Máy điều hòa trong phòng phả hơi nhè nhẹ, cánh đàn ông đều nói năng rất cân nhắc, nhưng toàn là những lời nịnh nọt không chút che giấu. An Nguyện ôm hai cánh tay, không biết cái lạnh từ ập đâu đến khiến cô nổi cả da gà. Cô ngồi cạnh Kinh Phục Châu, không khác gì những lần tham dự các bữa tiệc lúc trước, nhưng lần này, cô lười chẳng thèm đóng kịch.
Cảnh sát cấu kết với tội phạm, thảo nào mà Trình Kỳ cẩn thận đến thế vẫn bị bại lộ thân phận, thảo nào mà cô đã gửi file ghi âm đến mà vẫn bảo là không đủ chứng cứ. An Nguyện quay đầu qua nhìn sở trưởng Hứa, ông ta đang mời rượu người bên cạnh mình. Tim cô như chết lặng, bỗng nhiên nghĩ đến chức danh của họ.
Cảnh sát nhân dân.
Môi khẽ nhếch lên, An Nguyện cười khổ, hay cho danh hiệu cảnh sát nhân dân.
Nhìn một vòng quanh bàn, những gương mặt xa lạ, biết đâu vị nào trong đó lại là quan phụ mẫu của nhân dân. Tất cả thế giới quan, giá trị quan của cô đều chịu ảnh hưởng từ Trình Kỳ. Anh nói cái gì đúng, cô liền tin tưởng. Anh là cảnh sát nhân dân, cô liền cảm thấy toàn bộ cảnh sát đều là những người anh hùng vô danh.
Hít sâu một hơi, An Nguyện cúi đầu.
“Chuyện lần trước thật là mạo phạm quá, phải thỉnh tội với anh Châu.” Hứa Cửu Xương đứng lên, nói về chuyện ở sân bay lần trước. Thật là khó cho ông ta, tuổi tác như thế mà còn phải cung kính gọi Kinh Phục Châu là anh. An Nguyện nhìn qua, mắt hai người chạm phải nhau, ánh mắt cô lạnh lùng hung dữ, có vẻ vô cùng căm hận. Kinh Phục Châu mỉm cười, vẻ mặt rất khoan dung độ lượng, nhìn cảnh này thật khó đoán ai mới là người chính nghĩa hơn.
“Sở trưởng Hứa khách sáo quá rồi, chuyện đó nói trắng ra cũng không thể trách ông, ly rượu này không nên do ông mời.” Anh quay đầu qua nhìn An Nguyện. “An Nguyện, em đứng dậy mời sở trưởng Hứa một ly, xin lỗi ông ấy đi.”
Anh vừa nói vừa đích thân rót rượu cho cô. Sự thù hận và không cam tâm trong lòng An Nguyện bốc lên phừng phực, như muốn trào ra khỏi lồng ngực. Sở trưởng Hứa đang bưng ly rượu mỉm tươi cười, Kinh Phục Châu cũng cười, còn lại những người khác không ai cười, đa số đều mang ánh mắt tò mò, đổ dồn vào người cô. Tim An Nguyện đập rất nhanh, tay nắm chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng vẫn từ từ đứng dậy, bưng ly rượu kia lên.
Mặt cô xám như tro nhưng vẫn cố nở nụ cười diễm lệ như xưa, đi vòng qua những người không liên quan khác, bước thẳng đến trước mặt Hứa Cửu Xương. Sự phẫn nộ và thù hận trong lòng đã không thể khống chế được nhưng chân vẫn bước rất vững, cô đi mấy bước như thế mà ly rượu tràn đầy kia không đổ chút nào.
Nâng ly rượu lên, đối mặt với Hứa Cửu Xương, An Nguyện mỉm cười thật tươi, từ từ lên tiếng. “Sở trưởng Hứa, anh Châu bảo tôi mời ngài một ly.”
Hứa Cửu Xương cười gật đầu, nâng ly lên, hai ly rượu chạm vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo. Bây giờ nhìn An Nguyện, trong mắt ông ta còn mang theo vẻ ngượng ngùng. Cũng không biết là ngượng ngùng vì cô còn sống hay ngượng ngùng vì mình đã phản bội chính nghĩa. Ngửa đầu uống cạn ly rượu, ông ta quơ quơ cái ly trống rỗng thì phát hiện An Nguyện không hề nhúc nhích.
Kinh Phục Châu nheo mắt lại với vẻ cười cợt.
“Sở trưởng Hứa, tôi mời ngài một ly, ngài nhận lấy nhé.” Ánh mắt An Nguyện thay đổi, cổ tay đổi hướng, ly rượu đầy ắp cứ thế tạt thẳng vào mặt Hứa Cửu Xương. Ông ta không hề đề phòng, chất lỏng cay nồng rơi vào mắt, đau đến nỗi không ngừng kêu rên. An Nguyện ném ly vào người ông ta rồi quay đầu nhìn Kinh Phục Châu, lần này ngọn lửa hừng hực trong mắt cô đã bị dập tắt hoàn toàn, giống như bị ai đó rút mất linh hồn. “Kinh Phục Châu, có đi không?”
“Chậc chậc…” Kinh Phục Châu nhíu mày, nhưng vẻ mặt thì lại rất thoải mái. “An Nguyện, em thấy không, đây là điều em vẫn tôn thờ đấy. Nếu Trình Kỳ chết muộn một chút, cũng sẽ bị xã hội đồng hóa thành như vậy.”
