Lục Mi thần tình kinh ngạc liếc mắt đánh giá hắn một cái, phát hiện ra người này đang liều mạng muốn nịnh hót mình. Bất quá cảm giác được vỗ mông ngựa cũng không sai, hắn rất hưởng thụ cái loại cảm giác này.
Bất quá đám cao thủ Hóa Thần kỳ ở chung quanh, toàn thân đều nổi lên một tầng da gà, đường đường là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, thế nhưng phẩm chất đạo đức cùng Âm Bách Khang lúc trước thà chết chứ không chịu khuất nhục, quả thực là một trời một vực. Bất quá bọn hắn cũng chỉ cảm thấy không thoải mái mà thôi, cũng không dám trưng bày ra diễn cảm khinh thường. Mọi người có thể hỗn cho tới hôm nay, có mấy ai mà không phải trải qua khiếp sống khom lưng quỳ gối, chẳng qua là không có bợ đít ghê tởm giống như Bùi Phóng kia mà thôi.
"Bùi mập mạp, ít nói nhảm thôi." Lục Mi tuy nói như thế, nhưng trong ánh mắt lại toát ra một tia thưởng thức: "Bản tôn hỏi ngươi, nơi này ai tên là Tất Trường Xuân?"
Theo sau ánh mắt thoáng dừng ở trên người Văn Lan Phong, Hồ Trường Thọ, u Dương Đạt cùng Thích Cửu Quân. Bởi ở đây, bốn người này tu vi coi như là cao nhất.
"A!" Bùi Phóng giật mình kinh hô, lúng túng đáp: "Ngài.., ngài.., tìm Tất Trường Xuân sao?"
Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu cũng đưa mắt nhìn nhau, người này rốt cuộc là nhân vật nào? Vì sao lại chạy tới đây hỏi thăm về tin tức của Tất Trường Xuân? Chẳng lẽ Tất Trường Xuân cũng có quan hệ với người ở trên Tiên giới hay sao?
Lục Mi nhíu mày, thu hết phàn ứng của đám đông vào trong mắt, cười hắc hắc nói: "Xem ra nơi này quả nhiên là có cái tên Tất Trường Xuân rồi. Ai là Tất Trường Xuân, mau đứng ra trả lời bản tôn nhanh lên."
Bốn phía xung quanh im ắng, không ai dám lên tiếng phàn ứng. Nói gì thì nói, bị Tất Trường Xuân uy áp nhiều năm như vậy, ai còn dám ở trước mặt công chúng mà nhắc đến cái tên Tất Trường Xuân kia chứ?
Chờ thêm một lúc lâu sau, mà vẫn không có người lên tiếng hồi đáp. Lục Mi nhíu mày, cười lạnh: "Bùi mập mạp, ngươi mau vạch ra cho ta, người nào trong đây là Tất Trương Xuân?"
Bùi Phóng cả kinh, bất kể là Tất Trường Xuân hay lục bào nhân ở trước mắt này, đều không phải là nhân vật mà bản thân hắn có thể đắc tội. Hơn nữa, cũng không biết hai người này rốt cuộc là bằng hữu hay là địch nhân. Bất quá xem ngữ khí nói chuyện của đối phương, sợ rằng là địch nhân cũng nên.
Vĩ thế Bùi Phóng liền khom lưng cúi đầu nói: "Chẳng hay tôn giá tìm kiếm Tất Trường Xuân là có chuyện gì?"
Thay đổi là người khác đi hỏi câu này, sợ rằng Lục Mi sẽ phi thường mất hứng. Nhưng thái độ cung kính của Bùi Phóng, quả thực đã khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, cho nên khẽ hừ lạnh giải thích: "Tất Trường Xuân phá hủy đại môn của Minh Giới, khiến cho Minh Hoàng phẫn nộ, nên đã đặc phái bổn sứ tới đây trừng phạt! Ngươi nói thử xem, ta tìm hắn là muốn làm gì?"
Im lặng, bốn phía xung quanh lặng ngắt như tờ. Im ắng tới mức, có thể nghe được tiếng chim thánh thót ở trong cánh rừng nguyên thủy phía xa...
