Cửa Phật đường đóng lại, An Nguyện nhận hương từ tay Đào Tử, thấy anh ta định quay người đi xuống, cô ho khẽ vài tiếng, rất tự nhiên hỏi: “Đào Tử, anh có tin Phật không?”
“Không.” Đào Tử học hết cấp hai là ra ngoài lăn lộn, mấy năm trước đi theo Kinh Phục Châu cuộc sống mới khá hơn chút đỉnh. Trong lòng anh ta, Kinh Phục Châu còn đáng kính hơn cả Phật Tổ. Điều Kinh Phục Châu không tin, đương nhiên anh ta cũng không tin.
An Nguyện mỉm cười, quỳ xuống tấm đệm, hỏi tiếp. “Tại sao lại không tin?”
Lúc nói chuyện với Đào Tử, An Nguyện cố tình kéo dài thời gian. Đào Tử không phát hiện ra, còn rất nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời cho vấn đề này. “Cô An, tôi không được học hành nhiều, nói ra cô đừng cười tôi. Tôi cảm thấy những thứ như Phật Tổ hay quỷ thần, nếu thật sự có tác dụng thì tôi đã sớm trở thành ông chủ lớn rồi. Mọi chuyện khấn nguyện một câu là thành thì làm gì còn người nghèo và ăn mày nữa.”
Nụ cười trên mặt An Nguyện càng tươi hơn, khuôn mặt hiền hòa, đôimắt hẹp dài nheo lại, bớt đi vẻ lạnh lùng. Đào Tử thấy cô không có ý cười mình nên nói chuyện càng thoải mái hơn. “Cô nói đúng không? Chúng ta ngẫm lại xem, nếu ông trời có mắt thật thì sao trước kia bọn quỷ Nhật bản giết người như thế mà ông trời không đánh chết hết chúng đi? Theo tôi ấy à, dù thật sự có thần thì chắc thần cũng coi con người như chó như mèo, nuôi chơi vậy thôi, ta còn dâng hương cho họ. Dâng cái cóc khô ấy!”
“Nhỏ tiếng chút, anh Châu đang chuẩn bị ngủ trưa trong phòng đấy, anh nói lớn nữa làm anh ấy thức giấc mất.” An Nguyện mỉm cười nhắc nhở một câu rôi thắp cây hương trong tay lên. “Thật ra nói kiểu gì thì cũng có lý. Trước đây tôi cũng không tin, bây giờ cảm thấy nếu đã không thể làm gì được thì chi bằng cứ bái Phật, mong được an lòng.”
Đào Tử cười rất chất phác. “An lòng đáng giá bao nhiêu chứ.”
An Nguyện cũng cười rồi nhắm mắt, chắp hai tay lại trước mặt Phật Tổ. Giờ phút này, cô biết không phải mình đang không làm gì cả. Có thứ gì đó ngưng đọng không máu thịt đã lâu nay bỗng sống dậy, như tro tàn rực cháy khiến cô không thể yên lòng. Người phàm nếu ký thác toàn bộ hy vọng vào Phật Tổ thì đó không phải là thành kính, mà là ngu muội. Mọi chuyện trên thế gian, thật ra đều phải làm hết sức mình, sau đó mới nghe ý trời.
Đào Tử thấy cô không nói chuyển nữa nên cũng quay người định đi khỏi đó. Trên hành lang vắng vẻ, không một bóng người. Cửa phòng Kinh Phục Châu dường như đang mở, có luồng ánh sáng hắt trên sàn nhà. Đào Tử nhớ tới lời An Nguyện nói, sợ quấy rầy giấc ngủ trưa của Kinh Phục Châu nên cố gắng bước chân thật nhẹ nhàng, rón rén bước xuống cầu thang.
Về tới lầu một, Đào Tử cười tự giễu mình, cảm thấy giống như đang làm chuyện mờ ám vậy.
An Nguyện ra khỏi Phật đường, chậm rãi trở về phòng. Kinh Phục Châu nằm nghiêng trên giường, có vẻ như đang ngủ. Cô từ từ leo lên giường, nhích đến gần phía sau lưng anh, cánh tay nõn nà vươn ra, rơi vào cổ anh.
Cổ tay bị nắm chặt, Kinh Phục Châu xoay người đè lên người An Nguyện, cô không kịp né tránh nên người bị va vào giường, tuy chăn nệm khá êm nhưng vẫn thấy đau. Cô nhíu mày, nhìn anh với vẻ bất mãn. “Định mưu sát à?”
“Lời này lẽ ra nên để tôi nói mới phải.” Kinh Phục Châu cười lạnh.
Sự nghi ngờ trắng trợn không chút che giấu trong mắt anh chính là điều An Nguyện muốn thấy. Cô xoay cổ tay, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh. “Tôi làm gì có bản lĩnh để giết anh. Mau thả ra đi, đau quá.”
Trời rất âm u, trong phòng không bật đèn nên giống như đang chuẩn bị chập choạng tối. Kinh Phục Châu cúi đầu, dụi dụi vào bên tai cô, tay cũng buông lỏng ra nhưng vẫn giam cầm cô. “Nói gì với Phật Tổ vậy?”
“Xin Phật Tổ phù hộ Kinh Phục Châu tiền vô như nước, con cháu đầy đàn, đời đời đều sống trong núi vàng núi bạc; phù hộ anh cả đời hưng vượng, trường sinh bất lão, tuyệt đối đừng chết trong tay tôi.” Giọng An Nguyện rất nhỏ, mang theo chất khàn khàn đặc trưng vốn có. Kinh Phục Châu đưa tay kéo cổ áo cô ra. Khi cúc bật ra, anh cúi đầu cắn một cái không mạnh không nhẹ lên hình xăm kia. “E là lúc đó em toàn nói những lời ngược lại.”
