Biểu tình của Tất Trường Xuân phi thường đặc biệt, dùng câu nói, không biết phải dùng lời gì để diễn tả cũng không quá khoa trương, nhếch miệng hỏi: "Ngươi cưa cả vòng đập cửa của Minh Giới đại môn đem xuống luôn sao?"
"Cũng không lấy hết xuống, chỉ lộng có một cái. Bởi vì hai cái răng thú này phi thường kiên cố, cưa xuống cũng phải tốn không ít công phu." Dược Thiên Sầu gãi đầu nói.
Tử Y dù chưa từng trải qua, nhưng cũng tưởng tượng ra được Minh Giới đại môn là cái thứ gì, người này không ngờ dám...Tử Y trợn mắt líu lưỡi nhìn hắn, trong đầu nàng cũng xuất hiện bốn chữ "to gan lớn mật".
"Ba ba." Tiếng vỗ tay hoan nghênh vang lên, ánh mắt Lộng Trúc lưa luyến trên người hai thầy trò không dời, lắc đầu sợ hãi than: "Quả nhiên là thầy nào trò đó, ta bội phục sát đất. Hai thầy trò ngươi thực sự là tuyệt phối a." Lại như nhớ tới việc gì, lập tức nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Đồ vật đâu? Vòng gõ cửa có trên người ngươi hay không? Lấy ra cho ta nhìn xem nào."
Dược Thiên Sầu vô thức sờ soạng bên hông, bên hông rỗng tuếch, lúc này mới nhớ túi trữ vật của mình, vừa bị Lộng Trúc cướp đoạt xong, liếc mắt nhìn túi trữ vật nằm trên mặt đất, trong lòng nhịn không được đem tổ tông của Lộng Trúc ân cần thăm hỏi một lần. Hắn biết, Tất Trường Xuân đã nổi lên lòng nghi ngờ, tuy rằng hiện giờ đỡ hơn vừa rồi một chút, nhưng nếu không xuất ra vật chứng cứ để triệt bỏ đi lòng nghi ngờ của Tất Trường Xuân, thì hậu quả thật khó có thể dự liệu.
Vì vậy dưới ánh mắt đăm chiêu của mấy người, Dược Thiên Sầu thò tay vào trong ngực, lung tung đào một trận, nhược nhược lại lấy ra một túi trữ vật, nhìn mấy người xấu hổ cười cười. Tất Trường Xuân, Lộng Trúc còn có Tử Y ba người đồng thời sửng sốt, nhìn túi trữ vật trên mặt đất, thần tình khác nhau, nói không nên lời.
"Lão Tất, ngươi thu hảo đồ đệ a!" Lộng Trúc ra vẻ như khen ngợi nói với Tất Trường Xuân một câu. Vùng lông mày Tất Trường Xuân rung lên vài lần, thật sự cũng không biết phản bác như thế nào.
"Vãn bối ở trong tu chân giới đắc tội rất nhiều người, không thể làm gì khác hơn là treo một túi trữ vật bên ngoài mê hoặc địch nhân." Dược Thiên Sầu giải thích. Kỳ thực dù là túi trữ vật trên tay, cũng là lấy từ trong ô Thác Châu ra ứng phó, đang khi nói chuyện, thò tay vào trong túi trữ vật lấy ra một đôi răng nanh dài cỡ chiếc đũa, thô như trái chuối đưa cho Lộng Trúc.
Ngay khi vừa đem đôi răng nanh đưa ra, nhiệt độ trong phòng nháy mắt tụt xuống, một cỗ khí tức âm trầm như có như không dần dần tràn ngập, du đãng ở bên trong phòng. Đồng tử trong mắt ba người bên cạnh đều hơi co rụt lại.
Ngay cả Dược Thiên Sầu cũng cảm giác được. Nhiều ít cũng cảm thấy kinh ngạc, ngày trước ở đại môn Minh Giới, hắn không cảm giác được điều gì dị thường, như thế nào hiện giờ lại thành ra thế này?