Hơi thở như nghẹn lại trong ngực, An Nguyện ngửa đầu lên, cả hít thở thôi cũng cảm thấy khó nhọc. Người xấu trên đời này rất nhiều, nhưng chỉ có Kinh Phục Châu là không có tư cách nhắc đến tên Trình Kỳ. Mắt lập tức đỏ ửng, An Nguyện chớp chớp mắt, lúc mở miệng thì giọng khàn khàn khá khó nghe. “Thì sao? Có phải tôi nên cảm ơn anh đã sớm lấy mạng của Trình Kỳ, khiến anh ấy chết trong trong sạch?”
Kinh Phục Châu nhướng mày, dường như muốn nói gì đó nhưng lại bị An Nguyện ngắt lời. Cô đứng ở cửa phòng, nhìn khắp tất cả những người trong này, giọng vững vàng. “Thì ra thế giới này chính là như vậy, tôi không tin. Kinh Phục Châu, anh giỏi lắm, cái tát này đánh rất đau đấy. Mỗi người các anh có mấy cái mạng, có muốn lấy ra so xem ai kiêu ngạo hơn không? Tuổi càng cao thì đường làm quan càng rộng mở, đàn bà, tiền, muốn gì có đó. Nhưng các người nghĩ không có báo ứng thật sao? Kinh Phục Châu, tôi hỏi anh, anh nghĩ mình thật sự sẽ không gặp quả báo sao?”
An Nguyện bỗng nhếch miệng cười rất ghê rợn. “Kinh Phục Châu, báo ứng của anh chính là tôi. Tất cả mọi người đều nhớ hôm ấy ở sân bay, anh quỳ trước mặt tôi thế nào. Cái quỳ ấy tôi nhận thay cho Trình Kỳ. Anh ấy luôn rất lương thiện, đợi anh chết rồi nói không chừng còn cầu xin thay cho anh, không để anh rơi vào mười tám tầng địa ngục đấy!”
Cảnh vật trong phòng trở nên lắc lư, như rơi vào một nơi quỷ dị, An Nguyện bị Lão Đổng áp vào cánh cửa. Sự phòng bị này cũng thật tức cười, cô đã đến nước này rồi còn có thể làm hại ai. Bất cứ người nào trong phòng này muốn giết cô cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, cô đã không còn hy vọng gì, cần gì phải e dè.
“Hôm nay đến đây thôi, hôm khác gặp lại.” Kinh Phục Châu nói xong cũng đứng lên, sắc mặt rất khó coi, có điều trước mặt nhiều người nên cố nén lửa giận. Anh là một người rất sĩ diện, có lẽ vì sự tự ti trong lòng. Những lời của An Nguyện chính là một con dao sắc đâm thẳng vào sườn anh.
Hôm nay An Nguyện mặc chiếc váy dài, lúc bị Lão Đổng đẩy ra cửa bước chân loạng choạng, suýt nữa là té ngã. Nhưng không ai quan tâm đến cô, lúc bị nhét vào xe, dây áo mỏng manh trên vai cô suýt nữa bị kéo đứt. Nhưng dù như thế, cô vẫn nhìn Kinh Phục Châu với ánh mắt khinh miệt và kiêu ngạo.
Giống như cô thu được thứ gì quý giá lắm vậy.
Chiếc Rolls-Royce là xe riêng của Kinh Phục Châu, còn chưa kịp lắp vách ngăn giữa hàng ghế trước và sau. Thông qua kính chiếu hậu, Lão Đổng có thể nhìn thấy gương mặt tái xanh của Kinh Phục Châu. Xe đánh một vòng, bên ngoài trời đã tối, Lão Đổng theo thói quen định về Cổ Lâu nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Kinh Phục Châu.
“Đổi hướng, đi thăm tình nhân trẻ trước kia của An Nguyện.”
Trình Kỳ được chôn ở đâu, Kinh Phục Châu sớm đã điều tra ra được. Bóng đêm tiến vào trong xe, sắc mặt anh trở nên dịu lại đôi chút khi xe bắt đầu rẽ ngoặt chuẩn bị vào đường cao tốc. Kéo rộng caravat ra, lại cởi thêm mấy cái cúc áo, anh nhìn An Nguyện bên cạnh, lúc bấy giờ đã trở nên tê tái. “An Nguyện, nếu em không nghe lời, tôi có rất nhiều cách để giày vò em.”
Cô quay đầu sang nơi khác, nhắm mắt lại, coi lời anh nói như gió thoảng bên tai.
Lúc này cô như một hòn đảo hoang, không có đường tới cũng không có đường lui, người ta muốn chà đạp thì cứ chà đạp, thế giới sôi động này với cô mà nói chỉ là một trò hề đáng cười nhất. Kinh Phục Châu có thể uy hiếp gì cô chứ? Cùng lắm là cái mạng này mà thôi, nhưng bây giờ cô đột nhiên cảm thấy mình cũng chẳng cần cái mạng này nữa.
Ngoài cửa sổ là ánh đèn màu rực rỡ, An Nguyện dựa vào lưng ghế, trong lòng cực kỳ mệt mỏi. Tâm trạng căng như ây đàn kia cuối cùng đã đứt, dù cô có làm thế nào thì cũng không thể thắng được Kinh Phục Châu. Thế giới này vốn rất bất công, tà không thể thắng chính chỉ là điều cô xem được trong những vở kịch, và có lẽ cũng chỉ tồn tại trong những vở kịch mà thôi.
