Thanh diễm u u tàn sát bừa bãi, đốt chết Vưu Phượng Kiều, rực lên một trận, phấp phồng bám vào trên người Dược Thiên Sầu, bao vây hắn lại. Dược Thiên Sầu đứng bên trong Thanh hỏa nhiếp lấy tâm phách người khác, cực kỳ quỷ dị, trên mặt mang theo nét cười, chậm rãi quét mắt nhìn bên dưới.
Lũ yêu quỷ vẻ mặt khiếp sợ, nghĩ không ra một đời yêu vương Vưu Phượng Kiều cứ như vậy bị tru giết, vừa rồi còn quyến rũ phong tình vạn chủng, đảo mắt đã hóa thành ứo bụi, thật không biết thanh sắc liệt diễm là thứ gì, rõ ràng không cảm giác được chút ôn độ, rồi lại bá đạo đến như vậy, mà Dược Thiên Sầu đứng trong đó lại đạm nhiên mỉm cười, tình cảnh này làm những người có mặt cả đời khó quên.
Người này thay đổi thất thường, khuôn mặt tươi cười giết người, so sánh với Tất Trường Xuân càng khó hầu hạ! Trong lòng lũ yêu quý hạ định luận, khi nhìn về phía Dược Thiên Sầu thì mỗi người câm như hến, nhưng không khỏi có cảm giác thỏ chết hồ bi.
Dược Thiên Sầu cần chính là hiệu quả này, giết Vưu Phượng Kiều chính là vì lập uy cho bản thân ngay trước mặt đám yêu vương và quỷ vương, nói cho tất cả biết hắn cũng không phải dễ chọc, bằng không người người đều học Vưu Phượng Kiều, chẳng phải sẽ lộn xộn. Mà hắn rất có khả năng tiếp nhận chức vụ chưởng hình sừ đời tiếp theo, còn có uy tín gì đáng nói, còn làm sao có thể uy hiếp Yêu Quỷ Vực diện tích rộng lớn đến như vậy? Lực uy hiếp của chưởng hình sử tại Yêu Quỷ Vực, hắn cần phải giữ gin.
Thanh hỏa yêu dị thiêu đốt bành trường bên ngoài thân bị bắt thu vào trong cơ thể, gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói: "Chư vị không cần kinh hoảng, ta cũng không phải là người lạm sát kẻ vô tội, Vưu Phượng Kiều mưu đồ gây rối, đã gạt ta trước, dĩ nhiên phải tru sát, sau khi trở về ta sẽ bầm báo gia sư, lập yêu vương khác."
Kỳ thực hắn cũng biết, nếu nhU Minh thật sự động thủ với Vưu Phượng Kiều, bằng tu vi của hắn sợ rằng không chiếm được chỗ tốt, ít nhất không thể đơn giản giết chết nàng ta, yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ dễ dàng đối phó như vậy sao? Then chốt là vì dâm uy của Tất Trường Xuân, Vưu Phượng Kiều không dám phản kháng, hơn nữa lại không biết trong người hắn mang Thanh hỏa bá đạo như vậy, trong nháy mắt là có thể phá đi yêu thể tu luyện ngàn năm của nàng ta, nếu như biết cuối cùng mình vẫn phải chết, cô ta cũng có thể dám liều mạng đánh cuộc.
"Tiên sinh anh minh." Lũ yêu quý nhất thời cùng kêu lên hành lễ. Chuyện đã như vậy, không ai sẽ vì một Vưu Phượng Kiều đã chết đi chọc phiền phức. Song song đối với Dược Thiên Sầu lại có nhận thức mới, chí ít trước đây Hạc Ly cũng không dám nói ra lời để Tất Trường Xuân lập ra yêu vương khác, Hạc Ly cũng không có bản lĩnh đơn giản tru sát yêu vương tu vi Độ Kiếp hậu kỳ. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
"Ta vốn muốn nhượng chư vị đề cử một người có thể theo ta đến Thuận Thiên Đảo, nhưng chư vị lại chậm chạp không quyết, ta chỉ đành thay chư vị tuyển ra một người." Trên mặt Dược Thiên Sầu lại mang theo dáng tươi cười vô hại, nhìn quanh bên dưới nói: "Mộc Nương Từ làm việc cần cù, ta thật yên tâm, nói vậy sẽ không làm lỡ đại sự của gia sư. Chư vị còn có ý kiến bất đồng gì không? Có thì không ngại nói ra, ta nhất định thận ứọng suy nghĩ."
Vưu Phượng Kiều có định kiến đã bị ngươi làm thịt, chúng ta còn dám có ý kiến gì, vết xe đổ còn chưa đủ khắc sâu sao? Đây đều là lời nói trong lòng mọi người, tự nhiên không dám nói ra, trái lại còn lộ ra hình dạng vui lòng phục tùng cùng kêu lên hành lễ: "Tiên sinh anh minh, chúng ta không dị nghị."
"Như vậy rất tốt!" Dược Thiên Sầu ha ha cười nói, xoay người lại nói với Mộc Nương Tử: "Mộc Nương Tử, đem chuyện trong sơn trại giao phó lại, yêu vương nơi đây gia sư sẽ chọn người khác nhận chức, sau đó Thuận Thiên Đảo là nhà của ngươi."