Chúng nhân tại đương trường đều sợ ngây ra. Tất Trường Xuân đã từng đến trước đại môn Minh Giới ở trong truyền thuyết, cư nhiên còn muốn phá hủy đại môn của Minh Giới sao? Thiên hạ đệ nhất cao thủ quả nhiên đúng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, lá gan cũng không khỏi quá lớn. Kết quả, ngay cả Minh Hoàng ở xa xôi vạn lý cũng bị kinh động, mà người này không ngờ chính là sứ giả của Minh Giới phái đến, chẳng thể trách hắn lại lợi hại như vậy.
Lộng Trúc nghe vậy, liền xoay người, giương cặp mắt cá chết lên nhìn chằm chằm
Vào Dược Thiên Sầu. Lúc này hắn đã nghĩ thông suốt rồi, tựa hồ sứ giả Minh Giới sau khi bước ra khỏi đại môn, liền nhìn thấy cánh cửa biến dạng, kết quả vị ôn thần này tìm đến đây, Âm Bách Khang bị chết, đúng là hơi có điểm oan uổng!
Đồng dạng oan uổng còn có Tất Trường Xuân. Bất quá khiến cho Dược Thiên Sầu không hiểu chính là, đối phương vi sao không tìm đến mình là kẻ đầu sỏ gây chuyện, ngược lại còn đi tìm sư phụ lão nhân gia? Khẽ đưa mắt liếc nhìn về phía Lộng Trúc ra hiệu. Lộng Trúc liền cực độ khinh bỉ truyền âm nói: "Không cần đoán mò, nhất định là mấy dòng chữ trên vách tường Minh Thiết gây ra tai họa. Nếu sư phụ ngươi không lưu lại danh hào, thì sứ giả Minh Giới làm sao có thể biết đến danh hào của hắn. Sau này trở về, tiểu tử ngươi phải chạy nhanh vào trong đó, đem tên của ta trên tường xóa sạch đi ah!"
Dược Thiên Sầu bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn im lặng không đập ứng chuyện gì.
Lúc này Bùi Phóng thần tình đang ngây ra, hắn không biết phải nói cái gì mới đúng. Bất quá Lục Mi không hề kiên nhẫn, bức thiết hỏi: "Bùi mập mạp, ai là Tất Trường Xuân, ngươi mau vạch ra cho bản tôn, nếu không.., hắc hắc!"
Bùi Phóng diễn cảm sầu mi khổ não, thiếu chút nữa thì đã khóc rống lên ở giữa đương trường. Đám cao thủ Hóa Thần kỳ xung quanh, cũng mang diễn cảm đồng tình nhìn hắn, hiển nhiên bọn họ có thể cảm nhận được nỗi khổ của hắn lúc này.
"Phải chẳng là ngươi muốn, bản tôn bức ngươi nói ra hay sao?" Lục Mi có điểm mất kiên nhẫn hỏi.
Bùi Phóng không còn biện pháp, trước tiên phải thoát khỏi tình huống này rồi mới tính toán ngày sau! Chính mình bất quá chỉ là ăn ngay nói thẳng, Tất Trường Xuân đâu có hẹp hòi như thế ah! Khẽ ho khan một tiếng, cười khổ nói: "Không phải là ta không muốn chỉ cho ngài, mà Tất Trường Xuân căn bản là không có ở trong này. Tất Trường Xuân chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ, quanh năm sống ở bên trong Yêu Quỷ Vực, làm sao có thể hỗn cùng một chỗ, đối với những tiểu nhân vật giống như chúng ta đây!"
"Thiên hạ đệ nhất cao thủ? Chẳng thể trách lại dám điêu ngoa rằng, nhân gian vô địch thủ!" Lục Mi cười lạnh, bỗng dưng ngẳn ra nói: "Ngươi nói Tất Trường Xuân sống ở bên trong Yêu Quỷ Vực sao?"
"Không sai." Bùi Phóng giải thích: "Tất Trường Xuân chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ, thống lĩnh hàng ngàn hàng vạn Yêu vương cùng Quỷ vương ở bên trong Yêu Quỷ Vực!"
