Tiểu Tuyết tứ bảo thuộc về Hồ tộc, Yến Truy Tinh lại đem tứ bào cầm bán đấu giá, trong đó khẳng định là có liên hệ, thi thể nơi đây rốt cục có phải thuộc Tuyết Hồ bộ tộc nơi cực bắc hay không? Dược Thiên Sầu suy nghĩ mãi, mình nên đưa Bạch Tố Trinh đi ra xác mình.
Mắt thấy thi thể đồng tộc trên mặt đất, trên mặt Bạch Tố Trinh hiện lên một tia thê lương. Dược Thiên Sầu nhìn thần tình của nàng liền hiếu được, cũng không cần hỏi lại, tiện tay bắn ra hơn mười đoàn hỏa cầu, trong nháy mắt đem thi thể Hồ tộc hóa thành tro tàn.
Dược Thiên Sầu đem đại khái sự tinh trải qua nói lại một lần, Bạch Tố Trinh không nói một lời, vội vã đi vào sơn động, người trước không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cũng theo đi vào. Sau khi thâm nhấp mới phát hiện, nguyên lai ở đây lại là một linh thạch quáng không biết đã bị hoang phế bao nhiêu năm, đáng tiếc không còn một người nào còn sống. Trong một đại quáng, thi thể người của Phù Tiên Đảo và Hồ tộc nằm đầy đất, Bạch Tố Trinh kiểm tra chung quanh, không ngờ để nàng tìm được một Hồ tộc đang hấp hối.
Thấy Bạch Tố Trinh đỡ lấy lão giả không tiếc tiêu hao yêu nguyên cứu trị, Dược Thiên Sầu than thở: "Nơi đây không thích hợp ở lâu, trở lại hãy nói."
Khi ba người lại xuất hiện thì đã ở trong trúc xá bên trong ô Thác Châu, ở đây bởi vì là địa phương hai người ở lại sớm nhất, sau hậu viên còn có ngôi mộ của Hắc Tam Tư, cho nên ở đây gần như cũng trở thành một trong những cấm địa của ô Thác Châu. Hắn giúp nàng dìu lão giả Hồ tộc đặt lên giường trúc, Dược Thiên Sầu không đành lòng nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, lấy ra một viên Như Ý Đan lóe ra hào quang bảy màu nói: "Dùng cái này đi! Tin tưởng chỉ cần còn một hơi thở, là có thể cứu sống."
Bạch Tố Trinh ngần người, viên Như Ý Đan quỷ trọng thế nào nàng cũng biết, sau thoáng do dự, nàng nhận lấy, xoay người giúp lão giả nuốt xuống. Những gì nên làm cũng đã làm, cũng chỉ đành mặc cho số phận, nếu như ngay cả Như Ý Đan có thể khởi tử hồi sinh trong truyền thuyết cũng không thể cứu sống, vậy thì nàng cũng không còn biện pháp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thấy nàng đứng nhìn lão giả nằm trên giường đến đờ ra, Dược Thiên Sầu đi tới bên cạnh nàng, an ủi: "Tỷ, yên tâm đi! Hắn không có việc gì đâu. Được rồi, tỷ nhận thức hằn?"
"Hắn là cậu của ta!" Bạch Tố Trinh ngây người nói.
"Ách...Dược Thiên Sầu hoàn toàn không còn gì để nói.
Vì vậy hai người cũng không làm gì, ở yên trong trúc xá lẳng lặng chờ đợi. Bất quá công hiệu Như Ý Đan do tru Đàm Bà La Hoa luyện chế ra thật đúng là không thể chê, một yêu tộc đã sắp chết chỉ cần qua thời gian một đêm cũng đã tỉnh lại. Khi hắn mở mắt nhìn thấy người canh giữ bên giường, chính là Bạch Tố Trinh thần tình thân thiết, kinh ngạc nói: "Linh nhi! Không phải ngươi đã chết sao?" Xưng hô "Linh nhi" này là nhũ danh trước đây của Bạch Tố Trinh.
"Cậu, là ta." Bạch Tố Trinh thản nhiên cười nói.
"Đây là đâu?" Người nọ nhìn quanh bốn phíạ, khi nhìn thấy bộ trang phục trên người Bạch Tố Trinh lần thứ hai kinh ngạc nói: "Tiểu Tuyết tứ bào? Sao chúng lại ở trên người của ngươi."