Chính hắn cũng quên mất một điểm, khí tức âm trầm trước đại môn Minh Giới vốn dày đặc, chẳng qua là khí tức của hai chiếc răng nanh tản mát ra, thật sự là so sánh bé nhỏ không đáng kể, bởi vậy nên lúc đó hắn cũng không cảm thấy gì? Hiện giờ mang về nhân gian, vật của Minh Giới xuất hiện ở đây, không dị thường thì mới là chuyện lạ.
Lộng Trúc cầm hai chiếc răng nanh trong tay cảm thấy băng lạnh thấu xương, đích xác là vật phi phàm, gõ chúng nó vào nhau, thanh âm "đương đương" vang lên, nặng nề chấn động lòng người, mỗi khi vang lên, đều khiến người ta nảy sinh cảm giác rùng mình sởn gai ốc.
"Đây là răng thú của Thôn Thiên Thú trước đại môn Minh Giới?" Lộng Trúc hỏi. Thấy Dược Thiên Sầu gật đầu, hắn lật qua lật lại xem xét thật lâu, không nhìn ra là cái chất liệu gì, lắc đầu đưa cho Tất Trường Xuân nói: "Lão Tất, ngươi xem đây là tài liệu gì, cho tới bây giờ ta còn chưa từng thấy qua."
Tất Trường Xuân cầm trong tay nhìn thật lâu, cũng im lặng không nói, hiền nhiên là cũng không phân biệt được.
"Còn không?" Lộng Trúc nhíu mày nói: "Ta muốn xem hết, ngươi đưa cho ta hai chiếc răng nanh thú để làm chi?"
Kháo! Có răng nanh có vòng không phải sẽ đáng tin hơn sao! Dược Thiên Sầu lại muốn thò tay vào trong túi trữ vật lấy tiếp, ai biết chợt thấy hoa mắt, túi trữ vật trong tay lại biển mất, ngẳng đầu vừa nhìn, Lộng Trúc đang ra vẻ điên cuồng lăn qua lăn lại cái túi trữ vật kia.
Dược Thiên Sầu liền biết không ổn. Quả nhiên, chỉ thấy Lộng Trúc ngẩng đầu, hai mắt trợn trừng, cầm túi trữ vật trong tay, không để ý tới hình tượng suất ca hét lớn: "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng nói cho lão tử đây là thứ ngươi mê hoặc địch nhân gì đó nha!"
"Ba." Túi trữ vật bị ném sang một bên, Tất Trường Xuân và Tử Y song song ngẩn ra, hai người lần đầu tiên nhìn thấy Lộng Trúc thất thố như vậy.
Lão già hơn ngàn tuổi, lão tử ta không thừa nhận nổi! Dược Thiên Sầu không nói hai lời, thò tay vào trong ngực loạn đào một trận, lại đem ra một cái túi trữ vật khác, xấu hổ cười nói: "Túi trữ vật phòng thân có nhiều hơn một chút, vừa rồi lấy nhầm thôi." Lại cấp tốc đem ra một chiếc vòng ngăm đen.
Nhiệt độ ở trong phòng một lần nữa tụt xuống, khí tức âm trầm tản mát ra càng sung túc hơn, trong ngoài gian phòng phảng phất như là hai cái thế giới bất đồng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dược Thiên Sầu cung kính đưa chiếc vòng tới trước mặt Tất Trường Xuân, Tất Trường Xuân tiện tay tiếp nhận, đưa trả hai răng thú cho hắn, cầm chiếc vòng híp mắt kiểm tra.
Dược Thiên Sầu vừa muốn cất lại hai răng thú, túi trữ vật trên tay lại biến mất. Chỉ thấy Lộng Trúc cầm túi trữ vật, cười lạnh nói: "Lẽ nào bên trong lại trống không?" Lập tức liền rót thần thức vào kiểm tra.
Dược Thiên Sầu không nói gì, nhìn chằm chằm gương mặt dần dần biến thành vặn vẹo của Lộng Trúc.
