Dược Thiên Sầu đã thành đồ đệ của người khác, Phù Tiên Lệnh tự nhiên cũng của người khác, đây đều do mọi người đều đồng ý từ trước, nếu không cam tâm bây giờ còn có thể nói gì? Lưu trưởng lão đưa ra biện pháp này thấy dáng dấp đắc ý của Quan trưởng lão, hừ lạnh một tiếng, thân hình hư hoảng dẫn đầu bay đi. Chư vị trưởng lão cũng không ai nguyện ý nhìn thêm sắc mặt của Quan trưởng lão, đều nhảy lên không bay đi.
Trong nháy mắt những trưởng lão vây thành một vòng đã đi hết, Trình Canh Thanh nhìn những đệ tử xem náo nhiệt xa xa, trong đó có đệ tử của những vị trưởng lão kia, nghĩ mình ở lại bồi bên cạnh Quan trưởng lão thực sự không phải là một tuyển chọn sáng suốt, lúc này liền hành lễ nói: "Quan trưởng lão, đệ tử cũng xin lui xuống."
Đợi Quan trưởng lão vui vẻ gật đầu, lại chào Dược Thiên Sầu liền rời đi. Những đệ tử đang vây xem cũng không biết xảy ra chuyện gì, có người nhận thức Trình Canh Thanh liền hướng hắn đi đến, những người khác tốp năm tốp ba tán đi.
Dược Thiên Sầu thấy Quan trưởng lão làm ra hình dạng đắc ý dào dạt, thật sự không lời nào để nói, lấy ra lệnh bài dâng lên hai tay: "Sư phụ, chưởng môn từng giao cho đệ tử, sau khi bái sư phải giao Phù Tiên Lệnh cho sư phụ."
"Ân! Tốt, tốt, chưởng môn làm việc luôn luôn công chính, pháp chỉ của hắn ta tự nhiên tuân theo." Quan trưởng lão cười tiếp nhận lệnh bài, ở trong tay tinh tế kiểm tra một chút liền bỏ vào trong túi trữ vật, hoàn toàn không có vẻ gì giống như cướp giật. Sau đó cảm thấy mỹ mãn dẫn Dược Thiên Sầu trở lại, hai người dọc theo đường đi có hỏi có đáp.
Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa bị bối phận vây nhiễu đến hồ đồ rốt cục cũng giải khai nghi hoặc, vừa rồi khi cáo biệt Trình Canh Thanh còn gọi hắn là Trình sư tổ, trái lại gọi Quan trưởng lão là sư phụ, không duyên không cớ lộng thấp bối phận của một trưởng lão, khiến cho hắn thiếu chút nữa gọi không ra miệng.
Hiện tại rốt cục hiểu được, sư thúc, sư tổ những cách gọi này đó là cách tôn xưng đối với những người tu vi có chút cấp bậc, hoàn toàn không hề có ý tứ gì tới bối phận, ở Phù Tiên Đảo ngoại trừ ân sư thụ nghiệp, căn bản không hề tồn tại bối phận gì khác, chỉ cần tu vi ngươi vượt lên trước người khác, người khác sẽ gọi ngươi là sư thúc hay sư tổ, đây là chuyện rất bình thường.
Dược Thiên Sầu cảm thán không ngớt, đừng xem cách gọi rối loạn của Phù Tiên Đảo, vô hình trung lại ẩn chứa sự cạnh tranh, rất có ý tứ hàm xúc người giỏi thì trên, người kém thì dưới. Hơn nữa quy định một người trúc cơ ba lần không thành công, mười phần chính là loại chế độ đấu loại, lưu lại không nói là nhân tài thì cũng là tinh anh, trách không được Phù Tiên Đảo có địa vị như ngày hôm nay trong tu chân giới. Mà chính mình từ hôm nay trở đi đã là đệ tử Luyện Đan Các trên Phù Tiên Đảo.