Bạch Tố Trinh lắc đầu, không trả lời, trái lại nhíu mày hỏi: "Cậu, các ngươi không ở lại trong tộc, thế nào lại chạy tới Hoa Hạ để quốc?"
"Là bị mẹ ngươi bức thôi." Người nọ cười khổ một tiếng, sờ sờ vết thương gần lành ngay bụng, ngây ra nói: "Là ngươi đã cứu ta?"
"Đều không phải tạ, là hắn cứu ngươi." Bạch Tố Trinh chỉ chỉ Dược Thiên Sầu đang đứng một bên nói.
Người nọ quan sát Dược Thiên Sầu, lảo đảo bò lên muốn nói lời cảm tạ, Dược Thiên Sầu nhanh tay đỡ hắn, cười nói: "Nhấc tay giúp đỡ, không cần khách khí, ngươi cứ an tâm dưỡng thương."
"Hắn là nam nhân của ngươi?" Người nọ nghi hoặc nói. Bạch Tố Trinh và Dược Thiên Sầu nhìn nhau, Bạch Tố Trinh cũng không đáp, chỉ cười cười lại nhíu mày hỏi: "Cậu, ngươi nói mẹ ta bức các ngươi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Người nọ cười khổ lắc đầu, đem sự tình trải qua kể lại. Nguyên lai mẹ của Bạch Tố Trinh vì nữ nhi bị ép nhường lại chức vị tộc trưởng, vẫn không cam lòng, ngay trăm năm trước đã tích súc lực lượng đem vị trí tộc trưởng cướp đoạt từ trong tay nam tính trong tộc trở về, lại ở trong tộc đại khai sát giới, làm cho vị nam tính tộc trưởng kia
Phải dẫn người chạy trối chết, cuối cùng chạy trốn tới Hoa Hạ đế quốc. Mà hắn tên là Tuyết Tình Không, cũng là một trong những thủ hạ của vị nam tính tộc trưởng kia, tự nhiên cũng chạy theo tới Hoa Hạ đế quốc.
Nghe được một loạt thiết huyết thủ đoạn của vị nữ tộc trưởng kia, Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nhìn Bạch Tố Trinh, thầm nghĩ, mẹ của nàng không có vẻ ôn nhu như lời nàng nói đi! Bất quá ngẫm lại cũng phải, làm mẹ ở ngay trước mặt con gái luôn bày ra mặt tốt của mình, mà làm con gái có mấy ai lại đi nói mẹ mình không tốt.
"Tiền bối, vậy các ngươi vì sao trộn vào một khối với Bách Hoa Cung Yến Truy Tinh? Vì sao Tiểu Tuyết tứ bảo lại bị hắn cầm bán đấu giá?" Dược Thiên Sầu hỏi.
"Lúc chúng ta tới Yến Truy Tinh còn chưa có ra đời! Muốn nói nhấp lại một khối, cũng là nhấp với lão tử của hắn Yến Bất Quy." Tuyết Tình Không cười khổ cười, hướng hai người kể lại chuyện sau khi tới đây.
Nam tính tộc trưởng Hồ tộc nguyên bản dẫn theo sáu trăm người chạy trốn, ai biết mẹ của Bạch Tố Trinh thủ đoạn độc ác, hoàn toàn muốn làm chuyện diệt cỏ tận gốc tuyệt hậu hoạn, một đường phái người truy sát. Mà nguyên bản những người chạy trối chết cũng từ sáu bảy trăm người biến thành ba bốn trăm người, thẳng đến khi trốn vào những đế quốc cảnh nội thì Hồ tộc truy sát đã bị tu chân giới bổn địa ngăn chặn, để những người kia còn cơ hội sống sót. Mà bọn họ cũng không dám dừng lại tại biên cảnh những đế quốc, vì vậy len lén lẻn vào Hoa Hạ đế quốc.
Trốn vào Hoa Hạ để quốc, mọi người muốn quay trở lại báo thù lại vốn không phải là đối thủ của Tuyết Tình Mỹ, muốn ở lại địa phương phát triển thế lực tích súc lực lượng, nhưng nhân loại tu chân giới lại rất bài xích yêu tộc, chỉ sợ một lúc không cần thận sẽ đưa tới tai trơng ngập đầu, đang lúc mọi người nản lòng thoái chí thì Yến Bất Quy đã kết thành phu thê với Bách Hoa tiên tử đã xuất hiện.
