Cô đy đến một dòng suối, có lẽ đây là nơi gần nhất với Thiên đường thì phải, cảnh vật xung quanh thật khiến con người ta cảm thấy choáng ngợp, thiên nhiên tươi đẹp với hoa cỏ cây cối xanh tươi, không khí cũng thật yên tĩnh thâm sâu, dường như trần thế ồn ào xô bồ không thể chạm nổi đến nơi đây. Những con cá nhiệt đới màu sắc sinh động khẽ bơi lội dưới dòng suối trong mát, Uông Thủy Mạt từ từ cảm nhận bầu không khí ở đây, cảnh vật và không khí này thật sự khiến tâm trạng nặng nề u sầu mấy ngày gần đây của cô dịu xuống nhiều phần. Có lẽ cô cũng nên thả lỏng cơ thể, thả lỏng suy nghĩ của chính mình một chút.
Cô dành nửa ngày đy dạo trên bãi cát, xung quanh có những tốp túm năm tụm ba lại nằm phơi nắng rất thoải mái.
Không biết là có phải là do hưng phấn không mà cô định cởi hẳn chiếc áo khoác ngoài màu trắng rộng thùng thình của mình ra, bên trong đang mặc một bộ bikini được Lục Kiều tài trợ, cô nghĩ dù sao nơi này cũng không biết ai cả, không sợ sẽ nhìn thấy người quen.
Bỗng nhiên ở đằng sau một giọng nói đầy quen thuộc vọng lại tới theo tiếng gió biển mang theo vài phần uy hiếp :" Uông Thủy Mạt, em dám cởi ra sao?".
Cô quay mạnh đầu lại, chỉ thấy giờ phút này anh đang khoanh hai tay vào nhau, đứng ngay đằng sau cô. Ngơ ngác nhìn anh, không thể nghĩ rằng tại sao giờ này anh lại có thể xuất hiện ở đây, gương mặt cô chợt ửng hồng vì ánh nắng, nói lắp bắp :" Anh … Anh…", cứ thế mãi mà không thể nói nên lời.
Anh vì sao mà biết cô đang ở đây? Cô nhớ là mình không hề nói với ai, kể cả Lục Kiều. Vài giây sau, cô đã có thể phản ứng bình thường liền giận dỗi nói :" Anh lại phái người đy điều tra sao?". Thật là không có cách nào có thể cứu vớt được nữa rồi, anh cứ luôn như vậy.
Anh đứng yên theo dõi cô mà không nói lời nào lại càng làm cô thấy tức giận, xoay người bước đy luôn. Cô lập tức bước nhanh hơn, rồi lại nhanh hơn, cuối cùng biến thành chạy từ lúc nào không hay, nhưng anh vẫn có thể theo sát ngay đằng sau.
Cô làm sao mà có thể nhanh nhẹn hơn được anh chứ? Ước chừng có vài phút là cô đã bị anh tóm lại, nói vội :" Anh không hề đưa người đy điều tra em mà". Vậy thì sao lại biết chứ? Vì sao anh biết cô đang ở đây? Cô giãy dụa mãnh liệt trong sự khống chế của anh.
Thanh âm của anh lúc này thật mềm mại, nói nhỏ chỉ đủ 2 người nghe :" Em đã từng nói mà, em không nhớ sao? Nếu có một ngày em lưu lạc thì đây sẽ là nơi em tìm đến đầu tiên".
Cô làm sao mà quên được chứ? Năm ấy khi hai người bên nhau, có một ngày cô vô tình vào một diễn đàn về du lịch, nhìn thấy người ta giới thiệu về cảnh sắc nơi đây thật say mê lòng người, liền ôm thắt lưng anh làm nũng :" Về sau chúng ta nếu lưu lạc thì hãy đến nơi này đầu tiên anh nhé!".
Lúc đấy anh lại coi thường lời cô nói, quay người gõ lên trán cô, nói :" Là đy du lịch chứ lưu lạc cái gì mà lưu lạc. Muốn đy thì về sau anh sẽ đưa em đy, đừng có mà nói là lưu lạc này nọ". Cô lại càng dùng sức siết chặt lấy vòng eo của anh, cười thật tươi, anh thật ngốc lại không hề biết nơi đây là thánh địa cho những cặp đôi hưởng tuần trăng mật!
Nơi này cảnh vật vẫn y hệt như trong những bức ảnh năm đó cô nhìn thấy, nhưng cô lại không cùng đến với anh -- hoàn cảnh này thật giống với câu nói Cảnh như xưa người cũ đâu rồi?
Anh đem cô ôm chặt vào lòng nói :" Bé yêu ah, em đã nói rồi mà, không nhớ sao?". Cô im lặng chôn mặt trong ngực anh, để cho từng giọt lệ rơi xuống ướt đẫm nơi đó.
Giọng của anh trầm thấp vang lên :" Em đã nói, nói rằng sau này sẽ là vợ anh. Nếu có cô gái nào dám tranh giành thì chẳng phải em sẽ muốn liều mạng với người ta sao? Em còn nói về sau sẽ sinh hai đứa con nữa cơ mà -- rõ ràng đều là em nói ra. Vì sao bây giờ em lại không chịu thực hiện những lời đã hứa?".
Thì ra anh còn nhớ, tất cả những gì cô từng nói anh đều nhớ cả!
Cô đột nhiên vùng ra, dùng hết sức đẩy anh ra, rời khỏi vòng tay quen thuộc ấy nói :" Nhưng anh đã quên rồi sao? Là anh không cần em, lúc trước chính anh không cần em--". Anh không nói gì với cô cả, chỉ nhìn cô một mực muốn thoát khỏi vòng tay của mình.
Cô không quay đầu lại, xoay lưng về phía anh, nói :" Là anh buông tay trước, em đã từng yêu anh đến như thế, nhưng còn anh thì sao? Anh biết rõ em nói chia tay chỉ vì giận dỗi -- nhưng anh thì sao?"
Anh rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới cúi đầu nói :" Em muốn anh làm thế nào thì mới bù đắp được sai lầm năm ấy? Em nói đy, nói anh phải làm sao bây giờ?".
Cô chỉ im lặng, chỉ im lặng mà thôi. Anh rốt cuộc cũng hiểu, vĩnh viễn trong lòng cô có một bức tường mà anh không thể nào vượt qua nổi. Cho nên dù anh có làm gì, có bù đắp ra sao thì thời gian cũng không thể nào quay ngược lại được.
" Em muốn anh làm thế nào? Muốn anh làm gì thì em mới có thể tha thứ cho anh? Em hãy nói đy, nói cho anh biết --".
Âm điệu của anh cứ không ngừng lặp lại như vậy. Cô ngẩn ngơ hồi lâu rồi thật chậm chạp xoay người lại. Hai tay cô che kín gương mặt, nhưng vẫn có thể thấy từng dòng nước mắt đang chảy xuống dưới --
" Em đã muốn quên anh rất nhiều lần nhưng -- Cho dù anh từng quan hệ với người khác, cho dù anh từng phản bội em, nhưng tại sao em vẫn không thể nào quên được anh? Từng có lúc nghĩ rằng mình đã làm được, nhưng cuối cùng thì sao? Em vẫn không thể nào..."
" Em nghĩ anh dùng bé con, dùng cha uy hiếp em là để làm gì? Chẳng phải là vì -- anh muốn em, bởi vì anh -- vì anh --", anh phải tạm dừng, cuối cùng thì anh cũng đem cái bí mật sâu thẳm trong đáy long mình nói ra.
" Bởi vì anh yêu em, Uông Thủy Mạt. Bởi vì anh luôn yêu em, chưa từng một phút nào quên được em cả".
" Em muốn anh phải làm sao đây? Làm sao thì em mới tha thứ cho anh..?"
"…."
Không gian chợt trở nên yên lặng, xung quanh không còn chút tiếng động nào nữa. Cô đang ở trong vòng tay của anh, để mặc cho gió biển vờn trên gương mặt mình.
Cô đy đến một dòng suối, có lẽ đây là nơi gần nhất với Thiên đường thì phải, cảnh vật xung quanh thật khiến con người ta cảm thấy choáng ngợp, thiên nhiên tươi đẹp với hoa cỏ cây cối xanh tươi, không khí cũng thật yên tĩnh thâm sâu, dường như trần thế ồn ào xô bồ không thể chạm nổi đến nơi đây. Những con cá nhiệt đới màu sắc sinh động khẽ bơi lội dưới dòng suối trong mát, Uông Thủy Mạt từ từ cảm nhận bầu không khí ở đây, cảnh vật và không khí này thật sự khiến tâm trạng nặng nề u sầu mấy ngày gần đây của cô dịu xuống nhiều phần. Có lẽ cô cũng nên thả lỏng cơ thể, thả lỏng suy nghĩ của chính mình một chút.
Cô dành nửa ngày đy dạo trên bãi cát, xung quanh có những tốp túm năm tụm ba lại nằm phơi nắng rất thoải mái.
Không biết là có phải là do hưng phấn không mà cô định cởi hẳn chiếc áo khoác ngoài màu trắng rộng thùng thình của mình ra, bên trong đang mặc một bộ bikini được Lục Kiều tài trợ, cô nghĩ dù sao nơi này cũng không biết ai cả, không sợ sẽ nhìn thấy người quen.
Bỗng nhiên ở đằng sau một giọng nói đầy quen thuộc vọng lại tới theo tiếng gió biển mang theo vài phần uy hiếp :" Uông Thủy Mạt, em dám cởi ra sao?".
Cô quay mạnh đầu lại, chỉ thấy giờ phút này anh đang khoanh hai tay vào nhau, đứng ngay đằng sau cô. Ngơ ngác nhìn anh, không thể nghĩ rằng tại sao giờ này anh lại có thể xuất hiện ở đây, gương mặt cô chợt ửng hồng vì ánh nắng, nói lắp bắp :" Anh … Anh…", cứ thế mãi mà không thể nói nên lời.
Anh vì sao mà biết cô đang ở đây? Cô nhớ là mình không hề nói với ai, kể cả Lục Kiều. Vài giây sau, cô đã có thể phản ứng bình thường liền giận dỗi nói :" Anh lại phái người đy điều tra sao?". Thật là không có cách nào có thể cứu vớt được nữa rồi, anh cứ luôn như vậy.
Anh đứng yên theo dõi cô mà không nói lời nào lại càng làm cô thấy tức giận, xoay người bước đy luôn. Cô lập tức bước nhanh hơn, rồi lại nhanh hơn, cuối cùng biến thành chạy từ lúc nào không hay, nhưng anh vẫn có thể theo sát ngay đằng sau.
Cô làm sao mà có thể nhanh nhẹn hơn được anh chứ? Ước chừng có vài phút là cô đã bị anh tóm lại, nói vội :" Anh không hề đưa người đy điều tra em mà". Vậy thì sao lại biết chứ? Vì sao anh biết cô đang ở đây? Cô giãy dụa mãnh liệt trong sự khống chế của anh.
Thanh âm của anh lúc này thật mềm mại, nói nhỏ chỉ đủ người nghe :" Em đã từng nói mà, em không nhớ sao? Nếu có một ngày em lưu lạc thì đây sẽ là nơi em tìm đến đầu tiên".
Cô làm sao mà quên được chứ? Năm ấy khi hai người bên nhau, có một ngày cô vô tình vào một diễn đàn về du lịch, nhìn thấy người ta giới thiệu về cảnh sắc nơi đây thật say mê lòng người, liền ôm thắt lưng anh làm nũng :" Về sau chúng ta nếu lưu lạc thì hãy đến nơi này đầu tiên anh nhé!".
