Cao Gia Kỳ và Lục Minh Tuyếtđều không có kinh nghiệm, vậy mà dựa vào khẩn cầu tha thiết của đối phương, bọn họ trần trụi ôm nhau ở chung một chỗ, bắt đầu thăm dò thân thể huyền bí của đối phương.
Cao Gia Kỳ vuốt ve da thịt trắng nõn mềm mại của cô, làn da tươi đẹp làm người ta xúc cảm để cho cậu quyến luyến không dứt, nhất là cặp vú đầy đặn mượt mà của cô, sau khi vân vê, anh không nhịn được cúi đầu hôn tới, ngậm điểm nhỏ mềm mại nở rộ đứng thẳng.
Lục Minh Tuyết yêu kiều rên rỉ, khi cậu bắt đầu liếm láp nhụy hoa anh đào của cô thì y như cô cảm thấy mình giống như tôm bị ném vào trong chảo nóng, cả người đỏ bừng.
“Gia Kỳ.... .” Lục Minh Tuyết có chút không biết làm gì nhìn cậu, mặc dù cô khát vọng thân thiết với cậu, nhưng mà thật sự rất xấu hổ: “Không cần phảiliếm người ta như thế!”
“Không được liếm sao?” Cao Gia Kỳ ngẩng mặt lên, ánh mắt lưu luyến mà nhìn chằm chằm vào nơibị mình liếm thấy phát ra nhũ nhọn sáng bóng mê người.
“Người ta cảm thấy rất thẹn thùng.” Lục Minh Tuyết một tay che kín mặt, một tay che trước ngực, bảo vệ trước ngực mình không hề che dấu cảnh xuân đẹp đẽ.
“Tất cả mọi người đều làm như vậy phải không?”
Cao Gia Kỳ lấy tay của cô ra, lần nữa chui ở trước ngực của cô, mục tiêu của lần này đổi thành một bên khác, mới vừa rồi không có được cậu chăm sóc đến nhụy hoa mê người này. Sau khi liếm mấy cái, cậu há miệng nuốt trọn cả nhụy hoa ngậm vào trong miệng, lại hút lại mút trêu chọc cô.
“A......” Lục Minh Tuyết nhắm hai mắt, không cách nào kiềm chế tiếng rên rỉ.
Thật may là tối nay cha mẹ cô về trễ, thím giúp việc cũng đã bị cô đẩy đi, bằng không bây giờ nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, về sau đi ra ngoài gặp người khác thì làm phải làm sao?
Cao Gia Kỳ dùng đầu lưỡi và môiliếm láp đụng chạm, còn có hơi thở nóng bỏng của cậu thổi lất phất, cô nhạy cảm hưởng thụ niềm vui thích trước ngực lưu lại một chuỗi cảm thụ khó hiểu sung sướng. Từng hành động của cậu làm cho cô xấu hổ như muốn nổ tung, cô lại chỉ có thể che mặt tiếp nhận.
Cô cũng không muốn như vậy, cô chỉ là xấu hổ, trước đây cô không ngừng cố gắng muốn ăn cậu, bây giờ người bị ăn lại là cô.
Đột nhiên,Cao Gia Kỳ kéo tay che mặt của cô ra, hỏi: “Minh Tuyết, tại sao em lại trở nên xấu hổ như thế chứ? Lúc trước liên tục ầm ĩ muốn làm, người muốn làm trước là em đó nghen!! Chẳng lẽ em lại hối hận hả?”
Lục Minh Tuyết mở hai mắt ra, xấu hổ nhìn Cao Gia Kỳ một cái, sau đó lại lập tức nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tùy cậu muốn làm thế nào thì làm.
“Sau khi cởi hết quần áo rồi mới hối hận? Bây giờ anh sẽ không dừng tay đó!” Cao Gia Kỳ như tên đã lắp vào cung, hết sức căng thẳng rồi, nếu bây giờ muốn anh dừng lại, thật sự là muốn mạng của cậu mà.
Vùi mặt vào bên cổ của cậu, Lục Minh Tuyết nhỏ giọng nói: “Em mới không hối hận, người ta chỉ là xấu hổ mà thôi, anh làm việc của anh đi!”
“Như vậy sao được? Minh Tuyết, nhìn anh, em phải cho anh một chút phản ứng mới được.”
Bàn tay dời đến giữa chân của cô,ngón tay Cao Gia Kỳ dài dịu dàng dò vào trong ngách nhỏ huyền bí, từ từ đi sâu vào, cho đến gặp phải trở ngại mới thôi. Cảm thấy nét mặt của cô trở nên khó chịu, cậu chậm rãi cử động ngón tay của mình, di chuyển trong cơ thể cô.
“Gia Kỳ, sẽ đau.” Lục Minh Tuyết đẩy tay của cậu ra, nhưng không có hơi sức đẩy tay của cậu, ngón tay của cậu lần lượt càng xâm nhập vào chỗ sâu hơn trong cơ thể cô, cô không chịu được nhíu mày.
“Thả lỏng một chút, Minh Tuyết, anh đang để cho em thích ứng! Nếu không chờ một chút vật nam tính đi vào, nhất định em sẽ càng khó chịu.”
Cao Gia Kỳ giật giật eo, để cho đầu của mình ngẩng lên, gắng gượng chống đỡ ở trên đùi của cô.
Lấy vật nam tính ra cho cô xem, nếu không một lát nữa Minh Tuyết muốn yêu cầu cậu đi vào, nhất định sẽ rất đau.
Lục Minh Tuyết kinh ngạc nhìn nó chằm chằm.
Lúc cậu vừa mới cởi quần áo, dục vọng của cậu không có hùng vĩ như vậy, bây giờ thế nào lại trở nên to lớn như vậy?
“Không thể nào? Tại sao nó trở nên lớn như vậy chứ?”
