Ánh mắt đám trưởng lão sáng lên, đợi nửa ngày cũng không đợi được nửa câu sau, Lưu trưởng lão cười nói: "Muốn nói gì thì nói, không ai sẽ trách ngươi." Khi nói lời này, dáng tươi cười trên mặt phi thường hiền lành.
Dược Thiên Sầu thấy đám trưởng lão đều gật đầu, vì vậy bày ra hình dạng khó khăn, do do dự dự nói: "Không biết các vị trưởng lão có bản lĩnh gì có thể nói ra hay không, đệ tử muốn chọn một môn thích hợp với chính mình." Càng nói thanh âm càng thấp xuống.
Vừa thốt ra lời này, đám trưởng lão nhất thời liền náo nhiệt lên, đều tự giới thiệu chính bản lĩnh của mình. Một đám đệ tử vây quanh xa xa bên ngoài cũng không biết các vị trưởng lão đang làm gì, cảm giác giống như ngoài chợ bán đồ vật, đều đưa mắt nhìn nhau.
"Tu vi của bổn trưởng lão đạt tới Độ Kiếp sơ kỳ, làm sư phụ của tiểu oa nhi ngươi thật không thành vấn đề."
"Hừ! Nơi này có ai không đạt tới Độ Kiếp kỳ, lão phu một thân pháp thuật phi phàm không tìm được một đệ tử kế thừa thật sự là quá đáng tiếc."
"Pháp thuật của ngươi không đạt tới Nguyên Anh kỳ không thể thi triển, Dược Thiên Sầu cứ đến Luyện Khí Các của ta đi! Ta luyện cho ngươi vài món pháp khí tốt nhất để phòng thân chế địch, như vậy rất có lời."
Dược Thiên Sầu biểu hiện ra dị thường cung kính, nghe đám trưởng lão không ngừng mèo khen mèo dài đuôi, trong lòng đã sớm cười lăn trời. Những người này đều danh chấn một phương tu chân giới, nhưng tụ tập lại cùng nhau, có khác gì người phàm bình thường, đây khả năng là vật hiếm thì quý, nếu có nhiều thì tự nhiên sẽ giảm giá trị.
Cung kính nghe xong nửa ngày, cũng không phát hiện mấy người có bản lĩnh đặc thù. Mọi người đơn giản đều chỉ nói tu vi của mình cao bao nhiêu, pháp bảo có bao nhiêu lợi hại, sau đó đã giết bao nhiêu người trong ma đạo. Nhưng hắn cũng không phải muốn nghe những việc này, tu vi ngươi cao tới đâu có liên quan gì ta, tu vi của ngươi cũng đâu thể trút lên người ta? Pháp bảo có bao nhiêu lợi hại có tác dụng gì, ta ngay cả thực lực ngự kiếm phi hành cũng không có, pháp bảo có cho ta cũng thi triển không được! Còn có lão gia hỏa dùng chuyện giết người xem là quang vinh để huyền diệu quả thực là tên biến thái, chẳng lẽ không biết ta rất cần người có thể giúp ta thành công trúc cơ hay sao?
Nói đến đây kỳ thực là Dược Thiên Sầu cũng không rõ, hiện nay tu chân giới chỉ sợ không có người nào dám nói nhất định có thể giúp được ai trúc cơ thành công, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói sẽ cho ngươi thêm vài viên Trúc Cơ Đan, hoặc lúc ngươi trúc cơ chỉ đạo ngươi một chút, cung cấp chút kinh nghiệm trúc cơ. Huống chi điều kiện của đệ tử Phù Tiên Đảo vốn tru việt hơn môn phái khác không ít, tuy rằng Trúc Cơ Đan cũng được xem là đan dược tương đối trân quý, nhưng từng đệ tử đều có ba lần cơ hội để trúc cơ. Ngược lại so với các môn phái khác lại hà khắc, ba lần trúc cơ không thành công cũng nhất định sẽ bị trục xuất khỏi Phù Tiên Đảo, bởi vì tu vi của dạng đệ tử này hầu như không có bất luận tiền đồ gì đáng nói.
