Gương mặt Lộng Trúc co quắp, rất muốn đi tới bắt hắn đánh cho một trận, thỏa mãn tâm tình xúc động của mình. Lộng Trúc nhìn Tử Y ra dấu bằng ánh mắt.
Hai cha con quà nhiên tâm tư linh thông, Tử Y cấp tốc lĩnh hội ý đồ của sư phụ, lắc mình đuổi theo Dược Thiên Sầu, cùng hắn vừa đi vừa cười nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi nói Tất lão tiền bối sẽ truyền pháp quyết gì cho ngươi?"
"Ai! Sư phụ lão nhân gia tu vi bí hiểm, không phải vãn bối như ta có khà năng tự suy đoán, truyền cái gì thì học cái đó." Dược Thiên Sầu rất trịnh trọng nói.
Da mặt Tử Y xác thực còn mỏng hơn Lộng Trúc, đi bên cạnh hỏi hỏi, nhưng vẫn không rõ ràng nói ra ý đồ của mình. Dược Thiên Sầu mừng rỡ già bộ hồ đồ, cứ một câu rồi một câu nói chuyện phiếm với nàng, hai người trực tiếp đi tới khu vườn.
Cả khu vườn bừa bãi, nhất thời làm hai người choáng váng, nguyên cả vườn trồng đầy Khuyết Diễm Huyền Quả đỏ au, lúc này lại ngã trái ngã phải, đã tìm không ra một gốc cây nào nguyên vẹn, hiển nhiên là bị một tiếng ngâm khiếu của Tất Trường Xuân phá hủy toàn bộ. Sắc mặt Mộc Nương Tử tái nhợt đứng trong vườn, ánh mắt si ngốc ngơ ngác, cả người thất hồn lạc phách không còn sinh khí.
Không nói Dược Thiên Sầu, dù là Tử Y cùng từ trong miệng Lộng Trúc nghe nói qua, Khuyết Diễm Huyền Quả trồng ở đây chính là vì chuẩn bị cho tọa kỵ của Nam Minh lão tổ, đối với Tất Trường Xuân mà nói, ý nghĩa trọng đại. Không biết khi Tất Trường Xuân biết toàn bộ Khuyết Diễm Huyền Quả bị hủy, sẽ có hậu quà như thế nào, chính là Mộc Nương Tử căn bản không thể thừa thụ được lửa giận của Tất Trường Xuân.
Dược Thiên Sầu đi vào trong khu vườn mất trật tự, đi tới bên người Mộc Nương Từ, khẽ thở dài, biết nữ nhân này đang hoảng sợ, vỗ vỗ vai nàng gọi: "Mộc Nương Từ!"
Mộc Nương Tử giật mình, bỗng nhiên quay đầu lại thấy Dược Thiên Sầu, khóc không ra nước mắt hô: "Tiên sinh!"
"Ngươi không cần lo lắng, điều này không Kên quan tới ngươi. Ta sẽ nói rõ với sư phụ, thay ngươi cầu tình, nói vậy sư phụ cũng sẽ không làm khó dễ ngươi đâu." Dược Thiên Sầu khuyên giải an ủi nói, nghe được hắn sẽ cầu tình cho nàng, lúc này Mộc Nương Từ liên tục cảm tạ, trong lòng mặc dù thấp thỏm lo âu, nhưng chí ít vẫn có hi vọng giữ được mạng sống.
"Không nên suy nghĩ nhiều, sư phụ bảo ta và ngươi chỉnh lý trên đảo một lần nữa." Dược Thiên Sầu gọi nàng, hai người lập tức động thủ. Mộc Nương Tử ôm ấp ý nghĩ lập công chuộc tội, đặc biệt ra sức. Đối với Tử Y theo đuôi, đang có việc cầu hắn, có người làm không công sao không nhận, Dược Thiên Sầu lại lừã gạt nàng, lại biến nàng thành người làm việc không công cho mình. Ba người cùng nhau động thù chỉnh trang lại khu vườn.