Quan trưởng lão tên là Quan Uy Vũ, sau khi biết tên hắn, Dược Thiên Sầu có điểm tê răng, tên này xác thực rất uy phong, cũng uy phong như tên Quan Vũ đang ở bên trong Kim Châu của mình, xem ra mình và họ Quan thật hữu duyên. Vị sư phụ mới nhận thức này cũng có tính tình gấp gáp, dẫn mình đi không bao lâu, liền không còn kiên trì, chỉ rõ vị trí của Luyện Đan Các xong, thân hóa thành lưu quang bay lên đỉnh núi trước mắt.
Danh khí của Luyện Đan Các hắn cũng đã sớm nghe thấy trong tu chân giới, tu kiến trên đỉnh núi cao nhất của Phù Tiên Đảo, bên trên tọa lạc một tòa đại điện, người còn đang ở giữa sườn núi đã ngửi được một cỗ hương thuốc nồng nặc, hít sâu vài hơi, cảm thấy thần thanh khí sảng. Trên đỉnh núi trụi lủi, nhìn không thấy một màu xanh nào, khác hẳn vẻ xanh um tươi tốt bên dưới sườn núi.
Nói như vậy, địa thế càng cao ôn độ lại càng thấp, kỳ quái chính là càng đi lên đỉnh núi, ôn độ lại càng ngày càng cao, dưới chân núi và trên đỉnh núi giống như hai mùa khác nhau. Tuy rằng tu vi Dược Thiên Sầu không cao, nhưng nhiệt độ chênh lệch trong ngày đối với hắn mà nói sản sinh không được ảnh hưởng. Chỉ là cảm thấy kỳ quái, vì
Sao lại có hiện tượng kỳ quái như vậy, chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân trên đỉnh núi nhóm lửa luyện đan?
Theo thềm đá đi lên đỉnh núi, trước mắt có một tảng đá màu trắng điêu khắc thành tấm biển Luyện Đan Các, bên trên tấm biển là một tòa kiến trúc khổng lồ cổ kính, tấm biển và tòa kiến trúc do những tảng đá trải rộng thành sân. Có không ít người đang bận rộn phơi thảo dược, nghĩ đến chính là linh thảo dùng để luyện đan.
Dược Thiên Sầu quay đầu lại quan sát dưới chân núi, nhìn những đỉnh núi thấp hơn chung quanh cùng với kiến trúc, nghĩ địa bàn của những trưởng lão khác cũng không khác gì của sư phụ, điều này làm cho hắn có điểm nghi hoặc. Làm hắn nghĩ không ra chính là, theo sự lý giải của hắn đối với thế giới này, người có địa vị càng cao, đương nhiên phải ở địa phương càng cao, địa vị của sư phụ ở tại Phù Tiên Đảo cũng không phải cao nhất, ít nhất mặt trên còn có chưởng môn, vi sao lại có thể ở trên địa phương cao nhất?
Còn đang miên man suy nghĩ, phía sau có người hỏi: ""Ngươi là Dược Thiên Sầu sao?"
"Đúng vậy." Dược Thiên Sầu xoay người trả lời. Phía dưới tấm biển có một người trung niên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, gầy teo, vóc dáng cao gầy đang quan sát hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ không quá thân mật, người nọ hừ giọng mũi một tiếng nói: "Quan trưởng lão nói mới thu đệ tử mới chính là ngươi sao? Ta xem cũng không có gì! Đi theo ta." Nói xong còn xoay cái mông cấp cho Dược Thiên Sầu xem. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Dược Thiên Sầu có chút nổi giận, nghĩ thầm ngươi là ai nha? Lão tử chiêu ngươi chọc ngươi sao, mới gặp lão tử đã trợn mắt. Tuy rằng rất muốn đá một cước vào cái mông trước mặt, nhưng nặng nhẹ hắn có thể phân tích ra, muốn đá cũng không phải thời gian hiện tại. Không thể làm gì khác hơn là thành thật đi theo phía sau trung niên nhân, mắt lộ hung quang theo dõi cái mông hắn, nguyên bản tâm tình tốt, trong nháy mắt trở nên phiền muộn không gì sánh được.
