"Dược lão đệ, ngươi có thể nghĩ cho rõ ràng." Cừu Vô Oán không cam lòng nói, con mắt không ngừng nhìn tứ đại gia chủ nháy mắt. Tứ đại gia chủ có chút sợ đến ngây người lúc này chợt tỉnh ngộ, cùng kêu lên nói: "Không được!"
Dược Thiên Sầu xua tay nhàn nhạt nói: "Không có gì không được, ân oán giữa ta và Đại La Tông sớm muộn gì cũng phải chấm dứt, hôm nay bất quá chỉ là sự bắt đầu. Tứ đại gia tộc nếu như nhận thức thân phận củã ta. Thì cũng đừng ngăn cản, đều lui ra cho tai TỦY!"
Nghe được tiếng gọi, Tử Y lập tức hiểu được ý tứ Dược Thiên Sầu, thân thể mềm mại chặn ngang giữa hắn và bốn vị gia chủ, gương mặt vô tình.
"Dược Thiên Sầu, nếu như ngươi xảy ra chuyện, chúng ta làm sao giao phó với các tộc lão, làm sao hướng lão..." Võ Tứ Hải có chút nóng nảy, thiếu chút nữa đã nói ra tên của lão tổ tông. Tuy rằng hắn chưa nói ra, nhưng ánh mắt người chung quanh đều lóe lên, đang âm thầm phỏng đoán, Dược Thiên Sầu rốt cục lại có thân phận gì, để tứ đại gia tộc dù tình nguyện trở mặt với Đại La Tông cũng muốn bảo vệ hắn.
La Kình Thiên sừng sốt hồi lâu, hắn chỉ nhất thời nói ra vì tức giận, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại thực sự đáp ứng, thật sự làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Lúc này hắn phục hồi lại tinh thần, lạnh lùng nhìn bốn vị gia chủ, hừ nói: "Hôm nay tuy rằng Hoa Hạ tu chân giới bị kẻ thù bên ngoài nhìn chằm chằm, nhưng nếu như tứ đại gia tộc các ngươi dẫn đầu khiêu khích Đại La Tông, vậy đừng trách Đại La Tông ta không tuân quy củ." Hắn nói xong phất hướng đoàn người vây quanh, nói: "Phiền phức chư vị đồng đạo tu chân giới làm chứng kiến."
Các tu sĩ vây xem nhất thời ồn ào hưởng ứng. Địa vị La Kình Thiên trong tu chân giới rất cao, tu sĩ bình thường dù muốn gặp mặt cũng khó, hiện tại lại có thể nhìn thấy hắn xuất thủ, hơn nữa đối thủ còn là Dược Thiên Sầu có danh xưng tu chân giới bại hoại, trận này xem như được nhìn náo nhiệt. Đối với oai hào của Dược Thiên Sầu, không biết hắn đã làm ra việc gì vô sỉ hay có người đố kỵ danh hào của hắn mà đặt cho hắn, cũng không biết từ thời gian nào truyền ra tới, dù sao nếu không họp sự thực, mọi người cũng đều gọi như thế.
Bị chụp mũ vào đỉnh đầu, vùng lông mày bốn gia chủ đều cau lại trao đổi ánh mắt, nhưng thoáng do dự. Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm La Kình Thiên, nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện cá nhân ta với Đại La Tông, không quan hệ với tứ đại gia tộc. Tử Y, thỉnh bốn vị gia chủ tránh ra."
Gương mặt Tử Y không chút biểu tình nhìn bốn người chằm chằm, chuyện tới hôm nay, bốn người cũng không thể nói gì hơn, bất đắc dĩ lắc đầu, thối lui sang một bên. Võ Tứ Hải dặn dò một vị trường lão Võ gia vài câu, vị trường lão cấp tốc hướng Võ gia lao đi, phỏng chừng là quay trở lại bầm báo.
Tranh đấu gần bẳt đầu, người đứng gần không muốn bị lan đến, lại không muốn bỏ qua trận náo nhiệt này, đều chen ngược về phía sau. Dù sao tu vi La Kình Thiên cao thâm, thật không may sẽ bị dư uy của trận đấu liên lụy, huống chi Tinh Diễm Quyết của Dược Thiên Sầu cũng không dễ chọc tới, nhưng mọi người lại không muốn đứng quá xa mà không được nhìn thấy rõ, vì vậy có không ít người thẳng thắn bay lên nóc nhà quan sát.
Một vùng sân rộng lớn như vậy rất nhanh được dọn trống cho hai người, chỉ có Đông Phưong Trường Ngạo bọn họ có tu vi cao thâm không sợ bị lan tới nên không lui ra quá xa. Dược Thiên Sầu và La Kình Thiên va chạm ánh mắt, một cỗ không khí mưa gió sắp đến đang chậm rãi nổi lên...
Đọi một hồi, trong ánh mắt La Kình Thiên đối Dược Thiên Sầu lộ ra vị đạo tán thưởng, hắn từ trên người Dược Thiên Sầu không nhìn ra được chút hoảng loạn hay kinh khủng nào, trong người trẻ tuổi, rất ít có người dám đối mặt chính mình như vậy, chỉ bằng vào phần can đảm này, đã là người bình thường không thể so sánh. Nguồn truyện:
Hắn không biết kể từ khi Dược Thiên Sầu đi theo Tất Trường Xuân, ánh mắt đã vượt hẳn ngày xưa, ở bên cạnh người siêu việt như Tất Trường Xuân quá lâu, ngay cà những yêu vương quỷ vương tu vi Độ Kiệp hậu kỳ hắn còn lười phản ứng, làm sao lại xem một người Độ Kiệp trung kỳ vào trong mắt, lại càng đừng nói tới chữ sợ.
Trong lúc đang hết sức căng thẳng, La Kình Thiên đột nhiên mở miệng nói: "Dược Thiên Sầu, quà nhiên danh bát hư truyền, là một người can đảm, nhưng lão phu không rõ, vì sao ngươi nhiều lần đối nghịch với Đại La Tông, thậm chí còn tru sát con trai độc nhất của lão phu?"
"La chưởng môn nói vậy đã lầm một việc, cũng không phải Dược Thiên Sầu ta nhiều lần đối nghịch với Đại La Tông, mà là Đại La Tông ỷ vào thế đại, nhiều lần khinh người quá đáng." Dược Thiên Sầu lạnh lùng trả lời.
