Bay ra ngàn dặm bình hồ, lúc này lại có cảm giác đi tới thế giới khác, thế giới có ánh mặt trời chiếu khắp đã để qua phía sau, bầu không khí âm sâm quỷ dị cũng làm ôn độ hạ thấp thêm vài phần. Dược Thiên Sầu đạp kiếm đứng trên không trung, thần tình cổ quái nhìn ra xa chung quanh, nhất thời nóng ruột, không biết mình nên đi đâu. Khắp nơi núi non trùng điệp cây cỏ tràn đầy, cổ thụ che trời, những loại dây leo chằn chịt, đủ loại thực vật quái dị rậm rạp, theo logic tư duy của kiếp trước rất khó lý giải, địa phương suốt ngày không gặp ánh mặt trời, thế nào lại có thảm thực vật tràn đầy như vậy?
Thỉnh thoảng lại có đủ loại tiếng kêu quái dị đến từ bốn phương tám hướng, bầu không khí quỷ dị nhượng hắn nhớ tới tình hình lần đầu tiên các phái cho đệ tử tới Yêu Quỷ Vực thí luyện, ngày trước có người còn muốn ngự kiếm phi hành trong Yêu Quý Vực, kết quả còn chưa bay xa, liền bị hồng quang đột khởi nuốt chửng. Ngẫm lại cũng cảm thấy bất an, tuy rằng mình đang đánh cờ hiệu của Tất Trường Xuân đi làm việc, nhưng ở đây có ai nhận ra mình nha! Vạn nhất tên yêu ma quỷ quái nào nhất thời lỡ tay, đem mình tiêu diệt thì làm sao bây giờ?
An toàn đệ nhất! Dược Thiên Sầu rơi chậm lại cao độ phi hành, chỉ cách mặt đất chừng ba thước chậm rãi phi hành, bên trong khu rừng trầm trầm cần thận xuyên qua, từ những thảm thực vật bên người lướt qua thật vô cùng xanh um tươi tốt, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác không khí trầm lặng, làm hắn càng thêm cản thận lên. Bay không bao lâu, Dược Thiên Sầu đột nhiên ngừng lại, mũi khẽ động, hắn ngửi được một hương thơm nồng nặc, hẳn là hương vị của một loại hoa tươi.
Di! Lẽ nào vận khí mình lại tốt như vậy, vừa đi vào gặp phải linh thảo gì đáng ngạc nhiên? Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, thân thể nhoáng tới, đi qua khe dây leo chằn chịt hơi nghiêng, ngự kiếm bay về chỗ sâu trong rừng rậm nơi hương vị truyền đến.
Hương khí càng ngày càng đậm, những tiếng kêu loạn xạ dần dần ít đi, còn chưa nhìn thấy linh thảo như trong tưởng tượng, nhưng trước tiên nghe được thanh âm giao đấu ba ba, không sai, hẳn là thanh âm tranh đấu! Dược Thiên Sầu ngần người, hai chân đạp trên thân kiếm thành hình chữ thấp, thân thể nhẹ nhàng ngồi chồm hổm, dán trên thân kiếm lặng lẽ chậm rãi bay về hướng địa phương đang tranh đấu, loại tư thái ngự kiếm này xác thực không có gì đẹp đẽ, có điểm vị đạo như đang làm kẻ trộm.
Phi không bao xa, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một mảnh tịnh lệ diễm hoàng, một đóa hoa cúc cực lớn đột ngột từ trên mặt đất mọc lên, đóa hoa lớn như hoa hướng dương, cao chừng thân thể một người, loại hương thơm mê người chính từ đóa hoa này lan ra. Dược Thiên Sầu có chút kinh ngạc, không nghĩ tới trên đời này có loại hoa lớn đến như vậy, quả thực là khó tin, thật không hổ là Yêu Quỷ Vực, thứ ngạc nhiên gì cũng có.
"Đào Hoa, ta xem ngươi nên nghe theo lời lão phu thôi! Hắc hắc!" Một âm thanh khặc khặc cười quái dị truyền đến, ngay sau đó truyền đến tiếng mắng thanh thúy của một nữ tử: "Dám đánh chủ ý với bổn tiên tử! Đằng lão quái, ngươi không sợ Đằng bà rút bổn mạng lão căn của ngươi?"
Tiên tử? Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, lẽ nào nơi này có mỹ nữ? Hắn không tâm tư thưởng thức đóa hoa cúc cực lớn kia, trái lại nương theo đóa hoa lớn yểm hộ, hướng địa phương đang tranh đấu sờ soạng đi qua. Đi tới gần, trốn sau một đóa hoa cúc, lặng lẽ vạch cánh hoa thật lớn, lấm la lấm lét rinh coi tranh đấu cách đó không xa.
