-“Ai?”
-“Cậu vừa ngủ dậy?”
-“Ờ. Mà ai thế?”
Lúc ngủ dậy là thế, đặc biệt là lúc mệt mỏi, nó chẳng còn chút tư duy nào hết. Đầu óc như bay bổng lên tận chín tầng mây. Nam bật cười, nói:
-“Nam đây. Bây giờ là 3h chiều, vừa đúng dịp tôi hay uống trà, đi uống trà với tôi.”
Nó bực mình, quát vào điện thoại:
-“CẬU BỊ ĐIÊN HAY SAO MÀ GỌI CHO TÔI HƠN CHỤC LẦN CHỈ ĐỂ RỦ ĐI UỐNG TRÀ. ĐỒ THẦN KINH. CẤM CẬU GỌI LẠI LẦN NỮA.”
Nam ở đầu dây bên kia nhanh chóng bịt lấy tai, tiếp tục cười, để lộ hàm răng trắng đều:
-“Đùa chút thôi, tôi có thứ này vừa biết được, muốn cho cậu biết.”
Nó mắt vẫn nhắm nghiền, nói:
-“Không muốn đi. Nói qua điện thoại là được rồi.”
-“Nhưng nó rất quan trọng.”
-“Không muốn, tôi muốn ngủ.”
-“Nếu cậu không đi, tôi sẽ lấy lại số thuốc đó.”
-“Giờ nó ở chỗ tôi, cậu lấy kiểu gì?”
-“Đợi cậu ngủ.”
-“Biến thái.”
-“Mau lên, tôi ở trước cửa nhà cậu rồi.”
Khả Nhi như bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, phóng nhanh ra ngoài phòng khách. Bên ngoài chiếc cửa, nhờ lớp thủy tinh, nó nhìn
thấy cậu, nói vọng vào điện thoại:
-“Đứng hồi nào vậy?”
-“20 phút, 13 giây.”
-“Cần tính kĩ vậy không?”
-“Cậu hỏi nhiều quá, mau ra mở cửa đi.”
-“Nhưng tôi ngủ 6 tiếng rồi, bây giờ rất xấu xí, mắt híp vào mất hình tượng lắm.”
Nó vừa nói, vừa ôm lấy mặt. Nam nghe nói vậy thì bật cười thành tiếng, nói với nó giọng chấn an:
-“Chẳng sao đâu. Mau lên đi, tôi dẫn cậu đi công viên giải trí.”
Mắt nó liền sáng lên
-“Ăn bánh ngọt, uống trà nữa.”
-“Được rồi, tùy cậu vậy. Mau lên đi.”
-“Đợi tôi 10 phút. Mà khoan, cậu khao hết.”
-“Tôi có cần tuyên bố phá sản không thể?”
Thực ra cái cớ “có thứ này vừa biết được, muốn cho cậu biết” là nói đại. Cậu muốn đi chơi với nó mà thôi. Nhưng với cái đầu gà mờ đó của nó thì còn lâu mới biết được ý của cậu. Nó nhanh chóng ra mở cửa. Diện một chiếc áo thun màu trắng với hình con cún ngộ nghĩnh, kết hợp với quần yếm jean dài, kèm thêm đôi giày cao cổ cũng màu trắng. Nhìn khá dễ thương. Cậu thì đúng chuẩn hotboy rồi. Áo thun đen, quần jean bụi bặm, mũ lưỡi trai đội ngược, giày nike.
Nó nói với cậu:
-“Mau đi thôi.”
Nói rồi kéo tay cậu đi (không quên khóa cửa đâu nhá).
Hướng tới công viên giải trí. Lượn một vòng dài, chơi hết trò này tới trò kia, cuối cùng, cả hai người mới dừng chân lại tại một cửa hàng nhỏ. Thấy nó cười hoài, cậu hỏi:
-“Vui lắm hả?
-“Ừ. Đây là lần đầu tôi chơi vui như vậy.”
Nó nói xong rồi lại cười nhưng nụ cười không duy trì được bao lâu liền khựng lại, một bóng hình vụt qua tâm trí nó. Nở nụ cười chua chát, cúi đầu ăn ly kem vị socola trong tay.
-“Anh Huy, em muốn chơi đu quay.”
Nó vẫy vẫy tay với chàng trai phía xa. Trên môi nở nụ cười tươi rói. Vẻ mặt không giấu nổi sự hạnh phúc. Anh chàng phía xa kia nhanh chóng chạy lại phía nó, rút ra một chiếc khăn, lau mồ hôi đang chảy ròng trên khuôn mặt trắng nõn của nó, nhẹ giọng trách mắng:
-“Em thật là. Đi chơi thôi mà đã phấn khích như vậy rồi. Nhìn này, mồ hôi ướt hết khăn của anh rồi.”
Nó chu mỏ lên giận dỗi, nói:
-“Hứm. Anh thật tàn nhẫn. Đây là lần đầu tiên em đi công viên giải trí. Phải quẩy nhiệt tình chứ. Mau lại đây lên đu quay với em.
….
Thấy vậy, cậu nói:
-“Lại nhớ về hắn sao?”
-“Nhớ gì chứ.”
Nó vội lắc đầu, tiếp tục ăn kem để xua tan nỗi nhớ đang lớn dần trong tim.
-“Được rồi, không nhắc nữa. Cậu muốn ngồi lên đu quay không?”
Nó ngước lên nhìn đu quay khổng lồ phía xa, mắt ánh lên những tia đau đớn. Lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn kem, lúc lâu sau mới cất lời:
-“Không muốn.”
Như nhớ ra điều gì đó, Khả Nhi vội ngẩng đầu lên hỏi:
-“Mấy giờ rồi?”
Nam đưa tay lên xem đồng hồ rồi trả lời:
-“5h 30’. Sao vậy?”
-“Không có gì. Cậu thích có em không? Em song sinh ấy?”
Tay đưa tách coffee lên miệng chợt khựng lại, khẽ liếc nhìn nó, Nam vội để xuống bàn, lòng có chút sợ hãi, lo lắng. Nó phát hiện
ra cậu lừa dối nó sao? Cất giọng hỏi:
-“Ý cậu là sao?”
-“Cũng không gì cả. Chỉ là tôi vừa mới biết, tôi có một đứa em gái song sinh.”
-“À. Có em cũng không sao cả. Càng đông càng vui chứ sao.”
-“Tôi không thích có em.”
Nó thở dài một hơi.
**************
Lúc đang trên đường về nhà, nó vừa đi, vừa thao thao bất tuyệt về một bộ phim mới chiếu với Nam. Cậu chỉ cười, đôi khi cũng
thêm vào vài câu.
Gió khẽ thổi, tán cây bên đường khẽ đung đưa. Trời chạng vạng, vài gợn mây đuổi nhau với gió, tựa những cánh buồm rẽ sóng ra
khơi. Ánh hoàng hôn cuối ngày hắt lên những tia cô độc, lạnh lẽo. Cả một khoảng trời chìm trong sắc cam nhàn nhạt.
-“Cậu biết hoa bỉ ngạn chứ?”
-“Cũng biết chút chút.”
-“Hoa đó cũng đẹp mà toàn bị gắn với những bi kịch thôi ah. Tiếc tiếc cho nó quá.”
-“Cậu có bị ấm đầu không thế? Ai lại đi thương hại cho một bông hoa cơ chứ?”
Nam cốc nhẹ vào đầu Khả Nhi, cất giọng nói.
Nó ôm đầu, khẽ chu mỏ giận dỗi:
-“Cậu thật bạo lực. Đó là đồng cảm, không phải thương hại. Đúng là đồ thiểu năng. Cái gì mà nhà khoa học trẻ tuổi, tài năng chứ? IQ cậu có cao bằng trời mà EQ bằng không thì cũng vứt đi. Hứm.”
Cậu bật cười, tay che miệng nói:
-“Vâng vâng, xin cao nhân chỉ bảo.”
Rồi làm động tác chắp hai tay cung kính như trong phim cổ trang. Nó bật cười ha hả, vỗ mạnh vào vai cậu.
Đi được một đoạn, nó va phải một chàng trai. Lực mạnh tới mức nó bật người lại, ngã phịch xuống nền đường.
-“Ui za. Đau quá.”
Nó vừa xoa xoa mông, vừa đứng dậy suýt xoa kêu đau.
-“Cô kia, đi đứng kiểu gì vậy? Không biết nhìn à?”
Nó phủi phủi bụi trên người, cúi cúi đầu nói nhẹ:
-“Xin lỗi, tôi không cẩn thận.”
-“Này anh kia, va vào người khác rồi bắt người ta xin lỗi là sao?”
Nam đẩy vai anh chàng đó, rồi lại quay sang nói hỏi:
-“Cậu không sao chứ? Không bị thương chứ?”
-“Không, không sao. Tôi không bị gì hết. Là tôi không chú ý đường.”
Nó cười nhẹ.
-“Minh Quân, mày làm gì ở đó thế? Nhanh lên đi.”
Quang Anh từ phía xa chạy lại. Chợt nhìn thấy nó, anh mỉm cười với nó, nói”
-“Chào, rất vui khi tôi gặp lại em sớm như vậy.”
-“Tôi thì chẳng vui chút nào đâu.”
Nó liếc xéo Quang Anh rồi chẳng thèm đoái hoài gì tới anh.
Minh Quân im lặng nãy giờ quan sát Khả Nhi, ánh mắt lóe lên ý cười từ khi nào chẳng rõ. Chợt nhớ ra gì đó, hỏi Quang Anh:
-“Cô ta là cô gái hôm đó ở Bình Sơn sao?”
-“Ờ, chẳng lẽ mày chưa gặp em ấy?”
Quân à lên một tiếng rồi cất lời:
-“Trái đất tròn thật đấy.”
Nhi nheo mắt, không hiểu hỏi:
-“Tôi quen anh à?”
Ha. Thật là mắc cười. Một Hotboy chính hiệu, một mỹ nam của biết bao nhiêu người. Đẹp trai ngời ngời,ai nhìn một lần cũng đổ,
cũng không quên. Vậy mà một cô gái chẳng có chút nhan sắc gì, chỉ có làn da trắng nõn và gò má luôn luôn phiếm hồng. Đã gặp anh không dưới hai lần mà lại lên tiếng hỏi tôi quen anh à, hơn thế lại chẳng có chút siêu lòng gì với khuôn mặt này.
Thật quá mất mặt.
Minh Quân chết sững, hóa đá không biết bao nhiêu lâu mới sực tỉnh lại. Anh lắp bắp hỏi:
-“Cô, cô…không nhớ tôi?”
-“Tôi gặp anh hồi nào mà nhớ?”