Ngô Bảo Như bị hắn nói như vậy trước mặt mọi người, thần tình trên mặt liền thay đổi lúc trắng lúc đỏ, hiển nhiên đang tức giậc. Nhưng người ta lại mạnh hơn mình, đối phương ra lệnh một tiếng thật đúng có thể đem toàn bộ phe mình tru diệt. Một phen do dự, quả nhiên xoay người hướng Lưu Chính Quang đang xao động bất an đi qua, ra vẻ là muốn đi ngăn cản hắn.
"Ngô sư tổ, bảo bọn họ buông ta, bảo bọn họ buông ta ra, ta muốn giết đôi cẩu nam nữ, ta muốn giết đôi gian phu dâm phụ…" Lưu Chính Quang rít gào liên tục. Khúc Bình Nhi đứng cách đó không xa, trong mắt lệ quang mê ly, hàm răng vẫn quật cường cắn chặt đôi môi, đã chảy ra vết máu nhè nhẹ.
Sắc mặt Dược Thiên Sầu càng âm trầm, hai mắt híp lại nhìn Lưu Chính Quang, hàn ý trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
"Chính Quang, câm miệng cho ta." Ngô Bảo Như quát, thân hình hắn bỗng nhiên chợt lóe, rất nhanh bay tới bên người Khúc Bình Nhi, tay trái bóp cổ nàng, trường kiếm trong tay phải cũng khoát lên trên cổ ngay tay trái, xem như hắn muốn tước đầu của Khúc Bình Nhi cắt xuống.
Khúc Bình Nhi lập tức cảm giác được hô hấp khó khăn, gương mặt bị niết hơi ngẩng lên, rốt cục hai dòng nước mắt thương tâm từ khóe mắt chảy ra, từ khuôn mặt tí tách rơi xuống. Như biết là phải chết, tuy rằng đầu bị ngửa lên, nhưng đôi mắt thê lương nhìn về phía Dược Thiên Sầu, bao hàm vẻ áy náy thật sâu. Nguồn truyện:
Gương mặt đau khổ khiến cho ai nhìn thấy cũng xót xa yêu thương. Dược Thiên Sầu lại lãnh tĩnh đến kỳ cục, hình như sự sống chết của Khúc Bình Nhi không quan hệ gì đến hắn, hắn chậm rãi giơ tay lên, vuốt mũi trành hướng Ngô Bảo Như, giọng nói không mang theo chút cảm tình hỏi: "Ngô Bảo Như, ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn đem cô ta uy hiếp ta?"
Hai tay Ngô Bảo Như khống chế được tính mạng Khúc Bình Nhi, xoay người lại kéo nàng che ngay trước người, nhìn Dược Thiên Sầu âm hiểm cười nói: "Mao đầu tiểu tử, lão phu ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, đừng ở trước mặt lão phu chơi trò này. Nếu ngươi vì nha đầu này mà tới, cũng đừng làm bộ ra hình dạng không quan tâm, mau nhanh gọi bọn hắn tránh ra, phóng chúng ta rời đi mới là chính sự, nếu làm ta cao hứng vui vẻ không chừng sẽ thả nha đầu này ra."
Lưu Chính Quang vừa nghe liền không vui, lúc này kêu gào nói: "Ngô sư tổ, không thể buông tha con tiện nhân này, giết dâm phụ này đi."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Ngô Bảo Như quay đầu lại tàn bạo quát to, trên mặt lộ ra thần tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hài tử này từ sau khi thân thể xảy ra chuyện, càng ngày càng khó khống chế được tính tình, đã là lúc nào, còn ở nơi này xử trí theo cảm tính. Mắng xong, hắn quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu âm hiểm cười nói: "Dược Thiên Sầu, mau nhanh gọi bọn hắn tránh ra, kiên trì của ta là có hạn."
Dược Thiên Sầu có bao giờ bị người uy hiếp qua như vậy, mắt nhìn Khúc Bình Nhi đang hô hấp khó khăn, đạm nhiên cười nói: "Lão bất tử, không tới phiên ngươi theo ta cò kè mặc cả, xem ngươi cùng tiên sư là đồng môn, ta nhớ tình cũ, cho ngươi hai lựa chọn. Một, ngươi lập tức giết cô ta, sau đó ta giết các ngươi. Hai, ngươi thả cô ta, ta tha các ngươi rời đi."
Ngô Bảo Như đưa mắt nhìn Khúc Bình Nhi, muốn hắn giết nàng tự nhiên hắn không dám giết, hiện tại nàng là tấm bia bảo mệnh cho mọi người. Hắn thoáng suy tính liền quát: "Ta tuyển điều thứ hai, nhưng lời ngươi nói làm sao cho chúng ta tin tưởng."
