Trừ gian phòng vệ sinh khép kín ra, ba gian phòng khác đều có ánh sáng sung túc, ba gian phòng này đều có cửa sổ lớn, có thể mở ra ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài, thu vén ánh sáng tự nhiên. Có người vừa mở cửa sổ ra, chợt nhìn thấy người cách vách cũng mở cửa sổ giống nhU Minh, song phương nhìn nhau cười phá lên ha hả.
Lúc trước nghe thấy có nhiều người cùng sống trong tòa nhà này, thì trong lòng mọi người nhiều ít vẫn có điểm không mấy thống khoái, cảm giác tựa như đang ngồi tù. Nhưng bây giờ xem ra, tòa nhà này hẳn là đã hao tốn không ít tâm tư của Dược Thiên Sầu, mỗi nơi mỗi chỗ đều tinh tế có thể nhìn thấy được, và cũng là lần đầu tiên mọi người được chứng kiến một gian phòng đầy đủ tiện nghi khép kín như thế này.
Bởi vì thời gian eo hẹp, nên sau khi ngắm nhìn gian phòng trng ý của mình xong, mọi người lại vùi đầu cùng nhau tiến cử chính phó chủ quản cho mỗi một tầng. Cái loại chức quan chỉ rước lấy thêm phiền toái vào người mà không hề có một chút thực quyền này, tuyệt đối không có mấy ai nguyện ý đảm đương. Nhưng không có biện pháp, chung quy vẫn phải có người đứng ra gánh vác ah! Thôi tiến cử thì tiến cử đi, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng, chỉ những nhân tài đức cao vọng trọng mới có tư cách quản lý mọi người. Vì thế những nhân vật có tu vi cao tương đối, danh khí lớn một chút liền dính phải xui xẻo, ở dưới sự đồng thuận chung, dù ngươi hung hăng tới đâu thì vẫn bị mọi người chụp cho cái mũ chính phó chủ quản ah!
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đã khắc tên của minh lên một miếng ngọc điệp nhỏ, treo bên ngoài cửa phòng riêng. Không gian bên trong phòng phi thường hấp dẫn mọi người, nhưng một chút đồ vật bày trí cũng đều không có, dường như là hơi trống vắng. Bất quá Dược Thiên Sầu sớm đã nghĩ qua điểm này, bởi vì mỗi người đều có sở thích khác nhau, nên hắn đã trực tiếp xuất ra một ngàn Thần Phẩm Linh Thạch, để mọi người chính mình chạy đi mua sắm.
Thừa dịp vẫn còn thời gian, một đám người huyên náo theo cửa sổ lao vút ra ngoài không trung, vội vàng phi hành dạo quanh Mê Huyễn Tiên Thành, hiển nhiên là đang đi mua vật dùng bày trí gian phòng của mình...
Nửa ngày sau, trong phòng hội nghị trên tầng thứ hai mươi mốt, có mấy trăm người khoanh chân xếp bằng ngồi dưới sàn nhà. Bên trong gian phòng hội nghị này không có ghế ngồi, nhưng mấy gian phòng nhỏ tiếp khách bên ngoài thì lại có thứ đồ chơi này.
Mười ba vị chủ quản mỗi tầng được chúng nhân tiến cử, trên mặt đều mang theo diễn cảm thống khổ, cầm ngọc điệp dâng lên, bên trong là danh sách cùng vị trí phòng của mỗi một tầng. Dược Thiên Sầu thoáng nhìn qua mười ba vị chủ quản do mọi người tiến cừ ra, trong lòng tủm tỉm cười thầm không thôi, quả nhiên không ngoài dự đoán, tất cà đều là những nhân vật nổi danh dẫn đầu tu chân giới. Lộng Trúc cũng nằm trong số mười ba nhân vật này, hắn thần tình bất hảo đem ngọc điệp né cho Dược Thiên Sầu, kết quả khiến cho Vi Xuân Thu ngồi bên cạnh Dược Thiên Sầu giận tím tái mặt mày, hung hăng đứng bật lên muốn động thủ, làm cho Lộng Trúc sợ tới mức dựng ngược hết lông mao trên người lên.
"Một chút tiểu sự thôi mà, ha ha! Không ngại! Vi Bức Vương không nên nóng giận tổn thương đến thân thể chính minh." Dược Thiên Sầu nhanh nhẩu khuyên giải Vi Xuân Thu. Theo sau nhìn chằm chằm vào Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như còn có lần sau, cần thận không ta đem cái đầu của ngươi hái xuống đó."
Lộng Trúc thần tình buồn bực không vui đáp ứng, theo sau hộ tống một đám chủ quản quay về chỗ ngồi. Lúc này Dược Thiên Sầu mới quét mắt nhìn mọi người nói: "Những lời vô nghĩa không cần nhắc đến nữa, lần này ta đem mọi người triệu tập đến đây, chính là muốn thông báo cho mọi người biết, Thiên Hạ thương hội chúng ta nửa tháng sau sẽ chính thức khai trương kinh doanh buôn bán, trong khoảng thời gian này mọi người cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Tư Không Tuyệt!"
"Có!" Tư Không Tuyệt đang ngồi khoanh chân xếp bằng trong đám người, lúc này nhanh chóng đứng lên hồi đáp. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dược Thiên Sầu vui tươi hí hửng nói: "Nghe nói ngươi đối với phương diện kinh doanh rất am hiểu, lúc khác ngươi đến tìm ta, chúng ta sẽ thương lượng những sự tình cần phải chuần bị!"
Tiếp theo khoát tay áo ra hiệu cho Tư Không Tuyệt ngồi xuống, theo sau lại hô: "Lộng Trúc tiên sinh."
"Có!" Lộng Trúc bất đắc dĩ đứng lên, âm thầm hối hận vì đã đi chuyến này, đề cho tiểu tử kia náo nhiệt sai khiến. Nhưng mà không nghe theo cũng không xong, phía bên cạnh Dược Thiên Sầu kia, Vi Bức Vương còn đang dùng ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa mình và đối phương lại không có một chút giao tình, nếu đối phương ra tay, thì cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Dược Thiên Sầu mỉm cười phân phó: "Trong ngày khai trương Thiên Hạ thương hội chúng ta cần phải hư trương thanh thế, bắt đầu từ ngày mai, ngươi chọn lấy mười người, mỗi ngày đều đi khắp các ngõ ngách trong Mê Huyễn Tiên Thành rải truyền đơn. Chuyện này phi thường quan trong, vì thế ngươi hãy cùng Tư Không Tuyệt đến tìm ta sau, chúng ta phải hảo hảo thương lượng tính toán cần thận rồi mới hành động."
"Tuân lệnh!" Lộng Trúc đầu đầy mờ mịt khoanh chân ngồi xuống, trong bụng không ngừng nói thầm, không biết cái gì gọi là đi phát truyền đơn? Đừng nói là hắn, mà những người khác cũng không hiểu chuyện này là như thế nào. Chỉ nghe Dược Thiên Sầu lại hô: "Hồ Trường Thọ!"
"Có!" Hồ Trường Thọ nhanh chóng đứng lên nghe mệnh lệnh.
Lúc này nụ cười hí hửng trên mặt Dược Thiên Sầu đã biến mất, thay vào đó là diễn cảm ngưng trọng nói: "Từ hôm nay trở đi, tuyến phòng ngự của Thiên Hạ thương hội sẽ do ngươi phụ trách, mỗi ngày phái ra vài đội nhân mã thay nhau túc trực thủ vệ xung quanh tòa nhà này, phòng ngừa có người lẻn vào ám toán chúng ta. Nếu phát hiện ra tình huống có điểm bất thường, việc đầu tiên mà ngươi cần làm chính lf phát ra tín hiệu cảnh báo, ta đã thương lượng cùng Vi Bức Vương rồi. Nếu nhận được tín hiệu cảnh báo, Vi Bức Vương sẽ ra mặt ứng phó, sau khi tan họp, ngươi cũng đến tìm ta, đem chuyện này hảo hảo thương lượng an trí xuống."
Hắn nói xong thì đứng lên, quét mắt nhìn xung quanh nhắc nhở: "Mọi người nhất định phải nghe theo Hồ Trường Thọ an bài điều hành tuyến phòng ngự, không được bằng mặt mà không bằng lòng. Nếu ai dám trái lệnh, tự gánh lấy hậu quả!"
Nghe vậy, chúng nhân đều không khỏi có chút kinh ngạc, ai mà không biết Hồ Trường Thọ cùng Dược Thiên Sầu ngày trước từng có ân oán náo nhiệt một hồi. Không nghĩ ra, Dược Thiên Sầu lại đem vị trí quan trọng như thế giao cho Hồ Trường Thọ đảm trách, quả nhiên là vô cùng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Mà ngay cả bàn thân Hồ Trường Thọ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, mơ hồ có chút kích động ôm quyền dõng dạc nói: "Tuân mệnh!"
Bàn thân hắn đã chỉ huy qua không ít người, nhưng cùng lúc chỉ huy nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ như thế này thì vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Kỳ thật bổ nhiệm Hồ Trường Thọ, thực sự không phải là thủ đoạn thu thập lòng người của Dược Thiên Sầu, mà do bản thân Hồ Trường Thọ đích xác thích hợp với trọng trách này nhất. Mười cao thủ đóng đầu tu chân giới năm xưa ôm nhau đối kháng, kẻ còn sống cũng chỉ riêng một mình bản thân Hồ Trường Thọ, hắn tuyệt đối phải là người có nhiều kinh nghiệm ứng phó với các loại tình huống, phần năng lực này là không ai có thể hoài nghi.
Tuy rằng Văn Lan Phong, Lý Độc Hành cùng Lộng Trúc đều có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, nhưng kinh nghiệm trên phương diện điều binh khiển tướng, ba người cộng lại tuyệt đối không thể so sánh được với Hồ Trường Thọ. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho Dược Thiên Sầu trọng dụng Hồ Trường Thọ.
Cuộc hội nghi kéo dài không bao lâu, Dược Thiên Sầu chủ yếu muốn tạo thành thói quen cho mọi người ở dưới loại hình thức này, tiếp thụ tốt công tác được phân phó. Không để xảy ra những tình huống bất trắc. Tan họp xong, Tư Không Tuyệt, Lộng Trúc và Hồ Trường Thọ đi theo Dược Thiên Sầu đến một gian phòng khác, mấy người một lần nữa ngồi thương thảo kế sách, hảo hảo thương nghị những chuyện cần phải làm trong khoảng thời gian sắp tới. Sau khi mấy người này bày binh bố trận xong, Hồ Trường Thọ nhanh chóng đi an bài nhân mã tiến hành làm công tác thủ vệ canh gác bốn phía xung quanh đỉnh núi. Còn Lộng Trúc thì phải vác khuôn mặt mỹ nam đi rải truyền đơn...
Đêm hôm đó, trên sân thượng Thiên Hạ thương hội, Dược Thiên Sầu cử hành yến tiệc phi thường long trọng, hoan nghênh mọi người gia nhấp dốc sức vì Thiên Hạ thương hội, cũng không biết hắn lấy từ đâu ra rất nhiều thịt nướng, và hảo tửu hương vị mê say, cùng mọi người no say ăn uống ở dưới sao trời...
Vạn Cổ Thông trưởng lão Vạn Các Di, Ly Hỏa Cung trưởng lão Hỏa Phong, Linh Tu Môn trưởng lão Đỗ Nam Sơn, Triêu Thiên Cung trưởng lão Á Đông Lâu, bốn vị trưởng lão của tứ đại môn phái sau khi nhận được thiệp mời đều vui vẻ chạy đến phó ước, cùng Dược Thiên Sầu hoan hỉ chè chén trên sân thượng của Thiên Hạ thương hội, thoạt nhìn cảm tình giữa song phương đối với nhau không hề sai.
Trên sân thượng, rượu thịt bừa phứa tràn đầy, xen lẫn những thanh âm cười nói rôm rả, náo nhiệt, hấp dẫn không ít thân ảnh tò mò đứng bên ngoài trời đêm nhìn vào quan sát. Theo sau Dược Thiên Sầu đích thân bước ra thi triển tay nghề nướng thịt của mình, phục vụ hào sảng cho các vị trưởng lão của tứ đại môn phái, hành động này có thể xem như là đã phi thường bán thể diện cho mấy vị trưởng lão này rồi.
"Dược chưởng môn, sao không mời Vi Bức Vương cùng Bạch Vân sơn chủ qua đây tham dự náo nhiệt?" Đỗ Nam Sơn nghiêng đầu nhìn Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng đang sóng vai nhau mà đứng bên ngoài lan can. Mấy vị trưởng lão kia cũng khẽ gật đầu tán thành, kì thật luận tu vi bốn người bất quá mới chỉ là Đại Tiên hậu kỳ, còn kém xa Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng. Nhưng bởi vì bối cảnh quan hệ của mấy người, quả thật là cũng đủ tư cách để ngồi cùng bàn với hai nhân vật này.
Dược Thiên Sầu đem một đĩa thịt nướng thơm phức đặt xuống trước mặt Đỗ Nam Sơn, lắc đầu cười khổ nói: "Chư vị hẳn là đều biết, tính tình của Bạch Vân sơn chủ không thích náo nhiệt, để cho Vi Bức Vương bồi tiếp hắn đi! Không cần cưỡng cầu, mà cưỡng cầu cũng không thể được."
Mấy người nghe vậy cũng gật đầu, không đàm luận tới Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng nữa. Lúc này ánh mắt của lĩnh chủ chư quốc nhân gian thi thoảng cũng liếc tới phía bên này, bọn hắn đều không tưởng tượng nổi, Dược Thiên Sầu ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, mà đã tạo dựng mối quan hệ không tệ cùng với mấy đại phái Tiên giới, trong lòng bọn hắn đối với tương lai của chính minh, lại gia tăng thêm một chút lòng tin!
Dược Thiên Sầu thu hết thịt nướng trên kệ xuống, bày lên đĩa, dâng tới trước bàn cùng mấy vị trưởng lão vây quanh ngồi xuống. Hướng mấy người cười nói: "Có chuyện này vốn định ngày mai mới công bố, nhưng hôm nay được chư vị đích giá thân lâm, ta đây cũng không dám giấu diếm thêm nữa. Khoảng nửa tháng thời gian sau, Thiên Hạ thương hội chúng ta sẽ chính thức khai trương, chẳng biết mấy vị trưởng lão có điều gì nhắc nhở căn dặn hay không?"
Trừ gian phòng vệ sinh khép kín ra, ba gian phòng khác đều có ánh sáng sung túc, ba gian phòng này đều có cửa sổ lớn, có thể mở ra ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài, thu vén ánh sáng tự nhiên. Có người vừa mở cửa sổ ra, chợt nhìn thấy người cách vách cũng mở cửa sổ giống nhU Minh, song phương nhìn nhau cười phá lên ha hả.
Lúc trước nghe thấy có nhiều người cùng sống trong tòa nhà này, thì trong lòng mọi người nhiều ít vẫn có điểm không mấy thống khoái, cảm giác tựa như đang ngồi tù. Nhưng bây giờ xem ra, tòa nhà này hẳn là đã hao tốn không ít tâm tư của Dược Thiên Sầu, mỗi nơi mỗi chỗ đều tinh tế có thể nhìn thấy được, và cũng là lần đầu tiên mọi người được chứng kiến một gian phòng đầy đủ tiện nghi khép kín như thế này.
Bởi vì thời gian eo hẹp, nên sau khi ngắm nhìn gian phòng trng ý của mình xong, mọi người lại vùi đầu cùng nhau tiến cử chính phó chủ quản cho mỗi một tầng. Cái loại chức quan chỉ rước lấy thêm phiền toái vào người mà không hề có một chút thực quyền này, tuyệt đối không có mấy ai nguyện ý đảm đương. Nhưng không có biện pháp, chung quy vẫn phải có người đứng ra gánh vác ah! Thôi tiến cử thì tiến cử đi, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng, chỉ những nhân tài đức cao vọng trọng mới có tư cách quản lý mọi người. Vì thế những nhân vật có tu vi cao tương đối, danh khí lớn một chút liền dính phải xui xẻo, ở dưới sự đồng thuận chung, dù ngươi hung hăng tới đâu thì vẫn bị mọi người chụp cho cái mũ chính phó chủ quản ah!
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đã khắc tên của minh lên một miếng ngọc điệp nhỏ, treo bên ngoài cửa phòng riêng. Không gian bên trong phòng phi thường hấp dẫn mọi người, nhưng một chút đồ vật bày trí cũng đều không có, dường như là hơi trống vắng. Bất quá Dược Thiên Sầu sớm đã nghĩ qua điểm này, bởi vì mỗi người đều có sở thích khác nhau, nên hắn đã trực tiếp xuất ra một ngàn Thần Phẩm Linh Thạch, để mọi người chính mình chạy đi mua sắm.
Thừa dịp vẫn còn thời gian, một đám người huyên náo theo cửa sổ lao vút ra ngoài không trung, vội vàng phi hành dạo quanh Mê Huyễn Tiên Thành, hiển nhiên là đang đi mua vật dùng bày trí gian phòng của mình...
Nửa ngày sau, trong phòng hội nghị trên tầng thứ hai mươi mốt, có mấy trăm người khoanh chân xếp bằng ngồi dưới sàn nhà. Bên trong gian phòng hội nghị này không có ghế ngồi, nhưng mấy gian phòng nhỏ tiếp khách bên ngoài thì lại có thứ đồ chơi này.
Mười ba vị chủ quản mỗi tầng được chúng nhân tiến cử, trên mặt đều mang theo diễn cảm thống khổ, cầm ngọc điệp dâng lên, bên trong là danh sách cùng vị trí phòng của mỗi một tầng. Dược Thiên Sầu thoáng nhìn qua mười ba vị chủ quản do mọi người tiến cừ ra, trong lòng tủm tỉm cười thầm không thôi, quả nhiên không ngoài dự đoán, tất cà đều là những nhân vật nổi danh dẫn đầu tu chân giới. Lộng Trúc cũng nằm trong số mười ba nhân vật này, hắn thần tình bất hảo đem ngọc điệp né cho Dược Thiên Sầu, kết quả khiến cho Vi Xuân Thu ngồi bên cạnh Dược Thiên Sầu giận tím tái mặt mày, hung hăng đứng bật lên muốn động thủ, làm cho Lộng Trúc sợ tới mức dựng ngược hết lông mao trên người lên.
"Một chút tiểu sự thôi mà, ha ha! Không ngại! Vi Bức Vương không nên nóng giận tổn thương đến thân thể chính minh." Dược Thiên Sầu nhanh nhẩu khuyên giải Vi Xuân Thu. Theo sau nhìn chằm chằm vào Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như còn có lần sau, cần thận không ta đem cái đầu của ngươi hái xuống đó."
Lộng Trúc thần tình buồn bực không vui đáp ứng, theo sau hộ tống một đám chủ quản quay về chỗ ngồi. Lúc này Dược Thiên Sầu mới quét mắt nhìn mọi người nói: "Những lời vô nghĩa không cần nhắc đến nữa, lần này ta đem mọi người triệu tập đến đây, chính là muốn thông báo cho mọi người biết, Thiên Hạ thương hội chúng ta nửa tháng sau sẽ chính thức khai trương kinh doanh buôn bán, trong khoảng thời gian này mọi người cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Tư Không Tuyệt!"
"Có!" Tư Không Tuyệt đang ngồi khoanh chân xếp bằng trong đám người, lúc này nhanh chóng đứng lên hồi đáp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Dược Thiên Sầu vui tươi hí hửng nói: "Nghe nói ngươi đối với phương diện kinh doanh rất am hiểu, lúc khác ngươi đến tìm ta, chúng ta sẽ thương lượng những sự tình cần phải chuần bị!"
Tiếp theo khoát tay áo ra hiệu cho Tư Không Tuyệt ngồi xuống, theo sau lại hô: "Lộng Trúc tiên sinh."
"Có!" Lộng Trúc bất đắc dĩ đứng lên, âm thầm hối hận vì đã đi chuyến này, đề cho tiểu tử kia náo nhiệt sai khiến. Nhưng mà không nghe theo cũng không xong, phía bên cạnh Dược Thiên Sầu kia, Vi Bức Vương còn đang dùng ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa mình và đối phương lại không có một chút giao tình, nếu đối phương ra tay, thì cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Dược Thiên Sầu mỉm cười phân phó: "Trong ngày khai trương Thiên Hạ thương hội chúng ta cần phải hư trương thanh thế, bắt đầu từ ngày mai, ngươi chọn lấy mười người, mỗi ngày đều đi khắp các ngõ ngách trong Mê Huyễn Tiên Thành rải truyền đơn. Chuyện này phi thường quan trong, vì thế ngươi hãy cùng Tư Không Tuyệt đến tìm ta sau, chúng ta phải hảo hảo thương lượng tính toán cần thận rồi mới hành động."
"Tuân lệnh!" Lộng Trúc đầu đầy mờ mịt khoanh chân ngồi xuống, trong bụng không ngừng nói thầm, không biết cái gì gọi là đi phát truyền đơn? Đừng nói là hắn, mà những người khác cũng không hiểu chuyện này là như thế nào. Chỉ nghe Dược Thiên Sầu lại hô: "Hồ Trường Thọ!"
"Có!" Hồ Trường Thọ nhanh chóng đứng lên nghe mệnh lệnh.
Lúc này nụ cười hí hửng trên mặt Dược Thiên Sầu đã biến mất, thay vào đó là diễn cảm ngưng trọng nói: "Từ hôm nay trở đi, tuyến phòng ngự của Thiên Hạ thương hội sẽ do ngươi phụ trách, mỗi ngày phái ra vài đội nhân mã thay nhau túc trực thủ vệ xung quanh tòa nhà này, phòng ngừa có người lẻn vào ám toán chúng ta. Nếu phát hiện ra tình huống có điểm bất thường, việc đầu tiên mà ngươi cần làm chính lf phát ra tín hiệu cảnh báo, ta đã thương lượng cùng Vi Bức Vương rồi. Nếu nhận được tín hiệu cảnh báo, Vi Bức Vương sẽ ra mặt ứng phó, sau khi tan họp, ngươi cũng đến tìm ta, đem chuyện này hảo hảo thương lượng an trí xuống."
Hắn nói xong thì đứng lên, quét mắt nhìn xung quanh nhắc nhở: "Mọi người nhất định phải nghe theo Hồ Trường Thọ an bài điều hành tuyến phòng ngự, không được bằng mặt mà không bằng lòng. Nếu ai dám trái lệnh, tự gánh lấy hậu quả!"
Nghe vậy, chúng nhân đều không khỏi có chút kinh ngạc, ai mà không biết Hồ Trường Thọ cùng Dược Thiên Sầu ngày trước từng có ân oán náo nhiệt một hồi. Không nghĩ ra, Dược Thiên Sầu lại đem vị trí quan trọng như thế giao cho Hồ Trường Thọ đảm trách, quả nhiên là vô cùng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Mà ngay cả bàn thân Hồ Trường Thọ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, mơ hồ có chút kích động ôm quyền dõng dạc nói: "Tuân mệnh!"
Bàn thân hắn đã chỉ huy qua không ít người, nhưng cùng lúc chỉ huy nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ như thế này thì vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Kỳ thật bổ nhiệm Hồ Trường Thọ, thực sự không phải là thủ đoạn thu thập lòng người của Dược Thiên Sầu, mà do bản thân Hồ Trường Thọ đích xác thích hợp với trọng trách này nhất. Mười cao thủ đóng đầu tu chân giới năm xưa ôm nhau đối kháng, kẻ còn sống cũng chỉ riêng một mình bản thân Hồ Trường Thọ, hắn tuyệt đối phải là người có nhiều kinh nghiệm ứng phó với các loại tình huống, phần năng lực này là không ai có thể hoài nghi.
Tuy rằng Văn Lan Phong, Lý Độc Hành cùng Lộng Trúc đều có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, nhưng kinh nghiệm trên phương diện điều binh khiển tướng, ba người cộng lại tuyệt đối không thể so sánh được với Hồ Trường Thọ. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho Dược Thiên Sầu trọng dụng Hồ Trường Thọ.
Cuộc hội nghi kéo dài không bao lâu, Dược Thiên Sầu chủ yếu muốn tạo thành thói quen cho mọi người ở dưới loại hình thức này, tiếp thụ tốt công tác được phân phó. Không để xảy ra những tình huống bất trắc. Tan họp xong, Tư Không Tuyệt, Lộng Trúc và Hồ Trường Thọ đi theo Dược Thiên Sầu đến một gian phòng khác, mấy người một lần nữa ngồi thương thảo kế sách, hảo hảo thương nghị những chuyện cần phải làm trong khoảng thời gian sắp tới. Sau khi mấy người này bày binh bố trận xong, Hồ Trường Thọ nhanh chóng đi an bài nhân mã tiến hành làm công tác thủ vệ canh gác bốn phía xung quanh đỉnh núi. Còn Lộng Trúc thì phải vác khuôn mặt mỹ nam đi rải truyền đơn...
Đêm hôm đó, trên sân thượng Thiên Hạ thương hội, Dược Thiên Sầu cử hành yến tiệc phi thường long trọng, hoan nghênh mọi người gia nhấp dốc sức vì Thiên Hạ thương hội, cũng không biết hắn lấy từ đâu ra rất nhiều thịt nướng, và hảo tửu hương vị mê say, cùng mọi người no say ăn uống ở dưới sao trời...
Vạn Cổ Thông trưởng lão Vạn Các Di, Ly Hỏa Cung trưởng lão Hỏa Phong, Linh Tu Môn trưởng lão Đỗ Nam Sơn, Triêu Thiên Cung trưởng lão Á Đông Lâu, bốn vị trưởng lão của tứ đại môn phái sau khi nhận được thiệp mời đều vui vẻ chạy đến phó ước, cùng Dược Thiên Sầu hoan hỉ chè chén trên sân thượng của Thiên Hạ thương hội, thoạt nhìn cảm tình giữa song phương đối với nhau không hề sai.
Trên sân thượng, rượu thịt bừa phứa tràn đầy, xen lẫn những thanh âm cười nói rôm rả, náo nhiệt, hấp dẫn không ít thân ảnh tò mò đứng bên ngoài trời đêm nhìn vào quan sát. Theo sau Dược Thiên Sầu đích thân bước ra thi triển tay nghề nướng thịt của mình, phục vụ hào sảng cho các vị trưởng lão của tứ đại môn phái, hành động này có thể xem như là đã phi thường bán thể diện cho mấy vị trưởng lão này rồi.
"Dược chưởng môn, sao không mời Vi Bức Vương cùng Bạch Vân sơn chủ qua đây tham dự náo nhiệt?" Đỗ Nam Sơn nghiêng đầu nhìn Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng đang sóng vai nhau mà đứng bên ngoài lan can. Mấy vị trưởng lão kia cũng khẽ gật đầu tán thành, kì thật luận tu vi bốn người bất quá mới chỉ là Đại Tiên hậu kỳ, còn kém xa Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng. Nhưng bởi vì bối cảnh quan hệ của mấy người, quả thật là cũng đủ tư cách để ngồi cùng bàn với hai nhân vật này.
Dược Thiên Sầu đem một đĩa thịt nướng thơm phức đặt xuống trước mặt Đỗ Nam Sơn, lắc đầu cười khổ nói: "Chư vị hẳn là đều biết, tính tình của Bạch Vân sơn chủ không thích náo nhiệt, để cho Vi Bức Vương bồi tiếp hắn đi! Không cần cưỡng cầu, mà cưỡng cầu cũng không thể được."
Mấy người nghe vậy cũng gật đầu, không đàm luận tới Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng nữa. Lúc này ánh mắt của lĩnh chủ chư quốc nhân gian thi thoảng cũng liếc tới phía bên này, bọn hắn đều không tưởng tượng nổi, Dược Thiên Sầu ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, mà đã tạo dựng mối quan hệ không tệ cùng với mấy đại phái Tiên giới, trong lòng bọn hắn đối với tương lai của chính minh, lại gia tăng thêm một chút lòng tin!
Dược Thiên Sầu thu hết thịt nướng trên kệ xuống, bày lên đĩa, dâng tới trước bàn cùng mấy vị trưởng lão vây quanh ngồi xuống. Hướng mấy người cười nói: "Có chuyện này vốn định ngày mai mới công bố, nhưng hôm nay được chư vị đích giá thân lâm, ta đây cũng không dám giấu diếm thêm nữa. Khoảng nửa tháng thời gian sau, Thiên Hạ thương hội chúng ta sẽ chính thức khai trương, chẳng biết mấy vị trưởng lão có điều gì nhắc nhở căn dặn hay không?"