"Tạ ơn tiên sinh thành toàn, Mộc Nương Tử vô cùng cảm kích!" Trong ánh mắt ước ao không gì sánh được của mọi người bên dưới, Mộc Nương Tử vui mừng kỳ lạ quỳ xuống hành đại lễ. Dược Thiên Sầu gật đầu, thản nhiên nhận lễ của nàng, xoay người lại nhìn mọi người cất cao giọng nói: "Hôm nay xem như đã gặp mặt chư vị, nhưng tại hạ cũng không thuận tiện dừng ở đây thời gian dài, còn thỉnh các vị đều tự tán đi về lãnh địa, ngày khác sẽ còn cơ hội gặp lại."
Lời này có ý muốn mọi người rời đi, nhưng đại bộ phận vẫn chưa nói được với hắn một câu, thật có điểm không quá cam tâm, nhưng lại không dám có ý kiến, vì vậy đều hành lễ nói: "Tiên sinh bảo trọng, chúng ta xin cáo lui!"
Một đám yêu ma quý quái lục tục đi ra ngoài sơn trại, Ngu Cơ liếc mắt nhìn lên trên thật sâu, muốn nói nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng, âm thầm thở dài, nhớ năm xưa khi Dược Thiên Sầu mới đến Yêu Quỷ Vực, muốn chết muốn sống chỉ do một ý niệm của nàng, hôm nay đã trở thành người dưới một người mà trên vạn người, tay cầm quyền to sinh sát trong Yêu Quỷ Vực, yêu vương cùng quý vương thân là nhất phương bá chủ trong Yêu Quý Vực là đã làm sao? Vưu Phượng Kiều trong Yêu Quý Vực được xem như nhân vật, hắn muốn giết là giết, hôm nay ai dám bất kính hắn? Chỉ mong hắn có thể nhớ kỹ lời thề năm xưa thôi!
Ngoài trại, lưa quang đủ màu lược khoảng không bay đi, Ngu Cơ có chút cô đơn bước đi cuối cùng, có vẻ càng dễ thấy. Ánh mắt Dược Thiên Sầu rơi vào dáng người
Chậm rãi của nàng thì hơi khựng lại, trên mặt nổi lên ý cười, la lớn: "Ngu Cơ tẩu tử xin dừng bước!"
Thân thể Ngu Cơ chấn động, chậm rãi xoay người lại. Dược Thiên Sầu cười hì hì bước tới, ôm quyền nói: "Ta tống tống tẩu tử."
"Không dám phiền tiên sinh đưa tiễn." Ngu Cơ hạ thấp người nói.
"Tẩu tử quá khách khí." Dược Thiên Sầu chỉ tay ra ngoài nói: "Mời!" Ngu Cơ không tiện cự tuyệt, cười khổ gật đầu đi theo hắn. Hai người đi tới bên ngoài trại, những yêu vương và quỷ vương khác đã đi sạch sẽ, Ngu Cơ hạ thấp người nói: "Tiên sinh dừng chân, Ngu Cơ cáo biệt."
Dược Thiên Sầu nhìn giai nhân quyến rũ trước mắt, cũng không nén được nhớ tới dáng dấp ngày xưa khi mới gặp gỡ nàng, trong quân doanh của Mông Duyên, nàng ngồi trên cao ôm tỷ bà, tận hiển tao nhã, phong cảnh như thế nào, hôm nay nhìn thấy mình cũng phải khuất phục. Chuyện cũ lướt qua trong đầu, hắn cười dài nói: "Đại tẩu còn nhớ ngày xưa không? Ngày xưa từng đáp ứng tẩu tử chuyện đó, Dược Thiên Sầu vẫn chưa từng quên qua."
Thân thể mềm mại của Ngu Cơ chấn động, hai tròng mắt hiện ra thần thái, vẻ vui mừng dần dần hiện lên trên mặt, cắn cắn môi, gật đầu nói: "Nhọc tiên sinh quan tâm."
"Tẩu tử không cần kinh ngạc, cứ an tâm đợi, khi nào ta giải quyết mọi chuyện trong tay, ta sẽ đích thân đến Âm Phong Cốc bái kiến tẩu tử, đến lúc đó nói chuyện cũng không trễ." Dược Thiên Sầu cười nói.
Ngươi tới Âm Phong Cốc? Vậy thì không thể tốt hơn! Trên mặt Ngu Cơ nhất thời khôi phục dáng cười duyên ngày xưa, hạ thấp người nói: "Ngu Cơ tùy thời xin đợi tiên sinh đại giá quang lâm." Nàng vì chuyện Dược Thiên Sầu vẫn còn để bụng lời hứa với nàng ngày xưa, vô cùng vui vẻ, lại không biết là vì Dược Thiên Sầu vẫn nhớ thương Cửu U Minh động bên dưới Âm Phong Cốc.
"Tẩu tử đi thong thả." Dược Thiên Sầu ôm quyền cười nói.
Ngu Cơ như sinh ra sức sống, cười gật đầu, vừa muốn rời đi, bỗng nhiên đưa tay vỗ trán nói: "Có chuyện thiếu chút nữa đã quên nói cho tiên sinh, mấy ngày trước có một người một mình xông vào lãnh địa của ta bị bắt, thẩm vấn mới biết được, người này đến từ Phù Tiên Đảo, tên là Nghiêm Thác, nói là đến tìm con của hắn tên Nghiêm Thù. Vốn là muốn xử tử hắn, ai biết hắn lại nhắc tới danh hào của tiên sinh, nói là do tiên sinh báo cho hắn con của hắn đang ở Âm Phong Cốc, Ngu Cơ thấy hắn nhắc đến tên tiên sinh, nói vậy chuyện có nguyên nhân, liền tạm thời giam hắn lại, chẳng hay tiên sinh có nhận thức người này?"