Lúc đấy anh lại coi thường lời cô nói, quay người gõ lên trán cô, nói :" Là đy du lịch chứ lưu lạc cái gì mà lưu lạc. Muốn đy thì về sau anh sẽ đưa em đy, đừng có mà nói là lưu lạc này nọ". Cô lại càng dùng sức siết chặt lấy vòng eo của anh, cười thật tươi, anh thật ngốc lại không hề biết nơi đây là thánh địa cho những cặp đôi hưởng tuần trăng mật!
Nơi này cảnh vật vẫn y hệt như trong những bức ảnh năm đó cô nhìn thấy, nhưng cô lại không cùng đến với anh -- hoàn cảnh này thật giống với câu nói Cảnh như xưa người cũ đâu rồi?
Anh đem cô ôm chặt vào lòng nói :" Bé yêu ah, em đã nói rồi mà, không nhớ sao?". Cô im lặng chôn mặt trong ngực anh, để cho từng giọt lệ rơi xuống ướt đẫm nơi đó.
Giọng của anh trầm thấp vang lên :" Em đã nói, nói rằng sau này sẽ là vợ anh. Nếu có cô gái nào dám tranh giành thì chẳng phải em sẽ muốn liều mạng với người ta sao? Em còn nói về sau sẽ sinh hai đứa con nữa cơ mà -- rõ ràng đều là em nói ra. Vì sao bây giờ em lại không chịu thực hiện những lời đã hứa?".
Thì ra anh còn nhớ, tất cả những gì cô từng nói anh đều nhớ cả!
Cô đột nhiên vùng ra, dùng hết sức đẩy anh ra, rời khỏi vòng tay quen thuộc ấy nói :" Nhưng anh đã quên rồi sao? Là anh không cần em, lúc trước chính anh không cần em--". Anh không nói gì với cô cả, chỉ nhìn cô một mực muốn thoát khỏi vòng tay của mình.
Cô không quay đầu lại, xoay lưng về phía anh, nói :" Là anh buông tay trước, em đã từng yêu anh đến như thế, nhưng còn anh thì sao? Anh biết rõ em nói chia tay chỉ vì giận dỗi -- nhưng anh thì sao?"
Anh rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới cúi đầu nói :" Em muốn anh làm thế nào thì mới bù đắp được sai lầm năm ấy? Em nói đy, nói anh phải làm sao bây giờ?".
Cô chỉ im lặng, chỉ im lặng mà thôi. Anh rốt cuộc cũng hiểu, vĩnh viễn trong lòng cô có một bức tường mà anh không thể nào vượt qua nổi. Cho nên dù anh có làm gì, có bù đắp ra sao thì thời gian cũng không thể nào quay ngược lại được.
" Em muốn anh làm thế nào? Muốn anh làm gì thì em mới có thể tha thứ cho anh? Em hãy nói đy, nói cho anh biết --".
Âm điệu của anh cứ không ngừng lặp lại như vậy. Cô ngẩn ngơ hồi lâu rồi thật chậm chạp xoay người lại. Hai tay cô che kín gương mặt, nhưng vẫn có thể thấy từng dòng nước mắt đang chảy xuống dưới --
" Em đã muốn quên anh rất nhiều lần nhưng -- Cho dù anh từng quan hệ với người khác, cho dù anh từng phản bội em, nhưng tại sao em vẫn không thể nào quên được anh? Từng có lúc nghĩ rằng mình đã làm được, nhưng cuối cùng thì sao? Em vẫn không thể nào..."
" Em nghĩ anh dùng bé con, dùng cha uy hiếp em là để làm gì? Chẳng phải là vì -- anh muốn em, bởi vì anh -- vì anh --", anh phải tạm dừng, cuối cùng thì anh cũng đem cái bí mật sâu thẳm trong đáy long mình nói ra.
" Bởi vì anh yêu em, Uông Thủy Mạt. Bởi vì anh luôn yêu em, chưa từng một phút nào quên được em cả".
" Em muốn anh phải làm sao đây? Làm sao thì em mới tha thứ cho anh..?"
"…."
Không gian chợt trở nên yên lặng, xung quanh không còn chút tiếng động nào nữa. Cô đang ở trong vòng tay của anh, để mặc cho gió biển vờn trên gương mặt mình.