sau lưng thì dán vào cánh cửa lạnh lẽo. Cánh cửa được trang trí những họa tiết bằng cẩm thạch nhô ra lởm chởm, cấn vào làm An Nguyện thấy đau. Ngửa đầu lên, An Nguyện bất ngờ nổi giận. Nơi này cách âm không tốt, tiếng xả nước bên cạnh nghe rõ mồn một. “Anh làm gì…”
“Xuỵt…” Kinh Phục Châu đưa ngón trỏ chặn lên môi cô, Ở khoảng cách gần như vậy, An Nguyện ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc nồng nặc trên người anh. Tay cô đặt lên ngực anh, nửa chống nửa đẩy. An Nguyện bị Kinh Phục Châu ôm vào lòng, anh vùi đầu vào cổ cô, như một con thú đang giở trò lưu manh.
“Sẽ bị nghe thấy đấy.” An Nguyện vặn thẳng đầu anh dậy. Kinh Phục Châu nhếch môi cười, men say trong mắt không nhiều lắm. Cô vừa nói xong, anh đột nhiên giơ tay đấm vào tường một cái, vênh mặt lên ra oai với cô. “Nghe được thì sao chứ, để xem ai dám đến quấy rầy ông đây.”
Anh luôn rất điềm tĩnh. Vì thế, An Nguyện khoanh tay trước ngực, bật cười. “Kinh Phục Châu, anh say rồi.”
Sắc mặt anh thay đổi, vẻ sắc bén lúc nãy bỗng tan biến, anh áp vào, ôm lấy cô, khuôn mặt trở nên ôn hòa hơn. Anh cứ ôm cô như vậy, nhẹ nhàng lắc lư sang trái sang phải. Đầu họ chạm vào nhau, anh lẩm bẩm. “Uống say cũng không sao, say thì có em dẫn anh về nhà…”
Người An Nguyện bỗng cứng đờ, nhưng anh lại không cảm nhận được, chỉ vừa hôn cô vừa ôm chặt lấy cô. Giữa có có rất nhiều kiểu sống chung, ve vãn tán tỉnh nhau là chuyện cơm bữa, nam nữ ân ái là mục đích cuối cùng. Cô có thể diễn xuất rất nhiều kiểu quyến rũ, thu hút mà phụ nữ cần có, có thể ứng phó trước sự chiếm hữu và đòi hỏi của anh. Giữa họ phải là mâu thuẫn giằng co, cũng phải là triền miền không dứt, duy chỉ không nên là cảm giác ôn tồn lặng lẽ này.
Trước khi lớp phòng ngự trong lòng mình xuất hiện vết rạn, An Nguyện nghiêng đầu qua hôn lên vành tai anh. Lưỡi cô ướt át, trơn tru, cứ cuốn lấy vánh tai anh mà cắn nhẹ. Hơi thở của Kinh Phục Châu nhanh chóng trở nên dồn dập. Gian vệ sinh khá nhỏ, anh đè cô lên cửa, đá đâm vào lưng cô, cơn đau đánh thức lý trí.
Kinh Phục Châu gục bên tai cô, thở hồng hộc. Bởi vì men rượu, anh nhạy cảm hơn thường ngày rất nhiều. Cổ tay của Ann bị anh nắm chặt, khóa thắt lưng của anh cấn vào mu bàn tay cô, ngón tay cô lần vào khóa quần tây của anh. Khẽ hôn lên môi anh, giọng An Nguyện khàn khàn, như uất ức, như thẹn thùng. “Anh phải nhanh một chút…”
Tay của cô hơi lạnh, Kinh Phục Châu hừ lên một tiếng, nắm cổ tay cô để điều khiển tốc độ. Đèn trong nhà vệ sinh màu vàng ấm áp, anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm, như muốn khắc sâu gương mặt yêu kiều ửng đỏ của cô vào tận xương tủy. Hơi thở của An Nguyện cũng bị sự quấn quýt của anh làm hỗn loạn,. Lý trí thì bảo cô phải tỉnh táo, nhưng cơ thể thì lại không tự chủ được. Có lẽ thể xác luôn thành thật và dễ dãi hơn linh hồn, sớm đã bị khuất phục, sớm đã sa đọa.
Trán chạm trán, họ đợi cơn sóng tình bất ngờ ập đến này rút đi. Không biết trong ti này bên cạnh có ai vào hay không, có nghe được những gì không nên nghe hay không. An Nguyện đứng trước bồn nước rửa tay, Kinh Phục Châu lại châm điếu thuốc, đứng bên cạnh cô nhả khói. “Nếu em không thích thì hôm nay chúng ta về trước.”