Trung niên nhân đưa hắn đến một dãy sân, chỉ vào một gian phòng nói: "Từ hôm nay trở đi ngươi ở đây, cùng tu luyện với các đệ tử, bọn họ làm gì ngươi làm đó. Lời của ta ngươi nhớ cho kỹ, đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử của Quan trưởng lão thì muốn làm gì thì làm." Nói xong dùng giọng mũi hừ một tiếng, nói: "Nghe nói ngươi là tán tu ngoài đảo, tu vi mới Luyện Khí thấp cấp, ta không nói sai chứ?"
"Không có không có." Dược Thiên Sầu cung kính nói: "Chẳng hay ta nên xưng hô ngài thế nào?"
"Nghiêm Thù." Trung niên nhân liếc hắn, cao ngạo nói: "Tu vi Kết Đan hậu kỳ, theo quy củ Phù Tiên Đảo ngươi gọi ta là Nghiêm sư tổ."
"Nga, nguyên lai là Nghiêm sư tổ, đệ tử Dược Thiên Sầu gặp qua Nghiêm sư tổ." Dược Thiên Sầu hành lễ, trong ngực nói thầm: "Cánh rừng lớn loài chim gì đều có, chưa thấy qua kẻ bệnh tâm thần như vậy. Nghiêm Thù, lão tử nhớ kỹ ngươi, tương lai sẽ ổn thỏa hảo hảo báo đáp ngươi."
"Ân!" Nghiêm Thù dùng mũi hừ khẽ, hai tiếng sư tổ phảng phất làm ngực hắn thư thái một chút, còn nói thêm: "Phù Tiên Đảo có quy củ, đệ tử chưa tới Trúc Cơ kỳ không được loạn chuyển trên đảo, ngươi ở đây không được chạy loạn, đợi đệ tử đồng viện với ngươi sau khi làm xong việc trở về, ngươi có chuyện gì không hiểu có thể hỏi bọn họ, lời của ta ngươi có nhớ kỹ không?"
Dược Thiên Sầu cung kính cười lành: ""Nghiêm sư tổ nói không dám quên, đệ từ vững vàng ghi tạc ngực."
"Biết là tốt rồi." Nghiêm Thù lạnh lùng không thèm nhìn vẻ mặt tươi cười của Dược Thiên Sầu, chắp tay sau lưng đi ra tiểu viện, phía sau có tiếng người nịnh nọt hô lên: "Nghiêm sư tổ từ từ đi a!"
Dược Thiên Sầu đã thành đồ đệ của người khác, Phù Tiên Lệnh tự nhiên cũng của người khác, đây đều do mọi người đều đồng ý từ trước, nếu không cam tâm bây giờ còn có thể nói gì? Lưu trưởng lão đưa ra biện pháp này thấy dáng dấp đắc ý của Quan trưởng lão, hừ lạnh một tiếng, thân hình hư hoảng dẫn đầu bay đi. Chư vị trưởng lão cũng không ai nguyện ý nhìn thêm sắc mặt của Quan trưởng lão, đều nhảy lên không bay đi.
Trong nháy mắt những trưởng lão vây thành một vòng đã đi hết, Trình Canh Thanh nhìn những đệ tử xem náo nhiệt xa xa, trong đó có đệ tử của những vị trưởng lão kia, nghĩ mình ở lại bồi bên cạnh Quan trưởng lão thực sự không phải là một tuyển chọn sáng suốt, lúc này liền hành lễ nói: "Quan trưởng lão, đệ tử cũng xin lui xuống."
Đợi Quan trưởng lão vui vẻ gật đầu, lại chào Dược Thiên Sầu liền rời đi. Những đệ tử đang vây xem cũng không biết xảy ra chuyện gì, có người nhận thức Trình Canh Thanh liền hướng hắn đi đến, những người khác tốp năm tốp ba tán đi.
