Bên trong từ đường nhất thời an tĩnh xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ không giải thích được. Đám ngưu nhân trong tu chân giới chỉ một thoáng đã chạy tới ba người, La Kình Thiên chạy tới thì còn dễ hiểu, nhưng ngay cả Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cũng chạy tới xem náo nhiệt gì? Mọi người nhìn về phía Dược Thiên Sầu, lẽ nào người này từ lúc nào đã kết mối thù với chính ma đệ nhất đại phái hay sao?
Võ Tứ Hải nhìn Dược Thiên Sầu có chút không biết nói gì, nhiều lần luận chứng đã xác nhận được, tiểu tử này quả nhiên là đi tới đâu đều sẽ xảy ra vấn đề nơi đó. La Kình Thiên đại biểu Đại La Tông không cần phải nói, mà Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cũng tuyệt đối tính là đại biểu của chính ma hai đại phái, hai phái tại tu chân giới muốn xử lý chuyện gì, thông thường đều để cho hai người làm đại biểu. Ba ngưu nhân cùng nhau chạy tới khi nghe tin Dược Thiên Sầu vừa lộ mặt, không phải vì hắn mới gọi là gặp quỷ.
Dược Thiên Sầu đứng một bên cau mày, ngâm ngâm cười nhạt không nói, hắn mặc kệ hai người khác, La Kinh Thiên khẳng định vì hắn mà đến.
Tộc trưởng tứ đại gia tộc, còn có sáu vị nguyên lão, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đều gật đầu, tựa hồ làm ra quyết định. Võ Tứ Hải đi tới bên người Dược Thiên Sầu, trầm giọng nói: "Chưởng môn Đại La Tông muốn gặp ngươi, chỉ sợ lúc này đã bày ra cao thủ Đại La Tông khắp bốn phía Võ gia, muốn thuận lợi đi ra Võ gia chỉ sợ thật không dễ dàng. Nếu như ngươi gật đầu xác nhận là đệ tử thân truyền của lão tổ tông, tứ đại gia tộc có liều mạng trở mặt với Đại La Tông cũng sẽ bảo vệ ngươi."
"Không cần!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ đột nhiên bắn ra, nhìn quanh bốn phía lạnh lùng nói: "Chỉ là chưởng môn Đại La Tông còn không cần dùng danh hào của sư phụ ta để bảo mệnh. Tử Y, chúng ta đi gặp tên La Kình Thiên kia." Một lời nói ngạo khí nghiêm nghị, nhất là phối hợp với cỗ khí thế, trong nháy mắt như biến thành hai người.
Tử Y nguyên vô cùng sùng kính Tất Trường Xuân, huống chi ngay chính sư phụ nàng còn tự cảm thán không bằng, trong cảm nhận của nàng còn không có ai có tư cách sánh vai với Tất Trường Xuân, lúc này nghe được Dược Thiên Sầu vừa nói như vậy, gương mặt chợt phủ một tầng sương lạnh, một chưởng môn nho nhỏ cũng xứng đánh đồng với Tất lão tiền bối? Lúc này nàng liền theo Dược Thiên Sầu đi ra khỏi từ đường.
Người trong từ đường đều trầm mặc, Võ Chân cùng những tộc lão trao đổi ánh mắt, than thở: "Tứ đại gia tộc do lão tổ tông một tay sáng lập, có thể nào ngồi xem đệ tử thân truyền của lão tổ tông gặp chuyện không may, nơi này có mấy lão già chúng ta, các ngươi bốn người đại biểu tứ đại gia tộc đứng ra bảo vệ hắn thôi!"
Bốn vị gia chủ cùng nhau lĩnh mệnh đi ra ngoài, song song mười trưởng lão Võ gia cũng gật đầu đi theo.
Nơi ở của Võ gia cùng Mạo Nhi Đảo chỉ cách nhau một con sông, Dược Thiên Sầu cùng Tử Y đi lên trên cầu, phóng mắt nhìn lại, bờ bên kia đã tập họp không ít người đang xem náo nhiệt, địa phương gần đầu cầu lại trống ra một mảnh lớn, chỉ có mấy người ít ỏi đang đóng. Phảng phất như cừu nhân không thể đứng chung, tự nhiên chính là Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán. Giữa hai người có một người đưa lưng về phía cầu, vóc người khôi ngô, thân mặc trường bào màu đen, bên cạnh còn có hai gã hộ vệ đứng cung kính, Diệp Hải Bình cũng khoanh tay đứng ngay một bên.