La Kình Thiên nhướng mày, có chút tự phụ nói: "Lão phu tự tin ước thúc môn hạ rất nghiêm, tại sao có câu ỷ thế hiệp người."
"Ước thúc rất nghiêm? Chê cười!" Dược Thiên Sầu xuy giọng nói: "Ngày xưa ta mới bước vào tu chân giới, sư phụ đầu tiên của ta tại Thanh Quang Tông ngẫu nhiên đạt được một gốc linh thào Thất Thải Linh Chi, không khéo đụng phải người của Đại La Tông, kết quả đệ tử Đại La Tông của ngươi đoạt linh thào không nói, không ngờ cà người cũng không buông tha, gia sư vừa chết, ta cũng rơi vào hoàn cảnh chung quanh lưu lạc, đây là ước thúc rất nghiêm mà ngươi nói? Thứ hai, ngươi dạy con vô phương, dung túng con làm hại. Nhi tử La Tiêu Hán của ngươi không ngờ ở ngay trước công chúng bức nữ nhân của Dược Thiên Sầu ta bồi rượu, ngươi nói ta có nên xuất thủ giáo huấn hắn hay không? Đây cũng nói là ta đối nghịch với Đại La Tông sao? Bách Hoa Cốc, nhi tử ngươi nhớ thương mối thù trước đó, nhiều lần khiêu khích ta, bức ta quyết đấu với hắn, lúc này mới buộc ta hạ sát thù, lẽ nào ngươi muốn cho ta mặc cho hắn đánh giết? Việc này không phải do ta bịa đặt, cũng đã có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, vì sao đi tới trong miệng La chưởng môn ngươi, ngược lại thành việc ta nhiều lần đối nghịch với Đại La Tông? Một việc bị ta đụng tới, còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng liên tiếp bị ta đụng phải, lẽ nào chân tướng thì chỉ do Đại La Tông ngươi nói, đó là ước thúc rất nghiêm?"
Nói đến việc giảng đạo lý, Dược Thiên Sầu đã há mồm còn chưa từng sợ ai, vừa mở miệng, ngay trước mặt mọi người trong tu chân giới, đem hành vi phạm tội của Đại La Tông liệt kê từng việc, hình như chính hắn mới thuần túy bị Đại La Tông hãm hại. Tử
Y đứng một bên nhìn về phía Dược Thiên Sầu, đôi môi xinh đẹp khẽ mấp máy, thầm nghĩ, nguyên lai chuyện sư phụ biết được cũng không phải toàn bộ, rõ ràng trong chuyện này còn có ẳn tình khác.
Nghe vậy, đôi mày trắng của La Kình Thiên chợt run nhè nhẹ, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của hắn quay đầu lại nhìn đám đệ tử Đại La Tông Diệp Hải Bình lướt qua, mà ánh mắt những người đó có chút sợ hãi né tránh, ra vẻ chuyện Dược Thiên Sầu nói ra, thật sự ngay cà vị chưởng môn này cũng không hay biết rõ nội tình.
"Nói nhiều cũng không ý nghĩa, thù giết con lão phu nhất định phải báo." La Kình Thiên quay đầu, dừng một chút còn nói thêm: "Để tránh người trong thiên hạ nói lão phu ỷ thế hiệp người, dùng lớn hiệp nhỏ, lão phu nhường cho ngươi ba chiêu, nếu ngươi có thể kháng cự được một trăm chiêu dưới tay lão phu, lưu lại được tính mạng, lão phu bảo chứng ân oán giữa ngươi và Đại La Tông xóa bỏ, lão phu và Đại La Tông từ nay sẽ không tìm ngươi gây phiền phức, ngươi nghĩ như vậy có công bình?"
Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán nghe vậy đôi mày khẽ động, theo hai người xem ra, tuy rằng Dược Thiên Sầu không khà năng chống cự được một trăm chiêu của La Kình Thiên, nhưng La Kình Thiên nhiều ít còn cấp cho Dược Thiên Sầu lưu lại đường sống, không đến nỗi không chết không ngớt, xem ra là lời vừa rồi của Dược Thiên Sầu đã nổi lên một phen tác dụng. Trong đám người cũng liền nổi lên một trận nghị luận.
Ngươi không tìm ta phiền phức, lão tử sớm muộn muốn tìm Đại La Tông ngươi gây phiền phức. Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Đã chấm dứt ân oán, sẽ không có gì công bình hay không công bình, một phen hảo ý của La chưởng môn, Dược Thiên Sầu ta cũng không cảm kích."
"Ngươi động thủ trước đi! Sau ba chiêu, lão phu sẽ không hạ thủ lưu tình." La Kình Thiên nhướng mày, lớn tiếng nói: "Để lão phu lĩnh giáo Tinh Diễm Quyết của ngươi."
"Nhất định sẽ không cho ngươi thất vọng." Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lên cầu, vừa đi vừa nói chuyện: "Ngươi ta sẽ chấm dứt ân oán trên con sông này, miễn cho những cửa hàng gần đây tao trơng."
Con sông rộng chừng trăm thước, cầu cũng dài trăm thước, nước chảy chậm rãi dưới cầu. Dược Thiên Sầu vừa đi đến giữa cầu, bỗng nhiên nghe được tiếng gió rít truyền đến, nhìn lại, La Kình Thiên nhanh như chóp bắn tới, trong khoảnh khắc đã đứng cách hai ba thước.
Dược Thiên Sầu hơi kinh hãi, tốc độ thật nhanh, đều đã sẳp vượt qua thuán di.
Một đôi mày trắng hạ xuống, chiến ý dạt dào, La Kình Thiên trầm giọng nói: "Động thủ đi!"
Ánh mắt bốn phía lập tức tập trung trên cầu, không ít người thấy hai người đi lên cầu, lại xúm hai bên đầu cầu nhìn tới. Dược Thiên Sầu cũng không khách khí, tay áo vung lên, lập tức bắn ra trăm phi kiếm thanh sắc, xoay quanh bay lượn quanh người hắn. Ánh mắt La Kình Thiên chớp động nói: "Phi kiếm thật kỳ quái, pháp quyết ngự kiếm thật thần tuấn."