“Dọa sợ em hả?” Lòng tự ái của Cao Gia Kỳ hoàn toànthỏa mãn khi nghe tiếng kinh hô của cô: “Còn không phải liên quan đến em, trước đây chưa từng thấy tâm trạng của anh tốt như hôm nay nhỉ!”
Cậu tiếp tục tập trung động tác trêu đùa giữa hai chân cô, lần lượt càng thêm xâm nhậpkhuếch trương đường mòn xử nữ của cô.
Theo động tác của cậu, cô từ từ ướt át, sau khi đợi đến ngón tay của cậu tiến vào càng thêm thuận lợi, gần như cậu sự nhẫn nại tự chủ cũng dùng hết.
“Minh Tuyết, có thể sao?” Cậu rút ngón tay ra, nhìn phía trên dính mật dịch, tò mò liếm liếm đầu ngón tay, thưởng thức mùi thuộc về cô.
Lục Minh Tuyết bịhành động của cậu dọa sợ đến choáng váng, muốn ngăn cản cậu thì cậu đã ngậm ngón tay vào trong miệng rồi.
“Anh … Anh.....”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong mắt Cao Gia Kỳ có ý xấu lẩm bẩm:“Minh Tuyết, em có muốn biết mùi của em như thế nào không?”
“Đừng bảo là, đừng bảo là!” Lục Minh Tuyết vội vàng che cái miệng của cậu lại, ngăn cản cậu nói ra những lời làm cho cô vô cùng xấu hổ, nói:“Ghét, anh không được nói!”
Cao Gia Kỳ bắt được tay của cô, đè cô dưới thân:“Vậy thì chính thức bắt đầu đúng không?”
Cậu hơi ngang ngược loay hoay cô, làm cho cô cảm thấy có chút sợ hãi.
“Gia Kỳ, em rất sợ đau, anh nhất định phải dịu dàng một chút.”
Cao Gia Kỳ kéo ra hai chân của cô lại gần cậu, vội vàng muốn đi vào trong thân thể cô, nhưng nghe được lời của cô, tâm tình cấp bách của cậu thật sự cố gắng nhịn xuống, ép buộc mình gắng gượng, từ từ đi vào nơi ẩm ướt huyền bí của cô.
Lần đầu giao hợp dĩ nhiên là khó khăn, sau khi Cao Gia Kỳ đẩy mạnh vào chỗ sâu trong cơ thể cô thì gặp phải trở ngại, nghe cô rên rỉxen lẫn gào thét đau đớn, cậu nắm chân của cô, tăng thêm sức lực.
“Đau quá, Gia Kỳ.”
“Minh Tuyết, em hãy thả lỏng một chút, dang rộng chân một chút.”
......
Lục Minh Tuyết đau đến nước mắt cũng chảy ra, cô không ngờ sẽ đau như vậy, anh gắng gượng nhét vật nam tính vào nơi yếu ớt giữa hai chân cô, giống như là bàn ủi nung đỏ không ngừng lăng trì cô, phá trinh sẽ không nhanh như vậy chứ
Anh vẫn không biết thoả mãn, một lần lại một lần nhanh chóng ở giữa chân của cô không ngừng ra vào, cô cảm thấymình cũng đau muốn ngất đi.
“Đừng động được không? Gia Kỳ, em đau quá.”
“Nhưng anh.....” Vẻ mặt Cao Gia Kỳ chịu không nổi, anh đang ở trạng thái vô cùng sung sướng, đột nhiên muốn anh đừng động, làm sao anh có thể nhịn được chứ?
“Hu hu!” Lục Minh Tuyết đẩy cậu ra ngoài, bây giờ cô thật sự bắt đầu hối hận.
“Được, đừng khóc, đừng khóc, Minh Tuyết, anh không động là được.” Cao Gia Kỳ ở trong cơ thể cô yên tĩnh lại, đây chính là chịu cảnh khổ địa ngục ở trần gian!
Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy nước mắt, cho dù khó chịu thế nào, cậu cũng chỉ có thể cố kiềm nén lại.
“Cho đến khi em quen sự tồn tại của anh mới thôi, anh không động rồi, Minh Tuyết, đừng khóc nữa!”
“Làm sao quen được chứ? Đau thật mà!” Anh an ủi một chút cũng không có tác dụng, Lục Minh Tuyết vẫn cắm đầu cắm cổ gào thét:“Anh nhanh lên một chút lui ra ngoài, em đau muốn chết rồi!”
“Không được, em phải quen sự tồn tại của anh mới được.”
Cao Gia Kỳ vô cùng kiên trìchôn vật nam tính trong chỗ sâu nhất chặt khít của cô, hai người chặt chẽ dính liền, cậu muốn cô nhớ kỹ cảm giác này.
Đôi mắt Lục Minh Tuyết đẫm lệ nhìn cậu chằm chằm, cho dù vô cùng uất ức, cũng không biết nói gì.
Cậu không chịu chủ động lui ra ngoài, cô không thể đẩy cậu ra được, thứ nhất, đây là cô chủ động yêu cầu, thứ hai cô cũng biết cậu nói rất đúng, nếu như cô không thể quen sự hiện hữu của cậu, như vậy loại hình phạt tàn khốc này vĩnh viễn đều sẽ không kết thúc.
“Cố gắng một chút, được không?”
Cao Gia Kỳ không ngừng an ủi hôn lên trán cô, sau khi kết thúc lần đầu tiên đau đớn, cậu vô cùng mong đợi có thể cùng cô cùng nhau hưởng thụ cảm giác chỉ thuộc về hai người, tinh thần kết hợp đạt đến sự vui vẻ cao nhất.
