Nói đến tay nghề nướng cá của Dược Thiên Sầu cũng thật không tệ, bình thường nướng cá đều sẽ cháy đen bên ngoài, nhưng một trăm con cá trước mắt, bề ngoài khô vàng sáng rực, lấp la lấp lánh, hương khí tán phát, quả thật là sắc hương vị đều có đủ. Kỳ thực con cá này đã nướng chín, nhưng hắn cố ý kéo dài thêm một lát, chính là cố ý câu khẩu vị của Hạc Ly, thấy than lửa đã nhanh tắt, bèn đưa tay làm thủ thế như mời: "Hạc huynh, đến, mau nếm thử, lạnh sẽ ăn không ngon."
"Được được được!" Hạc Ly không chút khách khí cầm lên một thanh kiếm nóng hổi, bên trên xuyên hai con cá, há mồm liền cắn, thịt đến trong miệng còn chưa kịp nhai đã nhìn Dược Thiên Sầu liên tục gật đầu, giống như khen ngon. Dược Thiên Sầu cười lấy một cây kiếm, cắn miếng thịt cá, cũng gật đầu, thầm nghĩ tay nghề của mình cũng chưa lui bước. Nếu là người bình thường cầm thanh kiếm sẽ bị phỏng tay, nhưng hai người một người tu vi cao thâm, chút độ nóng ấy cũng không sợ, người còn lại vì tu luyện Hỏa bí quyết, không sợ lửa nên không sợ nhiệt độ cao.
Đã mở miệng ăn cá nướng, Hạc Ly cũng không tiếp tục khách khí, ném luôn thanh kiếm chỉ còn xương cá sang bên, lại cầm một thanh kiếm khác tiếp tục ăn. Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm, cũng không ăn tiếp, chỉ đợi hắn ăn xong hai xâu cá, bỗng nhiên nói: "Hôm nay Hạc huynh lại đi Mộ Cốc luyện khí sao?"
"Ừ!" Trong miệng Hạc Ly vừa nhai vừa đáp, khi đưa tay định nhổ thêm một thanh kiếm thứ tư thì Dược Thiên Sầu cười nói: "Lúc nào cũng mang ta đi Mộ Cốc mở rộng tầm mắt, nhìn Thanh hỏa trong Tam Vị Chân Hỏa rốt cục có hình dạng gì?"
"Ách...Bàn tay Hạc Ly sững sờ ngay trong không trung, do dự rụt trở về, lắc đầu nói: "Sư phụ có dặn quạ, không cho mang người ngoài vào." Con mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào những xâu cá nướng khác, hiển nhiên còn chưa ăn đã ghiền, nhưng cự tuyệt thỉnh cầu của đối phương lại ăn tiếp đồ của người ta thì có điểm không thể nào nói nổi.
Chim ngốc, bàn tính thật khó dời! Dược Thiên Sầu nhìn thấy hắn như vậy bèn mỉm cười, nói: "Hạc huynh cứ ăn hết mình, nhiều như vậy ta cũng không ăn hết." Nói xong nhổ một thanh kiếm, đưa tới trong tay hắn nói: "Ngươi nghĩ sau này ta còn có thế rời khỏi đây sao?"
Hạc Ly không chút nghi ngờ nói: "Tại Yêu Quỷ Vực, không được sư phụ đồng ý, ai cũng không dám rời đi, dù có thế tránh được một thời, sớm muộn cũng bị sư phụ tìm được, chưa từng ngoại lệ."
"Đó không phải xong sao." Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói: "Nếu ta đi không được, ở đây cùng ngươi, còn có Tất tiền bối ba người cùng ở trên đảo, thời gian lâu ngươi còn nghĩ ta là người ngoài sao? Còn có, tại Yêu Quỳ Vực mà nói, ta cũng không có bằng hữu nào khác, ta thật tình xem Hạc huynh như người một nhà, chẳng lẽ Hạc huynh khinh thường ta, vẫn xem ta là người ngoài? Ngay cả việc mang ta đi nhìn Thanh hỏa trong Mộ Cốc cũng làm khó ngươi sao?"
Lời này vừa nói rạ, Hạc Ly nhìn cá nướng trong tay, thực sự rất quấn quýt. Dược Thiên Sầu rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: "Đến sau này, khi Tất tiền bối đi Đông Cực Thánh Thổ, Thuận Thiên Đảo chỉ còn lại hai chúng ta, huynh đệ chúng ta còn tính là người ngoài sao?"
Nói xong nhìn chằm chằm thần tình biến ảo trên mặt Hạc Ly, mỉm cười, một lúc lâu lại ha hả cười nói: "Nói thật ra, ta chỉ là muốn nhìn xem Thanh hỏa trong truyền thuyết khác với phàm hỏa bình thường ở chỗ nào. Bỏ đi, nếu làm khó Hạc huynh như vậy, Dược Thiên Sầu này cũng không thích ép buộc, xem hay không xem cũng không sao nữa. Nói đến đây là dừng, xem như cho tới bây giờ ta chưa từng nói qua. Hạc huynh, ngươi tiếp tục ăn, thiếu thì ta sẽ nướng thêm."