Tiếng vừa ra, hơn mười thanh phi kiếm hóa thành thanh mang, đã nhanh như sét đánh phóng tới. La Kình Thiên quát to: "Chiêu thứ nhất!" Cà người hóa thành một đạo hư ảnh từ trên cầu nhảy lên, khó khăn tránh né phi kiếm.
Dược Thiên Sầu kháp chỉ bí quyết, phi kiếm bắn ra quay lại rất nhanh, toàn bộ thanh mang đâm thẳng trời cao, truy theo La Kình Thiên. Trên không trung vang lên tiếng quát: "Chiêu thứ hai!" Chỉ thấy La Kình Thiên như diều gặp gió bỗng nhiên biến hướng, lách sang một bên, một đám thanh ảnh bay sát qua bên người.
Trong đám người vây xem vang lên một trận tiếng than sợ hãi, tốc độ phi hành nhanh như vậy, không ngờ không cần dừng lại liền có thể chuyển hướng, hơn nữa tốc độ không giảm, thật không hổ là chưởng môn Đại La Tông danh chán thiên hạ, tu vi quà nhiên không bình thường. Ngay cà Cừu Vô Oán cũng nhịn không được khen: "Khá lắm La Kình Thiên, thực sự là rất cao."
Mẹ nó! Phi kiếm không ngờ đều đuổi không kịp hắn, tốc độ của lão gia hỏa này thật sự biến thái. Hai mắt Dược Thiên Sầu khệp lại, cũng là tu vi Độ Kiếp trung kỳ, Hạc Ly còn kém La Kình Thiên, hai người hơn kém không chỉ một chút, ít nhất Hạc Ly không có phần năng lực này. Chỉ bí quyết biến động, trăm thanh phi kiếm xoay tròn, giống như phi long tại thiên cuồn cuộn, hướng La Kình Thiên đuổi theo.
"Chiêu thứ ba!" La Kình Thiên ở không trung hét lớn một tiếng, thân hình trầm xuống, nhanh như lưu tinh lần nữa thoát khỏi phi kiếm, cả người bắn về phía Dược Thiên Sầu đứng ngay giữa cầu...
Ba chiêu đã xong, đã tới lúc La Kình Thiên xuất thủ. Người bên dưới quan sát, nhất thời lo lắng cho Dược Thiên Sầu.
Bóng người gào thét mà đến, song chưởng Dược Thiên Sầu đưa ra, thanh sắc cuồng diễm bỗng nhiên bạo phát, trong khoảnh khắc lan tràn cả hai đầu chiếc cầu lớn, nhiệt độ cao đến kịch liệt, hầu như trong nháy mắt thiêu đốt cây cầu lón thành tro bụi. Những người đứng gần đầu cầu quan sát cuộc chiến, lại càng hoảng sợ, cấp tốc thoát đi, nhiệt độ cao đến kinh khủng quả thực làm tim kẻ khác phải đập nhanh không ngừng.
Trong hai tròng mắt Dược Thiên Sầu, dần dần hiện ra hai đóa thanh diễm, hắn ngẳng đầu đánh lên khoảng không một chưởng, thẳng hướng La Kình Thiên, một con thanh sắc hỏa long ttáng kiện liền nghênh hướng hắn phóng tới. La Kình Thiên đang phóng xuống lại càng hoảng sợ, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua thanh sắc hỏa diễm, thân hình còn chưa tới, liền cảm giác được nhiệt độ cao kinh tâm động phách. Một đạo cương khí hộ thể màu trắng trong nháy mắt bắn ra khỏi cơ thể, bao bọc cà người hắn đang lao xuống, lúc này lao thẳng vào thanh sắc hỏa diễm đang ập tới.
Người bên dưới quan sát, trợn tròn mắt chờ đợi kết quà. Ai biết La Kình Thiên vừa lao thẳng vào Thanh hỏa liền lập tức bắn ngược ra ngoài, trực tiếp lủi lên trời cao...Tử
Y đứng ngay bên dưới, thản nhiên cười, thầm nghĩ, người này khẳng định cũng không biết sự lợi hại của thanh sắc hỏa diễm của Dược Thiên Sầu, nhất định đã nếm khổ, ngay cà ta có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ còn không chịu nổi, làm sao chỉ có tu vi Độ Kiếp trung kỳ như ngươi có thể chịu nổi...
"Dược lão đệ, ngươi có thể nghĩ cho rõ ràng." Cừu Vô Oán không cam lòng nói, con mắt không ngừng nhìn tứ đại gia chủ nháy mắt. Tứ đại gia chủ có chút sợ đến ngây người lúc này chợt tỉnh ngộ, cùng kêu lên nói: "Không được!"
Dược Thiên Sầu xua tay nhàn nhạt nói: "Không có gì không được, ân oán giữa ta và Đại La Tông sớm muộn gì cũng phải chấm dứt, hôm nay bất quá chỉ là sự bắt đầu. Tứ đại gia tộc nếu như nhận thức thân phận củã ta. Thì cũng đừng ngăn cản, đều lui ra cho tai TỦY!"
Nghe được tiếng gọi, Tử Y lập tức hiểu được ý tứ Dược Thiên Sầu, thân thể mềm mại chặn ngang giữa hắn và bốn vị gia chủ, gương mặt vô tình.
"Dược Thiên Sầu, nếu như ngươi xảy ra chuyện, chúng ta làm sao giao phó với các tộc lão, làm sao hướng lão..." Võ Tứ Hải có chút nóng nảy, thiếu chút nữa đã nói ra tên của lão tổ tông. Tuy rằng hắn chưa nói ra, nhưng ánh mắt người chung quanh đều lóe lên, đang âm thầm phỏng đoán, Dược Thiên Sầu rốt cục lại có thân phận gì, để tứ đại gia tộc dù tình nguyện trở mặt với Đại La Tông cũng muốn bảo vệ hắn.
La Kình Thiên sừng sốt hồi lâu, hắn chỉ nhất thời nói ra vì tức giận, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại thực sự đáp ứng, thật sự làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Lúc này hắn phục hồi lại tinh thần, lạnh lùng nhìn bốn vị gia chủ, hừ nói: "Hôm nay tuy rằng Hoa Hạ tu chân giới bị kẻ thù bên ngoài nhìn chằm chằm, nhưng nếu như tứ đại gia tộc các ngươi dẫn đầu khiêu khích Đại La Tông, vậy đừng trách Đại La Tông ta không tuân quy củ." Hắn nói xong phất hướng đoàn người vây quanh, nói: "Phiền phức chư vị đồng đạo tu chân giới làm chứng kiến."