“Không cần đâu, quay lại đó thôi, ra ngoài này lâu quá rồi.” An Nguyện vẫy vẫy nước trên tay, định bước đi nhưng lại bị Kinh Phục Châu nắm cổ tay kéo lại. Anh ngắm cổ tay cô cả buổi trời, ngậm điếu thuốc ấm ớ cười khẽ. “Tay của em nhỏ thật đấy An Nguyện.”
Mặt An Nguyện hiện lên vẻ xấu hổ, giãy khỏi tay anh rồi bước trên đôi giày cao gót quay lại đó. Anh ở phía sau nhìn bóng lưng cô, nụ cười càng thâm thúy.
Vẫn bàn tán rất hăng máu, vẫn chứa những lời thô tục. Ai mà biết họ ra ngoài lâu thế đã làm những gì. Nếu là những cô gái khác, có lẽ sớm đã bị mang ra làm trò đùa trên bàn ăn. Có người đưa mắt nhìn an nguyện một lượt, cô ngước lên nhìn thẳng vào người đó, ánh mắt rất lạnh.
Người kia vội vội vàng vàng quay mặt đi, lòng thầm nghĩ quả nhiên là đàn bà của Kinh Phục Châu, chẳng phải hiền lành gì.
An Nguyện ngồi sát bên Kinh Phục Châu, tay anh khẽ đặt lên đùi cô, mặt thì hướng về phía Đào Tử. Đào Tử đang nói rất hăng. Bàn tay kia nhẹ nhàng sờ soạng đùi cô, ấy vậy mà vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc nhìn về phía Đào Tử, rất giống một chính nhân quân tử. Cũng không biết ai lái đề tài sang chuyện phụ nữ, những tràng cười không ngừng vang lên, có người nói qua đêm với một cô gái hát rất hay, đàn bà mà hát hay thì rên rỉ cũng rất khỏe.
Bưng ly đưa lên miệng, An Nguyện cụp mắt xuống, nhìn những múi cam chìm dưới đáy ly. Lúc đang thất thần, cô bỗng nghe thấy tên mình nên ngẩn người, ngước mắt nhìn về phía người đang nói.
Người nọ nói, trước đây nghe đồn chị hát rất hay, hay là hát cho tụi em nghe một bài đi?
Trong phòng không có cái micro nào, An Nguyện nhìn một vòng, lúc này mà không đồng ý thì e là trong mắt đám đàn ông, cô cố tình làm cao. Cô đứng lên, mặt gượng nở nụ cười, còn chưa nói gì thì tay đã bị kéo lại.
Cô cúi đầu, Kinh Phục Châu đã kéo cô đứng thẳng dậy, ANh cũng cười, có điều nụ cười không lam tới đáy mắt. “Được rồi được rồi, đã uống nhiều lắm rồi. Mấy cậu nếu muốn chơi tiếp thì theo Đào Tử, tôi đưa chị dâu các cậu về trước đây.”
“Đừng chứ anh Châu, còn chưa uống xong mà.” “Đúng vậy, hát một bài thôi mà anh không nỡ à?” “Hôm nay anh Châu ra ngoài lâu như vậy, phải phạt một ly mới được đi.” Âm thanh ầm ĩ, An Nguyện cố nén vẻ không vui, vẫn cười khôn khéo. Kinh Phục Châu lại đập một cái lên gáy người kia, nửa thật nửa đùa. “Anh đây thương vợ mình thì có làm sao? Tôn trọng chị dâu của cậu chút đi.”
Cuối cùng không ai dám làm trái ý Kinh Phục Châu. Anh kéo tay An Nguyện nghênh ngang ra về. An Nguyện xách váy của mình, nhìn mấy sợi tóc bị gió thổi tung của anh. A Dương cũng uống rượu nhưng vẫn ngồi trước ghế lái. Xe bắt đầu chạy, An Nguyện nhìn ngắm bề ngoài huy hoàng lộng lẫy của câu lạc bộ này.
Mộng Tử cũng thế.
“Đêm nay đừng về trường, nhé?” Kinh Phục Châu nắm tay cô, cố sử dụng ngữ khí trưng cầu ý kiến cô. Những lời của mấy người đó lúc nãy khiến anh bất ngờ hiểu ra, đứng ở góc độ của An Nguyện, sự tôn trọng là cần thiết thế nào.