Dược Thiên Sầu thấy sắc mặt Khúc Bình Nhi có chút phát xanh, gương mặt co quắp, đưa một bàn tay lên nói: "Ta phát thệ, nếu các ngươi bình yên thả Khúc Bình Nhi, ta cũng tha các ngươi rời đi, bằng không ắt gặp trời phạt. Ngô Bảo Như, không nên nhiều lời thêm với ta, ta đếm ba tiếng, quá hạn không hầu, toàn bộ nộp mạng cho ta!"
Nói xong quay đầu lại nhìn Quan Vũ nói: "Ta đếm ba tiếng, nếu bọn hắn còn không thả người, một người không để lại, giết không tha! Một…hai…" Hắn cũng đã bắt đầu đếm ngay, không cho đối phương chút thời gian chuẩn bị.
"Ta đáp ứng!" Ngô Bảo Như vội vàng hô, thật đúng là sợ đối phương đếm ra tiếng thứ ba. Hắn không còn đường tuyển chọn, Dược Thiên Sầu không cho bọn hắn một chút thời gian suy nghĩ, huống chi đối phương đã phát thệ, ai cũng biết lời thề đối với người tu chân luôn ứng nghiệm với kẻ nuốt lời, còn có gì đáng để lo lắng.
Ngô Bảo Như buông lỏng tay ra, đẩy Khúc Bình Nhi ra khỏi đám người Thanh Quang Tông, người sau té ngã xuống đất. Lúc này Tất Tử Thông và Đàm Phi gật đầu, hai người lắc mình đi qua, kéo nàng dậy rất nhanh lui trở về bên người Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu vui mừng liếc mắt nhìn hai người.
"Dược Thiên Sầu, nên thực hiện lời thề của ngươi đi." Ngô Bảo Như quát.
"Đương nhiên!" Dược Thiên Sầu nghiêng đầu vung tay với đám hắc y nhân: "Nhường ra một con đường, thả bọn hắn rời đi!" Hắc y nhân kỷ luật nghiêm minh, lúc này rất nhanh nhượng ra một con đường. Đám người Thanh Quang Tông trên mặt vui vẻ, đều cầm kiếm cảnh giác hướng chỗ hổng thối lui.
Quan Vũ ngồi ngay ngắn trên Xích Thố, nhìn người của Thanh Quang Tông dần dần rời khỏi, tức giận đến gương mặt càng thêm đỏ bừng. Quân đội Anh Hùng do mình cực khổ huấn luyện mới lần đầu xuất chiến, không ngờ gặp phải kết quả như vậy, bảo hắn làm sao không giận.
Quan Vũ không cam lòng nói: "Lão đại, cứ như vậy thả bọn hắn?"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ta đã phát thệ, ngươi bảo làm sao bây giờ? Lẽ nào thực sự muốn ta bị trời phạt? Hừ!" Nói hết lời, hắn chợt chuyển người lại, bỗng nhiên còn nói thêm: "Ta thì phát thệ rồi, về phần các ngươi có phát thệ hay không ta không biết, dù sao đây không phải là chuyện ta có thể quản được."
Nghe vậy, đệ tử Thanh Quang Tông còn chưa hoàn toàn rời khỏi nhất thời sắc mặt đại biến, Ngô Bảo Như tức giận chửi ầm lên: "Dược Thiên Sầu, tên bại hoại ngươi nhất định không chết tử tế được…chúng ta đi mau!" Toàn bộ người của Thanh Quang Tông lúc này cũng không quản gì được nữa, ngự kiếm liều mạng bay khỏi.
Ánh mắt Quan Vũ sáng lên, cười hắc hắc, bàn tay vung lên nói: "Một người không để lại, giết không tha!"
Liên trưởng tiếp lệnh, chỉ tay, quát: "Đội hình chiến đấu, giảo sát!"
Quân lệnh như núi đổ, mười mấy hắc y nhân Nguyên Anh hậu kỳ dẫn đầu bay lên, rất nhanh đuổi theo. Những hắc y nhân còn lại, cũng tuần tự theo sau. Một nhóm hắc ảnh gào thét rời đi, nơi đây chỉ còn lại mấy người. Quan Vũ lúc đầu vẫn cảm thấy Khúc Bình Nhi nhìn quen mắt, lúc này mới nhớ là nữ tử năm xưa mình có gặp qua tại Bách Hoa Cư, lúc này cười nói: "Xích Thố, chúng ta theo sau nhìn."