Nguyên lai Yến Bất Quy trong lúc vô ý chiếm được một mặt kính chiếu yêu do thần tượng luyện chế, khi cùng bọn họ gặp mặt thì từ trong kính chiếu yêu phát hiện bọn họ là một đám hồ ly tinh. Yến Bất Quy không giống như những người khác bài xích yêu tộc, còn cùng bọn họ kết thành bằng hữu, lại cạn kiệt khả năng giúp đỡ bọn họ. Khi Yến Bất Quy biết được lai lịch của họ, lại biết họ biết đại pháp tróc lấy bổn mạng nguyên thần, lúc này giúp họ suy nghĩ ra kế hoạch báo thù tuyệt diệu, đó chính là khống chế nhân loại tu sĩ, đợi tích súc đủ lực lượng trở về cực bắc báo thù.
Nghe xong Tuyết Tình Không nói, Dược Thiên Sầu hồ nghi: "Yến Bất Quy có lòng tốt như vậy?"
"Đúng vậy! Ngày xưa chúng ta bị cừu hận trùng hôn mê đầu, sau khi hiểu được thì đã chậm." Tuyết Tình không than thở: "Nhận thấy được hắn đang lợi dụng chúng ta, chúng ta liền muốn cùng hắn trở mặt, ai biết hắn từ lâu đã hạ loại Phụ cốt Độc của Vạn Ma Cung trên người chúng ta, sau đó bị hắn thúc độc, chúng ta quả thực sống không bằng chết, đến tận đây chúng ta mỗi tháng dùng giải dược một lần, nếu như có người nào dám không nghe hắn điều khiển.., tộc trưởng chính là chết dưới chất độc của hắn, tràng cảnh khi chết quả thực vô cùng thê thảm, khớp xương toàn thân bị đầu độc thì thôi, cả người giống như một bãi bùn chảy ra, nằm tràn trên mặt đất. Chúng ta nhìn hắn từ từ bị hành hạ chảy ra đến chết."
Hai người nhìn nhau, biết hắn nói tộc trưởng chính là nam tính tộc trường dẫn bọn họ chạy tới đây, nghĩ không ra đã chết. Thấy hình dạng sợ hãi của hắn, Bạch Tố Trinh nhíu mày: "Cậu, ngươi không cần lo lắng, trước đó đã cho ngươi ăn tru Đàm Bà La Hoa được luyện chế thành Như Ý Đan chữa thương, độc tố trên người ngươi hẳn là đã được giải."
"Ưu Đàm Bà La Hoa?" Tuyết Tình Không sợ hãi kêu lên một tiếng. Lập tức vận công điều tra trong cơ thể, kịch độc Phụ cốt Độc đã không còn, vì vậy cả người vui mừng nở nụ cười.
Bạch Tố Trinh quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: "Bên trong ngọc điệp luyện chế hình như có giải Độc Đan có thể giải trừ Phụ cốt Độc phải không?"
"Không sai! Thế nhưng còn thiếu một loại linh thảo làm chủ dược, nhưng bên trong ngọc điệp có ghi chép loại linh thảo đó ở trong Yêu Quỷ Vực." Dược Thiên Sầu biết nàng muốn giúp tộc nhân giải trừ Phụ cốt Độc, nhưng tru Đàm Bà La Hoa dù sao quá trân quý, chuyên môn dùng để giải độc cũng thật quá lãng phí, huống chi mấy trăm người kia cũng không phải đều là cậu của nàng. Hắn sờ sờ mũi cười nói: "Tỷ, yên tâm! Chuyện giải độc cho tộc nhân tỷ giao cho ta. Nếu ta đến Yêu Quý Vực, nhượng Quý Tướng Quân giúp ta tìm xem."
Bạch Tố Trinh gật đầu, giữa hai người đã không cần nói đến lời cảm tạ. Dược Thiên Sầu cũng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện đáng sợ, không khỏi nhíu mày nói: "Tuyết tiền bối, ý của ngươi là nói, hơn trăm năm trước các ngươi cũng đã bắt đầu vì Yến Bất Quy sử dụng đại pháp tróc bổn mạng nguyên thần, vậy chẳng phải hắn đang âm thầm tích súc thực lực suốt trăm năm?"