Ba ngày sau, Dược Thiên Sầu khẩn cấp đi tới trước phòng, kiềm chế vẻ mặt hưng phán, khoanh tay đi vào. Tất Trường Xuân cầm một khối ngọc điệp trên tay, ánh mắt hai cha con Lộng Trúc thỉnh thoảng quét tới quét lui, ra vẻ rất muốn xem thử huyền diệu bên trong đó.
Thấy Dược Thiên Sầu tiến đến, bàn tay Tất Trường Xuân buông lỏng, ngọc điệp chậm rãi bay lên, đưa đến trước người hắn.
Thần tình Dược Thiên Sầu cung kính đưa hai tay nâng, hành lễ nói: "Tạ ơn sư phụ!" Sau đó liếc mắt nhìn hai cha con Lộng Trúc, nhanh nhẹn nhét vào trong túi trữ vật.
Bên ngoài, sắc mặt Mộc Nương Tử thê thảm đi tới ngoài cửa, hướng Tất Trường Xuân cúi đầu quỳ xuống, ánh mắt mấy người trong phòng cùng nhìn ra. Người là do Dược Thiên Sầu kêu tới, Dược Thiên Sầu tự nhiên phải đứng ra, hắn cũng thấp thỏm trong lòng, nhưng vẫn kiên trì bầm báo nói: "Sư phụ, Mộc Nương Tử chăm sóc khu vườn, ở ba ngày trước bị một tiếng huýt sáo của lão nhân gia làm khu vườn bị ảnh hường, nên hôm nay nàng đến gặp lão nhân gia xin thỉnh tội."
Tất Trường Xuân nhướng mày, thần thứe cấp tốc phóng ra, quang cảnh trong vườn hắn đã rõ như lòng bàn tay. Tuy rằng biết do chính mình phá hủy, nhưng sắc mặt vẫn hơi trầm xuống, ánh mắt như thực chất, làm Mộc Nưong Tử không kìm lòng được lạnh run lên.
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ không ổn, một yêu vương trong mắt lão gia hỏa này chỉ sợ còn không bằng một con kiến hôi, nếu hắn không nói, chỉ sợ Mộc Nương Từ sẽ hưong tiêu ngọc vẫn. Vì vậy hắn quyết định thật nhanh khom người khẩn cầu nói: "Sư phụ, Mộc Nương Tử là do đệ tử đưa tới Thuận Thiên Đảo, hôm nay làm khu vườn bị hủy, làm hỏng Huyền Quà của sư phụ, đệ tử tuyển người không tốt, cũng không chạy trốn được trách nhiệm, thỉnh sư phụ cùng xử phạt đệ từ."
Mộc Nương Tử nghe vậy, cúi sấp người trên mặt đất, mặc dù không nhìn thấy rõ thần tình, nhưng có thể phát hiện thân thể mềm mại đang run nhè nhẹ, tựa hồ đang nhẹ nhàng nức nở.
Nói thật ra, đừng nói là Tất Trường Xuân, dù là Lộng Trúc cũng chưa từng để một yêu vương nho nhỏ như Mộc Nương Tử vào trong mắt, thường ngày nhìn thấy cũng chỉ nghĩ làm việc vặt trên Thuận Thiên Đảo mà thổi, con mắt cũng chưa từng liếc qua. Hôm nay thấy Dược Thiên Sầu biến tướng cầu tình, Lộng Trúc không khỏi hơi sửng sốt.
Người khác không biết, Lộng Trúc lại biết rõ. Tất lão đầu rõ ràng đã đem Dược Thiên Sầu xem là người nối nghiệp chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực tương lai. Dược Thiên Sầu thay mặt nữ yêu vương này cầu tình, hiển nhiên quan hệ giữa hai người không cạn. Đừng xem nữ yêu vương này hiện tại chỉ làm tạp vụ, ngày sau nếu Dược Thiên Sầu trở thành chưởng hình sừ, địa vị của nữ yêu vương này trong Yêu Quỷ Vực cũng chắc chắn nước dâng thì thuyền lên. Không chuẩn còn có thể dưới một người ở trên vạn người, có sự định giá này, Lộng Trúc không khỏi nhìn Mộc Nương Tử thêm vài lần, trong tiềm thức đã bắt đầu nhìn nàng bằng một ánh mắt khác.