"Ba." Túi trữ vật lại bị ném đi. Thần tình Lộng Trúc co quặp chậm rãi đi tới gần Dược Thiên Sầu, nói: "Ta thật sự muốn lột sạch ngươi ra nhìn xem, nhìn xem trên người ngươi rốt cục ẳn giấu bao nhiêu túi trữ vật."
Tử Y ngạc nhiên nhìn sư phụ của mình, không nghĩ tới hắn lại vô lại như vậy, hai lần cướp túi trữ vật của người ta thì chưa nói, không ngờ còn muốn lột luôn y phục của người ta.
"Sư phụ cứu ta!" Dược Thiên Sầu phi thường ủy khuất vọt tới bên cạnh Tất Trường Xuân. Tất Trường Xuân lạnh lùng nhìn Lộng Trúc, trách cứ nói: "Nháo đủ chưa, còn có hình dạng làm sư phụ hay không." Nói xong cầm chiếc vòng trong tay ném qua.
Lộng Trúc tiếp nhận chiếc vòng, ngây ra. Lại nhìn Tử Y đang trợn tròn mắt, lúc này mới nhớ không thích họp. Ngay trước mặt nữ nhi lại đòi lột hết y phục của một nam nhân, không phải là chuyện của một người phụ thân nên làm.
Xấu hổ! Bị tiểu từ này làm tức giận đến hồ đồ. Thế nào ở ngay trước mặt nữ nhi mà đi nói ra những lời như vậy? Lộng Trúc vì che giấu xấu hổ, lại bày ra thần tình ngưng trọng cầm chiếc vòng lên kiểm tra, xem xong gật đầu nói: "Thứ này và hai răng thú đều cùng một chất liệu tạo thành, chúng ta nhìn không ra. Nhất định là thứ quý hiếm gì đó, có lẽ lão gia hỏa Nam Minh có thể nhận ra, không bằng đưa cho hắn nhìn xem, vậy...Lộng Trúc khựng lại, bỗng nhiên hắn cười ha ha nói: "Lão Tất, có thứ này trong tay, dù là Khuyết Diễm Huyền Quả của ngươi không thu hoạch được, dù cho lão gia hỏa Nam Minh khó mời tới đâu, bảo đảm hắn cũng phải thí điên vội vàng chạy tới tìm người ah! Lão gia hỏa kia không bao giờ kiềm chế nổi bình tĩnh, trước sự mê hoặc của những tài liệu quý hiếm, ha ha!"
Tất Trường Xuân khẽ gật đầu, đã nghĩ tới vấn đề Lộng Trúc vừa nói, tình hình Nam Minh chạy tới cầU Minh, hắn không khỏi mỉm cười. Nhưng lập tức vùng lông mày hắn nhíu lại, vô thức đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thứ này là của đồ đệ, thân làm sư phụ, không thể tự Ỷ dùng vật của đồ đệ mình được, huống chi từ khi làm sư phụ hắn cho tới bây giờ mình còn chưa từng cho hắn qua vật gì.
Lộng Trúc đối với tính tình Tất Trường Xuân làm sao không biết. Chỉ xem thần thái, liền đã hiểu suy nghĩ trong đầu của hắn. Vị thiên hạ đệ nhất cao thủ này có tính cách kiêu ngạo, có chút vấn đề không chịu đi vòng, chuyện mượn vật gì đó của đồ đệ, thật sự là hắn không làm được.
Xem ra lại tới lúc mình phải làm ác nhân thôi! Lộng Trúc ho khan một tiếng, ôn hòa nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, hai cái răng thú và chiếc vòng đập cửa này ngươi có định làm gì không? Nếu như không dùng, không ngại cho sư phụ ngươi, sư phụ ngươi sẽ có trọng dụng."
Nói đã nói rõ ràng như vậy, Dược Thiên Sầu há lại không hiểu, lúc này liền cầm luôn hai răng thú dâng lên: "Sư phụ hữu dụng xin cứ cầm, dù sao đặt trong tay đệ tử cũng không làm gì. Nếu như thiếu, sư phụ nói một tiếng, cùng lắm thì đệ tử đi lấy luôn đại môn Minh Giới đem về."