Khi đến mộ Trình Kỳ, trời đã dần về sáng. Lão Đổng lái xe cả đêm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên gã thức trắng đêm. Nghề của họ, ba ngày ba đêm không ăn không ngủ cũng là chuyện thường, lái xe cả đêm thôi mà, với gã mà nói chẳng đáng gì cả. Tuy thể lực An Nguyện không bằng họ nhưng vì trong lòng đau đớn tuyệt vọng nên cả đêm cũng không ngủ. Xe dừng dưới chân núi, Kinh Phục Châu mở cửa ra, kéo cô ra khỏi xe.
Cô vẫn mặc chiếc váy dài lúc đi tiệc, lộng lẫy và long trọng đứng trước mộ Trình Kỳ. Nấm mồ cô độc ấy vẫn như trước, cô không đến thì không có ai chăm sóc. Kinh Phục Châu đứng bên cạnh An Nguyện, mắt nhìn nấm mồ hoang kia, cười xùy. “Là đây ư?”
An Nguyện không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước, cô không biết ánh mắt mình lúc này dịu dàng thế nào. Nhưng giờ phút ấy, Kinh Phục Châu đã biết khi trong mắt cô có tình yêu thì sẽ như thế nào. Vẻ yêu kiều nũng nịu của cô lúc trước chẳng là lớp ngụy trang cho tình yêu, là thủ đoạn để đối phó anh mà thôi.
“Lão Đổng, moi hắn lên đây.” Kinh Phục Châu quẳng cho một câu rồi nắm cổ tay An Nguyện lôi cô ra đứng cách đó khá xa. Dường như Lão Đổng đã có chuẩn bị từ trước, gã quay lại xe lấy cái thuổng sắt ra, đi thẳng đến trước mộ không chút do dự. An Nguyện thất thần nhìn Lão Đổng, một lát sau mới sực tỉnh ra gã muốn làm gì, cô nhích chân, vô thức muốn bước lên ngăn cản. “Không được…”
Cổ tay bị khóa lại, Kinh Phục Châu ôm chặt cô từ phía sau, tay anh như hai gọng kìm bằng sắt khiến cô không thể nhúc nhích. “An Nguyện, em có biết Trình Kỳ chết thế nào không?”
Trời dần sáng, chiếc thuổng sắt vung lên làm bụi đất tung bay. Cả người An Nguyện run lên, ngảy cả hàm răng cũng run cầm cập. Người đằng sau ôm chặt cô, tiếp xúc thân mật như tình nhân, môi còn cắn mút vành tai cô, giọng trầm trầm gợi cảm. “Lúc tôi phát hiện thân phận của hắn thì cảnh sát sắp ập đến. Em có thấy cây súng của A Dương trước kia không? Hắn chết dưới cây súng ấy đấy, một phát vỡ đầu. Nếu không nhờ cảnh sát sắp đến, hắn đã không được chết nhanh gọn như vậy đâu. An Nguyện, số Trình Kỳ may mắn hơn em nhiều, còn em thì cuối cùng vẫn phải rơi vào tay tôi.”
Bàn tay đang nắm làn váy siết chặt, An Nguyện nhắm mắt lại. Kinh Phục Châu là con quỷ sống trên thế giới này, xét về độ tàn nhẫn, e là không ai sánh bằng. Một vò tro cốt nhỏ bị moi lên, cô há mồm, nước mắt tuôn như mưa. Vòng tay của Kinh Phục Châu càng siết chặt, anh dán mặt vào má cô, khẽ hất đầu ra hiệu cho Lão Đổng.
Vò tro cốt bị Lão Đổng nâng lên cao, tim An Nguyện cũng như bị ai xách ngược lên. Tiếng vỡ nát vang lên, tim An Nguyện ngừng đập, trơ mắt nhìn tro cốt của Trình Kỳ bị gió thổi bay đi ngay trước mắt mình.
Như bị rút hết toàn bộ sức lực, chân An Nguyện mềm nhũn, muốn quỳ sụp xuống. Nhưng Kinh Phục Châu ở phía sau vẫn siết chặt hai cánh tay, cô bị ôm chặt, mắt đỏ như muốn xuất huyết, thứ gì đó trong ngực không ngừng cuộn lên. Mắt cô trống rỗng, cố vươn tay ra rồi lại phát hiện mình không thể chạm được linh hồn hoàn chỉnh của anh, lúc ấy cô mới như bừng tỉnh, hai tay ôm chặt tim mình, vẻ mặt cực kỳ đau đớn. “Trình Kỳ…”
Eo cô bị giữ chặt, vẻ hung tàn trên mặt Kinh Phục Châu dần biến mất, trở nên thờ ơ hờ hững. Anh hờ hững ôm lấy cô, nhìn cô đau đớn muốn chết nhưng hoàn toàn không đau lòng. “An Nguyện, có phải bây giờ em nên thừa nhận Trình Kỳ đã chết rồi không.”
Trình Kỳ đã chết.
Nhưng cô vẫn còn sống.