Phật Tổ phù hộ để Kinh Phục Châu nợ nần chồng chất, đoạn tử tuyệt tôn, trừng phạt anh ta tiếng xấu muôn đời, làm gì cũng bại, tốt nhất là chết trong tay con.
An Nguyện không nói gì, môi nhếch lên nhưng khóe mắt thì lạnh như băng. Đây mới thật sự là cô, còn cô gái đứng trên bồn cầu nắm tay anh hát “Cả đời cầu gì” chỉ tồn tại trong cơn mơ ngắn ngủi. Anh không tin cô, nhưng cũng tin cô, anh tin cô hận anh thấu xương, không thể xóa nhòa.
Kinh Phục Châu cúi đầu hôn cô. Môi họ quyện vào nhau, tiếng mưa ngoài trời tí tách, hơi thở ngày càng nặng nề gấp gáp. Anh ưỡn lưng tiến vào, động tác mang theo tình yêu. Cô không nói gì, cắn môi nhắm mắt lại. Vì thế, yêu và hận giao hòa làm một, tình yêu nồng nàn, thù hận mãnh liệt. Những lời không thể thốt ra ngoài miệng đã được cơ thể nói thay. Cuối cùng, ranh giới giữa yêu và hận là gì, thật khó mà phân rõ được.
Họ quấn lấy nhau từ trên giường đến sô pha, rồi lại vào nhà tắm. Kinh Phục Châu không nói tiếng nào nhưng động tác thì lại mạnh mẽ và không hề tiết chế. An Nguyện nằm trong bồn tắm, nhẹ nhàng thở dốc, tóc đẫm nước, một cánh tay còn víu lên vai Kinh Phục Châu, cô nghiêng đầu, phát ra một tiếng cười khẽ.
Làn môi đang mím chặt của Kinh Phục Châu thoáng trở nên dịu lại, anh vuốt ve tấm lưng của cô rồi bước ra khỏi bồn tắm. Anh vừa quấn chiếc khăn tắm quanh hông mình vừa cúi đầu nhìn An Nguyện, phần dưới nước của cơ thể cô bị khúc xạ thành hình thù hơi kì dị.
Vì vậy, anh lại bế cô ra khỏi làn nước.
Chiếc giường đã hoàn toàn bừa bộn, An Nguyện khoác chiếc áo sơ mi của cô đứng một bên nhìn Kinh Phục Châu thay ra giường. Có lẽ anh chưa bao giờ làm chuyện này nên mãi vẫn không biết đâu là trái phải trước sau, động tác cũng rất chậm. An Nguyện lẳng lặng nhìn, một lúc sau, cô nghiêng đầu qua, giọng còn mang theo vẻ khàn khàn vì mệt. “Kinh Phục Châu, anh thích tôi vì cái gì?”
Phụ nữ khi yêu thường hay hỏi như vậy, anh thích em vì điều gì? Câu hỏi này rất ngọt ngào, có tính dẫn dắt: Yêu em vì trẻ trung xinh đẹp, yêu em vì tâm hồn lương thiện, hoặc không vì sao cả, anh yêu em vì em cũng yêu anh. Nhưng giữa họ không phải thế, Kinh Phục Châu hoàn toàn có thể kiếm được cả đống phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, tâm hồn lương thiện thì càng không dính dáng gì tới An Nguyện. Dường như cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nhưng cô biết, Kinh Phục Châu chắc chắn, chắc chắn là thích cô.
Câu này cô hỏi với giọng điệu không giống với những cô gái khác, không mang theo vẻ yêu kiều, ỡm ờ. Kinh Phục Châu dang tay vuốt ra giường thẳng lại, mền cũng được chuẩn bị xong, hộp thuốc trên đầu giường còn lại mấy điếu, anh rút một điếu ra nhưng lại ném bật lửa cho cô. “Châm thuốc cho tôi.”
Ngón cái của An Nguyện đè mạnh lên bật lửa, ngọn lửa bùng lên, phản chiếu thành đốm lửa hồng trong mắt cô. Kinh Phục Châu cúi đầu đến gần châm thuốc, thở ra một hơi rồi mới nhìn cô mỉm cười. “Vậy em thích Trình Kỳ vì điều gì?”
An Nguyện nhíu mày, cô không muốn nghe thấy tên Trình Kỳ từ miệng Kinh Phục Châu. “Hai chuyện này khác nhau.”
“Nếu mười năm, hai mươi năm sau chúng ta vẫn thế này, em có chấp nhận số phận, cứ sống như vậy không?” Kinh Phục Châu nói sang chuyện khác, anh khảy rơi tàn thuốc, vẻ mặt khó mà hình dung rõ được. An Nguyện dựa vào tường, không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu ngay. “Kinh Phục Châu, cho dù đến cuối đời, tôi cũng sẽ không bỏ qua ý định giết chết anh.”
Nhất định là thế.