"Đi lấy.., lấy đại môn Minh Giới?" Lộng Trúc nghe vậy hoảng sợ kinh hô: "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng xằng bậy, cánh cửa kia quan hệ trọng đại, chính là vật cách trở âm dương hai giới, không được động vào lung tung. Có hai răng thú và vòng đập cửa này đã đủ lắm rồi."
Hắn đã biết rõ đại danh của Dược Thiên Sầu từ lâu. Biết người này ở trong tu chân giới không có chuyện gì mà không dám làm. Nhưng tu chân giới và Minh Giới làm sao có thể đánh đồng, đó là địa phương nổi danh cùng Tiên giới a! Nếu đại môn Minh Giới bị hủy! Có trời mới biết sẽ phát sinh ra cái hậu quả gì.
Tử Y lại bị câu nói của Dược Thiên Sầu làm kinh sợ thêm một lần nữa, đầu lưỡi đỏ tươi thè rạ, nàng thật đúng là bội phục Dược Thiên Sầu sát đất, hủy đại môn Minh Giới trong truyền thuyết nha!
"Sư phụ! Thật sự đủ sao? Nếu như thiếu, tạm thời đệ tử không động quý môn kia, nhưng có thể lấy vòng đập cửa còn lại đem về cho sư phụ dùng." Dược Thiên Sầu vỗ ngực bảo chóng.
Ngươi nghĩ rằng, đó là vật của nhà ngươi sao? Lộng Trúc không nói gì.
Hai mắt Tất Trường Xuân thâm thúy nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Phảng phất như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn, khiến cho Dược Thiên Sầu chột dạ không thôi. Thoáng chốc, Tất Trường Xuân yên lặng bỏ hai chiếc răng thú và chiếc vòng vào trong túi trữ vật, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Cùng vi sư đến Cửu U Minh động."
Đi Cửu U Minh động làm gì? Ta chỉ là tùy tiện nói một chút nha. Lẽ nào lão gia hỏa thực sự muốn ta đi lấy đại môn Minh Giới? Không thể nào! Dược Thiên Sầu lại càng hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng trấn tĩnh hành lễ nói: "Đệ tử..."
Còn chưa kịp nói hai chữ "tuân mệnh", chợt cảm giác cánh tay căng ra, thấy hoa mắt, tiếng gió gào thét bên tai, vừa mở mắt thì thân hình đã ở trên bầu trời Thiên Lý Hồ, hắn chưa bao giờ trải qua chuyện phi hành nhanh tới mức độ này, cánh tay hắn đang bị Tất Trường Xuân nắm lấy, phía sau bỗng nhiên có người hô: "Lão Tất, chờ ta một chút, đừng bay nhanh như vậy ah."
Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại, Thuận Thiên Đảo đã biến thành một điểm đen, Lộng Trúc từ xa xa đuổi tới, đang dần dần tới gần.
Tử Y ở trên Thuận Thiên Đảo thấy ba người trước mặt đột nhiên không tiêu thất, ngẩn người, lập tức nghĩ đến nội dung đối thoại của ba người, liền hiểu được chuyện gì xảy ra, lúc này hô: "Sư phụ, mang ta đi theo với." Nhưng chờ nàng thuấn di ra bầu trời trên Thuận Thiên Đảo thì đã không còn thấy hình bóng ba người đâu, bay thêm vài vòng trên không trung, không thể làm gì khác hơn là hờn dỗi quay trở về.
Đợi khi Lộng Trúc đuổi kịp, thì ba người cũng đi qua Thiên Lý Hồ, hóa thành hư ảnh xâm nhấp vào mây đen mù sương vô tận rồi. Dược Thiên Sầu nhìn quanh thân, có chút cả kinh nói không ra lời. Thiên hạ đệ nhất cao thủ quả nhiên không giống người thường, lúc này trải qua vài khắc thời gian, kéo theo người phi hành, mà chưa tới nửa canh giờ đã vượt ra khỏi phạm vi của Thiên Lý Hồ...