Dược Thiên Sầu không nói còn được, vừa nói thì Hạc Ly càng khó thể mở miệng, tuy rằng bản tính hắn thích ăn cá, nhất là nướng ra mỹ vị như vậy, càng là ngàn năm mới gặp gỡ một lần, thế nhưng hiện tại hắn đã không còn là súc sinh không hiểu chuyện. Mập máy môi một lát, lộ ra hình dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng không lên tiếng vùi đầu mà ăn.
Chọc cho người nào đó tim đập không ngừng, nhưng lại không nghe được lời muốn nghe. Dược Thiên Sầu sờ sờ mũi, hắc hắc cười nói: "Ta xem Hạc huynh rất thích ăn cá nướng, nếu không như vậy đi! Ta đem bí pháp nướng tổ truyền của Dược gia chưa từng truyền cho người ngoài truyền lại cho ngươi, sau này khi Hạc huynh muốn ăn, tùy thời có thể tự nướng, ngươi xem như vậy được chứ?"
"A!" Hạc Ly nuốt xuống miếng cá trong miệng, kinh ngạc nói: "Vậy làm sao được, đã là bí pháp tổ truyền của Dược huynh, có thể nào tùy ý truyền cho người ngoài!"
"Hạc huynh, ngươi nói như vậy thì không được." Dược Thiên Sầu thần tình nghiêm túc nói: "Sau này Tất tiền bối đi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ta là xem ngươi như huynh đệ, đã huynh đệ, làm sao có thể nói là người ngoài. Cứ nói định như vậy, chọn thời gian ta đem bí pháp truyền lại cho Hạc huynh. Hơn nữa, ta cũng tin tưởng thái độ làm người của Hạc huynh, tuyệt đối sẽ không đem bí pháp truyền lại cho người khác."
Hạc Ly nghe nói ở thế tục có những bí pháp làm thức ăn mỗi người một vẻ, nghe vậy đứng bật lên nhìn Dược Thiên Sầu, trong lúc nhất thời cảm động đến không biết nên nói gì cho phải. Nhưng hắn nào biết Dược Thiên Sầu bởi vì biết hắn chưa từng đi ra Yêu Quý Vực nên mới ở chỗ này biên chuyện lừa dối.
"Dược huynh dùng thành đối đãi, Hạc Ly tự nhiên cũng dùng thành tương báo." Hạc Ly hung hăng cắn ngụm cá nướng, lại nhai nuốt xuống, nói: "Ngày mai ta đưa Dược huynh đến Mộ Cốc kiến thức Thanh hỏa."
Ai! Công phu không phụ lòng người! Trong ngực Dược Thiên Sầu lúc này thật sự vui vẻ, nhưng mặt ngoài vẫn chần chờ nói: "Như vậy không tốt đâu! Vạn nhất bị Tất tiền bối biết thì làm sao bây giờ? Bỏ đi, dù ta có muốn xem nhưng cũng không thể làm ra chuyện liên lụy Hạc huynh."
Hạc Ly thoáng do dự, thần tình kiên định nói: "Vô phương, sư phụ đi ra ngoài trong thời gian ngắn sẽ không trở về, cấm chế trong Mộ Cốc ta cũng quen thuộc, sẽ không gây họa, chỉ cần Dược huynh không nói sư phụ hẳn là sẽ không biết."
"Vậy ta có thể đi nhìn?" Dược Thiên Sầu thử hỏi.
"Đi!" Hạc Ly quét mắt nhìn đống cá nướng bên cạnh, nói: "Để ăn xong con cá này rồi đi." Dứt lời lại vùi đầu ăn tiếp.
Ta kháo! Vạn nhất ngươi ăn xong thì quỵt nợ làm sao bây giờ? Dược Thiên Sầu kháp chỉ bí quyết, những thanh kiếm xuyên cá nướng bay lên không trung, một thanh phi kiếm đưa hắn bay lên, đạp kiếm lăng không ngoắc xuống dưới: "Hạc huynh, ta thật sự có điểm khẩn cấp muốn nhìn xem Thanh hỏa trong truyền thuyết có hình dạng gì, đi, trên đường vừa ăn."
Hạc Ly nhìn cá nướng bay lên không trung, bất đắc dĩ đi lên. Vì vậy hơn mười xuyến cá nướng cùng đi theo hai người về hướng tây, rất là đồ sộ. Trên đường, Hạc Ly ăn xong một thanh lại ném, phi kiếm tự động bị Dược Thiên Sầu thu hồi.