Cho nên không có vị trưởng lão nào dám nói ta nhất định giúp ngươi trúc cơ thành công, lời này chỉ cần có người dám nói ra miệng, chỉ sợ lập tức sẽ bị người châm chọc đến thương tích đầy mình.
Nghe tới nghe lui, chỉ có ba vị trưởng lão gặp nhau ở trong phòng chưởng môn lúc trước mới có thể làm Dược Thiên Sầu động tâm một chút. Phí trưởng lão chấp chưởng Vạn Phân Viên, bên trong vườn có chút linh thảo giá trị quả thực là vật báu vô giá. Nếu như bái Phí trưởng lão làm sư, tin tức linh thảo viết ngọc điệp phương pháp luyện đan trong tay xem như đã có.
Quan trưởng lão chấp chưởng Luyện Đan Các có thể luyện đủ loại đan dược, hấp dẫn Dược Thiên Sầu nhất là Trúc Cơ Đan dành cho Tân Tú đại hội mười năm một lần đều do Luyện Đan Các của Quan trưởng lão chấp chưởng luyện chế.
Hoàng trưởng lão chấp chưởng Luyện Khí Các được toàn bộ tu chân giới nghe tiếng, pháp bảo luyện chế dù là lúc hắn ở Thanh Quang Tông cũng từng nghe thấy. Một kiện pháp bảo tốt nhất không thua gì một tính mạng của người tu chân, Dược Thiên Sầu ở tại linh thạch quáng của Thanh Quang Tông tự thân chứng kiến uy lực của pháp
Bảo đại chiến, so với chuyện hắn lấy đao chém người vẫn mạnh hơn nhiều, đến nay luôn chấn động không ngớt.
Hắn đã sơ bộ xác định bản thân muốn bái một trong ba vị này làm sư phụ, nhưng vì sau này có thể tiếp tục hỗn trong tu chân giới, hắn phải hảo hảo suy nghĩ. Hiện nay cửa ải khó khăn lớn nhất mà hắn phải đối mặt chính là đột phá Trúc Cơ kỳ, không thể đột phá Trúc Cơ kỳ thì chuyện gì cũng chỉ là nói suông.
Mặc dù bên trong Vạn Phân Viên của Phí trưởng lão có không ít linh thảo, nhưng mình không biết luyện đan, bái ông ta làm thầy có ích lợi gì? Lẽ nào lấy linh thảo làm cơm ăn? Hay trộm linh thảo ra ngoài đổi tiền? Thọ mệnh của Luyện Khí kỳ hình như cũng không lâu dài, nếU Minh treo, lẽ nào đem linh thảo làm di sàn? Làm di sản cũng phải có mục tiêu để di lưu nha! Không thể đột phá Trúc Cơ kỳ cần nhiều linh thảo và nhiều tiền như vậy thì có lợi gì?
Nếu nhU Minh tới được Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí Các của Hoàng trưởng lão thật ra là một tuyển chọn không tệ, làm ra thêm nhiều pháp bảo thật quá sung sướng, nhưng hiện tại có điểm không quá hiện thực, pháp bảo cấp cho mình cũng không dùng được, làm tới nhiều cũng chỉ có thể đem làm di sản.
Xem ra Quan trưởng lão mới là tuyển chọn tốt nhất! Chỉ cần học được bản lĩnh luyện đan trong tay, dù cho sau này trúc cơ không xong bị đuổi ra khỏi Phù Tiên Đảo, có tay nghề trong tay cũng tốt phòng thân. Cùng lắm sau này chậm rãi gom góp linh thảo, chính mình con mẹ nó luyện Trúc Cơ Đan, ta không tin tưởng đem Trúc Cơ Đan làm cơm ăn còn không thể đột phá Trúc Cơ kỳ? Huống chi xem lão gia hỏa này lộ ra hình dạng rất ngưu bức, ra vẻ những người khác đều có điểm sợ hắn, từ điểm này có thể nhìn ra luyện đan là một nghề không sai, thứ nhì cũng không cần sợ bái ông ta làm thầy sẽ đắc tội những người khác, hình dạng của lão gia hỏa này có lẽ có thế cho mình được chỗ dựa. Hơn nữa tính tình hắn ngay thẳng, hẳn cũng không khó ứng phó.
Nghĩ tới đây, Dược Thiên Sầu hạ quyết tâm, tiếng ong ong như đầu con ruồi của các trưởng lão đều bị hắn mắt điếc tai ngơ, thần tình trên mặt dứt khoát, kiên định đưa ánh mắt nhìn về phía Quan trưởng lão đang tung bay nước bọt khẩu chiến với các trưởng lão khác.
Tất cả mọi người phát hiện được phàn ứng của Dược Thiên Sầu, biết hắn đã muốn làm ra tuyển chọn, trong miệng đang nói đều ngừng lại. Có chút người già trên mặt còn lộ ra thần tình chờ đợi. Nguồn truyện:
"Con mẹ nó toàn bộ đều thối lắm...Ách!" Quan trưởng lão đứng ngay trước người Dược Thiên Sầu, đưa lưng về phía hắn còn đang chửi mắng thật thống khoái, bỗng nhiên cũng phát hiện ra phản ứng của mọi người, xoay người thấy Dược Thiên Sầu đang nhìn mình. "Đan Si" mà thiên hạ nghe tiếng lúc này cũng không khỏi có chút khẩn trương lên, lệnh bài thuộc về ai phải xem một câu nói của Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu bước ra một bước, quay Quan trưởng lão hành lễ nói: "Đệ tử Dược Thiên Sầu, thành tâm khẩn cầu Quan trưởng lão có thể thu ta làm đồ đệ." Nói xong quỳ xuống lạy.
Nhất thời, đám trưởng lão vừa cãi nhau nửa buổi đều trợn tròn mắt, các loại biểu tình tiếc hận bi thống lập tức hiện lên trên mặt mọi người. Quan trưởng lão sủng sốt, hình như có điểm không quá tin tưởng, chợt phản ứng lại, cười ha ha nói: "Tốt tốt tốt, Dược Thiên Sầu, lão phu đáp ứng thu ngươi làm đồ đệ, mau đứng lên, mau đứng lên, không cần đa lễ." Nói xong tự mình nâng dậy Dược Thiên Sầu, ngửa mặt lên trời cười lên điên cuồng.
Tiếng cười đắc ý hướng bốn phía cuồn cuộn tản ra, phảng phất còn vui vẻ hơn khi hắn luyện chế ra tuyệt thể thần đan. Làm Dược Thiên Sầu đứng gần hắn nhất đều bị chấn đến lỗ tai tê dại.
Một bên nhìn thấy tình huống này, Trình Canh Thanh càng thêm kiến thức, các trưởng lão binh thường uy nghiêm lại có địa vị cao thượng không ngờ vì một lệnh bài mà chuyện gì cũng có thể nói đi ra. Hắn phải bội phục lá gan của Dược Thiên Sầu, nếu là mình đụng tới chuyện như vậy sợ rằng thực sự không biết nên làm gì bây giờ. Bất quá như vậy không biết có để lại hậu quả bất lương gì hay không, nghĩ tới đó hắn len lén đưa mắt nhìn phản ứng của các trưởng lão, sắc mặt họ quả nhiên rất khó coi.
"Chư vị, còn vây quanh ở đây làm gì? Chẳng lẽ muốn chúc mừng ta? Lão phu tâm lĩnh, các vị nhường đường ra đi! Ta muốn dẫn đệ tử mới thu quay về Luyện Đan Các, ha ha..." Quan trưởng lão nắm lấy cổ tay Dược Thiên Sầu cười to nói. Ngày hôm nay hắn rất cao hứng, trước tiên không nói chuyện Phù Tiên Lệnh, có thể từ trong các trưởng lão mà giành được thắng lợi cũng đủ cho hắn vui vẻ, nhất là khi nhìn thấy biểu tình phảng phất như vừa nuốt ruồi của bọn họ.