Biểu tình của Tất Trường Xuân phi thường đặc biệt, dùng câu nói, không biết phải dùng lời gì để diễn tả cũng không quá khoa trương, nhếch miệng hỏi: "Ngươi cưa cả vòng đập cửa của Minh Giới đại môn đem xuống luôn sao?"
"Cũng không lấy hết xuống, chỉ lộng có một cái. Bởi vì hai cái răng thú này phi thường kiên cố, cưa xuống cũng phải tốn không ít công phu." Dược Thiên Sầu gãi đầu nói.
Tử Y dù chưa từng trải qua, nhưng cũng tưởng tượng ra được Minh Giới đại môn là cái thứ gì, người này không ngờ dám...Tử Y trợn mắt líu lưỡi nhìn hắn, trong đầu nàng cũng xuất hiện bốn chữ "to gan lớn mật".
"Ba ba." Tiếng vỗ tay hoan nghênh vang lên, ánh mắt Lộng Trúc lưa luyến trên người hai thầy trò không dời, lắc đầu sợ hãi than: "Quả nhiên là thầy nào trò đó, ta bội phục sát đất. Hai thầy trò ngươi thực sự là tuyệt phối a." Lại như nhớ tới việc gì, lập tức nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Đồ vật đâu? Vòng gõ cửa có trên người ngươi hay không? Lấy ra cho ta nhìn xem nào."
Dược Thiên Sầu vô thức sờ soạng bên hông, bên hông rỗng tuếch, lúc này mới nhớ túi trữ vật của mình, vừa bị Lộng Trúc cướp đoạt xong, liếc mắt nhìn túi trữ vật nằm trên mặt đất, trong lòng nhịn không được đem tổ tông của Lộng Trúc ân cần thăm hỏi một lần. Hắn biết, Tất Trường Xuân đã nổi lên lòng nghi ngờ, tuy rằng hiện giờ đỡ hơn vừa rồi một chút, nhưng nếu không xuất ra vật chứng cứ để triệt bỏ đi lòng nghi ngờ của Tất Trường Xuân, thì hậu quả thật khó có thể dự liệu.
Vì vậy dưới ánh mắt đăm chiêu của mấy người, Dược Thiên Sầu thò tay vào trong ngực, lung tung đào một trận, nhược nhược lại lấy ra một túi trữ vật, nhìn mấy người xấu hổ cười cười. Tất Trường Xuân, Lộng Trúc còn có Tử Y ba người đồng thời sửng sốt, nhìn túi trữ vật trên mặt đất, thần tình khác nhau, nói không nên lời.
"Lão Tất, ngươi thu hảo đồ đệ a!" Lộng Trúc ra vẻ như khen ngợi nói với Tất Trường Xuân một câu. Vùng lông mày Tất Trường Xuân rung lên vài lần, thật sự cũng không biết phản bác như thế nào.
"Vãn bối ở trong tu chân giới đắc tội rất nhiều người, không thể làm gì khác hơn là treo một túi trữ vật bên ngoài mê hoặc địch nhân." Dược Thiên Sầu giải thích. Kỳ thực dù là túi trữ vật trên tay, cũng là lấy từ trong ô Thác Châu ra ứng phó, đang khi nói chuyện, thò tay vào trong túi trữ vật lấy ra một đôi răng nanh dài cỡ chiếc đũa, thô như trái chuối đưa cho Lộng Trúc.
Ngay khi vừa đem đôi răng nanh đưa ra, nhiệt độ trong phòng nháy mắt tụt xuống, một cỗ khí tức âm trầm như có như không dần dần tràn ngập, du đãng ở bên trong phòng. Đồng tử trong mắt ba người bên cạnh đều hơi co rụt lại.
Ngay cả Dược Thiên Sầu cũng cảm giác được. Nhiều ít cũng cảm thấy kinh ngạc, ngày trước ở đại môn Minh Giới, hắn không cảm giác được điều gì dị thường, như thế nào hiện giờ lại thành ra thế này?