Ánh đèn màu rực rỡ chiếu vào trong xe rồi lập tức biến mất vì tốc độ của xe chạy. An Nguyện tựa vào vai anh, không nói chuyện cũng không từ chối. Thế là xe chạy thẳng đến Cổ Lâu, tòa nhà xa hoa đồ sộ ấy có vẻ u ám hơn vào buổi tối. An Nguyện bỗng có một ý nghĩa rất điên rồ, ý nghĩ ấy bị cô buột miệng thốt ra khi Kinh Phục Châu đè cô ngã xuống giường. “Kinh Phục Châu, Cổ Lâu từng có người chết không?”
Kinh Phục Châu vừa cởi thắt lưng của mình vừa cười: “Nếu anh nói với em là có thì có phải em càng không muốn ở lại đây không?”
Trong phòng chỉ bật một bóng đèn trên đầu giường, cái bóng của anh in lên vách tường đối diện, giống như con thú dữ trong cơn ác mộng. An Nguyện không biết cảm giác sợ hãi ấy là do đâu, trấn tĩnh lại nhìn anh, anh đã cúi đầu xé bao bì của chiếc áo mưa ra, đưa nó cho cô. “Mang vào giúp anh.”
Cảm giác sợ hãi trong lòng giảm dần, An Nguyện cắn môi, anh nhoài người tới, tiến vào rất thành thạo. Tiếng chuong đồng hồ dưới lầu vang lên, trán An Nguyện toàn là mồ hôi, trong lúc ý thức mơ màng cô đếm thật kỹ, tổng cộng có mười hai tiếng. Một ngày mới lại bắt đầu, cảm giác đau đớn lúc đầu đã qua đi, cô bấu lấy hông anh, ngửa đầu phát ra âm thanh như mèo kêu.
Cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào, vào thời khắc triền miền thân mật thế này, mình đã không còn nhìn thấy hòn đảo hoang trong hồi ức nữa. Trong mắt cô chỉ có người đàn ông trước mặt, chỉ có giọng nói và hơi thở của anh, sự chiếm đoạt và trao cho lúc thô bạo lúc dịu dàng của anh. Vết sẹo trên vai phải lại ngứa ngáy, anh nhẹ nhàng liếm láp nó, An Nguyện vặn vẹo người, cắn lên cánh tay anh.
Những lúc bị giày vò không chịu nổi, cô cũng sẽ gọi anh trong tiếng nức nở, cái bóng trên tường lắc lư mạnh, không phân rõ là hiện thực hay trong mơ. “Kinh Phục Châu... Kinh Phục Châu…”
“Ừ… ngoan…” Anh hôn lên đôi mày cô, nhẹ giọng dỗ dành, trong những lúc gần gũi thế này, giọng của anh khàn khàn mà vô cùng gợi cảm. “An Nguyện, sau này em hãy gọi anh là A Đàn…”
Cô chỉ có thể há miệng thở dốc, một lúc sau mới mềm mại gọi một tiếng “A Đàn”.
A Đàn. A Đàn là Kinh Phục Châu trước kia, là chàng trai ngây thơ sạch sẽ mà anh không thể quay trở lại, là sự nghèo nàn túng quẫn mà anh ra sức vùng vẫy thoát khỏi nó. Anh muốn cô biết được mình của ngày xưa, muốn giao bản thân của quá khứ và hiện tại vào tay cô mà không giữ lại chút gì.
Cuối cùng đêm cũng trở nên yên tĩnh, An Nguyện dựa vào lòng anh, nghe tiếng nhịp tim anh dần dần ổn định trở lại.
Châm một điếu thuốc, Kinh Phục Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô. “Sao tự nhiên em lại hỏi anh ở đây từng có người chết không?”
“Không biết nữa.” An Nguyện nhắm mắt, bởi vì mệt mỏi nên cảm giác như một giây sau là có thể ngủ ngay. Anh dung túng cho sự kiêu căng trong giọng nói của cô, cười khẽ một tiếng, hít một hơi thuốc thật sâu rồi từ từ nhả khói ra. “An Nguyện, em có tin quỷ thần không?”
An Nguyện cố mở mắt ra. “Không, nhưng em tin luật nhân quả.”
