GERARD TENNIEL chăm chú nhìn cô , trong khi những ngón tay dài của anh ta vẫn gõ vào một bên của thành ghế. Stephanie phập phồng thở , chờ câu trả lời . Cô chắc anh ta sẽ không từ chối cô . Nếu anh ta cứ thế đan lên và làm tung tóe chuyện này ra thì sẽ là quá bất công với Robert và Gwen . Anh ta có thể thù ghét cô nhưng anh ta có cáu giận gì anh cô .
- Cô nói cô sẽ không lấy Cameron và sẽ rời thành phố này , không quay lại đây có đúng không ?
Cô gật đầu , lòng nặng trĩu khi nghĩ tới tương lai .
- Làm sao tôi có thể chắc là cô giữ lời hứa ? Vừa hỏi anh ta vừa mỉm cười , máu của cô tưởng như đông lại . Nụ cười đó chứa đựng cả nhạo báng lẫn khinh thị.
- Cả hai người chúng ta đều biết cô là một người điêu ngoa , xảo quyệt . Thế nhỡ cô cho qua đi một vài tuần , cho đến khi tôi không còn làm vướng chân cô nữa , đến khi đó cô lại quay lại và bám chặt lấy Cameron thì sao ?
- Tôi sẽ không làm như vậy .
- Làm sao mà tôi biết được . Anh ta bảnh đấy chứ , phải không ? Một chàng trai chưa vợ có thể đem lại cho cô đủ thứ mà sự quan tâm nhỏ nhen của cô xưa nay vẫn thường hay để ý tới .
Cô choáng người. - Không đúng , tôi không như vậy , anh nói như vậy là không đúng . Tôi không hề quan tâm tới tiền của Euan , tôi thích anh ấy vì chính anh ấy .
Gerard phá ra cười :
- Cô tưởng rằng tôi tin điều đó ư ? Xưa nay cô chỉ quan tâm tới tiền . Thế vì sao cô khuyến khích Brugress nào ? Một người gấp đôi tuổi cô , bắt đầu hói , nhát như thỏ đế . Nhưng ông ta có tiền có phải thế không ? Ông ta có vai vế , có quyền lực , có một ngôi nhà đẹp . Thậm chí còn có cả một thuyền buồm du lịch nữa . Đối với cô , việc ông ta bốn mươi so với cô có mười tám thì có nghĩa lý gì , có phải thế không ? Thậm chí ông ta đã có vợ rồi .
Đầu của Stephanie cúi gập xuống trên cái cổ cao và gáy . Mặt trời chiếu những vệt sáng vàng trên màu tóc nâu sẫm và thét vàng một mảng má của cô . Người đàn ông ngồi bên kia bàn chăm chú nhìn cô , môi mím chặt , thớ thịt ở cằm giựt còn hơn máy giặt . Anh ta có vẻ không hoàn toàn tự chủ được như anh ta muốn làm cho cô tin như vậy . Cặp mắt xám lóe lên những ánh xúc động , giận dữ hay khinh bỉ hay là cái gì đó pha trộn các thứ tình cảm đó lại với nhau .
- Tôi chẳng có thể nói chuyện với anh . Anh có muốn nghe tôi nói đâu ? Hồi đó cũng vậy , chẳng ai muốn nghe tôi nói , chẳng có ai muốn tin ở tôi . Nhưng sự thật là tôi không hề làm gì để khuyến khích Brugress cả , hoàn toàn không có . Tôi rất buồn thay cho ông ấy , chỉ có vậy thôi . Đâu phải do lỗi của tôi , nếu như...
- Nói từ từ thôi , tôi chẳng muốn nghe cô tự bào chữa cho mình một thôi một hồi như vậy. Chúng ta sẽ trở lại vấn đề này nếu như cô vẫn muốn tôi nghĩ là cô vô tội . Nhưng bất kể là cô có tội hay không , có một điều tôi biết chắc chắn là - Margo Cameron sẽ không muốn cô lấy con trai của bà ta , một kẻ thừa kế của gia đình Cameron .
Gerard thong thả đứng lên , cái thân hình cao cao đầy quyền uy chậm rãi tiến về phía cô .
- Tôi cũng nghĩ là tôi chẳng mong muốn làm tan vỡ cuộc sống của anh cô . Tôi cho rằng , năm năm trước đây , anh cô đã phải chịu đựng đủ rồi . Lúc đó anh ta đang là sinh viên Y khoa có đúng không ? Tôi nhớ là hình như cô có nói với tôi rằng anh ấy đang học năm cuối cùng tại một trong những bệnh viện thực nghiệm ở tại Luân Đôn.
Stephanie yếu ớt gật đầu , trí nhớ của anh ta tốt thật - chẳng quên một tí gì .
- Thật là gay go cho anh cô , phải thi tốt nghiệp vào đúng lúc em gái đang dính líu vào một vụ bê bối bị đưa ra công khai . Tôi chẳng muốn lôi kéo anh ta một lần nữa vào vụ này . Nhưng mặt khác , bà Cameron là mẹ đỡ đầu của tôi . Tôi không thể yên lặng để cô tiến lên lấy con trai của bà ấy . Bà sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi .
- Tôi đã nói rồi , tôi sẽ đi xa - Anh còn muốn gì nữa ? Stephanie cay đắng thốt lên , ngước mắt nhìn anh bằng ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng .
- Ôi, tại sao anh lại tới đây ? Tôi vừa mới bắt đầu vui sống trở lại , tôi tưởng quên được mọi chuyện , vất mọi thứ lại phía sau . Vậy rồi anh xuất hiện ...
Cô gục đầu vùi mặt vào hai bàn tay để che dấu những giọt nước mắt đang trào ra . Trước mắt Gerard cô không muốn khóc . Anh ta không được có cơ hội khoái chí nhìn cô suy sụp. Cách đây năm năm cô đã phải đứng ở trước toà án để làm chứng , trong lúc đó từ ghế ngồi của các luật sư bào chữa, cặp mắt man dại của Gerard dõi theo cô , căm hận cô . Cô có cảm giác như đang bị một con dã thú ẩn nấp đâu đó chăm chú theo dõi , đang tìm cách vồ cô ngã xuống và xé cô ra thành nhiều mảnh .
Cô đã sợ hãi biết chừng nào khi được biết hãng luật sư của anh ta làm việc trong một năm đã nhận lời bào chữa cho bà Violet, điều đó có nghĩa là Gerard sẽ có mặt tại toà án . Trước khi vụ này được đưa ra xử lần cuối cùng để tuyên án , trải qua nhiều tháng dài dằng dặc , cô không được trông thấy anh ta . Chường mặt ra phía phiên toà đã đủ để căng thẳng thần kinh rồi lại thêm đối mặt với Gerard thì quả là quá mức tệ hại.
Tại phiên toà cô đã nói lắp bắp và lầm lẫn và gắng lẩn tránh một cách vô vọng cặp mắt của anh ta . Cô buộc phải nhìn quang cảnh xét xử , phải nghe những chứng cứ đang bị lên án . Cô đâu có ngờ Gerard ngồi đó và nhìn cô bằng cặp mắt khinh bỉ lộ ra ngoài mặt như thế . Trong đó đứng ở vị trí của người làm chứng cô phải chịu đựng hàng mấy giờ liền , phải từ đấu tranh bản thân để giữ cho mình được bình tĩnh , trước hết là để làm chứng sau đó là phải chịu sự thẩm vấn tiếp theo của phía luật sư bên nguyên đang tìm cách nhấn mạnh vào những điểm trong câu chuyện mà cô kể , trong khi đó luật sư bào chữa lại ra sức thủ tiêu những điểm đó đi . Trong suốt thời gian đó , Gerard từ chỗ ngồi của các luật sư bào chữa không ngừng nhìn cô bằng con mắt ác cảm và khinh thị . Đó là điều cô khó chịu đựng được nhắt trong suốt thời gian này .
Cô lấy tay chùi cặp mắt ướt . Trước đây cô đã không quị trước mặt anh ta , thì nay cô cũng sẽ không như vậy .
Lúc này anh ta đã đến gần cô hơn là cô tưởng , ngay sát cạnh cô , vẻ mặt cay nghiệt . - " Nước mắt chẳng có tác dụng gì với tôi đâu , Stephanie "
- Tôi không khóc . - cô nói với giọng hơi khàn khàn .
Anh đưa ngón tay chạm lên mặt cô , đúng vào giọt nước mắt đang chảy kéo ngược trở lên , làm cô giật nảy lên , cô thấy anh ta thè lưỡi liếm đầu ngón tay với vẻ hoài nghi , nếm nước mắt của cô.
Cô trợn trừng nhìn anh ta , bị sốc bởi hành động kì dị này .
- Nước mắt thật - anh công nhận bằng giọng nói bình tĩnh .
- Anh khoái vì điều ấy ư ? Cô cất cao giọng hỏi , gần như nổi xung - Anh muốn tôi phải khóc à? Tôi phiền lòng vì chẳng thể khóc ra hàng xô nước mắt cho con người của anh . Nếu anh đánh tôi thì có thể may ra , mà anh thì lại chưa thử làm điều đó . Anh đã xỉ vả tôi , doạ nạt tôi , nói với tôi như thể tôi ở dưới mức đáng khinh . Tiếp theo đến cái gì nữa đây ? Anh muốn làm gì tôi nào ?
- Đừng có chọc tức tôi - Anh nói và cô không tin vào mắt mình nữa , cô thấy anh đang toét miệng ra cười - cái cười vô duyên và khô khốc.
- Hồi đó tôi còn tưởng cô là một cô bé ngây thơ , mười tám tuổi chưa từng được hôn , mắt xanh lơ mở to như mắt con nít , da mịn như vỏ quả đào . Chúa ơi, tôi cảm thấy cô đẹp và đáng yêu biết bao . Tôi chẳng dám sờ vào người cô , sợ làm cô hoảng hốt và cũng sợ bản thân tôi không tự kiềm chế nổi . Vì tôi muốn cô , tôi muốn cô như quỉ ham muốn , nhưng lại không muốn làm cô sợ hãi. Vì vậy tôi đã phải kiềm nén , đối xử với cô hết sức nhẹ nhàng . Trong khi đó cô lại buông thả mình với gã hói đầu - giọng anh vỡ ra thành một thứ tiếng gầm gừ trong cổ họng - Chúa ơi, cô đã coi tôi như một thằng ngốc . Đôi mắt xám lướt nhanh trên người cô , miệng mím chặt cay nghiệt .