Ánh mắt Tất Trường Xuân dừng trên mặt Dược Thiên Sầu một chút, chuyển qua nhìn trên người Mộc Nương Tử đang quỳ rạp dưới đất, sắc mặt khôi phục bình thản, nói: "Ở đây không còn chuyện của ngươi, xuống dưới đi!" Lời này vừa nói ra, Dược Thiên Sầu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chuyện này xem như sẽ không tiếp tục truy cứu.
Mộc Nương Tử không nói một lời, chỉ là liên tiếp khấu đầu thật vang mấy cái, liền đóng dậy chậm rãi lui về phía sau, đợi khi xoay người rời đi, ánh mắt xẹt qua Dược Thiên Sầu, bao hàm sự cảm kích vô hạn.
Dược Thiên Sầu trầm mặc không hé răng, mình và nữ yêu vương này dù sao cũng từng có sự thân thiết da thịt, tuy rằng không làm tới việc kia, nhưng ngày xưa dù sao nàng cũng từng toàn tâm hầu hạ mình, chỉ bằng việc này mình cũng nên giúp nàng một tay.
"Khái khái!" Lộng Trúc tằng hắng, đánh vỡ sự trầm tĩnh trong phòng. Hai tay hắn nắm lại, chuyển qua đối diện Tất Trường Xuân, mũi hướng lên trời hừ lạnh nói: "Lão Tất, làm người không nên như ngươi vậy. Tử Y nhà ta nghe lệnh của ngươi, bảo hộ đồ đệ ngươi thời gian dài như vậy, không có công lao cũng có khố lao a! Ngươi làm trưởng bối nhiều ít cũng phải ý tứ một chút chứ!"
"Ngươi muốn ta ý tứ thế nào?" Tất Trường Xuân nhàn nhạt hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
"Ta còn gây phiền phức gì cho ngươi sao? n!" Lộng Trúc quay đầu, hướng Dược Thiên Sầu hất hất cằm: "Thì trên người hắn đó! Ngươi vừa cho hắn pháp quyết kia, cho Tử Y dính một phần, theo học một chút đi!"
Mẹ nó! Già mà không chết sẽ thành kẻ trộm! Dược Thiên Sầu lườm Lộng Trúc, có chút cảm giác như đề phòng trộm cướp.
Gương mặt Tất Trường Xuân không chút biểu tình nói: "Khó mà làm được, đó là truyền cho đệ tử của ta."
"Vậy dễ làm, cùng lắm thì cũng cho Tử Y bái làm đệ tử của ngươi là được, ta không có ỷ kiến gì." Lộng Trúc quay đầu lại hô: "Tử Y, qua bái sư!"
"A!" Tử Y ngây ngần cả người, có chút hồ nghi, lại có vẻ thương cảm hề hề hỏi: "Sư phụ, ngài không cần đệ tử nữa sao?"
"Nói bậy!" Lộng Trúc trừng hai mắt, trách mắng: "Có hai sư phụ không tốt sao! Có hai sư phụ làm chỗ dựa, sau này ai dám khi dễ con?"
Dược Thiên Sầu nhìn người này thực sự không biết nói gì. Quả nhiên nam nhân càng tuấn tú thì càng vô sỉ a! Nam nhân tuấn tú vô sỉ càng làm cho người chán ghét a!
Tử Y chần chừ đi tới trước mặt Tất Trường Xuân, tuy rằng nàng rất muốn bái Tất Trường Xuân làm sư phụ, nhưng vẫn cảm thấy làm như vậy là không thích hợp. Còn chưa mở miệng, liền thấy Tất Trường Xuân lắc đầu nói: "Ta không thu nữ đệ tử." Câu nói đầu tiên làm Tử Y cứng lại.
"Lão Tất." Lộng Trúc bày ra hình dạng nằm vạ, Tất Trường Xuân phẩy tay nói: "Bái sư thì không cần, muốn học cũng không phải không thể, nhưng ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Lộng Trúc cần cần thận thận hỏi, phảng phất lo lắng phía trước có cạm bẫy.