Xích Thố thông nhân tính, có thể nghe hiểu lời Quan Vũ nói, cũng không cần khống chế, liền nghe nó hí vang một tiếng thật dài, thân thể hùng tráng bỗng nhiên chồm lên không, lại buông xuống, dựa thế hướng theo nhóm hắc ảnh rất nhanh phóng đi, bốn vó đen bóng nhanh như thiểm điện, bên cạnh mọi người nhấc lên một trận gió, chờ khi phản ứng, thân thể cực lớn của Xích Thố đã mang theo Quan Vũ phóng ra xa vài chục thước, tốc độ thực sự cực nhanh!
Lại nhìn thấy, một ngựa mang theo một người, phóng tại núi rừng như giẫm trên đất bằng, mặc kệ sơn khê lộ hiểm, chỉ thẳng tắp cuồn cuộn bôn ba, càng chạy càng nhanh, dần dần hóa thành điểm đen biến mất, tựa hồ không có thứ gì ngăn trở được nó.
Bốn người Tất Tử Thông nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ đây là ngựa gì vậy? Lại có tốc độ nhanh như thế, chỉ sợ dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngự kiếm phi hành cũng không nhanh bằng nó phi trên mặt đất!
Dược Thiên Sầu liếc liếc mắt, lộ ra hình dạng chẳng đáng. Kỳ thực đáy lòng hắn cũng rất ước ao Quan Vũ có được bảo mã như vậy, đã sớm muốn lấy làm của riêng, tin tưởng đem ra ngoài cưỡi hai vòng nhất định rất phong cách.
Thế nhưng tiểu súc sinh rất mang thù, vẫn nhớ kỹ ngày xưa hắn đá nó hai cước, dưới tình huống thông thường không cho hắn đến gần người, đừng nói là cho hắn cưỡi. Không thể làm gì khác hơn là mỗi khi Quan Vũ ở trong Ô Thác Châu cưỡi tên tiểu tử thần tuấn kia chung quanh căng gió, chính hắn chỉ có thể nhìn mà ước ao. Ai! Oan nghiệt a!
Hoàn hồn nhìn Khúc Bình Nhi đứng một bên, gương mặt đầy tràn nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng vẫn cắn chặt môi không khóc ra thanh âm, môi đã đỏ tươi một mảnh, hiển nhiên cắn rất cố sức. Ở ngay bụng vẫn còn lưu lại dấu chân của Lưu Chính Quang thật rõ ràng.
Dược Thiên Sầu mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng không nói ra, hiện nay thực sự không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng nhịn không được nữa, thở ra một hơi nói: "Bốn người giúp ta chiếu cố một chút, ta đi nhìn xem."
Đợi bốn người gật đầu, trường kiếm bắn ra khỏi vỏ, lăng không vẽ ra một vòng cung, lại cấp tốc lao đi. Mặc dù chỉ khoảnh khắc rời đi ngắn ngủi, nhưng nam nhân trên thân kiếm và nữ nhân trên mặt đất đang rơi nước mắt lại vô cùng bi thương khó hiểu, đau lòng như nhau mà không ai nói gì, chỉ có thể ở không trung cấp tốc phi hành, mặc cho gió lạnh tiếp tục thổi tới, như muốn xé rách da mặt của mình…
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Ngô Bảo Như bị hắn nói như vậy trước mặt mọi người, thần tình trên mặt liền thay đổi lúc trắng lúc đỏ, hiển nhiên đang tức giậc. Nhưng người ta lại mạnh hơn mình, đối phương ra lệnh một tiếng thật đúng có thể đem toàn bộ phe mình tru diệt. Một phen do dự, quả nhiên xoay người hướng Lưu Chính Quang đang xao động bất an đi qua, ra vẻ là muốn đi ngăn cản hắn.
"Ngô sư tổ, bảo bọn họ buông ta, bảo bọn họ buông ta ra, ta muốn giết đôi cẩu nam nữ, ta muốn giết đôi gian phu dâm phụ…" Lưu Chính Quang rít gào liên tục. Khúc Bình Nhi đứng cách đó không xa, trong mắt lệ quang mê ly, hàm răng vẫn quật cường cắn chặt đôi môi, đã chảy ra vết máu nhè nhẹ.
Sắc mặt Dược Thiên Sầu càng âm trầm, hai mắt híp lại nhìn Lưu Chính Quang, hàn ý trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
"Chính Quang, câm miệng cho ta." Ngô Bảo Như quát, thân hình hắn bỗng nhiên chợt lóe, rất nhanh bay tới bên người Khúc Bình Nhi, tay trái bóp cổ nàng, trường kiếm trong tay phải cũng khoát lên trên cổ ngay tay trái, xem như hắn muốn tước đầu của Khúc Bình Nhi cắt xuống.