Các tu sĩ vây xem nhất thời ồn ào hưởng ứng. Địa vị La Kình Thiên trong tu chân giới rất cao, tu sĩ bình thường dù muốn gặp mặt cũng khó, hiện tại lại có thể nhìn thấy hắn xuất thủ, hơn nữa đối thủ còn là Dược Thiên Sầu có danh xưng tu chân giới bại hoại, trận này xem như được nhìn náo nhiệt. Đối với oai hào của Dược Thiên Sầu, không biết hắn đã làm ra việc gì vô sỉ hay có người đố kỵ danh hào của hắn mà đặt cho hắn, cũng không biết từ thời gian nào truyền ra tới, dù sao nếu không họp sự thực, mọi người cũng đều gọi như thế.
Bị chụp mũ vào đỉnh đầu, vùng lông mày bốn gia chủ đều cau lại trao đổi ánh mắt, nhưng thoáng do dự. Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm La Kình Thiên, nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện cá nhân ta với Đại La Tông, không quan hệ với tứ đại gia tộc. Tử Y, thỉnh bốn vị gia chủ tránh ra."
Gương mặt Tử Y không chút biểu tình nhìn bốn người chằm chằm, chuyện tới hôm nay, bốn người cũng không thể nói gì hơn, bất đắc dĩ lắc đầu, thối lui sang một bên. Võ Tứ Hải dặn dò một vị trường lão Võ gia vài câu, vị trường lão cấp tốc hướng Võ gia lao đi, phỏng chừng là quay trở lại bầm báo.
Tranh đấu gần bẳt đầu, người đứng gần không muốn bị lan đến, lại không muốn bỏ qua trận náo nhiệt này, đều chen ngược về phía sau. Dù sao tu vi La Kình Thiên cao thâm, thật không may sẽ bị dư uy của trận đấu liên lụy, huống chi Tinh Diễm Quyết của Dược Thiên Sầu cũng không dễ chọc tới, nhưng mọi người lại không muốn đứng quá xa mà không được nhìn thấy rõ, vì vậy có không ít người thẳng thắn bay lên nóc nhà quan sát.
Một vùng sân rộng lớn như vậy rất nhanh được dọn trống cho hai người, chỉ có Đông Phưong Trường Ngạo bọn họ có tu vi cao thâm không sợ bị lan tới nên không lui ra quá xa. Dược Thiên Sầu và La Kình Thiên va chạm ánh mắt, một cỗ không khí mưa gió sắp đến đang chậm rãi nổi lên...
Đọi một hồi, trong ánh mắt La Kình Thiên đối Dược Thiên Sầu lộ ra vị đạo tán thưởng, hắn từ trên người Dược Thiên Sầu không nhìn ra được chút hoảng loạn hay kinh khủng nào, trong người trẻ tuổi, rất ít có người dám đối mặt chính mình như vậy, chỉ bằng vào phần can đảm này, đã là người bình thường không thể so sánh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn không biết kể từ khi Dược Thiên Sầu đi theo Tất Trường Xuân, ánh mắt đã vượt hẳn ngày xưa, ở bên cạnh người siêu việt như Tất Trường Xuân quá lâu, ngay cà những yêu vương quỷ vương tu vi Độ Kiệp hậu kỳ hắn còn lười phản ứng, làm sao lại xem một người Độ Kiệp trung kỳ vào trong mắt, lại càng đừng nói tới chữ sợ.
Trong lúc đang hết sức căng thẳng, La Kình Thiên đột nhiên mở miệng nói: "Dược Thiên Sầu, quà nhiên danh bát hư truyền, là một người can đảm, nhưng lão phu không rõ, vì sao ngươi nhiều lần đối nghịch với Đại La Tông, thậm chí còn tru sát con trai độc nhất của lão phu?"
"La chưởng môn nói vậy đã lầm một việc, cũng không phải Dược Thiên Sầu ta nhiều lần đối nghịch với Đại La Tông, mà là Đại La Tông ỷ vào thế đại, nhiều lần khinh người quá đáng." Dược Thiên Sầu lạnh lùng trả lời.
La Kình Thiên nhướng mày, có chút tự phụ nói: "Lão phu tự tin ước thúc môn hạ rất nghiêm, tại sao có câu ỷ thế hiệp người."
"Ước thúc rất nghiêm? Chê cười!" Dược Thiên Sầu xuy giọng nói: "Ngày xưa ta mới bước vào tu chân giới, sư phụ đầu tiên của ta tại Thanh Quang Tông ngẫu nhiên đạt được một gốc linh thào Thất Thải Linh Chi, không khéo đụng phải người của Đại La Tông, kết quả đệ tử Đại La Tông của ngươi đoạt linh thào không nói, không ngờ cà người cũng không buông tha, gia sư vừa chết, ta cũng rơi vào hoàn cảnh chung quanh lưu lạc, đây là ước thúc rất nghiêm mà ngươi nói? Thứ hai, ngươi dạy con vô phương, dung túng con làm hại. Nhi tử La Tiêu Hán của ngươi không ngờ ở ngay trước công chúng bức nữ nhân của Dược Thiên Sầu ta bồi rượu, ngươi nói ta có nên xuất thủ giáo huấn hắn hay không? Đây cũng nói là ta đối nghịch với Đại La Tông sao? Bách Hoa Cốc, nhi tử ngươi nhớ thương mối thù trước đó, nhiều lần khiêu khích ta, bức ta quyết đấu với hắn, lúc này mới buộc ta hạ sát thù, lẽ nào ngươi muốn cho ta mặc cho hắn đánh giết? Việc này không phải do ta bịa đặt, cũng đã có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, vì sao đi tới trong miệng La chưởng môn ngươi, ngược lại thành việc ta nhiều lần đối nghịch với Đại La Tông? Một việc bị ta đụng tới, còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng liên tiếp bị ta đụng phải, lẽ nào chân tướng thì chỉ do Đại La Tông ngươi nói, đó là ước thúc rất nghiêm?"