Kinh Phục Châu không nói gì, chỉ ngậm điếu thuốc, dường như mỉm cười. Anh thích An Nguyện cái gì? Lúc đầu mới tiếp xúc, chưa biết gì cả, anh thích sự trẻ trung của cô, thích cô không hề sợ hãi khi nói chuyện với anh, thích cô vì cô giống anh lúc còn chưa là gì cả, phải lăn lộn ở biên giới để kiếm miếng cơm: Ngây thơ, gian xảo, thần bí và khó nắm bắt,
Sau đó anh không buông được, vẫn thích cô, thích vẻ trung trinh trước sau như một của cô. Nếu An Nguyện là một bản sao khác của anh thì cô có một tâm hồn không bao giờ thỏa hiệp. Anh từng khuất phục khi đứng giữa ngã ba đường, nhưng cô thì không. Dường như thời gian đã quay ngược mười năm, anh nhìn thấy một con đường khác mà mình vốn nên đi, lúc này An Nguyện đang xông xáo đi trên con đường đó.
Cô vẫn giữ được ý nguyện ban đầu của mình, cô khiến cho người ta phải hâm mộ.
Kinh Phục Châu ngồi tựa vào đầu giường, cảm thấy có lẽ mình đã điên rồi. Anh yêu con người ấy của cô nhưng lại không thể chiều theo ý cô mà lại dốc hết mưu kế để đồng hóa cô, rồi lại liên tiếp thất bại. Nếu ngày nào đó An Nguyện thật sự thỏa hiệp, vậy anh có còn yêu cô nữa? Dường như bất luận thế nào thì kết quả cũng đều khiến anh phải thất vọng.
Anh không tin ông trời, trời sẽ không bao giờ cho anh chút ưu ái nào.
An Nguyện ngồi dưới đuôi giường, đưa lưng về phía anh, nằm xoài xuống giường. Cô rất mệt, nên dù tới giờ cơm tối rồi mà vẫn không muốn nhúc nhích. Cô biết lúc thức dậy, Kinh Phục Châu đã nhoài tới hôn lên thái dương của cô, động tác ấy quá dịu dàng, quá nâng niu khiến tim cô hơi lỗi nhịp.
Khi cô tỉnh lại lần nữa đã là hơn mười một giờ đêm. Kinh Phục Châu đang nằm bên cạnh cô, tấm thảm đắp trên hông. An Nguyện từ từ ngồi dậy, đưa tay huơ huơ trước mặt anh, anh không có phản ứng gì, hơi thở vẫn đều đều.
An Nguyện liếm đôi môi hơi khô, từ từ bước xuống giường. Xung quanh rất yên tĩnh, ngay cả cơn mưa dầm dề cả ngày cũng đã tạnh, không khí tràn đầy vẻ trong trẻo. Cô giẫm bước trên sàn nhà, lặng lẽ mở cửa phòng ra rồi đóng lại. Trong bóng tôi, hàng mi của Kinh Phục Châu hơi rung động rồi mở mắt ra.
Trong đêm khuya thanh tĩnh, hành lang trở nên hun hút đáng sợ. đèn trong Phật đường vẫn sáng, từ khe cửa hắt ra một tia sáng. An Nguyện nhìn quanh quất, xác định xung quanh không có động tĩnh gì mới đưa tay đẩy cửa ra.
Cô phải gặp riêng Chu Lẫm một lần, gặp thế nào mà không để Kinh Phục Châu nghi ngờ. Nhưng chuyện này cô suy nghĩ mấy ngày trời mà vẫn cảm thấy độ khó quá cao lại nguy hiểm. Kinh Nhiễm gần như một tấc không rời Chu Lẫm, cực kỳ đề phòng cô, mà Kinh Phục Châu thì hay ở Cổ Lâu, điều cô phải làm là khiến anh hoài nghi Đào Tử chứ không phải chuốc họa cho Chu Lẫm.
Tim An Nguyện đập rất nhanh. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cách duy nhất để tiếp cận Chu Lẫm chính là bị thương. Trong Phật đường không có ai, cô từ từ xiay bức tượng Phật qua, nhìn thấy con dao ăn mà mình giấu ở đó vào ban ngày.
Phương pháp càng vòng vo thì càng an toàn, huống chi cô cũng không thể hoàn toàn chắc chắn rốt cuộc Chu Lẫm có phải là chiến hữu của Trình Kỳ không. Nắm chặt con dao trong tay, cô chớp mắt, đặt nó lên trên cổ tay trái của mình. vết cắt này không thể chạm vào động mạch, nhưng cũng không thể để lộ sự giả vờ. An Nguyện hít sâu một hơi, vừa định ra tay thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vững vàng vang lên từ phía phòng cô, đang đi đến gần.
Đó là tiếng bước chân của Kinh Phục Châu, cô sẽ không nghe lầm.
Phòng ngủ và Phật đường chỉ cách nhau có mấy bước, An Nguyện không có thời gian do dự. Đúng lúc anh đẩy cửa bước vào, lưỡi dao cắt nát cổ tay. Giờ phút ấy cô bỗng nhớ đến cô gái mình từng gặp được, dường như tên là Hoa Lê, trên cổ tay cô ta hình như cũng có một vết sẹo rất lớn, chắc rằng ra tay không nhẹ chút nào.
Con dao rớt xuống đất, Kinh Phục Châu đẩy cửa vào.
Trong khoảnh khắc được anh bế thốc lên, An Nguyện quay đầu nhìn tượng Phật một cái. Có lẽ trời Phật thật sự phù hộ cô, lần này cô lại thắng cược.