Khúc Bình Nhi lập tức cảm giác được hô hấp khó khăn, gương mặt bị niết hơi ngẩng lên, rốt cục hai dòng nước mắt thương tâm từ khóe mắt chảy ra, từ khuôn mặt tí tách rơi xuống. Như biết là phải chết, tuy rằng đầu bị ngửa lên, nhưng đôi mắt thê lương nhìn về phía Dược Thiên Sầu, bao hàm vẻ áy náy thật sâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Gương mặt đau khổ khiến cho ai nhìn thấy cũng xót xa yêu thương. Dược Thiên Sầu lại lãnh tĩnh đến kỳ cục, hình như sự sống chết của Khúc Bình Nhi không quan hệ gì đến hắn, hắn chậm rãi giơ tay lên, vuốt mũi trành hướng Ngô Bảo Như, giọng nói không mang theo chút cảm tình hỏi: "Ngô Bảo Như, ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn đem cô ta uy hiếp ta?"
Hai tay Ngô Bảo Như khống chế được tính mạng Khúc Bình Nhi, xoay người lại kéo nàng che ngay trước người, nhìn Dược Thiên Sầu âm hiểm cười nói: "Mao đầu tiểu tử, lão phu ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, đừng ở trước mặt lão phu chơi trò này. Nếu ngươi vì nha đầu này mà tới, cũng đừng làm bộ ra hình dạng không quan tâm, mau nhanh gọi bọn hắn tránh ra, phóng chúng ta rời đi mới là chính sự, nếu làm ta cao hứng vui vẻ không chừng sẽ thả nha đầu này ra."
Lưu Chính Quang vừa nghe liền không vui, lúc này kêu gào nói: "Ngô sư tổ, không thể buông tha con tiện nhân này, giết dâm phụ này đi."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Ngô Bảo Như quay đầu lại tàn bạo quát to, trên mặt lộ ra thần tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hài tử này từ sau khi thân thể xảy ra chuyện, càng ngày càng khó khống chế được tính tình, đã là lúc nào, còn ở nơi này xử trí theo cảm tính. Mắng xong, hắn quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu âm hiểm cười nói: "Dược Thiên Sầu, mau nhanh gọi bọn hắn tránh ra, kiên trì của ta là có hạn."
Dược Thiên Sầu có bao giờ bị người uy hiếp qua như vậy, mắt nhìn Khúc Bình Nhi đang hô hấp khó khăn, đạm nhiên cười nói: "Lão bất tử, không tới phiên ngươi theo ta cò kè mặc cả, xem ngươi cùng tiên sư là đồng môn, ta nhớ tình cũ, cho ngươi hai lựa chọn. Một, ngươi lập tức giết cô ta, sau đó ta giết các ngươi. Hai, ngươi thả cô ta, ta tha các ngươi rời đi."
Ngô Bảo Như đưa mắt nhìn Khúc Bình Nhi, muốn hắn giết nàng tự nhiên hắn không dám giết, hiện tại nàng là tấm bia bảo mệnh cho mọi người. Hắn thoáng suy tính liền quát: "Ta tuyển điều thứ hai, nhưng lời ngươi nói làm sao cho chúng ta tin tưởng."
Dược Thiên Sầu thấy sắc mặt Khúc Bình Nhi có chút phát xanh, gương mặt co quắp, đưa một bàn tay lên nói: "Ta phát thệ, nếu các ngươi bình yên thả Khúc Bình Nhi, ta cũng tha các ngươi rời đi, bằng không ắt gặp trời phạt. Ngô Bảo Như, không nên nhiều lời thêm với ta, ta đếm ba tiếng, quá hạn không hầu, toàn bộ nộp mạng cho ta!"
Nói xong quay đầu lại nhìn Quan Vũ nói: "Ta đếm ba tiếng, nếu bọn hắn còn không thả người, một người không để lại, giết không tha! Một…hai…" Hắn cũng đã bắt đầu đếm ngay, không cho đối phương chút thời gian chuẩn bị.
"Ta đáp ứng!" Ngô Bảo Như vội vàng hô, thật đúng là sợ đối phương đếm ra tiếng thứ ba. Hắn không còn đường tuyển chọn, Dược Thiên Sầu không cho bọn hắn một chút thời gian suy nghĩ, huống chi đối phương đã phát thệ, ai cũng biết lời thề đối với người tu chân luôn ứng nghiệm với kẻ nuốt lời, còn có gì đáng để lo lắng.
Ngô Bảo Như buông lỏng tay ra, đẩy Khúc Bình Nhi ra khỏi đám người Thanh Quang Tông, người sau té ngã xuống đất. Lúc này Tất Tử Thông và Đàm Phi gật đầu, hai người lắc mình đi qua, kéo nàng dậy rất nhanh lui trở về bên người Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu vui mừng liếc mắt nhìn hai người.