Nói đến việc giảng đạo lý, Dược Thiên Sầu đã há mồm còn chưa từng sợ ai, vừa mở miệng, ngay trước mặt mọi người trong tu chân giới, đem hành vi phạm tội của Đại La Tông liệt kê từng việc, hình như chính hắn mới thuần túy bị Đại La Tông hãm hại. Tử
Y đứng một bên nhìn về phía Dược Thiên Sầu, đôi môi xinh đẹp khẽ mấp máy, thầm nghĩ, nguyên lai chuyện sư phụ biết được cũng không phải toàn bộ, rõ ràng trong chuyện này còn có ẳn tình khác.
Nghe vậy, đôi mày trắng của La Kình Thiên chợt run nhè nhẹ, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của hắn quay đầu lại nhìn đám đệ tử Đại La Tông Diệp Hải Bình lướt qua, mà ánh mắt những người đó có chút sợ hãi né tránh, ra vẻ chuyện Dược Thiên Sầu nói ra, thật sự ngay cà vị chưởng môn này cũng không hay biết rõ nội tình.
"Nói nhiều cũng không ý nghĩa, thù giết con lão phu nhất định phải báo." La Kình Thiên quay đầu, dừng một chút còn nói thêm: "Để tránh người trong thiên hạ nói lão phu ỷ thế hiệp người, dùng lớn hiệp nhỏ, lão phu nhường cho ngươi ba chiêu, nếu ngươi có thể kháng cự được một trăm chiêu dưới tay lão phu, lưu lại được tính mạng, lão phu bảo chứng ân oán giữa ngươi và Đại La Tông xóa bỏ, lão phu và Đại La Tông từ nay sẽ không tìm ngươi gây phiền phức, ngươi nghĩ như vậy có công bình?"
Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán nghe vậy đôi mày khẽ động, theo hai người xem ra, tuy rằng Dược Thiên Sầu không khà năng chống cự được một trăm chiêu của La Kình Thiên, nhưng La Kình Thiên nhiều ít còn cấp cho Dược Thiên Sầu lưu lại đường sống, không đến nỗi không chết không ngớt, xem ra là lời vừa rồi của Dược Thiên Sầu đã nổi lên một phen tác dụng. Trong đám người cũng liền nổi lên một trận nghị luận.
Ngươi không tìm ta phiền phức, lão tử sớm muộn muốn tìm Đại La Tông ngươi gây phiền phức. Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Đã chấm dứt ân oán, sẽ không có gì công bình hay không công bình, một phen hảo ý của La chưởng môn, Dược Thiên Sầu ta cũng không cảm kích."
"Ngươi động thủ trước đi! Sau ba chiêu, lão phu sẽ không hạ thủ lưu tình." La Kình Thiên nhướng mày, lớn tiếng nói: "Để lão phu lĩnh giáo Tinh Diễm Quyết của ngươi."
"Nhất định sẽ không cho ngươi thất vọng." Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lên cầu, vừa đi vừa nói chuyện: "Ngươi ta sẽ chấm dứt ân oán trên con sông này, miễn cho những cửa hàng gần đây tao trơng."
Con sông rộng chừng trăm thước, cầu cũng dài trăm thước, nước chảy chậm rãi dưới cầu. Dược Thiên Sầu vừa đi đến giữa cầu, bỗng nhiên nghe được tiếng gió rít truyền đến, nhìn lại, La Kình Thiên nhanh như chóp bắn tới, trong khoảnh khắc đã đứng cách hai ba thước.
Dược Thiên Sầu hơi kinh hãi, tốc độ thật nhanh, đều đã sẳp vượt qua thuán di.
Một đôi mày trắng hạ xuống, chiến ý dạt dào, La Kình Thiên trầm giọng nói: "Động thủ đi!"
Ánh mắt bốn phía lập tức tập trung trên cầu, không ít người thấy hai người đi lên cầu, lại xúm hai bên đầu cầu nhìn tới. Dược Thiên Sầu cũng không khách khí, tay áo vung lên, lập tức bắn ra trăm phi kiếm thanh sắc, xoay quanh bay lượn quanh người hắn. Ánh mắt La Kình Thiên chớp động nói: "Phi kiếm thật kỳ quái, pháp quyết ngự kiếm thật thần tuấn."
Tiếng vừa ra, hơn mười thanh phi kiếm hóa thành thanh mang, đã nhanh như sét đánh phóng tới. La Kình Thiên quát to: "Chiêu thứ nhất!" Cà người hóa thành một đạo hư ảnh từ trên cầu nhảy lên, khó khăn tránh né phi kiếm.
Dược Thiên Sầu kháp chỉ bí quyết, phi kiếm bắn ra quay lại rất nhanh, toàn bộ thanh mang đâm thẳng trời cao, truy theo La Kình Thiên. Trên không trung vang lên tiếng quát: "Chiêu thứ hai!" Chỉ thấy La Kình Thiên như diều gặp gió bỗng nhiên biến hướng, lách sang một bên, một đám thanh ảnh bay sát qua bên người.
Trong đám người vây xem vang lên một trận tiếng than sợ hãi, tốc độ phi hành nhanh như vậy, không ngờ không cần dừng lại liền có thể chuyển hướng, hơn nữa tốc độ không giảm, thật không hổ là chưởng môn Đại La Tông danh chán thiên hạ, tu vi quà nhiên không bình thường. Ngay cà Cừu Vô Oán cũng nhịn không được khen: "Khá lắm La Kình Thiên, thực sự là rất cao."
Mẹ nó! Phi kiếm không ngờ đều đuổi không kịp hắn, tốc độ của lão gia hỏa này thật sự biến thái. Hai mắt Dược Thiên Sầu khệp lại, cũng là tu vi Độ Kiếp trung kỳ, Hạc Ly còn kém La Kình Thiên, hai người hơn kém không chỉ một chút, ít nhất Hạc Ly không có phần năng lực này. Chỉ bí quyết biến động, trăm thanh phi kiếm xoay tròn, giống như phi long tại thiên cuồn cuộn, hướng La Kình Thiên đuổi theo.
"Chiêu thứ ba!" La Kình Thiên ở không trung hét lớn một tiếng, thân hình trầm xuống, nhanh như lưu tinh lần nữa thoát khỏi phi kiếm, cả người bắn về phía Dược Thiên Sầu đứng ngay giữa cầu...
Ba chiêu đã xong, đã tới lúc La Kình Thiên xuất thủ. Người bên dưới quan sát, nhất thời lo lắng cho Dược Thiên Sầu.