Mặt Stephanie càng thêm nhợt nhạt , cặp mắt xanh lơ mở to tối sẫm lại vì xúc động và bị sốc . Cô đưa một tay về phía anh ta , miệng rung rung .
- Nếu trước đây anh đã thích tôi như thế thì anh đừng làm như vậy với tôi . Đừng có trả thù tôi qua anh của tôi. Tôi sẽ làm mọi việc để anh đừng có làm gì tới ảnh .
Gerard nắm lấy tay cô và giữ nó trong tay mình . Anh cúi xuống nhìn một cách chăm chú , giống như từ trước tới nay anh chưa từng nhìn thấy một bàn tay phụ nữ , lật ngửa rồi lật xấp như kiểu đang xem bói tay cho cô , sắp nói đến tương lai của cô , đoán trước mọi chuyện ghi trên đường sinh mạng của cô . Anh khẽ hỏi bằng một giọng trầm trầm và khàn khàn . " Phải chăng đó là một lời đề nghị ? "
Stephanie run rẩy , gắng sức rút tay về , nhưng anh vẫn nắm chặt không chịu buông. Anh đan ngón tay lồng vào những ngón tay của cô , nắm giữ thật chặt, trong khi đó mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay cô . Anh thầm thì: "Có thể tôi sẽ cân nhắc "
Stephanie cảm thấy bị nghẹt thở: "Cái gì? Anh vừa nói cái gì?"
- Cô thừa biết là tôi nói về cái gì . - Vừa nói anh vừa hạ thấp đầu từ từ xuống.
Stephanie rùng mình vì sợ hãi và vì kích động . Miệng cô khô khốc , lạnh toát, sau đó thì nóng bừng .
Miệng Gerard áp vào da tay cô . Mắt cô nhắm lại , người lảo đảo . Cô rùng mình ghê tởm . Cả đời cô , cô chưa từng được nhận một nụ hôn kì cục đến vậy . Môi anh ta nóng rực một cách khác thường . Đột nhiên cô nhớ lại , năm năm trước đây tại một lễ hội ở nhà Brugess , khi hai người đang nhảy với nhau , anh đã đưa cô ra ngoài vườn chỉ cho cô xem trăng mọc ở Úc . Mặt trăng màu sáng bạc xuyên qua làn sương từ từ bốc lên cao trên bầu trời vang vọng đủ thứ âm thanh . Đêm đó trời nóng , cô dùng một cành đương xỉ để quạt và đứng nghe anh ta vừa chỉ vừa gọi tên từng ngôi sao . Cô hồi hộp , say sưa ngắm nhìn bộ mặt nhìn nghiêng điển trai và mớ tóc màu nâu vàng mềm như tơ của anh . Tim cô đập rộn ràng đến chóng mặt . Lúc đó Gerard nhìn cô và mỉm cười , rồi anh ta hôn tay cô theo cái kiểu anh ta vừa làm với cô : hết sức chậm rãi , đầy cuồng nhiệt và đầy nhục dục , đến nỗi chân cô muốn tan ra thành nước.
Gerard ngẩng đầu lên . Bốn mắt nhìn nhau , cô sực tỉnh , quay trở về với hiện tại . Cô cay đắng nhận thấy cái cách mà anh ta lúc nãy hôn tay cô hoàn toàn không có giống lúc trước . Giờ đây nó mang tính chất sỉ nhục - đó là điều mà trước đấy cô không hề cảm thấy .
- Tôi sẽ câm như hến , Stephanie . Anh nói bằng giọng nhẹ nhàng và từ tốn , mắt vẫn nhìn cô chăm chăm - Với một điều kiện .
Cô đứng chết lặng , chẳng buồn hỏi xem anh ta muốn cái gì . Cứ nhìn vào mắt của anh ta là đủ hiểu , cô đã biết cái điều kiện mà anh ta đang nói tới không cần anh ta phải nói huỵch toẹt ra. Toàn thân cô phản ứng từ chối và trở nên cứng đờ vì căm giận và ghê tởm
- Tôi vẫn muốn cô . Gerard mỉm cười.