Chẳng lẽ người nọ là chưởng môn Đại La Tông La Kình Thiên? Dược Thiên Sầu hơi khép hai mắt, ánh mắt nhìn chăm chú vào trên lưng người nọ.
"Dược Thiên Sầu tới." Không biết là ai hô một tiếng, đoàn người vây xem lập tức rối loạn lên. Người mặc áo đen quay phắt lại, vừa vặn tiếp xúc với ánh mắt Dược Thiên Sầu...
Lúc này bốn vị gia chủ đi theo phía sau hai người, trái lại suất lĩnh mười Võ gia trưởng lão vượt lên trước hai người, đón mấy người bên đầu cầu đi đến, song phương lập tức cùng hàn huyên.
"Như thế này, vạn nhất nếu động thủ, không thể làm mất thể diện uy đanh sư phụ ta và sư phụ ngươi." Dược Thiên Sầu nói với Tử Y, cuối cùng còn không quên bổ sung một câu: "Sư phụ ta cho tới bây giờ chỉ biết chém giết, chứ không biết buông tha cho bất luận kẻ nào."
Ánh mắt Tử Y kiên định gật đầu, rốt cục Dược Thiên Sầu đã bắt trúng mạch của nàng, vạn sự dời ra Tất Trường Xuân, bảo đảm nàng vô cùng nghe lời, nha đầu này là người hâm mộ tuyệt đối trung thành của Tất Trường Xuân.
Hai người vừa đi đến đầu cầu, liền thấy Cừu Vô Oán đi tới, cười ha ha nói: "Dược lão đệ! Đã lâu không gặp!"
"Cừu tiền bối!" Dược Thiên Sầu đi đến nhiệt tình chắp tay chào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cừu Vô Oán thấy Tử Y đứng bên cạnh hắn khẽ giật mình, nói: "Đây chẳng lẽ là hồng phấn tri kỷ của lão đệ?"
"Không phải." Tử Y lạnh lùng phủ định hoàn toàn.
Cừu Vô Oán nguyên bản còn muốn trêu ghẹo vài câu, ai biết vừa nhìn thấy tu vi đối phưong còn cao hơn mình, lời nói đùa nhất thời nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được, hắn chỉ có chút kỳ quái, nữ tử có tu vi như vậy, trước đây vì sao hắn chưa nhìn thấy qua.
"Tiền bối tới nơi này có chuyện gì?" Dược Thiên Sầu hỏi.
"Không có việc gì." Cừu Vô Oán quay đầu cười hì hì nhìn La Kình Thiên và Đông Phương Trường Ngạo liếc mắt, nói: "Đầu tiên, ta chỉ là đến xem náo nhiệt. Thứ nhì, nghe nói lão đệ hiện thân tại Võ gia, ta cố ý tới hỏi một chút, lão đệ có hứng thú gia nhấp Vạn Ma Cung hay không?"
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt La Kình Thiên va chạm với ánh mắt Cừu Vô Oán, La Kình Thiên ngừng cuộc nói chuyện với tứ đại gia chủ, hướng bên này chậm rãi đi tới, ánh mắt chuyển qua trên người Dược Thiên Sầu, hỏi: "Ngươi là Dược Thiên Sầu?"
La Kình Thiên là một lão giả cường tráng, tóc ngăm đen, có đôi mày kiếm tuyết trắng, ánh mắt lạnh lùng mà trầm ổn, khí thế thượng vị giả hiển lộ không thể nghi ngờ. Dược Thiên Sầu đánh giá hắn, nhàn nhạt trà lời: "Đúng vậy, không biết La chưởng môn điểm danh muốn gặp tại hạ, là có chuyện gì?"
"Dược Thiên Sầu, lẽ nào ngươi cho rằng ngày hôm nay chỉ cần giả bộ hồ đồ là có thể xong chuyện sao?" La Kình Thiên trầm giọng quát, khí tức bạo ngược nhàn nhạt từ trong thân thể hắn phát ra, ra vẻ tùy thời đều có khà năng động thủ.
