Stephanie chẳng còn biết một tiếng đồng hồ kế tiếp cô đã làm gì , nói gì ? Cô có cảm giác như đang mộng du ở trong phòng . Người ta nói với cô , cô gật gù cái đầu , mỉm cười với họ mà thực ra chẳng nhìn thấy họ . Cô có trả lời họ không nhỉ? Chắc là có , nhưng cô chẳng nhớ nổi mình đã nói những gì . Tim cô đập thình thịch và loạn xạ . Nếu có gan cô sẽ rời khỏi nơi này , căn nhà này và nhất là Gerard Tenniel . Nhưng cô làm sao mà bỏ đây đi được ? Euan sẽ cảm thấy khó xử , anh ấy sẽ bắt đầu nêu ra hàng lô câu hỏi , miết rồi cô cũng chẳng làm cách nào trả lời anh ấy cho xuôi được . Nếu Gerard nói cho gia đình này nghe những gì anh ta biết về cô, thì chắc chắn chuyện của cô và Euan sẽ chấm dứt . Cô biết chắc như vậy . Ít ra trong lúc cùng đi với Euan lòng vòng để chào hỏi gia đình anh , cô có thể lảng tránh được Gerard . Cô không hề đưa mắt nhìn về phía anh ta , nhưng bao giờ cô cũng biết anh ta đang ở chỗ nào . Từng lúc một , cô vẫn nghe thấy giọng nam trầm của anh ta . Năm năm trước đây , giọng nói ấy làm cho cô run rẩy vì mê đắm . Năm năm sau giọng nói ấy lại làm cho cô bủn rủn vì sợ hãi .
- Stevie , em vẫn khoẻ chứ ? Trông em xanh mướt - Robert nói nhỏ vào tai cô làm cô giật bắn mình .
- Ơ...
- Chà, thần kinh em chùng quá rồi , có việc gì ?
- Có gì đâu ! Đừng suy nghĩ vớ vẩn - Cô vừa nói vừa gượng cười . Nhưng cô chẳng thể lừa được anh cô . Anh hỏi thẳng thừng :
- Cãi nhau với Euan à ?
- Đâu có em chỉ mệt thôi mà .
- Em cần ngồi nghỉ một lát - Anh đưa mắt nhìn quanh phòng rồi nhăn mặt - Chẳng còn một chiếc ghế nào bỏ trống cả .
Thật vậy, khách của bà Cameron đa số là những người lớn tuổi, họ thích ngồi suốt dạ hội . Tất cả các ghế đều bị họ chiếm giữ .
- Chẳng cần đâu anh ạ ! Em chưa tới mức sắp xỉu đâu mà .
- Cứ như vẻ mặt của em thì nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào - Robert dìu em đi qua cánh cửa , vượt qua tiền sảnh đến ngồi bậc thềm . Người của Stephanie như đổ sụp xuống , cô đưa mắt nhìn trộm anh " Cảm ơn bác sĩ " .
- Không dám , em có thấy khá hơn chút nào không ? Ở ngoài này thoáng mát hơn , phổi có điều kiện chứa đầy oxy . Người ta thường hay bị xỉu ở các lễ hội hay ở các nơi tụ tập đông người , đơn thuần chỉ là do thiếu không khí . Anh đưa tay ra sau gáy cô . Em ngả đầu tựa lên gối , chỉ một lát sau máu sẽ dồn ngược trở lại lên đầu em .
Cô vội làm theo lời anh . Nói làm gì nguyên nhân làm cho gương mặt cô bị tái xanh như thế , đâu có phải vì thiếu không khí, chỉ vì sự xuất hiện của Gerard Tenniel . Anh cô có lẽ không biết cái tên đó , nhưng anh đã biết mọi chuyện về con người đó và cô lại không muốn cho anh cô biết về sự có mặt của con người đó trong buổi tối nay là người như thế nào . Chỉ cần cô cứ nín lặng và bình tĩnh thì cô có thể được an toàn . Gerard sẽ rời khỏi đây , khi đó sẽ không một ai ở đây biết được quá khứ của cô . Có thể được như vậy hay không ? Có thể nào mọi chuyện sẽ được chôn vùi mãi mãi ? Hay đó chỉ là cô tự gạt mình ?
Robert nói dịu dàng: " Ở yên đây nhé . Anh đi lấy cho em một cốc nước . "
Stephanie nhắm mắt lại , trán vẫn đặt ở trên đầu gối . Tiếng ồn ào của dạ hội vang tới yếu ớt . Được ngồi một mình thế này thật là hạnh phúc , chả còn phải làm bộ làm điệu . Chắc cô chẳng còn ngồi ở đây lâu được , Euan sẽ ngạc nhiên không biết cô đi đâu , tất nhiên sẽ dám bỏ đi kiếm cô ngay . Có tiếng mở cửa , tiếng ồn ào đột ngột tràn tới . Đúng là Euan đang đi tìm cô . Rồi tiếng đóng cửa . Cô từ từ ngước mắt lên . Không phải Euan đang đi ngang tiền sảnh mờ tối mà là Gerard Tenniel . Cô ngồi thẳng người lên , còn hơi chao đảo nhưng cố gắng sức tập trung mọi can đảm để đối mặt với con người này . Cô không muốn để cho anh thấy rằng anh ta đã ảnh hưởng lớn đến cô như thế nào .
- Tôi đang tự hỏi không biết cô đi đằng nào ? - Anh nói , đôi môi cong cong - Tôi tưởng cô đã về rồi .
- Nóng quá ! Cô cố giữ cho giọng nói bình thường không run rẩy - Tôi ra đây hóng mát .
Cặp mắt xám của anh ta xoi mói đánh giá cô , trong con ngươi có ánh độc ác.
- Đối với tôi cô có vẻ đủ mát lạnh rồi ...Nhưng bao giờ cô cũng là kẻ lừa dối . Anh ta cười mỉm, những cái nhếch mép của đôi môi đẹp đẽ và lạnh lùng kia làm cô phải co rúm người lại - Nếu không nói là một cô Cuội nhỏ bé và đậm màu - Anh ta bổ sung thêm .
Màn kịch hai người xa lạ đã hạ màn . Giờ đây mắt anh ta lộ rõ vẻ thù địch . Stephanie cúi đầu nhìn xuống , những lời xỉ vả của anh ta như roi quất lên làn da lạnh toát của cô . Cô cũng không thể chịu đựng nổi cặp mắt đang nhìn cô trừng trừng như đang cố tình tra tấn tinh thần cô .
- Hãy nhìn vào tôi khi tôi nói chuyện với cô chứ ! Anh ta thò tay ra nắm lấy gáy cô . Khi những ngón tay của anh ta chạm vào lớp da thịt của cô , cô khẽ kêu lên một tiếng - nói chính xác hơn là cô rên lên . Anh ta tàn nhẫn ngửa đầu cô lên dần cho đến khi cô nhìn thẳng vào cặp mắt xám lạnh như băng của anh ta
- Yêu cầu anh ... Anh tôi sắp quay lại đây bây giờ - cô thì thào . Anh ta cau mày nhìn chằm chằm vào cô .
- Chúng ta cần nói chuyện với nhau . Nếu không lúc này thì còn lúc khác sao?
Đầu óc của Stephanie lúc này trống rỗng . Cô lắc đầu một cách bất lực . Đúng lúc ấy cô nghe thấy tiếng chân từ phía nhà bếp đi tới . Chắc Gerard cũng nghe thấy , anh ta buông gáy cô ra và đứng thẳng người lên , bỏ hai bàn tay vào túi quần , ra vẻ bình thường tự nhiên như hai người đang tình cờ gặp nhau nói chuyện phiếm - một kiểu tán gẫu bình thường vẫn xảy ra giữa những người xa lạ trong một lễ hội .
- Cô đến gặp tôi ở khách sạn - Anh ta nói rất nhỏ , cốt chỉ để đủ mình cô nghe .
Mắt Stephanie càng thêm nhột nhạt . " Lúc nào "?
- Sáng sớm mai . Chúng ta sẽ cùng ăn sáng với nhau .
Nụ cười của anh ta bất giác làm cô cắn chặt môi dưới " không thể nào..." .Nụ cười biến mất , miệng anh ta mím chặt , có vẻ thù địch - Tốt hơn cả là cô nên có mặt ở đó , lúc tám giờ sáng mai .
Trước khi cô kịp trả lời , Robert đã xuất hiện . Nhìn thấy Gerard anh có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn tươi cười: - Xin chào ! Anh cũng ra đây để kiếm chút không khí à ? Trong đó quả là ngột ngạt - Anh đưa cho em gái cốc nước lạnh , tiếng đá va vào thành cốc kêu lanh canh - Nước của em đây , Stevie . Em có thấy khá chút nào chưa ?
Cô cám ơn anh . Giọng cô khàn khàn . Cặp mắt nghề nghiệp của anh cô lập tức nhìn chằm chằm vào cô rồi anh cau mày :
- Em đừng có xem thường . Anh nghĩ có lẽ phải đưa em về thôi , em chắc đã bị nhiễm bệnh rồi .
Cánh cửa phía sau họ lại được mở ra - Euan xuất hiện , anh ngạc nhiên chăm chú nhìn họ .
- Ồ , các vị ở cả đây à ? Stevie , em có chuyện gì thế ? Không được khoẻ ư ?
Robert trả lời thay em gái : "Theo tôi , Stevie đã nhuốm bệnh rồi ."
- Em vẫn khoẻ mà ! Stephanie khẳng định rồi đứng lên .Gerard cầm ngay cái cốc trong tay cô . Cô bực bội lườm anh ta một cái , nhưng mặt anh ta vẫn bình thản như không . Anh ta có vẻ nhiệt tình , tất nhiên vẫn điềm tĩnh . Anh ta vừa kết tội cô là kẻ lừa dối thế mà bây giờ anh ta còn hơn thế nữa , đúng là diễn viên bẩm sinh .Chẳng ai có thể nghi ngờ hay biết được giữa cô và hắn đã nói chuyện gì ngoài một sự làm quen tình cờ ngắn ngủi .
- Có thể chúng mình chẳng đến câu lạc bộ nữa - Euan bảo Robet , hai người đi chậm bước bên nhau , vừa đi vừa trao đổi ý kiến chuyên môn có liên quan đến cô . Đột nhiên Stephanie muốn phá ra cười rũ rượi . Cái cảm xúc ở trong cô như muốn nổ tung ra .
Robert gật gù cái đầu , tán thành: " Phải đấy, ánh sáng lade có lẽ làm cho cô ấy nhức đầu " .
- Nếu như cô ấy không bị nhức đầu từ trước - Euan vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía cô . Anh quay trở lại đặt tay lên trán cô: " Stevie , em có nhức đầu không ?"
- Không , em bình thường mà . Đương nhiên là em sẽ đến câu lạc bộ , em chẳng muốn làm hỏng buổi tối nay . Cô đã chờ cơ hội này từ tuần trước , mấy khi họ có dịp được đi chơi đông đủ như thế này . Mấy khi Euan có được thời gian rảnh rỗi để đi khiêu vũ ? Những cuộc hẹn hò của hai người thường diễn ra những buổi tối bất chợt trong một hai tiếng đồng hồ hoặc vào những giờ vớ vẩn lúc ban ngày . Thường họ cùng đi ăn uống ở đâu đó , hay ngồi cùng nhau trước máy truyền hình trong căn hộ của cô , hoặc là cùng nhau dạo dọc bờ biển cho đến lúc Euan vội vã quay trở về bệnh viện tiếp tục lao đầu vào công việc ở phòng mổ.
- Có thể chỉ là một chút nhõng nhẽo . Gerard lạnh lùng lẩm bẩm .