Cánh tay của Kinh Phục Châu hơi khựng lại, nhìn cái bóng thân mật dựa vào nhau của hai người, nhíu mày. “Anh không tin gì cả, nếu thật sự có quả báo thì ai lị đi làm người xấu chứ.”
Không có câu trả lời, Kinh Phục Châu cúi đầu thì thấy người trong lòng đã hít thở đều đều, cánh tay còn khoác lên hông anh, cứ thế mà ngủ. Anh bật cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô, còn mình thì ra ban công hút hết điếu thuốc.
Tắm rửa xong, về lại phòng thì An Nguyện đã ngủ rất say. Kinh Phục Châu lau sơ qua mái tóc rồi vén chăn lên chui vào. Có lẽ là tay anh hơi lạnh, vừa chạm vào cơ thể ấp áp của An Nguyện, cô đã nhíu mày, bất mãn quay người đi. Vì động tác này, đầu cô liền chui vào lòng anh. Kinh Phục Châu cúi đầu hôn lên tóc cô rồi thỏa mãn nhắm mắt lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lăng Xuyên lại vào mùa mưa bão liên tục, An Nguyện bó gối ngồi trong phòng, thất thần nhìn sấm vang chớp giật ngoài cửa sổ. Cả ngày nay không có ai lên đây, cửa chính khóa chặt, cửa sổ mở từ sáng đến giờ vẫn vậy, nước mưa từ ngoài đánh vào làm ướt một mảng thảm. Trong phòng không bật đèn, cô cứ thất thần như thế, ánh mắt đơ dại.
Có tiếng bước chân đi lên, có điều nhanh vội hơn thường ngày, An Nguyện nghiêng đầu qua, từ âm thanh này dường như có thể cảm nhận được sự nôn nóng không kịp chờ đợi. Vẫn sáu mươi bảy bước, khóa phòng được mở ra, Kinh Phục Châu đẩy cửa bước vào, tia chớp lóe lên chiếu vào gương mặt hơi tăm tối của anh, hệt như một con ác quỷ đến đòi mạng trong đêm mưa bão.
Lúc này rồi mà An Nguyện còn hốt hoảng nghĩ đến loại người như Kinh Phục Châu, nếu thật sự chết đi, biến thành quỷ há chẳng phải càng thêm lợi hại. Lòng cô bỗng cảm thấy bi ai, cả hai giới âm dương, người như anh ta đều khiến người khác phải dè chừng, dường như không ai có thể đối chọi lại.
Cửa được đóng lại, anh đi về phía chiếc giường. Nhờ ánh trăng mờ ảo, An Nguyện nhìn thấy có thứ gì đó ánh lên trong mắt anh. Ánh mắt ấy quen thuộc biết bao, cô nhếch môi cười nhạt. Đàn ông ấy à, nói tới nói lui, chẳng phải vẫn thành thật với suy nghĩ xấu xa ấy sao.
Trong bóng đêm có tiếng cởi quần áo sột soạt, hơi thở nam tính ngày càng nồng đậm. An Nguyện chỉ mặc một chiếc váy hai dây, anh nhào người tới, cô không có chút cơ hội để né tránh, Giãy giụa là điều không thông minh nên An Nguyện chỉ nhắm mắt lại.
Cảm xúc của cô còn tuyệt vọng hơn lần đầu tiên trong phòng chiếu phim, anh chiếm giữ cô không chút nhẹ nhàng thương tiếc. An Nguyện cắn môi, cố nén chặt âm thanh trong cổ họng. Không ai nói lời nào, chỉ có hơi thở của Kinh Phục Châu là ngày càng dồn dập, anh bóp chặt cằm cô, buộc cô phải nhìn mình.
Đôi mắt hẹp dài mở ra, hàng mi ẩm ướt. Một hơi thở nín trong lồng ngực An Nguyện, như một cây giáo dài vắt ngang qua, cả người cô mang tính công kích. Mắt Kinh Phục Châu tối sầm lại, động tác trở nên hung hăng tàn bạo hơn. Cô trước sau vẫn cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Mưa tuôn xối xả, gió từ ngoài cửa sổ ùa vào, mồ hôi trên người trở nên lạnh lẽo buốt xương. Rõ ràng là một đêm mùa hạ nóng bức nhưng An Nguyện lại cảm thấy lạnh từ trong xương ra ngoài. Đây là lần duy nhất Kinh Phục Châu không dùng biện pháp phòng tránh. Vào giây phút cuối cùng, anh cắn vành tai cô, giọng khàn khàn. “An Nguyện, nếu em mang thai với tôi thì có bóp chết đứa nhỏ không?”