“May mà cắt không đúng chỗ, nếu không với lực thế này, chắc chắn sẽ đứt động mạch.” Chu Lẫm băng bó xong, Kinh Nhiễm và Kinh Phục Châu bên cạnh đều có vẻ mặt mệt mỏi. Chu Lẫm vỗ vai Kinh Nhiễm, an ủi: “Em vè phòng ngủ trước đi, bên này để anh lo.” Rồi anh quay lại nói với Kinh Phục Châu. “Bây giờ cảm xúc của An Nguyện không ổn định, cậu cũng về trước đi, cố mà ngủ một giấc, tôi khuyên cô ấy cho.”
Kinh Phục Châu xoa xoa giữa hai chân mày mình, chuyện đêm này xảy ra ngoài dự kiến của anh. Lúc trước bị bắt về Cổ Lâu, An Nguyện cũng không hề có ý định tự vẫn, bây giờ bỗng dưng trở nên bất thường. Anh muốn ở lại chăm sóc An Nguyện nhưng cô lại lạnh mặt, quay đầu đi.
“Vậy vất vả cho anh rồi.” Kinh Phục Châu nói xong đứng dậy ra ngoài, sau đó Kinh Nhiễm cũng đẩy cửa đi theo. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Chu Lẫm đóng cửa lại thật cẩn thận, giọng có vẻ hơi khổ sở. “An Nguyện, cô đừng làm chuyện ngốc nghếch.”
“Anh là cảnh sát à?” An Nguyện ngồi trên giường, nghiêm túc nhìn anh. Cô không có nhiều thời gian nên không thể suy xét quá nhiều được. Chu Lẫm ngẩn ra, vô thức quay lại mở cửa nhìn ra ngoài, xác định bên ngoài không có ai rồi mới nhíu mày quát. “Cô có biết mình đang nói gì không!”
An Nguyện giơ cổ tay đang bị băng bó của mình lên. “Đương nhiên biết, chính vì muốn nói những lời này mà tôi làm mình thành ra thế này đây.”
Ánh mắt cô rất nghiêm túc, mang theo vẻ trịnh trọng và chững chạc hoàn toàn không phù hợp với tuổi của mình. Thấy Chu Lẫm không nói gì, An Nguyện hạ tay xuống, nhìn thẳng vào anh. “Tôi biết anh không tin tôi, tôi cũng không thể đảm bảo với anh điều gì. Nhưng anh phải hiểu, trên đời này không có ai muốn Kinh Phục Châu chết hơn tôi, tôi đã thất bại một lần rồi, tôi cần một người để hợp tác, tôi cũng biết anh muốn điều gì.”
Chu Lẫm nheo mắt lại. “Điều gì?”
“Anh muốn có chứng cứ. Các anh nằm vùng lâu như vậy là vì không tìm thấy chứng cứ. Kinh Phục Châu quá cẩn thận, nếu không thể lấy được những chứng cứ rõ ràng thì chỉ còn một cách là ra tay vào lúc giao hàng. Nhưng với địa vụ của anh ta bây giờ, rất khó để anh ta đích thân đi giao hàng.” An Nguyện dừng lại một chút rồi nói: “Lần này là một cơ hội rất tốt, các anh đừng để lỡ.”
“Kế hoạch của cô là gì?” Chu Lẫm ngồi xuống ghế, vẻ ôn hòa nhã nhặn biến mất, thay vào đó là sự nguy hiểm và nhanh nhẹn, như một con sói đang ẩn mình trong bóng tối.
An Nguyện nhìn anh. “Anh trả lời tôi trước đã, anh có phải cảnh sát không?”
“Cô chỉ cần biết tôi cũng muốn lật đổ anh ta như cô vậy, còn tôi có phải cảnh sát hay không có quan trọng gì đâu.”
“Không, rất quan trọng.” An Nguyện nhìn anh đầy cố chấp.
Chu Lẫm từ từ hít sâu một hơi, đường như đang suy xét độ đáng tin của cô. Đây là một quá trình đấu tranh tư tưởng. Một lúc sau, anh đứng dậy khỏi ghế, nâng tay chào theo kiểu quân nhân. “Chào cô, tôi là chiến hữu của Trình Kỳ, tên là Trâu Lâm.”
An Nguyện không kiềm chế được, mắt lập tức đỏ hoe. Cô bắt chước động tác của anh, cũng từ từ đưa tay lên. “Chào anh, tôi là bạn gái của Trình Kỳ, tên là An Nguyện.”
Tháng chín, các tân sinh viên của học viện âm nhạc Lăng Xuyên nhập học. Từ xa xa nhìn lại, có thể trông thấy toàn hoạt động đón chào sinh viên mới trong khuôn viên trường. Các đàn anh đàn chị khóa trước bận tối mắt, các tân sinh viên năm nhất ngơ ngác đi theo phía sau, hỏi này hỏi kia. Hứa Tuấn đứng trong khu vực mà học viện mình phụ trách, đang hướng dẫn cho một nữ sinh viên làm thế nào để sử dụng tài khoản trên website của trường. Bên cạnh anh bỗng có một bóng người, che mất ánh mặt trời ấm áp.
Hứa Tuấn vô thức ngẩng đầu theo quán tính.
Là một người đàn ông lạ, dáng người vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn. Nhìn tuổi anh ta, không thể là cha mẹ của các sinh viên, có điều những dịp thế này, trong nhà cũng thường có người đại khái như anh trai, anh họ gì đó đưa tới. Thân là đàn anh khóa trên, Hứa Tuấn lịch sự mỉm cười, hỏi: “Anh có chuyện gì không?”