Dược Thiên Sầu thấy Quan trưởng lão làm ra hình dạng đắc ý dào dạt, thật sự không lời nào để nói, lấy ra lệnh bài dâng lên hai tay: "Sư phụ, chưởng môn từng giao cho đệ tử, sau khi bái sư phải giao Phù Tiên Lệnh cho sư phụ."
"Ân! Tốt, tốt, chưởng môn làm việc luôn luôn công chính, pháp chỉ của hắn ta tự nhiên tuân theo." Quan trưởng lão cười tiếp nhận lệnh bài, ở trong tay tinh tế kiểm tra một chút liền bỏ vào trong túi trữ vật, hoàn toàn không có vẻ gì giống như cướp giật. Sau đó cảm thấy mỹ mãn dẫn Dược Thiên Sầu trở lại, hai người dọc theo đường đi có hỏi có đáp.
Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa bị bối phận vây nhiễu đến hồ đồ rốt cục cũng giải khai nghi hoặc, vừa rồi khi cáo biệt Trình Canh Thanh còn gọi hắn là Trình sư tổ, trái lại gọi Quan trưởng lão là sư phụ, không duyên không cớ lộng thấp bối phận của một trưởng lão, khiến cho hắn thiếu chút nữa gọi không ra miệng.
Hiện tại rốt cục hiểu được, sư thúc, sư tổ những cách gọi này đó là cách tôn xưng đối với những người tu vi có chút cấp bậc, hoàn toàn không hề có ý tứ gì tới bối phận, ở Phù Tiên Đảo ngoại trừ ân sư thụ nghiệp, căn bản không hề tồn tại bối phận gì khác, chỉ cần tu vi ngươi vượt lên trước người khác, người khác sẽ gọi ngươi là sư thúc hay sư tổ, đây là chuyện rất bình thường.
Dược Thiên Sầu cảm thán không ngớt, đừng xem cách gọi rối loạn của Phù Tiên Đảo, vô hình trung lại ẩn chứa sự cạnh tranh, rất có ý tứ hàm xúc người giỏi thì trên, người kém thì dưới. Hơn nữa quy định một người trúc cơ ba lần không thành công, mười phần chính là loại chế độ đấu loại, lưu lại không nói là nhân tài thì cũng là tinh anh, trách không được Phù Tiên Đảo có địa vị như ngày hôm nay trong tu chân giới. Mà chính mình từ hôm nay trở đi đã là đệ tử Luyện Đan Các trên Phù Tiên Đảo.
Quan trưởng lão tên là Quan Uy Vũ, sau khi biết tên hắn, Dược Thiên Sầu có điểm tê răng, tên này xác thực rất uy phong, cũng uy phong như tên Quan Vũ đang ở bên trong Kim Châu của mình, xem ra mình và họ Quan thật hữu duyên. Vị sư phụ mới nhận thức này cũng có tính tình gấp gáp, dẫn mình đi không bao lâu, liền không còn kiên trì, chỉ rõ vị trí của Luyện Đan Các xong, thân hóa thành lưu quang bay lên đỉnh núi trước mắt.
Danh khí của Luyện Đan Các hắn cũng đã sớm nghe thấy trong tu chân giới, tu kiến trên đỉnh núi cao nhất của Phù Tiên Đảo, bên trên tọa lạc một tòa đại điện, người còn đang ở giữa sườn núi đã ngửi được một cỗ hương thuốc nồng nặc, hít sâu vài hơi, cảm thấy thần thanh khí sảng. Trên đỉnh núi trụi lủi, nhìn không thấy một màu xanh nào, khác hẳn vẻ xanh um tươi tốt bên dưới sườn núi.