Cổ như bị bóp nghẹt, cô nằm trong lòng anh, ngước mắt lên với vẻ khó tin, nhìn vào mắt anh xuyên qua bóng tối.
Cô cảm thấy anh sơ bẩn, cảm thấy họ không phải người cùng một thế giới, nhưng có làm sao, người cô hận nhất vẫn có thể đè cô lên giường, mặc sức chà đạp. Vào thời khắc thân mật nhất, hai người hòa vào nhau, người khiến cô nức nở run lên là anh. Kinh Phục Châu từ từ rời khỏi cơ thể cô, đi về phía cửa. An Nguyện bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sự quật cường cố giữ suốt một đêm bỗng sụp đổ. “Kinh Phục Châu… đừng bật đèn…”
Tay anh đặt lên công tắc đèn, căn phòng lập tức trở nên sáng rực như ban ngày.
Chăn mền rối tung, quần áo chất đống hỗn loạn, cô vùi người vào gối đầu, dưới hông còn đặt chiếc gối ôm mà anh lót khi nãy. Tóc An Nguyện rối tung, ánh sáng khiến cho sự nhục nhã của cô không chỗ che giấu. Kinh Phục Châu bước tới như đang thưởng thức môt tác phẩm nghệ thuật mình vừa sáng tạo ra. “Đứng dậy.”
Cô không nhúc nhích.
Người bị bế thốc lên, Kinh Phục Châu mang cô vào phòng tắm. Trong gương, anh ôm cô từ phía sau, tay giữ lấy vai cô, cô gái trong gương có sắc mặt tái nhợt, người đầy những vết xanh tím. Dường như anh cực kỳ thỏa mãn vì điều này bèn mỉm cười với cô, thủ thỉ vào tai cô. “Em có thấy không, đều do tôi để lại…”
Anh muốn nhìn cô suy sụp, nhìn cô thật lòng thật dạ cầu xin anh, lấy lòng anh, nhìn cô không còn tự tộn trở thành nô lệ của anh. Dường như chỉ có như thế, anh mới có thể quên đi hình ảnh mình bị đè xuống quỳ trước mặt cô ở sân bay lúc đó.
“Kinh Phục Châu, anh tỉnh mộng đi.” An Nguyện quay đầu qua, cơ thể cô không run rẩy nữa, một lúc sau, lại nhìn vào gương. Trong gương, khuôn mặt anh u ám đáng sợ, cô lẳng lặng nhìn, mắt không dao động. “Tôi cứ tưởng sự trả thù của anh lợi hại thế nào, kết quả chỉ là dựa vào ưu thế về mặt thể lực để giày vò phụ nữ mà thôi. Kinh Phục Châu, anh chẳng qua chỉ có thế.”
Mắt anh tối sầm lại, tay sờ lên vết sẹo trên vai cô. An Nguyện nhíu mày, rời mắt khỏi chiếc gương.
Anh không cho phép, xoay mặt cô lại. Đèn trong nhà tắm dìu dịu, khiến cho làn da An Nguyện trở nên mịn màng hơn. Anh hẩy người tới trước, ánh mắt của cô gái trong gương sững sờ, thất thần giây lát.
Kinh Phục Châu bắt đầu động tác, tay siết cằm cô, cuộc cô phải nhìn mình trong gương. Hai má An Nguyện ửng hồng, môi bị mình cắn đến rướm máu, tươi như cánh hoa đào. Như thế, dường như khiến anh rất hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia, cọ cọ vào cổ cô. “Tôi chẳng qua chỉ có thế, nhưng chẳng phải em cũng có cảm giác sao?”
Gương bám đầy hơi nước, An Nguyện không nhìn rõ dáng vẻ của mình, cô quơ đại tay về trước, những chai lọ trước gương không có sức sát thương gì. Cô đột nhiên giống như một người đàn bà chanh chua bị cuộc sống dồn ép đến đường cùng, quơ lấy những thứ ấy ném vào người Kinh Phục Châu. Anh bị ném trúng vài cái, sau đó nắm chặt hai tay cô bắt chéo ra sau lưng.
“Kinh Phục Châu… một ngày nào đó tôi sẽ giết được anh…”
“Vậy cô cứ thử xem, xem xem cô có bản lĩnh để sống tới ngày đó không.”