Lúc này bốn vị gia chủ trao đổi ánh mắt, cùng đi tới, đứng ở phía sau Dược Thiên Sầu, ý tứ không cần nói cũng biết. Đoàn người vây xem chung quanh lại rối loạn, tứ đại gia tộc rõ ràng cho thấy thái độ đứng bên phía Dược Thiên Sầu, đây chẳng phải muốn thành kẻ địch của Đại La Tông?
Cừu Vô Oán ánh mắt sáng lên, chỉ cười mà không nói, hắc hắc: "Có điểm ý tứ." Bước chân hắn xê dịch, không ngờ lại đứng ngang hàng cùng tứ đại giã chủ.
Ma đạo cùng chính đạo đối nghịch cũng là chuyện quá mức bình thường, La Kình Thiên không nhìn Cừu Vô Oán, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bốn vị gia chù, trầm giọng nói: "Tứ đại gia tộc muốn thành địch nhân với Đại La Tông?"
"Không dám." Võ Tứ Hải ôm quyền nói: "Dược Thiên Sầu là khách nhân do tứ đại gia tộc mòi tới, tứ đại gia tộc không thể để khách nhân gặp chuyện không may trên địa bàn của mình."
Lời này nói rất rõ ràng, đó là ngày hôm nay tứ đại gia tộc nhất định bảo hộ Dược Thiên Sầu, dù cho có phải đối nghịch với Đại La Tông. Vùng lông mày tuyết trắng của Đại La Tông nhướng lên, bầu không khí trong nháy mắt liền khẩn trương.
Đông Phương Trường Ngạo đi tới nói: "Hôm nay là giờ phút nguy nan của Hoa Hạ tu chân giới, là thời gian nên cùng nhau chống đỡ kẻ thù bên ngoài, giữa các phái không thể khởi nội chiến tự loạn trận tuyến, ta đại biểu Phù Tiên Đảo khuyên chư vị vạn sự hảo hảo thương lượng."
La Kình Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ Đông Phưong trường lão muốn ngăn cản ta báo thù giết con?"
Đông Phương Trường Ngạo xua tay nói: "La chưởng môn hiểu lầm rồi, nghe nói La chưởng môn muốn đến Võ gia, ta liền lập tức được phái tới đây. Trước khi tới, chưởng môn Phù Tiên Đảo chúng ta luôn mãi dặn dò, nếu như là ân oán cá nhân, Phù Tiên Đảo không cần nhúng tay, nhưng nếu như liên lụy tới tranh đấu môn phái, ảnh hưởng quá lớn, Phù Tiên Đảo phải xuất thủ can thiệp."
"Đông Phưong Trường Ngạo, ngươi lấy Phù Tiên Đảo để áp ta? Chẳng lẽ nghĩ ta sợ Phù Tiên Đảo của ngươi phải không?" La Kình Thiên trầm giọng quát.
"La chưởng môn ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, chỉ là hiện tại tình thế tu chân giới nguy cấp, ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ta. Lúc này thật sự không nên mở rộng ân oán riêng tư, hi vọng La chưởng môn nghĩ lại." Đông Phương Trường Ngạo khuyên bảo nói.
"Được!" La Kình Thiên bỗng nhiên chỉ vào Dược Thiên Sầu quát: "Hiện tại ta vứt bỏ chức chưởng môn tôn sư, tìm hắn chấm dứt ân oán riêng tư, hắn chịu đáp ứng sao?"
Đông Phưong Trường Ngạo nhíu mày, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, ý của ngươi như thế nào?"
Dược Thiên Sầu còn chưa đáp lời, đã thấy gương mặt Tử Y lạnh như sương bước về phía trước một bước, nhìn La Kình Thiên lạnh lùng nói: "Ngươi là chưởng môn Đại La Tông? Lẽ nào chán sống?"
Một nữ tử còn trẻ tuổi không ngờ dám nói như vậy với chưởng môn Đại La Tông, mọi người kinh hãi, khi bọn họ phát hiện nhìn không thấu tu vi của Tử Y, đều không còn gì để nói.
"Tử Y, trở về." Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Tử Y, nhàn nhạt cười nói: "Đã có người chỉ vào mũi tìm ta, ta làm sao có thể lui bước, để ta giao thủ cùng chưởng môn Đại La Tông danh chấn thiên hạ, xem hắn có bao nhiêu lọi hại..."