Gương mặt Lộng Trúc co quắp, rất muốn đi tới bắt hắn đánh cho một trận, thỏa mãn tâm tình xúc động của mình. Lộng Trúc nhìn Tử Y ra dấu bằng ánh mắt.
Hai cha con quà nhiên tâm tư linh thông, Tử Y cấp tốc lĩnh hội ý đồ của sư phụ, lắc mình đuổi theo Dược Thiên Sầu, cùng hắn vừa đi vừa cười nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi nói Tất lão tiền bối sẽ truyền pháp quyết gì cho ngươi?"
"Ai! Sư phụ lão nhân gia tu vi bí hiểm, không phải vãn bối như ta có khà năng tự suy đoán, truyền cái gì thì học cái đó." Dược Thiên Sầu rất trịnh trọng nói.
Da mặt Tử Y xác thực còn mỏng hơn Lộng Trúc, đi bên cạnh hỏi hỏi, nhưng vẫn không rõ ràng nói ra ý đồ của mình. Dược Thiên Sầu mừng rỡ già bộ hồ đồ, cứ một câu rồi một câu nói chuyện phiếm với nàng, hai người trực tiếp đi tới khu vườn.
Cả khu vườn bừa bãi, nhất thời làm hai người choáng váng, nguyên cả vườn trồng đầy Khuyết Diễm Huyền Quả đỏ au, lúc này lại ngã trái ngã phải, đã tìm không ra một gốc cây nào nguyên vẹn, hiển nhiên là bị một tiếng ngâm khiếu của Tất Trường Xuân phá hủy toàn bộ. Sắc mặt Mộc Nương Tử tái nhợt đứng trong vườn, ánh mắt si ngốc ngơ ngác, cả người thất hồn lạc phách không còn sinh khí.
Không nói Dược Thiên Sầu, dù là Tử Y cùng từ trong miệng Lộng Trúc nghe nói qua, Khuyết Diễm Huyền Quả trồng ở đây chính là vì chuẩn bị cho tọa kỵ của Nam Minh lão tổ, đối với Tất Trường Xuân mà nói, ý nghĩa trọng đại. Không biết khi Tất Trường Xuân biết toàn bộ Khuyết Diễm Huyền Quả bị hủy, sẽ có hậu quà như thế nào, chính là Mộc Nương Tử căn bản không thể thừa thụ được lửa giận của Tất Trường Xuân.
Dược Thiên Sầu đi vào trong khu vườn mất trật tự, đi tới bên người Mộc Nương Từ, khẽ thở dài, biết nữ nhân này đang hoảng sợ, vỗ vỗ vai nàng gọi: "Mộc Nương Từ!"
Mộc Nương Tử giật mình, bỗng nhiên quay đầu lại thấy Dược Thiên Sầu, khóc không ra nước mắt hô: "Tiên sinh!"
"Ngươi không cần lo lắng, điều này không Kên quan tới ngươi. Ta sẽ nói rõ với sư phụ, thay ngươi cầu tình, nói vậy sư phụ cũng sẽ không làm khó dễ ngươi đâu." Dược Thiên Sầu khuyên giải an ủi nói, nghe được hắn sẽ cầu tình cho nàng, lúc này Mộc Nương Từ liên tục cảm tạ, trong lòng mặc dù thấp thỏm lo âu, nhưng chí ít vẫn có hi vọng giữ được mạng sống.
"Không nên suy nghĩ nhiều, sư phụ bảo ta và ngươi chỉnh lý trên đảo một lần nữa." Dược Thiên Sầu gọi nàng, hai người lập tức động thủ. Mộc Nương Tử ôm ấp ý nghĩ lập công chuộc tội, đặc biệt ra sức. Đối với Tử Y theo đuôi, đang có việc cầu hắn, có người làm không công sao không nhận, Dược Thiên Sầu lại lừã gạt nàng, lại biến nàng thành người làm việc không công cho mình. Ba người cùng nhau động thù chỉnh trang lại khu vườn.