Stephanie chưa bao giờ nghĩ rằng nụ cười mỉm lại có thể xúc phạm đến như thế. Anh ta dùng nó như một con dao đâm vào người cô, rồi chăm chú đứng nhìn cô chảy máu - có lẽ bây giờ lại còn hơn trước kia - anh ta nói thêm, vẫn nhìn chòng chọc vào cặp mắt xanh lơ có vẻ khoái chí khi thấy cô không phản ứng được:
- Thực là mỉa mai. Tôi đã rước cô lên bệ thờ. Đúng lúc tôi ở tuổi trưởng thành thì một cô gái rất trẻ , rất ngây thơ đã chinh phục được tôi , thực sự đã chinh phục tôi. Tôi đã xây đắp biết bao mơ mộng lãng mạn về cô. Đó là cơn ngu dại cuối cùng của tôi. Tôi đã 32 tuổi và cũng từng đã có dịp hiểu về đàn bà là thế nào . Mọi cái đó đã đi qua cả rồi và tôi muốn an cư lập nghiệp để lấy vợ . Khi còn ở tuổi đôi mươi, tôi săn đuổi đủ loại phụ nữ đẹp , say đắm , có kinh nghiệm và chỉ lớn hơn tôi. Chàng trai mười tám nào chẳng bị cánh phụ nữ thông thạo chuyện tình dục làm cho điên đầu? Và tôi cũng vậy không loại trừ. Thậm chí lúc đó tôi chẳng thèm để ý đến các cô gái cũng trạc tuổi mình , họ chỉ làm phiền tôi thôi. Sự ngây thơ trong trắng là thứ mà tôi muốn quẳng đi càng nhanh càng tốt. Nhưng đến khi gặp cô thì mọi thứ tôi định ra đó đều hoàn toàn thay đổi , tôi thấy ghê tởm cái thứ phụ nữ hễ có tiếng gọi của đàn ông là sẵn sàng nhảy bổ lên giường. Lúc này tôi thấy rõ ràng là tôi sẽ chỉ lấy một cô gái chưa từng biết qua một người đàn ông nào khác ngoài tôi ra.
Stephanie vẫn đang run rẩy nhưng nỗi tức giận trong cô càng lúc càng bùng lên một cách mãnh liệt.
- Chúa ơi , dựng lên hai chuẩn mực, anh quả là đạo đức giả, hoàn toàn đạo đức giả . Một chuẩn mực cho anh và một chuẩn mực khác cho phụ nữ , có phải thế không ?
Gerard cười gằn:
- Như thế đó . Có thể nói nó là hai chuẩn mực cũng được . Nhưng đó chính là điều tôi nghĩ, tôi muốn... - Anh bỏ dở câu nói , răng cắn vào môi dưới và đứng yên tới hơn một phút, đăm đăm nhìn cô - Thôi được, đừng bận tâm nữa . Tôi đã nói là tôi sẽ thương lượng với cô . Tuỳ cô quyết định : hoặc là đi khỏi nơi đây với tôi và để cho anh cô giữ gìn được cuộc sống thanh bình nơi đây , hoặc là cứ ở lại đây và gánh chịu mọi hậu quả .
Cô xoay mình, run rẩy bước đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ . Một ngày mới lại bắt đầu , mặt trời bắt đầu ló dạng , người xe nối nhịp cùng nhau . Cô muốn sớm rời khỏi nơi này, nếu không anh chị cô sẽ lo ngại không biết đã có chuyện gì xảy ra và lúc này đây cô không còn sức để mà giải thích hay ứng phó bất cứ câu hỏi nào của anh chị . Cô đứng tựa vào bệ cửa sổ , cảm thấy vui mừng vì có chỗ dựa . Cô cất tiếng lên án : "Anh hẳn biết việc anh đang làm là một thứ doạ nạt tống tiền ?
- Tuỳ cô muốn gọi nó là cái gì cũng được , nhưng trước ngày mai cô phải có câu trả lời cho tôi về vấn đề này. Cô hãy nhét điều này vào trong đầu : dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể lấy Euan Cameron được - Nói tới đây anh ngừng lại . Cô cảm thấy đôi mắt của anh ta đang dán chặt vào sau lưng cô, tưởng như chúng đang xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc áo mà thiêu đốt cô như một tia lade đỏ nóng bỏng .
- Cô có yêu anh ta không ? Giọng đay nghiến của anh ta làm thần kinh của cô nhức nhối.
- Điều đó chẳng liên quan gì tới anh .Cô cáu kỉnh bật ra và trong một lúc , yên lặng bao trùm cả căn phòng . Một con mòng biển vụt bay qua cửa sổ . Ánh sáng mặt trời rơi vào phía dưới của đôi cánh trắng đang dang rộng làm cho chúng có vẻ như được thiếp vàng và làm cho con chim có được một vẻ đẹp kì lạ . Vào một lúc khác , có lẽ Stephanie sẽ bị hoàn cảnh xinh đẹp này tác động và mê hoặc . Tâm trí cô sẽ bay bổng , ý nghĩ của cô sẽ được vẻ đẹp thoáng qua này làm cho sáng tỏ . Nhưng hôm nay , cặp mắt của cô đờ đẫn dõi theo hướng bay của con chim , cô còn đang mải suy nghĩ .