Đợi khi Hạc Ly ăn xong toàn bộ, Dược Thiên Sầu đưa ánh mắt quái dị theo dõi bụng của hắn, thầm nghĩ bụng hắn thật có thể chứa đồ ăn, thế nhưng ăn gần trăm con cá nướng nha! Ít nhất cũng phải gần trăm cân, mà Hạc Ly còn có điểm chưa thỏa mãn chép chép miệng nói: "Cá nướng bị gió thổi lạnh, vị đạo quả nhiên kém hơn thật nhiều."
Trên mặt Dược Thiên Sầu hiện lên dáng tươi cười nói: "Không vội, đợi sau khi trở về, ta lập tức đem bí pháp nướng cá dạy cho Hạc huynh, cá trong hồ cũng nhiều, đến lúc đó Hạc huynh muốn ăn tùy thời đều có thể tự nướng."
Nghe vậy ánh mắt Hạc Ly phóng ra tia sáng liên tục gật đầu. Khoảng hơn canh giờ sau, xa xa đã thấy được ngọn núi bên hồ, Dược Thiên Sầu nhìn sang bầu trời, nghi hoặc nói: "Hạc huynh, vì sao toàn bộ bầu trời Yêu Quỷ Vực đều đầy mây đen, duy nhất chỉ có phương viên ngàn dặm trong hồ là xanh thẳm trời quang?"
Vốn với tu vi của Hạc Ly đã nhanh tới bờ hồ phía tây, nhưng vì đi cùng Dược Thiên Sầu nên thả chậm tốc độ. Hạc Ly cười nói: "Ta cũng không biết, nghe sư phụ nói, hình như bên dưới nước hồ có thứ gì đó, sư phụ đã từng đi vào vài lần, nhưng đi tới chiều sâu nhất định, bằng vào tu vi của sư phụ cũng không cách xuống sâu hơn, dù thần thức cũng bị vật gì ngăn trở, điều tra không được rốt cục bên dưới có thứ gì. Kỳ thực ta cũng từng đi qua, nhưng hạ xuống dưới khoảng chừng một ngàn thước cũng không thể tiếp tục xuống, thật kỳ quái."
"Cái gì? Bằng vào tu vi của Tất tiền bối cũng không thể xuống điều tra tột cùng?" Dược Thiên Sầu nhìn xuống mặt hồ màu lam, khiếp sợ không ngớt. Tu vi của Tất Trường Xuân đã tới đỉnh cao tu chân giới, đã gần như là bán tiên tồn tại, nghĩ không ra chỉ một hồ nước cũng không thể xuống tận đáy, thật quá khó tin tưởng, trong hồ này chắc chắn có cổ quái, tìm một cơ hội phải xuống dưới nhìn xem.
"Đây có gì đáng kỳ quái, Yêu Quỷ Vực là một sự tồn tại đặc thù, mặc dù sư phụ chưởng quản nơi đây, nhưng có rất nhiều địa phương thần bí không tìm rõ được gốc gác, thí dụ như Cửu U Minh động, sư phụ cũng không thể đi vào. n...Hạc Ly chợt khựng lại, mắt nhìn phía trước trịnh trọng nói: "Sắp tới Mộ Cốc, trong cốc cấm chế trọng trọng, Dược huynh đi theo sát ta, ngàn vạn lần đừng xông loạn, phát động cấm chế dù là ta cũng không thể nào cứu được ngươi."
Nói đến tay nghề nướng cá của Dược Thiên Sầu cũng thật không tệ, bình thường nướng cá đều sẽ cháy đen bên ngoài, nhưng một trăm con cá trước mắt, bề ngoài khô vàng sáng rực, lấp la lấp lánh, hương khí tán phát, quả thật là sắc hương vị đều có đủ. Kỳ thực con cá này đã nướng chín, nhưng hắn cố ý kéo dài thêm một lát, chính là cố ý câu khẩu vị của Hạc Ly, thấy than lửa đã nhanh tắt, bèn đưa tay làm thủ thế như mời: "Hạc huynh, đến, mau nếm thử, lạnh sẽ ăn không ngon."
"Được được được!" Hạc Ly không chút khách khí cầm lên một thanh kiếm nóng hổi, bên trên xuyên hai con cá, há mồm liền cắn, thịt đến trong miệng còn chưa kịp nhai đã nhìn Dược Thiên Sầu liên tục gật đầu, giống như khen ngon. Dược Thiên Sầu cười lấy một cây kiếm, cắn miếng thịt cá, cũng gật đầu, thầm nghĩ tay nghề của mình cũng chưa lui bước. Nếu là người bình thường cầm thanh kiếm sẽ bị phỏng tay, nhưng hai người một người tu vi cao thâm, chút độ nóng ấy cũng không sợ, người còn lại vì tu luyện Hỏa bí quyết, không sợ lửa nên không sợ nhiệt độ cao.