Ba ngày sau, Dược Thiên Sầu khẩn cấp đi tới trước phòng, kiềm chế vẻ mặt hưng phán, khoanh tay đi vào. Tất Trường Xuân cầm một khối ngọc điệp trên tay, ánh mắt hai cha con Lộng Trúc thỉnh thoảng quét tới quét lui, ra vẻ rất muốn xem thử huyền diệu bên trong đó.
Thấy Dược Thiên Sầu tiến đến, bàn tay Tất Trường Xuân buông lỏng, ngọc điệp chậm rãi bay lên, đưa đến trước người hắn.
Thần tình Dược Thiên Sầu cung kính đưa hai tay nâng, hành lễ nói: "Tạ ơn sư phụ!" Sau đó liếc mắt nhìn hai cha con Lộng Trúc, nhanh nhẹn nhét vào trong túi trữ vật.
Bên ngoài, sắc mặt Mộc Nương Tử thê thảm đi tới ngoài cửa, hướng Tất Trường Xuân cúi đầu quỳ xuống, ánh mắt mấy người trong phòng cùng nhìn ra. Người là do Dược Thiên Sầu kêu tới, Dược Thiên Sầu tự nhiên phải đứng ra, hắn cũng thấp thỏm trong lòng, nhưng vẫn kiên trì bầm báo nói: "Sư phụ, Mộc Nương Tử chăm sóc khu vườn, ở ba ngày trước bị một tiếng huýt sáo của lão nhân gia làm khu vườn bị ảnh hường, nên hôm nay nàng đến gặp lão nhân gia xin thỉnh tội."
Tất Trường Xuân nhướng mày, thần thứe cấp tốc phóng ra, quang cảnh trong vườn hắn đã rõ như lòng bàn tay. Tuy rằng biết do chính mình phá hủy, nhưng sắc mặt vẫn hơi trầm xuống, ánh mắt như thực chất, làm Mộc Nưong Tử không kìm lòng được lạnh run lên.
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ không ổn, một yêu vương trong mắt lão gia hỏa này chỉ sợ còn không bằng một con kiến hôi, nếu hắn không nói, chỉ sợ Mộc Nương Từ sẽ hưong tiêu ngọc vẫn. Vì vậy hắn quyết định thật nhanh khom người khẩn cầu nói: "Sư phụ, Mộc Nương Tử là do đệ tử đưa tới Thuận Thiên Đảo, hôm nay làm khu vườn bị hủy, làm hỏng Huyền Quà của sư phụ, đệ tử tuyển người không tốt, cũng không chạy trốn được trách nhiệm, thỉnh sư phụ cùng xử phạt đệ từ."
Mộc Nương Tử nghe vậy, cúi sấp người trên mặt đất, mặc dù không nhìn thấy rõ thần tình, nhưng có thể phát hiện thân thể mềm mại đang run nhè nhẹ, tựa hồ đang nhẹ nhàng nức nở.
Nói thật ra, đừng nói là Tất Trường Xuân, dù là Lộng Trúc cũng chưa từng để một yêu vương nho nhỏ như Mộc Nương Tử vào trong mắt, thường ngày nhìn thấy cũng chỉ nghĩ làm việc vặt trên Thuận Thiên Đảo mà thổi, con mắt cũng chưa từng liếc qua. Hôm nay thấy Dược Thiên Sầu biến tướng cầu tình, Lộng Trúc không khỏi hơi sửng sốt.
Người khác không biết, Lộng Trúc lại biết rõ. Tất lão đầu rõ ràng đã đem Dược Thiên Sầu xem là người nối nghiệp chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực tương lai. Dược Thiên Sầu thay mặt nữ yêu vương này cầu tình, hiển nhiên quan hệ giữa hai người không cạn. Đừng xem nữ yêu vương này hiện tại chỉ làm tạp vụ, ngày sau nếu Dược Thiên Sầu trở thành chưởng hình sừ, địa vị của nữ yêu vương này trong Yêu Quỷ Vực cũng chắc chắn nước dâng thì thuyền lên. Không chuẩn còn có thể dưới một người ở trên vạn người, có sự định giá này, Lộng Trúc không khỏi nhìn Mộc Nương Tử thêm vài lần, trong tiềm thức đã bắt đầu nhìn nàng bằng một ánh mắt khác.