Nói như vậy, địa thế càng cao ôn độ lại càng thấp, kỳ quái chính là càng đi lên đỉnh núi, ôn độ lại càng ngày càng cao, dưới chân núi và trên đỉnh núi giống như hai mùa khác nhau. Tuy rằng tu vi Dược Thiên Sầu không cao, nhưng nhiệt độ chênh lệch trong ngày đối với hắn mà nói sản sinh không được ảnh hưởng. Chỉ là cảm thấy kỳ quái, vì
Sao lại có hiện tượng kỳ quái như vậy, chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân trên đỉnh núi nhóm lửa luyện đan?
Theo thềm đá đi lên đỉnh núi, trước mắt có một tảng đá màu trắng điêu khắc thành tấm biển Luyện Đan Các, bên trên tấm biển là một tòa kiến trúc khổng lồ cổ kính, tấm biển và tòa kiến trúc do những tảng đá trải rộng thành sân. Có không ít người đang bận rộn phơi thảo dược, nghĩ đến chính là linh thảo dùng để luyện đan.
Dược Thiên Sầu quay đầu lại quan sát dưới chân núi, nhìn những đỉnh núi thấp hơn chung quanh cùng với kiến trúc, nghĩ địa bàn của những trưởng lão khác cũng không khác gì của sư phụ, điều này làm cho hắn có điểm nghi hoặc. Làm hắn nghĩ không ra chính là, theo sự lý giải của hắn đối với thế giới này, người có địa vị càng cao, đương nhiên phải ở địa phương càng cao, địa vị của sư phụ ở tại Phù Tiên Đảo cũng không phải cao nhất, ít nhất mặt trên còn có chưởng môn, vi sao lại có thể ở trên địa phương cao nhất?
Còn đang miên man suy nghĩ, phía sau có người hỏi: ""Ngươi là Dược Thiên Sầu sao?"
"Đúng vậy." Dược Thiên Sầu xoay người trả lời. Phía dưới tấm biển có một người trung niên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, gầy teo, vóc dáng cao gầy đang quan sát hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ không quá thân mật, người nọ hừ giọng mũi một tiếng nói: "Quan trưởng lão nói mới thu đệ tử mới chính là ngươi sao? Ta xem cũng không có gì! Đi theo ta." Nói xong còn xoay cái mông cấp cho Dược Thiên Sầu xem. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dược Thiên Sầu có chút nổi giận, nghĩ thầm ngươi là ai nha? Lão tử chiêu ngươi chọc ngươi sao, mới gặp lão tử đã trợn mắt. Tuy rằng rất muốn đá một cước vào cái mông trước mặt, nhưng nặng nhẹ hắn có thể phân tích ra, muốn đá cũng không phải thời gian hiện tại. Không thể làm gì khác hơn là thành thật đi theo phía sau trung niên nhân, mắt lộ hung quang theo dõi cái mông hắn, nguyên bản tâm tình tốt, trong nháy mắt trở nên phiền muộn không gì sánh được.
Trung niên nhân đưa hắn đến một dãy sân, chỉ vào một gian phòng nói: "Từ hôm nay trở đi ngươi ở đây, cùng tu luyện với các đệ tử, bọn họ làm gì ngươi làm đó. Lời của ta ngươi nhớ cho kỹ, đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử của Quan trưởng lão thì muốn làm gì thì làm." Nói xong dùng giọng mũi hừ một tiếng, nói: "Nghe nói ngươi là tán tu ngoài đảo, tu vi mới Luyện Khí thấp cấp, ta không nói sai chứ?"
"Không có không có." Dược Thiên Sầu cung kính nói: "Chẳng hay ta nên xưng hô ngài thế nào?"
"Nghiêm Thù." Trung niên nhân liếc hắn, cao ngạo nói: "Tu vi Kết Đan hậu kỳ, theo quy củ Phù Tiên Đảo ngươi gọi ta là Nghiêm sư tổ."
"Nga, nguyên lai là Nghiêm sư tổ, đệ tử Dược Thiên Sầu gặp qua Nghiêm sư tổ." Dược Thiên Sầu hành lễ, trong ngực nói thầm: "Cánh rừng lớn loài chim gì đều có, chưa thấy qua kẻ bệnh tâm thần như vậy. Nghiêm Thù, lão tử nhớ kỹ ngươi, tương lai sẽ ổn thỏa hảo hảo báo đáp ngươi."
"Ân!" Nghiêm Thù dùng mũi hừ khẽ, hai tiếng sư tổ phảng phất làm ngực hắn thư thái một chút, còn nói thêm: "Phù Tiên Đảo có quy củ, đệ tử chưa tới Trúc Cơ kỳ không được loạn chuyển trên đảo, ngươi ở đây không được chạy loạn, đợi đệ tử đồng viện với ngươi sau khi làm xong việc trở về, ngươi có chuyện gì không hiểu có thể hỏi bọn họ, lời của ta ngươi có nhớ kỹ không?"
Dược Thiên Sầu cung kính cười lành: ""Nghiêm sư tổ nói không dám quên, đệ từ vững vàng ghi tạc ngực."
"Biết là tốt rồi." Nghiêm Thù lạnh lùng không thèm nhìn vẻ mặt tươi cười của Dược Thiên Sầu, chắp tay sau lưng đi ra tiểu viện, phía sau có tiếng người nịnh nọt hô lên: "Nghiêm sư tổ từ từ đi a!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dược Thiên Sầu đã thành đồ đệ của người khác, Phù Tiên Lệnh tự nhiên cũng của người khác, đây đều do mọi người đều đồng ý từ trước, nếu không cam tâm bây giờ còn có thể nói gì? Lưu trưởng lão đưa ra biện pháp này thấy dáng dấp đắc ý của Quan trưởng lão, hừ lạnh một tiếng, thân hình hư hoảng dẫn đầu bay đi. Chư vị trưởng lão cũng không ai nguyện ý nhìn thêm sắc mặt của Quan trưởng lão, đều nhảy lên không bay đi.
Trong nháy mắt những trưởng lão vây thành một vòng đã đi hết, Trình Canh Thanh nhìn những đệ tử xem náo nhiệt xa xa, trong đó có đệ tử của những vị trưởng lão kia, nghĩ mình ở lại bồi bên cạnh Quan trưởng lão thực sự không phải là một tuyển chọn sáng suốt, lúc này liền hành lễ nói: "Quan trưởng lão, đệ tử cũng xin lui xuống."
Đợi Quan trưởng lão vui vẻ gật đầu, lại chào Dược Thiên Sầu liền rời đi. Những đệ tử đang vây xem cũng không biết xảy ra chuyện gì, có người nhận thức Trình Canh Thanh liền hướng hắn đi đến, những người khác tốp năm tốp ba tán đi.
Dược Thiên Sầu thấy Quan trưởng lão làm ra hình dạng đắc ý dào dạt, thật sự không lời nào để nói, lấy ra lệnh bài dâng lên hai tay: "Sư phụ, chưởng môn từng giao cho đệ tử, sau khi bái sư phải giao Phù Tiên Lệnh cho sư phụ."
"Ân! Tốt, tốt, chưởng môn làm việc luôn luôn công chính, pháp chỉ của hắn ta tự nhiên tuân theo." Quan trưởng lão cười tiếp nhận lệnh bài, ở trong tay tinh tế kiểm tra một chút liền bỏ vào trong túi trữ vật, hoàn toàn không có vẻ gì giống như cướp giật. Sau đó cảm thấy mỹ mãn dẫn Dược Thiên Sầu trở lại, hai người dọc theo đường đi có hỏi có đáp.
Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa bị bối phận vây nhiễu đến hồ đồ rốt cục cũng giải khai nghi hoặc, vừa rồi khi cáo biệt Trình Canh Thanh còn gọi hắn là Trình sư tổ, trái lại gọi Quan trưởng lão là sư phụ, không duyên không cớ lộng thấp bối phận của một trưởng lão, khiến cho hắn thiếu chút nữa gọi không ra miệng.