Người đàn ông kia nhìn quanh quất, có lẽ không tìm được người mình muốn tìm, cúi đầu nhìn Hứa Tuấn, lúc lên tiếng thì có chất giọng phương Bắc khác xa một trời một vực với dân bản địa, những âm đầu lưỡi phát âm rất cừng ngắc. “Trường các cậu có sinh viên nào tên An Nguyện không?”
Hứa Tuấn ngẩn ra. Cô bạn cùng phụ trách đón tân sinh viên bên cạnh lại nhanh chóng giành trả lời. “Trước đây có, nhưng bây giờ thì thôi học rồi, không ở trường nữa. Có lẽ là câu được anh chàng nào ngon lành, về giúp chồng dạy con rồi.”
Không phải cô ấy nói nói năng chua ngoa mà là An Nguyện thôi học quá bất ngờ, ngay cả những bạn cùng phòng ký túc xá với cô cũng không biết tại sao cô lại đột nhiên thôi học. Bởi vì người trong cuộc đã đi, những tin đồn nhảm trong lớp đều được khẳng định, những lời thêm mắm dặm muối ấy cũng không ai đối chứng, cho nên đã thành sự thật. Đa số các nữ sinh đại học đều xem thường loại người này, hai chữ An Nguyện chính là sự sỉ nhục mà tất cả các nữ sinh viên trong khoa đều công nhận. Có điều họ khinh thường cô là vì cô câu được người đàn ông tốt, cơm áo không lo hay vì họ không thể câu được đàn ông như thế, cái này là chuyện khác.
Người đàn ông có vẻ cộc cằn kia cau mày, không phải vì những lời này quá khó nghe mà vì cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết.
Gã nhìn Hứa Tuấn một chặp. Anh đã nhuộm mái tóc vàng thành màu đen trở lại, trông có vẻ càng ôn hòa và thanh thoát. Hứa Tuấn cũng nhìn gã, giọng vẫn lịch sự như trước, không có gì khác thường. “Anh tìm cô ấy có chuyện gì không?”
Nghe giọng anh, người đàn ông kia trở nên lịch sự hơn. “Cậu có thể liên hệ với cô ấy à?”
“Không liên lạc được. Có điều lúc cô ấy đi còn chưa bàn giao một số chuyện trong ban nhạc nên tôi cũng đang tìm cô ấy đây.” Hứa Tuấn có vẻ bất đắc dĩ. “Tôi còn tưởng có thể liên lạc được với cô ấy thông qua anh chứ.”
Người đàn ông kia chửi bậy một câu, không thèm nói cảm ơn mà quay người bỏ đi. Hứa Tuấn lại cúi đầu xuống. Anh có cảm giác người này không phải dạng lương thiện gì, không biết gã tìm An Nguyện có chuyện gì không. Thật ra ban nhạc không có chuyện gì phải bàn giao, cô đi rất dứt khoát, cứ như chưa bao giờ xuất hiện, như bốc hơi khỏi trái đất vậy.
Trở lại trong xe, Lão Đổng quay đầu nhìn Kinh Phục Châu đang ngồi ở băng ghế sau. Anh vẫn như trước kia, có điều ánh mắt càng thêm u ám. Liếc thoáng Lão Đổng một cái, Kinh Phục Châu cười lạnh. “Không nghe ngóng được gì đúng không?”
“Họ nói cô ta đã thôi học, không ai liên lạc được.”
Châm một điếu thuốc nhưng đưa lên miệng, Kinh Phục Châu nhìn ra ngoài cửa sổ. Những sinh viên kéo vali hành lý đang cười nói vui vẻ với người thân, có một nữ sinh mang đôi giày vải màu trắng bước vào, nụ cười trên mặt rạng rỡ. Ánh mắt anh tối lại, nhưng không hề ngạc nhiên khi nghe vậy. “Cô ấy đã sớm tính toán từ trước, sẽ không liên lạc với bất cứ ai.”
Lão Đổng bực bội đấm vô lăng một cái. “Mẹ nó, vậy phải làm sao đây?”
“Anh sai người đi nghe ngóng xem mộ Trình Kỳ ở đâu, đừng vội ra tay, tìm được người thì báo cho tôi.” Điếu thuốc trên tay Kinh Phục Châu cứ lặng lẽ cháy. Anh nói xong câu này mới đưa tay lên hít một hơi. Lòng dạ Lão Đổng không thâm sâu như anh, nhưng lại thô bạo hơn, trong lòng chỉ muốn giải quyết An Nguyện ngay tại chỗ. Vừa định nói ra câu đó, gã bắt gặp ánh mặt lạnh buốt của Kinh Phục Châu nên chỉ há miệng, cố nuốt những lời kia xuống.
Chết là quá dễ dàng. Chẳng phải cô muốn sống sao, vậy cứ để cô sống.
Hít sâu một hơi, Kinh Phục Châu dụi tắt điếu thuốc, bảo Lão Đổng cho xe chạy. Lão Đổng nhìn vào kính chiếu hậu, hỏi câu “đi đâu”. Anh bỗng ngẩn ngơ nhớ lại, dường như rất nhiều lần A Dương đã hỏi như vậy.
“Về Cổ Lâu.”
Trở về với Cổ Lâu ngập tràn hương sắc như trước kia.
***
Tháng chín, phương Bắc khác hẳn phương Nam. Chỉ vừa đến cuối tháng tám là mùa hè đáng biến mất tăm mất tích. Sáng sớm, trời đổ mưa. Trước khi ra ngoài, An Nguyện nhìn qua tờ lịch, gần hết tháng chín, tức đã gần ba tháng kể từ khi cô rời khỏi Lăng Xuyên.