"Dược Thiên Sầu, nên thực hiện lời thề của ngươi đi." Ngô Bảo Như quát.
"Đương nhiên!" Dược Thiên Sầu nghiêng đầu vung tay với đám hắc y nhân: "Nhường ra một con đường, thả bọn hắn rời đi!" Hắc y nhân kỷ luật nghiêm minh, lúc này rất nhanh nhượng ra một con đường. Đám người Thanh Quang Tông trên mặt vui vẻ, đều cầm kiếm cảnh giác hướng chỗ hổng thối lui.
Quan Vũ ngồi ngay ngắn trên Xích Thố, nhìn người của Thanh Quang Tông dần dần rời khỏi, tức giận đến gương mặt càng thêm đỏ bừng. Quân đội Anh Hùng do mình cực khổ huấn luyện mới lần đầu xuất chiến, không ngờ gặp phải kết quả như vậy, bảo hắn làm sao không giận.
Quan Vũ không cam lòng nói: "Lão đại, cứ như vậy thả bọn hắn?"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ta đã phát thệ, ngươi bảo làm sao bây giờ? Lẽ nào thực sự muốn ta bị trời phạt? Hừ!" Nói hết lời, hắn chợt chuyển người lại, bỗng nhiên còn nói thêm: "Ta thì phát thệ rồi, về phần các ngươi có phát thệ hay không ta không biết, dù sao đây không phải là chuyện ta có thể quản được."
Nghe vậy, đệ tử Thanh Quang Tông còn chưa hoàn toàn rời khỏi nhất thời sắc mặt đại biến, Ngô Bảo Như tức giận chửi ầm lên: "Dược Thiên Sầu, tên bại hoại ngươi nhất định không chết tử tế được…chúng ta đi mau!" Toàn bộ người của Thanh Quang Tông lúc này cũng không quản gì được nữa, ngự kiếm liều mạng bay khỏi.
Ánh mắt Quan Vũ sáng lên, cười hắc hắc, bàn tay vung lên nói: "Một người không để lại, giết không tha!"
Liên trưởng tiếp lệnh, chỉ tay, quát: "Đội hình chiến đấu, giảo sát!"
Quân lệnh như núi đổ, mười mấy hắc y nhân Nguyên Anh hậu kỳ dẫn đầu bay lên, rất nhanh đuổi theo. Những hắc y nhân còn lại, cũng tuần tự theo sau. Một nhóm hắc ảnh gào thét rời đi, nơi đây chỉ còn lại mấy người. Quan Vũ lúc đầu vẫn cảm thấy Khúc Bình Nhi nhìn quen mắt, lúc này mới nhớ là nữ tử năm xưa mình có gặp qua tại Bách Hoa Cư, lúc này cười nói: "Xích Thố, chúng ta theo sau nhìn."
Xích Thố thông nhân tính, có thể nghe hiểu lời Quan Vũ nói, cũng không cần khống chế, liền nghe nó hí vang một tiếng thật dài, thân thể hùng tráng bỗng nhiên chồm lên không, lại buông xuống, dựa thế hướng theo nhóm hắc ảnh rất nhanh phóng đi, bốn vó đen bóng nhanh như thiểm điện, bên cạnh mọi người nhấc lên một trận gió, chờ khi phản ứng, thân thể cực lớn của Xích Thố đã mang theo Quan Vũ phóng ra xa vài chục thước, tốc độ thực sự cực nhanh!
Lại nhìn thấy, một ngựa mang theo một người, phóng tại núi rừng như giẫm trên đất bằng, mặc kệ sơn khê lộ hiểm, chỉ thẳng tắp cuồn cuộn bôn ba, càng chạy càng nhanh, dần dần hóa thành điểm đen biến mất, tựa hồ không có thứ gì ngăn trở được nó.
Bốn người Tất Tử Thông nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ đây là ngựa gì vậy? Lại có tốc độ nhanh như thế, chỉ sợ dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngự kiếm phi hành cũng không nhanh bằng nó phi trên mặt đất!
Dược Thiên Sầu liếc liếc mắt, lộ ra hình dạng chẳng đáng. Kỳ thực đáy lòng hắn cũng rất ước ao Quan Vũ có được bảo mã như vậy, đã sớm muốn lấy làm của riêng, tin tưởng đem ra ngoài cưỡi hai vòng nhất định rất phong cách.