Hiện tại rốt cục hiểu được, sư thúc, sư tổ những cách gọi này đó là cách tôn xưng đối với những người tu vi có chút cấp bậc, hoàn toàn không hề có ý tứ gì tới bối phận, ở Phù Tiên Đảo ngoại trừ ân sư thụ nghiệp, căn bản không hề tồn tại bối phận gì khác, chỉ cần tu vi ngươi vượt lên trước người khác, người khác sẽ gọi ngươi là sư thúc hay sư tổ, đây là chuyện rất bình thường.
Dược Thiên Sầu cảm thán không ngớt, đừng xem cách gọi rối loạn của Phù Tiên Đảo, vô hình trung lại ẩn chứa sự cạnh tranh, rất có ý tứ hàm xúc người giỏi thì trên, người kém thì dưới. Hơn nữa quy định một người trúc cơ ba lần không thành công, mười phần chính là loại chế độ đấu loại, lưu lại không nói là nhân tài thì cũng là tinh anh, trách không được Phù Tiên Đảo có địa vị như ngày hôm nay trong tu chân giới. Mà chính mình từ hôm nay trở đi đã là đệ tử Luyện Đan Các trên Phù Tiên Đảo.
Quan trưởng lão tên là Quan Uy Vũ, sau khi biết tên hắn, Dược Thiên Sầu có điểm tê răng, tên này xác thực rất uy phong, cũng uy phong như tên Quan Vũ đang ở bên trong Kim Châu của mình, xem ra mình và họ Quan thật hữu duyên. Vị sư phụ mới nhận thức này cũng có tính tình gấp gáp, dẫn mình đi không bao lâu, liền không còn kiên trì, chỉ rõ vị trí của Luyện Đan Các xong, thân hóa thành lưu quang bay lên đỉnh núi trước mắt.
Danh khí của Luyện Đan Các hắn cũng đã sớm nghe thấy trong tu chân giới, tu kiến trên đỉnh núi cao nhất của Phù Tiên Đảo, bên trên tọa lạc một tòa đại điện, người còn đang ở giữa sườn núi đã ngửi được một cỗ hương thuốc nồng nặc, hít sâu vài hơi, cảm thấy thần thanh khí sảng. Trên đỉnh núi trụi lủi, nhìn không thấy một màu xanh nào, khác hẳn vẻ xanh um tươi tốt bên dưới sườn núi.
Nói như vậy, địa thế càng cao ôn độ lại càng thấp, kỳ quái chính là càng đi lên đỉnh núi, ôn độ lại càng ngày càng cao, dưới chân núi và trên đỉnh núi giống như hai mùa khác nhau. Tuy rằng tu vi Dược Thiên Sầu không cao, nhưng nhiệt độ chênh lệch trong ngày đối với hắn mà nói sản sinh không được ảnh hưởng. Chỉ là cảm thấy kỳ quái, vì
Sao lại có hiện tượng kỳ quái như vậy, chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân trên đỉnh núi nhóm lửa luyện đan?
Theo thềm đá đi lên đỉnh núi, trước mắt có một tảng đá màu trắng điêu khắc thành tấm biển Luyện Đan Các, bên trên tấm biển là một tòa kiến trúc khổng lồ cổ kính, tấm biển và tòa kiến trúc do những tảng đá trải rộng thành sân. Có không ít người đang bận rộn phơi thảo dược, nghĩ đến chính là linh thảo dùng để luyện đan.
Dược Thiên Sầu quay đầu lại quan sát dưới chân núi, nhìn những đỉnh núi thấp hơn chung quanh cùng với kiến trúc, nghĩ địa bàn của những trưởng lão khác cũng không khác gì của sư phụ, điều này làm cho hắn có điểm nghi hoặc. Làm hắn nghĩ không ra chính là, theo sự lý giải của hắn đối với thế giới này, người có địa vị càng cao, đương nhiên phải ở địa phương càng cao, địa vị của sư phụ ở tại Phù Tiên Đảo cũng không phải cao nhất, ít nhất mặt trên còn có chưởng môn, vi sao lại có thể ở trên địa phương cao nhất?