Cô trăm phương ngàn kế tính toán, cuối cùng khiến cho tro cốt của anh tiêu tán. An Nguyện cảm thấy có lẽ từ đầu mình đã sai, thế giới này vốn không cần chính nghĩa, cô chẳng là gì cả, hà tất phải tự chuốc lấy khổ, đi làm những chuyện mà mình cho là vĩ đại. Sự vĩ đại của cô thực chất chỉ thỏa mãn bản thân cô, cuối cùng vẫn bị Kinh Phục Châu dễ dàng đánh nát.
Bên tai là giọng nói thì thầm của Kinh Phục Châu. Anh ta nói: An Nguyện, Trình Kỳ chết rồi, em không cần phải khăng khăng duy trì những thứ đó nữa.
Cô giống như không nghe thấy, trước mắt tối sầm rồi ngã trong vòng tay anh.
***
Chiếc Rolls-Royce dừng trong sân Cổ Lâu, có mấy cô gái đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Kinh Phục Châu xuống xe trước, trong lòng anh còn bế một cô gái xanh xao yếu đuối. Vì thế, các cô gái Cổ Lâu bèn tản đi vì không có gì thú vị, chuyển sang nghĩ đến mỹ phẩm và túi xách mới mình mà muốn mua. Cũng có người cảm thấy tò mò, nhìn kỹ lại thì thấy người bị bế kia mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, như đã tắt thở vậy.
Chu Lẫm đã nhận được điện thoại từ trước, đợi sẵn ở phòng khách. Kinh Phục Châu vừa bước vào anh ta liền đứng dậy bước tới đón. “Về rồi à?”
“Hôn mê rất lâu rồi, hơi sốt nữa.” Sắc mặt Kinh Phục Châu hơi nặng nề, bế thẳng An Nguyện lên lầu, Chu Lẫm xách hộp thuốc theo sau, nhìn về phía Lão Đổng đang đi ngang hàng với mình. “Sao thế?”
“Bạn trai của cô ta trước kia là nằm vùng, cô ta đến bên cạnh anh Châu là để báo thù, may mà anh Châu không bị cô ta tính kế.” Lão Động nói xong thì bĩu môi, sau đó như nhớ ra điều gì. “Tiểu Chu, sắp kết hôn với chị Nhiễm rồi chứ? Định ngày chưa?”
“Chưa. Đợi chuyện của anh Châu giải quyết xong thì hãy nói đi.”
“Cái gì mà anh Châu. Sau này kết hôn, anh Châu cũng phải gọi cậu là anh rể đấy. Ha ha.”
Chu Lẫm lịch sự cười đáp trả. Đã đến cửa phòng An Nguyện, anh theo vào, Lão Đổng đứng ngoài đợi. An Nguyện sốt rất cao, Chu lẫm nhíu mày, lấy kim tiêm từ trong hộp thuốc ra.
Mắt Kinh Phục Châu hơi hoảng hốt.
“Để cô ấy nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay tôi sẽ ở lại Cổ Lâu, mất công có chuyện gì lại bảo tôi chạy tới chạy lui.” Chu Lẫm tiêm thuốc cho An Nguyện, quay đầu nhìn Kinh Phục Châu. “Kinh Nhiễm nói muốn kết hôn vào mùa thu này, anh Châu thấy chúng tôi tự quyết định thời gian hay là…”
“Chuyện của hai người thì hai người tự quyết định đi.” Kinh Phục Châu nhìn An Nguyện đang ngủ say trên giường, rõ ràng là không quan tâm lắm đến câu chuyện của Chu Lẫm. Hai người bèn im lặng một lúc, sau đó Kinh Phục Châu lên tiếng trước. “Xăm chữ đó lên cho cô ấy.”
Chu Lẫm ngẩn ra. “Cái gì?”
“Chữ Đàn đó, xăm lên vết sẹo trên vai cô ấy đi.”
“Bây giờ cô An đang bị sốt, làm thế đối với cơ thể…”
“Có chết được không?” Kinh Phục Châu ngắt lời anh. Chu Lẫm sững sờ, hơi ngượng ngùng lắc đầu. “Không đến nỗi như vậy.”
“Vậy làm phiền anh.” Khuôn mặt nãy giờ vẫn nặng nề của Kinh Phục Châu cuối cùng cũng tươi hơn, anh nhìn khuôn mặt ôn hòa và trong trẻo của Chu Lẫm, bổ sung thêm một câu. “Anh rể.”
Bước sang tháng năm, An Nguyện tìm được một cửa hàng bán máy nghe trộm trên mạng. Sau một hồi trao đổi, cô đặt mua hai cái máy nghe lén bỏ túi. Có thể nói, Kinh Phục Châu ngày càng tin tưởng cô hơn, ngoại trừ không nói với cô những chuyện làm ăn đen tối của anh ta, còn những lúc khác hoàn toàn không đề phòng cô. An Nguyện cảm thấy đây là may mắn, có lẽ Trình Kỳ ở trên trời có linh thiêng đã phù hộ cho cô mọi việc được thuận lợi.
Cô không có khát vọng lớn như Trình Kỳ, hoàn toàn không biết phải làm thế nào để tìm được cả hệ thống giao dịch thuốc phiện. Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào Kinh Phục Châu, chỉ muốn lật đổ mình anh ta mà thôi. Cô mãi mãi cũng không quên được bộ dáng vừa khóc vừa kể của Lan Hiểu. Gương mặt nhếch nhác ấy mỗi giây mỗi phút đều đang nhắc nhở An Nguyện không được quên mục đích ban đầu của mình là gì.