Hơi thở Lục Minh Tuyết gấp rút, sau khi cậu dừng lại luật động, cô càng rõ ràng hơn cảm nhận được cảm giác khó chịu khi hai người dính thật chặt với nhau, thân thể không thuộc về mình một phần, mãnh liệt xâm nhập vào làm cô khó có thể tin chỗ sâu, ác bá chiếm vị trí đó, hơn nữa yêu cầu cô phải thích ứng.
Đây chính là ân ái sao? Tưởng tượng giữa thể xác và tinh thần hợp nhất là cảm giác tốt đẹp và khi thật sự kết hợp sẽ có cảm giác đau đớn, chênh lệch thật đúng là lớn!
“Minh Tuyết.” Cao Gia kỳ gọi cô một tiếng, xoay mặt cô lại nhìn cậu: “Anh không thể chịu nổi nữa rồi, làm sao bây giờ?”
Cậu biết cô bây giờ rất khó chịu, nhưng đây là quá trình cần phải trải qua, hi vọng mọi cố gắng của cậu không làm cho cô khó chịu hơn nữa, cậu nên làm như thế nào mới phải?
“Làm thế nào, em mới có thể thoải mái một chút?”
Lục Minh Tuyết tức giận đấm cậu một cái:“Làm sao em biết được? Loại chuyện như vậy không phải anh phải học lý thuyết trước khi thực hành sao?”
Không phải nam sinh đều rất thích xem phim sắc sao? Chẳng lẽ Gia Kỳ chưa có xem qua?
“Là anh không tốt, hôm nào có cơ hội anh mượn phim sắc để xem.....”
“Không cho phép!” Lục Minh Tuyết thở phì phò nhìn cậu chằm chằm: “Anh đã có em, tại sao anh lại xem mấy loại phim đó chứ?”
“Không phải em muốn anh học lý thuyết trước khi thực hành sao?” Cao Gia Kỳ hỏi ngược lại: “Nếu không xem phim đó, chẳng lẽ đi tìm cô gái khác thiết tha sao?”
“Cao Gia Kỳ!” Lục Minh Tuyết suýt chút nữa thì tức nổ tung, nhưng vừa nhìn thấy khóe miệng cậu tươi cười cô đã hiểu rõ, cậu cố ý nói như vậy, nhưng thật ra là muốn dụ cô đẩy lực chú ý của cô ra.
Kế hoạch của cậu đã thành công, bây giờ cô trong đầu cô đầy ý nghĩ ngăn cản cậu, rõ ràng thân thể đã bớt đau đớn.
“Được! Anh đi mượn đi! Nếu nhưanh thật sự nghĩ như vậy, vậy thì xem đi!” Cô khó chịu, trong miệng nói mát, vẻ mặt nổi giận của cô mới là thật lòng.
Dĩ nhiên Cao Gia Kỳ biết rõ lời của của cô không đúng tâm, thế nhưng cậu lại theo cái đề tài này tiếp tục trò chuyện:“Em không cẩn phải nhìn anh như vậy? Loại phim này hai người xem mới thú vị.”
Lục Minh Tuyết vừa thẹn thùng vừa lúng túngđấm cậu một cái: “Em không xem đâu!”
Thừa dịp khi cô phân tâm đối thoại với cô, cậu chống đỡ giữa chân của cô, từ từ cọ, ma sát, mặc dù không có ra động tác ra vào, nhưng cảm giác so với lúc hoàn toàn không động tốt hơn rất nhiều.
“Anh còn dám lộn xộn?” Lục Minh Tuyết phát hiện cậu rục rịch ngóc đầu dậy, chân mày lại nhíu lại.
“Còn đau không?” Cao Gia Kỳ ngưng mắt nhìn vẻ mặt củacô,đau lòng hôn giữa lông mày nhíu lại của cô, cậu vẫn luôn nói chuyện phiếm với cô để gây sự chú ý, nhưng sự nhẫn nại của cậu thật sự đã sắp biến mất:“Em cảm giác không đỡ hơn một chút nào sao?”
Vì chứng thật suy đoán của mình, cậu ở trong cơ thể cô cọ xát mấy lần, phát hiện cô không khóc kêu đau giống như vừa rồi, cậu luật động càng thêm rõ ràng.
“Không được! Anh không cần cử động nữa!” Lục Minh Tuyết cản trở cậu ở giữa hai chân lay động thẳng tiến vào trong thân thể của cô, nhưng cô càng đẩy, cậu càng ra vào mãnh liệt cơ thể của cô hơn.
“Em đã quen anh rồi đó.” Cao Gia Kỳ tự ý kết luận: “Minh Tuyết, em thật tàn nhẫn, anh mới vừa săn sóc cho em, thiếu chút nữa thì chết ngộp.”
“Anh không cần động!”
“Như vậy rất thoải mái sao? Minh Tuyết, em thoải mái đến độ rên thành tiếng đấy.”
“Đó là gào khóc có được hay không?” Lục Minh Tuyết kiên trì.
“Gạt người, rõ ràng tiếng rên rĩ khi có cảm giác thoải mái.”
“Anh nói chuyện thật sự......” Lục Minh Tuyết nhìn cậu chằm chằm.
Côhoàn toàn cũng không có thoải mái có được không? Nhiều lắm, chính là đau đớn mà thôi, cách thoải mái còn rất xa.
“Cảm giác như thế nào?” Cao Gia Kỳ cười ép hỏi ý tưởng của cô.
“Ghét, anh muốn làm gì thì làm đi, không cần hỏi!”
“Anh có thể bắt đầu hả?” Cao Gia Kỳ lần nữa xác nhận ý nguyện của cô.
“Không phải anh vẫn đang làm sao?” Cô kháng nghị.
“Vậy anh bắt đầu đó!” Không có tiếp tục giải thích sự khác nhau trong lúc này, Cao Gia Kỳ trực tiếp dùng hành động nói rõ với cô, rốt cuộc cái gì mới gọi là bắt đầu!