Cô sẽ làm gì bây giờ ? Gerard buộc cô lựa chọn : một bên là hạnh phúc của cô , một bên là tương lai của anh cô. Có thật đơn giản là như vậy không nhỉ? Bất kể cô chọn lựa như thế nào, cô cũng sẽ không có hạnh phúc . Điều này có lẽ anh ta nói đúng . Bây giờ Euan sẽ không lấy cô nữa , hơn nữa cô cũng không thể lấy anh dù cho anh có thề nguyện là sẽ không quan tâm tới vụ bê bối liên quan đến quá khứ của cô . Việc Gerard Tenniel đến đây làm cho cô như được đeo kính sáng mắt vậy . Chẳng cần anh ta vạch rõ ra , cô cũng đã hiểu được. Trước đây cô đã tự dối mình , tự cho phép mình vun đắp những ước mơ không tưởng .
Cô chỉ còn cách rời khỏi đây . Làm sao cô giải thích nổi cho Euan hiểu một khi cô đột ngột không muốn gặp anh nữa ? Mọi người đều cho rằng họ sắp lấy nhau . Không thể đột ngột rời xa nhau mà không có một lời giải thích nào , mà dù cô có muốn cắt đứt với anh , Euan cũng không chịu để yên . Anh sẽ đòi hỏi được biết đằng sau nguyên nhân biến đổi tình cảm của cô còn có cái gì khác nữa ? Euan không phải là dạng người dễ dàng bị thuyết phục bằng một vài lý do vớ vẩn nào đấy. Anh là một người vừa sắc sảo vừa không dễ thuyết phục . Không , cô không thể làm như thế được, cô chỉ còn có cách lặng lẽ rời khỏi thành phố này. Euan sẽ bị xúc phạm , sẽ tìm cách dò tìm cô . Robert cũng sẽ ngã ngửa người ra và bị bối rối tợn. Bạn bè cô cũng sẽ đều sửng sốt.
Cô phải ra đi thôi , nhưng chắc chắn là cô sẽ không đi khỏi đây cùng với Gerard . Có thực anh ta nghĩ rằng cô sẽ chịu để cho anh ta doạ nạt , buộc cô phải lên giường cùng với anh ta , khi cô biết anh khinh miệt cô , biết rằng thân xác cô chính là cái giá phải trả cho anh ta để đổi lấy sự yên lặng , chỉ cần nghĩ như vậy thôi, cô cảm thấy quá ư là bẩn thỉu . Cơn buồn nôn đeo chặt lấy cô . Cô từ từ quay người lại , cô đã quyết định rồi .
- Vậy là tôi còn được đến ngày mai , có phải không ? Giọng cô thật lạnh lùng , xa xăm.
Anh nheo mắt nhìn cô. Ánh sáng mặt trời đang rọi vào bộ mặt điển trai của anh ta . Cô nhớ như in hình dáng đó: gò má cao và khắc khổ , sức mạnh của quai hàm và thái đương .Trước đây cô thường ngắm nghía và cũng đã từng ngạc nhiên trước sự phối hợp giữa mái tóc mơ mộng với sức sống này.
- Tôi tự hỏi, không biết trong cái đầu kia đang suy nghĩ cái gi? Anh ta vừa miết dọc ngón tay cái theo quai hàm vừa hỏi với thái độ đăm chiêu - Tôi mong rằng cô không nghĩ tới bất cứ điều gì mà tôi không thích . Tôi chẳng khuyên cô chuồn khỏi thành phố này mà lại không thông báo cho tôi biết. Cặp mắt sắc sảo nắm bắt được ngay nét hoảng hốt thoảng qua trên gương mặt của cô , anh khẽ thốt lên: "Aha, tôi biết ngay cô toan tính như thế mà! - Nụ cười mỉm của anh ta đầy vẻ hăm doạ - Stephanie ạ, điều đó chẳng đem lại cho cô điều tốt nào đâu . Khi tôi phát hiện ra cô phá vỡ sự thoả ước của chúng ta , tôi bắt buộc phải nói mọi chuyện cho nhà Cameron .
Cô nghẹn ngào: "Anh là kẻ khốn nạn" .
- Tôi nghĩ sao thì nói vậy , cho dù đó là điều khốn nạn chăng nữa . Sao , cô thấy thế nào ? Đồng ý không ? Một khi cô đã không giữ lời thì tại sao tôi phải giữ lời cơ chứ ?
- Tôi không thấy anh có thể kiếm chác gì được trong việc này . Tôi sẽ căm thù anh , anh không nhận thấy điều đó sao? - Cô bực bội nói thẳng suy nghĩ của mình. Anh ta mỉm cười tiến về phía cô.
- Năm năm trước đây cô nghĩ thế nào về tình cảm của tôi đối với cô khi mà tôi phát hiện ra người con gái trong trắng ngây thơ mà tôi nâng niu , tôn sùng ấy lại chỉ là một con điếm ?