Thế nhưng tiểu súc sinh rất mang thù, vẫn nhớ kỹ ngày xưa hắn đá nó hai cước, dưới tình huống thông thường không cho hắn đến gần người, đừng nói là cho hắn cưỡi. Không thể làm gì khác hơn là mỗi khi Quan Vũ ở trong Ô Thác Châu cưỡi tên tiểu tử thần tuấn kia chung quanh căng gió, chính hắn chỉ có thể nhìn mà ước ao. Ai! Oan nghiệt a!
Hoàn hồn nhìn Khúc Bình Nhi đứng một bên, gương mặt đầy tràn nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng vẫn cắn chặt môi không khóc ra thanh âm, môi đã đỏ tươi một mảnh, hiển nhiên cắn rất cố sức. Ở ngay bụng vẫn còn lưu lại dấu chân của Lưu Chính Quang thật rõ ràng.
Dược Thiên Sầu mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng không nói ra, hiện nay thực sự không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng nhịn không được nữa, thở ra một hơi nói: "Bốn người giúp ta chiếu cố một chút, ta đi nhìn xem."
Đợi bốn người gật đầu, trường kiếm bắn ra khỏi vỏ, lăng không vẽ ra một vòng cung, lại cấp tốc lao đi. Mặc dù chỉ khoảnh khắc rời đi ngắn ngủi, nhưng nam nhân trên thân kiếm và nữ nhân trên mặt đất đang rơi nước mắt lại vô cùng bi thương khó hiểu, đau lòng như nhau mà không ai nói gì, chỉ có thể ở không trung cấp tốc phi hành, mặc cho gió lạnh tiếp tục thổi tới, như muốn xé rách da mặt của mình…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngô Bảo Như bị hắn nói như vậy trước mặt mọi người, thần tình trên mặt liền thay đổi lúc trắng lúc đỏ, hiển nhiên đang tức giậc. Nhưng người ta lại mạnh hơn mình, đối phương ra lệnh một tiếng thật đúng có thể đem toàn bộ phe mình tru diệt. Một phen do dự, quả nhiên xoay người hướng Lưu Chính Quang đang xao động bất an đi qua, ra vẻ là muốn đi ngăn cản hắn.
"Ngô sư tổ, bảo bọn họ buông ta, bảo bọn họ buông ta ra, ta muốn giết đôi cẩu nam nữ, ta muốn giết đôi gian phu dâm phụ…" Lưu Chính Quang rít gào liên tục. Khúc Bình Nhi đứng cách đó không xa, trong mắt lệ quang mê ly, hàm răng vẫn quật cường cắn chặt đôi môi, đã chảy ra vết máu nhè nhẹ.
Sắc mặt Dược Thiên Sầu càng âm trầm, hai mắt híp lại nhìn Lưu Chính Quang, hàn ý trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
"Chính Quang, câm miệng cho ta." Ngô Bảo Như quát, thân hình hắn bỗng nhiên chợt lóe, rất nhanh bay tới bên người Khúc Bình Nhi, tay trái bóp cổ nàng, trường kiếm trong tay phải cũng khoát lên trên cổ ngay tay trái, xem như hắn muốn tước đầu của Khúc Bình Nhi cắt xuống.
Khúc Bình Nhi lập tức cảm giác được hô hấp khó khăn, gương mặt bị niết hơi ngẩng lên, rốt cục hai dòng nước mắt thương tâm từ khóe mắt chảy ra, từ khuôn mặt tí tách rơi xuống. Như biết là phải chết, tuy rằng đầu bị ngửa lên, nhưng đôi mắt thê lương nhìn về phía Dược Thiên Sầu, bao hàm vẻ áy náy thật sâu. Nguồn truyện:
Gương mặt đau khổ khiến cho ai nhìn thấy cũng xót xa yêu thương. Dược Thiên Sầu lại lãnh tĩnh đến kỳ cục, hình như sự sống chết của Khúc Bình Nhi không quan hệ gì đến hắn, hắn chậm rãi giơ tay lên, vuốt mũi trành hướng Ngô Bảo Như, giọng nói không mang theo chút cảm tình hỏi: "Ngô Bảo Như, ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn đem cô ta uy hiếp ta?"
Hai tay Ngô Bảo Như khống chế được tính mạng Khúc Bình Nhi, xoay người lại kéo nàng che ngay trước người, nhìn Dược Thiên Sầu âm hiểm cười nói: "Mao đầu tiểu tử, lão phu ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, đừng ở trước mặt lão phu chơi trò này. Nếu ngươi vì nha đầu này mà tới, cũng đừng làm bộ ra hình dạng không quan tâm, mau nhanh gọi bọn hắn tránh ra, phóng chúng ta rời đi mới là chính sự, nếu làm ta cao hứng vui vẻ không chừng sẽ thả nha đầu này ra."