Bóng người gào thét mà đến, song chưởng Dược Thiên Sầu đưa ra, thanh sắc cuồng diễm bỗng nhiên bạo phát, trong khoảnh khắc lan tràn cả hai đầu chiếc cầu lớn, nhiệt độ cao đến kịch liệt, hầu như trong nháy mắt thiêu đốt cây cầu lón thành tro bụi. Những người đứng gần đầu cầu quan sát cuộc chiến, lại càng hoảng sợ, cấp tốc thoát đi, nhiệt độ cao đến kinh khủng quả thực làm tim kẻ khác phải đập nhanh không ngừng.
Trong hai tròng mắt Dược Thiên Sầu, dần dần hiện ra hai đóa thanh diễm, hắn ngẳng đầu đánh lên khoảng không một chưởng, thẳng hướng La Kình Thiên, một con thanh sắc hỏa long ttáng kiện liền nghênh hướng hắn phóng tới. La Kình Thiên đang phóng xuống lại càng hoảng sợ, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua thanh sắc hỏa diễm, thân hình còn chưa tới, liền cảm giác được nhiệt độ cao kinh tâm động phách. Một đạo cương khí hộ thể màu trắng trong nháy mắt bắn ra khỏi cơ thể, bao bọc cà người hắn đang lao xuống, lúc này lao thẳng vào thanh sắc hỏa diễm đang ập tới.
Người bên dưới quan sát, trợn tròn mắt chờ đợi kết quà. Ai biết La Kình Thiên vừa lao thẳng vào Thanh hỏa liền lập tức bắn ngược ra ngoài, trực tiếp lủi lên trời cao...Tử
Y đứng ngay bên dưới, thản nhiên cười, thầm nghĩ, người này khẳng định cũng không biết sự lợi hại của thanh sắc hỏa diễm của Dược Thiên Sầu, nhất định đã nếm khổ, ngay cà ta có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ còn không chịu nổi, làm sao chỉ có tu vi Độ Kiếp trung kỳ như ngươi có thể chịu nổi...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Dược lão đệ, ngươi có thể nghĩ cho rõ ràng." Cừu Vô Oán không cam lòng nói, con mắt không ngừng nhìn tứ đại gia chủ nháy mắt. Tứ đại gia chủ có chút sợ đến ngây người lúc này chợt tỉnh ngộ, cùng kêu lên nói: "Không được!"
Dược Thiên Sầu xua tay nhàn nhạt nói: "Không có gì không được, ân oán giữa ta và Đại La Tông sớm muộn gì cũng phải chấm dứt, hôm nay bất quá chỉ là sự bắt đầu. Tứ đại gia tộc nếu như nhận thức thân phận củã ta. Thì cũng đừng ngăn cản, đều lui ra cho tai TỦY!"
Nghe được tiếng gọi, Tử Y lập tức hiểu được ý tứ Dược Thiên Sầu, thân thể mềm mại chặn ngang giữa hắn và bốn vị gia chủ, gương mặt vô tình.
"Dược Thiên Sầu, nếu như ngươi xảy ra chuyện, chúng ta làm sao giao phó với các tộc lão, làm sao hướng lão..." Võ Tứ Hải có chút nóng nảy, thiếu chút nữa đã nói ra tên của lão tổ tông. Tuy rằng hắn chưa nói ra, nhưng ánh mắt người chung quanh đều lóe lên, đang âm thầm phỏng đoán, Dược Thiên Sầu rốt cục lại có thân phận gì, để tứ đại gia tộc dù tình nguyện trở mặt với Đại La Tông cũng muốn bảo vệ hắn.
La Kình Thiên sừng sốt hồi lâu, hắn chỉ nhất thời nói ra vì tức giận, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại thực sự đáp ứng, thật sự làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Lúc này hắn phục hồi lại tinh thần, lạnh lùng nhìn bốn vị gia chủ, hừ nói: "Hôm nay tuy rằng Hoa Hạ tu chân giới bị kẻ thù bên ngoài nhìn chằm chằm, nhưng nếu như tứ đại gia tộc các ngươi dẫn đầu khiêu khích Đại La Tông, vậy đừng trách Đại La Tông ta không tuân quy củ." Hắn nói xong phất hướng đoàn người vây quanh, nói: "Phiền phức chư vị đồng đạo tu chân giới làm chứng kiến."
Các tu sĩ vây xem nhất thời ồn ào hưởng ứng. Địa vị La Kình Thiên trong tu chân giới rất cao, tu sĩ bình thường dù muốn gặp mặt cũng khó, hiện tại lại có thể nhìn thấy hắn xuất thủ, hơn nữa đối thủ còn là Dược Thiên Sầu có danh xưng tu chân giới bại hoại, trận này xem như được nhìn náo nhiệt. Đối với oai hào của Dược Thiên Sầu, không biết hắn đã làm ra việc gì vô sỉ hay có người đố kỵ danh hào của hắn mà đặt cho hắn, cũng không biết từ thời gian nào truyền ra tới, dù sao nếu không họp sự thực, mọi người cũng đều gọi như thế.
Bị chụp mũ vào đỉnh đầu, vùng lông mày bốn gia chủ đều cau lại trao đổi ánh mắt, nhưng thoáng do dự. Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm La Kình Thiên, nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện cá nhân ta với Đại La Tông, không quan hệ với tứ đại gia tộc. Tử Y, thỉnh bốn vị gia chủ tránh ra."
Gương mặt Tử Y không chút biểu tình nhìn bốn người chằm chằm, chuyện tới hôm nay, bốn người cũng không thể nói gì hơn, bất đắc dĩ lắc đầu, thối lui sang một bên. Võ Tứ Hải dặn dò một vị trường lão Võ gia vài câu, vị trường lão cấp tốc hướng Võ gia lao đi, phỏng chừng là quay trở lại bầm báo.
Tranh đấu gần bẳt đầu, người đứng gần không muốn bị lan đến, lại không muốn bỏ qua trận náo nhiệt này, đều chen ngược về phía sau. Dù sao tu vi La Kình Thiên cao thâm, thật không may sẽ bị dư uy của trận đấu liên lụy, huống chi Tinh Diễm Quyết của Dược Thiên Sầu cũng không dễ chọc tới, nhưng mọi người lại không muốn đứng quá xa mà không được nhìn thấy rõ, vì vậy có không ít người thẳng thắn bay lên nóc nhà quan sát.
Một vùng sân rộng lớn như vậy rất nhanh được dọn trống cho hai người, chỉ có Đông Phưong Trường Ngạo bọn họ có tu vi cao thâm không sợ bị lan tới nên không lui ra quá xa. Dược Thiên Sầu và La Kình Thiên va chạm ánh mắt, một cỗ không khí mưa gió sắp đến đang chậm rãi nổi lên...
Đọi một hồi, trong ánh mắt La Kình Thiên đối Dược Thiên Sầu lộ ra vị đạo tán thưởng, hắn từ trên người Dược Thiên Sầu không nhìn ra được chút hoảng loạn hay kinh khủng nào, trong người trẻ tuổi, rất ít có người dám đối mặt chính mình như vậy, chỉ bằng vào phần can đảm này, đã là người bình thường không thể so sánh. Nguồn truyện:
Hắn không biết kể từ khi Dược Thiên Sầu đi theo Tất Trường Xuân, ánh mắt đã vượt hẳn ngày xưa, ở bên cạnh người siêu việt như Tất Trường Xuân quá lâu, ngay cà những yêu vương quỷ vương tu vi Độ Kiệp hậu kỳ hắn còn lười phản ứng, làm sao lại xem một người Độ Kiệp trung kỳ vào trong mắt, lại càng đừng nói tới chữ sợ.
Trong lúc đang hết sức căng thẳng, La Kình Thiên đột nhiên mở miệng nói: "Dược Thiên Sầu, quà nhiên danh bát hư truyền, là một người can đảm, nhưng lão phu không rõ, vì sao ngươi nhiều lần đối nghịch với Đại La Tông, thậm chí còn tru sát con trai độc nhất của lão phu?"
"La chưởng môn nói vậy đã lầm một việc, cũng không phải Dược Thiên Sầu ta nhiều lần đối nghịch với Đại La Tông, mà là Đại La Tông ỷ vào thế đại, nhiều lần khinh người quá đáng." Dược Thiên Sầu lạnh lùng trả lời.
La Kình Thiên nhướng mày, có chút tự phụ nói: "Lão phu tự tin ước thúc môn hạ rất nghiêm, tại sao có câu ỷ thế hiệp người."
"Ước thúc rất nghiêm? Chê cười!" Dược Thiên Sầu xuy giọng nói: "Ngày xưa ta mới bước vào tu chân giới, sư phụ đầu tiên của ta tại Thanh Quang Tông ngẫu nhiên đạt được một gốc linh thào Thất Thải Linh Chi, không khéo đụng phải người của Đại La Tông, kết quả đệ tử Đại La Tông của ngươi đoạt linh thào không nói, không ngờ cà người cũng không buông tha, gia sư vừa chết, ta cũng rơi vào hoàn cảnh chung quanh lưu lạc, đây là ước thúc rất nghiêm mà ngươi nói? Thứ hai, ngươi dạy con vô phương, dung túng con làm hại. Nhi tử La Tiêu Hán của ngươi không ngờ ở ngay trước công chúng bức nữ nhân của Dược Thiên Sầu ta bồi rượu, ngươi nói ta có nên xuất thủ giáo huấn hắn hay không? Đây cũng nói là ta đối nghịch với Đại La Tông sao? Bách Hoa Cốc, nhi tử ngươi nhớ thương mối thù trước đó, nhiều lần khiêu khích ta, bức ta quyết đấu với hắn, lúc này mới buộc ta hạ sát thù, lẽ nào ngươi muốn cho ta mặc cho hắn đánh giết? Việc này không phải do ta bịa đặt, cũng đã có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, vì sao đi tới trong miệng La chưởng môn ngươi, ngược lại thành việc ta nhiều lần đối nghịch với Đại La Tông? Một việc bị ta đụng tới, còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng liên tiếp bị ta đụng phải, lẽ nào chân tướng thì chỉ do Đại La Tông ngươi nói, đó là ước thúc rất nghiêm?"
Nói đến việc giảng đạo lý, Dược Thiên Sầu đã há mồm còn chưa từng sợ ai, vừa mở miệng, ngay trước mặt mọi người trong tu chân giới, đem hành vi phạm tội của Đại La Tông liệt kê từng việc, hình như chính hắn mới thuần túy bị Đại La Tông hãm hại. Tử
Y đứng một bên nhìn về phía Dược Thiên Sầu, đôi môi xinh đẹp khẽ mấp máy, thầm nghĩ, nguyên lai chuyện sư phụ biết được cũng không phải toàn bộ, rõ ràng trong chuyện này còn có ẳn tình khác.
Nghe vậy, đôi mày trắng của La Kình Thiên chợt run nhè nhẹ, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của hắn quay đầu lại nhìn đám đệ tử Đại La Tông Diệp Hải Bình lướt qua, mà ánh mắt những người đó có chút sợ hãi né tránh, ra vẻ chuyện Dược Thiên Sầu nói ra, thật sự ngay cà vị chưởng môn này cũng không hay biết rõ nội tình.
"Nói nhiều cũng không ý nghĩa, thù giết con lão phu nhất định phải báo." La Kình Thiên quay đầu, dừng một chút còn nói thêm: "Để tránh người trong thiên hạ nói lão phu ỷ thế hiệp người, dùng lớn hiệp nhỏ, lão phu nhường cho ngươi ba chiêu, nếu ngươi có thể kháng cự được một trăm chiêu dưới tay lão phu, lưu lại được tính mạng, lão phu bảo chứng ân oán giữa ngươi và Đại La Tông xóa bỏ, lão phu và Đại La Tông từ nay sẽ không tìm ngươi gây phiền phức, ngươi nghĩ như vậy có công bình?"
Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán nghe vậy đôi mày khẽ động, theo hai người xem ra, tuy rằng Dược Thiên Sầu không khà năng chống cự được một trăm chiêu của La Kình Thiên, nhưng La Kình Thiên nhiều ít còn cấp cho Dược Thiên Sầu lưu lại đường sống, không đến nỗi không chết không ngớt, xem ra là lời vừa rồi của Dược Thiên Sầu đã nổi lên một phen tác dụng. Trong đám người cũng liền nổi lên một trận nghị luận.