Bên trong từ đường nhất thời an tĩnh xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ không giải thích được. Đám ngưu nhân trong tu chân giới chỉ một thoáng đã chạy tới ba người, La Kình Thiên chạy tới thì còn dễ hiểu, nhưng ngay cả Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cũng chạy tới xem náo nhiệt gì? Mọi người nhìn về phía Dược Thiên Sầu, lẽ nào người này từ lúc nào đã kết mối thù với chính ma đệ nhất đại phái hay sao?
Võ Tứ Hải nhìn Dược Thiên Sầu có chút không biết nói gì, nhiều lần luận chứng đã xác nhận được, tiểu tử này quả nhiên là đi tới đâu đều sẽ xảy ra vấn đề nơi đó. La Kình Thiên đại biểu Đại La Tông không cần phải nói, mà Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cũng tuyệt đối tính là đại biểu của chính ma hai đại phái, hai phái tại tu chân giới muốn xử lý chuyện gì, thông thường đều để cho hai người làm đại biểu. Ba ngưu nhân cùng nhau chạy tới khi nghe tin Dược Thiên Sầu vừa lộ mặt, không phải vì hắn mới gọi là gặp quỷ.
Dược Thiên Sầu đứng một bên cau mày, ngâm ngâm cười nhạt không nói, hắn mặc kệ hai người khác, La Kinh Thiên khẳng định vì hắn mà đến.
Tộc trưởng tứ đại gia tộc, còn có sáu vị nguyên lão, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đều gật đầu, tựa hồ làm ra quyết định. Võ Tứ Hải đi tới bên người Dược Thiên Sầu, trầm giọng nói: "Chưởng môn Đại La Tông muốn gặp ngươi, chỉ sợ lúc này đã bày ra cao thủ Đại La Tông khắp bốn phía Võ gia, muốn thuận lợi đi ra Võ gia chỉ sợ thật không dễ dàng. Nếu như ngươi gật đầu xác nhận là đệ tử thân truyền của lão tổ tông, tứ đại gia tộc có liều mạng trở mặt với Đại La Tông cũng sẽ bảo vệ ngươi."
"Không cần!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ đột nhiên bắn ra, nhìn quanh bốn phía lạnh lùng nói: "Chỉ là chưởng môn Đại La Tông còn không cần dùng danh hào của sư phụ ta để bảo mệnh. Tử Y, chúng ta đi gặp tên La Kình Thiên kia." Một lời nói ngạo khí nghiêm nghị, nhất là phối hợp với cỗ khí thế, trong nháy mắt như biến thành hai người.
Tử Y nguyên vô cùng sùng kính Tất Trường Xuân, huống chi ngay chính sư phụ nàng còn tự cảm thán không bằng, trong cảm nhận của nàng còn không có ai có tư cách sánh vai với Tất Trường Xuân, lúc này nghe được Dược Thiên Sầu vừa nói như vậy, gương mặt chợt phủ một tầng sương lạnh, một chưởng môn nho nhỏ cũng xứng đánh đồng với Tất lão tiền bối? Lúc này nàng liền theo Dược Thiên Sầu đi ra khỏi từ đường.
Người trong từ đường đều trầm mặc, Võ Chân cùng những tộc lão trao đổi ánh mắt, than thở: "Tứ đại gia tộc do lão tổ tông một tay sáng lập, có thể nào ngồi xem đệ tử thân truyền của lão tổ tông gặp chuyện không may, nơi này có mấy lão già chúng ta, các ngươi bốn người đại biểu tứ đại gia tộc đứng ra bảo vệ hắn thôi!"
Bốn vị gia chủ cùng nhau lĩnh mệnh đi ra ngoài, song song mười trưởng lão Võ gia cũng gật đầu đi theo.
Nơi ở của Võ gia cùng Mạo Nhi Đảo chỉ cách nhau một con sông, Dược Thiên Sầu cùng Tử Y đi lên trên cầu, phóng mắt nhìn lại, bờ bên kia đã tập họp không ít người đang xem náo nhiệt, địa phương gần đầu cầu lại trống ra một mảnh lớn, chỉ có mấy người ít ỏi đang đóng. Phảng phất như cừu nhân không thể đứng chung, tự nhiên chính là Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán. Giữa hai người có một người đưa lưng về phía cầu, vóc người khôi ngô, thân mặc trường bào màu đen, bên cạnh còn có hai gã hộ vệ đứng cung kính, Diệp Hải Bình cũng khoanh tay đứng ngay một bên.