Chỉ thấy ở một địa phương trống trải, tiên ảnh thanh sắc mà hoa ảnh hồng sắc đang bay lượn. Một lão giả tuổi tác già nua đứng thẳng bất động, cả người dung dây leo che đậy thân thể, điều này cũng thật quái dị, phía sau hắn có vài sợi dây leo dài đang vung ra vù vù bay lượn. Đối chiến với hắn chính là một phấn y nữ tử, dáng người nổi bật bay lượn trong những sợi dây leo đang bay lượn, ngón tay nhỏ dài không ngừng bung ra từng phiến hoa đào hộ thể phía trước, thỉnh thoảng còn có thể hướng đối thủ bắn ra vài cành cây công kích.
Mẹ nó! Nguyên lai là hai con yêu tinh đấu pháp! Dược Thiên Sầu cau mày không cho là đúng, bất quá cũng có đủ tính nhẫn nại nhìn tiếp tục, yêu tinh đánh nhau hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn ở nơi đó nhìn cũng thật thích thú, nhưng không hề phát hiện phía sau có một đóa hoa cúc cực lớn đang lặng yên không một tiếng động trườn tới, vốn cánh hoa cực lớn đang chậm rãi mở lớn hơn nữa, đối diện Dược Thiên Sầu, giống như một cái miệng lớn mở to ra, mà Dược Thiên Sầu còn đang trốn sau một đóa hoa cúc lớn khác chổng mông nhìn lén, hồn nhiên không nhận thấy được động tĩnh phía sau.
Công phu không phụ lòng người, sau vài lần phấn y nữ tử bốc lên không trung, rốt cục Dược Thiên Sầu nhìn thấy được gương mặt của nữ tử kia, nàng mặc một thân cung
Ừang mỏng manh bay lượn, quả nhiên là một con yêu tinh mỹ mạo. Bất quá nữ yêu tinh ra vẻ không phải là đối thủ của lão quái, mỗi khi phóng xuất cánh hoa hộ thân, liền bị dây leo của lão yêu quái đánh đến nát bấy, những cành cây bắn ra cũng bị những sợi dây leo dư thừa đơn giản phá nát. Hai người căn bản không phải đối thủ cùng một tầng thứ, hình dạng thành thạo của lão yêu quái rõ ràng đang đùa giỡn lão yêu tinh, mà nữ yêu tinh cũng gặp nguy hiểm liên tục, mệt đến đổ mồ hôi nhễ nhại thở lên hồng hộc.
"Đào Hoạ, lão phu khuyên ngươi không nên vô vị chống lại nữa, thuận theo lão phu có gì không tốt?" Lão quái cạc cạc cười nói, những sợi dây leo phía sau phụ trợ hắn chằn chịt như mạng nhện quấn quýt.
Tuy rằng nữ yêu tinh đã kiệt lực, nhưng vẫn thở dốc cười nói: "Muốn ta thuận theo ngươi cũng được, nhưng bốn tiên tử không làm nhỏ, Đằng lão quái, khi nào ngươi giết Đằng bà, bổn tiên tử sẽ là người của ngươi. Nhưng chỉ sợ ngươi không dám! Ai chẳng biết ngươi có tiếng sợ lão bà!"
Lời này vừa nói ra, lão quái nhất thời không còn cười nổi, trái lại có cảm giác thẹn quá thành giận, phẫn nộ quát: "Tiện nhân, lão phu coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, ngày hôm nay ngươi không chịu cũng phải chịu." Nói xong, dây leo càng huy vũ sắc bén, tình thế nữ yêu tinh đã nguy ngập.
Người nào đó trốn sau đóa hoa cúc rốt cục cũng đã hiểu rõ ràng, nhịn không được cười trộnỊ, nguyên lai yêu tinh cũng biết giấu sau lưng lão bà ra tìm tình nhân. Dược Thiên Sầu dùng một tay xoa cằm, đang suy nghĩ có nên đi ra ngoài làm anh hung cứu mỹ nhân hay không. Còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát sinh một tiếng cả kinh kêu lên: "Ta khẩo!"
Ánh vàng chợt lóe, trước mắt tối sầm, bản thân đã bị vật gì nuốt vào bên trong, lúc này Dược Thiên Sầu không chút khách khí nặng nề đánh ra vài quyền, nhưng bằng tu vi của hắn không ngờ không thể đánh vỡ vật đang vây khốn hắn, ngay sau đó trong bóng đêm, lại có mấy thứ gì đó cứng cỏi như dây thừng quấn quanh, trói chặt người hắn, lại có một sợi quấn quanh cổ hắn, còn có dịch thể tanh hôi phun lên người hắn.
Hắn kêu lên một tiếng quái dị, lúc này quấy nhiễu hai yêu tinh đang tranh đấu, hai yêu tinh tạm thời ngừng tay cùng nhau thối lui, nhìn về đóa hoa cúc khép kín cách đó không xa, chỉ thấy đóa hoa đang rung động kịch liệt. Nữ yêu tinh thở hổn hển nhướng mày, vừa bước một bước lại quay đầu đưa mắt nhìn lão quái, xem như vậy rõ ràng là muốn đi qua giải cứu nhưng lại sợ bị người đánh trộm. Lão yêu hừ lạnh nói: "Tiểu bối không biết sống chết, không ngờ dám đến rinh chuyện riêng của lão phu!"