Đã mở miệng ăn cá nướng, Hạc Ly cũng không tiếp tục khách khí, ném luôn thanh kiếm chỉ còn xương cá sang bên, lại cầm một thanh kiếm khác tiếp tục ăn. Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm, cũng không ăn tiếp, chỉ đợi hắn ăn xong hai xâu cá, bỗng nhiên nói: "Hôm nay Hạc huynh lại đi Mộ Cốc luyện khí sao?"
"Ừ!" Trong miệng Hạc Ly vừa nhai vừa đáp, khi đưa tay định nhổ thêm một thanh kiếm thứ tư thì Dược Thiên Sầu cười nói: "Lúc nào cũng mang ta đi Mộ Cốc mở rộng tầm mắt, nhìn Thanh hỏa trong Tam Vị Chân Hỏa rốt cục có hình dạng gì?"
"Ách...Bàn tay Hạc Ly sững sờ ngay trong không trung, do dự rụt trở về, lắc đầu nói: "Sư phụ có dặn quạ, không cho mang người ngoài vào." Con mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào những xâu cá nướng khác, hiển nhiên còn chưa ăn đã ghiền, nhưng cự tuyệt thỉnh cầu của đối phương lại ăn tiếp đồ của người ta thì có điểm không thể nào nói nổi.
Chim ngốc, bàn tính thật khó dời! Dược Thiên Sầu nhìn thấy hắn như vậy bèn mỉm cười, nói: "Hạc huynh cứ ăn hết mình, nhiều như vậy ta cũng không ăn hết." Nói xong nhổ một thanh kiếm, đưa tới trong tay hắn nói: "Ngươi nghĩ sau này ta còn có thế rời khỏi đây sao?"
Hạc Ly không chút nghi ngờ nói: "Tại Yêu Quỷ Vực, không được sư phụ đồng ý, ai cũng không dám rời đi, dù có thế tránh được một thời, sớm muộn cũng bị sư phụ tìm được, chưa từng ngoại lệ."
"Đó không phải xong sao." Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói: "Nếu ta đi không được, ở đây cùng ngươi, còn có Tất tiền bối ba người cùng ở trên đảo, thời gian lâu ngươi còn nghĩ ta là người ngoài sao? Còn có, tại Yêu Quỳ Vực mà nói, ta cũng không có bằng hữu nào khác, ta thật tình xem Hạc huynh như người một nhà, chẳng lẽ Hạc huynh khinh thường ta, vẫn xem ta là người ngoài? Ngay cả việc mang ta đi nhìn Thanh hỏa trong Mộ Cốc cũng làm khó ngươi sao?"
Lời này vừa nói rạ, Hạc Ly nhìn cá nướng trong tay, thực sự rất quấn quýt. Dược Thiên Sầu rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: "Đến sau này, khi Tất tiền bối đi Đông Cực Thánh Thổ, Thuận Thiên Đảo chỉ còn lại hai chúng ta, huynh đệ chúng ta còn tính là người ngoài sao?"
Nói xong nhìn chằm chằm thần tình biến ảo trên mặt Hạc Ly, mỉm cười, một lúc lâu lại ha hả cười nói: "Nói thật ra, ta chỉ là muốn nhìn xem Thanh hỏa trong truyền thuyết khác với phàm hỏa bình thường ở chỗ nào. Bỏ đi, nếu làm khó Hạc huynh như vậy, Dược Thiên Sầu này cũng không thích ép buộc, xem hay không xem cũng không sao nữa. Nói đến đây là dừng, xem như cho tới bây giờ ta chưa từng nói qua. Hạc huynh, ngươi tiếp tục ăn, thiếu thì ta sẽ nướng thêm."
Dược Thiên Sầu không nói còn được, vừa nói thì Hạc Ly càng khó thể mở miệng, tuy rằng bản tính hắn thích ăn cá, nhất là nướng ra mỹ vị như vậy, càng là ngàn năm mới gặp gỡ một lần, thế nhưng hiện tại hắn đã không còn là súc sinh không hiểu chuyện. Mập máy môi một lát, lộ ra hình dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng không lên tiếng vùi đầu mà ăn. Nguồn:
Chọc cho người nào đó tim đập không ngừng, nhưng lại không nghe được lời muốn nghe. Dược Thiên Sầu sờ sờ mũi, hắc hắc cười nói: "Ta xem Hạc huynh rất thích ăn cá nướng, nếu không như vậy đi! Ta đem bí pháp nướng tổ truyền của Dược gia chưa từng truyền cho người ngoài truyền lại cho ngươi, sau này khi Hạc huynh muốn ăn, tùy thời có thể tự nướng, ngươi xem như vậy được chứ?"
"A!" Hạc Ly nuốt xuống miếng cá trong miệng, kinh ngạc nói: "Vậy làm sao được, đã là bí pháp tổ truyền của Dược huynh, có thể nào tùy ý truyền cho người ngoài!"