Chẳng lẽ người nọ là chưởng môn Đại La Tông La Kình Thiên? Dược Thiên Sầu hơi khép hai mắt, ánh mắt nhìn chăm chú vào trên lưng người nọ.
"Dược Thiên Sầu tới." Không biết là ai hô một tiếng, đoàn người vây xem lập tức rối loạn lên. Người mặc áo đen quay phắt lại, vừa vặn tiếp xúc với ánh mắt Dược Thiên Sầu...
Lúc này bốn vị gia chủ đi theo phía sau hai người, trái lại suất lĩnh mười Võ gia trưởng lão vượt lên trước hai người, đón mấy người bên đầu cầu đi đến, song phương lập tức cùng hàn huyên.
"Như thế này, vạn nhất nếu động thủ, không thể làm mất thể diện uy đanh sư phụ ta và sư phụ ngươi." Dược Thiên Sầu nói với Tử Y, cuối cùng còn không quên bổ sung một câu: "Sư phụ ta cho tới bây giờ chỉ biết chém giết, chứ không biết buông tha cho bất luận kẻ nào."
Ánh mắt Tử Y kiên định gật đầu, rốt cục Dược Thiên Sầu đã bắt trúng mạch của nàng, vạn sự dời ra Tất Trường Xuân, bảo đảm nàng vô cùng nghe lời, nha đầu này là người hâm mộ tuyệt đối trung thành của Tất Trường Xuân.
Hai người vừa đi đến đầu cầu, liền thấy Cừu Vô Oán đi tới, cười ha ha nói: "Dược lão đệ! Đã lâu không gặp!"
"Cừu tiền bối!" Dược Thiên Sầu đi đến nhiệt tình chắp tay chào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cừu Vô Oán thấy Tử Y đứng bên cạnh hắn khẽ giật mình, nói: "Đây chẳng lẽ là hồng phấn tri kỷ của lão đệ?"
"Không phải." Tử Y lạnh lùng phủ định hoàn toàn.
Cừu Vô Oán nguyên bản còn muốn trêu ghẹo vài câu, ai biết vừa nhìn thấy tu vi đối phưong còn cao hơn mình, lời nói đùa nhất thời nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được, hắn chỉ có chút kỳ quái, nữ tử có tu vi như vậy, trước đây vì sao hắn chưa nhìn thấy qua.
"Tiền bối tới nơi này có chuyện gì?" Dược Thiên Sầu hỏi.
"Không có việc gì." Cừu Vô Oán quay đầu cười hì hì nhìn La Kình Thiên và Đông Phương Trường Ngạo liếc mắt, nói: "Đầu tiên, ta chỉ là đến xem náo nhiệt. Thứ nhì, nghe nói lão đệ hiện thân tại Võ gia, ta cố ý tới hỏi một chút, lão đệ có hứng thú gia nhấp Vạn Ma Cung hay không?"
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt La Kình Thiên va chạm với ánh mắt Cừu Vô Oán, La Kình Thiên ngừng cuộc nói chuyện với tứ đại gia chủ, hướng bên này chậm rãi đi tới, ánh mắt chuyển qua trên người Dược Thiên Sầu, hỏi: "Ngươi là Dược Thiên Sầu?"
La Kình Thiên là một lão giả cường tráng, tóc ngăm đen, có đôi mày kiếm tuyết trắng, ánh mắt lạnh lùng mà trầm ổn, khí thế thượng vị giả hiển lộ không thể nghi ngờ. Dược Thiên Sầu đánh giá hắn, nhàn nhạt trà lời: "Đúng vậy, không biết La chưởng môn điểm danh muốn gặp tại hạ, là có chuyện gì?"
"Dược Thiên Sầu, lẽ nào ngươi cho rằng ngày hôm nay chỉ cần giả bộ hồ đồ là có thể xong chuyện sao?" La Kình Thiên trầm giọng quát, khí tức bạo ngược nhàn nhạt từ trong thân thể hắn phát ra, ra vẻ tùy thời đều có khà năng động thủ.