"Hắc hắc..." Lục Mi nghe xong, đột nhiên khẽ mỉm cười dâm đãng, lúc này hắn đã minh bạch tất cả mọi chuyện rồi: "Hóa ra Tất Trường Xuân chính là chủ nhân của Yêu Quỷ Vực, chẳng trách nữ quý kia lại dám lừa gạt ta! Bản tôn quay về sẽ thu thập xú nữ nhân đó đầu tiên, làm cho nàng biết cái gì gọi là muốn sống không được, không chết chẳng xong."
Vừa dứt lời, cả người hóa thành một đạo lục quang bay đi...
Thấy hắn đã ly khai rồi, tất cả mọi người mới dám thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Đảo mắt nhìn Tụ Bảo Bồn là một mảnh hoang tàn đổ nát, mọi người nhìn nhau cảm thán không biết nói gì. Nhưng mà đúng lúc này, trên không trung lại xuất hiện một đạo lục quang, nhanh như thiểm điện hóa thành hình người. Không phải ai khác mà chính là Lục Mi vừa mới rời đi cách đây không quá bao lâu.
Hắn quay về đây làm gì? Trong khi mọi người tim đập thình thịch, thì chỉ thấy Lục Mi diễn cảm kinh ngạc nhìn Bùi Phóng nói: "Bùi mập mạp, ta lại hỏi ngươi, Nam Hải Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu là ai? Hai người này cư ngụ ở địa phương nào?"
Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu nghe được câu nói này liền đã muốn tỉnh mộng. Hiện giờ đã có thể khẳng định một trăm phần trăm chính là do chữ viết lưu lại trên vách tường Minh Thiết gây ra tai họa.
Rất nhanh, ý niệm chạy trốn toát lên trong đầu Dược Thiên Sầu, hắn liền hướng Lộng Trúc truyền âm nói: "Đi, thừa dịp người này còn chưa biết chúng ta là ai, chúng
Ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi!"
Lộng Trúc âm thầm tán đồng, hai người nắm chặt tay Tử Y cùng Phù Dung, muốn quay đầu bỏ chạy... Nguồn truyện:
"Đứng lại!" Một thanh âm cuồng hống đột nhiên vang lên. Lục Mi nhãn tình đang nhìn chằm chằm vào bốn người Dược Thiên Sầu. Nguyên nhân chính là bởi vì, khi hắn vừa thốt những lời kia ra khỏi miệng, thì tất cả mọi người đã theo bản năng quay đầu nhìn chằm chằm về phía bốn người này. Ánh mắt của đám đông đã bán rẻ bọn hắn!
Bốn người dừng bước, chậm rãi xoay người qua. Trên mặt Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc liền bày ra nụ cười sáng lạn vô hại. Còn Tử Y cùng Phù Dung thì rõ ràng là đang hoảng sợ.
Lục Mi vươn tay chỉ vào bốn người nói: "Đều quay về đây cho ta."
Dược Thiên Sầu nghe vậy, liền âm thầm hướng ba người truyền âm nói: "Không cần phải sợ hắn, có ta ở đây, hắn sẽ không làm gì được chúng ta đâu. Nhưng phải theo sát ta, đừng giãn cách quá xa, đợi khi tới thời điểm mấu chốt, ta sẽ có biện pháp đưa các ngươi chạy thoát."
"Tiểu tử, khi nào trở về, ta nhất định sẽ thu thập ngươi." Lộng Trúc nén giận truyền âm nói. Nhưng cũng không có biện pháp nào, bằng vào tu vi của hắn, mang theo Tử Y chạy trốn căn bản là không thể chạy thoát. Cũng chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng kí thác lên trên người của Dược Thiên Sầu. Bởi vì Lộng Trúc phi thường rõ ràng, Dược Thiên Sầu rất có bổn sự chạy trốn, hơn nữa trên người gã tiểu tử này vẫn còn ẩn giấu rất nhiều bí mật mà bấy lâu nay bản thân mình luôn luôn nghi hoặc.
Sau khi bốn người bước đến phía đối diện Lục Mi. Dược Thiên Sầu mới buông tay Phù Dung ra, đồng thời chắp tay nói: "Chẳng hay Minh Giới sứ giả tìm đến chúng ta là có chuyện gì?"