Nghiêm Thác? Hắn tự nhiên nhận thức. Dược Thiên Sầu ngần người, thần tình lập tức có chút cổ quái, ngày xưa sau khi giết Nghiêm Thù con của hắn, bị hắn cứ cuốn lấy hỏi han, để thoát thân, liền thuận miệng lừa dối, nói Nghiêm Thù không chết, bị nhốt trong Âm Phong Cốc tại Yêu Quỷ Vực làm nô lệ, không nghĩ tới chuyện qua nhiều năm, lão tiểu tử sốt ruột cứu con, không ngờ dám một mình xông vào Yêu Quỷ Vực, thật đúng là không sợ chết.
"Hắc hắc! Người này ta nhận thức, là lão bằng hữu." Dược Thiên Sầu ngẫm lại đều nhịn không được nở nụ cười, bao hàm thâm ý nói: "Tẩu tử giúp ta xem kỹ người này, không nên giết chết là được, chờ ta rảnh rỗi sẽ đến vấn an hắn."
Một câu "không nên giết chết là được", bằng vào sự thông mình của Ngu Cơ tự nhiên biết giữa hai người có thù hận, thản nhiên cười nói: "Ngu Cơ hiểu được, tiên sinh dừng chân, Ngu Cơ xin cáo lui!"
"Không tiễn xa." Dược Thiên Sầu chắp tay, mắt thấy Ngu Cơ xoay người vung tay áo, hóa thành một đạo hôi ảnh cấp tốc lược khoảng không bay đi.
Ngu Cơ đi rồi, Mộc Nương Tử cầm một túi trữ vật và một khối ngọc điệp đi tới nghênh đón, cười nói: "Tiên sinh, trong túi trữ vật là lễ gặp mặt của các yêu vương và quỷ vương, ngọc điệp ghi lại danh sách người tặng."
Dược Thiên Sầu tiếp nhận, tiện tay ném vào túi trữ vật, hỏi: "Chuyện của ngươi lo liệu thế nào rồi? Hiện tại có thể theo ta đi sao?"
INghe vậy vùng lông mày Mộc Nương Tử hơi cau lại, có chút do dự nói: "Không dối gạt tiên sinh, đã liệu lý xong, nhưng có chuyện cần tiên sinh định đoạt, bản thể của ta ở trong trại, nếu như rời khỏi thời gian quá dài, sẽ có phiền phức, cần mỗi đoạn thời gian phải về một lần, chỉ sợ như vậy sẽ chọc cho chưởng hình sử đại nhân mất hứng, chẳng hay có thể đem bản thể của ta cùng nhổ trồng trên Thuận Thiên Đảo?"
"Nếu có thể nhổ trồng, ngươi cứ đồng thời mang theo đến Thuận Thiên Đảo là được rồi, việc này ta làm chủ, trở lại ta bầm báo với sư phụ, tin tưởng sư phụ sẽ không nói gì." Dược Thiên Sầu cứ như vậy đem sự tình quy định xuống tới, nếu Tất Trường Xuân đã thả quyền cho hắn, hắn sẽ không khách khí, hắn cũng không muốn để Tất Trường Xuân phải đi lo việc này, thật xa lạ!
"Tạ ơn tiên sinh!" Mộc Nương Tử lắc mình quay trở về trại, phỏng chừng là đi nhổ trồng chính bản thể của mình...
Thanh diễm u u tàn sát bừa bãi, đốt chết Vưu Phượng Kiều, rực lên một trận, phấp phồng bám vào trên người Dược Thiên Sầu, bao vây hắn lại. Dược Thiên Sầu đứng bên trong Thanh hỏa nhiếp lấy tâm phách người khác, cực kỳ quỷ dị, trên mặt mang theo nét cười, chậm rãi quét mắt nhìn bên dưới.
Lũ yêu quỷ vẻ mặt khiếp sợ, nghĩ không ra một đời yêu vương Vưu Phượng Kiều cứ như vậy bị tru giết, vừa rồi còn quyến rũ phong tình vạn chủng, đảo mắt đã hóa thành ứo bụi, thật không biết thanh sắc liệt diễm là thứ gì, rõ ràng không cảm giác được chút ôn độ, rồi lại bá đạo đến như vậy, mà Dược Thiên Sầu đứng trong đó lại đạm nhiên mỉm cười, tình cảnh này làm những người có mặt cả đời khó quên.
Người này thay đổi thất thường, khuôn mặt tươi cười giết người, so sánh với Tất Trường Xuân càng khó hầu hạ! Trong lòng lũ yêu quý hạ định luận, khi nhìn về phía Dược Thiên Sầu thì mỗi người câm như hến, nhưng không khỏi có cảm giác thỏ chết hồ bi.
Dược Thiên Sầu cần chính là hiệu quả này, giết Vưu Phượng Kiều chính là vì lập uy cho bản thân ngay trước mặt đám yêu vương và quỷ vương, nói cho tất cả biết hắn cũng không phải dễ chọc, bằng không người người đều học Vưu Phượng Kiều, chẳng phải sẽ lộn xộn. Mà hắn rất có khả năng tiếp nhận chức vụ chưởng hình sừ đời tiếp theo, còn có uy tín gì đáng nói, còn làm sao có thể uy hiếp Yêu Quỷ Vực diện tích rộng lớn đến như vậy? Lực uy hiếp của chưởng hình sử tại Yêu Quỷ Vực, hắn cần phải giữ gin.