Rõ ràng dự báo thời tiết đã nói nhiệt độ hôm nay tăng trở lại nhưng khi ra ngoài vẫn cảm thấy lạnh lẽo. An Nguyện nghĩ ngợi một chút, vốn đã đi được một đoạn lại chạy về phòng trọ khoác thêm chiếc áo. Tình hình hiện nay, cô không được ngã bệnh. Thu nhập mỗi đêm ở quán bar gần như dốc hết vào tiền thuê nhà. Nếu công việc thuận lợi hơn, có lẽ cô có thể tự mua cho mình một căn nhà nhỏ. May mà phương Bắc đất rộng người thưa, giá nhà không bị đẩy cao như Lăng Xuyên. Theo thu nhập của cô hiện nay, không đầy mười năm là có thể an cư lạc nghiệp được tại đây.
Tuy nói là quán bar nhưng nơi này hoàn toàn không phức tạp, là kiểu các thanh niên trí thức ưa chuộng. An Nguyện đến nơi này đã gần hai tháng, dần dần trở nên thân thiết với mọi người. Sau khi tan ca thỉnh thoảng còn đi ăn với nhau. Thành phố có nhịp sống khá chậm này mang vẻ đẹp cổ xưa, khi chất của cô vừa vặn phù hợp với kiểu xưa cũ này. Ở đây cô không cần phải mặc những chiếc váy ôm sát hay hở hang, không cần phải làm ra vẻ yêu kiều quyến rũ, chỉ cần ôm một cây ghi-ta, khán giả bên dưới sẽ dành cho cô sự tôn trọng tối thiểu. An Nguyện thích cuộc sống như vậy, tất cả đều diễn ra như cô đã dự tính, tương lai vô cùng tươi sáng.
Bước vào quán bar, người pha chế Tiểu Giang đang cười nói với cô gái ngồi đối diện. An Nguyện gật đầu xem như chào hỏi anh ta rồi bước vào hậu trường. Dù sao đây cũng chỉ là một nơi biểu diễn không chuyên nghiệp, hậu trường là nơi vài ca sĩ vô danh tụm lại trò chuyện rôm rả mà thôi. Cô vừa ôm cây ghi-ta lên chỉnh lại dây đàn vừa nghe họ trò chuyện. Các cô gái trẻ tụm lại với nhau, không gì khác ngoài chuyện giấc mộng tương lại, giấc mơ tình ái. Trước kia ký túc xá cũng có những lúc như thế, cô chưa bao giờ tham gia. Lúc đó cô biết mình sẽ phải đi, dành cho nhau quá nhiều tình cảm sẽ làm tổn thương đến nhau.
Câu chuyện dần lái theo hướng khác, trở nên nhạy cảm khó nói. Có một cô gái nháy mắt nhìn An Nguyện, ý bảo cô cũng tham gia chia sẻ kinh nghiệm từng trải của mình. An Nguyện ôm ghi-ta nheo mắt lại, như đang suy nghĩ, lại như đang thấm thía câu chuyện. Mấy cô gái cười phá lên, giục cô nói chuyện.
“Tôi từng trải qua, nhưng không có kinh nghiệm.” An Nguyện nói rất bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng các cô gái lại không chịu bỏ qua. “Cụ thể hơn đi. Chẳng hạn như khi nào, hôm đó tình hình thế nào? Tôi thấy cậu cứ đi đi về về một mình, tại sao lại chia tay vậy?”
Phím đàn gảy trên những dây đàn ghi-ta tạo thành một tiếng vang thật dài. An Nguyện không biết phải trả lời thế nào. Tình yêu và cơ thể của cô lại trao cho hai người đàn ông khác nhau. Có điều trong lúc nghe được câu chuyện này, trong đầu cô bỗng hiện lên cái đêm trời bão tố ấy, ngoài trời mưa gió mù mịt, sáng vang chớp giật, cô gõ cửa căn phòng cao cấp của khách sạn, lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo. Cảm giác nóng bỏng ấy mới như ngày hôm qua, vết sẹo trên vai cô bỗng trở nên âm ỉ đau.
Cô bỗng nhớ đến một câu nói không biết đọc được ở đâu đó: Sự khắc ghi của cơ thể còn vững bền hơn trí óc. Bạn đã quên, nhưng nó vẫn nhớ.
Khẽ mìm cười, An Nguyện lắc đầu trong ánh mắt đầy mong đợi của các cô gái kia. “Lâu lắm rồi nên không nhớ rõ. Tôi cũng cảm thấy mỗi ngày đi đi về về một mình rất đáng thương, các cô có quen anh nào được không thì giới thiệu cho tôi đi.”
Các cô gái lập tức trở nên xôn xao, câu chuyện lại được lái sang hướng khác. Trò chuyện không bao lâu, đến lượt An Nguyện lên sân khấu. Cô ôm ghi-ta bước lên, ánh đèn chiếu trên đỉnh đầu, tạo thành một vòng sáng dìu dịu.
Hôm nay An Nguyện hát một bài dân ca. Ánh đèn chập chờn, giọng hát khàn khàn, cô không hát Mai Diễm Phương nữa. Rốt cuộc là không thích hay không dám, cô cũng không biết.