Vừa nói xong liền nghe một tiếng "bá" thẳng tắp hướng đóa hoa cúc đâm vào, đúng lúc này, đóa hoa cúc bỗng nhiên "phanh" một tiếng nổ tung, từng đạo hàn mang sắc bén từ bên trong bắn ra, lủi hướng không trung, hoa cúc nhất thời bị đánh nát nhừ.
"Phi phi phi! Ta kháo! Đây là Thực Nhân Hoa..." Dược Thiên Sầu từ bên trong nhảy ra, liền tục đem những thứ dính trong miệng ói ra sạch sẽ, cũng không biết đó là thứ gì, dù sao không thể ăn, ngay cả mật đắng thiếu chút nữa cũng đã nhổ ra. Sờ soạn dịch thể tanh hôi trắng mịn dính trên mặt, nói còn chưa xong, liền nhìn thấy sợi dây leo gần bên đâm thẳng vào ngực hắn. Phản ứng đầu tiên của Dược Thiên Sầu chính là dùng một tay chộp sợi dây leo, một người một yêu đứng hai đầu nhất thời giằng co.
"Di! Thực sự là mới mẻ, không ngờ là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ nhân loại, kỳ quái, tiểu oa nhi, không ngờ ngươi có thể xông đến nơi đây!" Bằng tu vi lão yêu tinh tự nhiên nhìn không ra tu vi Dược Thiên Sầu, nhưng khi song phương ganh đua sức lực, lập tức liền cảm giác đi ra. Lão yêu tinh tấm tắc cười nói: "Nghe nói vị đạo thịt người ngon không gì sánh được, lão phu cho tới bây giờ chưa từng thử qua, thế nhưng lần này lại có lộc ăn rồi."
Nghe lão yêu tinh vừa nói như vậy, nữ yêu tinh vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thế nào khả năng có người xông vào đến tận nơi đây, đây chính là giải đất trung tâm của Yêu Quỷ Vực a!
"Nói khoác, chỉ là một lão yêu Nguyên Anh trung kỳ, cũng dám mở miệng cuồng ngôn, không ngờ muốn ăn ta, lão tử nhìn ngươi thật chán sống." Dược Thiên Sầu cười lạnh nói, tay cầm dây leo giằng co, đối phương nhìn ra tu vi của hắn, hắn tự nhiên cũng nhìn ra tu vi của đối phương. Ngay cả Độ Kiếp trung kỳ hắn còn không sợ, sao lại sợ một Nguyên Anh trung kỳ.
"Tiểu oa nhi thật bừa bãi, hắc hắc!" Lão yêu ngửa mặt lên trời cười dài, dây leo bị túm trong tay Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cũng quay trở về. Lúc này Dược Thiên Sầu cố sức túm trở về, đáng tiếc dù sao tu vi không cao bằng lão yêu, bị dây leo kéo vòng quanh, trên mặt đất hiện ra hai dấu chân của hắn bị kéo dài...
Bay ra ngàn dặm bình hồ, lúc này lại có cảm giác đi tới thế giới khác, thế giới có ánh mặt trời chiếu khắp đã để qua phía sau, bầu không khí âm sâm quỷ dị cũng làm ôn độ hạ thấp thêm vài phần. Dược Thiên Sầu đạp kiếm đứng trên không trung, thần tình cổ quái nhìn ra xa chung quanh, nhất thời nóng ruột, không biết mình nên đi đâu. Khắp nơi núi non trùng điệp cây cỏ tràn đầy, cổ thụ che trời, những loại dây leo chằn chịt, đủ loại thực vật quái dị rậm rạp, theo logic tư duy của kiếp trước rất khó lý giải, địa phương suốt ngày không gặp ánh mặt trời, thế nào lại có thảm thực vật tràn đầy như vậy?
Thỉnh thoảng lại có đủ loại tiếng kêu quái dị đến từ bốn phương tám hướng, bầu không khí quỷ dị nhượng hắn nhớ tới tình hình lần đầu tiên các phái cho đệ tử tới Yêu Quỷ Vực thí luyện, ngày trước có người còn muốn ngự kiếm phi hành trong Yêu Quý Vực, kết quả còn chưa bay xa, liền bị hồng quang đột khởi nuốt chửng. Ngẫm lại cũng cảm thấy bất an, tuy rằng mình đang đánh cờ hiệu của Tất Trường Xuân đi làm việc, nhưng ở đây có ai nhận ra mình nha! Vạn nhất tên yêu ma quỷ quái nào nhất thời lỡ tay, đem mình tiêu diệt thì làm sao bây giờ?