Từ cuối cùng này chưa hoàn toàn ra khỏi miệng , Gerard đã bị cô tát cho một cái , mạnh đến nỗi đầu của anh ta bật ngửa ra đằng sau và trên má nổi hẳn một vết đỏ sậm . Chỉ đến khi nhìn thấy trong đôi mắt của anh ta có những tia tối sầm cô mới nhận thức được việc cô vừa làm . Lòng bàn tay đau rát . Cô sợ hãi nhìn anh ta , lo rằng anh sắp sửa đánh cô . Lúc này bạo lực bao trùm lấy họ , có nguy cơ lan truyền , không khí thật ngạt thở . Rồi cuối cùng anh ta quay đi, lưng hướng về phía cô , tưởng như anh biết nếu còn đứng đối diện với cô thì có lẽ vì không kiềm chế nổi cô sẽ bị trả giá cho hành động mình vừa mới làm. Stephanie biết, Gerard đang đấu tranh chính bản thân mình . Một phút sau , anh quay người lại, lúc này vết hằn trên má đã nhạt dần. Cặp mắt của anh ta nhìn khiến cô gai cả người .
- Stephanie, đây là lần đầu cũng là lần cuối. Cô không được làm như vậy nữa - Giọng nói khẽ và chậm rãi - Tôi sẽ không tha thứ đâu.
Cô vội vã bước về phía cửa , nhặt cái xắc trong đống bộ đồ mới thay ra rồi nói :
- Tôi phải về kẻo anh chị tôi sẽ...
- Cô có xe phải không ?
Cô gật đầu , tay đã chạm vào cửa .
- Tốt. Tôi đến đây bằng tàu hoả vì muốn tới đây sớm kịp dự lễ hội . Đi bằng xe mất nhiều thì giờ hơn . Nay chúng ta đã có thể dùng xe của cô để trở về Luân Đôn .
- Xe của tôi ư ? Nhưng...
- Chín giờ sáng mai , cô hãy có mặt tại đây. - Anh cắt ngang , phớt lờ sự phản đối cáu kỉnh của cô .
Một lần nữa cô gắng làm cho anh ta biết điều hơn - Anh tính làm như vậy thật ư? Không hề nghĩ đây là một ý tưởng điên khùng à ?
- Ha..haa..Điên khùng ? Phải, có lẽ vậy. Giọng cười đầy cợt nhả và phách lối. Stephanie chưa kịp nói điều gì thì anh ta lại tiếp - Tôi muốn như vậy, Stephanie.Và phải nhớ , đừng có bất kì một ý nghĩ nào dù chỉ là một giây , đến những điều mà tôi không thích.
Cô đưa nhanh bàn tay run rẩy lên mắt, dụi mắt tưởng như đang ở trong một giấc mơ hãi hùng và muốn tỉnh dậy cho mau.
- Gerard , anh phải biết điều chứ . Tôi hiểu tại sao anh không thể để cho tôi lấy Euan . Tôi quả là ngốc khi nghĩ mình có thể làm được chuyện đó . Tôi cũng không muốn xúc phạm tới gia đình nhà Cameron bằng cách lôi kéo họ dính vào một vụ bê bối đã qua. Nhưng doạ nạt thế này thì thật là quá quắt lắm. Tại sao anh dám làm như vậy? Tại sao anh lại nỡ đan tâm ?
Cô nhìn thấy đôi mắt xám của anh ta long lanh , cánh mũi nở to ra.
- Cô không ngây thơ đến nỗi như vậy chứ ?
Vừa nói anh ta vừa thò một ngón tay ra , hạ thấp dần xuống phía cổ cô . Cô choáng người nghĩ rằng anh sắp sửa đánh cô .
- Cứ cho rằng tôi có một ham muốn cần được thoả mãn đi, hay là một món nợ cũ chưa đòi cần được đòi về . Cô đã nhẫn tâm lợi dụng tôi để che chắn vụ án dơ bẩn giữa cô và Brugress...
- Không phải, không đúng!
Gerard lờ đi như không nghe thấy tiếng la của cô.
- Và giờ đây đến lượt tôi, tôi đang lợi dụng cô . Thế mới gọi là công bằng chứ, có phải không ?
Stephanie nhắm chặt đôi mắt, rồi thở dài nặng nề. Anh ta đúng là điên thật rồi. Nhưng lúc này cô đang nằm trong tình trạng cá trên thớt, cô không thể thoát khỏi tình trạng này khi mà cô muốn những người yêu mến của cô không bị ảnh hưởng.
- Anh nghĩ xem, làm sao tôi có thể ra đi vào cái thời điểm mà anh nói được ? Việc làm của tôi sẽ ra sao?
- Theo tôi biết thì tình trạng thất nghiệp ở đây khá cao , họ có thể tìm ngay được người thay cô chẳng có khó khăn gì.
Cô đưa ra một lập luận khác: "Nhưng còn anh tôi, tôi sẽ nói sao với anh tôi bây giờ? Gerard, anh suy nghĩ chẳng thấu đáo . Thiên hạ có ai đóng vali rời bỏ nhà ra đi mà chẳng có một lý do nào hợp lý. Anh tôi lại là người cho tôi ở chung. Căn nhà tôi sẽ ra sao? Mọi thứ trong căn nhà đó sẽ làm sao ? Anh tôi sẽ thắc mắc : tại sao tôi lại bỏ đi và đi đâu?
Anh ta nở một nụ cười giễu cợt vẻ khinh khỉnh: "Thì cô hãy nghĩ ra một lí do gì đó, cô có nhiều sáng kiến lắm mà!"