***
Mãi đến gần sáng, Kinh Phục Châu mới rời khỏi phòng An Nguyện. Nước trong bồn tắm sớm đã lạnh ngắt, cô ngồi trong bồn, ôm lấy cơ thể đầy những vết xanh tím của mình run lẩy bẩy. Nằm xuống, cứ thế mà nằm xuống nước thì tất cả sẽ kết thúc. Sức cám dỗ của tử vong quá lớn, khoảnh khắc ấy gần như chiếm lầy toàn bộ tâm trí An Nguyện.
Từ từ, cô trượt xuống theo thành bồn tắm, miệng và mũi bị nước vào, cảm giác ngạt thở khiến cô bấu chặt vào thành bồn tắm. Trong đầu cô nhớ lại buổi hoàng hôn vàng óng ấy, Trình Kỳ dạy cô mấy ngón võ phòng thân đơn giản, cô không nắm được trọng tâm, làm thế nào cũng không vật ngã được anh. Cô gái nhỏ buồn bực nhưng lại không chịu thua, đeo trên cổ Tình Kỳ khăng khăng bắt anh phải ngã xuống. Chàng trai kia bỗng phản đòn, nhẹ nhàng quật cô ngã xuống bãi cỏ.
“Anh không thể nhường em một chút sao.” An Nguyện xoa xoa cổ tay bị ngã đau, nhăn mày.
Trình Kỳ đưa tay ra kéo cô lên, nói: “Bây giờ anh nhường em, sau này em gặp phải kẻ xấu hắn có nhường em không? An Nguyện, không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh em, em phải học cách trưởng thành.”
“Tại sao anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em? Chẳng phải chúng ta sẽ bên nhau cả đời sao?” An Nguyện ngửa đầu, lúc đó cả đời là chuyện thuận miệng là có thể nói ra, giống như hứa cả đời là sẽ ở bên nhau cả đời thật vậy.
Trình Kỳ mỉm cười, xoa đầu cô, nhưng lại không trả lời cô. “Nhanh lên, annh dạy cho em động tác này một lần nữa.”
“Không học đâu, em học không được.” Cô ôm eo anh, ăn vạ.
“Cố gắng một chút là sẽ học được mà, đừng cứ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.”
Lúc đó anh còn đang đi học, vẫn chưa phải nằm vùng, cuộc sống của họ nghèo khó nhưng bình yên tươi đẹp. Nước trong bồn tắm quá lạnh, nước mắt của An Nguyện rơi vào trong trở nên khá nóng. Đừng cứ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, những lời này thoạt nghe có vẻ như đang dỗ dành con nít nhưng đúng là khi đó cô đã bị anh dụ học được vài chiêu.
Thì ra đúng là không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh cô.
Từ trong bồn tắm ngồi bật dậy, An Nguyện há miệng thở hồng hộc. Cô vịn thành bồn tắm đứng dậy, khoác lên người mình chiếc áo choàng tắm. Không gian phòng tắm không lớn, bên trên có một cửa sổ nhỏ để thông gió. Cô nhìn kỹ xung quanh, không phát hiện những thiết bị giám sát, theo dõi…
Còn trong phòng thì có, lúc ban ngày cô đã nhìn thấy. Bước ra khỏi cửa phòng tắm, cô liền hoàn toàn rơi vào vòng giám sát của Kinh Phục Châu. Lưng hơi khòm xuống, An Nguyện đi đến bên giường, trên giường chăn màn rối tung, cô lẳng lặng nhìn một lúc, bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng vào thiết bị theo dõi trong phòng.
Kinh Phục Châu ở trong phòng giám sát bỗng sững sờ, tay cầm điếu thuốc cũng khựng lại.
Anh cứ ngỡ là cô sẽ có hành động gì đó, nhưng cô chỉ ngửa đầu nhìn một lát rồi quay người lại phía giường. Cô đưa tay tháo drap giường ra rồi lấy drap mới từ trong tủ thay vào. Sự ngoan hiền của cô khiến Kinh Phục Châu cảm thấy kỳ lạ, ường như đang ẩn giấu âm mưu gì đó.
Lòng dạ của cô gái này rất thâm sâu, anh sẽ không bao giờ tin tưởng cô nữa.
Nhưng suốt hai tiếng đồng hồ, cô chỉ nằm trong chăn không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ. Kinh Phục Châu không biết đã hút tới điếu thuốc thứ mấy, dưới chân anh là một đống đầu lọc, trong phòng tràn ngập mùi cay nồng. Sau khi trời sáng, Lão Đổng gọi điện thoại tới, anh nghe máy, Lão Đổng thông báo với anh bữa tiệc tối nay.