“Những hạt bụi li ti bay theo gió, theo gió bay rồi lại quay về. Đây là bài dân ca ta hát cho người, trong đêm khuya cất lên nghe ấm áp và tươi đẹp…”
“Những người đang chìm trong cô đơn, họ đều khát khao một vòng tay. Những người đang chìm trong hạnh phúc, họ đều mỉm cười ngọt ngào…”
“Nguyện cầu có người trao cho chàng cái ôm ấm áp, nguyện cầu có người tâm sự cùng chàng trong đêm trường. Trước khi chưa lãng quên, xin hãy cứ yêu đi…”
Ánh đèn lắc lư, những người bên dưới sân khấu đều chìm trong bóng tối, lờ mờ không rõ. An Nguyện liếc mắt nhìn xuống, những ca từ đang thốt ra bỗng khiến cô có cảm giác mình đang sống, nỗi buồn vô cớ mà hồi ức mang lại khi nãy cũng dần tan biến.
Chỗ quầy bar có một người đàn ông đang uống rượu, anh ta nghiêng đầu qua, mỉm cười nhìn lên sân khấu, giọng rất thản nhiên. “Ca sĩ này của các anh có vẻ không tồi đâu, rất thú vị.”
Tiểu Giang cũng nhìn một cái, sân khấu cách họ một khoảng tương đối xa, từ đây nhìn sang chỉ thấy một bên mặt của An Nguyện. Anh ta lịch sự mỉm cười, cũng thật lòng khen ngợi. “Ừ, tuy nhiều khi cảm thấy cô ấy hơi lạnh lùng nhưng tính tình tốt lắm, rất ngầu.”
Dường như người đàn ông kia rất có hứng thú với An Nguyện, nghe xong bài hát cũng không vội ra về. “Cô ấy là sinh viên à? Nhìn tuổi không lớn lắm.”
“Hình như không còn đi học, chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Dù quán bar này có môi trường khá tốt thì cũng khó tránh khỏi có những người lòng dạ khó lường. Tiểu Giang không nói nhiều, người kia cũng không hỏi thêm, chỉ nhìn An Nguyện đứng dậy bước xuống sân khấu, dưới làn váy là một đôi chân đẹp. Ngồi bên quầy bar thêm một lát, người đàn ông kia đứng dậy ra về. Không lâu sau, An Nguyện cũng tới giờ tan ca.
Mỗi đêm có đều đến đây, gần sáng thì hết giờ làm. Sau khi trở về gần như ngủ cả buổi sáng, buổi chiều đi làm thêm một công việc khác. Đi đến cửa, cô chào Tiểu Giang một câu như thường lệ, lại bị anh ta kéo lại nói thầm. “Lát nữa ra về em nhớ cẩn thận một chút, lúc nãy có một người đàn ông hỏi thăm em cả buổi trời đấy.”
An Nguyện ngẩn ra, gật đầu, cảm ơn Tiểu Giang. Ra khỏi cửa quán bar, An Nguyện không nhìn thấy người đàn ông nào cả nhưng trong lòng cũng đề phòng. Cô đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, không thể không phòng bị. Tính thời gian, có lẽ giờ này Kinh Phục Châu đã bị hành quyết, nhưng đàn em của anh ta có tìm cô báo thù không thì không thể nói trước được.
Bên đường có một cửa hàng thức ăn nhanh mở suốt 24h, An Nguyện bước vào với sắc mặt như bình thường, gọi chút đồ ăn rồi ngồi bên cửa sổ. Bây giờ khoảng ba giờ sáng, trên đường không một bóng người, cô cố ở trong cửa hàng cho đến khi trời sáng mới nhanh nhẹn vòng một con đường khác để về nhà.
Cứ đề phòng như thế vài ngày, xung quanh vẫn không có gì bất thường. An Nguyện không phải là người sắt, ngủ không đủ giấc trong thời gian dài làm cô có vẻ tiều tụy. Con người, nếu không có thời gian để nghỉ ngơi thì chắc chắn sẽ có thời gian để bị bệnh. Vì vậy, cô không thể tra tấn cơ thể mình thêm được. Có điều, thực tế cũng chứng minh là cô đã nghĩ quá nhiều, người đàn ông kia không đến quán bar nữa, hơn nữa cô cũng không phát hiện có gì nguy hiểm khi về nhà như thường ngày.
An Nguyện dần lơi lỏng cảnh giác, trở lại với cuộc sống trước kia. Lễ quốc khánh, quán bar đóng cửa ba ngày, cô nằm trong nhà ngủ quên cả trời đất, bù lại những ngày thiếu ngủ dạo gần đây. Khi đi làm trở lại cô đầy sức sống, các cô gái hát ở quán bar đều nói sắc mặt cô rất tốt, không có vẻ bệnh đau như trước.
Đúng vậy, là có bệnh. Cô luôn cảm thấy có lẽ mình bị bệnh tâm lý từ khi rời khỏi Lăng Xuyên đến giờ. Rốt cuộc bệnh này đã làm hại đến nơi nào, cô không xác định được nhưng tóm lại, không giống với trước đây.
Đêm ấy, hết giờ làm, cô bước về nhà trong ánh trăng. Nửa đêm về sáng là lúc trời tối nhất, người trên phố lác đác. Lúc bước vào khu nhà, cô nghe phía sau có tiếng bước chân. Nếu là tiếng bước chân bình thường thì không nói, nhưng tiếng bước chân ấy lại rất nhẹ, như không muốn bị cô phát hiện vậy. Trời dần chuyển lạnh, trời sáng khá muộn, trên đầu ánh đèn đường rọi xuống, chiếu sáng đôi mắt hơi hoản loạn của An Nguyện.