Lưu Chính Quang vừa nghe liền không vui, lúc này kêu gào nói: "Ngô sư tổ, không thể buông tha con tiện nhân này, giết dâm phụ này đi."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Ngô Bảo Như quay đầu lại tàn bạo quát to, trên mặt lộ ra thần tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hài tử này từ sau khi thân thể xảy ra chuyện, càng ngày càng khó khống chế được tính tình, đã là lúc nào, còn ở nơi này xử trí theo cảm tính. Mắng xong, hắn quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu âm hiểm cười nói: "Dược Thiên Sầu, mau nhanh gọi bọn hắn tránh ra, kiên trì của ta là có hạn."
Dược Thiên Sầu có bao giờ bị người uy hiếp qua như vậy, mắt nhìn Khúc Bình Nhi đang hô hấp khó khăn, đạm nhiên cười nói: "Lão bất tử, không tới phiên ngươi theo ta cò kè mặc cả, xem ngươi cùng tiên sư là đồng môn, ta nhớ tình cũ, cho ngươi hai lựa chọn. Một, ngươi lập tức giết cô ta, sau đó ta giết các ngươi. Hai, ngươi thả cô ta, ta tha các ngươi rời đi."
Ngô Bảo Như đưa mắt nhìn Khúc Bình Nhi, muốn hắn giết nàng tự nhiên hắn không dám giết, hiện tại nàng là tấm bia bảo mệnh cho mọi người. Hắn thoáng suy tính liền quát: "Ta tuyển điều thứ hai, nhưng lời ngươi nói làm sao cho chúng ta tin tưởng."
Dược Thiên Sầu thấy sắc mặt Khúc Bình Nhi có chút phát xanh, gương mặt co quắp, đưa một bàn tay lên nói: "Ta phát thệ, nếu các ngươi bình yên thả Khúc Bình Nhi, ta cũng tha các ngươi rời đi, bằng không ắt gặp trời phạt. Ngô Bảo Như, không nên nhiều lời thêm với ta, ta đếm ba tiếng, quá hạn không hầu, toàn bộ nộp mạng cho ta!"
Nói xong quay đầu lại nhìn Quan Vũ nói: "Ta đếm ba tiếng, nếu bọn hắn còn không thả người, một người không để lại, giết không tha! Một…hai…" Hắn cũng đã bắt đầu đếm ngay, không cho đối phương chút thời gian chuẩn bị.
"Ta đáp ứng!" Ngô Bảo Như vội vàng hô, thật đúng là sợ đối phương đếm ra tiếng thứ ba. Hắn không còn đường tuyển chọn, Dược Thiên Sầu không cho bọn hắn một chút thời gian suy nghĩ, huống chi đối phương đã phát thệ, ai cũng biết lời thề đối với người tu chân luôn ứng nghiệm với kẻ nuốt lời, còn có gì đáng để lo lắng.
Ngô Bảo Như buông lỏng tay ra, đẩy Khúc Bình Nhi ra khỏi đám người Thanh Quang Tông, người sau té ngã xuống đất. Lúc này Tất Tử Thông và Đàm Phi gật đầu, hai người lắc mình đi qua, kéo nàng dậy rất nhanh lui trở về bên người Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu vui mừng liếc mắt nhìn hai người.
"Dược Thiên Sầu, nên thực hiện lời thề của ngươi đi." Ngô Bảo Như quát.
"Đương nhiên!" Dược Thiên Sầu nghiêng đầu vung tay với đám hắc y nhân: "Nhường ra một con đường, thả bọn hắn rời đi!" Hắc y nhân kỷ luật nghiêm minh, lúc này rất nhanh nhượng ra một con đường. Đám người Thanh Quang Tông trên mặt vui vẻ, đều cầm kiếm cảnh giác hướng chỗ hổng thối lui.
Quan Vũ ngồi ngay ngắn trên Xích Thố, nhìn người của Thanh Quang Tông dần dần rời khỏi, tức giận đến gương mặt càng thêm đỏ bừng. Quân đội Anh Hùng do mình cực khổ huấn luyện mới lần đầu xuất chiến, không ngờ gặp phải kết quả như vậy, bảo hắn làm sao không giận.
Quan Vũ không cam lòng nói: "Lão đại, cứ như vậy thả bọn hắn?"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ta đã phát thệ, ngươi bảo làm sao bây giờ? Lẽ nào thực sự muốn ta bị trời phạt? Hừ!" Nói hết lời, hắn chợt chuyển người lại, bỗng nhiên còn nói thêm: "Ta thì phát thệ rồi, về phần các ngươi có phát thệ hay không ta không biết, dù sao đây không phải là chuyện ta có thể quản được."