Khi Cao Gia Kỳ bắt đầu mạnh mẽ luật động, mắt của Lục Minh Tuyết không khỏi mở to, tất cả nghi vấn cũng trở thành tiếng rên rỉ kiều mỵ, cho đến khi trong cơ thể cô cậu đạt tới cao triều mới dừng lại.
Sau khi kết thúc, cô vùi ở trong ngực của cậu nghĩ tới quá trình mới vừa rồi như mưa to gió lớn.
“Thế nào? Minh Tuyết, anh không làm cho em thất vọng chứ?” Cao Gia Kỳ khẽ vuốt ve đầu của cô, hi vọng cô phát biểu một chút suy nghĩ về lần đầu tiên.
“Ừ!” Giọng nói Lục Minh Tuyết hơi khàn.
Lần đầu tiên đau đớn là khó tránh khỏi,dĩ nhiên cô không thể tính toán với cậu, hơn nữa sau đó cậu lại tích cực biểu hiện quả thực làm cho cô nếm được ngon ngọt rồi.
“Nói cho rõ ràng một chút đi!”
“Thoải mái! Trả lời như vậy anh hài lòng chưa?”
Nghe cô sử dụng câu mới vừa hình dung, cậu cười đến vô cùng vui vẻ: “Minh Tuyết, anhsẽ tiếp tục cố gắng biểu hiện, lần sau nhất định sẽ làm cho em càng thêm hài lòng.”
Bộ dạng anh cười mờ ám, xem ra làm sao sẽ đáng ghét như vậy? Lục Minh Tuyết xấu hổ đấm nhẹ cậu.
Quả nhiên sau khi đàn ông thuận lợi, thái độ cũng sẽ thay đổi, bây giờ dáng vẻ Gia Kỳ cùng đại sắc lang không kém là bao nhiêu.
“Em có mong đợi không?” Cậu hỏi tới.
“Không!” Lục Minh Tuyết tức giận nhìn cậu chằm chằm.
Bây giờ cô chỉ muốn đi tắm ngay, rửa sạch chất dinh dính trên người mình.
“Vậy thì em hi vọng lập tức liền tiến hành lần sau?” Cao Gia Kỳ nhìn nơi bụng dưới của mình, sau khi nghỉ ngơi một chút, cậu có thể phải hùng vĩ hồi sinh rồi.
Lục Minh Tuyết vốn còn muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi nữa, vừa nghe cậu nói như vậy, ngay sau đó vọt thẳng vào trong phòng tắm như chạy trốn.
“Minh Tuyết, em trốn nhanh như vậy làm cái gì? Cùng nhau tắm hả!” Cho dù không thể lập tức tiến hành một lần nữa, nhưng mà có thể cùng nhau tắm uyên ương cũng là chọn lựa không tồi.
Vừa rồi cậuhành hạ cô đến rất thảm, mình làm chuyện tốt, đương nhiên là muốn mìnhphụ trách khắc phục hậu quả.
“Minh Tuyết, anh giúp em tắm.” Cậu liều lĩnh mạo hiểm đứng dậy đuổi theo.
“Không cần, không muốn, đừng!” Lục Minh Tuyết không kịp đóng cửa, cậu đã một cước nhảy vào trong phòng tắm tới.
“Tại sao có thể không cần? Anh muốn!” Cao Gia Kỳ chen vào, sau đó đúng như cậu mong muốn “Triệt triệt để để” giúp cô tắm một lần lại một lần tắm.
Khi cậu và đám bạn học cùng nhau đi ra ngoài cổng trường, vừa đi vừa trò chuyện ngày mai tất cả môn học đều kiểm tra trong phạm vi thì nhìn thấy Lục Minh Tuyết đứng trước cổng trường vẫy tay mãnh liệt với cậu.
Cô mặc áo voan mỏng Lace (viền tơ) màu trắng gạo, thân dưới mặc quần được bao bọc bởi váy đen màu trắng có hoan văn nhỏ , chỉ là đứng ở nơi đó, làm cho người khác chú ý, huống chi huấn luyện viên đang đứng bên cạnh cô, gần như mỗi học sinh đi ra cổng trường đều nhìn cô chằm chằm.
“Ôi trời! Là Lục Minh Tuyết đó!” Lâm Triết Kỳ kinh ngạc nhìn cô chằm chằm đứng trước cổng trường học.
“Gia Kỳ, chị ấy đặc biệt tới trường đón cậu tan học thật sao?” Trương Hiên Hàn vỗ đầu Cao Gia Kỳ, nhỏ giọng thúc giục Cao Gia Kỳ: “Cậu ở đây ngẩn người làm gì hả? Còn không đi nhanh lên.”
“Thật không thể tin được. . . . . .” Giọng Lâm Triết Kỳ đầy hâm mộ nhìn chằm chằm phía ngoài cổng trường Kỳ Cảnh, sau đó quay đầu lại giơ ngón tay cái với Cao Gia Kỳ: “Cậu giỏi thật, Gia Kỳ, mình còn tưởng rằng cậu khoác lác, bây giờ đã có chứng cứ phạm tội, mình đành phải tin cậu nói thật.”
“A! Chứng cứ phạm tội, bốn chữ này không thể nói như vậy được?”
Trong lòng Cao Gia Kỳ kìm nén nỗi oan, cuối cùng cũng thấy được biểu hiện, tiếng than thở của đám bạn học của cậu, cậu đi nhanh ra ngoài cổng trường, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng chạy về phía Lục Minh Tuyết đứng.
“Chào!” Lục Minh Tuyết giơ tay lên chào hỏi với Cao Gia Kỳ trước.
“Chị Minh Tuyết, tại sao chị lại đến đây?” Thật sự là Cao Gia Kỳ cười đến vui vẻ.
“Tới đón cậu tan học nha! Thế nào, không hoan nghênh tôi hả?” Lục Minh Tuyết cúi đầu chào huấn luyện viên, sau đó đi đến trước mặt Cao Gia Kỳ.
Bởi vì cô đã hứa với Tố Trinh tạm thời không sẽ tới nhà họ Cao chơi nữa, cho nên muốn gặp Gia Kỳ, thì phải chận đường cậu trước khi cậu về nhà.
“Dĩ nhiên không phải là không hoan nghênh, tôi chỉ là sợ hết hồn mà thôi.” Cao Gia Kỳ cũng cúi đầu chào huấn luyện viên, sau đó hai người sóng vai rời đi.
Rõ ràng trường học của bọn họ không có cấm đoán học sinh nói yêu đương, cho nên ở trước cổng trường học thường có thể thấy bạn học mặc đồng phục khác nhau đợi người, huấn luyện viên thấy nhưng không thể trách được.
Vừa đi từ từ, một bên cậu nghe được lời bàn tán hâm mộ của đám bạn học cách đó không xa, hơn nữa một số nam sinh bên cạnh nhìn họ chăm chú, bây giờ cậu hoàn toàn trở thành nhân vật chính rồi.
Dĩ nhiên, đây đều là chào hỏi chị Minh Tuyết, nếu như đi bên cạnh cậu không phải là một đại mỹ nữ, thì cũng không có người nhìn cậu chằm chằm như vậy!
“Chị Minh Tuyết, bởi vì chị nghĩ tới tôi, cho nên mới tới đây đợi tôi tan học sao?”
“Đúng vậy! Tại sao cậu biết?”
Hai tuần lễ qua, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng ngột ngạt, bởi vì cô có thói quen đến nhà họ Cao để giết thời gian, cho dù thời điểm quấy rầy, Gia Kỳ cũng sẽ nói chuyện với cô, nhưng bây giờ đột nhiên thay đổi thói quen này, không cho phép ra vào nhà họ Cao chơi nữa, cô không biết làm thế nào để giết thời gian.
Lục Minh Tuyết lấy tay che kín khuôn mặt đỏ bừng của mình, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cậu: “Gia Kỳ, bây giờ tạm thời tôi tkhông thể đến nhà cậu chơi được, cho nên cậu đến nhà tôi chơi, được không?”
Tới đường cùng thì có suy nghĩ thông suốt, mặc dù cô không thể đi đến nhà họ Cao, nhưng mà Gia Kỳ lại có thể đến nhà cô!
Hơn nữa tối ngày hôm qua ở trước cửa nhà cô, cô gặp Gia Kỳ, ngay lập tức cô cảm giác mãnh liệt, nhưng sau khi Gia Kỳ rời đi, cảm giác cô đơn vây quanh cô.
Không gặp mặt Tố Trinh cũng không sao, nhưng cô muốn ở chung một chỗ với Gia Kỳ.
Vậy rốt cuộc chỉ là đơn thuần cô đơn, hay là xen lẫn cảm giác khác, cô không có chắc chắn, nhưng cô có nhiều thời gian có thể từ từ tìm hiểu.
Mặt khác, cô có thể xác định - khi nhìn thấy Gia Kỳ, cô thật sự rất vui vẻ.
Nghe cô nói như vậy, Cao Gia Kỳ đang vui vẻ chuẩn bị gật đầu thì đột nhiên nghĩ tới trách nhiệm của mình.
“Không được đâu, chị Minh Tuyết, tôi phải về nhà chuẩn bị bữa ăn tối cho em trai!” Cho dù nói chuyện yêu đương, cũng không thể vứt mọi chuyện qua một bên được, về điểm này lý trí của Cao Gia Kỳ vẫn còn.
“A! Tại sao cậu đối xử với tôi như thế?” Lục Minh Tuyết cong môi lên trách móc, thậm chí còn giận đến dậm chân: “Vậy bây giờ phải làm sao? Tôi muốn đi với cậu, nhưng mà bây giờ tôi lại không thể đi đến nhà của cậu. . . . . .”
Nghe được lời của cô, cả trái tim Cao Gia Kỳ đập nhanh hơn.
“Chị Minh Tuyết , chị có thể đến nhà tôi chơi mà! Chỉ cần rời đi trước khi chị hai của tôi về nhà là được, hơn nữa, bây giờ chị của tôi và anh Đông ở chung một chỗ, chị hai cũng sẽ không nổi giận với chị.” Chính miệng chị Minh Tuyết nói muốn ở chung một chỗ với cậu, tối hôm qua cô nói kết giao, nhất định là thật lòng rồi.
“Cậu nói cái gì?” Lục Minh Tuyết kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm: “Tố Trinh và Dư Chấn Đông ở chung một chỗ? Tại sao có thể chứ? Không phải Tố Trinh ghét cậu ta lắm sao, tại sao có thể ở chung một chỗ với cậu ta chứ? Đợi chút, Gia Kỳ, cậu nói ở chung một chỗ, ý là kết giao đó hả?”
“Ừ! Tôi tận mắt thấy bọn họ ở trong xe anh Đông KISS, mặc dù chị hai của tôi không chịu thừa nhận, nhưng mà anh Đông đã thừa nhận hết rồi.”
Cô vẫn không tin: “Tại sao lại có thể chứ?”
“Tôi gạt chị làm gì chứ! Chị Minh Tuyết, nhất định chị phải tin lời tôi nói, tối nay gặp chị của tôi sẽ thừa nhận với chị thôi! Kỳ quái, hôm nay tất cả mọi người đều không tin lời của tôi là thế nào?” Cậu là người luôn thành thực ngoan ngoãn, chưa bao giờ nói lừa gạt ai.