Tiết trời đã ấm lên, ban nhạc của Hứa Tuấn lại xuất hiện ở quảng trường mỗi đêm như lời hẹn. Chỉ có vào lúc ấy, An Nguyện mới cảm thấy thật sự vui vẻ. Giọng hát trẻ trung bên cạnh cùng với tiếng cười của đám đông vây xem làm cô cảm thấy đó chính là cuộc sống mà cô mong muốn có được sau này.
Đối với việc An Nguyện đến quảng trường ca hát, Kinh Phục Châu từng nói bóng gió rằng mình không tán thành, cũng tỏ ý nếu cô thiếu tiền thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào. Nhưng anh cũng biết nói là nói cho có thế thôi, chứ trên đường về đi ngang qua quảng trường nhìn thấy cô ôm đàn ghi-ta đứng đó hát, anh chẳng ngạc nhiên tí nào.
An Nguyện chính là người sẽ không vì bất cứ ai mà thỏa hiệp, anh si mê cô có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này. Cô càng nổi loạn thì vẻ mặt càng mê người, dụ dỗ anh, ám lấy anh, khiến anh muốn thử tìm cách thuần hóa cô, cuối cùng ngoan ngoãn chui đầu vào lưới của cô, còn cam tâm tình nguyện.
Đứng ngoài đám đông, Kinh Phục Châu ngậm điếu thuốc, nhìn vào trong. Trên người cô vẫn mặc bộ quần áo rẻ tiền, không biết rốt cuộc cô có động đến tấm thẻ mà anh đưa hay không. Trên chiếc áo sơ mi trắng có in hình một ban nhạc rock của Mỹ, quần jean thì rách te tua, những người trẻ của thời đại này gọi thứ thời trang mà Kinh Phục Châu không thể hiểu nổi ấy là mốt.
Cũng chính những lúc thế này, anh ý thức sâu sắc về khoảng cách xa xôi giữa họ. Cô nằm trong lòng anh thì sao, khoác tay anh tham gia các bữa tiệc thì sao, cuối cùng có một ngày cô sẽ ra đi, ngay từ đầu anh đã biết mình sẽ không giữ được cô.
Trong mắt An Nguyện có một thứ anh không nhìn thấu được, gần giống như là cố chấp.
Anh đứng khá xa, An Nguyện không nhìn thấy anh, cúi đầu nói chuyện với Hứa Tuấn. Cậu trai trẻ tóc vàng ấy bật cười, âm nhạc vang lên, hai người nhìn nhau một cái, như thể hiện sự ăn ý của đôi bên trong cái nhìn ấy.
“Ngày đêm vì người mà mê muội, mỗi giây vì người mà lo lắng, tương tư không phút nào nguôi. Đã nếm trải quá nhiều biến cố, dẫu cho trăm mối giày vò, cuối cùng vẫn cảm thấy người là tốt nhất.”
“Chẳng màng ngoài trời gió mưa giông bão, lòng này chỉ nhớ thương người, chỉ muốn được kề cận bên người. Em muốn người nhìn thấy quyết tâm của em, tin vào tình cảm của em, hiểu được tình yêu em dành cho người.”
“Thấm thoắt, thanh xuân như giấc mộng, năm tháng như thoi đưa, em chỉ biết hoàn toàn hiến dâng không giữ lại chút gì. Ai biết khi nào, nơi đâu, tại sao đôi mình phải chia tay, chỉ cần có thể yêu là yêu hết mình…”
Dưới sân khấu, có mấy người đang khe khẽ hát theo, không khí rất tốt. Kinh Phục Châu nheo mắt lại, hôm nay An Nguyện trang điểm hơi đậm, ánh mắt nhắm hờ lại trông biếng nhác, lúc hát hơi cúi đầu, khóe môi hơi nhếch lên, không biết mình đẹp nhường nào. Hát hơn nửa bài, cuối cùng cô đưa mắt nhìn đám đông mội lượt, rõ ràng là có rất nhiều người ở đó nhưng chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy Kinh Phục Châu.
Anh đứng xa xa, điếu thuốc trên tay tạo thành một đốm sáng nhỏ trong bóng đêm. Mắt An Nguyện sáng lên, micro ngay trước mặt, nhìn vào mắt anh, nụ cười trong mắt cô càng tươi hơn, cô hát. “Em muốn bay qua xuân hạ thu đông, bay qua trăm núi ngàn sông, dâng cho người tất cả si mê. Em muốn ngày ngày kề cận bên người, đêm đêm ôm người say giấc, dù mơ nhiều hơn thực cũng không hối hận. Em muốn bay qua xuân hạ thu đông, bay qua trăm sông ngàn núi, gìn giữ những gì đẹp đẽ nhất người cho em. Em muốn ngày ngày kề cận bên người, đêm đêm ôm người say giấc, cả đời yêu người trăm ngàn lần…”
Em muốn cả đời yêu người trăm ngàn lần.Từ ghế đứng lên, An Nguyện buông cây ghi-ta trên tay xuống, ánh mắt cứ nhìn về phía đó, chăm chú không chịu chuyển đi. Ánh mắt Kinh Phục Châu không hề thay đổi, nửa cười nửa không, nhưng lại quên cho thiếu thuốc trong tay lên miệng, mãi đến khi lửa làm phỏng ngón tay, cảm giác nóng rát kéo anh về hiện thực, anh mới ngơ ngác nhìn cô mỉm cười.