Kinh Phục Châu im lặng, ánh mắt rơi vào camera theo dõi, An Nguyện ngủ rất say, dường như không biết gì cả. Anh nhếch môi lên, thờ ơ nói. “Gọi stylist tới Cổ Lâu, tôi sẽ dẫn An Nguyện đi cùng.”
Giọng Lão Đổng hơi do dự. “Chuyện này… không thích hợp lắm đâu.”
“Nhắc bọn họ đừng tới sớm quá, tốt nhất là chiều hãy tới.” Kinh Phục Châu không thèm để ý đến lời gã, nói xong cúp máy. Lão Đổng ở đầu bên kia nhìn điện thoại thở dài, sau đó lại cảm thấy người như An Nguyện, thế cũng đáng đời.
Có lẽ là quá mệt, An Nguyện ngủ một giấc rất say, hơn nữa còn không mộng mị, lúc thứa dậy thì đã hai giờ chiều, nhiệt độ ban trưa còn chưa hạ, cô vén chăn ra thì trên người đã toát một lớp mồ hôi. Không biết con côn trùng nào ở ngoài kia đang kêu ran không biết mệt mỏi, ánh mắt An Nguyện mông lung, tinh thần hoảng hốt, cho nên khi nhìn thấy Kinh Phục Châu ngồi trên sô pha thì phản ứng chậm hơn một nhịp.
Không biết có phải sự đòi hỏi vô độ hôm qua đã làm anh thỏa mãn hay không mà thoạt nhìn tâm trạng của anh có vẻ không tồi, môi dường như còn có nụ cười nhẹ. Thấy An Nguyện đứng dậy, Kinh Phục Châu đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn cô với vẻ biếng nhác. “Dậy rồi à?”
An Nguyện không nói chuyện, chỉ lo xuống giường, bước vào phòng tắm để làm vệ sinh. Sự phớt lờ của cô không hề làm anh tức giận, cô đứng trong nhà tắm, anh cũng không cố tình theo vào. An Nguyện thầm lấy làm lạ, nhưng cô biết chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt lành. Đáng tiếc, dù cô có cẩn thận thế nào thì cũng không thể tránh khỏi cảm thấy bất lực. Dù ngay sau đó anh có tiễn cô xuống suối vàng thì cô cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Rửa mặt xong, gương mặt vốn đã rất tiều tụy kia càng trở nên nhợt nhạt. Đẩy cửa nhà tắm ra, An Nguyện nhìn thấy trong phòng có mấy người lạ. Khi đến gần, cô thấy có chút ấn tượng, trước kia khi theo Kinh Phục Châu đến các bữa tiệc, đều do những người này trang điểm cho.
“Khoảng năm giờ xuất phát, thời gian còn nhiều.” Kinh Phục Châu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, vẫy tay với thợ trang điểm. An Nguyện giống như một con rối bị giật dây, được mấy người kia bắt ngồi xuống trước gương. Người trong gương trông rất héo hon nhưng thợ trang điểm không để ý, trải qua bàn tay phù thủy của họ, cô lại trở thành cô gái vừa lạnh lùng vừa quyến rũ trước đây.
Tay đặt lên vai cô, Kinh Phục Châu nhìn cô trong gương, mỉm cười. “Thế này vẫn đẹp hơn.”
Một hàng người mang đến mấy bộ lễ phục, đa số đều hở vai, bởi vì stylist nhớ xương quai xanh của An Nguyện rất đẹp nên dốc lòng muốn thể hiện hết cái đẹp của cô. Nhưng khi cởi cúc áo ngủ ra, trên vai là những dấu xanh xanh tím tím trải đầy, mấy người đó đều có vẻ xấu hổ. Mặt An Nguyện không biểu cảm, còn Kinh Phục Châu thì lại mỉm cười có vẻ rất vui. “Cố gắng che nó lại, nếu che không được thì thôi.”
Thế là thợ trang điểm lại lo che khuyết điểm, những lớp phấn dày khiến An Nguyện không thở nổi. Khi xong việc, không lâu nữa là đến giờ xuất phát. Kinh Phục Châu đã đợi sẵn dưới lầu, An Nguyện được người ta dìu xuống dưới, có vài cô gái ở các căn phòng khắc tò mò thò đầu ra xem.