Hai người cùng quay sang nhìn anh ta , máu nghề nghiệp nổi lên , Euan tủm tỉm cười nói: " Anh Gerard , tôi nghĩ mẹ tôi đang thắc mắc không biết anh đi đâu ?" . Giọng nói của Euan bình tĩnh và lịch sự như ngầm nói cho Gerard hiểu ở đây không ai hoan nghênh ý kiến cũng như sự có mặt của anh ta .
Gerard cong môi làm trò đùa cợt rồi bỏ đi . Robert dõi mắt theo anh ta và buột miệng: " Anh ta làm cái gì kiếm sống nhỉ ?"
- Luật . Euan buông gọn .
- Cố vấn pháp luật ư ?
- Luật sư bào chữa ?
Robert nhún vai , tựa như muốn rũ khỏi cái tên Gerard Tenniel . Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau . Anh chàng đó tự cho mình là người như thế nào nhỉ ? Luật sư lại cho ý kiến về vấn đề thuần túy Y học . Đến là điển hình . Những kẻ ngoại đạo lại cứ thích ban phát ý kiến dở hơi về một chủ đề mà họ chẳng hiểu cái cóc khô gì .
Stephanie hiểu thấu đáo ý nghĩa đưa mắt nhìn nhau giữa Euan và anh mình .
Hai người quay sang nhìn cô , mắt họ đang đánh giá tình trạng sức khoẻ của cô . Cô nở một nụ cười phiền muộn . Lúc này Gerard không còn ở đây nữa , cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút , sắc mặt trông đỡ nhợt nhạt và người thấy thư thái thoải mái hơn .
- Đi dạo trong bầu không khí mát mẻ không bao giờ có hại - Euan vừa nói vừa nắm lấy tay cô - Đi nào anh chỉ định một bài tập nhỏ - đôi mắt anh lóe lên một ánh tinh nghịch - có thầy thuốc riêng của em tháp tùng .
Stephanie cười , để cho Euan dìu cô đi ra cửa ngoài: " Mẹ anh chắc sẽ thắc mắc không biết chúng ta biến đi đằng nào " .
Đêm nay trời đẹp và mát . Mặt trăng hiện ra ở bên trên các ngọn cây và mái nhà như một đĩa bạc sáng long lanh , làm cho mọi cảnh vật quen thuộc mang dáng vẻ kì ảo khác ngày thường . Mọi vật đều tĩnh lặng , chẳng một cành cây nào lay động , không một ngọn cỏ nào ngả nghiêng . Ở tận đây vẫn có thể nghe thấy tiếng biển rì rào , thì thầm xa xôi tựa như hơi thở nhẹ nhàng của một người đi dạo trên cánh đồng bằng phẳng .
Euan quàng tay ra sau lưng Stephanie . Cô tựa vào người anh , ngả đầu vào vai anh . Ho chậm rãi đi dạo trên các con đường trải sỏi . Một lúc sau Euan dừng lại , ngoái nhìn ngôi nhà và nói với giọng nhỏ nhẹ :
- Một ngôi nhà cổ lỗ kì cục . Nhưng em biết đấy anh quí nó lắm, nó đúng là một vật kì quái , nhưng ít ra nó cũng không đến nỗi như một trong những cái hộp giống nhau như đúc mà ngày nay chúng ta vẫn đang xây dựng . Chúng chẳng được bền và hình như chúng được xây dựng lên để rồi sẽ sụp xuống sau một vài năm : vật liệu thì rẻ tiền và làm nhanh chừng nào thì tốt chừng đó . Chúng chẳng thể hiện một tí gì niềm kiêu hãnh của người lao động , chẳng thể hiện lòng mong muốn tạo ra một ngôi nhà đặc biệt hoặc ít ra cũng phải xinh đẹp để con người còn có chút lưu luyến nếu mai này không còn cơ hội được gần nó nữa . Đó chính là một nguyên nhân tại sao anh không muốn làm việc tại xí nghiệp . Giả dụ như anh không có ý định trở thành một nhà chuyên môn về tim thì anh cũng sẽ tìm một công việc khác để làm . Anh chẳng muốn tham gia làm ra những ngôi nhà như chúng ta đang xây dựng .
Stephanie buồn bã ngắm nhìn phần mặt nghiêng của anh . Euan là một người đàn ông thật tốt, đôi lúc nghiêm khắc , luôn giữ nguyên tắc và có thái độ nghiêm túc đối với những vấn đề mà anh nghĩ là quan trọng . Nhưng anh là người mà cô tôn trọng và quí mến . Vì những nguyên tắc cao quí của mình , anh đã quay lưng lại với sự thành đạt vật chất để trở thành một bác sĩ . Làm sao cô có thể nuôi dưỡng ý nghĩ thầm kín mà Euan lại hoàn toàn không quan tâm nghiêm túc tới điều đó ?
Anh cúi xuống nhìn cô mỉm cười: " Hôm nay em kín tiếng quá đấy ! Hãy còn mệt ư ?"
- Không em đang nghĩ. Sau này khi Elsepth đã ra ở riêng , ở đây chỉ còn có anh và mẹ anh , chẳng hay các vị có cảm thấy mình giống như hai hạt đậu lăn lách cách ở trong cái hộp to đùng không ?
Ánh mắt anh ấm áp và tươi vui . Anh thừa nhận : "Ông của anh xây cái nhà này cốt để chứa đựng một gia đình lớn... Stevie - anh vuốt nhẹ má cô , cô chợt hiểu điều anh muốn thổ lộ .
Không , lúc này cô không muốn nghe anh nói ra điều đó được . Cô từ từ tiến lên nói qua vai mình :
- Nhà mới của Elsepth chắc không phải là loại nhà dập khuôn anh nhỉ ? Chắc hẳn là cô ấy sẽ có một ngôi nhà thật đẹp . Johny là một nhà kiến trúc sư tài ba , em thích cái kiểu anh ấy làm nội thất nhà .
Hằng mấy tuần nay , cô đã chờ đợi lời cầu hôn của Euan . Mọi người xung quanh đều coi như việc của họ đã xong , họ đã trở thành mục tiêu cho bạn bè trêu chọc . Thực ra giữa họ đã bắt đầu nảy sinh một thứ tình cảm thân thương đầm ấm , có lẽ còn quan trọng hơn nhiều so với sự lôi cuốn mạnh mẽ về xác thịt . Euan chẳng phải là loại người thích lao bừa vào bất kể chuyện gì . Anh bình tĩnh suy nghĩ về vấn đề và Stephanie cũng thích như vậy . Hôn nhân là chuyện nghiêm túc , bản thân cô cũng không muốn hấp tấp lao bừa vào . Trước đây cô từng mong Euan sớm nói ra điều đó, nhưng giơ đây cô lại không thể để anh nói ra điều đó được nữa . Việc Gerard xuất hiện , nhảy vào cuộc đã làm đảo lộn tất cả , làm tan nát cuộc sống hạnh phúc mà cô đã tạo dựng được khoảng một năm nay . Cô tưởng đã cắt bỏ được gánh nặng của quá khứ , ai ngờ Gerard lại tới , làm xao động cuộc sống của cô một lần nữa , lôi ngược trở lại toàn bộ những hồi ức tai ác .
Euan sẽ xử với cô ra sao một khi anh biết được những gì xảy ra cách đây năm năm ? Gerard chắc sẽ vẽ ra một bức tranh đen ngòm . Mà dù Euan có nghe câu chuyện từ chính cô kể thì chắc gì anh ấy còn nghĩ về cô như hiện nay ? Anh ấy chẳng vừa nói về ngôi nhà mà gắn chặt niềm kiêu hãnh vào cái tên của dòng họ đó sao ? Cho tới nay , gia đình Cameron vẫn là những người quan trọng nhất ở trong thành phố nhỏ bé này , không chỉ do họ giàu có mà còn là do ảnh hưởng to lớn của họ đối với đời sống của cộng đồng trong hơn một thế kỉ qua . Tiền của nhà Cameron đã xây dựng bệnh viện , trang bị các máy móc cho các phòng điều trị , đã hỗ trợ tài chính cho việc xây dựng một nhà thờ mới . Bà Cameron hiện đang là thẩm phán trị an và cũng là người đang xử dụng một lực lượng lớn về nhân công ở trong thành phố này . Những việc làm của Euan ở bệnh viện đang là một niềm tự hào lớn của địa phương : họ coi anh là bác sĩ của họ , được sinh ra và lớn lên ở địa phương nhưng lại nổi tiếng ngày càng vang xa như một hạt giống . Mà quả thật , anh đang là một hạt giống xuất sắc về phẫu thuật tim . Cho đến nay chưa hề có một bê bối nào dúng chấm đen tên tuổi của dòng họ Cameron . Stephanie làm sao có thể chịu đựng khi chính cô là người đem bê bối vấy lên gia đình Cameron . Ngay từ đầu cô đã nghĩ rồi sẽ có ngày sinh chuyện . Chính vì thế cô đã tự giam hãm mình ở tại bờ biển nhỏ bé này để có thể chôn vùi luôn quá khứ . Nhưng cô có ngờ đâu , rồi sớm hay muộn , mọi hòn đá rồi sẽ bị lật tung lên , mọi bí mật rồi sẽ bị lộ .
Nếu ngay từ đầu cô nói thật mọi chuyện với anh và nếu như anh ấy tin vào câu chuyện mà cô kể , có lẽ giữa họ vẫn còn có một cơ may nào đó . Nhưng cô đã không dám làm liều việc đó , cô sợ nhỡ anh ấy tin cô , nhưng lại không muốn nhìn mặt cô nữa . Thực ra không chỉ có một việc là thuyết phục Euan mà cái chính là mẹ của anh ấy . Chỉ mới nghe mong manh có chuyện bê bối dính tới tên Stephanie là bà sẽ bị sốc ghê gớm . Bất kẻ người nào bước chân vào gia đình này đều phải có một quá khứ trong sạch , không có được bất cứ một vấy bẩn nào cứ y như là vợ cả Xeda vậy .
Euan sải bước đuổi kịp cô khi họ vừa tới đúng trước cửa nhà . Anh nhẹ nhàng nâng gương mặt ửng hồng của cô lên và hôn nhẹ vào chóp mũi của cô:
- Thẹn ư , em yêu ? Việc gì mà thẹn ? Anh không nài ép em trả lời ngay đâu . Em hãy suy nghĩ về việc đó đi . Anh nghĩ chúng ta sẽ trở thành một cặp vĩ đại đấy .
Stephanie gắng nở một nụ cười - làm điều đó chẳng dễ một tí nào , nhưng xem ra nó thuyết phục được Euan .
- Thế có phải tốt hơn không ? Anh thầm thì rồi hôn môi cô . Sau đó họ trở về nhà , đi thẳng vào tiền sảnh , gặp ngay Gerard đang xỏ tay vào chiếc áo khoác . Euan ngạc nhiên hỏi: " Đã chuẩn bị về rồi ư ? "
Đôi mắt xám ánh lên một tia giễu cợt . "Mai tôi phải dậy sớm . Tôi có một cái hẹn quan trọng " .
Stephanie cảm thấy hai má nóng bừng . Nụ cười của anh ta trông thật khiêu khích , như nhắc nhở cô , răn đe cô không được quên cái hẹn đó .
- Ồ , vậy là không phải một chuyến đi chơi rồi . Anh có công việc ở thành phố này ư ? Phải chăng là công việc về pháp luật ? Nhưng tôi có nghe thấy một vụ giật gân nào về pháp luật ở thành phố này đâu ?
- Việc này ... vẻ mặt Gerard trở nên như hoa , ngưng một lát rồi nói tiếp : chuyện này nghiêng về cá nhân hơn là chuyện công .