“Em muốn ngày ngày kề cận bên người, đêm đêm ôm người say giấc, cả đời yêu người trăm ngàn lần…”
Một người nếu đóng kịch quá lâu, có khi sẽ không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Như lúc này, cách một biển người mênh mông, An Nguyện vẫn chỉ muốn trao tất cả những dịu dàng và luyến lưu trong ánh mắt cho mình anh. Đến khi cô hoàn hồn lại, bài hát đã kết thúc, Kinh Phục Châu mỉm cười nhìn cô, ánh mắt rất ấm áp.
Trái tim cô không kìm chế được lại lỗi một nhịp.
May mà hình như đêm nay Kinh Phục Châu có việc bận, lúc ban nhạc biểu diễn xong thì xe của anh đã biến mất. An Nguyện cùng mọi người thu dọn đồ đạc, đi sau cùng. Không bao lâu sau, Hứa Tuấn cũng bước chậm lại, hai người sóng vai nhau mà đi.
Anh vẫn như vậy, lúc tươi cươi rất trong sáng và hơi thẹn thùng. An Nguyện đeo ghi-ta, Hứa Tuấn do dự một lúc lâu, cuối cùng ấp úng lên tiếng. “Anh vừa nhìn thấy người đàn ông đó.”
Sớm đoán được Hứa Tuấn sẽ hỏi như thế, An Nguyện khẽ gật đầu, nói: “Ừ, anh cũng nhìn thấy à?”
“Người gần đây các bạn trong lớp đồn là anh ta à?” Hứa Tuấn lược bớt nội dung cụ thể mà các cô gái trong lớp đồn thổi, quay đầu sang nhìn An Nguyện. Dường như các chàng trai trẻ đều thích dùng ánh mắt này nhìn cô, mang theo vẻ mong đợi, vô cùng tin tưởng. Họ dồn hết tâm tư vào đôi mắt, rồi lại dùng ánh mắt ấy nhìn cô, thế là không cần nói cũng thể hiện được. Nhưng An Nguyện không cách nào để đáp lại tình cảm của anh. Giẫm lên cái bóng được đèn đường hắt ngược của mình, cô cười cười. “Thật ra những gì họ nói không phải đều là giả.”
Người bên cạnh bỗng nhiên dừng bước, đứng trước tòa nhà ký túc xá màu trắng. An Nguyện đi được vài bước, không anh không đi theo thì quay đầu lại. Dưới ánh trăng, sắc mặt anh hơi khó coi, cô rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng ấy ở anh, bởi vì anh luôn cho cô sự kỳ vọng tốt đẹp mà rất lâu rồi những người bên cạnh không cho cô. Cổ họng nhúc nhích, Hứa Tuấn nhíu mày. “An Nguyện, em không biết những người đó nói gì về mình đâu.”
Đá nhẹ vào hòn đá nhỏ dưới chân, An Nguyện cúi đầu, lần đầu tiên không dám nhìn thẳng vào mắt người khác. “Không sao cả.” Dường như cảm thấy câu này quá yếu ớt, cô ngừng một chút rồi bổ sung: “Em không quan tâm.”
“Anh ta là gì của em? Bạn trai?” Hứa Tuấn nhìn An Nguyện, mãi đến khi cô từ từ ngẩng đầu lên. Cô nhìn chằm chằm vào anh một lúc, chậm rãi lắc đầu. “Anh ấy không phải là bạn trai của em?”
Hứa Tuấn bỗng nhiên nhớ đến câu mà An Nguyện đả biết trên cuốn sách trong thư viện vào học kỳ trước. Cổ họng anh thấy khô khốc, khóc nhọc nói ra một câu: “Vậy anh ta… là người mà em thích?”
Ánh mắt của Hứa Tuấn trong sáng, vẻ trong sáng không nhuốm bụi trần của tuổi thanh niên. An Nguyện nhìn anh, tìm kiếm bóng dáng nho nhỏ của mình trong đôi mắt ấy. Nếu có thể ở bên anh, có lẽ tất cả những tổn thương trước đây sẽ được chữa lành, ai mà không muốn sống một cuộc sống nhẹ nhõm, trải qua những ngày tháng không chút âu lo chứ. Nhưng đã đi đến nước này, cô làm gì còn đường lui, cái hộp đựng máy nghe lén đã được đặt dưới bàn trong ký túc xá, chỉ còn một bước nữa là có thể thành công.
Đứng thẳng dậy, An Nguyện nhìn Hứa Tuấn. “Nói thế nào nhỉ, kỳ thực nếu nói trắng ra thì anh ta là đại gia của em. Anh hiểu chứ?”
Người Lăng Xuyên đều biết tiếng Mộng Tử, biết nhiều hơn một chút thì sẽ nghe tiếng Kinh Phục Châu. Hứa Tuấn là người Lăng Xuyên chính gốc, làm sao lại không biết sau lưng ông chủ Mộng Tử chính là vinh hoa phú quý. Nhưng đó là An Nguyện, thế mà lại cúi mình trước kim tiền, anh cảm thấy cô không phải là loại người như thế.