Chính hắn cũng quên mất một điểm, khí tức âm trầm trước đại môn Minh Giới vốn dày đặc, chẳng qua là khí tức của hai chiếc răng nanh tản mát ra, thật sự là so sánh bé nhỏ không đáng kể, bởi vậy nên lúc đó hắn cũng không cảm thấy gì? Hiện giờ mang về nhân gian, vật của Minh Giới xuất hiện ở đây, không dị thường thì mới là chuyện lạ.
Lộng Trúc cầm hai chiếc răng nanh trong tay cảm thấy băng lạnh thấu xương, đích xác là vật phi phàm, gõ chúng nó vào nhau, thanh âm "đương đương" vang lên, nặng nề chấn động lòng người, mỗi khi vang lên, đều khiến người ta nảy sinh cảm giác rùng mình sởn gai ốc.
"Đây là răng thú của Thôn Thiên Thú trước đại môn Minh Giới?" Lộng Trúc hỏi. Thấy Dược Thiên Sầu gật đầu, hắn lật qua lật lại xem xét thật lâu, không nhìn ra là cái chất liệu gì, lắc đầu đưa cho Tất Trường Xuân nói: "Lão Tất, ngươi xem đây là tài liệu gì, cho tới bây giờ ta còn chưa từng thấy qua."
Tất Trường Xuân cầm trong tay nhìn thật lâu, cũng im lặng không nói, hiền nhiên là cũng không phân biệt được.
"Còn không?" Lộng Trúc nhíu mày nói: "Ta muốn xem hết, ngươi đưa cho ta hai chiếc răng nanh thú để làm chi?"
Kháo! Có răng nanh có vòng không phải sẽ đáng tin hơn sao! Dược Thiên Sầu lại muốn thò tay vào trong túi trữ vật lấy tiếp, ai biết chợt thấy hoa mắt, túi trữ vật trong tay lại biển mất, ngẳng đầu vừa nhìn, Lộng Trúc đang ra vẻ điên cuồng lăn qua lăn lại cái túi trữ vật kia.
Dược Thiên Sầu liền biết không ổn. Quả nhiên, chỉ thấy Lộng Trúc ngẩng đầu, hai mắt trợn trừng, cầm túi trữ vật trong tay, không để ý tới hình tượng suất ca hét lớn: "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng nói cho lão tử đây là thứ ngươi mê hoặc địch nhân gì đó nha!"
"Ba." Túi trữ vật bị ném sang một bên, Tất Trường Xuân và Tử Y song song ngẩn ra, hai người lần đầu tiên nhìn thấy Lộng Trúc thất thố như vậy.
Lão già hơn ngàn tuổi, lão tử ta không thừa nhận nổi! Dược Thiên Sầu không nói hai lời, thò tay vào trong ngực loạn đào một trận, lại đem ra một cái túi trữ vật khác, xấu hổ cười nói: "Túi trữ vật phòng thân có nhiều hơn một chút, vừa rồi lấy nhầm thôi." Lại cấp tốc đem ra một chiếc vòng ngăm đen.
Nhiệt độ ở trong phòng một lần nữa tụt xuống, khí tức âm trầm tản mát ra càng sung túc hơn, trong ngoài gian phòng phảng phất như là hai cái thế giới bất đồng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Dược Thiên Sầu cung kính đưa chiếc vòng tới trước mặt Tất Trường Xuân, Tất Trường Xuân tiện tay tiếp nhận, đưa trả hai răng thú cho hắn, cầm chiếc vòng híp mắt kiểm tra.
Dược Thiên Sầu vừa muốn cất lại hai răng thú, túi trữ vật trên tay lại biến mất. Chỉ thấy Lộng Trúc cầm túi trữ vật, cười lạnh nói: "Lẽ nào bên trong lại trống không?" Lập tức liền rót thần thức vào kiểm tra.
Dược Thiên Sầu không nói gì, nhìn chằm chằm gương mặt dần dần biến thành vặn vẹo của Lộng Trúc.