Ánh mắt Tất Trường Xuân dừng trên mặt Dược Thiên Sầu một chút, chuyển qua nhìn trên người Mộc Nương Tử đang quỳ rạp dưới đất, sắc mặt khôi phục bình thản, nói: "Ở đây không còn chuyện của ngươi, xuống dưới đi!" Lời này vừa nói ra, Dược Thiên Sầu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chuyện này xem như sẽ không tiếp tục truy cứu.
Mộc Nương Tử không nói một lời, chỉ là liên tiếp khấu đầu thật vang mấy cái, liền đóng dậy chậm rãi lui về phía sau, đợi khi xoay người rời đi, ánh mắt xẹt qua Dược Thiên Sầu, bao hàm sự cảm kích vô hạn.
Dược Thiên Sầu trầm mặc không hé răng, mình và nữ yêu vương này dù sao cũng từng có sự thân thiết da thịt, tuy rằng không làm tới việc kia, nhưng ngày xưa dù sao nàng cũng từng toàn tâm hầu hạ mình, chỉ bằng việc này mình cũng nên giúp nàng một tay.
"Khái khái!" Lộng Trúc tằng hắng, đánh vỡ sự trầm tĩnh trong phòng. Hai tay hắn nắm lại, chuyển qua đối diện Tất Trường Xuân, mũi hướng lên trời hừ lạnh nói: "Lão Tất, làm người không nên như ngươi vậy. Tử Y nhà ta nghe lệnh của ngươi, bảo hộ đồ đệ ngươi thời gian dài như vậy, không có công lao cũng có khố lao a! Ngươi làm trưởng bối nhiều ít cũng phải ý tứ một chút chứ!"
"Ngươi muốn ta ý tứ thế nào?" Tất Trường Xuân nhàn nhạt hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Ta còn gây phiền phức gì cho ngươi sao? n!" Lộng Trúc quay đầu, hướng Dược Thiên Sầu hất hất cằm: "Thì trên người hắn đó! Ngươi vừa cho hắn pháp quyết kia, cho Tử Y dính một phần, theo học một chút đi!"
Mẹ nó! Già mà không chết sẽ thành kẻ trộm! Dược Thiên Sầu lườm Lộng Trúc, có chút cảm giác như đề phòng trộm cướp.
Gương mặt Tất Trường Xuân không chút biểu tình nói: "Khó mà làm được, đó là truyền cho đệ tử của ta."
"Vậy dễ làm, cùng lắm thì cũng cho Tử Y bái làm đệ tử của ngươi là được, ta không có ỷ kiến gì." Lộng Trúc quay đầu lại hô: "Tử Y, qua bái sư!"
"A!" Tử Y ngây ngần cả người, có chút hồ nghi, lại có vẻ thương cảm hề hề hỏi: "Sư phụ, ngài không cần đệ tử nữa sao?"
"Nói bậy!" Lộng Trúc trừng hai mắt, trách mắng: "Có hai sư phụ không tốt sao! Có hai sư phụ làm chỗ dựa, sau này ai dám khi dễ con?"
Dược Thiên Sầu nhìn người này thực sự không biết nói gì. Quả nhiên nam nhân càng tuấn tú thì càng vô sỉ a! Nam nhân tuấn tú vô sỉ càng làm cho người chán ghét a!
Tử Y chần chừ đi tới trước mặt Tất Trường Xuân, tuy rằng nàng rất muốn bái Tất Trường Xuân làm sư phụ, nhưng vẫn cảm thấy làm như vậy là không thích hợp. Còn chưa mở miệng, liền thấy Tất Trường Xuân lắc đầu nói: "Ta không thu nữ đệ tử." Câu nói đầu tiên làm Tử Y cứng lại.
"Lão Tất." Lộng Trúc bày ra hình dạng nằm vạ, Tất Trường Xuân phẩy tay nói: "Bái sư thì không cần, muốn học cũng không phải không thể, nhưng ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Lộng Trúc cần cần thận thận hỏi, phảng phất lo lắng phía trước có cạm bẫy.