Thanh hỏa yêu dị thiêu đốt bành trường bên ngoài thân bị bắt thu vào trong cơ thể, gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói: "Chư vị không cần kinh hoảng, ta cũng không phải là người lạm sát kẻ vô tội, Vưu Phượng Kiều mưu đồ gây rối, đã gạt ta trước, dĩ nhiên phải tru sát, sau khi trở về ta sẽ bầm báo gia sư, lập yêu vương khác."
Kỳ thực hắn cũng biết, nếu nhU Minh thật sự động thủ với Vưu Phượng Kiều, bằng tu vi của hắn sợ rằng không chiếm được chỗ tốt, ít nhất không thể đơn giản giết chết nàng ta, yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ dễ dàng đối phó như vậy sao? Then chốt là vì dâm uy của Tất Trường Xuân, Vưu Phượng Kiều không dám phản kháng, hơn nữa lại không biết trong người hắn mang Thanh hỏa bá đạo như vậy, trong nháy mắt là có thể phá đi yêu thể tu luyện ngàn năm của nàng ta, nếu như biết cuối cùng mình vẫn phải chết, cô ta cũng có thể dám liều mạng đánh cuộc.
"Tiên sinh anh minh." Lũ yêu quý nhất thời cùng kêu lên hành lễ. Chuyện đã như vậy, không ai sẽ vì một Vưu Phượng Kiều đã chết đi chọc phiền phức. Song song đối với Dược Thiên Sầu lại có nhận thức mới, chí ít trước đây Hạc Ly cũng không dám nói ra lời để Tất Trường Xuân lập ra yêu vương khác, Hạc Ly cũng không có bản lĩnh đơn giản tru sát yêu vương tu vi Độ Kiếp hậu kỳ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Ta vốn muốn nhượng chư vị đề cử một người có thể theo ta đến Thuận Thiên Đảo, nhưng chư vị lại chậm chạp không quyết, ta chỉ đành thay chư vị tuyển ra một người." Trên mặt Dược Thiên Sầu lại mang theo dáng tươi cười vô hại, nhìn quanh bên dưới nói: "Mộc Nương Từ làm việc cần cù, ta thật yên tâm, nói vậy sẽ không làm lỡ đại sự của gia sư. Chư vị còn có ý kiến bất đồng gì không? Có thì không ngại nói ra, ta nhất định thận ứọng suy nghĩ."
Vưu Phượng Kiều có định kiến đã bị ngươi làm thịt, chúng ta còn dám có ý kiến gì, vết xe đổ còn chưa đủ khắc sâu sao? Đây đều là lời nói trong lòng mọi người, tự nhiên không dám nói ra, trái lại còn lộ ra hình dạng vui lòng phục tùng cùng kêu lên hành lễ: "Tiên sinh anh minh, chúng ta không dị nghị."
"Như vậy rất tốt!" Dược Thiên Sầu ha ha cười nói, xoay người lại nói với Mộc Nương Tử: "Mộc Nương Tử, đem chuyện trong sơn trại giao phó lại, yêu vương nơi đây gia sư sẽ chọn người khác nhận chức, sau đó Thuận Thiên Đảo là nhà của ngươi."
"Tạ ơn tiên sinh thành toàn, Mộc Nương Tử vô cùng cảm kích!" Trong ánh mắt ước ao không gì sánh được của mọi người bên dưới, Mộc Nương Tử vui mừng kỳ lạ quỳ xuống hành đại lễ. Dược Thiên Sầu gật đầu, thản nhiên nhận lễ của nàng, xoay người lại nhìn mọi người cất cao giọng nói: "Hôm nay xem như đã gặp mặt chư vị, nhưng tại hạ cũng không thuận tiện dừng ở đây thời gian dài, còn thỉnh các vị đều tự tán đi về lãnh địa, ngày khác sẽ còn cơ hội gặp lại."
Lời này có ý muốn mọi người rời đi, nhưng đại bộ phận vẫn chưa nói được với hắn một câu, thật có điểm không quá cam tâm, nhưng lại không dám có ý kiến, vì vậy đều hành lễ nói: "Tiên sinh bảo trọng, chúng ta xin cáo lui!"
Một đám yêu ma quý quái lục tục đi ra ngoài sơn trại, Ngu Cơ liếc mắt nhìn lên trên thật sâu, muốn nói nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng, âm thầm thở dài, nhớ năm xưa khi Dược Thiên Sầu mới đến Yêu Quỷ Vực, muốn chết muốn sống chỉ do một ý niệm của nàng, hôm nay đã trở thành người dưới một người mà trên vạn người, tay cầm quyền to sinh sát trong Yêu Quỷ Vực, yêu vương cùng quý vương thân là nhất phương bá chủ trong Yêu Quý Vực là đã làm sao? Vưu Phượng Kiều trong Yêu Quý Vực được xem như nhân vật, hắn muốn giết là giết, hôm nay ai dám bất kính hắn? Chỉ mong hắn có thể nhớ kỹ lời thề năm xưa thôi!