"Hạc huynh, ngươi nói như vậy thì không được." Dược Thiên Sầu thần tình nghiêm túc nói: "Sau này Tất tiền bối đi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ta là xem ngươi như huynh đệ, đã huynh đệ, làm sao có thể nói là người ngoài. Cứ nói định như vậy, chọn thời gian ta đem bí pháp truyền lại cho Hạc huynh. Hơn nữa, ta cũng tin tưởng thái độ làm người của Hạc huynh, tuyệt đối sẽ không đem bí pháp truyền lại cho người khác."
Hạc Ly nghe nói ở thế tục có những bí pháp làm thức ăn mỗi người một vẻ, nghe vậy đứng bật lên nhìn Dược Thiên Sầu, trong lúc nhất thời cảm động đến không biết nên nói gì cho phải. Nhưng hắn nào biết Dược Thiên Sầu bởi vì biết hắn chưa từng đi ra Yêu Quý Vực nên mới ở chỗ này biên chuyện lừa dối.
"Dược huynh dùng thành đối đãi, Hạc Ly tự nhiên cũng dùng thành tương báo." Hạc Ly hung hăng cắn ngụm cá nướng, lại nhai nuốt xuống, nói: "Ngày mai ta đưa Dược huynh đến Mộ Cốc kiến thức Thanh hỏa."
Ai! Công phu không phụ lòng người! Trong ngực Dược Thiên Sầu lúc này thật sự vui vẻ, nhưng mặt ngoài vẫn chần chờ nói: "Như vậy không tốt đâu! Vạn nhất bị Tất tiền bối biết thì làm sao bây giờ? Bỏ đi, dù ta có muốn xem nhưng cũng không thể làm ra chuyện liên lụy Hạc huynh."
Hạc Ly thoáng do dự, thần tình kiên định nói: "Vô phương, sư phụ đi ra ngoài trong thời gian ngắn sẽ không trở về, cấm chế trong Mộ Cốc ta cũng quen thuộc, sẽ không gây họa, chỉ cần Dược huynh không nói sư phụ hẳn là sẽ không biết."
"Vậy ta có thể đi nhìn?" Dược Thiên Sầu thử hỏi.
"Đi!" Hạc Ly quét mắt nhìn đống cá nướng bên cạnh, nói: "Để ăn xong con cá này rồi đi." Dứt lời lại vùi đầu ăn tiếp.
Ta kháo! Vạn nhất ngươi ăn xong thì quỵt nợ làm sao bây giờ? Dược Thiên Sầu kháp chỉ bí quyết, những thanh kiếm xuyên cá nướng bay lên không trung, một thanh phi kiếm đưa hắn bay lên, đạp kiếm lăng không ngoắc xuống dưới: "Hạc huynh, ta thật sự có điểm khẩn cấp muốn nhìn xem Thanh hỏa trong truyền thuyết có hình dạng gì, đi, trên đường vừa ăn."
Hạc Ly nhìn cá nướng bay lên không trung, bất đắc dĩ đi lên. Vì vậy hơn mười xuyến cá nướng cùng đi theo hai người về hướng tây, rất là đồ sộ. Trên đường, Hạc Ly ăn xong một thanh lại ném, phi kiếm tự động bị Dược Thiên Sầu thu hồi.
Đợi khi Hạc Ly ăn xong toàn bộ, Dược Thiên Sầu đưa ánh mắt quái dị theo dõi bụng của hắn, thầm nghĩ bụng hắn thật có thể chứa đồ ăn, thế nhưng ăn gần trăm con cá nướng nha! Ít nhất cũng phải gần trăm cân, mà Hạc Ly còn có điểm chưa thỏa mãn chép chép miệng nói: "Cá nướng bị gió thổi lạnh, vị đạo quả nhiên kém hơn thật nhiều."
Trên mặt Dược Thiên Sầu hiện lên dáng tươi cười nói: "Không vội, đợi sau khi trở về, ta lập tức đem bí pháp nướng cá dạy cho Hạc huynh, cá trong hồ cũng nhiều, đến lúc đó Hạc huynh muốn ăn tùy thời đều có thể tự nướng."
Nghe vậy ánh mắt Hạc Ly phóng ra tia sáng liên tục gật đầu. Khoảng hơn canh giờ sau, xa xa đã thấy được ngọn núi bên hồ, Dược Thiên Sầu nhìn sang bầu trời, nghi hoặc nói: "Hạc huynh, vì sao toàn bộ bầu trời Yêu Quỷ Vực đều đầy mây đen, duy nhất chỉ có phương viên ngàn dặm trong hồ là xanh thẳm trời quang?"
Vốn với tu vi của Hạc Ly đã nhanh tới bờ hồ phía tây, nhưng vì đi cùng Dược Thiên Sầu nên thả chậm tốc độ. Hạc Ly cười nói: "Ta cũng không biết, nghe sư phụ nói, hình như bên dưới nước hồ có thứ gì đó, sư phụ đã từng đi vào vài lần, nhưng đi tới chiều sâu nhất định, bằng vào tu vi của sư phụ cũng không cách xuống sâu hơn, dù thần thức cũng bị vật gì ngăn trở, điều tra không được rốt cục bên dưới có thứ gì. Kỳ thực ta cũng từng đi qua, nhưng hạ xuống dưới khoảng chừng một ngàn thước cũng không thể tiếp tục xuống, thật kỳ quái."