Ngươi không tìm ta phiền phức, lão tử sớm muộn muốn tìm Đại La Tông ngươi gây phiền phức. Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Đã chấm dứt ân oán, sẽ không có gì công bình hay không công bình, một phen hảo ý của La chưởng môn, Dược Thiên Sầu ta cũng không cảm kích."
"Ngươi động thủ trước đi! Sau ba chiêu, lão phu sẽ không hạ thủ lưu tình." La Kình Thiên nhướng mày, lớn tiếng nói: "Để lão phu lĩnh giáo Tinh Diễm Quyết của ngươi."
"Nhất định sẽ không cho ngươi thất vọng." Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lên cầu, vừa đi vừa nói chuyện: "Ngươi ta sẽ chấm dứt ân oán trên con sông này, miễn cho những cửa hàng gần đây tao trơng."
Con sông rộng chừng trăm thước, cầu cũng dài trăm thước, nước chảy chậm rãi dưới cầu. Dược Thiên Sầu vừa đi đến giữa cầu, bỗng nhiên nghe được tiếng gió rít truyền đến, nhìn lại, La Kình Thiên nhanh như chóp bắn tới, trong khoảnh khắc đã đứng cách hai ba thước.
Dược Thiên Sầu hơi kinh hãi, tốc độ thật nhanh, đều đã sẳp vượt qua thuán di.
Một đôi mày trắng hạ xuống, chiến ý dạt dào, La Kình Thiên trầm giọng nói: "Động thủ đi!"
Ánh mắt bốn phía lập tức tập trung trên cầu, không ít người thấy hai người đi lên cầu, lại xúm hai bên đầu cầu nhìn tới. Dược Thiên Sầu cũng không khách khí, tay áo vung lên, lập tức bắn ra trăm phi kiếm thanh sắc, xoay quanh bay lượn quanh người hắn. Ánh mắt La Kình Thiên chớp động nói: "Phi kiếm thật kỳ quái, pháp quyết ngự kiếm thật thần tuấn."
Tiếng vừa ra, hơn mười thanh phi kiếm hóa thành thanh mang, đã nhanh như sét đánh phóng tới. La Kình Thiên quát to: "Chiêu thứ nhất!" Cà người hóa thành một đạo hư ảnh từ trên cầu nhảy lên, khó khăn tránh né phi kiếm.
Dược Thiên Sầu kháp chỉ bí quyết, phi kiếm bắn ra quay lại rất nhanh, toàn bộ thanh mang đâm thẳng trời cao, truy theo La Kình Thiên. Trên không trung vang lên tiếng quát: "Chiêu thứ hai!" Chỉ thấy La Kình Thiên như diều gặp gió bỗng nhiên biến hướng, lách sang một bên, một đám thanh ảnh bay sát qua bên người.
Trong đám người vây xem vang lên một trận tiếng than sợ hãi, tốc độ phi hành nhanh như vậy, không ngờ không cần dừng lại liền có thể chuyển hướng, hơn nữa tốc độ không giảm, thật không hổ là chưởng môn Đại La Tông danh chán thiên hạ, tu vi quà nhiên không bình thường. Ngay cà Cừu Vô Oán cũng nhịn không được khen: "Khá lắm La Kình Thiên, thực sự là rất cao."
Mẹ nó! Phi kiếm không ngờ đều đuổi không kịp hắn, tốc độ của lão gia hỏa này thật sự biến thái. Hai mắt Dược Thiên Sầu khệp lại, cũng là tu vi Độ Kiếp trung kỳ, Hạc Ly còn kém La Kình Thiên, hai người hơn kém không chỉ một chút, ít nhất Hạc Ly không có phần năng lực này. Chỉ bí quyết biến động, trăm thanh phi kiếm xoay tròn, giống như phi long tại thiên cuồn cuộn, hướng La Kình Thiên đuổi theo.
"Chiêu thứ ba!" La Kình Thiên ở không trung hét lớn một tiếng, thân hình trầm xuống, nhanh như lưu tinh lần nữa thoát khỏi phi kiếm, cả người bắn về phía Dược Thiên Sầu đứng ngay giữa cầu...
Ba chiêu đã xong, đã tới lúc La Kình Thiên xuất thủ. Người bên dưới quan sát, nhất thời lo lắng cho Dược Thiên Sầu.
Bóng người gào thét mà đến, song chưởng Dược Thiên Sầu đưa ra, thanh sắc cuồng diễm bỗng nhiên bạo phát, trong khoảnh khắc lan tràn cả hai đầu chiếc cầu lớn, nhiệt độ cao đến kịch liệt, hầu như trong nháy mắt thiêu đốt cây cầu lón thành tro bụi. Những người đứng gần đầu cầu quan sát cuộc chiến, lại càng hoảng sợ, cấp tốc thoát đi, nhiệt độ cao đến kinh khủng quả thực làm tim kẻ khác phải đập nhanh không ngừng.
Trong hai tròng mắt Dược Thiên Sầu, dần dần hiện ra hai đóa thanh diễm, hắn ngẳng đầu đánh lên khoảng không một chưởng, thẳng hướng La Kình Thiên, một con thanh sắc hỏa long ttáng kiện liền nghênh hướng hắn phóng tới. La Kình Thiên đang phóng xuống lại càng hoảng sợ, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua thanh sắc hỏa diễm, thân hình còn chưa tới, liền cảm giác được nhiệt độ cao kinh tâm động phách. Một đạo cương khí hộ thể màu trắng trong nháy mắt bắn ra khỏi cơ thể, bao bọc cà người hắn đang lao xuống, lúc này lao thẳng vào thanh sắc hỏa diễm đang ập tới.
Người bên dưới quan sát, trợn tròn mắt chờ đợi kết quà. Ai biết La Kình Thiên vừa lao thẳng vào Thanh hỏa liền lập tức bắn ngược ra ngoài, trực tiếp lủi lên trời cao...Tử
Y đứng ngay bên dưới, thản nhiên cười, thầm nghĩ, người này khẳng định cũng không biết sự lợi hại của thanh sắc hỏa diễm của Dược Thiên Sầu, nhất định đã nếm khổ, ngay cà ta có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ còn không chịu nổi, làm sao chỉ có tu vi Độ Kiếp trung kỳ như ngươi có thể chịu nổi...