Còn đang miên man suy nghĩ, phía sau có người hỏi: ""Ngươi là Dược Thiên Sầu sao?"
"Đúng vậy." Dược Thiên Sầu xoay người trả lời. Phía dưới tấm biển có một người trung niên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, gầy teo, vóc dáng cao gầy đang quan sát hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ không quá thân mật, người nọ hừ giọng mũi một tiếng nói: "Quan trưởng lão nói mới thu đệ tử mới chính là ngươi sao? Ta xem cũng không có gì! Đi theo ta." Nói xong còn xoay cái mông cấp cho Dược Thiên Sầu xem. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Dược Thiên Sầu có chút nổi giận, nghĩ thầm ngươi là ai nha? Lão tử chiêu ngươi chọc ngươi sao, mới gặp lão tử đã trợn mắt. Tuy rằng rất muốn đá một cước vào cái mông trước mặt, nhưng nặng nhẹ hắn có thể phân tích ra, muốn đá cũng không phải thời gian hiện tại. Không thể làm gì khác hơn là thành thật đi theo phía sau trung niên nhân, mắt lộ hung quang theo dõi cái mông hắn, nguyên bản tâm tình tốt, trong nháy mắt trở nên phiền muộn không gì sánh được.
Trung niên nhân đưa hắn đến một dãy sân, chỉ vào một gian phòng nói: "Từ hôm nay trở đi ngươi ở đây, cùng tu luyện với các đệ tử, bọn họ làm gì ngươi làm đó. Lời của ta ngươi nhớ cho kỹ, đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử của Quan trưởng lão thì muốn làm gì thì làm." Nói xong dùng giọng mũi hừ một tiếng, nói: "Nghe nói ngươi là tán tu ngoài đảo, tu vi mới Luyện Khí thấp cấp, ta không nói sai chứ?"
"Không có không có." Dược Thiên Sầu cung kính nói: "Chẳng hay ta nên xưng hô ngài thế nào?"
"Nghiêm Thù." Trung niên nhân liếc hắn, cao ngạo nói: "Tu vi Kết Đan hậu kỳ, theo quy củ Phù Tiên Đảo ngươi gọi ta là Nghiêm sư tổ."
"Nga, nguyên lai là Nghiêm sư tổ, đệ tử Dược Thiên Sầu gặp qua Nghiêm sư tổ." Dược Thiên Sầu hành lễ, trong ngực nói thầm: "Cánh rừng lớn loài chim gì đều có, chưa thấy qua kẻ bệnh tâm thần như vậy. Nghiêm Thù, lão tử nhớ kỹ ngươi, tương lai sẽ ổn thỏa hảo hảo báo đáp ngươi."
"Ân!" Nghiêm Thù dùng mũi hừ khẽ, hai tiếng sư tổ phảng phất làm ngực hắn thư thái một chút, còn nói thêm: "Phù Tiên Đảo có quy củ, đệ tử chưa tới Trúc Cơ kỳ không được loạn chuyển trên đảo, ngươi ở đây không được chạy loạn, đợi đệ tử đồng viện với ngươi sau khi làm xong việc trở về, ngươi có chuyện gì không hiểu có thể hỏi bọn họ, lời của ta ngươi có nhớ kỹ không?"
Dược Thiên Sầu cung kính cười lành: ""Nghiêm sư tổ nói không dám quên, đệ từ vững vàng ghi tạc ngực."
"Biết là tốt rồi." Nghiêm Thù lạnh lùng không thèm nhìn vẻ mặt tươi cười của Dược Thiên Sầu, chắp tay sau lưng đi ra tiểu viện, phía sau có tiếng người nịnh nọt hô lên: "Nghiêm sư tổ từ từ đi a!"