Ngoài trại, lưa quang đủ màu lược khoảng không bay đi, Ngu Cơ có chút cô đơn bước đi cuối cùng, có vẻ càng dễ thấy. Ánh mắt Dược Thiên Sầu rơi vào dáng người
Chậm rãi của nàng thì hơi khựng lại, trên mặt nổi lên ý cười, la lớn: "Ngu Cơ tẩu tử xin dừng bước!"
Thân thể Ngu Cơ chấn động, chậm rãi xoay người lại. Dược Thiên Sầu cười hì hì bước tới, ôm quyền nói: "Ta tống tống tẩu tử."
"Không dám phiền tiên sinh đưa tiễn." Ngu Cơ hạ thấp người nói.
"Tẩu tử quá khách khí." Dược Thiên Sầu chỉ tay ra ngoài nói: "Mời!" Ngu Cơ không tiện cự tuyệt, cười khổ gật đầu đi theo hắn. Hai người đi tới bên ngoài trại, những yêu vương và quỷ vương khác đã đi sạch sẽ, Ngu Cơ hạ thấp người nói: "Tiên sinh dừng chân, Ngu Cơ cáo biệt."
Dược Thiên Sầu nhìn giai nhân quyến rũ trước mắt, cũng không nén được nhớ tới dáng dấp ngày xưa khi mới gặp gỡ nàng, trong quân doanh của Mông Duyên, nàng ngồi trên cao ôm tỷ bà, tận hiển tao nhã, phong cảnh như thế nào, hôm nay nhìn thấy mình cũng phải khuất phục. Chuyện cũ lướt qua trong đầu, hắn cười dài nói: "Đại tẩu còn nhớ ngày xưa không? Ngày xưa từng đáp ứng tẩu tử chuyện đó, Dược Thiên Sầu vẫn chưa từng quên qua."
Thân thể mềm mại của Ngu Cơ chấn động, hai tròng mắt hiện ra thần thái, vẻ vui mừng dần dần hiện lên trên mặt, cắn cắn môi, gật đầu nói: "Nhọc tiên sinh quan tâm."
"Tẩu tử không cần kinh ngạc, cứ an tâm đợi, khi nào ta giải quyết mọi chuyện trong tay, ta sẽ đích thân đến Âm Phong Cốc bái kiến tẩu tử, đến lúc đó nói chuyện cũng không trễ." Dược Thiên Sầu cười nói.
Ngươi tới Âm Phong Cốc? Vậy thì không thể tốt hơn! Trên mặt Ngu Cơ nhất thời khôi phục dáng cười duyên ngày xưa, hạ thấp người nói: "Ngu Cơ tùy thời xin đợi tiên sinh đại giá quang lâm." Nàng vì chuyện Dược Thiên Sầu vẫn còn để bụng lời hứa với nàng ngày xưa, vô cùng vui vẻ, lại không biết là vì Dược Thiên Sầu vẫn nhớ thương Cửu U Minh động bên dưới Âm Phong Cốc.
"Tẩu tử đi thong thả." Dược Thiên Sầu ôm quyền cười nói.
Ngu Cơ như sinh ra sức sống, cười gật đầu, vừa muốn rời đi, bỗng nhiên đưa tay vỗ trán nói: "Có chuyện thiếu chút nữa đã quên nói cho tiên sinh, mấy ngày trước có một người một mình xông vào lãnh địa của ta bị bắt, thẩm vấn mới biết được, người này đến từ Phù Tiên Đảo, tên là Nghiêm Thác, nói là đến tìm con của hắn tên Nghiêm Thù. Vốn là muốn xử tử hắn, ai biết hắn lại nhắc tới danh hào của tiên sinh, nói là do tiên sinh báo cho hắn con của hắn đang ở Âm Phong Cốc, Ngu Cơ thấy hắn nhắc đến tên tiên sinh, nói vậy chuyện có nguyên nhân, liền tạm thời giam hắn lại, chẳng hay tiên sinh có nhận thức người này?"
Nghiêm Thác? Hắn tự nhiên nhận thức. Dược Thiên Sầu ngần người, thần tình lập tức có chút cổ quái, ngày xưa sau khi giết Nghiêm Thù con của hắn, bị hắn cứ cuốn lấy hỏi han, để thoát thân, liền thuận miệng lừa dối, nói Nghiêm Thù không chết, bị nhốt trong Âm Phong Cốc tại Yêu Quỷ Vực làm nô lệ, không nghĩ tới chuyện qua nhiều năm, lão tiểu tử sốt ruột cứu con, không ngờ dám một mình xông vào Yêu Quỷ Vực, thật đúng là không sợ chết.
"Hắc hắc! Người này ta nhận thức, là lão bằng hữu." Dược Thiên Sầu ngẫm lại đều nhịn không được nở nụ cười, bao hàm thâm ý nói: "Tẩu tử giúp ta xem kỹ người này, không nên giết chết là được, chờ ta rảnh rỗi sẽ đến vấn an hắn."
Một câu "không nên giết chết là được", bằng vào sự thông mình của Ngu Cơ tự nhiên biết giữa hai người có thù hận, thản nhiên cười nói: "Ngu Cơ hiểu được, tiên sinh dừng chân, Ngu Cơ xin cáo lui!"
"Không tiễn xa." Dược Thiên Sầu chắp tay, mắt thấy Ngu Cơ xoay người vung tay áo, hóa thành một đạo hôi ảnh cấp tốc lược khoảng không bay đi.