“Hả? Còn có ai không tin lời của cậu nói sao?” Lục Minh Tuyết cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, nói ra thật sự không có người tin.
“Không có gì, đó là một chuyện khác!”
“Nói đi mà!” Lục Minh Tuyết kéo kéo cái quai đeo trên cặp sách của cậu, không cho phép cậu gạt cô.
“Đám bạn học của tôi. . . . . . Cũng không tin tôi có bạn gái. . . . . .”
Cao Gia Kỳ quay đầu lại nhìn đám bạn học phía sau- đám người bọn họ sau khi đi ra cổng trường, thì phải đi về các hướng khác nhau chứ, nhưng bây giờ bọn họ lại vững vàng đi theo phía sau cách đó không xa.
Nhìn theo ánh mắt Cao Gia Kỳ, Lục Minh Tuyết cũng xoay người nhìn về phía sau.
Mấy nam sinh vừa thấy cô quay đầu, lập tức lên giọng mà chào hỏi cô: “Chào chị!”
“Vậy phải làm sao, bọn họ mới có thể tin tưởng?” Cái vấn đề này, bản thân Lục Minh Tuyết cũng rất tò mò, cô quay người lại nhìn Cao Gia Kỳ chằm chằm, sau đó thử đưa tay tới gần cậu.
Cánh tay cô móc vào cánh tay của cậu, lúc trước hành động này cô đã làm rồi, cho nên bây giờ làm không có khó khăn gì, cô quay đầu lại lần nữa, mỉm cười vẫy tay với đám bạn học đó.
“Thế này bọn họ tin rồi chứ?”
Cao Gia Kỳ không phản ứng kịp vì hành động quá đột ngột của cô.
Hành động thân mật của Minh Tuyết, quả nhiên chọc cho đám bạn học huýt sáo điên cuồng ở phía sau, trong nháy mắt lòng tự trọng của cậu cũng được thỏa mãn rồi.
Nhưng - vĩnh viễn đều sẽ có một nhưng mà, tâm trạng tốt của cậu tốt đột nhiên bị cắt đứt.
“Gia Kỳ, chúng ta nên biểu hiện thân mật hơn một chút, cứ như vậy, kẻ cuồng theo dõi mới có thể tin tưởng chúng ta đang kết giao.” Lục Minh Tuyết dán sát gò má bên vai của cậu, giống như chim nhỏ nép vào người của cậu.
“Lời này là có ý gì?” Trong lòng Cao Gia Kỳ chợt lạnh, cảm giác không thoải mái chút nào.
“Kẻ cuồng theo dõi vẫn không chịu từ bỏ! Nhìn kẻ lặng lẽ đi bên kia đường phía bên trái đi, anh ta núp phía sau cây đó.”
Chiều hôm nay, tiết , Lục Minh Tuyết không có lớp, vừa đi khỏi trường học, đã bị người kia theo dõi, trong cơn tức giận, cô đi về phía trường trung học cũ, sau đó đứng trước cổng trường học chờ đợi “Bạn trai” tan học.
Không ngờ người kia lại cũng đi theo cô, cho dù nhìn thấy cô tay trong tay với nam sinh khác, vẫn không chịu bỏ đi. Người cố chấp theo đuổi như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải!
“Chị Minh Tuyết, chúng ta thật sự đang kết giao hả?” Tối hôm qua không có cơ hội hỏi rõ ràng, bây giờ rốt cuộc có thể mặt đối mặt với cô nói rõ rồi: “Hay là. . . . . . Chị chỉ là đang lợi dụng tôi, để đuổi kẻ cuồng theo dõi đó?”
Tối hôm qua chuyện như vậy thực sự cấp bách đối với cô, nói rõ tình cảm nhớ nhung và lời tỏ tình thật lòng của cậu, chính là muốn có được câu trả lời chắc chắn của cô, tại sao cô luôn không chịu trả lời ngay trước mặt của cậu chứ?
“Ừ.” Lục Minh Tuyết nghiêng đầu nhìn cậu, cô biết mình bây giờ dáng vẻ của mình nhất định vô cùng dễ thương, bằng không những bạn học phía sau sẽ không giống như heo bị thọc tiết mà la ầm lên như thế: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Cô cảm thấy mình nên làm cho Gia Kỳ nở mày nở mặt, có nên hành động bất ngờ làm cho tình cảm thân thiết hơn, khiến bạn học của Gia Kỳ hâm mộ cậu hơn?
“Chị Minh Tuyết, chị cố ý đùa tôi sao?” Nhưng Cao Gia Kỳ lại tức giận,cậu là thiếu niên có trái tim trong sáng, bây giờ lại bị thương rất nặng! “Nếu như chị không yêu thích tôi, cứ việc nói thẳng! Không cần thương hại tôi, thì cho tôi hi vọng, dĩ nhiên, nếu như chị chỉ muốn lợi dụng tôi. . . . . .”
Cậu dừng lại một chút, ánh mắt hung tợn nhìn chăm chú về bên trái phía sau cách đường cái kẻ cuồng theo dõi khốn kiếp: “Cho dù tôi không phải là bạn trai của chị, tôi cũng sẽ bảo vệ chị.”
Sau khi nói xong, Cao Gia Kỳ lấy tốc độ sét đánh chạy qua bên kia đường, chạy thẳng một đường đến chỗ kẻ cuồng theo dõi náu mình.
Đối phương vừa nhìn thấy cậu đến gần, dĩ nhiên không nói hai lời xoay người chạy trốn, nhưng mà hôm nay đối phương không có may mắn như vậy, bởi vì đường phố gần trường học, rất quen thuộc đối với Cao Gia Kỳ, còn tên kia thì ngược lại, chạy không được bao lâu, đã bị Cao Gia Kỳ tóm được.
Đột nhiên, đám bạn học thấy Cao Gia Kỳ bỏ chạy, vội đuổi theo tham gia náo nhiệt, mà kẻ cuồng theo dõi vừa nhìn thấy mình bị một đám nam sinh trung học bao vây, bị sợ đến mức phát run.
“Sau này anh không nên theo dõi Lục Minh Tuyết nữa, được không?” Cao Gia Kỳ thở hồng hộc nhìn người kia chằm chằm.
Thật ra thì bộ dạng của đối phương sạch sẽ, dáng người lịch sự nhã nhặn, xem ra không giống như kẻ cuồng theo dõi người khác.
“Cậu . . . . . Cậu có tư cách gì ngăn cấm tôi hả?” Cuồng theo dõi - Long Càng Phàm sợ hãi lui về phía sau mấy bước, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chăm chú Lục Minh Tuyết nơi xa: “Muốn từ chối, thì phải để chính bản thân cô ấy nói.”
Cao Gia Kỳ quay đầu lại nhìn Lục Minh Tuyết đứng nơi xa như cũ, càng nói càng kích động: “Cô ấy đã từng từ chối anh mấy lần rồi? Tại sao anh không chịu từ bỏ, lại luôn theo dõi hành động của cô ấy, cô ấy cảm thấy rất sợ, chẳng lẽ anh không nhìn thấy hả?”
“Gia Kỳ, anh ta chính là kẻ khốn kiếp theo dõi chị Minh Tuyết phải không?” Lâm Triết Kỳ vứt cặp sách ra phía sau, kéo dài động tác mười ngón tay đan lẫn nhau: “Có muốn đánh anh ta trước rồi nói sau không?”
“Cậu . . . . . Các cậu làm như vậy là phạm pháp!” Long Càng Phàm sợ lui về phía sau mấy bước, nhưng mà người đứng phía sau lại không chịu lui, anh ta đụng phải trở ngại phía sau giống như nảy lên, lại trở về vị trí cũ: “Các cậu dám động thủ, tôi lập tức báo cảnh sát!”
“Được! Anh báo cảnh sát đi! Đến lúc đó xem là ai sẽ bị bắt giam, kẻ biến thái cuồng theo dõi.” Trương Hiên Hàn một bộ thủ thế xin cứ tự nhiên, cậu biết đối phương tuyệt đối không có lá gan báo cảnh sát.
Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không có đối với anh ta như thế nào, chỉ là vây anh ta lại mà thôi.
“Triết Kỳ, không cần náo loạn!” Cao Gia Kỳ vội vàng ngăn hành động đe dọa của Lâm Triết Kỳ lại: “Này! Chúng tôi sẽ không ra tay với anh, nhưng tôi hi vọng anh có thể không nên theo dõi hành động của Lục Minh Tuyết nữa.”
“Tôi đã nói rồi, chuyện này cậu không có tư cách ngăn cấm tôi.”
“Tôi là bạn trai của Lục Minh Tuyết, anh nói tôi không có tư cách hả?” Cao Gia Kỳ nhìn chằm chằm Long Càng Phàm, cho dù cậu còn chưa có chắc chắn tâm ý của Lục Minh Tuyết, nhưng chính miệng cô nói muốn kết giao với cậu, tại sao cậu lại không có tư cách ngăn cấm chuyện này chứ?
“Ha ha...! Không thể nào có chuyện đó được?” Long Càng Phàm cười nhạo nói: “Ngay cả tôi cũng bị cô ấy từ chối, cũng giống cậu thôi. . . . . . Làm sao có thể đến phiên ngươi?”
“Tôi thì như thế nào?” Cao Gia Kỳ vô cùng tức giận.
Mặc dù cậu không đẹp trai cho lắm, nhưng tướng mạo cũng rất cân đối, bởi vì mẹ là người Việt Nam, trong cơ thể của cậu có huyết thống người nước ngoài, khuôn mặt đầy phong tình thâm thúy, người thân quen đều khen cậu lớn lên rất giống ngôi sao Hồng Kông có nước da đen Hà Gia Kính.
Dĩ nhiên, câu khen ngợi này nói sau, thường kèm theo một câu giễu cợt của chị hai, bọn họ cười nói: toàn bộ sắc tố đen của nhà họ Cao đều tập trung vào trên người chị của cậu.
Trước không đề cập tới cái này, thời điểm cậu cảm thấy có chút xấu hổ chuyển thành giận dữ, cố tình ở trước mặt đám bạn học của cậu cũng không cho cậu một chút thể diện, sau khi bọn họ nhìn cậu một cái, lại nhìn đối phương, thế nhưng không hẹn mà cùng gật đầu đồng ý lời nói của đối phương, dù sao đối mặt mày của phương thật sự lịch sự trai đẹp hơn cậu mà!
Cao Gia Kỳ quả nhiên bị bọn họ làm tức điên.
“Cậu ấy thật sự là bạn trai của tôi!”
Đột nhiên, một cánh tay mềm mại không xương ôm cánh tay Cao Gia Kỳ, theo thói quen Cao Gia Kỳ cứng đờ thân thể, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Lục Minh Tuyết tới giải cứu cậu rồi.
Lục Minh Tuyết đưa mắt lướt nhanh qua đám người kia một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Cao Gia Kỳ, cô mỉm cười nhìn Cao Gia Kỳ trừng mắt, nói: “Gia Kỳ, bọn họ giống như thật sự không tin chúng ta đang kết giao hả!”
“Mới vừa rồi không phải tôi trách qua sao? Cũng không có người chịu tin tưởng lời nói của tôi.” Vẻ mặt Cao Gia Kỳ uất ức.
“Vậy như thế này thì sao. . . . .” Lục Minh Tuyết nhón chân lên, hôn mặt Cao Gia Kỳ : “Bọn họ vẫn không chịu tin tưởng hả?”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn nam sinh!