Euan cười: - Thế thì phải xin lỗi vì đã tò mò . Như vậy thì anh không nên trễ hẹn , không nên để cho người ta chờ đợi .
- Ngược lại tôi hi vọng người đó không bắt tôi phải chờ đợi - Gerard đáp rồi quay người bước đi , cặp mắt của anh ta nghiêm khắc lướt nhìn qua Stephanie .
Khi anh ta đi rồi , ngọn lửa lo lắng trong Stephanie bắt đầu xẹp xuống , cô bỗng cảm thấy mình như quả bóng xì hơi . Cả Robert và Euan đều nhìn thấy tình trạng suy sụp của cô , họ ép cô phải về nhà nghỉ ngơi , ngủ một giấc cho ngon . Sau khi đưa cô về nhà , họ quay lại câu lạc bộ để gặp Gwen . Số thanh niên tham dự lễ hội đều tập trung ở đây để khiêu vũ và uống rượu . Đêm hôm nay , câu lạc bộ này là nơi chơi khuya nhất của thành phố .
Stephanie biết rằng cô sẽ không chịu đựng nổi tiếng nhạc ầm ĩ và liên tục , cũng như tia sáng của đèn lade luôn luôn đột ngột lia ra chia cắt bóng tối ở trong phòng . Tối nay cô chẳng còn bụng dạ nào để mà vui chơi nữa , cô cần được yên tĩnh để suy nghĩ . Cô lăn vào giường và nằm trong bóng tối . Chuyện vừa xảy ra lần lượt diễn lại trong đầu óc cô , cô tự hỏi không biết ngày mai Gerard nói gì với cô sau một thời gian dài không gặp .
Cô phải tới khách sạn , không thể nào lẩn tránh được nữa . Anh ta hiểu như vậy , cặp mắt của anh ta đã nhìn thấy thế yếu của cô . Anh ta đang là người cầm roi và anh ta sẽ sẵn sàng quất roi xuống nếu cô không tuân theo lời của anh ta . Nhưng tại sao anh ta lại muốn nói chuyện với cô ? Nói về vấn đề gì ? Cô đăm đăm nhìn lên trần nhà , thỉnh thoảng ôtô chạy ngang qua hắt ánh sáng vào buồng cô làm cho cô loá mắt. Vợ chồng Robert chắc cũng đã sắp về , gần một giờ sáng rồi . Họ chẳng mấy khi đi chơi khuya như vậy . Cuộc sống của họ đã định rồi , Euan cũng vậy , anh ấy toàn tâm hiến cuộc đời của mình cho sự nghiệp và bệnh nhân .
Nghĩ rằng có thể lấy Euan , cô đã tự xây cho mình một thiên đường đầy xuân ngọc , trong khi đó nền móng của cô lại làm cho cái thiên đường đó không thể đứng vững được . Tại sao cô không nhìn thấy điều đó sớm hơn ? Tại sao anh Robert lại không nói gì cả ? Anh biết mọi chuyện cơ mà ! Anh hẳn biết nếu câu chuyện của năm năm về trước bị đổ bể thì nó sẽ trở thành một vụ bê bối và do đó cô khó mà có thể sống được ở đây thêm nữa .
Cô nhắm mắt cố ngủ . Sáng mai cô phải dậy thật sớm rồi lái xe đến khách sạn . Cô phải tìm cách làm sao để lẻn vào khách sạn mà không ai nhìn thấy , nhất là không để cho ai nhìn thấy cô bước vô phòng của Gerard Tenniel . Cô nghe thấy tiếng xe của anh và chị dâu , rồi sau đó là tiếng mở khoá cửa . Rất may là sớm mai cô không cần phải lén qua cửa nhà của anh chị , vì cô đã có lối đi riêng của mình . Họ ngủ dậy muộn và sẽ chẳng hay biết chuyện gì . Chỉ mong sao cô ngủ được một chút nếu không sáng mai cô sẽ quị mất . Có lẽ Gerard muốn biết cô và Euan có yêu nhau không ? Nếu biết điều đó có lẽ anh ta sẽ không nói cho gia đình Cameron biết về cô .
Không , không nên xây đắp hi vọng hão huyền . Anh ta có thể tàn nhẫn đến cực độ . Cô lật sấp người , hai tay đấm mạnh gối . Cô chẳng muốn nghĩ thêm một chút nào về con người đó nữa . Ngày mai , ngày mai là cô sẽ biết được cái đầu anh ta suy nghĩ cái gì .
Buổi sáng , chuông báo thức reo vang lúc sáu giờ rưỡi , cô giật mình tỉnh giấc . Trong vài giây đầu tiên , còn đang mụ mẫm , cô ngạc nhiên không hiểu tại sao trong đầu mình như có ai đang gõ trống . Rồi nhớ lại , cô vùng ra khỏi giường , loạng choạng bước về phía buồng tắm .
Đêm hôm qua cô đã nghĩ ra một cách để có thể xuất hiện sớm ở khách sạn mà không bị ai phát giác hoặc nếu có ai thấy cũng không gây ngạc nhiên quá đáng . Cô tắm dưới vòi sen , chải đầu rồi mặc lại bộ váy áo tối hôm qua . Khi đến khách sạn cô sẽ nói là tối qua cô cuốc bộ về , bây giờ muốn tắm và thay quần áo trước khi về nhà . Có thể người ta sẽ chấp nhận cái cớ mà cô đưa ra .
Cô lặng lẽ ra khỏi nhà , lái xe đi và đỗ xe ở trước bãi biển hoang vắng . Sau đó cô đi bộ khoảng mười phút cho đến lúc cảm thấy mồ hôi bắt đầu rịn ra , cô mới rảo bước về phía khách sạn .
Khi cô bước vào hành lang của khách sạn , người trực đêm nhìn thấy cô . Chào hỏi qua loa cho xong chuyện . Đồng thời làm bộ hỏi anh ta xem cô có thể xử dụng phòng tắm ở trên gác được không ? Khi anh ta giở trò tán tỉnh , cô cố gắng nở nụ cười rồi bước vào thang máy . Khi chỉ còn một mình trong thang máy , thì gương mặt căng thẳng lại xuất hiện . Cái chướng ngại đầu tiên vừa mới xong . Giờ đây việc mà cô cần làm là thế nào vào được phòng của Gerard mà không ai nhìn thấy . Khi nãy khi nói chuyện với người trực đêm cô đã kịp thời liếc qua quyển sổ để trên bàn trực để dò xem họ đã bố trí cho anh ta ở phòng nào .
Đến tầng lầu nơi anh ta ở , cô ra khỏi thang máy , đứng phân vân , đưa mắt nhìn quanh để yên tâm không có ai rồi mới nhanh chóng tiến đến trước cửa phòng của anh ta , se sẽ gõ cửa .
Mất một lúc không thấy có phản ứng gì ở bên trong , Stephanie thấy trong lòng như có lửa đốt . Cô lo ngại có ai đó ở một trong những phòng khác đi ra hoặc nhân viên phục vụ bưng bữa ăn sáng tới cho khách sẽ nhìn thấy cô như vậy thì thật là phiền phức . Tại sao vẫn chưa thấy Gerard xuất hiện . Vừa nghĩ tới đó bỗng cánh cửa bật mở , cô vội vã lao vào trong phòng mà không kịp nhìn vào bên trong , chỉ khi cánh cửa đã được khép lại , cô mới nhớ , quay lại thì thấy anh ta đang dựa vào cửa , hai chân chéo lại , đầu ngửa ra chăm chú nhìn vào cô bằng đôi mắt diễu cợt .
Thoạt nhìn cô đã bị sốc ngay . Anh ta chưa mặc quần áo tề chỉnh , trên mình đang mặc chiếc áo tắm bằng khăn lông và bên trong rõ ràng là ...trần...truồng....Có lẽ anh ta vừa mới tắm xong , cái đầu còn ướt mượt vì nước , mớ tóc vàng ướt đẫm sẫm màu lại đang dính chặt vào da đầu . Cặp mắt bực bội của Stephanie chiếu vào mắt anh ta . Cô vào thẳng vấn đề :
- Cần gì xin anh nói nhanh lên cho . Tôi còn phải trở về nhà để chuẩn bị đi làm , tôi không muốn bị trễ .
- Thế cô nói với gia đình của cô như thế nào ? Vừa hỏi anh vừa quan sát cô - Cô lội bộ tới đây à ? Môi anh ta dẩu lên - Cô giỏi nói dối lắm mà .
Mặt cô nóng bừng lên ." Tôi không cần phải nói gì với họ . Tôi có căn hộ riêng , tôi không cần phải hỏi ý kiến của ai hay thông báo cho họ biết nơi tôi phải đi đến , vả lại họ cũng chưa thức dậy".
- Tối hôm qua tôi được biết cô ở cùng với vợ chồng anh chị cô .
- Đó là tầng trên của căn hộ nơi anh chị tôi ở .
Anh ta lạnh lùng gật đầu. - Tôi hiểu . Thế còn bố mẹ cô ? Hiện giờ ông bà ấy ở đâu ?
- Bố tôi đã mất hồi năm ngoái . Còn mẹ tôi thì vẫn ở Úc , bà ở cùng với vợ chồng chị gái tôi , bà vốn yêu thích nơi ấy vì gia đình bà vẫn sinh sống tại đó , vì vậy ...Cô đột ngột ngừng lại , thở dài : Chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ , tôi không muốn tiếp tục đề tài này .
Gerard bỗng quay đầu về phía cửa:
- Có lẽ phục vụ mang bữa ăn sáng tới cho tôi . Tốt hơn cả là mời cô vào phòng tắm một lúc , dĩ nhiên nếu cô không ngại vì sự có mặt của mình tại đây bị người khác xầm xì thì cô có thể không cần phải để ý đến .
Stephanie trừng trừng nhìn vào mắt anh ta . Cô ghét cái vẻ mặt lúc này của anh ta , ghét cái vẻ khiêu khích , giễu cợt trong giọng nói của anh ta , ghét đôi mắt xám của anh ta đang nhìn cô một cách cay nghiệt và hiểu rõ sự lo sợ cũng như thế thua thiệt của cô khi đứng trước anh ta . Phải chăng anh ta cố tình chơi trò mèo vờn chuột , thích thú được nhìn thấy vẻ mặt tự tin , hồi hộp nơi cô .
Lúc này cô đã có thể nghe thấy tiếng va chạm lanh canh của đồ sứ trên mặt bàn của chiếc xe đẩy đang được nhân viên phục vụ đẩy dọc hành lang . Cô lặng lẽ đi ngang qua phòng vào buồng tắm và cài chốt bên trong . Đã vào đây cô có thể tắm lần nữa rồi thay quần áo khác như cô đã nói khi bước vào khách sạn . Cô không thể nào trở ra với bộ đồ đã hôi này được .
Khi cô đang cởi váy áo thì cô nghe tiếng gõ cửa , rồi có tiếng mở cửa: " Phục vụ phòng thưa ngài , chúng tôi đem bữa sáng đến cho ngài."
Stephanie vội vàng đứng dưới vòi hoa sen và xả mạnh nước . Cô cảm thấy được thư giãn khi dòng nước lạnh như những mũi kim châm vào làn da nóng hổi của cô . Nước xối ào ào, cô không còn nghe được gì nữa . Một loáng sau cô bước ra , lau mình . Cô đã mang theo trong túi một sơmi màu xám trắng nhã và một váy màu xanh nước biển . Cô mặc nhanh quần áo , thêm hai phút cho việc chải sơ mái tóc xong bôi tí son và một chút phấn .
- Thế nào , định ở lỳ trong đó cả ngày hay sao ? Gerard lạnh lùng lên tiếng từ ngoài cửa buồng tắm .