Tiểu Tuyết tứ bảo thuộc về Hồ tộc, Yến Truy Tinh lại đem tứ bào cầm bán đấu giá, trong đó khẳng định là có liên hệ, thi thể nơi đây rốt cục có phải thuộc Tuyết Hồ bộ tộc nơi cực bắc hay không? Dược Thiên Sầu suy nghĩ mãi, mình nên đưa Bạch Tố Trinh đi ra xác mình.
Mắt thấy thi thể đồng tộc trên mặt đất, trên mặt Bạch Tố Trinh hiện lên một tia thê lương. Dược Thiên Sầu nhìn thần tình của nàng liền hiếu được, cũng không cần hỏi lại, tiện tay bắn ra hơn mười đoàn hỏa cầu, trong nháy mắt đem thi thể Hồ tộc hóa thành tro tàn.
Dược Thiên Sầu đem đại khái sự tinh trải qua nói lại một lần, Bạch Tố Trinh không nói một lời, vội vã đi vào sơn động, người trước không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cũng theo đi vào. Sau khi thâm nhấp mới phát hiện, nguyên lai ở đây lại là một linh thạch quáng không biết đã bị hoang phế bao nhiêu năm, đáng tiếc không còn một người nào còn sống. Trong một đại quáng, thi thể người của Phù Tiên Đảo và Hồ tộc nằm đầy đất, Bạch Tố Trinh kiểm tra chung quanh, không ngờ để nàng tìm được một Hồ tộc đang hấp hối.
Thấy Bạch Tố Trinh đỡ lấy lão giả không tiếc tiêu hao yêu nguyên cứu trị, Dược Thiên Sầu than thở: "Nơi đây không thích hợp ở lâu, trở lại hãy nói."
Khi ba người lại xuất hiện thì đã ở trong trúc xá bên trong ô Thác Châu, ở đây bởi vì là địa phương hai người ở lại sớm nhất, sau hậu viên còn có ngôi mộ của Hắc Tam Tư, cho nên ở đây gần như cũng trở thành một trong những cấm địa của ô Thác Châu. Hắn giúp nàng dìu lão giả Hồ tộc đặt lên giường trúc, Dược Thiên Sầu không đành lòng nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, lấy ra một viên Như Ý Đan lóe ra hào quang bảy màu nói: "Dùng cái này đi! Tin tưởng chỉ cần còn một hơi thở, là có thể cứu sống."
Bạch Tố Trinh ngần người, viên Như Ý Đan quỷ trọng thế nào nàng cũng biết, sau thoáng do dự, nàng nhận lấy, xoay người giúp lão giả nuốt xuống. Những gì nên làm cũng đã làm, cũng chỉ đành mặc cho số phận, nếu như ngay cả Như Ý Đan có thể khởi tử hồi sinh trong truyền thuyết cũng không thể cứu sống, vậy thì nàng cũng không còn biện pháp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thấy nàng đứng nhìn lão giả nằm trên giường đến đờ ra, Dược Thiên Sầu đi tới bên cạnh nàng, an ủi: "Tỷ, yên tâm đi! Hắn không có việc gì đâu. Được rồi, tỷ nhận thức hằn?"
"Hắn là cậu của ta!" Bạch Tố Trinh ngây người nói.
"Ách...Dược Thiên Sầu hoàn toàn không còn gì để nói.
Vì vậy hai người cũng không làm gì, ở yên trong trúc xá lẳng lặng chờ đợi. Bất quá công hiệu Như Ý Đan do tru Đàm Bà La Hoa luyện chế ra thật đúng là không thể chê, một yêu tộc đã sắp chết chỉ cần qua thời gian một đêm cũng đã tỉnh lại. Khi hắn mở mắt nhìn thấy người canh giữ bên giường, chính là Bạch Tố Trinh thần tình thân thiết, kinh ngạc nói: "Linh nhi! Không phải ngươi đã chết sao?" Xưng hô "Linh nhi" này là nhũ danh trước đây của Bạch Tố Trinh.
"Cậu, là ta." Bạch Tố Trinh thản nhiên cười nói.
"Đây là đâu?" Người nọ nhìn quanh bốn phíạ, khi nhìn thấy bộ trang phục trên người Bạch Tố Trinh lần thứ hai kinh ngạc nói: "Tiểu Tuyết tứ bào? Sao chúng lại ở trên người của ngươi."