Nghe vậy, đệ tử Thanh Quang Tông còn chưa hoàn toàn rời khỏi nhất thời sắc mặt đại biến, Ngô Bảo Như tức giận chửi ầm lên: "Dược Thiên Sầu, tên bại hoại ngươi nhất định không chết tử tế được…chúng ta đi mau!" Toàn bộ người của Thanh Quang Tông lúc này cũng không quản gì được nữa, ngự kiếm liều mạng bay khỏi.
Ánh mắt Quan Vũ sáng lên, cười hắc hắc, bàn tay vung lên nói: "Một người không để lại, giết không tha!"
Liên trưởng tiếp lệnh, chỉ tay, quát: "Đội hình chiến đấu, giảo sát!"
Quân lệnh như núi đổ, mười mấy hắc y nhân Nguyên Anh hậu kỳ dẫn đầu bay lên, rất nhanh đuổi theo. Những hắc y nhân còn lại, cũng tuần tự theo sau. Một nhóm hắc ảnh gào thét rời đi, nơi đây chỉ còn lại mấy người. Quan Vũ lúc đầu vẫn cảm thấy Khúc Bình Nhi nhìn quen mắt, lúc này mới nhớ là nữ tử năm xưa mình có gặp qua tại Bách Hoa Cư, lúc này cười nói: "Xích Thố, chúng ta theo sau nhìn."
Xích Thố thông nhân tính, có thể nghe hiểu lời Quan Vũ nói, cũng không cần khống chế, liền nghe nó hí vang một tiếng thật dài, thân thể hùng tráng bỗng nhiên chồm lên không, lại buông xuống, dựa thế hướng theo nhóm hắc ảnh rất nhanh phóng đi, bốn vó đen bóng nhanh như thiểm điện, bên cạnh mọi người nhấc lên một trận gió, chờ khi phản ứng, thân thể cực lớn của Xích Thố đã mang theo Quan Vũ phóng ra xa vài chục thước, tốc độ thực sự cực nhanh!
Lại nhìn thấy, một ngựa mang theo một người, phóng tại núi rừng như giẫm trên đất bằng, mặc kệ sơn khê lộ hiểm, chỉ thẳng tắp cuồn cuộn bôn ba, càng chạy càng nhanh, dần dần hóa thành điểm đen biến mất, tựa hồ không có thứ gì ngăn trở được nó.
Bốn người Tất Tử Thông nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ đây là ngựa gì vậy? Lại có tốc độ nhanh như thế, chỉ sợ dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngự kiếm phi hành cũng không nhanh bằng nó phi trên mặt đất!
Dược Thiên Sầu liếc liếc mắt, lộ ra hình dạng chẳng đáng. Kỳ thực đáy lòng hắn cũng rất ước ao Quan Vũ có được bảo mã như vậy, đã sớm muốn lấy làm của riêng, tin tưởng đem ra ngoài cưỡi hai vòng nhất định rất phong cách.
Thế nhưng tiểu súc sinh rất mang thù, vẫn nhớ kỹ ngày xưa hắn đá nó hai cước, dưới tình huống thông thường không cho hắn đến gần người, đừng nói là cho hắn cưỡi. Không thể làm gì khác hơn là mỗi khi Quan Vũ ở trong Ô Thác Châu cưỡi tên tiểu tử thần tuấn kia chung quanh căng gió, chính hắn chỉ có thể nhìn mà ước ao. Ai! Oan nghiệt a!
Hoàn hồn nhìn Khúc Bình Nhi đứng một bên, gương mặt đầy tràn nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng vẫn cắn chặt môi không khóc ra thanh âm, môi đã đỏ tươi một mảnh, hiển nhiên cắn rất cố sức. Ở ngay bụng vẫn còn lưu lại dấu chân của Lưu Chính Quang thật rõ ràng.
Dược Thiên Sầu mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng không nói ra, hiện nay thực sự không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng nhịn không được nữa, thở ra một hơi nói: "Bốn người giúp ta chiếu cố một chút, ta đi nhìn xem."
Đợi bốn người gật đầu, trường kiếm bắn ra khỏi vỏ, lăng không vẽ ra một vòng cung, lại cấp tốc lao đi. Mặc dù chỉ khoảnh khắc rời đi ngắn ngủi, nhưng nam nhân trên thân kiếm và nữ nhân trên mặt đất đang rơi nước mắt lại vô cùng bi thương khó hiểu, đau lòng như nhau mà không ai nói gì, chỉ có thể ở không trung cấp tốc phi hành, mặc cho gió lạnh tiếp tục thổi tới, như muốn xé rách da mặt của mình…