Lục Mi quét mắt nhìn Dược Thiên Sầu, đột nhiên đồng tử hơi co rút, phát hiện ra bản thân mình không thể nhìn thấu được tu vi của đối phương, trong lòng âm thầm giật mình. Theo sau, chậm rãi xoay người nhìn Bùi Phóng hỏi: "Bốn người bọn hắn là ai?"
Bùi Phóng đưa mắt nhìn Phù Dung, ngữ khí ấp úng không biết phải nói cái gì mới đúng. Bất quá, lúc này Dược Thiên Sầu đã nhanh chóng cướp lời, thần tình hòa nhã mỉm cười nói: "Mình sứ đại nhân muốn tìm Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc phải không? Bản thân ta cũng biết hai người này đang cư ngụ ở địa phương nào."
Chúng nhân hồ nghi đưa mắt nhìn nhau, không biết Dược Thiên Sầu lại muốn diễn thêm cái trò quỷ gì nữa...
Lục Mi nhìn bộ dáng bình tĩnh thản nhiên của Dược Thiên Sầu, trong lòng càng hoài nghi nhiều hơn. Lúc này mới cần thận hỏi: "Vậy ngươi mau nói cho bản tôn biết, bọn chúng đang ở địa phương nào, ta không có nhiều thời gian dây dưa ở đây thêm nữa đâu."
Lúc trước, tuy rằng hắn diễu võ giương oai không ai sánh nổi, nhưng trực giác nói cho hắn biết, người đứng ở phía đối diện này, căn bản là không hề sợ hãi chính mình. Hơn nữa còn không nhìn thấu tu vi của đối phương, trong lòng nhiều ít vẫn có điểm kiêng kị!
Dược Thiên Sầu là ai?
Kiếp trước hắn chính là đại ca xã hội đen, nhiều năm lăn lộn trên đường phố. Đối với tâm tính của lũ tiểu nhân vật đã phi thường quen thuộc, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, đối phương là cái hạng người gì.
Vừa nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của đối phương! Dược Thiên Sầu liền hít sâu một hơi, diễn cảm âm trầm xuống, hai tay bắt chéo ra sau lưng, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lục Mi, chậm rãi bước tới phía trước...
Lục Mi thần tình kinh ngạc liếc mắt đánh giá hắn một cái, phát hiện ra người này đang liều mạng muốn nịnh hót mình. Bất quá cảm giác được vỗ mông ngựa cũng không sai, hắn rất hưởng thụ cái loại cảm giác này.
Bất quá đám cao thủ Hóa Thần kỳ ở chung quanh, toàn thân đều nổi lên một tầng da gà, đường đường là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, thế nhưng phẩm chất đạo đức cùng Âm Bách Khang lúc trước thà chết chứ không chịu khuất nhục, quả thực là một trời một vực. Bất quá bọn hắn cũng chỉ cảm thấy không thoải mái mà thôi, cũng không dám trưng bày ra diễn cảm khinh thường. Mọi người có thể hỗn cho tới hôm nay, có mấy ai mà không phải trải qua khiếp sống khom lưng quỳ gối, chẳng qua là không có bợ đít ghê tởm giống như Bùi Phóng kia mà thôi.
"Bùi mập mạp, ít nói nhảm thôi." Lục Mi tuy nói như thế, nhưng trong ánh mắt lại toát ra một tia thưởng thức: "Bản tôn hỏi ngươi, nơi này ai tên là Tất Trường Xuân?"
Theo sau ánh mắt thoáng dừng ở trên người Văn Lan Phong, Hồ Trường Thọ, u Dương Đạt cùng Thích Cửu Quân. Bởi ở đây, bốn người này tu vi coi như là cao nhất.
"A!" Bùi Phóng giật mình kinh hô, lúng túng đáp: "Ngài.., ngài.., tìm Tất Trường Xuân sao?"
Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu cũng đưa mắt nhìn nhau, người này rốt cuộc là nhân vật nào? Vì sao lại chạy tới đây hỏi thăm về tin tức của Tất Trường Xuân? Chẳng lẽ Tất Trường Xuân cũng có quan hệ với người ở trên Tiên giới hay sao?
Lục Mi nhíu mày, thu hết phàn ứng của đám đông vào trong mắt, cười hắc hắc nói: "Xem ra nơi này quả nhiên là có cái tên Tất Trường Xuân rồi. Ai là Tất Trường Xuân, mau đứng ra trả lời bản tôn nhanh lên."
Bốn phía xung quanh im ắng, không ai dám lên tiếng phàn ứng. Nói gì thì nói, bị Tất Trường Xuân uy áp nhiều năm như vậy, ai còn dám ở trước mặt công chúng mà nhắc đến cái tên Tất Trường Xuân kia chứ?
Chờ thêm một lúc lâu sau, mà vẫn không có người lên tiếng hồi đáp. Lục Mi nhíu mày, cười lạnh: "Bùi mập mạp, ngươi mau vạch ra cho ta, người nào trong đây là Tất Trương Xuân?"
Bùi Phóng cả kinh, bất kể là Tất Trường Xuân hay lục bào nhân ở trước mắt này, đều không phải là nhân vật mà bản thân hắn có thể đắc tội. Hơn nữa, cũng không biết hai người này rốt cuộc là bằng hữu hay là địch nhân. Bất quá xem ngữ khí nói chuyện của đối phương, sợ rằng là địch nhân cũng nên.
Vĩ thế Bùi Phóng liền khom lưng cúi đầu nói: "Chẳng hay tôn giá tìm kiếm Tất Trường Xuân là có chuyện gì?"
Thay đổi là người khác đi hỏi câu này, sợ rằng Lục Mi sẽ phi thường mất hứng. Nhưng thái độ cung kính của Bùi Phóng, quả thực đã khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, cho nên khẽ hừ lạnh giải thích: "Tất Trường Xuân phá hủy đại môn của Minh Giới, khiến cho Minh Hoàng phẫn nộ, nên đã đặc phái bổn sứ tới đây trừng phạt! Ngươi nói thử xem, ta tìm hắn là muốn làm gì?"
Im lặng, bốn phía xung quanh lặng ngắt như tờ. Im ắng tới mức, có thể nghe được tiếng chim thánh thót ở trong cánh rừng nguyên thủy phía xa...
Chúng nhân tại đương trường đều sợ ngây ra. Tất Trường Xuân đã từng đến trước đại môn Minh Giới ở trong truyền thuyết, cư nhiên còn muốn phá hủy đại môn của Minh Giới sao? Thiên hạ đệ nhất cao thủ quả nhiên đúng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, lá gan cũng không khỏi quá lớn. Kết quả, ngay cả Minh Hoàng ở xa xôi vạn lý cũng bị kinh động, mà người này không ngờ chính là sứ giả của Minh Giới phái đến, chẳng thể trách hắn lại lợi hại như vậy.
Lộng Trúc nghe vậy, liền xoay người, giương cặp mắt cá chết lên nhìn chằm chằm
Vào Dược Thiên Sầu. Lúc này hắn đã nghĩ thông suốt rồi, tựa hồ sứ giả Minh Giới sau khi bước ra khỏi đại môn, liền nhìn thấy cánh cửa biến dạng, kết quả vị ôn thần này tìm đến đây, Âm Bách Khang bị chết, đúng là hơi có điểm oan uổng!
Đồng dạng oan uổng còn có Tất Trường Xuân. Bất quá khiến cho Dược Thiên Sầu không hiểu chính là, đối phương vi sao không tìm đến mình là kẻ đầu sỏ gây chuyện, ngược lại còn đi tìm sư phụ lão nhân gia? Khẽ đưa mắt liếc nhìn về phía Lộng Trúc ra hiệu. Lộng Trúc liền cực độ khinh bỉ truyền âm nói: "Không cần đoán mò, nhất định là mấy dòng chữ trên vách tường Minh Thiết gây ra tai họa. Nếu sư phụ ngươi không lưu lại danh hào, thì sứ giả Minh Giới làm sao có thể biết đến danh hào của hắn. Sau này trở về, tiểu tử ngươi phải chạy nhanh vào trong đó, đem tên của ta trên tường xóa sạch đi ah!"
Dược Thiên Sầu bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn im lặng không đập ứng chuyện gì.