Bạch Tố Trinh lắc đầu, không trả lời, trái lại nhíu mày hỏi: "Cậu, các ngươi không ở lại trong tộc, thế nào lại chạy tới Hoa Hạ để quốc?"
"Là bị mẹ ngươi bức thôi." Người nọ cười khổ một tiếng, sờ sờ vết thương gần lành ngay bụng, ngây ra nói: "Là ngươi đã cứu ta?"
"Đều không phải tạ, là hắn cứu ngươi." Bạch Tố Trinh chỉ chỉ Dược Thiên Sầu đang đứng một bên nói.
Người nọ quan sát Dược Thiên Sầu, lảo đảo bò lên muốn nói lời cảm tạ, Dược Thiên Sầu nhanh tay đỡ hắn, cười nói: "Nhấc tay giúp đỡ, không cần khách khí, ngươi cứ an tâm dưỡng thương."
"Hắn là nam nhân của ngươi?" Người nọ nghi hoặc nói. Bạch Tố Trinh và Dược Thiên Sầu nhìn nhau, Bạch Tố Trinh cũng không đáp, chỉ cười cười lại nhíu mày hỏi: "Cậu, ngươi nói mẹ ta bức các ngươi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Người nọ cười khổ lắc đầu, đem sự tình trải qua kể lại. Nguyên lai mẹ của Bạch Tố Trinh vì nữ nhi bị ép nhường lại chức vị tộc trưởng, vẫn không cam lòng, ngay trăm năm trước đã tích súc lực lượng đem vị trí tộc trưởng cướp đoạt từ trong tay nam tính trong tộc trở về, lại ở trong tộc đại khai sát giới, làm cho vị nam tính tộc trưởng kia
Phải dẫn người chạy trối chết, cuối cùng chạy trốn tới Hoa Hạ đế quốc. Mà hắn tên là Tuyết Tình Không, cũng là một trong những thủ hạ của vị nam tính tộc trưởng kia, tự nhiên cũng chạy theo tới Hoa Hạ đế quốc.
Nghe được một loạt thiết huyết thủ đoạn của vị nữ tộc trưởng kia, Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nhìn Bạch Tố Trinh, thầm nghĩ, mẹ của nàng không có vẻ ôn nhu như lời nàng nói đi! Bất quá ngẫm lại cũng phải, làm mẹ ở ngay trước mặt con gái luôn bày ra mặt tốt của mình, mà làm con gái có mấy ai lại đi nói mẹ mình không tốt.
"Tiền bối, vậy các ngươi vì sao trộn vào một khối với Bách Hoa Cung Yến Truy Tinh? Vì sao Tiểu Tuyết tứ bảo lại bị hắn cầm bán đấu giá?" Dược Thiên Sầu hỏi.
"Lúc chúng ta tới Yến Truy Tinh còn chưa có ra đời! Muốn nói nhấp lại một khối, cũng là nhấp với lão tử của hắn Yến Bất Quy." Tuyết Tình Không cười khổ cười, hướng hai người kể lại chuyện sau khi tới đây.
Nam tính tộc trưởng Hồ tộc nguyên bản dẫn theo sáu trăm người chạy trốn, ai biết mẹ của Bạch Tố Trinh thủ đoạn độc ác, hoàn toàn muốn làm chuyện diệt cỏ tận gốc tuyệt hậu hoạn, một đường phái người truy sát. Mà nguyên bản những người chạy trối chết cũng từ sáu bảy trăm người biến thành ba bốn trăm người, thẳng đến khi trốn vào những đế quốc cảnh nội thì Hồ tộc truy sát đã bị tu chân giới bổn địa ngăn chặn, để những người kia còn cơ hội sống sót. Mà bọn họ cũng không dám dừng lại tại biên cảnh những đế quốc, vì vậy len lén lẻn vào Hoa Hạ đế quốc.
Trốn vào Hoa Hạ để quốc, mọi người muốn quay trở lại báo thù lại vốn không phải là đối thủ của Tuyết Tình Mỹ, muốn ở lại địa phương phát triển thế lực tích súc lực lượng, nhưng nhân loại tu chân giới lại rất bài xích yêu tộc, chỉ sợ một lúc không cần thận sẽ đưa tới tai trơng ngập đầu, đang lúc mọi người nản lòng thoái chí thì Yến Bất Quy đã kết thành phu thê với Bách Hoa tiên tử đã xuất hiện.
Nguyên lai Yến Bất Quy trong lúc vô ý chiếm được một mặt kính chiếu yêu do thần tượng luyện chế, khi cùng bọn họ gặp mặt thì từ trong kính chiếu yêu phát hiện bọn họ là một đám hồ ly tinh. Yến Bất Quy không giống như những người khác bài xích yêu tộc, còn cùng bọn họ kết thành bằng hữu, lại cạn kiệt khả năng giúp đỡ bọn họ. Khi Yến Bất Quy biết được lai lịch của họ, lại biết họ biết đại pháp tróc lấy bổn mạng nguyên thần, lúc này giúp họ suy nghĩ ra kế hoạch báo thù tuyệt diệu, đó chính là khống chế nhân loại tu sĩ, đợi tích súc đủ lực lượng trở về cực bắc báo thù.
Nghe xong Tuyết Tình Không nói, Dược Thiên Sầu hồ nghi: "Yến Bất Quy có lòng tốt như vậy?"
"Đúng vậy! Ngày xưa chúng ta bị cừu hận trùng hôn mê đầu, sau khi hiểu được thì đã chậm." Tuyết Tình không than thở: "Nhận thấy được hắn đang lợi dụng chúng ta, chúng ta liền muốn cùng hắn trở mặt, ai biết hắn từ lâu đã hạ loại Phụ cốt Độc của Vạn Ma Cung trên người chúng ta, sau đó bị hắn thúc độc, chúng ta quả thực sống không bằng chết, đến tận đây chúng ta mỗi tháng dùng giải dược một lần, nếu như có người nào dám không nghe hắn điều khiển.., tộc trưởng chính là chết dưới chất độc của hắn, tràng cảnh khi chết quả thực vô cùng thê thảm, khớp xương toàn thân bị đầu độc thì thôi, cả người giống như một bãi bùn chảy ra, nằm tràn trên mặt đất. Chúng ta nhìn hắn từ từ bị hành hạ chảy ra đến chết."
Hai người nhìn nhau, biết hắn nói tộc trưởng chính là nam tính tộc trường dẫn bọn họ chạy tới đây, nghĩ không ra đã chết. Thấy hình dạng sợ hãi của hắn, Bạch Tố Trinh nhíu mày: "Cậu, ngươi không cần lo lắng, trước đó đã cho ngươi ăn tru Đàm Bà La Hoa được luyện chế thành Như Ý Đan chữa thương, độc tố trên người ngươi hẳn là đã được giải."
"Ưu Đàm Bà La Hoa?" Tuyết Tình Không sợ hãi kêu lên một tiếng. Lập tức vận công điều tra trong cơ thể, kịch độc Phụ cốt Độc đã không còn, vì vậy cả người vui mừng nở nụ cười.
Bạch Tố Trinh quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: "Bên trong ngọc điệp luyện chế hình như có giải Độc Đan có thể giải trừ Phụ cốt Độc phải không?"
"Không sai! Thế nhưng còn thiếu một loại linh thảo làm chủ dược, nhưng bên trong ngọc điệp có ghi chép loại linh thảo đó ở trong Yêu Quỷ Vực." Dược Thiên Sầu biết nàng muốn giúp tộc nhân giải trừ Phụ cốt Độc, nhưng tru Đàm Bà La Hoa dù sao quá trân quý, chuyên môn dùng để giải độc cũng thật quá lãng phí, huống chi mấy trăm người kia cũng không phải đều là cậu của nàng. Hắn sờ sờ mũi cười nói: "Tỷ, yên tâm! Chuyện giải độc cho tộc nhân tỷ giao cho ta. Nếu ta đến Yêu Quý Vực, nhượng Quý Tướng Quân giúp ta tìm xem."
Bạch Tố Trinh gật đầu, giữa hai người đã không cần nói đến lời cảm tạ. Dược Thiên Sầu cũng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện đáng sợ, không khỏi nhíu mày nói: "Tuyết tiền bối, ý của ngươi là nói, hơn trăm năm trước các ngươi cũng đã bắt đầu vì Yến Bất Quy sử dụng đại pháp tróc bổn mạng nguyên thần, vậy chẳng phải hắn đang âm thầm tích súc thực lực suốt trăm năm?"