Stephanie tháo chốt , đẩy cửa bước ra . Anh ta quan sát cô với vẻ hơi tò mò , đôi lông mày nhớn lên :
- Đến là nhanh ! Anh ta đưa mắt lướt nhìn cô từ đầu tới chân - Trông nghiêm chỉnh lắm .
Cô đi qua mặt anh ta , bỏ ngoài tai những lời chứa đầy chất axit . Bàn ăn kề ngay gần cửa sổ mở toang . Ánh mặt trời ùa vào trong phòng . Gió xuân nhẹ nhàng đưa tới hơi muối và tiếng biển - thật là một cảnh hữu tình . Trên bàn giữa những đĩa thức ăn được đậy kín là một bình bông hồng vàng được cắm trong bình pha lê .
Trong lúc cô đang nhìn về phía bàn ăn thì Gerard lên tiếng :
- Tôi đặt ăn sáng cho hai người ăn . Chắc bộ phận phục vụ đang thầm thắc mắc , vì đây là buồng dành cho người độc thân , nhưng họ cũng đủ lịch sự để không hỏi han gì . Tôi tự cho phép mình đặt cho cô bữa ăn sáng kiểu Châu u : nước cam , bánh nướng , cà phê . Tôi hi vọng tôi đoán đúng sở thích của cô .
- Cảm ơn . Tôi không đói .
Anh ta tiến đến phía sau cô , dùng hai bàn tay ấn xuống đôi vai mảnh khảnh , ép cô ngồi xuống ghế như kiểu với một đứa bé vậy .
Trước khi cô kịp vùng đứng dậy , anh ta đã bước đi và đặt trước mặt cô một cốc nước cam. - Cà phê chứ ? Anh ta nhấc cái bình bạc nặng chình chịch rót ra một ít vào ly cho cô . - Kem ? Không . Cô bao giờ cũng dùng cà phê đen thôi , có phải thế không ? Không kem và cả không đường . Tôi nghĩ mình không nhớ sai chứ ?
Đôi mắt của cô chiếu thẳng vào mắt anh ta . Anh mỉm cười nhưng môi vẫn mím chặt.
-Tôi được cái có trí nhớ tốt , không bao giờ quên một điều quan trọng nào . Cái này là một phần quan trọng trong việc rèn luyện nghề nghiệp của tôi .
Chẳng có điều gì có thể bàn cãi với anh ta được , cũng chẳng có thể cầu xin anh ta cho qua chuyện này , đừng có ra tay và bỏ qua sự vấp váp của cô . Vô ích , chắc chắn anh ta vẫn tiếp tục nước cờ của mình , lời cầu xin của cô chỉ làm cho anh ta thêm khoái chí vì đã nắm được gáy của cô . Anh ta trước đây đã không quên và sau này cũng sẽ không quên . Năm năm trước đây cô quen biết anh ta không được lâu nhưng cũng đủ cho cô hiểu về con người của anh ta là một kẻ khắc nghiệt.
Cô thò bàn tay run rẩy cầm lấy ly nước cam . Khách sạn này xưa nay vẫn phục vụ nước cam cho khách trong cốc bằng bạc đổ đầy đá vụn , đây là cung cách phục vụ mà người đầu bếp đã học được khi anh ta ở Mỹ làm việc cho một khách sạn lớn .
- Cô thay đổi nhiều quá đấy ! Gerard tư lự nhận xét khi anh ngồi xuống đối diện với cô . Anh cầm cốc nước cam của mình và nói tiếp - Tất nhiên rồi , năm năm cũng quá lâu , và lúc đó cô chỉ có mười tám , phải vậy không ?
Đôi mắt xanh lơ của Stephanie chăm chú nhìn vào bộ mặt xương xương của anh ta . Anh ta nói lên điều đó bằng một giọng lạnh lùng , nhưng phải chăng anh ta đã thôi không nghĩ đến điều mà anh ta đã nói . Đúng vậy, lúc đó cô chỉ mười tám tuổi , còn quá trẻ không muốn nói là quá non trẻ để có thể chịu đựng nổi sự bùng nổ tai ác của sự việc xảy đến cho cuộc đời cô lúc đó.
- Tôi vẫn tự hỏi không biết cô sẽ như thế nào . Tôi biết cô đã rời Úc, nhưng tôi không hề nghĩ là cô đã tới đây . Thật là ngẫu nhiên kì lạ . Nếu mẹ tôi không nhận được thư của bà Camerton thì tôi sẽ chẳng bao giờ được biết cô ở đâu và như thế nào sau bao năm ? Anh vừa nói vừa nhấm nháp vài ngụm nước cam . Rồi anh ta mở nắp đậy đĩa trứng bạc với cà chua , dùng nĩa lấy trứng ăn.
Stephanie cảm thấy nuốt không trôi , cô đẩy cốc nước cam của mình sang một bên , cầm cái bánh nướng , tẩn mẩn bẻ vụn ra . Ít ra những ngón tay run rẩy của cô cũng còn có việc để làm . Gerard dướng mắt lên , quan sát việc cô đang làm , môi anh ta dẩu lên:
- Cô ăn tí chút đi . Xem ra cô cần thứ đường đậm màu .
- Có thể anh thích thứ đó chứ tôi thì không - Cô bật thốt lên bằng giọng khàn khàn - Yêu cầu ông Tenniel...
- Ông Tenniel ? Anh ta nhắc lại với vẻ châm biếm rõ ràng . Tôi nhớ cô vẫn thường gọi tôi là Gerard cơ mà . Không phải sao ?
Bộ mặt của cô bỗng có một lượng máu nóng nổi lên , cô cúi mặt xuống . Cô nghe tiếng anh ta cười . Cô thiệt muốn ném cái ly cà phê vào cái mặt đáng ghét ấy . Làm sao anh ta có thể ngồi kia, đàng hoàng ăn trứng bạc , ăn bánh mì phết bơ , uống cà phê , nói chuyện mỉa mai , trong khi cô ngồi đây như một phạm nhân cho sự phán quyết ?
Anh ta vẫn máy móc : " Hay cô đã quên rồi !"
Cô chẳng buồn trả lời . Rõ ràng đây chỉ là một câu đầy mỉa mai . Anh ta thừa biết cô chưa hề quên anh ta và có lẽ sẽ không bao giờ quên mối quan hệ thân thiết giữa hai người trước khi cơn ác mộng đó xảy ra . Không còn nghi ngờ gì nữa , tất cả những trò này đều là sự hành hạ có chủ tâm của anh ta . Cái kỹ thuật châm chọc từ từ này chắc anh ta học được trong những năm rèn luyện ở toà án , với những chứng cớ nó sẽ tác động vào cái gì đó nó đang ẩn náu . Giờ anh ta đang là một luật sư bào chữa thành đạt mà qua báo chí thỉnh thoảng cô vẫn thấy tên của anh ta , cô được biết anh ta đã trở về nước Anh . Hồi đó anh ta có nói với cô , anh chỉ đến Úc có một năm để học về một khoá nghiên cứu về hệ thống luật pháp của xứ này . Cô đã nghĩ : về một người có nhiều tham vọng cũng như là một luật sư có tài , anh ta thế nào cũng nhắm vào Luân đôn và kiếm việc tại một văn phòng luật sư có tiếng tại đó . Cô cho rằng đường đi của cô và anh ta khó mà gặp được nhau . Sẽ an toàn ở Wyville , một nơi như cái ao tu tĩnh lặng . Cô đã khoan khoái nghĩ rằng Gerard chẳng có quen ai ở đây . Nhưng ông trời đúng là biết thử thách cho lòng nhẫn nại của cô .
Anh ta đã ăn sáng xong , ngồi ngả lưng lên ghế, tay cầm ly cà phê, lim dim cặp mắt nghiên cứu cô .
Cô cũng ngồi yên trên ghế , hai bàn tay đặt trong lòng , căng thẳng chờ cuộc tấn công . Cô chẳng ăn gì cả , chỉ nhấp vài ngụm nước cam . Cà phê đã nguội mà cô cũng không đủ sức để cầm lên uống .
Gerard mỉm cười , bình thản hỏi cô: " Euan không biết , có phải không ?"
Cô cũng chẳng buồn trả lời , nói ra cái gì cũng bị anh ta dùng để chống lại cô.
Sau khi chờ đợi để biết cô phản ứng thế nào , anh tiếp tục : " Và sau khi nghe tôi kể về cô , chắc chắn anh ta sẽ chẳng muốn quan hệ với cô nữa ."
- Và anh sắp kể cho anh ta nghe chớ gì ? Stephanie hằn học bật ra - Tôi cũng thật ngạc nhiên là thấy anh còn chờ đợi . Sao tối hôm qua không nói ngay đi . Có phải nói ra rồi anh sẽ không còn cơ hội để mà nhìn thấy sự hốt hoảng , hồi hộp của tôi không ? Sẽ không còn cơ hội cho anh khoái trí với trò mèo vờn chuột không ? Mà anh thì lại không muốn mất một cơ hội như vậy . Cái cơ hội được ngồi đấy cười tôi , chọc những mũi kim tẩm thuốc độc vào tôi , bắt tôi nơm nớp lo sợ . Trong khi đó , lúc nào anh cũng hù doạ tôi rằng : sẽ kể hết cho Euan . Tôi cảnh cáo , nếu như anh làm như vậy tôi sẽ rời khỏi đây và sẽ không có cơ hội để gây tổn thương đến tôi , gia đình tôi và nhất là Euan .
Anh ta chăm chú nhìn cô , nét mặt căng thẳng , miệng mím chặt thành một đường thẳng tắp . Năm năm trước đây cô chưa bao giờ nói như vậy với anh , lúc đó cô lúc nào cũng bẽn lẽn và kính sợ anh . Anh không ngừng chiếu đôi mắt xám giễu cợt vào mặt cô , làm cô đỏ mặt và cảm thấy choáng váng . Trước đây cô nghĩ cô đã từng yêu anh , nhưng lúc đó cô còn quá trẻ để hiểu tình yêu là thế nào , hơn nữa cô chỉ cho rằng Gerard lúc đó đùa chơi , không thật tình muốn cái gì lâu dài hay sâu sắc với cô . Hồi đó đôi mắt của anh ta cũng cười cợt , nhưng dù sao trong đó vẫn còn có nét dịu dàng . Ngày nay chúng trở thành sắc nhọn , cứng rắn và lạnh lùng .
- Nhưng cô đã đến đây - anh nói qua đôi môi mím chặt , khinh khỉnh , giọng nhỏ nhẹ như nêu một câu hỏi .
- Không phải vì tôi . Tôi không đến đây để biện hộ cho mình . Tôi chẳng thể ngăn anh kể chuyện cho Euan và mẹ của anh ấy . Mà có lẽ anh nói đúng , giữa tôi với họ mọi chuyện rồi sẽ phải kết thúc thôi . Euan chẳng mong gì có một người vợ dính líu đến vụ án giết người . Nhưng một việc quan trọng như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh tôi , anh Robert. Anh ấy là bác sĩ tại bệnh viện ở đây , cuộc sống của anh ấy là ở đây , nếu mọi chuyện vỡ lở thì sẽ phá hỏng thanh danh và tương lai của anh ấy . Ảnh sẽ bị buộc phải rời khỏi đây, như vậy cuộc sống của ảnh sẽ bị tan vỡ.
Cô đứng lên , hai bàn tay bấm chặt lấy lưng ghế , mặt tái nhợt nhưng kiên quyết :
- Anh không được gây ra chuyện đó cho anh ấy . Tôi sẽ đi khỏi đây . Tôi sẽ không lấy Euan và sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa . Nhưng yêu cầu ...xin anh hứa với tôi là sẽ không nói mọi chuyện lại cho gia đình Cameron nghe cũng như bất cứ ai tại thành phố này.