An toàn đệ nhất! Dược Thiên Sầu rơi chậm lại cao độ phi hành, chỉ cách mặt đất chừng ba thước chậm rãi phi hành, bên trong khu rừng trầm trầm cần thận xuyên qua, từ những thảm thực vật bên người lướt qua thật vô cùng xanh um tươi tốt, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác không khí trầm lặng, làm hắn càng thêm cản thận lên. Bay không bao lâu, Dược Thiên Sầu đột nhiên ngừng lại, mũi khẽ động, hắn ngửi được một hương thơm nồng nặc, hẳn là hương vị của một loại hoa tươi.
Di! Lẽ nào vận khí mình lại tốt như vậy, vừa đi vào gặp phải linh thảo gì đáng ngạc nhiên? Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, thân thể nhoáng tới, đi qua khe dây leo chằn chịt hơi nghiêng, ngự kiếm bay về chỗ sâu trong rừng rậm nơi hương vị truyền đến.
Hương khí càng ngày càng đậm, những tiếng kêu loạn xạ dần dần ít đi, còn chưa nhìn thấy linh thảo như trong tưởng tượng, nhưng trước tiên nghe được thanh âm giao đấu ba ba, không sai, hẳn là thanh âm tranh đấu! Dược Thiên Sầu ngần người, hai chân đạp trên thân kiếm thành hình chữ thấp, thân thể nhẹ nhàng ngồi chồm hổm, dán trên thân kiếm lặng lẽ chậm rãi bay về hướng địa phương đang tranh đấu, loại tư thái ngự kiếm này xác thực không có gì đẹp đẽ, có điểm vị đạo như đang làm kẻ trộm.
Phi không bao xa, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một mảnh tịnh lệ diễm hoàng, một đóa hoa cúc cực lớn đột ngột từ trên mặt đất mọc lên, đóa hoa lớn như hoa hướng dương, cao chừng thân thể một người, loại hương thơm mê người chính từ đóa hoa này lan ra. Dược Thiên Sầu có chút kinh ngạc, không nghĩ tới trên đời này có loại hoa lớn đến như vậy, quả thực là khó tin, thật không hổ là Yêu Quỷ Vực, thứ ngạc nhiên gì cũng có.
"Đào Hoa, ta xem ngươi nên nghe theo lời lão phu thôi! Hắc hắc!" Một âm thanh khặc khặc cười quái dị truyền đến, ngay sau đó truyền đến tiếng mắng thanh thúy của một nữ tử: "Dám đánh chủ ý với bổn tiên tử! Đằng lão quái, ngươi không sợ Đằng bà rút bổn mạng lão căn của ngươi?"
Tiên tử? Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, lẽ nào nơi này có mỹ nữ? Hắn không tâm tư thưởng thức đóa hoa cúc cực lớn kia, trái lại nương theo đóa hoa lớn yểm hộ, hướng địa phương đang tranh đấu sờ soạng đi qua. Đi tới gần, trốn sau một đóa hoa cúc, lặng lẽ vạch cánh hoa thật lớn, lấm la lấm lét rinh coi tranh đấu cách đó không xa.
Chỉ thấy ở một địa phương trống trải, tiên ảnh thanh sắc mà hoa ảnh hồng sắc đang bay lượn. Một lão giả tuổi tác già nua đứng thẳng bất động, cả người dung dây leo che đậy thân thể, điều này cũng thật quái dị, phía sau hắn có vài sợi dây leo dài đang vung ra vù vù bay lượn. Đối chiến với hắn chính là một phấn y nữ tử, dáng người nổi bật bay lượn trong những sợi dây leo đang bay lượn, ngón tay nhỏ dài không ngừng bung ra từng phiến hoa đào hộ thể phía trước, thỉnh thoảng còn có thể hướng đối thủ bắn ra vài cành cây công kích.
Mẹ nó! Nguyên lai là hai con yêu tinh đấu pháp! Dược Thiên Sầu cau mày không cho là đúng, bất quá cũng có đủ tính nhẫn nại nhìn tiếp tục, yêu tinh đánh nhau hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn ở nơi đó nhìn cũng thật thích thú, nhưng không hề phát hiện phía sau có một đóa hoa cúc cực lớn đang lặng yên không một tiếng động trườn tới, vốn cánh hoa cực lớn đang chậm rãi mở lớn hơn nữa, đối diện Dược Thiên Sầu, giống như một cái miệng lớn mở to ra, mà Dược Thiên Sầu còn đang trốn sau một đóa hoa cúc lớn khác chổng mông nhìn lén, hồn nhiên không nhận thấy được động tĩnh phía sau.