Anh không nói gì, An Nguyện quyết phải nhẫn tâm, nói tiếp: “Anh có biết Cổ Lâu không? Bây giờ nơi đó là của mình em, anh ấy đã tặng nó cho em. Các bạn học nói không sai chút nào, lúc bắt đầu học lại, anh ấy đã đích thân lái xe em về trường, cũng chính ở đây, anh ấy đã đưa cho em một tấm thẻ. Cả kỳ nghỉ đông em không đi đâu cả, chỉ ở trong Cổ Lâu, cạnh anh ấy. Bởi vì ở bên anh ấy mà em mua được cây đàn vi-ô-lông mới, em không cần phải học cố sống cố chết vì mấy trăm đồng tiền học bổng nữa.”
Hứa Tuấn trợn tròn mắt, lại chậm rãi chớp mắt. Tất cả những chấn kinh và thất vọng trong lòng anh đều thể hiện qua ánh mắt. An Nguyện mỉm cười, xoay người đi về phía cầu thang. Đèn cảm ứng âm thanh lại bị hỏng, tiếng bước chân cô giẫm lên cầu thang to như vậy mà xung quanh vẫn tối om om.
Giống như cô từng đứng trước mộ Trình Kỳ hét lớn lâu như vậy, thế mà anh chẳng hồi đáp cô tí nào.
Đặt cây đàn ghi-ta xuống đất, An Nguyện bưng thau rửa mặt của mình đến khu vệ sinh tắm rửa. Quá mười giờ, nhà vệ sinh rất ít người, cô đứng trước vòi nước, tạt nước lạnh vào mặt, cuối cùng có thể rơi nước mắt mà không bị nhìn thấy.
Không sao cả, cô an ủi bản thân. Sắp nhìn thấy ánh sáng rồi, sắp rồi.
Từ hôm đó, An Nguyện không đến quảng trường ca hát với ban nhạc nữa, cho nên cũng không biết vì muốn được nhìn thấy cô mà Kinh Phục Châu đã vòng qua đó mấy lần. Bình thường họ rất ít khi gọi điện thoại, hoàn toàn không giống với những cô gái đang yêu đương cuồng nhiệt trong ký túc xá, ôm điện thoại nấu cháo cả đêm cũng không nỡ rời tay. Tình cảm của họ phần lớn thể hiện lúc lên giường, thể hiện trong hơi thở dồn dập hòa vào nhau.
Cuối tuần, về Cổ Lâu như thường lệ, trong balo của An Nguyện có chứa máy nghe lén. Tiền là từ thẻ của Kinh Phục Châu rút ra rồi lại gửi vào thẻ của cô để chi trả. Kinh Phục Châu sẽ không thể ngờ được tiền mà mình bỏ ra cuối cùng được dùng để bẫy chính mình.
Hôm nay A Dương có việc không đi đón An Nguyện, taxi không được phép chạy vào khu này nên cô phải đeo balo tự đi vào trong. Nơi này là ngoại ô, bình thường có rất ít người, lúc này là buổi tối nên xe cũng chả có mấy chiếc. An Nguyện bị cận nhẹ, hôm nay không đeo kính sát tròng, từ xa lờ mờ thấy hình như có người đứng trước cổng Cổ Lâu, lòng cô thầm nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều. Đến gần mới phát hiện là một cô gái lạ, rất trẻ, tuổi chắc xấp xỉ cô, có điều sắc mặt trắng bệch, giống như một bóng ma.
An Nguyện không biết tại sao cô ta lại đứng trước cổng Cổ Lâu, bỗng nhiên nhớ đến mình từng hỏi Kinh Phục Châu nơi này từng có người chết không. Dù gì cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, cố nén cơn hoảng loạn trong lòng, cô lấy chìa khóa ra mở cổng. Xâu chìa khóa chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, cô gái đứng bên cạnh bỗng quay đầu qua, An Nguyện không dám nhìn cô ta, mà càng gấp thì càng lúng túng, mất cả buổi trời vẫn không tra được chìa khóa vào ổ.
Liếc thấy cô gái kia đang đến gần, cô cúi đầu, có thể nhìn thấy một vết sẹo rất sâu trên cổ tay lộ ra ngoài của cô ta. Đó là vị trí của động mạch, với vết thương cỡ đó, làm sao cô ta có thể sống được? Tay An Nguyện run lên, khó khăn lắm mới tra được vào ổ khóa, cổng vừa được mở ra, cô vội vội vàng vàng bước vào, quay người lại thì phát hiện cô gái kia đã vịn lấy nắm cửa, cũng muốn cố chen vào trong.
Chìa khóa rơi xuống đất, An Nguyện nào dám đóng cửa, chỉ cố hết sức thất tha thất thểu chạy vào trong. Có lẽ hành động của cô đã kích thích đến cảm xúc của cô gái kia, cô ta bỗng nhiên tăng tốc đuổi theo cô. Cửa bên trong đang đóng, trong nhà đèn sáng trưng, An Nguyện vội vã gõ cửa, giọng kinh hoàng. “Kinh Phục Châu! Má Trương! Kinh Phục Châu! Mở cửa cho em!”
Trong nhà có người chạy ra ngoài, tiếng bước chân phía sau cũng ngày càng gần giống như đòi mạng, An Nguyện quay lại bỗng nhìn thấy con dao trong tay cô ta đang đâm thẳng về phía mình. Ý chí sinh tồn chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy, An Nguyện trở tay cầm lấy cổ tay của cô gái, mấy ngón võ còn chưa kịp phát huy thì đã bị cô ta đẩy ngã xuống đất.