"Ba." Túi trữ vật lại bị ném đi. Thần tình Lộng Trúc co quặp chậm rãi đi tới gần Dược Thiên Sầu, nói: "Ta thật sự muốn lột sạch ngươi ra nhìn xem, nhìn xem trên người ngươi rốt cục ẳn giấu bao nhiêu túi trữ vật."
Tử Y ngạc nhiên nhìn sư phụ của mình, không nghĩ tới hắn lại vô lại như vậy, hai lần cướp túi trữ vật của người ta thì chưa nói, không ngờ còn muốn lột luôn y phục của người ta.
"Sư phụ cứu ta!" Dược Thiên Sầu phi thường ủy khuất vọt tới bên cạnh Tất Trường Xuân. Tất Trường Xuân lạnh lùng nhìn Lộng Trúc, trách cứ nói: "Nháo đủ chưa, còn có hình dạng làm sư phụ hay không." Nói xong cầm chiếc vòng trong tay ném qua.
Lộng Trúc tiếp nhận chiếc vòng, ngây ra. Lại nhìn Tử Y đang trợn tròn mắt, lúc này mới nhớ không thích họp. Ngay trước mặt nữ nhi lại đòi lột hết y phục của một nam nhân, không phải là chuyện của một người phụ thân nên làm.
Xấu hổ! Bị tiểu từ này làm tức giận đến hồ đồ. Thế nào ở ngay trước mặt nữ nhi mà đi nói ra những lời như vậy? Lộng Trúc vì che giấu xấu hổ, lại bày ra thần tình ngưng trọng cầm chiếc vòng lên kiểm tra, xem xong gật đầu nói: "Thứ này và hai răng thú đều cùng một chất liệu tạo thành, chúng ta nhìn không ra. Nhất định là thứ quý hiếm gì đó, có lẽ lão gia hỏa Nam Minh có thể nhận ra, không bằng đưa cho hắn nhìn xem, vậy...Lộng Trúc khựng lại, bỗng nhiên hắn cười ha ha nói: "Lão Tất, có thứ này trong tay, dù là Khuyết Diễm Huyền Quả của ngươi không thu hoạch được, dù cho lão gia hỏa Nam Minh khó mời tới đâu, bảo đảm hắn cũng phải thí điên vội vàng chạy tới tìm người ah! Lão gia hỏa kia không bao giờ kiềm chế nổi bình tĩnh, trước sự mê hoặc của những tài liệu quý hiếm, ha ha!"
Tất Trường Xuân khẽ gật đầu, đã nghĩ tới vấn đề Lộng Trúc vừa nói, tình hình Nam Minh chạy tới cầU Minh, hắn không khỏi mỉm cười. Nhưng lập tức vùng lông mày hắn nhíu lại, vô thức đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thứ này là của đồ đệ, thân làm sư phụ, không thể tự Ỷ dùng vật của đồ đệ mình được, huống chi từ khi làm sư phụ hắn cho tới bây giờ mình còn chưa từng cho hắn qua vật gì.
Lộng Trúc đối với tính tình Tất Trường Xuân làm sao không biết. Chỉ xem thần thái, liền đã hiểu suy nghĩ trong đầu của hắn. Vị thiên hạ đệ nhất cao thủ này có tính cách kiêu ngạo, có chút vấn đề không chịu đi vòng, chuyện mượn vật gì đó của đồ đệ, thật sự là hắn không làm được.
Xem ra lại tới lúc mình phải làm ác nhân thôi! Lộng Trúc ho khan một tiếng, ôn hòa nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, hai cái răng thú và chiếc vòng đập cửa này ngươi có định làm gì không? Nếu như không dùng, không ngại cho sư phụ ngươi, sư phụ ngươi sẽ có trọng dụng."
Nói đã nói rõ ràng như vậy, Dược Thiên Sầu há lại không hiểu, lúc này liền cầm luôn hai răng thú dâng lên: "Sư phụ hữu dụng xin cứ cầm, dù sao đặt trong tay đệ tử cũng không làm gì. Nếu như thiếu, sư phụ nói một tiếng, cùng lắm thì đệ tử đi lấy luôn đại môn Minh Giới đem về."
"Đi lấy.., lấy đại môn Minh Giới?" Lộng Trúc nghe vậy hoảng sợ kinh hô: "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng xằng bậy, cánh cửa kia quan hệ trọng đại, chính là vật cách trở âm dương hai giới, không được động vào lung tung. Có hai răng thú và vòng đập cửa này đã đủ lắm rồi."
Hắn đã biết rõ đại danh của Dược Thiên Sầu từ lâu. Biết người này ở trong tu chân giới không có chuyện gì mà không dám làm. Nhưng tu chân giới và Minh Giới làm sao có thể đánh đồng, đó là địa phương nổi danh cùng Tiên giới a! Nếu đại môn Minh Giới bị hủy! Có trời mới biết sẽ phát sinh ra cái hậu quả gì.
Tử Y lại bị câu nói của Dược Thiên Sầu làm kinh sợ thêm một lần nữa, đầu lưỡi đỏ tươi thè rạ, nàng thật đúng là bội phục Dược Thiên Sầu sát đất, hủy đại môn Minh Giới trong truyền thuyết nha!
"Sư phụ! Thật sự đủ sao? Nếu như thiếu, tạm thời đệ tử không động quý môn kia, nhưng có thể lấy vòng đập cửa còn lại đem về cho sư phụ dùng." Dược Thiên Sầu vỗ ngực bảo chóng.
Ngươi nghĩ rằng, đó là vật của nhà ngươi sao? Lộng Trúc không nói gì.
Hai mắt Tất Trường Xuân thâm thúy nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Phảng phất như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn, khiến cho Dược Thiên Sầu chột dạ không thôi. Thoáng chốc, Tất Trường Xuân yên lặng bỏ hai chiếc răng thú và chiếc vòng vào trong túi trữ vật, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Cùng vi sư đến Cửu U Minh động."
Đi Cửu U Minh động làm gì? Ta chỉ là tùy tiện nói một chút nha. Lẽ nào lão gia hỏa thực sự muốn ta đi lấy đại môn Minh Giới? Không thể nào! Dược Thiên Sầu lại càng hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng trấn tĩnh hành lễ nói: "Đệ tử..."
Còn chưa kịp nói hai chữ "tuân mệnh", chợt cảm giác cánh tay căng ra, thấy hoa mắt, tiếng gió gào thét bên tai, vừa mở mắt thì thân hình đã ở trên bầu trời Thiên Lý Hồ, hắn chưa bao giờ trải qua chuyện phi hành nhanh tới mức độ này, cánh tay hắn đang bị Tất Trường Xuân nắm lấy, phía sau bỗng nhiên có người hô: "Lão Tất, chờ ta một chút, đừng bay nhanh như vậy ah."
Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại, Thuận Thiên Đảo đã biến thành một điểm đen, Lộng Trúc từ xa xa đuổi tới, đang dần dần tới gần.
Tử Y ở trên Thuận Thiên Đảo thấy ba người trước mặt đột nhiên không tiêu thất, ngẩn người, lập tức nghĩ đến nội dung đối thoại của ba người, liền hiểu được chuyện gì xảy ra, lúc này hô: "Sư phụ, mang ta đi theo với." Nhưng chờ nàng thuấn di ra bầu trời trên Thuận Thiên Đảo thì đã không còn thấy hình bóng ba người đâu, bay thêm vài vòng trên không trung, không thể làm gì khác hơn là hờn dỗi quay trở về.
Đợi khi Lộng Trúc đuổi kịp, thì ba người cũng đi qua Thiên Lý Hồ, hóa thành hư ảnh xâm nhấp vào mây đen mù sương vô tận rồi. Dược Thiên Sầu nhìn quanh thân, có chút cả kinh nói không ra lời. Thiên hạ đệ nhất cao thủ quả nhiên không giống người thường, lúc này trải qua vài khắc thời gian, kéo theo người phi hành, mà chưa tới nửa canh giờ đã vượt ra khỏi phạm vi của Thiên Lý Hồ...