Ngu Cơ đi rồi, Mộc Nương Tử cầm một túi trữ vật và một khối ngọc điệp đi tới nghênh đón, cười nói: "Tiên sinh, trong túi trữ vật là lễ gặp mặt của các yêu vương và quỷ vương, ngọc điệp ghi lại danh sách người tặng."
Dược Thiên Sầu tiếp nhận, tiện tay ném vào túi trữ vật, hỏi: "Chuyện của ngươi lo liệu thế nào rồi? Hiện tại có thể theo ta đi sao?"
INghe vậy vùng lông mày Mộc Nương Tử hơi cau lại, có chút do dự nói: "Không dối gạt tiên sinh, đã liệu lý xong, nhưng có chuyện cần tiên sinh định đoạt, bản thể của ta ở trong trại, nếu như rời khỏi thời gian quá dài, sẽ có phiền phức, cần mỗi đoạn thời gian phải về một lần, chỉ sợ như vậy sẽ chọc cho chưởng hình sử đại nhân mất hứng, chẳng hay có thể đem bản thể của ta cùng nhổ trồng trên Thuận Thiên Đảo?"
"Nếu có thể nhổ trồng, ngươi cứ đồng thời mang theo đến Thuận Thiên Đảo là được rồi, việc này ta làm chủ, trở lại ta bầm báo với sư phụ, tin tưởng sư phụ sẽ không nói gì." Dược Thiên Sầu cứ như vậy đem sự tình quy định xuống tới, nếu Tất Trường Xuân đã thả quyền cho hắn, hắn sẽ không khách khí, hắn cũng không muốn để Tất Trường Xuân phải đi lo việc này, thật xa lạ!
"Tạ ơn tiên sinh!" Mộc Nương Tử lắc mình quay trở về trại, phỏng chừng là đi nhổ trồng chính bản thể của mình...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thanh diễm u u tàn sát bừa bãi, đốt chết Vưu Phượng Kiều, rực lên một trận, phấp phồng bám vào trên người Dược Thiên Sầu, bao vây hắn lại. Dược Thiên Sầu đứng bên trong Thanh hỏa nhiếp lấy tâm phách người khác, cực kỳ quỷ dị, trên mặt mang theo nét cười, chậm rãi quét mắt nhìn bên dưới.
Lũ yêu quỷ vẻ mặt khiếp sợ, nghĩ không ra một đời yêu vương Vưu Phượng Kiều cứ như vậy bị tru giết, vừa rồi còn quyến rũ phong tình vạn chủng, đảo mắt đã hóa thành ứo bụi, thật không biết thanh sắc liệt diễm là thứ gì, rõ ràng không cảm giác được chút ôn độ, rồi lại bá đạo đến như vậy, mà Dược Thiên Sầu đứng trong đó lại đạm nhiên mỉm cười, tình cảnh này làm những người có mặt cả đời khó quên.
Người này thay đổi thất thường, khuôn mặt tươi cười giết người, so sánh với Tất Trường Xuân càng khó hầu hạ! Trong lòng lũ yêu quý hạ định luận, khi nhìn về phía Dược Thiên Sầu thì mỗi người câm như hến, nhưng không khỏi có cảm giác thỏ chết hồ bi.
Dược Thiên Sầu cần chính là hiệu quả này, giết Vưu Phượng Kiều chính là vì lập uy cho bản thân ngay trước mặt đám yêu vương và quỷ vương, nói cho tất cả biết hắn cũng không phải dễ chọc, bằng không người người đều học Vưu Phượng Kiều, chẳng phải sẽ lộn xộn. Mà hắn rất có khả năng tiếp nhận chức vụ chưởng hình sừ đời tiếp theo, còn có uy tín gì đáng nói, còn làm sao có thể uy hiếp Yêu Quỷ Vực diện tích rộng lớn đến như vậy? Lực uy hiếp của chưởng hình sử tại Yêu Quỷ Vực, hắn cần phải giữ gin.
Thanh hỏa yêu dị thiêu đốt bành trường bên ngoài thân bị bắt thu vào trong cơ thể, gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói: "Chư vị không cần kinh hoảng, ta cũng không phải là người lạm sát kẻ vô tội, Vưu Phượng Kiều mưu đồ gây rối, đã gạt ta trước, dĩ nhiên phải tru sát, sau khi trở về ta sẽ bầm báo gia sư, lập yêu vương khác."
Kỳ thực hắn cũng biết, nếu nhU Minh thật sự động thủ với Vưu Phượng Kiều, bằng tu vi của hắn sợ rằng không chiếm được chỗ tốt, ít nhất không thể đơn giản giết chết nàng ta, yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ dễ dàng đối phó như vậy sao? Then chốt là vì dâm uy của Tất Trường Xuân, Vưu Phượng Kiều không dám phản kháng, hơn nữa lại không biết trong người hắn mang Thanh hỏa bá đạo như vậy, trong nháy mắt là có thể phá đi yêu thể tu luyện ngàn năm của nàng ta, nếu như biết cuối cùng mình vẫn phải chết, cô ta cũng có thể dám liều mạng đánh cuộc.
"Tiên sinh anh minh." Lũ yêu quý nhất thời cùng kêu lên hành lễ. Chuyện đã như vậy, không ai sẽ vì một Vưu Phượng Kiều đã chết đi chọc phiền phức. Song song đối với Dược Thiên Sầu lại có nhận thức mới, chí ít trước đây Hạc Ly cũng không dám nói ra lời để Tất Trường Xuân lập ra yêu vương khác, Hạc Ly cũng không có bản lĩnh đơn giản tru sát yêu vương tu vi Độ Kiếp hậu kỳ. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
"Ta vốn muốn nhượng chư vị đề cử một người có thể theo ta đến Thuận Thiên Đảo, nhưng chư vị lại chậm chạp không quyết, ta chỉ đành thay chư vị tuyển ra một người." Trên mặt Dược Thiên Sầu lại mang theo dáng tươi cười vô hại, nhìn quanh bên dưới nói: "Mộc Nương Từ làm việc cần cù, ta thật yên tâm, nói vậy sẽ không làm lỡ đại sự của gia sư. Chư vị còn có ý kiến bất đồng gì không? Có thì không ngại nói ra, ta nhất định thận ứọng suy nghĩ."
Vưu Phượng Kiều có định kiến đã bị ngươi làm thịt, chúng ta còn dám có ý kiến gì, vết xe đổ còn chưa đủ khắc sâu sao? Đây đều là lời nói trong lòng mọi người, tự nhiên không dám nói ra, trái lại còn lộ ra hình dạng vui lòng phục tùng cùng kêu lên hành lễ: "Tiên sinh anh minh, chúng ta không dị nghị."
"Như vậy rất tốt!" Dược Thiên Sầu ha ha cười nói, xoay người lại nói với Mộc Nương Tử: "Mộc Nương Tử, đem chuyện trong sơn trại giao phó lại, yêu vương nơi đây gia sư sẽ chọn người khác nhận chức, sau đó Thuận Thiên Đảo là nhà của ngươi."
"Tạ ơn tiên sinh thành toàn, Mộc Nương Tử vô cùng cảm kích!" Trong ánh mắt ước ao không gì sánh được của mọi người bên dưới, Mộc Nương Tử vui mừng kỳ lạ quỳ xuống hành đại lễ. Dược Thiên Sầu gật đầu, thản nhiên nhận lễ của nàng, xoay người lại nhìn mọi người cất cao giọng nói: "Hôm nay xem như đã gặp mặt chư vị, nhưng tại hạ cũng không thuận tiện dừng ở đây thời gian dài, còn thỉnh các vị đều tự tán đi về lãnh địa, ngày khác sẽ còn cơ hội gặp lại."
Lời này có ý muốn mọi người rời đi, nhưng đại bộ phận vẫn chưa nói được với hắn một câu, thật có điểm không quá cam tâm, nhưng lại không dám có ý kiến, vì vậy đều hành lễ nói: "Tiên sinh bảo trọng, chúng ta xin cáo lui!"
Một đám yêu ma quý quái lục tục đi ra ngoài sơn trại, Ngu Cơ liếc mắt nhìn lên trên thật sâu, muốn nói nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng, âm thầm thở dài, nhớ năm xưa khi Dược Thiên Sầu mới đến Yêu Quỷ Vực, muốn chết muốn sống chỉ do một ý niệm của nàng, hôm nay đã trở thành người dưới một người mà trên vạn người, tay cầm quyền to sinh sát trong Yêu Quỷ Vực, yêu vương cùng quý vương thân là nhất phương bá chủ trong Yêu Quý Vực là đã làm sao? Vưu Phượng Kiều trong Yêu Quý Vực được xem như nhân vật, hắn muốn giết là giết, hôm nay ai dám bất kính hắn? Chỉ mong hắn có thể nhớ kỹ lời thề năm xưa thôi!
Ngoài trại, lưa quang đủ màu lược khoảng không bay đi, Ngu Cơ có chút cô đơn bước đi cuối cùng, có vẻ càng dễ thấy. Ánh mắt Dược Thiên Sầu rơi vào dáng người
Chậm rãi của nàng thì hơi khựng lại, trên mặt nổi lên ý cười, la lớn: "Ngu Cơ tẩu tử xin dừng bước!"
Thân thể Ngu Cơ chấn động, chậm rãi xoay người lại. Dược Thiên Sầu cười hì hì bước tới, ôm quyền nói: "Ta tống tống tẩu tử."
"Không dám phiền tiên sinh đưa tiễn." Ngu Cơ hạ thấp người nói.
"Tẩu tử quá khách khí." Dược Thiên Sầu chỉ tay ra ngoài nói: "Mời!" Ngu Cơ không tiện cự tuyệt, cười khổ gật đầu đi theo hắn. Hai người đi tới bên ngoài trại, những yêu vương và quỷ vương khác đã đi sạch sẽ, Ngu Cơ hạ thấp người nói: "Tiên sinh dừng chân, Ngu Cơ cáo biệt."
Dược Thiên Sầu nhìn giai nhân quyến rũ trước mắt, cũng không nén được nhớ tới dáng dấp ngày xưa khi mới gặp gỡ nàng, trong quân doanh của Mông Duyên, nàng ngồi trên cao ôm tỷ bà, tận hiển tao nhã, phong cảnh như thế nào, hôm nay nhìn thấy mình cũng phải khuất phục. Chuyện cũ lướt qua trong đầu, hắn cười dài nói: "Đại tẩu còn nhớ ngày xưa không? Ngày xưa từng đáp ứng tẩu tử chuyện đó, Dược Thiên Sầu vẫn chưa từng quên qua."
Thân thể mềm mại của Ngu Cơ chấn động, hai tròng mắt hiện ra thần thái, vẻ vui mừng dần dần hiện lên trên mặt, cắn cắn môi, gật đầu nói: "Nhọc tiên sinh quan tâm."
"Tẩu tử không cần kinh ngạc, cứ an tâm đợi, khi nào ta giải quyết mọi chuyện trong tay, ta sẽ đích thân đến Âm Phong Cốc bái kiến tẩu tử, đến lúc đó nói chuyện cũng không trễ." Dược Thiên Sầu cười nói.
Ngươi tới Âm Phong Cốc? Vậy thì không thể tốt hơn! Trên mặt Ngu Cơ nhất thời khôi phục dáng cười duyên ngày xưa, hạ thấp người nói: "Ngu Cơ tùy thời xin đợi tiên sinh đại giá quang lâm." Nàng vì chuyện Dược Thiên Sầu vẫn còn để bụng lời hứa với nàng ngày xưa, vô cùng vui vẻ, lại không biết là vì Dược Thiên Sầu vẫn nhớ thương Cửu U Minh động bên dưới Âm Phong Cốc.
"Tẩu tử đi thong thả." Dược Thiên Sầu ôm quyền cười nói.
Ngu Cơ như sinh ra sức sống, cười gật đầu, vừa muốn rời đi, bỗng nhiên đưa tay vỗ trán nói: "Có chuyện thiếu chút nữa đã quên nói cho tiên sinh, mấy ngày trước có một người một mình xông vào lãnh địa của ta bị bắt, thẩm vấn mới biết được, người này đến từ Phù Tiên Đảo, tên là Nghiêm Thác, nói là đến tìm con của hắn tên Nghiêm Thù. Vốn là muốn xử tử hắn, ai biết hắn lại nhắc tới danh hào của tiên sinh, nói là do tiên sinh báo cho hắn con của hắn đang ở Âm Phong Cốc, Ngu Cơ thấy hắn nhắc đến tên tiên sinh, nói vậy chuyện có nguyên nhân, liền tạm thời giam hắn lại, chẳng hay tiên sinh có nhận thức người này?"
Nghiêm Thác? Hắn tự nhiên nhận thức. Dược Thiên Sầu ngần người, thần tình lập tức có chút cổ quái, ngày xưa sau khi giết Nghiêm Thù con của hắn, bị hắn cứ cuốn lấy hỏi han, để thoát thân, liền thuận miệng lừa dối, nói Nghiêm Thù không chết, bị nhốt trong Âm Phong Cốc tại Yêu Quỷ Vực làm nô lệ, không nghĩ tới chuyện qua nhiều năm, lão tiểu tử sốt ruột cứu con, không ngờ dám một mình xông vào Yêu Quỷ Vực, thật đúng là không sợ chết.
"Hắc hắc! Người này ta nhận thức, là lão bằng hữu." Dược Thiên Sầu ngẫm lại đều nhịn không được nở nụ cười, bao hàm thâm ý nói: "Tẩu tử giúp ta xem kỹ người này, không nên giết chết là được, chờ ta rảnh rỗi sẽ đến vấn an hắn."
Một câu "không nên giết chết là được", bằng vào sự thông mình của Ngu Cơ tự nhiên biết giữa hai người có thù hận, thản nhiên cười nói: "Ngu Cơ hiểu được, tiên sinh dừng chân, Ngu Cơ xin cáo lui!"
"Không tiễn xa." Dược Thiên Sầu chắp tay, mắt thấy Ngu Cơ xoay người vung tay áo, hóa thành một đạo hôi ảnh cấp tốc lược khoảng không bay đi.
Ngu Cơ đi rồi, Mộc Nương Tử cầm một túi trữ vật và một khối ngọc điệp đi tới nghênh đón, cười nói: "Tiên sinh, trong túi trữ vật là lễ gặp mặt của các yêu vương và quỷ vương, ngọc điệp ghi lại danh sách người tặng."
Dược Thiên Sầu tiếp nhận, tiện tay ném vào túi trữ vật, hỏi: "Chuyện của ngươi lo liệu thế nào rồi? Hiện tại có thể theo ta đi sao?"
INghe vậy vùng lông mày Mộc Nương Tử hơi cau lại, có chút do dự nói: "Không dối gạt tiên sinh, đã liệu lý xong, nhưng có chuyện cần tiên sinh định đoạt, bản thể của ta ở trong trại, nếu như rời khỏi thời gian quá dài, sẽ có phiền phức, cần mỗi đoạn thời gian phải về một lần, chỉ sợ như vậy sẽ chọc cho chưởng hình sử đại nhân mất hứng, chẳng hay có thể đem bản thể của ta cùng nhổ trồng trên Thuận Thiên Đảo?"
"Nếu có thể nhổ trồng, ngươi cứ đồng thời mang theo đến Thuận Thiên Đảo là được rồi, việc này ta làm chủ, trở lại ta bầm báo với sư phụ, tin tưởng sư phụ sẽ không nói gì." Dược Thiên Sầu cứ như vậy đem sự tình quy định xuống tới, nếu Tất Trường Xuân đã thả quyền cho hắn, hắn sẽ không khách khí, hắn cũng không muốn để Tất Trường Xuân phải đi lo việc này, thật xa lạ!
"Tạ ơn tiên sinh!" Mộc Nương Tử lắc mình quay trở về trại, phỏng chừng là đi nhổ trồng chính bản thể của mình...