"Cái gì? Bằng vào tu vi của Tất tiền bối cũng không thể xuống điều tra tột cùng?" Dược Thiên Sầu nhìn xuống mặt hồ màu lam, khiếp sợ không ngớt. Tu vi của Tất Trường Xuân đã tới đỉnh cao tu chân giới, đã gần như là bán tiên tồn tại, nghĩ không ra chỉ một hồ nước cũng không thể xuống tận đáy, thật quá khó tin tưởng, trong hồ này chắc chắn có cổ quái, tìm một cơ hội phải xuống dưới nhìn xem.
"Đây có gì đáng kỳ quái, Yêu Quỷ Vực là một sự tồn tại đặc thù, mặc dù sư phụ chưởng quản nơi đây, nhưng có rất nhiều địa phương thần bí không tìm rõ được gốc gác, thí dụ như Cửu U Minh động, sư phụ cũng không thể đi vào. n...Hạc Ly chợt khựng lại, mắt nhìn phía trước trịnh trọng nói: "Sắp tới Mộ Cốc, trong cốc cấm chế trọng trọng, Dược huynh đi theo sát ta, ngàn vạn lần đừng xông loạn, phát động cấm chế dù là ta cũng không thể nào cứu được ngươi."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nói đến tay nghề nướng cá của Dược Thiên Sầu cũng thật không tệ, bình thường nướng cá đều sẽ cháy đen bên ngoài, nhưng một trăm con cá trước mắt, bề ngoài khô vàng sáng rực, lấp la lấp lánh, hương khí tán phát, quả thật là sắc hương vị đều có đủ. Kỳ thực con cá này đã nướng chín, nhưng hắn cố ý kéo dài thêm một lát, chính là cố ý câu khẩu vị của Hạc Ly, thấy than lửa đã nhanh tắt, bèn đưa tay làm thủ thế như mời: "Hạc huynh, đến, mau nếm thử, lạnh sẽ ăn không ngon."
"Được được được!" Hạc Ly không chút khách khí cầm lên một thanh kiếm nóng hổi, bên trên xuyên hai con cá, há mồm liền cắn, thịt đến trong miệng còn chưa kịp nhai đã nhìn Dược Thiên Sầu liên tục gật đầu, giống như khen ngon. Dược Thiên Sầu cười lấy một cây kiếm, cắn miếng thịt cá, cũng gật đầu, thầm nghĩ tay nghề của mình cũng chưa lui bước. Nếu là người bình thường cầm thanh kiếm sẽ bị phỏng tay, nhưng hai người một người tu vi cao thâm, chút độ nóng ấy cũng không sợ, người còn lại vì tu luyện Hỏa bí quyết, không sợ lửa nên không sợ nhiệt độ cao.
Đã mở miệng ăn cá nướng, Hạc Ly cũng không tiếp tục khách khí, ném luôn thanh kiếm chỉ còn xương cá sang bên, lại cầm một thanh kiếm khác tiếp tục ăn. Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm, cũng không ăn tiếp, chỉ đợi hắn ăn xong hai xâu cá, bỗng nhiên nói: "Hôm nay Hạc huynh lại đi Mộ Cốc luyện khí sao?"
"Ừ!" Trong miệng Hạc Ly vừa nhai vừa đáp, khi đưa tay định nhổ thêm một thanh kiếm thứ tư thì Dược Thiên Sầu cười nói: "Lúc nào cũng mang ta đi Mộ Cốc mở rộng tầm mắt, nhìn Thanh hỏa trong Tam Vị Chân Hỏa rốt cục có hình dạng gì?"
"Ách...Bàn tay Hạc Ly sững sờ ngay trong không trung, do dự rụt trở về, lắc đầu nói: "Sư phụ có dặn quạ, không cho mang người ngoài vào." Con mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào những xâu cá nướng khác, hiển nhiên còn chưa ăn đã ghiền, nhưng cự tuyệt thỉnh cầu của đối phương lại ăn tiếp đồ của người ta thì có điểm không thể nào nói nổi.
Chim ngốc, bàn tính thật khó dời! Dược Thiên Sầu nhìn thấy hắn như vậy bèn mỉm cười, nói: "Hạc huynh cứ ăn hết mình, nhiều như vậy ta cũng không ăn hết." Nói xong nhổ một thanh kiếm, đưa tới trong tay hắn nói: "Ngươi nghĩ sau này ta còn có thế rời khỏi đây sao?"