Cô trợn mắt nhìn anh ta, miệng lẩm bẩm: " Trời đánh thánh vật anh đi".
- Cô cứ bảo với anh cô là cô yêu tôi đến phát cuồng lên và chúng ta sẽ chung sống với nhau. Anh ta trắng trợn gợi ý, cô đỏ bừng mặt , gắng từ tốn :
- Anh ấy sẽ không tin đâu. Anh tôi biết rõ tôi không phải là loại người như vậy.
- Rõ ràng anh cô còn chưa rõ lắm về con người của cô. Mà không chừng anh cô hiểu rõ hơn là tôi tưởng . Cô cứ nói với anh ấy là tôi giàu có , tôi có thể cho cô cả quả đất này . Điều đó sẽ thuyết phục được anh của cô.
Stephanie se sẽ thở dài: "Gerard, hãy nghe tôi nói đã..."Cô đặt bàn tay lên cánh tay anh ta . Gerard đưa mắt nhìn theo bàn tay của cô , mi mắt sụp xuống.
- Gerard , hãy nói thật đi . Phải chăng anh định đùa ác với tôi ? Phải chăng đây là một thú chọc phá kéo dài ? Năm năm là một thời gian khá dài , làm sao anh có thể nuôi dưỡng mối thù hận ấy với tôi trong suốt ngần ấy năm ? Lạy chúa , tôi thậm chí đã quên cả tên của anh luôn rồi.
Lẽ ra cô không nên nói như vậy. Đôi mắt xám trở nên sôi xục, quắc lên , miệng anh ta mím chặt và bạnh ra: "Vậy thì cô sẽ không bao giờ được tha thứ nữa . Cô chỉ còn mỗi một con đường. Do vậy, tôi báo cho cô biết, ngày mai , đúng chín giờ sáng cô phải có mặt tại đây."
Anh ta mở toang cửa và cô từ từ bước ra , vừa đi vừa ngoái lại , cố gắng phản đối: "Gerard , tôi...."
Anh ta sập cửa ngay trước mặt cô, cô ngây ra nhìn cánh cửa láng bóng. Không thể như thế này được! Anh ta không thể làm như thế được! Là luật sư bào chữa, anh ta sống bằng pháp luật. Vậy mà anh ta dám lạnh lùng doạ nạt ép buộc cô phải trao thân cho anh ta để đổi lấy sự yên lặng.
Nếu cô báo cảnh sát thì thế nào ? Anh ta sẽ phải vào tù. Cô bắt đầu chậm rãi bước dọc hành lang trải thảm đi về phía thang máy .
Không. Anh ta sẽ không đi vào tù, tất nhiên là vậy. Vậy cô sẽ thu được kết quả gì? Cảnh sát có tin cô hay không? Cô là người năm năm trước đây đã từng dính líu đến một vụ án chẳng hay ho gì. Nếu cảnh sát đào bới sâu về cô, họ sẽ nhanh chóng moi ra những chi tiết về vụ án giết người đó : những lời buộc tội cô, những tai tiếng mà cô phải chịu đựng tại phiên toà đó. Gerard đang là một luật sư bào chữa có tiếng tăm, rất thành đạt và rất được vị nể. Trong hai người, ai sẽ là người được cảnh sát tin? Nếu cô đem câu chuyện của mình nói toạc ra, thứ mà cô gặt hái được sẽ chỉ là toàn thành phố này sẽ biết rõ điều bí mật trong quá khứ của cô. Robert chỉ còn có cách bỏ công việc ở đây mà đi. Euan và gia đình của anh sẽ bị chìm ngập trong bê bối. Và chính cô là người có lỗi vì đã gây ra tất cả những chuyện đó .
Khi Stephanie bước ra khỏi thang máy, cô mau mắn đi lẫn vào trong mớ khách đang đi nhanh ra xe chờ ở ngoài cửa . Nhân viên trực đang bận tíu tít nên chẳng chú ý gì đến cô . Cô đi dọc phố ven bờ biển đến nơi để xe của mình , mắt dõi theo làn nước biển đang trườn lên bãi cát. Hôm nay trời đẹp trong xanh, nước biển cũng đang phản chiếu màu xanh thăm thẳm đó .
Cô sẽ nói gì với anh chị của cô ? Cô chẳng thể nào đối mặt với họ để nói chuyện được, đơn giản là cô không muốn nói dối khi họ hỏi han , quan tâm tới cuộc sống của cô...và đây là điều mà cô lo sợ nhất.
Mười phút sau cô có mặt tại nhà, may mắn anh chị cô vẫn chưa thức dậy. Stephanie nhẹ nhàng đi vào căn hộ của mình và nghĩ cách giải quyết nhưng nghĩ mãi cũng vẫn không tìm ra được lối thoát, cô chỉ còn cách viết cho Robert một lá thư. Gerard nói đúng - điều cô có thể làm cho anh cô tin được là phải nói cô yêu Gerad và ra đi cùng với anh ta. Euan sẽ bị xúc phạm ghê gớm. Stephanie mắt nhoà lệ. Anh ấy sẽ nghĩ về cô ra sao đây? Nhưng sau khi đọc lá thư cô để lại, dù cho thái độ của anh ấy có gay gắt cũng không tệ hại đến nỗi nếu anh ấy nghe được toàn bộ về vụ án trong đó có dính líu đến cô.
Chẳng lẽ cả đời cô sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi cái quá khứ đen tối này hay sao ? Khi cô sắp học xong bậc trung cấp , cha mẹ cô đã dẫn cô đi Úc thăm chị của cô đã lập gia đình bên đó được bốn năm . Họ dự định sẽ ở đó khoảng một năm và cũng có thể là lâu hơn . Được tin, Stephanie vui sướng vô cùng, cô chưa từng được đi đâu xa hơn nước Pháp. Thế mà lại sắp được bay đi gần như là vòng quanh thế giới, sẽ được hạ xuống những nơi kì diệu mà tên của chúng như được xếp thành một chuỗi đá quí óng ánh : Singapore , Bali , Bangkok, Hongkong. Thực là một cuộc du lịch kì thú.
Để chuẩn bị cho cuộc đi chơi này , ba mẹ cô đã phải chờ cho cô thi xong tốt nghiệp. Nhân viên hãng du lịch sẵn sàng lập cho họ một lịch trình du lịch và sẽ đặt khách sạn cũng như vé máy bay. Robert sẽ làm việc suốt mùa hè , anh đã nhận một việc làm bán thời gian tại một trại hè . Hơn nữa thường ngày anh cũng ít khi ở nhà , để có thể tập trung vào việc học hành và nghiên cứu , anh đã chọn tìm một kí túc xá ở ngay sát bệnh viện Luân Đôn nơi anh thực tập. Do đó ba mẹ cô cũng không có gì phải lo lắng cho Robert.
Chỉ tới khi đặt chân đến Úc, họ mới nhận ra rằng sự có mặt của Stephanie đã gây cho con gái và con rể của họ những sự lúng túng. Tất nhiên Andrew rất vui mừng khi được gặp em gái, vì lúc chia tay nhau trước đây Stephanie vẫn còn là một cô bé , nay sau bốn năm, mọi sự đều thay đổi. Căn nhà của chị cô có ba phòng. Một phòng là vợ chồng chị cô ở, một phòng là dành cho hai đứa bé sinh đôi con của anh chị, phòng còn lại họ dành cho ba mẹ cô.
Andrew do dự hỏi em gái: "Stevie , ngủ trên đi văng phòng khách , em thấy thế nào?"
Tất nhiên Stephanie trả lời được thế đàng hoàng chán . Nhưng trong không gian chật hẹp của ngôi nhà chỉ có một phòng khách rộng tách biệt khỏi ba phòng ngủ nhỏ, Andrew thấy ngay là khi phải dùng đi văng làm giường ngủ, cuộc sống của em gái cô sẽ bị phiền hà. Phil , chồng cô hàng ngày phải đi làm từ tờ mờ sáng nếu như lỡ anh quên thứ gì ở phòng khách , là anh ấy phải nhón chân rón rén bước vào trong phòng khách tối om để tìm kiếm, có thể vấp cả vào ghế .
Stephanie lặng thinh không nói gì với mẹ , nhưng cô bắt đầu nghĩ đến việc phải tìm việc làm và một chỗ nào đó để sống riêng. Cô không thể cứ chiếm cái đi-văng trong phòng khách suốt một năm ròng. Nhưng nếu cô ngỏ ý muốn trở về nước Anh . Tất bố mẹ cô cũng sẽ theo cô về . Ông bà không muốn để cô sống cô đơn một mình , cách xa họ ở mãi tít đầu bên kia thế giới.
Cô bắt đầu đọc những mẩu thông báo trên các báo và ngay lập tức đã tìm thấy một việc làm giúp một bà mẹ ở một trang trại trong vùng Queensland, chỉ cách nhà của chị cô có năm mươi dặm . Ở đó cô có căn phòng cho riêng mình , được nuôi ăn và lần đầu tiên trong đời cô tự mình làm ra tiền lương. Cô đưa cho ba me xem thông báo đó . Hai người đồng ý . Vài ngày sau anh rể cô lái xe đưa cô đến gặp bà Brugess. Mới gặp, Stephanie đã thích ngay bà ta. Giờ đây thật khó tin . Ngay hồi đó cô cũng đã sớm cảm thấy , nếu muốn, bà ta có thể có một hành động làm thất vọng bất cứ người nào mà bà ta gặp . Tuy nhiên bà ta chắc không đến nỗi làm mất lý trí.
Stephanie đã choáng mắt trước cảnh đẹp đẽ và xa xỉ của ngôi nhà cũng như đất đai thắng cảnh cò bay của trang trại . Cô sửng sốt trước vẻ đẹp của nơi này. Bà Brugess khoái trá nhìn cặp mắt mở to vì ngạc nhiên của cô và có lẽ vì thế bà đồng ý nhận Stephanie vào làm việc cho bà ta. Bà Brugess có hai con nhỏ: Matt lên năm , Ela lên bảy. Ngay lần đầu tiên gặp hai đứa bé , