*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ xa có chiếc xe hơi màu đỏ tươi chạy tới, còn là hãng xe nổi tiếng nhất và là chiếc xe mới ra gần đây, đang làm chấn động toàn thế vì nó có thể bay, số lượng chỉ có 7 chiếc duy nhất, có giá trị liên thành, người có chiếc xe này tất nhiên không đơn giản rồi. Nên đã thu hút tất cả chú ý của mọi người, họ chú tâm nhìn chằm chằm vào chiếc xe, xem là ai có khả năng như vậy, là con cái nhà giàu quý tộc thượng lưu, có thể lôi kéo quan hệ về bên mình hay không?
Không làm cho mọi người thất vọng, cánh cửa xe được mở ra, một đôi chân thong dài đưa ra mang đôi giày cao gót đế bằng cao cỡ 5 cm, tiếp theo là một đôi tay trắng nõn đưa ra, chỉ trong nháy mắt cô đã đứng bên cạnh xe quanh sát nhìn xung quanh, đôi mày lá liễu nhíu lại, không mặt lạnh băng nhìn mọi người, cô đâu phải con vật quý hiếm gì đâu mà bua quanh nhìn như khỉ xổng chuồng như thế, thật cảm thấy không vui mà.
Mọi người há hốc mồm nhìn cô gái xinh đẹp toàn thân lửa đỏ quyến rũ kia đến thất thần, dù nam hay nữ đều ngẩn người nhìn, trong lòng đều có chung một suy nghĩ, cô ấy thật xinh đẹp nhưng bọn họ lại cảm thấy rùn mình nhiệt độ xung quanh tự nhiên giảm thấp xuống, nhìn lại mới thấy cô gái đó đang nhíu mày không vui, khuôn lạnh băng liếc nhìn xung quanh, trong lòng họ cảm thấy bất ổn, nhanh chóng tản ra, như không có một màn vừa rồi người bua người quanh vây xem cô vậy.
Cô khẽ nhếch môi vừa lòng nhìn phản ứng của mọi người, giọng nói du dương nhưng lại không dịu dàng ấm áp như ở nhà: "Chú lái xe vào trong đi, rồi gọi người đến đưa chú về."
"Vâng, tiểu thư." Chú Phùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, cầu mong bọn họ không gây ra chuyện gì làm cho tiểu thư tức giận gây ra chuyện lớn, người chịu thiệt chỉ có thể là bọn họ. Chú Phùng định lái xe đi thì nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của tiểu thư.
"Chú lấy vani xuống cho tôi đi."
"Nhưng tiểu thư ở đây còn...." cách xa ký túc xá lắm. Chú Phùng chưa nói xong thì đã bị cô cắt đứt.
"Không sao, chú cứ lấy xuống." Cô không kiên nhẫn nói, nếu anh ta không xuất hiện thì đừng trách cô độc ác.
"Vâng." Thấy tiểu thư không kiên nhẫn nói, nếu ông còn nói chỉ sợ sẽ có chuyện không hay, nên ông rất hiểu rõ đi xuống xe lấy vani giao cho cô, rồi mới lái xe vào trong khu để xe của trường.
Sau khi nhận vani, cô một tay cầm vani lớn một tay cầm vani nhỏ, trên vai đeo một balo nhỏ đi vào trường chưa tới 15 bước thì có người kêu:
"Linh Âm!" Một giọng con trai trầm thấp mang theo vẻ lười biếng vang lên sau lưng cô.
Cô quay người cười tươi như hoa xuân đua nở ai cũng nhìn đến ngây người, có người chịu không nổi đến hét lên và chảy máu mũi. Nhưng ai đó lại cảm thấy lạnh cả người, kinh nghiệm gần 18 năm sống cùng với nó, mỗi lần nó tươi cười như vậy đều có chuyện, cầu mong nó không tức giận, cầu mong nó không nổi nóng, anh đây còn yêu đời lắm.
Chàng trai cố gắng mỉm cười thật tươi đi lại gần cô nói: "Linh Âm, em đến thật sớm."
"Đúng vậy, anh đến thật sớm." Cô mỉm cười đáp lại, làm ai kia run sợ trong lòng, trên trán lặng lẽ rơi xuống một giọt mồ hôi.
"Ha ha.... Để anh đưa em lên phòng." Chàng trai đó cứng ngắc cười, đáng lãng sang đề tài khác.
"Xích Tiêu Vĩ! Đừng có mà lãng tránh!" Cô trầm mặt xuống, lạnh giọng nói.
Mọi người nghe câu nói lạnh lùng không một chút tình cảm nào của cô, đều sợ hãi nhìn cô có chút bàng hoàng. Điều gì đang xảy ra thế này? Đại thiếu gia Xích Tiêu Vĩ lại run sợ trước mặt cô gái mới đến này? Còn cẩn thận từng li từng tí như thế? Nào giống trước kia luôn tà mị phong lưu, khí chất lười biếng đâu? Còn cô gái kia nữa, không phải hồi nãy còn tươi cười rạng rỡ lắm sao? Sao chớp mắt lại lạnh lùng như băng thế kia?
"Anh... Anh đâu có!" Tiêu Vĩ cố gắng bình tĩnh nói, không để cô phát hiện mình đang run rẩy.
"Đâu có?" Cô híp mắt, lạnh giọng nói.
"Anh xin lỗi mà!" Tiêu Vĩ rùng mình, nắm chặt hai tay cô, đôi mắt to ươn ướt ủy khuất nhìn cô, đánh chết anh cũng không nói mình quên hôm nay cô chuyển đến!
Hai người đang quen nhau sao? Trước giờ chưa thấy đại thiếu gia Tiêu Vĩ này bày ra bộ mặt đó, nếu thật thì cô gái này cũng quá lợi hại rồi, nên cẩn thận nên cẩn thận, không nên dây dưa gì đến cô gái này mới được, thế lực sau lưng cô cũng không dễ chọc, đó là suy nghĩ trong lòng bao người với bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan vỡ vì cô, cũng để lại tai hại sự hiểu lầm không đáng có.
"Xin lỗi!? Ý anh là quên hôm nay em chuyển đến?" Cô nguy hiểm nhìn anh nói, như thể anh nói phải liền bị lôi đi xử bắn.
"Anh... Anh... Anh nào dám." Tiêu Vĩ tránh né tầm mắt cô, anh biết mà, anh sao có thể quên được chứ!? Nó thông minh như vậy, nói thế nào nó cũng đoán được lý do, không biết lần này anh bị chỉnh thế nào nữa. Tiêu Vĩ đau khổ nghĩ.
"Hừ, lần này tha cho anh, lần sau thì đừng trách." Cô hừ lạnh nói, tưởng cô không biết sao, lần tha lần sau dám quên thì đừng trách cô, nhưng đâu thể tha dễ dành như vậy, cô cười lạnh nói tiếp: "Làm osin một tháng cho em, cầm vani đi."
Nghe được cô nói tha cho mình, Tiêu Vĩ mặt mày hớn hở chưa được lâu thì bị câu sau của cô làm đơ người, đau khổ cầm vani cho cô. Làm sau Linh Âm có thể tha cho mình như vậy, biết lắm mà, lần này phải làm osin cho nó một tháng rồi. Hai hàng nước mắt ai đó lặng lẽ rơi trong lòng.
Đi đến bốn dãy lầu tòa lớn, nơi dành cho các học sinh, sinh viên ở, Tiêu Vĩ bối rối không biết đi hướng nào liền quay đầu lại hỏi cô: "Em ở tòa lầu nào? Phòng mấy?"
"Toà số 2, phòng 9615." Cô nhẹ giọng nói, trong lòng cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra.
Đúng vậy, cảm giác của cô không sai, không lâu nữa sẽ có chuyện xảy ra, vì chuyện này mà cô sắp thất thân và bị trói buộc trọn đời.
"Cái gì!? Em ở phòng đó?" Tiêu Vĩ ngạc nhiên nói.
"Sao ngạc nhiên giữ vậy? Có gì ở phòng đó sau?" Cô chăm chiêu nghĩ, chỉ có nó mới làm cho cô bất an. Lần này sẽ là gì đây?
"Em biết cách phân phòng không?" Tiêu Vĩ cảm thấy kì lạ, trước giờ nó có chăm học đâu, toàn lêu lổng tối ngày ở ngoài, vào trường thì gây ra một đống chuyện, sao có thể ở phòng đó được? Chuyện tám năm trước nó có biết không?
Cô lắc đầu tỏ vẻ mình không biết, rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho ảnh kinh ngạc như vậy?
"Vậy anh nói cho mà biết, mỗi học sinh sinh viên ở một phòng nào đó điều chứng tỏ địa vị của mình trong trường nếu nếu trên vai trái có đeo huy hiệu màu trắng là bình dân, màu cam là các thế lực nhỏ, màu vàng là các thế lực vừa, màu bạc là các thế lực lớn lớn, màu tím là những người có địa vị lớn trong cơ quan nhà nước của các nước, màu đỏ là những người có thân phận đặt biệt." Anh dừng một chút nhìn phản ứng của cô, nhưng chỉ thấy cô thờ ơ lạnh lùng không tỏ vẻ, làm cho anh rất hậm hực nói tiếp: "Còn phòng ở thì đánh giá năng lực học của học sinh, sinh viên trong trường, số phòng càng cao càng chứng tỏ năng lực học của mình, mỗi năm đều có hai kỳ thi lớn, là kì thi thứ nhất và kì thi thứ hai, đây cũng là cơ hội cho tất cả học sinh, sinh viên chứng tỏ năng lực của mình, cũng là lúc sắp xếp lại phòng ở theo từng năng lực của mình, những người trong top 100 thì có phòng ở lớn hơn các học viên (học sinh + sinh viên, lúc cần mới dùng từ này) khác, có phòng ăn riêng và các đặc quyền khác. Không thể ngờ em lại đứng thứ năm trong top 100. À, 4 dãy lầu này, được theo thứ tự 1, 2, 3, và 4. Dãy thứ nhất đối diện dãy thứ hai, đó là top 100 của nam sinh và nữ sinh cấp 3, dãy thứ ba đối diện dãy thứ tư là top 100 của nam sinh và nữ sinh sinh viên."
"Sao? Bất ngờ lắm à? Không phải tối ngày em chỉ lo đi chơi không lo học toàn gây chuyện trong trường, gần 2 - 3 giờ sáng mới về mà lực học lại cao thế à? Cũng không xem lại em là ai đi?" Cô khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Vĩ, trong lòng lại nghĩ, không ngờ sấp đề thi nhà trường đưa cho cô lại có quyết định lớn như vậy! Địa vị, quyền lợi trong trường à? Rất tiếc cô không ham! Vả lại lần đó cô toàn làm đại, không ngờ lại đứng top 5 nếu làm đàng hoàng chắc top 1 nhỉ? Cô xoa cằm suy tư. Vả lại cô tại sao cô phải với bọn họ? Dựa theo hiện tại cô rất dễ dàng lấy bằng đại học, không thể uổng công lúc trước cô liều mạng học (Xích: lúc nào thì đoán đi nhé, ta không nói ), liều mạng làm việc, thời gian đó quả thật rất hỗn loạn, người chết quá nhiều.
"Khụ khụ...." Tiêu Vĩ ho khan hai tiếng che giấu sự lúng túng của minh, quả thật anh nghĩ như vậy, anh như nhớ đến điều gì đó, hơi lo lắng nhìn cô.
"Còn chuyện gì à?" Cô nhíu mày nhìn anh, tại sao ánh mắt cô lại lo lắng như vậy? Chẳng lẽ, thật sự là nó sao?
Anh gật đầu, giọng nói không che giấu sự lo lắng anh dành cho cô: "Theo anh biết, tám năm trước, có một vụ án mạng xảy ra tại phòng đó, nghe nói bị chết rất thảm, thân thể bị cắt nhiều khúc để trong bao kín được giấu trong tủ, vì hơn một tháng cô gái đó không đến lớp lên nhà trường cho điều tra nhưng cô gái đó không ở nhà và ở trường, sau khi cảnh sát can thiệp điều tra mới biết vụ thảm án này nhưng lại không tìm ra hung thủ. Sau này mỗi kì thi, nữ sinh nào đứng thứ năm top 100 được đến đó, thì tinh thần sa sút, xanh xao hẳn đi, việc học lơ là, tụt hạng đi, rớt khỏi top 100, sau nhiều lần bị vậy, nhà trường mời các nữ sinh đó lên hỏi lí do nhưng ai cũng lắc đầu không nói gì, chuyện này xảy ra cho tới bây giờ. Anh lo cho em sẽ...."
"Yên tâm, sẽ không sao đâu." Chưa đợi Tiêu Vĩ nói hết đã bị cô cắt đứt, cô biết là anh lo lắng cho cô nhưng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô được, cô cười nhẹ quay đầu đi lại thang máy đi tới phòng 9615 của cô, miệng cô thì lầm bầm nói nhỏ: "Là nữ à? Còn là nữ sinh, thời gian lại lâu như vậy, chuyện này hơi bị phiền phức à nha."
Tiêu Vĩ cứng người nhìn chằm chằm vào cô, không biết nói sao cho đúng, làm khuyên can cô, dù khuyên can được thì cũng không thay đổi gì, trừ phi cô có đặc quyền mới được chuyển đi, aizz, vả lại nó rất cứng đầu cố chấp, một khi quyết định sẽ không thay đổi, kệ đi, tới đâu thì tới, mức quá thì anh ra tay thôi, anh tin không trị được nó, nếu như vậy thật sự rất mất mặt cũng không thể để sư phụ thất vọng về anh. Sau khi Tiêu Vĩ suy nghĩ kĩ, chỉ thở dài cười nhẹ bước theo sao cô.
Cô cười nhẹ nghe thấy tiếng chân đi sau, không uổng công cô bao năm nay, rất tốt, trong tương lai chắc chắn cô sẽ giúp anh một tay.
15 phút sau, hai người đã đứng trước cửa phòng 9615, xung quanh không có ít học sinh đi qua đi lại nhưng hai người lai cảm thấy toàn thân lanh leo, cô đã xác định, chính xác là nó, còn là oán linh, may mắn không phải quỷ linh.
~~~~~~~~~
Linh là linh hồn của con người sau khi chết và được phân 3 loại:
+ Âm linh: người cõi âm trở về nhân gian tìm người giúp đỡ hoàn thành nguyện cuối cùng của họ, sức mạnh của họ khá manh.
+ Oán linh: là những người chết oan chết thảm, mà không được trả trả lại công bằng, trong lòng canh cánh muốn cả thù, nên không siêu sinh mà trở thành oán linh, sức mạnh khá lớn.
+ Quỷ linh: là những người có tà âm, khi sống là người rất độc ác nên khi chết rất khó để siêu sinh mà trở thành quỷ linh chuyên đi quậy phá giết người, sức mạnh của chúng rất kinh khủng. Thường từ 7 người cho đến 12 người mới có thể tiêu diệt chúng.
~~~~~~~~~~~~~~
Thông linh sư cũng chia thành 3 loại:
+ Phụ linh: là người phụ trợ cho những chiến linh, như tăng sức mạnh ma pháp, tăng tốc độ, tăng nhanh nhẹ, trị thương.....
+ Chiến linh: là người có sức mạnh chiến đấu với âm linh, oán linh, quỷ linh và có thể tiêu diệt chúng mà không thể siêu sinh cho chúng đi đầu thai kiếp khác.
+ Siêu linh: là những người có khả năng siêu sinh cho âm linh, oán linh, quỷ linh và có sức chiến đấu mạnh hơn cả chiến linh và cũng có thể yếu hơn phụ linh. Là người mà các âm linh, oán linh, quỷ linh kiên kị nhất. Vì họ muốn siêu sinh cho bất ai thì chúng không có khả năng ngăn cản, trừ phi liều mạng chiến đấu tới cùng.
Còn tại sao âm linh, oán linh, quỷ linh không chịu siêu sinh không đi đầu thai, là vì họ không cam lòng như thể có thế giới này nợ họ, trừ phi làm xong việc của họ, họ mới chịu đi nhưng cũng có âm linh, oán linh, quỷ linh không chịu đi.
"Tiểu thư sáng hảo, vú đang làm món mì mà tiểu thư thích đây." Vú Châu quay đầu lại khẽ mỉm cười cúi chào cô, mới tiếp tục công việc trên tay, ánh mắt chuyên chú nhìn cái chảo trong tay, bà cười khẽ nói: "Hôm nay tiểu thư phải ăn nhiều một chút, sau này không thể ăn nữa đâu."
Cô nhíu mày đi lại bàn kéo ghế xuống ngồi, khẽ nói: "Sau vậy vú?"
Vú Châu là người thứ tư cô quan tâm nhất sau cha mẹ và anh trai cô, giọng vú luôn ấm áp, mỉm cười hiền lành nhìn mọi người, nói chuyện rất từ tốn và rất quan tâm chăm sóc cô, rất được mọi người yêu mến, dù đã tuổi nhưng vẫn ở đây chăm lo việc ăn uống của cô, không phải cô kém ăn mà cô lười ăn, vú không khác gì quản gia trong nhà dù đã có quản gia vì cô không muốn vú phải làm việc quá sức, tuổi cũng đã lớn rồi, vú chỉ cần lo bửa ăn cho cô là được rồi.
"Ha ha... Không phải tiểu thư chuyển trường sao?" Vú Châu mỉm cười nói, vừa mút mì vào dĩa.
"Dạ?" Cô khó hiểu nhìn vú đang mút mì vào dĩa và thêm này thêm nọ vào dĩa mì. Trường Quân Đông sao? Có liên quan gì mà cô không thể về nhà chứ?
"Ừ, đó là trường nội trú, tiểu thư phải ở trong trường không thể ở bên ngoài nên hôm nay ăn nhiều một chút." Vú Châu cười hiền bưng dĩa mì ra đặt trước mặt cô nói, rồi quay trở lại bếp cầm một ly sữa tươi còn nóng hổi để kế bên cô, đứng một bên nhìn cô ăn.
"À, vú không cần lo, con có đặc quyền không nhất thiết phải ở lại trong trường, làm con tưởng chuyện gì, ưm, ngon quá, tay nghề vú lại lên rồi." Cô khẽ cười nói, tay cầm cái nĩa quấn mì lên ăn, gật đầu khen ngợi tay nghề của vú.
"Đâu thể thế được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học của tiểu thư, tiểu thư vẫn nên ở trong trường thì hơn." Vú Châu lo lắng khuyên can nhìn cô nói.
"vú đây là đang ghét bỏ con?!" Cô buông nĩa trong tay, đôi mắt to long lanh đầy hơi nước ủy khuất nhìn vú Châu.
"Nào có đâu, vú chỉ lo lắng cho con thôi, ngoan nào, vẫn nên ở trong trường đi." Vú Châu cười hiền nhẹ giọng nói, bà thương tiểu thư còn không kịp đây, sao lại có thể ghét bỏ được, bà chỉ muốn tốt cho tiểu thư của bà nên mới nói như vậy, bà muốn tương lai của tiểu thư được tốt và hoàn hảo hơn, ai mà chẳng mong muốn như vậy?
Nếu để cô biết, chắc muốn đập đầu vào gối nói vú suy nghĩ nhiều rồi, cô chỉ muốn yên tĩnh và làm đúng công việc của mình thôi à, còn trong tương lai ấy hở, thì vẫn giao cho chồng tương lai cô lo liệu thì hơn, cô lười lắm, cũng ngại phiền, như vậy thì cô còn bận hơn, cô chỉ cần làm xong việc và giúp họ sớm đi, cũng sinh một tiểu bảo bảo đáng yêu nữa à, vậy là được rồi, không cần phiền phức như vậy đâu.
"Dạ, con biết rồi." Cô ỉu xìu nói, và trở lại chiến đấu với dĩa mì của mình, rồi uống luôn cả ly sữa đầy ưng kia thì cũng đã h rồi. Cô đứng dậy mang dĩa và ly vào bếp và đi rửa tay, sau đó đi lên phòng lấy cặp và vani của mình xuống đi ra xe. Trong thời gian cô ăn sáng, vú Châu đã giúp cô dọn dẹp sẵn, chỉ cần cô ăn xong là đi liền, còn tại sao cô quay trở lại phòng á là vì cô cần lấy vài thứ mà vú Châu không biết và cũng không thể biết được.
"Chào tiểu thư, để tôi cất vani cho, cô lên xe đi ạ." Chú Phùng cúi đầu chào cô, mỉm cười nói. Chú Phùng là tài xế riêng của cô, chú ấy rất hiền từ và luôn mỉm cười dù làm gì gặp chuyện gì, là một người khá kiên nhẫn.
"Vâng ạ." Cô khẽ mỉm cười gật đầu tự mở cửa xe đi lên, giao vani lại cho chú Phùng, còn chiếc balo (cặp) thì cô vẫn đeo trên vai. Chú Phùng đi lại nhận chiếc vani, thật ra là một vani lớn và một vani nhỏ cho do chính tay vú Châu soạn cho cô, trong đó là quần áo, tiền bạc trang sức và một số thứ thông dụng của cô nên hơn nhiều. Sau khi cất xong, chú Phùng trở lại xe và chở cô tới trường mới - Quân Đông.
....
Cô nhìn ra cảnh sắc bên đường biến mất từ từ theo tốc độ xe chạy, cảm thấy thật nhàm chán, cô thò tay vào balo lấy chiếc điện thoại màn hình siêu lớn cùng với tai nghe, gắn vô điện thoại đeo lên tai mở nhạc nghe, đôi môi đỏ mọng khẽ mở khẽ khép hát theo nhạc, vẫn lẳng lặng nhìn ra cửa sổ xe, không ngờ có một điều bất ngờ làm cô chú ý, tòa nhà dân cư trên lầu không rõ căn nhà số mấy, có thấy một bóng trắng dập dờn, cô khẽ mỉm cười, không ngờ có việc để cho cô làm vài hôm rồi.
Cô mãi suy nghĩ ngày mai hay ngày mốt đi đến, nên làm gì không làm gì với nó và giúp hay không giúp thì nghe tiếng chú Phùng nói: "Đã tới nơi rồi, tiểu thư."
Nghe vậy, cô quay đầu lại, lọc vào mắt cô tòa lầu toa lớn chập chờn, tòa lầu màu trắng to nhất là nơi sinh viên học cũng là nơi tập trung toàn bộ sinh viên học sinh và các thầy cô giáo, tòa lầu khoảng tầng, được xây theo phong cách Phương Tây huy nga như một tòa cung điện, tầng có phòng học với thang máy lên xuống và thang bộ (cách phòng là thang máy lên xuống), mỗi tầng là một khối học dành cho năm nhất, năm hai, năm ba, năm tư (Đại học có khối, khối cỡ từ ngành trở lên), và có tầng là phòng học tự do, tầng là các phòng máy tính dành cho sinh viên, tầng là phòng thư viện và phòng thực hành thí nghiệm dành cho sinh viên giáo viên, tầng là nơi làm việc của các câu lạc bộ và hội sinh viên, giáo viên cấp và đại học.
Phía sau là tòa lầu không kém gì toà lầu trước, tòa lầu cũng được xây dựng theo phong cách Phương Tây cũng huy nga không kém cạnh với tầng, tầng gồm phòng học với thang máy và thang bộ (cách phòng là thang máy lên xuống), mỗi phòng trải đều từ học sinh đến học sinh (theo kiểu một người một bàn), tầng là phòng thư viện (gồm phòng học cộng lại) và phòng thực hành, tầng là phòng máy tính, tầng là các phòng câu lạc bộ, tầng là phòng học tự do trao đổi với các lớp.
Sau lưng tòa lầu này là phòng vận động, nơi dành cho học sinh, sinh viên chơi thể thao, có hồ bơi, sân bóng đá, sân bóng chuyền, sân cầu lông...
Kế bên cạnh bên trái tòa lầu này là toà lầu khác màu trắng và màu xanh lam, tòa lầu có tầng, tầng có phòng ngủ, có thể chứa học sinh, sinh viên không phân biệt nam nữ. Bên phải là tòa khác, tòa lầu này là phòng ăn dành cho học sinh, sinh viên, thức ăn ở đây không kém nhà gì nhà hàng sao.
Trường Quân Đông có thể coi là một thành phố nhỏ với hơn học sinh sinh viên và các giáo viên, dù là trường nội trú nhưng học sinh sinh viên có thể tự do ra ngoài nhưng h phải có mặt và ngủ trong trường. Đây là trường lớn nhất thế giới, là nơi dành cho các quý tộc thượng lưu và những thiên tài của các nước. Nơi đây sẽ là nơi học của cô trong mấy năm tới, cho tới khi cô tiếp quản tất cả công ty của cha mẹ cô, theo quy định trong tộc cô thì anh hai cô phải ra ngoài làm việc với một công ty nhỏ do cha mẹ cô giao cho ảnh, tới năm sau mới có thể trở về.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ xa có chiếc xe hơi màu đỏ tươi chạy tới, còn là hãng xe nổi tiếng nhất và là chiếc xe mới ra gần đây, đang làm chấn động toàn thế vì nó có thể bay, số lượng chỉ có 7 chiếc duy nhất, có giá trị liên thành, người có chiếc xe này tất nhiên không đơn giản rồi. Nên đã thu hút tất cả chú ý của mọi người, họ chú tâm nhìn chằm chằm vào chiếc xe, xem là ai có khả năng như vậy, là con cái nhà giàu quý tộc thượng lưu, có thể lôi kéo quan hệ về bên mình hay không?
Không làm cho mọi người thất vọng, cánh cửa xe được mở ra, một đôi chân thong dài đưa ra mang đôi giày cao gót đế bằng cao cỡ 5 cm, tiếp theo là một đôi tay trắng nõn đưa ra, chỉ trong nháy mắt cô đã đứng bên cạnh xe quanh sát nhìn xung quanh, đôi mày lá liễu nhíu lại, không mặt lạnh băng nhìn mọi người, cô đâu phải con vật quý hiếm gì đâu mà bua quanh nhìn như khỉ xổng chuồng như thế, thật cảm thấy không vui mà.
Mọi người há hốc mồm nhìn cô gái xinh đẹp toàn thân lửa đỏ quyến rũ kia đến thất thần, dù nam hay nữ đều ngẩn người nhìn, trong lòng đều có chung một suy nghĩ, cô ấy thật xinh đẹp nhưng bọn họ lại cảm thấy rùn mình nhiệt độ xung quanh tự nhiên giảm thấp xuống, nhìn lại mới thấy cô gái đó đang nhíu mày không vui, khuôn lạnh băng liếc nhìn xung quanh, trong lòng họ cảm thấy bất ổn, nhanh chóng tản ra, như không có một màn vừa rồi người bua người quanh vây xem cô vậy.
Cô khẽ nhếch môi vừa lòng nhìn phản ứng của mọi người, giọng nói du dương nhưng lại không dịu dàng ấm áp như ở nhà: "Chú lái xe vào trong đi, rồi gọi người đến đưa chú về."
"Vâng, tiểu thư." Chú Phùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, cầu mong bọn họ không gây ra chuyện gì làm cho tiểu thư tức giận gây ra chuyện lớn, người chịu thiệt chỉ có thể là bọn họ. Chú Phùng định lái xe đi thì nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của tiểu thư.
"Chú lấy vani xuống cho tôi đi."
"Nhưng tiểu thư ở đây còn...." cách xa ký túc xá lắm. Chú Phùng chưa nói xong thì đã bị cô cắt đứt.
"Không sao, chú cứ lấy xuống." Cô không kiên nhẫn nói, nếu anh ta không xuất hiện thì đừng trách cô độc ác.
"Vâng." Thấy tiểu thư không kiên nhẫn nói, nếu ông còn nói chỉ sợ sẽ có chuyện không hay, nên ông rất hiểu rõ đi xuống xe lấy vani giao cho cô, rồi mới lái xe vào trong khu để xe của trường.
Sau khi nhận vani, cô một tay cầm vani lớn một tay cầm vani nhỏ, trên vai đeo một balo nhỏ đi vào trường chưa tới 15 bước thì có người kêu:
"Linh Âm!" Một giọng con trai trầm thấp mang theo vẻ lười biếng vang lên sau lưng cô.
Cô quay người cười tươi như hoa xuân đua nở ai cũng nhìn đến ngây người, có người chịu không nổi đến hét lên và chảy máu mũi. Nhưng ai đó lại cảm thấy lạnh cả người, kinh nghiệm gần 18 năm sống cùng với nó, mỗi lần nó tươi cười như vậy đều có chuyện, cầu mong nó không tức giận, cầu mong nó không nổi nóng, anh đây còn yêu đời lắm.
Chàng trai cố gắng mỉm cười thật tươi đi lại gần cô nói: "Linh Âm, em đến thật sớm."
"Đúng vậy, anh đến thật sớm." Cô mỉm cười đáp lại, làm ai kia run sợ trong lòng, trên trán lặng lẽ rơi xuống một giọt mồ hôi.
"Ha ha.... Để anh đưa em lên phòng." Chàng trai đó cứng ngắc cười, đáng lãng sang đề tài khác.
"Xích Tiêu Vĩ! Đừng có mà lãng tránh!" Cô trầm mặt xuống, lạnh giọng nói.
Mọi người nghe câu nói lạnh lùng không một chút tình cảm nào của cô, đều sợ hãi nhìn cô có chút bàng hoàng. Điều gì đang xảy ra thế này? Đại thiếu gia Xích Tiêu Vĩ lại run sợ trước mặt cô gái mới đến này? Còn cẩn thận từng li từng tí như thế? Nào giống trước kia luôn tà mị phong lưu, khí chất lười biếng đâu? Còn cô gái kia nữa, không phải hồi nãy còn tươi cười rạng rỡ lắm sao? Sao chớp mắt lại lạnh lùng như băng thế kia?
"Anh... Anh đâu có!" Tiêu Vĩ cố gắng bình tĩnh nói, không để cô phát hiện mình đang run rẩy.
"Đâu có?" Cô híp mắt, lạnh giọng nói.
"Anh xin lỗi mà!" Tiêu Vĩ rùng mình, nắm chặt hai tay cô, đôi mắt to ươn ướt ủy khuất nhìn cô, đánh chết anh cũng không nói mình quên hôm nay cô chuyển đến!
Hai người đang quen nhau sao? Trước giờ chưa thấy đại thiếu gia Tiêu Vĩ này bày ra bộ mặt đó, nếu thật thì cô gái này cũng quá lợi hại rồi, nên cẩn thận nên cẩn thận, không nên dây dưa gì đến cô gái này mới được, thế lực sau lưng cô cũng không dễ chọc, đó là suy nghĩ trong lòng bao người với bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan vỡ vì cô, cũng để lại tai hại sự hiểu lầm không đáng có.
"Xin lỗi!? Ý anh là quên hôm nay em chuyển đến?" Cô nguy hiểm nhìn anh nói, như thể anh nói phải liền bị lôi đi xử bắn.
"Anh... Anh... Anh nào dám." Tiêu Vĩ tránh né tầm mắt cô, anh biết mà, anh sao có thể quên được chứ!? Nó thông minh như vậy, nói thế nào nó cũng đoán được lý do, không biết lần này anh bị chỉnh thế nào nữa. Tiêu Vĩ đau khổ nghĩ.
"Hừ, lần này tha cho anh, lần sau thì đừng trách." Cô hừ lạnh nói, tưởng cô không biết sao, lần tha lần sau dám quên thì đừng trách cô, nhưng đâu thể tha dễ dành như vậy, cô cười lạnh nói tiếp: "Làm osin một tháng cho em, cầm vani đi."
Nghe được cô nói tha cho mình, Tiêu Vĩ mặt mày hớn hở chưa được lâu thì bị câu sau của cô làm đơ người, đau khổ cầm vani cho cô. Làm sau Linh Âm có thể tha cho mình như vậy, biết lắm mà, lần này phải làm osin cho nó một tháng rồi. Hai hàng nước mắt ai đó lặng lẽ rơi trong lòng.
Đi đến bốn dãy lầu tòa lớn, nơi dành cho các học sinh, sinh viên ở, Tiêu Vĩ bối rối không biết đi hướng nào liền quay đầu lại hỏi cô: "Em ở tòa lầu nào? Phòng mấy?"
"Toà số 2, phòng 9615." Cô nhẹ giọng nói, trong lòng cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra.
Đúng vậy, cảm giác của cô không sai, không lâu nữa sẽ có chuyện xảy ra, vì chuyện này mà cô sắp thất thân và bị trói buộc trọn đời.
"Cái gì!? Em ở phòng đó?" Tiêu Vĩ ngạc nhiên nói.
"Sao ngạc nhiên giữ vậy? Có gì ở phòng đó sau?" Cô chăm chiêu nghĩ, chỉ có nó mới làm cho cô bất an. Lần này sẽ là gì đây?
"Em biết cách phân phòng không?" Tiêu Vĩ cảm thấy kì lạ, trước giờ nó có chăm học đâu, toàn lêu lổng tối ngày ở ngoài, vào trường thì gây ra một đống chuyện, sao có thể ở phòng đó được? Chuyện tám năm trước nó có biết không?
Cô lắc đầu tỏ vẻ mình không biết, rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho ảnh kinh ngạc như vậy?
"Vậy anh nói cho mà biết, mỗi học sinh sinh viên ở một phòng nào đó điều chứng tỏ địa vị của mình trong trường nếu nếu trên vai trái có đeo huy hiệu màu trắng là bình dân, màu cam là các thế lực nhỏ, màu vàng là các thế lực vừa, màu bạc là các thế lực lớn lớn, màu tím là những người có địa vị lớn trong cơ quan nhà nước của các nước, màu đỏ là những người có thân phận đặt biệt." Anh dừng một chút nhìn phản ứng của cô, nhưng chỉ thấy cô thờ ơ lạnh lùng không tỏ vẻ, làm cho anh rất hậm hực nói tiếp: "Còn phòng ở thì đánh giá năng lực học của học sinh, sinh viên trong trường, số phòng càng cao càng chứng tỏ năng lực học của mình, mỗi năm đều có hai kỳ thi lớn, là kì thi thứ nhất và kì thi thứ hai, đây cũng là cơ hội cho tất cả học sinh, sinh viên chứng tỏ năng lực của mình, cũng là lúc sắp xếp lại phòng ở theo từng năng lực của mình, những người trong top 100 thì có phòng ở lớn hơn các học viên (học sinh + sinh viên, lúc cần mới dùng từ này) khác, có phòng ăn riêng và các đặc quyền khác. Không thể ngờ em lại đứng thứ năm trong top 100. À, 4 dãy lầu này, được theo thứ tự 1, 2, 3, và 4. Dãy thứ nhất đối diện dãy thứ hai, đó là top 100 của nam sinh và nữ sinh cấp 3, dãy thứ ba đối diện dãy thứ tư là top 100 của nam sinh và nữ sinh sinh viên."
"Sao? Bất ngờ lắm à? Không phải tối ngày em chỉ lo đi chơi không lo học toàn gây chuyện trong trường, gần 2 - 3 giờ sáng mới về mà lực học lại cao thế à? Cũng không xem lại em là ai đi?" Cô khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Vĩ, trong lòng lại nghĩ, không ngờ sấp đề thi nhà trường đưa cho cô lại có quyết định lớn như vậy! Địa vị, quyền lợi trong trường à? Rất tiếc cô không ham! Vả lại lần đó cô toàn làm đại, không ngờ lại đứng top 5 nếu làm đàng hoàng chắc top 1 nhỉ? Cô xoa cằm suy tư. Vả lại cô tại sao cô phải với bọn họ? Dựa theo hiện tại cô rất dễ dàng lấy bằng đại học, không thể uổng công lúc trước cô liều mạng học (Xích: lúc nào thì đoán đi nhé, ta không nói ), liều mạng làm việc, thời gian đó quả thật rất hỗn loạn, người chết quá nhiều.
"Khụ khụ...." Tiêu Vĩ ho khan hai tiếng che giấu sự lúng túng của minh, quả thật anh nghĩ như vậy, anh như nhớ đến điều gì đó, hơi lo lắng nhìn cô.
"Còn chuyện gì à?" Cô nhíu mày nhìn anh, tại sao ánh mắt cô lại lo lắng như vậy? Chẳng lẽ, thật sự là nó sao?
Anh gật đầu, giọng nói không che giấu sự lo lắng anh dành cho cô: "Theo anh biết, tám năm trước, có một vụ án mạng xảy ra tại phòng đó, nghe nói bị chết rất thảm, thân thể bị cắt nhiều khúc để trong bao kín được giấu trong tủ, vì hơn một tháng cô gái đó không đến lớp lên nhà trường cho điều tra nhưng cô gái đó không ở nhà và ở trường, sau khi cảnh sát can thiệp điều tra mới biết vụ thảm án này nhưng lại không tìm ra hung thủ. Sau này mỗi kì thi, nữ sinh nào đứng thứ năm top 100 được đến đó, thì tinh thần sa sút, xanh xao hẳn đi, việc học lơ là, tụt hạng đi, rớt khỏi top 100, sau nhiều lần bị vậy, nhà trường mời các nữ sinh đó lên hỏi lí do nhưng ai cũng lắc đầu không nói gì, chuyện này xảy ra cho tới bây giờ. Anh lo cho em sẽ...."
"Yên tâm, sẽ không sao đâu." Chưa đợi Tiêu Vĩ nói hết đã bị cô cắt đứt, cô biết là anh lo lắng cho cô nhưng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô được, cô cười nhẹ quay đầu đi lại thang máy đi tới phòng 9615 của cô, miệng cô thì lầm bầm nói nhỏ: "Là nữ à? Còn là nữ sinh, thời gian lại lâu như vậy, chuyện này hơi bị phiền phức à nha."
Tiêu Vĩ cứng người nhìn chằm chằm vào cô, không biết nói sao cho đúng, làm khuyên can cô, dù khuyên can được thì cũng không thay đổi gì, trừ phi cô có đặc quyền mới được chuyển đi, aizz, vả lại nó rất cứng đầu cố chấp, một khi quyết định sẽ không thay đổi, kệ đi, tới đâu thì tới, mức quá thì anh ra tay thôi, anh tin không trị được nó, nếu như vậy thật sự rất mất mặt cũng không thể để sư phụ thất vọng về anh. Sau khi Tiêu Vĩ suy nghĩ kĩ, chỉ thở dài cười nhẹ bước theo sao cô.
Cô cười nhẹ nghe thấy tiếng chân đi sau, không uổng công cô bao năm nay, rất tốt, trong tương lai chắc chắn cô sẽ giúp anh một tay.
15 phút sau, hai người đã đứng trước cửa phòng 9615, xung quanh không có ít học sinh đi qua đi lại nhưng hai người lai cảm thấy toàn thân lanh leo, cô đã xác định, chính xác là nó, còn là oán linh, may mắn không phải quỷ linh.
~~~~~~~~~
Linh là linh hồn của con người sau khi chết và được phân 3 loại:
+ Âm linh: người cõi âm trở về nhân gian tìm người giúp đỡ hoàn thành nguyện cuối cùng của họ, sức mạnh của họ khá manh.
+ Oán linh: là những người chết oan chết thảm, mà không được trả trả lại công bằng, trong lòng canh cánh muốn cả thù, nên không siêu sinh mà trở thành oán linh, sức mạnh khá lớn.
+ Quỷ linh: là những người có tà âm, khi sống là người rất độc ác nên khi chết rất khó để siêu sinh mà trở thành quỷ linh chuyên đi quậy phá giết người, sức mạnh của chúng rất kinh khủng. Thường từ 7 người cho đến 12 người mới có thể tiêu diệt chúng.
~~~~~~~~~~~~~~
Thông linh sư cũng chia thành 3 loại:
+ Phụ linh: là người phụ trợ cho những chiến linh, như tăng sức mạnh ma pháp, tăng tốc độ, tăng nhanh nhẹ, trị thương.....
+ Chiến linh: là người có sức mạnh chiến đấu với âm linh, oán linh, quỷ linh và có thể tiêu diệt chúng mà không thể siêu sinh cho chúng đi đầu thai kiếp khác.
+ Siêu linh: là những người có khả năng siêu sinh cho âm linh, oán linh, quỷ linh và có sức chiến đấu mạnh hơn cả chiến linh và cũng có thể yếu hơn phụ linh. Là người mà các âm linh, oán linh, quỷ linh kiên kị nhất. Vì họ muốn siêu sinh cho bất ai thì chúng không có khả năng ngăn cản, trừ phi liều mạng chiến đấu tới cùng.
Còn tại sao âm linh, oán linh, quỷ linh không chịu siêu sinh không đi đầu thai, là vì họ không cam lòng như thể có thế giới này nợ họ, trừ phi làm xong việc của họ, họ mới chịu đi nhưng cũng có âm linh, oán linh, quỷ linh không chịu đi.