Cô biết, con người sẽ phát huy được tối đa sức mạnh vào những lúc tuyệt vọng nhất. Cô giãy giụa đứng dậy, lưỡi dao xẹt qua cánh tay cô, cô nhào về phía cánh cửa, lao thẳng vào lòng Kinh Phục Châu đúng lúc cánh cửa mở ra.
“An Nguyện… A Dương!” Lúc Kinh Phục Châu chạm phải máu tươi trên cánh tay cô thì ánh mắt sững lại, vội vàng gọi với vào nhà một tiếng, cánh tay săn chắc khoác lên eo cô kéo cô vào lòng mình. An Nguyện quay đầu lại, nhìn thấy sự thù hận sâu đến tận xương tủy trong mắt cô gái kia. Nỗi hận ấy là với Kinh Phục Châu. Thì ra trên đời này không chỉ có mình cô hận anh ta, hận đến nỗi không tiếc liều mạng cùng chết với anh ta.
Cùng với sự xuất hiện của Kinh Phục Châu, cô gái kia bắt đầu không kiểm soát được cảm xúc, người run lên rồi nhào về phía họ. An Nguyện co rúm người lại, trong lúc hỗn loạn Kinh Phục Châu đưa tay lên bịt tai cô, tiếng súng vang lên, sau đó tất cả trở nên yên tĩnh.
A Dương cất súng đi, vội vàng chạy tới xem xét. An Nguyện nhắm mắt lại, nghe giọng nói lãnh đạm của gã. “Anh Châu, là Hoa Lê.”
Kinh Phục Châu chửi tục một tiếng, bảo A Dương xử lý chuyện sau đó rồi bế thốc An Nguyện lên lầu. Sợ hãi và căng thẳng qua đi, vết thương trên cánh tay mới cảm thấy đau nhức. An Nguyện được anh đặt lên sô pha, áo không cởi được phải cắt từ cổ xuống. Nhìn bóng anh đi lấy hộp thuốc, giọng An Nguyện mang theo vẻ ấm ức. “A Đàn, từ khi quen anh, em cứ bị thương mãi.”
Anh thành thạo xử lý vết thương cho cô, mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng vào cô. “Trách anh à.”
“Đúng vậy, đều tại anh cả.” An Nguyện thở dài một hơi, sự cố bất ngờ hôm nay có lẽ chỉ là món nợ phong lưu của anh mà thôi, nhưng lại khiến cho cô đồng cảm với cô gái kia. “Có khi nào một ngày nào đó, anh chán chê em rồi, em cũng sẽ cầm con canh trước cổng, cuối cùng bị anh dùng súng bắn chết không?”
Những lời này của cô nghe không được tốt lành cho lắm, Kinh Phục Châu nhíu mày, sau khi băng bó xong thì ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy cô. “Không có việc gì thì đừng nói lung tung.”
Cô cười khẽ. “Sao anh lại mê tín đến thế, nói một câu thì có sao đâu.”
Kinh Phục Châu ôm lấy cô, không nói chuyện. An Nguyện nghiêng đầu qua, nhìn thấy balo của mình đang treo trên cửa. May mà lúc nãy đồ đạc không bị rơi ra ngoài, nhưng lúc này cô lại bắt đầu phiền não, nên đặt nó ở đâu bây giờ. Tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, An Nguyện cố đổi sang giọng ghen tuông chua ngoa, giống như đang tra hỏi chồng mình. “Nhưng cô gái lúc nãy là ai? Trước kia cũng ở trong Cổ Lâu à?”
“Ừ.” Kinh Phục Châu vuốt tóc cô, không muốn trả lời vấn đề này cho lắm.
“Ông chủ Kinh có quá nhiều phụ nữ, lúc trước liên lạc với em cũng không dùng số của mình, hoàng đế thời xưa tam cung lục viện cũng không nhiều bằng anh.” Giọng An Nguyện càng đanh đá hơn, tay véo vào hông anh một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi, giống như có một ý vừa nảy ra trong đầu, rất tự nhiên nói tiếp. “Nói không chừng bây giờ trong điện thoại của anh còn lưu một đống số điện thoại của các cô khác, mang ra đây cho em kiểm tra.”
“Có gì mà kiểm tra, chỉ có mình em thôi.” Kinh Phục Châu đè tay cô lại, An Nguyện nhíu mày kêu đau, vẻ mặt càng ấm ức. “Anh chạm vào vết thương của em rồi! Không cho em xem thì thôi, đợi ngày nào đó em già nua kém sắc, bị anh ghét bỏ thì lúc đó xin ông chủ Kinh cho em được toàn thây.”
Cánh tay cô vẫn đang quấn băng gạc nhưng miệng thì lại nói những câu ngoa ngoắt, Kinh Phục Châu vừa tức giận vừa đau lòng. Thấy cô quay mặt đi, hình như là thật sự giận dỗi, anh thầm thở dài một hơi, bất đắc dĩ buông cô ra, đứng dậy.
“Kiểm tra không ra được gì thì sao?” Anh quay lại, nhướng mày.
An Nguyện tựa vào sô pha cười, giống như một cô mèo hoang. “Anh muốn thế nào thì em nghe thế ấy.”
Anh mắng khẽ một câu, nhoài tới hôn một trận lên cổ cô, sau đó ném điện thoại của mình cho cô trong tiếng thở dốc của cô. “An Nguyện, đêm nay em tiêu rồi.”