Hành động này vừa kết thúc, đám bạn học của Cao Gia Kỳ mở to mắt hâm mộ tới tấp, hi vọng kế tiếp sẽ là diễn cảnh Hoạt Sắc Sinh Hương, nhưng Lục Minh Tuyết chỉ hôn mặt mà thôi.
Sau khi thấy hành động của cô, Long Càng Phàm đố kị sắp phát điên, nhưng anh ta cũng không thể làm gì được, chỉ có thể hung dữ nhìn chằm chằm cái tên gia hỏa mà cô coi trọng.
“Hắc! Bây giờ anh có thể hết hi vọng rồi chứ? Tôi thật sự đã có bạn trai.”
Lục Minh Tuyết không nhớ rõ rốt cuộc mình từ chối Long Càng Phàm bao nhiêu lần rồi, chẳng qua bọn họ nói với nhau mấy câu trong bữa cơm quan hệ hữu nghị mà thôi, không ngờ anh ta lại điên cuồng yêu cô như thế.
Bất quá, có rất nhiều người yêu cô dữ dội, nhưng chỉ riêng người này tương đối cố chấp, hành động cũng điên cuồng hơn, làm cho cô sợ hãi, chứ không có gì khác cả.
Long Càng Phàm mím môi không có trả lời, nhưng nhìn dáng vẻ là biết vẫn còn cố chấp không chịu hết hi vọng.
“Nếu anh tiếp tục theo dõi cô ấy, nhất định tôi sẽ báo cảnh sát!” Cao Gia Kỳ tức giận nhìn Long Càng Phàm chằm chằm.
Thích một người là chuyện vô cùng tốt đẹp, thế nhưng người đó lại diễn thành phim kịnh dị rồi.
Ai sẽ thích người yêu có dáng vẻ kinh khủng như thế chứ?
Cho dù điều kiện của anh ta có tốt hơn đi nữa, cũng sẽ không có người thích!
Long Càng Phàm thấy tình hình hết sức bất lợi đối với mình, có cảm giác rất khó chịu, bộ mặt không cam lòng, đẩy người ngăn cản ở phía ra, tự mình bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Long Càng Phàm, Lục Minh Tuyết hỏi nhỏ: “Gia Kỳ, cậu cảm thấy cậu ta có bị thuyết phục không?”
“Không biết.” Cao Gia Kỳ vẫn còn giận cô, giọng điệu nghe cũng không tốt cho lắm: “Nếu như anh ta tiếp tục theo dõi chị, chị hãy gọi điện thoại báo cảnh sát ngay!”
Dù sao bọn họ đã đã cảnh cáo đối phương lần nữa, nếu tình trạng này vẫn còn diễn ra, thì chỉ có thể nhờ đến cảnh sát thôi.
“Ừ! Vậy chúng ta đi!” Lục Minh Tuyết cũng không để ý thái độ Cao Gia Kỳ, cô kéo tay của cậu, vui vẻ chỉ phương hướng nhà cậu: “Trước khi Tố Trinh về nhà, tôi có thể đến nhà của cậu chơi chứ? Chỉ là, chúng ta phải giữ bí mật chuyện này mới được! Tôi không muốn bị Tố Trinh ghét bỏ. . . . . .”
“Tôi muốn đi chợ!” Sau khi Cao Gia Kỳ đuổi đám bạn học bên cạnh đi hết, hất cánh tay của Lục Minh Tuyết đang khoác trên cánh tay của cậu.
“Tôi có thể đi với cậu!” Lục Minh Tuyết cong môi lên, có chút lưu luyến nhìn cánh tay của cậu.
Cảm giác ôm cánh tay của cậu khá tốt, có lẽ bởi vì mỗi lần cô đau lòng khổ sở, đều là cậu đang an ủi cô, cho nên ở bên cạnh cậu, cô có cảm thấy rất an tâm.
Gia Kỳ là quỷ hẹp hòi, người ta mượn cánh tay một chút không được sao?
Lại dám hất tay của cô ra?
“Chị Minh Tuyết, chị chỉ sợ bị chị hai tôi ghét thôi sao?” Cao Gia Kỳ có cảm giác tình cảm mình bị cô đùa giỡn, cậu cũng muốn đáp lại, chị Minh Tuyết cũng không chịu cho cậu: “Bây giờ tôi cũng rất chán ghét chị, chị không chịu trả lời lời tỏ tình của tôi, tôi hoàn toàn cũng không có tâm tình chơi với chị, hẹn gặp lại.”
“A! Tại sao cậu có thể đối xử với tôi như thế? Gia Kỳ, chờ một chút. . . . . .”
Nhìn bóng lưng thở phì phò của cậu rời đi, Lục Minh Tuyết đuổi theo mấy bước, phát hiện cậu hoàn toàn không đợi cô, vì vậy tủi thân ngồi chồm hổm bên đường.
Đáng ghét, sách lược giả bộ ngốc của cô hình như là đá trúng cửa sắt rồi.
Vừa mới bắt đầu, thật sự cô chỉ muốn lợi dụng Gia Kỳ giải quyết cuồng theo dõi, vấn đề giải quyết bây giờ là chính là lời tỏ tình của Gia Kỳ, nhưng cô cũng bị lời tỏ tình của Gia Kỳ làm chấn động, cô chậm rãi hiểu được trong lòng cô cậu rất quan trọng.
Chưa bao giờ cô nghĩ tới chuyện kết giao với nam sinh cùng tuổi, huống chi Gia Kỳ còn nhỏ hơn cô hai tuổi.
Cảm giác bị người khác ghét bỏ thật sự rất tệ, cảm giác bị Gia Kỳ ghét càng tệ hơn.
Rốt cuộc cô nên làm gì đây?