Công phu không phụ lòng người, sau vài lần phấn y nữ tử bốc lên không trung, rốt cục Dược Thiên Sầu nhìn thấy được gương mặt của nữ tử kia, nàng mặc một thân cung
Ừang mỏng manh bay lượn, quả nhiên là một con yêu tinh mỹ mạo. Bất quá nữ yêu tinh ra vẻ không phải là đối thủ của lão quái, mỗi khi phóng xuất cánh hoa hộ thân, liền bị dây leo của lão yêu quái đánh đến nát bấy, những cành cây bắn ra cũng bị những sợi dây leo dư thừa đơn giản phá nát. Hai người căn bản không phải đối thủ cùng một tầng thứ, hình dạng thành thạo của lão yêu quái rõ ràng đang đùa giỡn lão yêu tinh, mà nữ yêu tinh cũng gặp nguy hiểm liên tục, mệt đến đổ mồ hôi nhễ nhại thở lên hồng hộc.
"Đào Hoạ, lão phu khuyên ngươi không nên vô vị chống lại nữa, thuận theo lão phu có gì không tốt?" Lão quái cạc cạc cười nói, những sợi dây leo phía sau phụ trợ hắn chằn chịt như mạng nhện quấn quýt.
Tuy rằng nữ yêu tinh đã kiệt lực, nhưng vẫn thở dốc cười nói: "Muốn ta thuận theo ngươi cũng được, nhưng bốn tiên tử không làm nhỏ, Đằng lão quái, khi nào ngươi giết Đằng bà, bổn tiên tử sẽ là người của ngươi. Nhưng chỉ sợ ngươi không dám! Ai chẳng biết ngươi có tiếng sợ lão bà!"
Lời này vừa nói ra, lão quái nhất thời không còn cười nổi, trái lại có cảm giác thẹn quá thành giận, phẫn nộ quát: "Tiện nhân, lão phu coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, ngày hôm nay ngươi không chịu cũng phải chịu." Nói xong, dây leo càng huy vũ sắc bén, tình thế nữ yêu tinh đã nguy ngập.
Người nào đó trốn sau đóa hoa cúc rốt cục cũng đã hiểu rõ ràng, nhịn không được cười trộnỊ, nguyên lai yêu tinh cũng biết giấu sau lưng lão bà ra tìm tình nhân. Dược Thiên Sầu dùng một tay xoa cằm, đang suy nghĩ có nên đi ra ngoài làm anh hung cứu mỹ nhân hay không. Còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát sinh một tiếng cả kinh kêu lên: "Ta khẩo!"
Ánh vàng chợt lóe, trước mắt tối sầm, bản thân đã bị vật gì nuốt vào bên trong, lúc này Dược Thiên Sầu không chút khách khí nặng nề đánh ra vài quyền, nhưng bằng tu vi của hắn không ngờ không thể đánh vỡ vật đang vây khốn hắn, ngay sau đó trong bóng đêm, lại có mấy thứ gì đó cứng cỏi như dây thừng quấn quanh, trói chặt người hắn, lại có một sợi quấn quanh cổ hắn, còn có dịch thể tanh hôi phun lên người hắn.
Hắn kêu lên một tiếng quái dị, lúc này quấy nhiễu hai yêu tinh đang tranh đấu, hai yêu tinh tạm thời ngừng tay cùng nhau thối lui, nhìn về đóa hoa cúc khép kín cách đó không xa, chỉ thấy đóa hoa đang rung động kịch liệt. Nữ yêu tinh thở hổn hển nhướng mày, vừa bước một bước lại quay đầu đưa mắt nhìn lão quái, xem như vậy rõ ràng là muốn đi qua giải cứu nhưng lại sợ bị người đánh trộm. Lão yêu hừ lạnh nói: "Tiểu bối không biết sống chết, không ngờ dám đến rinh chuyện riêng của lão phu!"
Vừa nói xong liền nghe một tiếng "bá" thẳng tắp hướng đóa hoa cúc đâm vào, đúng lúc này, đóa hoa cúc bỗng nhiên "phanh" một tiếng nổ tung, từng đạo hàn mang sắc bén từ bên trong bắn ra, lủi hướng không trung, hoa cúc nhất thời bị đánh nát nhừ. Nguồn:
"Phi phi phi! Ta kháo! Đây là Thực Nhân Hoa..." Dược Thiên Sầu từ bên trong nhảy ra, liền tục đem những thứ dính trong miệng ói ra sạch sẽ, cũng không biết đó là thứ gì, dù sao không thể ăn, ngay cả mật đắng thiếu chút nữa cũng đã nhổ ra. Sờ soạn dịch thể tanh hôi trắng mịn dính trên mặt, nói còn chưa xong, liền nhìn thấy sợi dây leo gần bên đâm thẳng vào ngực hắn. Phản ứng đầu tiên của Dược Thiên Sầu chính là dùng một tay chộp sợi dây leo, một người một yêu đứng hai đầu nhất thời giằng co.
"Di! Thực sự là mới mẻ, không ngờ là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ nhân loại, kỳ quái, tiểu oa nhi, không ngờ ngươi có thể xông đến nơi đây!" Bằng tu vi lão yêu tinh tự nhiên nhìn không ra tu vi Dược Thiên Sầu, nhưng khi song phương ganh đua sức lực, lập tức liền cảm giác đi ra. Lão yêu tinh tấm tắc cười nói: "Nghe nói vị đạo thịt người ngon không gì sánh được, lão phu cho tới bây giờ chưa từng thử qua, thế nhưng lần này lại có lộc ăn rồi."
Nghe lão yêu tinh vừa nói như vậy, nữ yêu tinh vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thế nào khả năng có người xông vào đến tận nơi đây, đây chính là giải đất trung tâm của Yêu Quỷ Vực a!
"Nói khoác, chỉ là một lão yêu Nguyên Anh trung kỳ, cũng dám mở miệng cuồng ngôn, không ngờ muốn ăn ta, lão tử nhìn ngươi thật chán sống." Dược Thiên Sầu cười lạnh nói, tay cầm dây leo giằng co, đối phương nhìn ra tu vi của hắn, hắn tự nhiên cũng nhìn ra tu vi của đối phương. Ngay cả Độ Kiếp trung kỳ hắn còn không sợ, sao lại sợ một Nguyên Anh trung kỳ.
"Tiểu oa nhi thật bừa bãi, hắc hắc!" Lão yêu ngửa mặt lên trời cười dài, dây leo bị túm trong tay Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cũng quay trở về. Lúc này Dược Thiên Sầu cố sức túm trở về, đáng tiếc dù sao tu vi không cao bằng lão yêu, bị dây leo kéo vòng quanh, trên mặt đất hiện ra hai dấu chân của hắn bị kéo dài...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bay ra ngàn dặm bình hồ, lúc này lại có cảm giác đi tới thế giới khác, thế giới có ánh mặt trời chiếu khắp đã để qua phía sau, bầu không khí âm sâm quỷ dị cũng làm ôn độ hạ thấp thêm vài phần. Dược Thiên Sầu đạp kiếm đứng trên không trung, thần tình cổ quái nhìn ra xa chung quanh, nhất thời nóng ruột, không biết mình nên đi đâu. Khắp nơi núi non trùng điệp cây cỏ tràn đầy, cổ thụ che trời, những loại dây leo chằn chịt, đủ loại thực vật quái dị rậm rạp, theo logic tư duy của kiếp trước rất khó lý giải, địa phương suốt ngày không gặp ánh mặt trời, thế nào lại có thảm thực vật tràn đầy như vậy?
Thỉnh thoảng lại có đủ loại tiếng kêu quái dị đến từ bốn phương tám hướng, bầu không khí quỷ dị nhượng hắn nhớ tới tình hình lần đầu tiên các phái cho đệ tử tới Yêu Quỷ Vực thí luyện, ngày trước có người còn muốn ngự kiếm phi hành trong Yêu Quý Vực, kết quả còn chưa bay xa, liền bị hồng quang đột khởi nuốt chửng. Ngẫm lại cũng cảm thấy bất an, tuy rằng mình đang đánh cờ hiệu của Tất Trường Xuân đi làm việc, nhưng ở đây có ai nhận ra mình nha! Vạn nhất tên yêu ma quỷ quái nào nhất thời lỡ tay, đem mình tiêu diệt thì làm sao bây giờ?
An toàn đệ nhất! Dược Thiên Sầu rơi chậm lại cao độ phi hành, chỉ cách mặt đất chừng ba thước chậm rãi phi hành, bên trong khu rừng trầm trầm cần thận xuyên qua, từ những thảm thực vật bên người lướt qua thật vô cùng xanh um tươi tốt, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác không khí trầm lặng, làm hắn càng thêm cản thận lên. Bay không bao lâu, Dược Thiên Sầu đột nhiên ngừng lại, mũi khẽ động, hắn ngửi được một hương thơm nồng nặc, hẳn là hương vị của một loại hoa tươi.
Di! Lẽ nào vận khí mình lại tốt như vậy, vừa đi vào gặp phải linh thảo gì đáng ngạc nhiên? Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, thân thể nhoáng tới, đi qua khe dây leo chằn chịt hơi nghiêng, ngự kiếm bay về chỗ sâu trong rừng rậm nơi hương vị truyền đến.
Hương khí càng ngày càng đậm, những tiếng kêu loạn xạ dần dần ít đi, còn chưa nhìn thấy linh thảo như trong tưởng tượng, nhưng trước tiên nghe được thanh âm giao đấu ba ba, không sai, hẳn là thanh âm tranh đấu! Dược Thiên Sầu ngần người, hai chân đạp trên thân kiếm thành hình chữ thấp, thân thể nhẹ nhàng ngồi chồm hổm, dán trên thân kiếm lặng lẽ chậm rãi bay về hướng địa phương đang tranh đấu, loại tư thái ngự kiếm này xác thực không có gì đẹp đẽ, có điểm vị đạo như đang làm kẻ trộm.
Phi không bao xa, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một mảnh tịnh lệ diễm hoàng, một đóa hoa cúc cực lớn đột ngột từ trên mặt đất mọc lên, đóa hoa lớn như hoa hướng dương, cao chừng thân thể một người, loại hương thơm mê người chính từ đóa hoa này lan ra. Dược Thiên Sầu có chút kinh ngạc, không nghĩ tới trên đời này có loại hoa lớn đến như vậy, quả thực là khó tin, thật không hổ là Yêu Quỷ Vực, thứ ngạc nhiên gì cũng có.
"Đào Hoa, ta xem ngươi nên nghe theo lời lão phu thôi! Hắc hắc!" Một âm thanh khặc khặc cười quái dị truyền đến, ngay sau đó truyền đến tiếng mắng thanh thúy của một nữ tử: "Dám đánh chủ ý với bổn tiên tử! Đằng lão quái, ngươi không sợ Đằng bà rút bổn mạng lão căn của ngươi?"
Tiên tử? Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, lẽ nào nơi này có mỹ nữ? Hắn không tâm tư thưởng thức đóa hoa cúc cực lớn kia, trái lại nương theo đóa hoa lớn yểm hộ, hướng địa phương đang tranh đấu sờ soạng đi qua. Đi tới gần, trốn sau một đóa hoa cúc, lặng lẽ vạch cánh hoa thật lớn, lấm la lấm lét rinh coi tranh đấu cách đó không xa.
Chỉ thấy ở một địa phương trống trải, tiên ảnh thanh sắc mà hoa ảnh hồng sắc đang bay lượn. Một lão giả tuổi tác già nua đứng thẳng bất động, cả người dung dây leo che đậy thân thể, điều này cũng thật quái dị, phía sau hắn có vài sợi dây leo dài đang vung ra vù vù bay lượn. Đối chiến với hắn chính là một phấn y nữ tử, dáng người nổi bật bay lượn trong những sợi dây leo đang bay lượn, ngón tay nhỏ dài không ngừng bung ra từng phiến hoa đào hộ thể phía trước, thỉnh thoảng còn có thể hướng đối thủ bắn ra vài cành cây công kích.
Mẹ nó! Nguyên lai là hai con yêu tinh đấu pháp! Dược Thiên Sầu cau mày không cho là đúng, bất quá cũng có đủ tính nhẫn nại nhìn tiếp tục, yêu tinh đánh nhau hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn ở nơi đó nhìn cũng thật thích thú, nhưng không hề phát hiện phía sau có một đóa hoa cúc cực lớn đang lặng yên không một tiếng động trườn tới, vốn cánh hoa cực lớn đang chậm rãi mở lớn hơn nữa, đối diện Dược Thiên Sầu, giống như một cái miệng lớn mở to ra, mà Dược Thiên Sầu còn đang trốn sau một đóa hoa cúc lớn khác chổng mông nhìn lén, hồn nhiên không nhận thấy được động tĩnh phía sau.
Công phu không phụ lòng người, sau vài lần phấn y nữ tử bốc lên không trung, rốt cục Dược Thiên Sầu nhìn thấy được gương mặt của nữ tử kia, nàng mặc một thân cung
Ừang mỏng manh bay lượn, quả nhiên là một con yêu tinh mỹ mạo. Bất quá nữ yêu tinh ra vẻ không phải là đối thủ của lão quái, mỗi khi phóng xuất cánh hoa hộ thân, liền bị dây leo của lão yêu quái đánh đến nát bấy, những cành cây bắn ra cũng bị những sợi dây leo dư thừa đơn giản phá nát. Hai người căn bản không phải đối thủ cùng một tầng thứ, hình dạng thành thạo của lão yêu quái rõ ràng đang đùa giỡn lão yêu tinh, mà nữ yêu tinh cũng gặp nguy hiểm liên tục, mệt đến đổ mồ hôi nhễ nhại thở lên hồng hộc.
"Đào Hoạ, lão phu khuyên ngươi không nên vô vị chống lại nữa, thuận theo lão phu có gì không tốt?" Lão quái cạc cạc cười nói, những sợi dây leo phía sau phụ trợ hắn chằn chịt như mạng nhện quấn quýt.
Tuy rằng nữ yêu tinh đã kiệt lực, nhưng vẫn thở dốc cười nói: "Muốn ta thuận theo ngươi cũng được, nhưng bốn tiên tử không làm nhỏ, Đằng lão quái, khi nào ngươi giết Đằng bà, bổn tiên tử sẽ là người của ngươi. Nhưng chỉ sợ ngươi không dám! Ai chẳng biết ngươi có tiếng sợ lão bà!"
Lời này vừa nói ra, lão quái nhất thời không còn cười nổi, trái lại có cảm giác thẹn quá thành giận, phẫn nộ quát: "Tiện nhân, lão phu coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, ngày hôm nay ngươi không chịu cũng phải chịu." Nói xong, dây leo càng huy vũ sắc bén, tình thế nữ yêu tinh đã nguy ngập.
Người nào đó trốn sau đóa hoa cúc rốt cục cũng đã hiểu rõ ràng, nhịn không được cười trộnỊ, nguyên lai yêu tinh cũng biết giấu sau lưng lão bà ra tìm tình nhân. Dược Thiên Sầu dùng một tay xoa cằm, đang suy nghĩ có nên đi ra ngoài làm anh hung cứu mỹ nhân hay không. Còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát sinh một tiếng cả kinh kêu lên: "Ta khẩo!"
Ánh vàng chợt lóe, trước mắt tối sầm, bản thân đã bị vật gì nuốt vào bên trong, lúc này Dược Thiên Sầu không chút khách khí nặng nề đánh ra vài quyền, nhưng bằng tu vi của hắn không ngờ không thể đánh vỡ vật đang vây khốn hắn, ngay sau đó trong bóng đêm, lại có mấy thứ gì đó cứng cỏi như dây thừng quấn quanh, trói chặt người hắn, lại có một sợi quấn quanh cổ hắn, còn có dịch thể tanh hôi phun lên người hắn.
Hắn kêu lên một tiếng quái dị, lúc này quấy nhiễu hai yêu tinh đang tranh đấu, hai yêu tinh tạm thời ngừng tay cùng nhau thối lui, nhìn về đóa hoa cúc khép kín cách đó không xa, chỉ thấy đóa hoa đang rung động kịch liệt. Nữ yêu tinh thở hổn hển nhướng mày, vừa bước một bước lại quay đầu đưa mắt nhìn lão quái, xem như vậy rõ ràng là muốn đi qua giải cứu nhưng lại sợ bị người đánh trộm. Lão yêu hừ lạnh nói: "Tiểu bối không biết sống chết, không ngờ dám đến rinh chuyện riêng của lão phu!"
Vừa nói xong liền nghe một tiếng "bá" thẳng tắp hướng đóa hoa cúc đâm vào, đúng lúc này, đóa hoa cúc bỗng nhiên "phanh" một tiếng nổ tung, từng đạo hàn mang sắc bén từ bên trong bắn ra, lủi hướng không trung, hoa cúc nhất thời bị đánh nát nhừ.
"Phi phi phi! Ta kháo! Đây là Thực Nhân Hoa..." Dược Thiên Sầu từ bên trong nhảy ra, liền tục đem những thứ dính trong miệng ói ra sạch sẽ, cũng không biết đó là thứ gì, dù sao không thể ăn, ngay cả mật đắng thiếu chút nữa cũng đã nhổ ra. Sờ soạn dịch thể tanh hôi trắng mịn dính trên mặt, nói còn chưa xong, liền nhìn thấy sợi dây leo gần bên đâm thẳng vào ngực hắn. Phản ứng đầu tiên của Dược Thiên Sầu chính là dùng một tay chộp sợi dây leo, một người một yêu đứng hai đầu nhất thời giằng co.
"Di! Thực sự là mới mẻ, không ngờ là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ nhân loại, kỳ quái, tiểu oa nhi, không ngờ ngươi có thể xông đến nơi đây!" Bằng tu vi lão yêu tinh tự nhiên nhìn không ra tu vi Dược Thiên Sầu, nhưng khi song phương ganh đua sức lực, lập tức liền cảm giác đi ra. Lão yêu tinh tấm tắc cười nói: "Nghe nói vị đạo thịt người ngon không gì sánh được, lão phu cho tới bây giờ chưa từng thử qua, thế nhưng lần này lại có lộc ăn rồi."
Nghe lão yêu tinh vừa nói như vậy, nữ yêu tinh vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thế nào khả năng có người xông vào đến tận nơi đây, đây chính là giải đất trung tâm của Yêu Quỷ Vực a!
"Nói khoác, chỉ là một lão yêu Nguyên Anh trung kỳ, cũng dám mở miệng cuồng ngôn, không ngờ muốn ăn ta, lão tử nhìn ngươi thật chán sống." Dược Thiên Sầu cười lạnh nói, tay cầm dây leo giằng co, đối phương nhìn ra tu vi của hắn, hắn tự nhiên cũng nhìn ra tu vi của đối phương. Ngay cả Độ Kiếp trung kỳ hắn còn không sợ, sao lại sợ một Nguyên Anh trung kỳ.
"Tiểu oa nhi thật bừa bãi, hắc hắc!" Lão yêu ngửa mặt lên trời cười dài, dây leo bị túm trong tay Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cũng quay trở về. Lúc này Dược Thiên Sầu cố sức túm trở về, đáng tiếc dù sao tu vi không cao bằng lão yêu, bị dây leo kéo vòng quanh, trên mặt đất hiện ra hai dấu chân của hắn bị kéo dài...