Cầu thang khá cao, váy của cô lại quá dài, Kinh Phục Châu quay lại nhìn một cái, đưa tay về phía cô như ban ân. An Nguyện nhìn anh, đôi mắt hẹp dài ngước lên rồi lại cụp xuống, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Khoảnh khắc ấy, An Nguyện chợt nghĩ, có lẽ Kinh Phục Châu đã hết giận, tất cả đều trở lại như trước. Cách nghĩ ấy không khỏi quá ngây thơ, nhưng theo tiến triển của tình hình hiện nay, chắc cũng không phải là điểm xấu. Xuống cầu thang, tay anh không buông ra, An Nguyện cũng không rút tay về, yên lặng theo anh ngồi vào trong xe.
Lão Đổng lái xe, sau khi nhìn thấy An Nguyện thì mắt sững lại một chút. Từ trong ánh mắt ấy, An Nguyện hiểu e là bữa tiệc tối nay hoàn toàn không chào đón cô. Nhưng Kinh Phục Châu đã lên tiếng thì có ai dám phản đối, cho nên mắt Lão Đỗng chỉ sững lại một giây rồi chân đạp ga, rời khỏi Cổ Lâu.
Trên đường đi không ai nói chuyện nên An Nguyện cũng không biết hôm nay là tiệc gì. Câu lạc bộ ấy vẫn như trước, trang trí cầu kỳ, tô vàng dát bạc. Lúc bước vào, Kinh Phục Châu đưa khuỷu tay về phía cô, cô hiểu ý bèn khoác lên cánh tay anh.
Người trong phòng VIP đã đến tề tựu, rõ ràng địa vị của Kinh Phục Châu là tối cao trong bữa cơm tối nay cho nên tất cả mọi người đều phải đến đợi anh từ sớm. Lão Đổng đi trước, mở cửa cho Kinh Phục Châu. An Nguyện đoán có lẽ vẫn sẽ là cảnh tượng thối nát như trước kia cho nên cúi đầu, lười nhìn.
Cửa mở ra, Kinh Phục Châu bước vào, cô đi bên cạnh anh, tập trung toàn bộ sự chú ý vào bàn tay đang khoác tay anh của mình, cân nhắc xem khi nào thì rút tay ra. Đang thất thần thì nghe trên đầu có người nói chuyện. Bình thường Kinh Phục Châu nói với giọng khá trầm thấp nhưng lúc này lại hơi cao giọng, khiến người trong phòng đều nghe thấy.
“An Nguyện, nhìn thử xem ở đây có ai quen không.”
Cô hơi sững sờ, nghe theo lời anh, vô thức đưa mắt nhìn lướt qua những người ngồi bên bàn ăn thì phát hiện bữa cơm tối nay khác hẳn với trước kia. Những người ngồi đó đều là đàn ông trung niên, cung cách ăn mặc hoàn toàn khác với mấy tên lưu manh lúc trước. Mắt cô lướt một vòng, bỗng nhiên chạm phải một đôi mắt khác, người đó cũng đang nhìn cô, ánh mắt rất xấu hổ.
Người An Nguyện cứng đờ, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không thể che được vẻ kinh ngạc và chết lặng của cô. Bàn tay đang khoác trên cánh tay cô Kinh Phục Châu cũng vô thức muốn rút về nhưng bị anh nắm chặt.
“Em đã nhận ra rồi sao không chào hỏi một tiếng?”
Kinh Phục Châu nắm tay cô, ánh mắt hàm chứa nụ cười nhưng tay thì dùng sức khiến cô bị dắt đến bên cạnh người kia. Máu trong người như đông lại. Đức tin của cô, kiên trì của cô bị Kinh Phục Châu đánh nát một cách dễ dàng, không sót lại chút gì.
Tai ong ong cả lên, cô nghe thấy Kinh Phục Châu nói. “Em không quen vị này sao An Nguyện? Có cần tôi giới thiệu cho em không? Đây là sở trưởng sở cảnh sát Lăng Xuyên, Hứa Cửu Xương.”
Trong không khí im ắng, sở trưởng Hứa mỉm cười với cô.
An Nguyện không ngẩng đầu lên, cơ thể hơi run rẩy. Như người chết đuối cuối cùng mất đi chiếc phao cứu sinh duy nhất, lý tưởng mà cô cực khổ thay Trình Kỳ gìn giữ bấy lâu đã sụp đổ trong nháy mắt.