Hạc Ly không chút nghi ngờ nói: "Tại Yêu Quỷ Vực, không được sư phụ đồng ý, ai cũng không dám rời đi, dù có thế tránh được một thời, sớm muộn cũng bị sư phụ tìm được, chưa từng ngoại lệ."
"Đó không phải xong sao." Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói: "Nếu ta đi không được, ở đây cùng ngươi, còn có Tất tiền bối ba người cùng ở trên đảo, thời gian lâu ngươi còn nghĩ ta là người ngoài sao? Còn có, tại Yêu Quỳ Vực mà nói, ta cũng không có bằng hữu nào khác, ta thật tình xem Hạc huynh như người một nhà, chẳng lẽ Hạc huynh khinh thường ta, vẫn xem ta là người ngoài? Ngay cả việc mang ta đi nhìn Thanh hỏa trong Mộ Cốc cũng làm khó ngươi sao?"
Lời này vừa nói rạ, Hạc Ly nhìn cá nướng trong tay, thực sự rất quấn quýt. Dược Thiên Sầu rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: "Đến sau này, khi Tất tiền bối đi Đông Cực Thánh Thổ, Thuận Thiên Đảo chỉ còn lại hai chúng ta, huynh đệ chúng ta còn tính là người ngoài sao?"
Nói xong nhìn chằm chằm thần tình biến ảo trên mặt Hạc Ly, mỉm cười, một lúc lâu lại ha hả cười nói: "Nói thật ra, ta chỉ là muốn nhìn xem Thanh hỏa trong truyền thuyết khác với phàm hỏa bình thường ở chỗ nào. Bỏ đi, nếu làm khó Hạc huynh như vậy, Dược Thiên Sầu này cũng không thích ép buộc, xem hay không xem cũng không sao nữa. Nói đến đây là dừng, xem như cho tới bây giờ ta chưa từng nói qua. Hạc huynh, ngươi tiếp tục ăn, thiếu thì ta sẽ nướng thêm."
Dược Thiên Sầu không nói còn được, vừa nói thì Hạc Ly càng khó thể mở miệng, tuy rằng bản tính hắn thích ăn cá, nhất là nướng ra mỹ vị như vậy, càng là ngàn năm mới gặp gỡ một lần, thế nhưng hiện tại hắn đã không còn là súc sinh không hiểu chuyện. Mập máy môi một lát, lộ ra hình dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng không lên tiếng vùi đầu mà ăn.
Chọc cho người nào đó tim đập không ngừng, nhưng lại không nghe được lời muốn nghe. Dược Thiên Sầu sờ sờ mũi, hắc hắc cười nói: "Ta xem Hạc huynh rất thích ăn cá nướng, nếu không như vậy đi! Ta đem bí pháp nướng tổ truyền của Dược gia chưa từng truyền cho người ngoài truyền lại cho ngươi, sau này khi Hạc huynh muốn ăn, tùy thời có thể tự nướng, ngươi xem như vậy được chứ?"
"A!" Hạc Ly nuốt xuống miếng cá trong miệng, kinh ngạc nói: "Vậy làm sao được, đã là bí pháp tổ truyền của Dược huynh, có thể nào tùy ý truyền cho người ngoài!"
"Hạc huynh, ngươi nói như vậy thì không được." Dược Thiên Sầu thần tình nghiêm túc nói: "Sau này Tất tiền bối đi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ta là xem ngươi như huynh đệ, đã huynh đệ, làm sao có thể nói là người ngoài. Cứ nói định như vậy, chọn thời gian ta đem bí pháp truyền lại cho Hạc huynh. Hơn nữa, ta cũng tin tưởng thái độ làm người của Hạc huynh, tuyệt đối sẽ không đem bí pháp truyền lại cho người khác."
Hạc Ly nghe nói ở thế tục có những bí pháp làm thức ăn mỗi người một vẻ, nghe vậy đứng bật lên nhìn Dược Thiên Sầu, trong lúc nhất thời cảm động đến không biết nên nói gì cho phải. Nhưng hắn nào biết Dược Thiên Sầu bởi vì biết hắn chưa từng đi ra Yêu Quý Vực nên mới ở chỗ này biên chuyện lừa dối.
"Dược huynh dùng thành đối đãi, Hạc Ly tự nhiên cũng dùng thành tương báo." Hạc Ly hung hăng cắn ngụm cá nướng, lại nhai nuốt xuống, nói: "Ngày mai ta đưa Dược huynh đến Mộ Cốc kiến thức Thanh hỏa."
Ai! Công phu không phụ lòng người! Trong ngực Dược Thiên Sầu lúc này thật sự vui vẻ, nhưng mặt ngoài vẫn chần chờ nói: "Như vậy không tốt đâu! Vạn nhất bị Tất tiền bối biết thì làm sao bây giờ? Bỏ đi, dù ta có muốn xem nhưng cũng không thể làm ra chuyện liên lụy Hạc huynh."