Lúc này bốn vị gia chủ trao đổi ánh mắt, cùng đi tới, đứng ở phía sau Dược Thiên Sầu, ý tứ không cần nói cũng biết. Đoàn người vây xem chung quanh lại rối loạn, tứ đại gia tộc rõ ràng cho thấy thái độ đứng bên phía Dược Thiên Sầu, đây chẳng phải muốn thành kẻ địch của Đại La Tông?
Cừu Vô Oán ánh mắt sáng lên, chỉ cười mà không nói, hắc hắc: "Có điểm ý tứ." Bước chân hắn xê dịch, không ngờ lại đứng ngang hàng cùng tứ đại giã chủ.
Ma đạo cùng chính đạo đối nghịch cũng là chuyện quá mức bình thường, La Kình Thiên không nhìn Cừu Vô Oán, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bốn vị gia chù, trầm giọng nói: "Tứ đại gia tộc muốn thành địch nhân với Đại La Tông?"
"Không dám." Võ Tứ Hải ôm quyền nói: "Dược Thiên Sầu là khách nhân do tứ đại gia tộc mòi tới, tứ đại gia tộc không thể để khách nhân gặp chuyện không may trên địa bàn của mình."
Lời này nói rất rõ ràng, đó là ngày hôm nay tứ đại gia tộc nhất định bảo hộ Dược Thiên Sầu, dù cho có phải đối nghịch với Đại La Tông. Vùng lông mày tuyết trắng của Đại La Tông nhướng lên, bầu không khí trong nháy mắt liền khẩn trương.
Đông Phương Trường Ngạo đi tới nói: "Hôm nay là giờ phút nguy nan của Hoa Hạ tu chân giới, là thời gian nên cùng nhau chống đỡ kẻ thù bên ngoài, giữa các phái không thể khởi nội chiến tự loạn trận tuyến, ta đại biểu Phù Tiên Đảo khuyên chư vị vạn sự hảo hảo thương lượng."
La Kình Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ Đông Phưong trường lão muốn ngăn cản ta báo thù giết con?"
Đông Phương Trường Ngạo xua tay nói: "La chưởng môn hiểu lầm rồi, nghe nói La chưởng môn muốn đến Võ gia, ta liền lập tức được phái tới đây. Trước khi tới, chưởng môn Phù Tiên Đảo chúng ta luôn mãi dặn dò, nếu như là ân oán cá nhân, Phù Tiên Đảo không cần nhúng tay, nhưng nếu như liên lụy tới tranh đấu môn phái, ảnh hưởng quá lớn, Phù Tiên Đảo phải xuất thủ can thiệp."
"Đông Phưong Trường Ngạo, ngươi lấy Phù Tiên Đảo để áp ta? Chẳng lẽ nghĩ ta sợ Phù Tiên Đảo của ngươi phải không?" La Kình Thiên trầm giọng quát.
"La chưởng môn ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, chỉ là hiện tại tình thế tu chân giới nguy cấp, ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ta. Lúc này thật sự không nên mở rộng ân oán riêng tư, hi vọng La chưởng môn nghĩ lại." Đông Phương Trường Ngạo khuyên bảo nói.
"Được!" La Kình Thiên bỗng nhiên chỉ vào Dược Thiên Sầu quát: "Hiện tại ta vứt bỏ chức chưởng môn tôn sư, tìm hắn chấm dứt ân oán riêng tư, hắn chịu đáp ứng sao?"
Đông Phưong Trường Ngạo nhíu mày, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, ý của ngươi như thế nào?"
Dược Thiên Sầu còn chưa đáp lời, đã thấy gương mặt Tử Y lạnh như sương bước về phía trước một bước, nhìn La Kình Thiên lạnh lùng nói: "Ngươi là chưởng môn Đại La Tông? Lẽ nào chán sống?"
Một nữ tử còn trẻ tuổi không ngờ dám nói như vậy với chưởng môn Đại La Tông, mọi người kinh hãi, khi bọn họ phát hiện nhìn không thấu tu vi của Tử Y, đều không còn gì để nói.
"Tử Y, trở về." Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Tử Y, nhàn nhạt cười nói: "Đã có người chỉ vào mũi tìm ta, ta làm sao có thể lui bước, để ta giao thủ cùng chưởng môn Đại La Tông danh chấn thiên hạ, xem hắn có bao nhiêu lọi hại..."