May mà tiếng bước chân ấy chỉ xuất hiện một đoạn trước khu nhà rồi biến mất, An Nguyện nhìn quanh quất rất lâu cũng không thấy ai theo nên cúi đầu bước thật nhanh, gần như là chạy về phía tòa nhà mình ở. Tòa nhà chung cư cũ kỹ không có đèn, cô vừa bước vào là đã bị bóng đêm nuốt chửng. Chỗ ngã rẽ có một người đàn ông trẻ cầm điện thoại lên, nhìn về phía cửa sổ lầu bảy.
“Anh Châu, cô ta lên đó rồi.”
Ở những thành phố nhỏ thế này, nhà cao tầng không nhiều lắm, rất nhiều khu dân cư vẫn mang kiến trúc cũ, tầng bảy là tầng trên cùng. Hành lang rộng thênh thang chỉ có tiếng giày cao gót của An Nguyện. Lên tới lầu năm, cô quay người lại nhìn một cái. Sau lưng tối như mực, giống như đang ẩn chứa một sự nguy hiểm nào đó. Cô không biết cảm giác kỳ lạ này ở đâu ra nên vừa tự nhủ với mình đừng đa nghi, vừa thấp thỏm bước lên lầu trên.
Mãi đến khi đứng trước cửa nhà mình, sau lưng vẫn không có tiếng đuổi theo. Chân trời hơi ửng sáng. Hôm nay cô tan ca trễ, mặt trời cũng sắp nhô lên, không có gì khác với thường ngày. Ông cụ nhà kế bên có thói quen dậy sớm đi bộ, An Nguyện vừa móc chìa khóa ra khỏi túi xách thì nhìn thấy ông cụ mở cửa, ung dung bước ra ngoài. Ông cụ rất nhiệt tình, rất thích trò chuyện, lúc cô vừa dọn đến được ông giúp đỡ khá nhiều nên lúc này gặp mặt, cô lễ phép cúi đầu chào hỏi.
Ông cụ mỉm cười, chắp tay sau lưng chậm rãi xuống lầu. Lúc đó An Nguyện mới cắm chìa khóa vào ổ,
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra, trong phòng tối đen, bức rèm che nắng được kéo kín mít.
Ông cụ đi được nửa tầng lầu bỗng nhiên quay lại, đẩy chiếc mắt kính trên sống mũi, như bỗng nhớ ra điều gì, nhìn lên lầu. Trước giờ ông luôn dậy sớm, nửa tiếng đồng hồ trước nghe tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, cứ tưởng An Nguyện đã về nên muốn nhân lúc cô còn chưa ngủ mang cho cô ít bánh mà nhà mình tự làm. Không ngờ ra mở cửa lại là một người đàn ông, anh ta nhận lấy bánh còn không quên cảm ơn cụ.
“An Nguyện, có phải anh cháu đến thăm cháu không?” Lúc ông cụ vừa lên tiếng, cánh cửa liền đóng lại, câu nói kia bị ngăn cách bên ngoài. Ông cụ có vẻ xấu hổ vuốt chóp mũi mình, lại thong dong xuống lầu, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, người kia có vẻ không giống anh trai An Nguyện lắm.
Đóng cửa lại, ánh sáng bên ngoài không chiếu được vào trong nhà. Trước khi đi An Nguyện có thói quen kéo rèm lại, như thế có thể giúp cô đi vào giấc ngủ nhanh hơn. Người chìm trong bóng tối nhưng cô lại rất quen thuộc với mỗi một ngóc ngách trong căn phòng này. Cô vừa cởi áo khoác và váy, vừa đi đến cạnh chiếc bàn, ở đó có đặt một ly nước mà cô chuẩn bị sẵn trước khi đi.
Tay sờ soạng khắp mặt bàn một lúc, nơi lẽ ra có đặt chiếc ly giờ trống không. An Nguyện ngẩn ra, tưởng rằng phòng tối quá nên mình không thấy rõ bèn quay ra gần cửa để bật đèn. Tay vừa chạm vào công tắc, cô lập tức khựng lại, hơi thở đột nhiên xuất hiện trong không khí khiến cô nổi cả da gà.
Trên người chỉ mặc chiếc quần tất và áo thun, An Nguyện lẳng lặng bỏ tay khỏi công tắc đèn, rón rén bước ra cửa, tìm được tay nắm cửa. Theo động tác của cô, hơi thở kia không còn cố giấu nữa, cô nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của anh.
“An Nguyện, Trình Kỳ có nói với em lật đổ tôi là điều không thể chưa?”
Trán toát mồ hôi lạnh, giọng nói kia như đến từ địa ngục. An Nguyện không màng đến bất cứ điều gì, bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa lập tức vặn qua. Khi ánh sáng chiếu vào, một người đàn ông xa lạ chặn ngoài cửa, cắt đứt đường lui của cô.
Chân mềm nhũn ra, An Nguyện hốt hoảng ngã phịch xuống đất.
Anh bước đến gần, tay còn bưng ly nước mà cô để sẵn trên bàn trước khi đi. Lúc này chiếc ly bị anh cầm trên tay, hơi nghiêng xuống, nước lạnh đổ ào xuống đầu khiến An Nguyện rùng mình một cái.
Kinh Phục Châu mỉm cười, chiếc ly rơi xuống cạnh chân cô tạo thành tiếng leng keng làm cô nhớ đến chiếc nhẫn mà mình ném lại sân bay. Anh bĩu môi, dường như hơi bất mãn với biểu hiện của cô, cười xùy một tiếng khó chịu.
“Chậc, rốt cuộc vẫn phải đi đến bước khó coi thế này.”