Hạc Ly thoáng do dự, thần tình kiên định nói: "Vô phương, sư phụ đi ra ngoài trong thời gian ngắn sẽ không trở về, cấm chế trong Mộ Cốc ta cũng quen thuộc, sẽ không gây họa, chỉ cần Dược huynh không nói sư phụ hẳn là sẽ không biết."
"Vậy ta có thể đi nhìn?" Dược Thiên Sầu thử hỏi.
"Đi!" Hạc Ly quét mắt nhìn đống cá nướng bên cạnh, nói: "Để ăn xong con cá này rồi đi." Dứt lời lại vùi đầu ăn tiếp.
Ta kháo! Vạn nhất ngươi ăn xong thì quỵt nợ làm sao bây giờ? Dược Thiên Sầu kháp chỉ bí quyết, những thanh kiếm xuyên cá nướng bay lên không trung, một thanh phi kiếm đưa hắn bay lên, đạp kiếm lăng không ngoắc xuống dưới: "Hạc huynh, ta thật sự có điểm khẩn cấp muốn nhìn xem Thanh hỏa trong truyền thuyết có hình dạng gì, đi, trên đường vừa ăn."
Hạc Ly nhìn cá nướng bay lên không trung, bất đắc dĩ đi lên. Vì vậy hơn mười xuyến cá nướng cùng đi theo hai người về hướng tây, rất là đồ sộ. Trên đường, Hạc Ly ăn xong một thanh lại ném, phi kiếm tự động bị Dược Thiên Sầu thu hồi.
Đợi khi Hạc Ly ăn xong toàn bộ, Dược Thiên Sầu đưa ánh mắt quái dị theo dõi bụng của hắn, thầm nghĩ bụng hắn thật có thể chứa đồ ăn, thế nhưng ăn gần trăm con cá nướng nha! Ít nhất cũng phải gần trăm cân, mà Hạc Ly còn có điểm chưa thỏa mãn chép chép miệng nói: "Cá nướng bị gió thổi lạnh, vị đạo quả nhiên kém hơn thật nhiều."
Trên mặt Dược Thiên Sầu hiện lên dáng tươi cười nói: "Không vội, đợi sau khi trở về, ta lập tức đem bí pháp nướng cá dạy cho Hạc huynh, cá trong hồ cũng nhiều, đến lúc đó Hạc huynh muốn ăn tùy thời đều có thể tự nướng."
Nghe vậy ánh mắt Hạc Ly phóng ra tia sáng liên tục gật đầu. Khoảng hơn canh giờ sau, xa xa đã thấy được ngọn núi bên hồ, Dược Thiên Sầu nhìn sang bầu trời, nghi hoặc nói: "Hạc huynh, vì sao toàn bộ bầu trời Yêu Quỷ Vực đều đầy mây đen, duy nhất chỉ có phương viên ngàn dặm trong hồ là xanh thẳm trời quang?"
Vốn với tu vi của Hạc Ly đã nhanh tới bờ hồ phía tây, nhưng vì đi cùng Dược Thiên Sầu nên thả chậm tốc độ. Hạc Ly cười nói: "Ta cũng không biết, nghe sư phụ nói, hình như bên dưới nước hồ có thứ gì đó, sư phụ đã từng đi vào vài lần, nhưng đi tới chiều sâu nhất định, bằng vào tu vi của sư phụ cũng không cách xuống sâu hơn, dù thần thức cũng bị vật gì ngăn trở, điều tra không được rốt cục bên dưới có thứ gì. Kỳ thực ta cũng từng đi qua, nhưng hạ xuống dưới khoảng chừng một ngàn thước cũng không thể tiếp tục xuống, thật kỳ quái."
"Cái gì? Bằng vào tu vi của Tất tiền bối cũng không thể xuống điều tra tột cùng?" Dược Thiên Sầu nhìn xuống mặt hồ màu lam, khiếp sợ không ngớt. Tu vi của Tất Trường Xuân đã tới đỉnh cao tu chân giới, đã gần như là bán tiên tồn tại, nghĩ không ra chỉ một hồ nước cũng không thể xuống tận đáy, thật quá khó tin tưởng, trong hồ này chắc chắn có cổ quái, tìm một cơ hội phải xuống dưới nhìn xem.
"Đây có gì đáng kỳ quái, Yêu Quỷ Vực là một sự tồn tại đặc thù, mặc dù sư phụ chưởng quản nơi đây, nhưng có rất nhiều địa phương thần bí không tìm rõ được gốc gác, thí dụ như Cửu U Minh động, sư phụ cũng không thể đi vào. n...Hạc Ly chợt khựng lại, mắt nhìn phía trước trịnh trọng nói: "Sắp tới Mộ Cốc, trong cốc cấm chế trọng trọng, Dược huynh đi theo sát ta, ngàn vạn lần đừng xông loạn, phát động cấm chế dù là ta cũng không thể nào cứu được ngươi."