Stephanie chẳng còn biết một tiếng đồng hồ kế tiếp cô đã làm gì , nói gì ? Cô có cảm giác như đang mộng du ở trong phòng . Người ta nói với cô , cô gật gù cái đầu , mỉm cười với họ mà thực ra chẳng nhìn thấy họ . Cô có trả lời họ không nhỉ? Chắc là có , nhưng cô chẳng nhớ nổi mình đã nói những gì . Tim cô đập thình thịch và loạn xạ . Nếu có gan cô sẽ rời khỏi nơi này , căn nhà này và nhất là Gerard Tenniel . Nhưng cô làm sao mà bỏ đây đi được ? Euan sẽ cảm thấy khó xử , anh ấy sẽ bắt đầu nêu ra hàng lô câu hỏi , miết rồi cô cũng chẳng làm cách nào trả lời anh ấy cho xuôi được . Nếu Gerard nói cho gia đình này nghe những gì anh ta biết về cô, thì chắc chắn chuyện của cô và Euan sẽ chấm dứt . Cô biết chắc như vậy . Ít ra trong lúc cùng đi với Euan lòng vòng để chào hỏi gia đình anh , cô có thể lảng tránh được Gerard . Cô không hề đưa mắt nhìn về phía anh ta , nhưng bao giờ cô cũng biết anh ta đang ở chỗ nào . Từng lúc một , cô vẫn nghe thấy giọng nam trầm của anh ta . Năm năm trước đây , giọng nói ấy làm cho cô run rẩy vì mê đắm . Năm năm sau giọng nói ấy lại làm cho cô bủn rủn vì sợ hãi .
- Stevie , em vẫn khoẻ chứ ? Trông em xanh mướt - Robert nói nhỏ vào tai cô làm cô giật bắn mình .
- Ơ...
- Chà, thần kinh em chùng quá rồi , có việc gì ?
- Có gì đâu ! Đừng suy nghĩ vớ vẩn - Cô vừa nói vừa gượng cười . Nhưng cô chẳng thể lừa được anh cô . Anh hỏi thẳng thừng :
- Cãi nhau với Euan à ?
- Đâu có em chỉ mệt thôi mà .
- Em cần ngồi nghỉ một lát - Anh đưa mắt nhìn quanh phòng rồi nhăn mặt - Chẳng còn một chiếc ghế nào bỏ trống cả .
Thật vậy, khách của bà Cameron đa số là những người lớn tuổi, họ thích ngồi suốt dạ hội . Tất cả các ghế đều bị họ chiếm giữ .
- Chẳng cần đâu anh ạ ! Em chưa tới mức sắp xỉu đâu mà .
- Cứ như vẻ mặt của em thì nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào - Robert dìu em đi qua cánh cửa , vượt qua tiền sảnh đến ngồi bậc thềm . Người của Stephanie như đổ sụp xuống , cô đưa mắt nhìn trộm anh " Cảm ơn bác sĩ " .
- Không dám , em có thấy khá hơn chút nào không ? Ở ngoài này thoáng mát hơn , phổi có điều kiện chứa đầy oxy . Người ta thường hay bị xỉu ở các lễ hội hay ở các nơi tụ tập đông người , đơn thuần chỉ là do thiếu không khí . Anh đưa tay ra sau gáy cô . Em ngả đầu tựa lên gối , chỉ một lát sau máu sẽ dồn ngược trở lại lên đầu em .
Cô vội làm theo lời anh . Nói làm gì nguyên nhân làm cho gương mặt cô bị tái xanh như thế , đâu có phải vì thiếu không khí, chỉ vì sự xuất hiện của Gerard Tenniel . Anh cô có lẽ không biết cái tên đó , nhưng anh đã biết mọi chuyện về con người đó và cô lại không muốn cho anh cô biết về sự có mặt của con người đó trong buổi tối nay là người như thế nào . Chỉ cần cô cứ nín lặng và bình tĩnh thì cô có thể được an toàn . Gerard sẽ rời khỏi đây , khi đó sẽ không một ai ở đây biết được quá khứ của cô . Có thể được như vậy hay không ? Có thể nào mọi chuyện sẽ được chôn vùi mãi mãi ? Hay đó chỉ là cô tự gạt mình ?
Robert nói dịu dàng: " Ở yên đây nhé . Anh đi lấy cho em một cốc nước . "
Stephanie nhắm mắt lại , trán vẫn đặt ở trên đầu gối . Tiếng ồn ào của dạ hội vang tới yếu ớt . Được ngồi một mình thế này thật là hạnh phúc , chả còn phải làm bộ làm điệu . Chắc cô chẳng còn ngồi ở đây lâu được , Euan sẽ ngạc nhiên không biết cô đi đâu , tất nhiên sẽ dám bỏ đi kiếm cô ngay . Có tiếng mở cửa , tiếng ồn ào đột ngột tràn tới . Đúng là Euan đang đi tìm cô . Rồi tiếng đóng cửa . Cô từ từ ngước mắt lên . Không phải Euan đang đi ngang tiền sảnh mờ tối mà là Gerard Tenniel . Cô ngồi thẳng người lên , còn hơi chao đảo nhưng cố gắng sức tập trung mọi can đảm để đối mặt với con người này . Cô không muốn để cho anh thấy rằng anh ta đã ảnh hưởng lớn đến cô như thế nào .
- Tôi đang tự hỏi không biết cô đi đằng nào ? - Anh nói , đôi môi cong cong - Tôi tưởng cô đã về rồi .
- Nóng quá ! Cô cố giữ cho giọng nói bình thường không run rẩy - Tôi ra đây hóng mát .
Cặp mắt xám của anh ta xoi mói đánh giá cô , trong con ngươi có ánh độc ác.
- Đối với tôi cô có vẻ đủ mát lạnh rồi ...Nhưng bao giờ cô cũng là kẻ lừa dối . Anh ta cười mỉm, những cái nhếch mép của đôi môi đẹp đẽ và lạnh lùng kia làm cô phải co rúm người lại - Nếu không nói là một cô Cuội nhỏ bé và đậm màu - Anh ta bổ sung thêm .
Màn kịch hai người xa lạ đã hạ màn . Giờ đây mắt anh ta lộ rõ vẻ thù địch . Stephanie cúi đầu nhìn xuống , những lời xỉ vả của anh ta như roi quất lên làn da lạnh toát của cô . Cô cũng không thể chịu đựng nổi cặp mắt đang nhìn cô trừng trừng như đang cố tình tra tấn tinh thần cô .
- Hãy nhìn vào tôi khi tôi nói chuyện với cô chứ ! Anh ta thò tay ra nắm lấy gáy cô . Khi những ngón tay của anh ta chạm vào lớp da thịt của cô , cô khẽ kêu lên một tiếng - nói chính xác hơn là cô rên lên . Anh ta tàn nhẫn ngửa đầu cô lên dần cho đến khi cô nhìn thẳng vào cặp mắt xám lạnh như băng của anh ta
- Yêu cầu anh ... Anh tôi sắp quay lại đây bây giờ - cô thì thào . Anh ta cau mày nhìn chằm chằm vào cô .
- Chúng ta cần nói chuyện với nhau . Nếu không lúc này thì còn lúc khác sao?
Đầu óc của Stephanie lúc này trống rỗng . Cô lắc đầu một cách bất lực . Đúng lúc ấy cô nghe thấy tiếng chân từ phía nhà bếp đi tới . Chắc Gerard cũng nghe thấy , anh ta buông gáy cô ra và đứng thẳng người lên , bỏ hai bàn tay vào túi quần , ra vẻ bình thường tự nhiên như hai người đang tình cờ gặp nhau nói chuyện phiếm - một kiểu tán gẫu bình thường vẫn xảy ra giữa những người xa lạ trong một lễ hội .
- Cô đến gặp tôi ở khách sạn - Anh ta nói rất nhỏ , cốt chỉ để đủ mình cô nghe .
Mắt Stephanie càng thêm nhột nhạt . " Lúc nào "?
- Sáng sớm mai . Chúng ta sẽ cùng ăn sáng với nhau .
Nụ cười của anh ta bất giác làm cô cắn chặt môi dưới " không thể nào..." .Nụ cười biến mất , miệng anh ta mím chặt , có vẻ thù địch - Tốt hơn cả là cô nên có mặt ở đó , lúc tám giờ sáng mai .
Trước khi cô kịp trả lời , Robert đã xuất hiện . Nhìn thấy Gerard anh có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn tươi cười: - Xin chào ! Anh cũng ra đây để kiếm chút không khí à ? Trong đó quả là ngột ngạt - Anh đưa cho em gái cốc nước lạnh , tiếng đá va vào thành cốc kêu lanh canh - Nước của em đây , Stevie . Em có thấy khá chút nào chưa ?
Cô cám ơn anh . Giọng cô khàn khàn . Cặp mắt nghề nghiệp của anh cô lập tức nhìn chằm chằm vào cô rồi anh cau mày :
- Em đừng có xem thường . Anh nghĩ có lẽ phải đưa em về thôi , em chắc đã bị nhiễm bệnh rồi .
Cánh cửa phía sau họ lại được mở ra - Euan xuất hiện , anh ngạc nhiên chăm chú nhìn họ .
- Ồ , các vị ở cả đây à ? Stevie , em có chuyện gì thế ? Không được khoẻ ư ?
Robert trả lời thay em gái : "Theo tôi , Stevie đã nhuốm bệnh rồi ."
- Em vẫn khoẻ mà ! Stephanie khẳng định rồi đứng lên .Gerard cầm ngay cái cốc trong tay cô . Cô bực bội lườm anh ta một cái , nhưng mặt anh ta vẫn bình thản như không . Anh ta có vẻ nhiệt tình , tất nhiên vẫn điềm tĩnh . Anh ta vừa kết tội cô là kẻ lừa dối thế mà bây giờ anh ta còn hơn thế nữa , đúng là diễn viên bẩm sinh .Chẳng ai có thể nghi ngờ hay biết được giữa cô và hắn đã nói chuyện gì ngoài một sự làm quen tình cờ ngắn ngủi .
- Có thể chúng mình chẳng đến câu lạc bộ nữa - Euan bảo Robet , hai người đi chậm bước bên nhau , vừa đi vừa trao đổi ý kiến chuyên môn có liên quan đến cô . Đột nhiên Stephanie muốn phá ra cười rũ rượi . Cái cảm xúc ở trong cô như muốn nổ tung ra .
Robert gật gù cái đầu , tán thành: " Phải đấy, ánh sáng lade có lẽ làm cho cô ấy nhức đầu " .
- Nếu như cô ấy không bị nhức đầu từ trước - Euan vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía cô . Anh quay trở lại đặt tay lên trán cô: " Stevie , em có nhức đầu không ?"
- Không , em bình thường mà . Đương nhiên là em sẽ đến câu lạc bộ , em chẳng muốn làm hỏng buổi tối nay . Cô đã chờ cơ hội này từ tuần trước , mấy khi họ có dịp được đi chơi đông đủ như thế này . Mấy khi Euan có được thời gian rảnh rỗi để đi khiêu vũ ? Những cuộc hẹn hò của hai người thường diễn ra những buổi tối bất chợt trong một hai tiếng đồng hồ hoặc vào những giờ vớ vẩn lúc ban ngày . Thường họ cùng đi ăn uống ở đâu đó , hay ngồi cùng nhau trước máy truyền hình trong căn hộ của cô , hoặc là cùng nhau dạo dọc bờ biển cho đến lúc Euan vội vã quay trở về bệnh viện tiếp tục lao đầu vào công việc ở phòng mổ.
- Có thể chỉ là một chút nhõng nhẽo . Gerard lạnh lùng lẩm bẩm .
Hai người cùng quay sang nhìn anh ta , máu nghề nghiệp nổi lên , Euan tủm tỉm cười nói: " Anh Gerard , tôi nghĩ mẹ tôi đang thắc mắc không biết anh đi đâu ?" . Giọng nói của Euan bình tĩnh và lịch sự như ngầm nói cho Gerard hiểu ở đây không ai hoan nghênh ý kiến cũng như sự có mặt của anh ta .
Gerard cong môi làm trò đùa cợt rồi bỏ đi . Robert dõi mắt theo anh ta và buột miệng: " Anh ta làm cái gì kiếm sống nhỉ ?"
- Luật . Euan buông gọn .
- Cố vấn pháp luật ư ?
- Luật sư bào chữa ?
Robert nhún vai , tựa như muốn rũ khỏi cái tên Gerard Tenniel . Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau . Anh chàng đó tự cho mình là người như thế nào nhỉ ? Luật sư lại cho ý kiến về vấn đề thuần túy Y học . Đến là điển hình . Những kẻ ngoại đạo lại cứ thích ban phát ý kiến dở hơi về một chủ đề mà họ chẳng hiểu cái cóc khô gì .
Stephanie hiểu thấu đáo ý nghĩa đưa mắt nhìn nhau giữa Euan và anh mình .
Hai người quay sang nhìn cô , mắt họ đang đánh giá tình trạng sức khoẻ của cô . Cô nở một nụ cười phiền muộn . Lúc này Gerard không còn ở đây nữa , cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút , sắc mặt trông đỡ nhợt nhạt và người thấy thư thái thoải mái hơn .
- Đi dạo trong bầu không khí mát mẻ không bao giờ có hại - Euan vừa nói vừa nắm lấy tay cô - Đi nào anh chỉ định một bài tập nhỏ - đôi mắt anh lóe lên một ánh tinh nghịch - có thầy thuốc riêng của em tháp tùng .
Stephanie cười , để cho Euan dìu cô đi ra cửa ngoài: " Mẹ anh chắc sẽ thắc mắc không biết chúng ta biến đi đằng nào " .
Đêm nay trời đẹp và mát . Mặt trăng hiện ra ở bên trên các ngọn cây và mái nhà như một đĩa bạc sáng long lanh , làm cho mọi cảnh vật quen thuộc mang dáng vẻ kì ảo khác ngày thường . Mọi vật đều tĩnh lặng , chẳng một cành cây nào lay động , không một ngọn cỏ nào ngả nghiêng . Ở tận đây vẫn có thể nghe thấy tiếng biển rì rào , thì thầm xa xôi tựa như hơi thở nhẹ nhàng của một người đi dạo trên cánh đồng bằng phẳng .
Euan quàng tay ra sau lưng Stephanie . Cô tựa vào người anh , ngả đầu vào vai anh . Ho chậm rãi đi dạo trên các con đường trải sỏi . Một lúc sau Euan dừng lại , ngoái nhìn ngôi nhà và nói với giọng nhỏ nhẹ :
- Một ngôi nhà cổ lỗ kì cục . Nhưng em biết đấy anh quí nó lắm, nó đúng là một vật kì quái , nhưng ít ra nó cũng không đến nỗi như một trong những cái hộp giống nhau như đúc mà ngày nay chúng ta vẫn đang xây dựng . Chúng chẳng được bền và hình như chúng được xây dựng lên để rồi sẽ sụp xuống sau một vài năm : vật liệu thì rẻ tiền và làm nhanh chừng nào thì tốt chừng đó . Chúng chẳng thể hiện một tí gì niềm kiêu hãnh của người lao động , chẳng thể hiện lòng mong muốn tạo ra một ngôi nhà đặc biệt hoặc ít ra cũng phải xinh đẹp để con người còn có chút lưu luyến nếu mai này không còn cơ hội được gần nó nữa . Đó chính là một nguyên nhân tại sao anh không muốn làm việc tại xí nghiệp . Giả dụ như anh không có ý định trở thành một nhà chuyên môn về tim thì anh cũng sẽ tìm một công việc khác để làm . Anh chẳng muốn tham gia làm ra những ngôi nhà như chúng ta đang xây dựng .
Stephanie buồn bã ngắm nhìn phần mặt nghiêng của anh . Euan là một người đàn ông thật tốt, đôi lúc nghiêm khắc , luôn giữ nguyên tắc và có thái độ nghiêm túc đối với những vấn đề mà anh nghĩ là quan trọng . Nhưng anh là người mà cô tôn trọng và quí mến . Vì những nguyên tắc cao quí của mình , anh đã quay lưng lại với sự thành đạt vật chất để trở thành một bác sĩ . Làm sao cô có thể nuôi dưỡng ý nghĩ thầm kín mà Euan lại hoàn toàn không quan tâm nghiêm túc tới điều đó ?
Anh cúi xuống nhìn cô mỉm cười: " Hôm nay em kín tiếng quá đấy ! Hãy còn mệt ư ?"
- Không em đang nghĩ. Sau này khi Elsepth đã ra ở riêng , ở đây chỉ còn có anh và mẹ anh , chẳng hay các vị có cảm thấy mình giống như hai hạt đậu lăn lách cách ở trong cái hộp to đùng không ?
Ánh mắt anh ấm áp và tươi vui . Anh thừa nhận : "Ông của anh xây cái nhà này cốt để chứa đựng một gia đình lớn... Stevie - anh vuốt nhẹ má cô , cô chợt hiểu điều anh muốn thổ lộ .
Không , lúc này cô không muốn nghe anh nói ra điều đó được . Cô từ từ tiến lên nói qua vai mình :
- Nhà mới của Elsepth chắc không phải là loại nhà dập khuôn anh nhỉ ? Chắc hẳn là cô ấy sẽ có một ngôi nhà thật đẹp . Johny là một nhà kiến trúc sư tài ba , em thích cái kiểu anh ấy làm nội thất nhà .
Hằng mấy tuần nay , cô đã chờ đợi lời cầu hôn của Euan . Mọi người xung quanh đều coi như việc của họ đã xong , họ đã trở thành mục tiêu cho bạn bè trêu chọc . Thực ra giữa họ đã bắt đầu nảy sinh một thứ tình cảm thân thương đầm ấm , có lẽ còn quan trọng hơn nhiều so với sự lôi cuốn mạnh mẽ về xác thịt . Euan chẳng phải là loại người thích lao bừa vào bất kể chuyện gì . Anh bình tĩnh suy nghĩ về vấn đề và Stephanie cũng thích như vậy . Hôn nhân là chuyện nghiêm túc , bản thân cô cũng không muốn hấp tấp lao bừa vào . Trước đây cô từng mong Euan sớm nói ra điều đó, nhưng giơ đây cô lại không thể để anh nói ra điều đó được nữa . Việc Gerard xuất hiện , nhảy vào cuộc đã làm đảo lộn tất cả , làm tan nát cuộc sống hạnh phúc mà cô đã tạo dựng được khoảng một năm nay . Cô tưởng đã cắt bỏ được gánh nặng của quá khứ , ai ngờ Gerard lại tới , làm xao động cuộc sống của cô một lần nữa , lôi ngược trở lại toàn bộ những hồi ức tai ác .
Euan sẽ xử với cô ra sao một khi anh biết được những gì xảy ra cách đây năm năm ? Gerard chắc sẽ vẽ ra một bức tranh đen ngòm . Mà dù Euan có nghe câu chuyện từ chính cô kể thì chắc gì anh ấy còn nghĩ về cô như hiện nay ? Anh ấy chẳng vừa nói về ngôi nhà mà gắn chặt niềm kiêu hãnh vào cái tên của dòng họ đó sao ? Cho tới nay , gia đình Cameron vẫn là những người quan trọng nhất ở trong thành phố nhỏ bé này , không chỉ do họ giàu có mà còn là do ảnh hưởng to lớn của họ đối với đời sống của cộng đồng trong hơn một thế kỉ qua . Tiền của nhà Cameron đã xây dựng bệnh viện , trang bị các máy móc cho các phòng điều trị , đã hỗ trợ tài chính cho việc xây dựng một nhà thờ mới . Bà Cameron hiện đang là thẩm phán trị an và cũng là người đang xử dụng một lực lượng lớn về nhân công ở trong thành phố này . Những việc làm của Euan ở bệnh viện đang là một niềm tự hào lớn của địa phương : họ coi anh là bác sĩ của họ , được sinh ra và lớn lên ở địa phương nhưng lại nổi tiếng ngày càng vang xa như một hạt giống . Mà quả thật , anh đang là một hạt giống xuất sắc về phẫu thuật tim . Cho đến nay chưa hề có một bê bối nào dúng chấm đen tên tuổi của dòng họ Cameron . Stephanie làm sao có thể chịu đựng khi chính cô là người đem bê bối vấy lên gia đình Cameron . Ngay từ đầu cô đã nghĩ rồi sẽ có ngày sinh chuyện . Chính vì thế cô đã tự giam hãm mình ở tại bờ biển nhỏ bé này để có thể chôn vùi luôn quá khứ . Nhưng cô có ngờ đâu , rồi sớm hay muộn , mọi hòn đá rồi sẽ bị lật tung lên , mọi bí mật rồi sẽ bị lộ .
Nếu ngay từ đầu cô nói thật mọi chuyện với anh và nếu như anh ấy tin vào câu chuyện mà cô kể , có lẽ giữa họ vẫn còn có một cơ may nào đó . Nhưng cô đã không dám làm liều việc đó , cô sợ nhỡ anh ấy tin cô , nhưng lại không muốn nhìn mặt cô nữa . Thực ra không chỉ có một việc là thuyết phục Euan mà cái chính là mẹ của anh ấy . Chỉ mới nghe mong manh có chuyện bê bối dính tới tên Stephanie là bà sẽ bị sốc ghê gớm . Bất kẻ người nào bước chân vào gia đình này đều phải có một quá khứ trong sạch , không có được bất cứ một vấy bẩn nào cứ y như là vợ cả Xeda vậy .
Euan sải bước đuổi kịp cô khi họ vừa tới đúng trước cửa nhà . Anh nhẹ nhàng nâng gương mặt ửng hồng của cô lên và hôn nhẹ vào chóp mũi của cô:
- Thẹn ư , em yêu ? Việc gì mà thẹn ? Anh không nài ép em trả lời ngay đâu . Em hãy suy nghĩ về việc đó đi . Anh nghĩ chúng ta sẽ trở thành một cặp vĩ đại đấy .
Stephanie gắng nở một nụ cười - làm điều đó chẳng dễ một tí nào , nhưng xem ra nó thuyết phục được Euan .
- Thế có phải tốt hơn không ? Anh thầm thì rồi hôn môi cô . Sau đó họ trở về nhà , đi thẳng vào tiền sảnh , gặp ngay Gerard đang xỏ tay vào chiếc áo khoác . Euan ngạc nhiên hỏi: " Đã chuẩn bị về rồi ư ? "
Đôi mắt xám ánh lên một tia giễu cợt . "Mai tôi phải dậy sớm . Tôi có một cái hẹn quan trọng " .bg-ssp-{height:px}
Stephanie cảm thấy hai má nóng bừng . Nụ cười của anh ta trông thật khiêu khích , như nhắc nhở cô , răn đe cô không được quên cái hẹn đó .
- Ồ , vậy là không phải một chuyến đi chơi rồi . Anh có công việc ở thành phố này ư ? Phải chăng là công việc về pháp luật ? Nhưng tôi có nghe thấy một vụ giật gân nào về pháp luật ở thành phố này đâu ?
- Việc này ... vẻ mặt Gerard trở nên như hoa , ngưng một lát rồi nói tiếp : chuyện này nghiêng về cá nhân hơn là chuyện công .
Euan cười: - Thế thì phải xin lỗi vì đã tò mò . Như vậy thì anh không nên trễ hẹn , không nên để cho người ta chờ đợi .
- Ngược lại tôi hi vọng người đó không bắt tôi phải chờ đợi - Gerard đáp rồi quay người bước đi , cặp mắt của anh ta nghiêm khắc lướt nhìn qua Stephanie .
Khi anh ta đi rồi , ngọn lửa lo lắng trong Stephanie bắt đầu xẹp xuống , cô bỗng cảm thấy mình như quả bóng xì hơi . Cả Robert và Euan đều nhìn thấy tình trạng suy sụp của cô , họ ép cô phải về nhà nghỉ ngơi , ngủ một giấc cho ngon . Sau khi đưa cô về nhà , họ quay lại câu lạc bộ để gặp Gwen . Số thanh niên tham dự lễ hội đều tập trung ở đây để khiêu vũ và uống rượu . Đêm hôm nay , câu lạc bộ này là nơi chơi khuya nhất của thành phố .
Stephanie biết rằng cô sẽ không chịu đựng nổi tiếng nhạc ầm ĩ và liên tục , cũng như tia sáng của đèn lade luôn luôn đột ngột lia ra chia cắt bóng tối ở trong phòng . Tối nay cô chẳng còn bụng dạ nào để mà vui chơi nữa , cô cần được yên tĩnh để suy nghĩ . Cô lăn vào giường và nằm trong bóng tối . Chuyện vừa xảy ra lần lượt diễn lại trong đầu óc cô , cô tự hỏi không biết ngày mai Gerard nói gì với cô sau một thời gian dài không gặp .
Cô phải tới khách sạn , không thể nào lẩn tránh được nữa . Anh ta hiểu như vậy , cặp mắt của anh ta đã nhìn thấy thế yếu của cô . Anh ta đang là người cầm roi và anh ta sẽ sẵn sàng quất roi xuống nếu cô không tuân theo lời của anh ta . Nhưng tại sao anh ta lại muốn nói chuyện với cô ? Nói về vấn đề gì ? Cô đăm đăm nhìn lên trần nhà , thỉnh thoảng ôtô chạy ngang qua hắt ánh sáng vào buồng cô làm cho cô loá mắt. Vợ chồng Robert chắc cũng đã sắp về , gần một giờ sáng rồi . Họ chẳng mấy khi đi chơi khuya như vậy . Cuộc sống của họ đã định rồi , Euan cũng vậy , anh ấy toàn tâm hiến cuộc đời của mình cho sự nghiệp và bệnh nhân .
Nghĩ rằng có thể lấy Euan , cô đã tự xây cho mình một thiên đường đầy xuân ngọc , trong khi đó nền móng của cô lại làm cho cái thiên đường đó không thể đứng vững được . Tại sao cô không nhìn thấy điều đó sớm hơn ? Tại sao anh Robert lại không nói gì cả ? Anh biết mọi chuyện cơ mà ! Anh hẳn biết nếu câu chuyện của năm năm về trước bị đổ bể thì nó sẽ trở thành một vụ bê bối và do đó cô khó mà có thể sống được ở đây thêm nữa .
Cô nhắm mắt cố ngủ . Sáng mai cô phải dậy thật sớm rồi lái xe đến khách sạn . Cô phải tìm cách làm sao để lẻn vào khách sạn mà không ai nhìn thấy , nhất là không để cho ai nhìn thấy cô bước vô phòng của Gerard Tenniel . Cô nghe thấy tiếng xe của anh và chị dâu , rồi sau đó là tiếng mở khoá cửa . Rất may là sớm mai cô không cần phải lén qua cửa nhà của anh chị , vì cô đã có lối đi riêng của mình . Họ ngủ dậy muộn và sẽ chẳng hay biết chuyện gì . Chỉ mong sao cô ngủ được một chút nếu không sáng mai cô sẽ quị mất . Có lẽ Gerard muốn biết cô và Euan có yêu nhau không ? Nếu biết điều đó có lẽ anh ta sẽ không nói cho gia đình Cameron biết về cô .
Không , không nên xây đắp hi vọng hão huyền . Anh ta có thể tàn nhẫn đến cực độ . Cô lật sấp người , hai tay đấm mạnh gối . Cô chẳng muốn nghĩ thêm một chút nào về con người đó nữa . Ngày mai , ngày mai là cô sẽ biết được cái đầu anh ta suy nghĩ cái gì .
Buổi sáng , chuông báo thức reo vang lúc sáu giờ rưỡi , cô giật mình tỉnh giấc . Trong vài giây đầu tiên , còn đang mụ mẫm , cô ngạc nhiên không hiểu tại sao trong đầu mình như có ai đang gõ trống . Rồi nhớ lại , cô vùng ra khỏi giường , loạng choạng bước về phía buồng tắm .
Đêm hôm qua cô đã nghĩ ra một cách để có thể xuất hiện sớm ở khách sạn mà không bị ai phát giác hoặc nếu có ai thấy cũng không gây ngạc nhiên quá đáng . Cô tắm dưới vòi sen , chải đầu rồi mặc lại bộ váy áo tối hôm qua . Khi đến khách sạn cô sẽ nói là tối qua cô cuốc bộ về , bây giờ muốn tắm và thay quần áo trước khi về nhà . Có thể người ta sẽ chấp nhận cái cớ mà cô đưa ra .
Cô lặng lẽ ra khỏi nhà , lái xe đi và đỗ xe ở trước bãi biển hoang vắng . Sau đó cô đi bộ khoảng mười phút cho đến lúc cảm thấy mồ hôi bắt đầu rịn ra , cô mới rảo bước về phía khách sạn .
Khi cô bước vào hành lang của khách sạn , người trực đêm nhìn thấy cô . Chào hỏi qua loa cho xong chuyện . Đồng thời làm bộ hỏi anh ta xem cô có thể xử dụng phòng tắm ở trên gác được không ? Khi anh ta giở trò tán tỉnh , cô cố gắng nở nụ cười rồi bước vào thang máy . Khi chỉ còn một mình trong thang máy , thì gương mặt căng thẳng lại xuất hiện . Cái chướng ngại đầu tiên vừa mới xong . Giờ đây việc mà cô cần làm là thế nào vào được phòng của Gerard mà không ai nhìn thấy . Khi nãy khi nói chuyện với người trực đêm cô đã kịp thời liếc qua quyển sổ để trên bàn trực để dò xem họ đã bố trí cho anh ta ở phòng nào .
Đến tầng lầu nơi anh ta ở , cô ra khỏi thang máy , đứng phân vân , đưa mắt nhìn quanh để yên tâm không có ai rồi mới nhanh chóng tiến đến trước cửa phòng của anh ta , se sẽ gõ cửa .
Mất một lúc không thấy có phản ứng gì ở bên trong , Stephanie thấy trong lòng như có lửa đốt . Cô lo ngại có ai đó ở một trong những phòng khác đi ra hoặc nhân viên phục vụ bưng bữa ăn sáng tới cho khách sẽ nhìn thấy cô như vậy thì thật là phiền phức . Tại sao vẫn chưa thấy Gerard xuất hiện . Vừa nghĩ tới đó bỗng cánh cửa bật mở , cô vội vã lao vào trong phòng mà không kịp nhìn vào bên trong , chỉ khi cánh cửa đã được khép lại , cô mới nhớ , quay lại thì thấy anh ta đang dựa vào cửa , hai chân chéo lại , đầu ngửa ra chăm chú nhìn vào cô bằng đôi mắt diễu cợt .
Thoạt nhìn cô đã bị sốc ngay . Anh ta chưa mặc quần áo tề chỉnh , trên mình đang mặc chiếc áo tắm bằng khăn lông và bên trong rõ ràng là ...trần...truồng....Có lẽ anh ta vừa mới tắm xong , cái đầu còn ướt mượt vì nước , mớ tóc vàng ướt đẫm sẫm màu lại đang dính chặt vào da đầu . Cặp mắt bực bội của Stephanie chiếu vào mắt anh ta . Cô vào thẳng vấn đề :
- Cần gì xin anh nói nhanh lên cho . Tôi còn phải trở về nhà để chuẩn bị đi làm , tôi không muốn bị trễ .
- Thế cô nói với gia đình của cô như thế nào ? Vừa hỏi anh vừa quan sát cô - Cô lội bộ tới đây à ? Môi anh ta dẩu lên - Cô giỏi nói dối lắm mà .
Mặt cô nóng bừng lên ." Tôi không cần phải nói gì với họ . Tôi có căn hộ riêng , tôi không cần phải hỏi ý kiến của ai hay thông báo cho họ biết nơi tôi phải đi đến , vả lại họ cũng chưa thức dậy".
- Tối hôm qua tôi được biết cô ở cùng với vợ chồng anh chị cô .
- Đó là tầng trên của căn hộ nơi anh chị tôi ở .
Anh ta lạnh lùng gật đầu. - Tôi hiểu . Thế còn bố mẹ cô ? Hiện giờ ông bà ấy ở đâu ?
- Bố tôi đã mất hồi năm ngoái . Còn mẹ tôi thì vẫn ở Úc , bà ở cùng với vợ chồng chị gái tôi , bà vốn yêu thích nơi ấy vì gia đình bà vẫn sinh sống tại đó , vì vậy ...Cô đột ngột ngừng lại , thở dài : Chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ , tôi không muốn tiếp tục đề tài này .
Gerard bỗng quay đầu về phía cửa:
- Có lẽ phục vụ mang bữa ăn sáng tới cho tôi . Tốt hơn cả là mời cô vào phòng tắm một lúc , dĩ nhiên nếu cô không ngại vì sự có mặt của mình tại đây bị người khác xầm xì thì cô có thể không cần phải để ý đến .
Stephanie trừng trừng nhìn vào mắt anh ta . Cô ghét cái vẻ mặt lúc này của anh ta , ghét cái vẻ khiêu khích , giễu cợt trong giọng nói của anh ta , ghét đôi mắt xám của anh ta đang nhìn cô một cách cay nghiệt và hiểu rõ sự lo sợ cũng như thế thua thiệt của cô khi đứng trước anh ta . Phải chăng anh ta cố tình chơi trò mèo vờn chuột , thích thú được nhìn thấy vẻ mặt tự tin , hồi hộp nơi cô .
Lúc này cô đã có thể nghe thấy tiếng va chạm lanh canh của đồ sứ trên mặt bàn của chiếc xe đẩy đang được nhân viên phục vụ đẩy dọc hành lang . Cô lặng lẽ đi ngang qua phòng vào buồng tắm và cài chốt bên trong . Đã vào đây cô có thể tắm lần nữa rồi thay quần áo khác như cô đã nói khi bước vào khách sạn . Cô không thể nào trở ra với bộ đồ đã hôi này được .
Khi cô đang cởi váy áo thì cô nghe tiếng gõ cửa , rồi có tiếng mở cửa: " Phục vụ phòng thưa ngài , chúng tôi đem bữa sáng đến cho ngài."
Stephanie vội vàng đứng dưới vòi hoa sen và xả mạnh nước . Cô cảm thấy được thư giãn khi dòng nước lạnh như những mũi kim châm vào làn da nóng hổi của cô . Nước xối ào ào, cô không còn nghe được gì nữa . Một loáng sau cô bước ra , lau mình . Cô đã mang theo trong túi một sơmi màu xám trắng nhã và một váy màu xanh nước biển . Cô mặc nhanh quần áo , thêm hai phút cho việc chải sơ mái tóc xong bôi tí son và một chút phấn .
- Thế nào , định ở lỳ trong đó cả ngày hay sao ? Gerard lạnh lùng lên tiếng từ ngoài cửa buồng tắm .
Stephanie tháo chốt , đẩy cửa bước ra . Anh ta quan sát cô với vẻ hơi tò mò , đôi lông mày nhớn lên :
- Đến là nhanh ! Anh ta đưa mắt lướt nhìn cô từ đầu tới chân - Trông nghiêm chỉnh lắm .
Cô đi qua mặt anh ta , bỏ ngoài tai những lời chứa đầy chất axit . Bàn ăn kề ngay gần cửa sổ mở toang . Ánh mặt trời ùa vào trong phòng . Gió xuân nhẹ nhàng đưa tới hơi muối và tiếng biển - thật là một cảnh hữu tình . Trên bàn giữa những đĩa thức ăn được đậy kín là một bình bông hồng vàng được cắm trong bình pha lê .
Trong lúc cô đang nhìn về phía bàn ăn thì Gerard lên tiếng :
- Tôi đặt ăn sáng cho hai người ăn . Chắc bộ phận phục vụ đang thầm thắc mắc , vì đây là buồng dành cho người độc thân , nhưng họ cũng đủ lịch sự để không hỏi han gì . Tôi tự cho phép mình đặt cho cô bữa ăn sáng kiểu Châu u : nước cam , bánh nướng , cà phê . Tôi hi vọng tôi đoán đúng sở thích của cô .
- Cảm ơn . Tôi không đói .
Anh ta tiến đến phía sau cô , dùng hai bàn tay ấn xuống đôi vai mảnh khảnh , ép cô ngồi xuống ghế như kiểu với một đứa bé vậy .
Trước khi cô kịp vùng đứng dậy , anh ta đã bước đi và đặt trước mặt cô một cốc nước cam. - Cà phê chứ ? Anh ta nhấc cái bình bạc nặng chình chịch rót ra một ít vào ly cho cô . - Kem ? Không . Cô bao giờ cũng dùng cà phê đen thôi , có phải thế không ? Không kem và cả không đường . Tôi nghĩ mình không nhớ sai chứ ?
Đôi mắt của cô chiếu thẳng vào mắt anh ta . Anh mỉm cười nhưng môi vẫn mím chặt.
-Tôi được cái có trí nhớ tốt , không bao giờ quên một điều quan trọng nào . Cái này là một phần quan trọng trong việc rèn luyện nghề nghiệp của tôi .
Chẳng có điều gì có thể bàn cãi với anh ta được , cũng chẳng có thể cầu xin anh ta cho qua chuyện này , đừng có ra tay và bỏ qua sự vấp váp của cô . Vô ích , chắc chắn anh ta vẫn tiếp tục nước cờ của mình , lời cầu xin của cô chỉ làm cho anh ta thêm khoái chí vì đã nắm được gáy của cô . Anh ta trước đây đã không quên và sau này cũng sẽ không quên . Năm năm trước đây cô quen biết anh ta không được lâu nhưng cũng đủ cho cô hiểu về con người của anh ta là một kẻ khắc nghiệt.
Cô thò bàn tay run rẩy cầm lấy ly nước cam . Khách sạn này xưa nay vẫn phục vụ nước cam cho khách trong cốc bằng bạc đổ đầy đá vụn , đây là cung cách phục vụ mà người đầu bếp đã học được khi anh ta ở Mỹ làm việc cho một khách sạn lớn .
- Cô thay đổi nhiều quá đấy ! Gerard tư lự nhận xét khi anh ngồi xuống đối diện với cô . Anh cầm cốc nước cam của mình và nói tiếp - Tất nhiên rồi , năm năm cũng quá lâu , và lúc đó cô chỉ có mười tám , phải vậy không ?
Đôi mắt xanh lơ của Stephanie chăm chú nhìn vào bộ mặt xương xương của anh ta . Anh ta nói lên điều đó bằng một giọng lạnh lùng , nhưng phải chăng anh ta đã thôi không nghĩ đến điều mà anh ta đã nói . Đúng vậy, lúc đó cô chỉ mười tám tuổi , còn quá trẻ không muốn nói là quá non trẻ để có thể chịu đựng nổi sự bùng nổ tai ác của sự việc xảy đến cho cuộc đời cô lúc đó.
- Tôi vẫn tự hỏi không biết cô sẽ như thế nào . Tôi biết cô đã rời Úc, nhưng tôi không hề nghĩ là cô đã tới đây . Thật là ngẫu nhiên kì lạ . Nếu mẹ tôi không nhận được thư của bà Camerton thì tôi sẽ chẳng bao giờ được biết cô ở đâu và như thế nào sau bao năm ? Anh vừa nói vừa nhấm nháp vài ngụm nước cam . Rồi anh ta mở nắp đậy đĩa trứng bạc với cà chua , dùng nĩa lấy trứng ăn.
Stephanie cảm thấy nuốt không trôi , cô đẩy cốc nước cam của mình sang một bên , cầm cái bánh nướng , tẩn mẩn bẻ vụn ra . Ít ra những ngón tay run rẩy của cô cũng còn có việc để làm . Gerard dướng mắt lên , quan sát việc cô đang làm , môi anh ta dẩu lên:
- Cô ăn tí chút đi . Xem ra cô cần thứ đường đậm màu .
- Có thể anh thích thứ đó chứ tôi thì không - Cô bật thốt lên bằng giọng khàn khàn - Yêu cầu ông Tenniel...
- Ông Tenniel ? Anh ta nhắc lại với vẻ châm biếm rõ ràng . Tôi nhớ cô vẫn thường gọi tôi là Gerard cơ mà . Không phải sao ?
Bộ mặt của cô bỗng có một lượng máu nóng nổi lên , cô cúi mặt xuống . Cô nghe tiếng anh ta cười . Cô thiệt muốn ném cái ly cà phê vào cái mặt đáng ghét ấy . Làm sao anh ta có thể ngồi kia, đàng hoàng ăn trứng bạc , ăn bánh mì phết bơ , uống cà phê , nói chuyện mỉa mai , trong khi cô ngồi đây như một phạm nhân cho sự phán quyết ?
Anh ta vẫn máy móc : " Hay cô đã quên rồi !"
Cô chẳng buồn trả lời . Rõ ràng đây chỉ là một câu đầy mỉa mai . Anh ta thừa biết cô chưa hề quên anh ta và có lẽ sẽ không bao giờ quên mối quan hệ thân thiết giữa hai người trước khi cơn ác mộng đó xảy ra . Không còn nghi ngờ gì nữa , tất cả những trò này đều là sự hành hạ có chủ tâm của anh ta . Cái kỹ thuật châm chọc từ từ này chắc anh ta học được trong những năm rèn luyện ở toà án , với những chứng cớ nó sẽ tác động vào cái gì đó nó đang ẩn náu . Giờ anh ta đang là một luật sư bào chữa thành đạt mà qua báo chí thỉnh thoảng cô vẫn thấy tên của anh ta , cô được biết anh ta đã trở về nước Anh . Hồi đó anh ta có nói với cô , anh chỉ đến Úc có một năm để học về một khoá nghiên cứu về hệ thống luật pháp của xứ này . Cô đã nghĩ : về một người có nhiều tham vọng cũng như là một luật sư có tài , anh ta thế nào cũng nhắm vào Luân đôn và kiếm việc tại một văn phòng luật sư có tiếng tại đó . Cô cho rằng đường đi của cô và anh ta khó mà gặp được nhau . Sẽ an toàn ở Wyville , một nơi như cái ao tu tĩnh lặng . Cô đã khoan khoái nghĩ rằng Gerard chẳng có quen ai ở đây . Nhưng ông trời đúng là biết thử thách cho lòng nhẫn nại của cô .
Anh ta đã ăn sáng xong , ngồi ngả lưng lên ghế, tay cầm ly cà phê, lim dim cặp mắt nghiên cứu cô .
Cô cũng ngồi yên trên ghế , hai bàn tay đặt trong lòng , căng thẳng chờ cuộc tấn công . Cô chẳng ăn gì cả , chỉ nhấp vài ngụm nước cam . Cà phê đã nguội mà cô cũng không đủ sức để cầm lên uống .
Gerard mỉm cười , bình thản hỏi cô: " Euan không biết , có phải không ?"
Cô cũng chẳng buồn trả lời , nói ra cái gì cũng bị anh ta dùng để chống lại cô.
Sau khi chờ đợi để biết cô phản ứng thế nào , anh tiếp tục : " Và sau khi nghe tôi kể về cô , chắc chắn anh ta sẽ chẳng muốn quan hệ với cô nữa ."
- Và anh sắp kể cho anh ta nghe chớ gì ? Stephanie hằn học bật ra - Tôi cũng thật ngạc nhiên là thấy anh còn chờ đợi . Sao tối hôm qua không nói ngay đi . Có phải nói ra rồi anh sẽ không còn cơ hội để mà nhìn thấy sự hốt hoảng , hồi hộp của tôi không ? Sẽ không còn cơ hội cho anh khoái trí với trò mèo vờn chuột không ? Mà anh thì lại không muốn mất một cơ hội như vậy . Cái cơ hội được ngồi đấy cười tôi , chọc những mũi kim tẩm thuốc độc vào tôi , bắt tôi nơm nớp lo sợ . Trong khi đó , lúc nào anh cũng hù doạ tôi rằng : sẽ kể hết cho Euan . Tôi cảnh cáo , nếu như anh làm như vậy tôi sẽ rời khỏi đây và sẽ không có cơ hội để gây tổn thương đến tôi , gia đình tôi và nhất là Euan .
Anh ta chăm chú nhìn cô , nét mặt căng thẳng , miệng mím chặt thành một đường thẳng tắp . Năm năm trước đây cô chưa bao giờ nói như vậy với anh , lúc đó cô lúc nào cũng bẽn lẽn và kính sợ anh . Anh không ngừng chiếu đôi mắt xám giễu cợt vào mặt cô , làm cô đỏ mặt và cảm thấy choáng váng . Trước đây cô nghĩ cô đã từng yêu anh , nhưng lúc đó cô còn quá trẻ để hiểu tình yêu là thế nào , hơn nữa cô chỉ cho rằng Gerard lúc đó đùa chơi , không thật tình muốn cái gì lâu dài hay sâu sắc với cô . Hồi đó đôi mắt của anh ta cũng cười cợt , nhưng dù sao trong đó vẫn còn có nét dịu dàng . Ngày nay chúng trở thành sắc nhọn , cứng rắn và lạnh lùng .
- Nhưng cô đã đến đây - anh nói qua đôi môi mím chặt , khinh khỉnh , giọng nhỏ nhẹ như nêu một câu hỏi .
- Không phải vì tôi . Tôi không đến đây để biện hộ cho mình . Tôi chẳng thể ngăn anh kể chuyện cho Euan và mẹ của anh ấy . Mà có lẽ anh nói đúng , giữa tôi với họ mọi chuyện rồi sẽ phải kết thúc thôi . Euan chẳng mong gì có một người vợ dính líu đến vụ án giết người . Nhưng một việc quan trọng như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh tôi , anh Robert. Anh ấy là bác sĩ tại bệnh viện ở đây , cuộc sống của anh ấy là ở đây , nếu mọi chuyện vỡ lở thì sẽ phá hỏng thanh danh và tương lai của anh ấy . Ảnh sẽ bị buộc phải rời khỏi đây, như vậy cuộc sống của ảnh sẽ bị tan vỡ.
Cô đứng lên , hai bàn tay bấm chặt lấy lưng ghế , mặt tái nhợt nhưng kiên quyết :
- Anh không được gây ra chuyện đó cho anh ấy . Tôi sẽ đi khỏi đây . Tôi sẽ không lấy Euan và sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa . Nhưng yêu cầu ...xin anh hứa với tôi là sẽ không nói mọi chuyện lại cho gia đình Cameron nghe cũng như bất cứ ai tại thành phố này.