Lúc này Bùi Phóng thần tình đang ngây ra, hắn không biết phải nói cái gì mới đúng. Bất quá Lục Mi không hề kiên nhẫn, bức thiết hỏi: "Bùi mập mạp, ai là Tất Trường Xuân, ngươi mau vạch ra cho bản tôn, nếu không.., hắc hắc!"
Bùi Phóng diễn cảm sầu mi khổ não, thiếu chút nữa thì đã khóc rống lên ở giữa đương trường. Đám cao thủ Hóa Thần kỳ xung quanh, cũng mang diễn cảm đồng tình nhìn hắn, hiển nhiên bọn họ có thể cảm nhận được nỗi khổ của hắn lúc này.
"Phải chẳng là ngươi muốn, bản tôn bức ngươi nói ra hay sao?" Lục Mi có điểm mất kiên nhẫn hỏi.
Bùi Phóng không còn biện pháp, trước tiên phải thoát khỏi tình huống này rồi mới tính toán ngày sau! Chính mình bất quá chỉ là ăn ngay nói thẳng, Tất Trường Xuân đâu có hẹp hòi như thế ah! Khẽ ho khan một tiếng, cười khổ nói: "Không phải là ta không muốn chỉ cho ngài, mà Tất Trường Xuân căn bản là không có ở trong này. Tất Trường Xuân chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ, quanh năm sống ở bên trong Yêu Quỷ Vực, làm sao có thể hỗn cùng một chỗ, đối với những tiểu nhân vật giống như chúng ta đây!"
"Thiên hạ đệ nhất cao thủ? Chẳng thể trách lại dám điêu ngoa rằng, nhân gian vô địch thủ!" Lục Mi cười lạnh, bỗng dưng ngẳn ra nói: "Ngươi nói Tất Trường Xuân sống ở bên trong Yêu Quỷ Vực sao?"
"Không sai." Bùi Phóng giải thích: "Tất Trường Xuân chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ, thống lĩnh hàng ngàn hàng vạn Yêu vương cùng Quỷ vương ở bên trong Yêu Quỷ Vực!"
"Hắc hắc..." Lục Mi nghe xong, đột nhiên khẽ mỉm cười dâm đãng, lúc này hắn đã minh bạch tất cả mọi chuyện rồi: "Hóa ra Tất Trường Xuân chính là chủ nhân của Yêu Quỷ Vực, chẳng trách nữ quý kia lại dám lừa gạt ta! Bản tôn quay về sẽ thu thập xú nữ nhân đó đầu tiên, làm cho nàng biết cái gì gọi là muốn sống không được, không chết chẳng xong."
Vừa dứt lời, cả người hóa thành một đạo lục quang bay đi...
Thấy hắn đã ly khai rồi, tất cả mọi người mới dám thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Đảo mắt nhìn Tụ Bảo Bồn là một mảnh hoang tàn đổ nát, mọi người nhìn nhau cảm thán không biết nói gì. Nhưng mà đúng lúc này, trên không trung lại xuất hiện một đạo lục quang, nhanh như thiểm điện hóa thành hình người. Không phải ai khác mà chính là Lục Mi vừa mới rời đi cách đây không quá bao lâu.
Hắn quay về đây làm gì? Trong khi mọi người tim đập thình thịch, thì chỉ thấy Lục Mi diễn cảm kinh ngạc nhìn Bùi Phóng nói: "Bùi mập mạp, ta lại hỏi ngươi, Nam Hải Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu là ai? Hai người này cư ngụ ở địa phương nào?"
Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu nghe được câu nói này liền đã muốn tỉnh mộng. Hiện giờ đã có thể khẳng định một trăm phần trăm chính là do chữ viết lưu lại trên vách tường Minh Thiết gây ra tai họa.
Rất nhanh, ý niệm chạy trốn toát lên trong đầu Dược Thiên Sầu, hắn liền hướng Lộng Trúc truyền âm nói: "Đi, thừa dịp người này còn chưa biết chúng ta là ai, chúng
Ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi!"
Lộng Trúc âm thầm tán đồng, hai người nắm chặt tay Tử Y cùng Phù Dung, muốn quay đầu bỏ chạy... Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đứng lại!" Một thanh âm cuồng hống đột nhiên vang lên. Lục Mi nhãn tình đang nhìn chằm chằm vào bốn người Dược Thiên Sầu. Nguyên nhân chính là bởi vì, khi hắn vừa thốt những lời kia ra khỏi miệng, thì tất cả mọi người đã theo bản năng quay đầu nhìn chằm chằm về phía bốn người này. Ánh mắt của đám đông đã bán rẻ bọn hắn!
Bốn người dừng bước, chậm rãi xoay người qua. Trên mặt Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc liền bày ra nụ cười sáng lạn vô hại. Còn Tử Y cùng Phù Dung thì rõ ràng là đang hoảng sợ.
Lục Mi vươn tay chỉ vào bốn người nói: "Đều quay về đây cho ta."
Dược Thiên Sầu nghe vậy, liền âm thầm hướng ba người truyền âm nói: "Không cần phải sợ hắn, có ta ở đây, hắn sẽ không làm gì được chúng ta đâu. Nhưng phải theo sát ta, đừng giãn cách quá xa, đợi khi tới thời điểm mấu chốt, ta sẽ có biện pháp đưa các ngươi chạy thoát."
"Tiểu tử, khi nào trở về, ta nhất định sẽ thu thập ngươi." Lộng Trúc nén giận truyền âm nói. Nhưng cũng không có biện pháp nào, bằng vào tu vi của hắn, mang theo Tử Y chạy trốn căn bản là không thể chạy thoát. Cũng chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng kí thác lên trên người của Dược Thiên Sầu. Bởi vì Lộng Trúc phi thường rõ ràng, Dược Thiên Sầu rất có bổn sự chạy trốn, hơn nữa trên người gã tiểu tử này vẫn còn ẩn giấu rất nhiều bí mật mà bấy lâu nay bản thân mình luôn luôn nghi hoặc.
Sau khi bốn người bước đến phía đối diện Lục Mi. Dược Thiên Sầu mới buông tay Phù Dung ra, đồng thời chắp tay nói: "Chẳng hay Minh Giới sứ giả tìm đến chúng ta là có chuyện gì?"
Lục Mi quét mắt nhìn Dược Thiên Sầu, đột nhiên đồng tử hơi co rút, phát hiện ra bản thân mình không thể nhìn thấu được tu vi của đối phương, trong lòng âm thầm giật mình. Theo sau, chậm rãi xoay người nhìn Bùi Phóng hỏi: "Bốn người bọn hắn là ai?"
Bùi Phóng đưa mắt nhìn Phù Dung, ngữ khí ấp úng không biết phải nói cái gì mới đúng. Bất quá, lúc này Dược Thiên Sầu đã nhanh chóng cướp lời, thần tình hòa nhã mỉm cười nói: "Mình sứ đại nhân muốn tìm Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc phải không? Bản thân ta cũng biết hai người này đang cư ngụ ở địa phương nào."
Chúng nhân hồ nghi đưa mắt nhìn nhau, không biết Dược Thiên Sầu lại muốn diễn thêm cái trò quỷ gì nữa...
Lục Mi nhìn bộ dáng bình tĩnh thản nhiên của Dược Thiên Sầu, trong lòng càng hoài nghi nhiều hơn. Lúc này mới cần thận hỏi: "Vậy ngươi mau nói cho bản tôn biết, bọn chúng đang ở địa phương nào, ta không có nhiều thời gian dây dưa ở đây thêm nữa đâu."
Lúc trước, tuy rằng hắn diễu võ giương oai không ai sánh nổi, nhưng trực giác nói cho hắn biết, người đứng ở phía đối diện này, căn bản là không hề sợ hãi chính mình. Hơn nữa còn không nhìn thấu tu vi của đối phương, trong lòng nhiều ít vẫn có điểm kiêng kị!
Dược Thiên Sầu là ai?
Kiếp trước hắn chính là đại ca xã hội đen, nhiều năm lăn lộn trên đường phố. Đối với tâm tính của lũ tiểu nhân vật đã phi thường quen thuộc, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, đối phương là cái hạng người gì.
Vừa nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của đối phương! Dược Thiên Sầu liền hít sâu một hơi, diễn cảm âm trầm xuống, hai tay bắt chéo ra sau lưng, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lục Mi, chậm rãi bước tới phía trước...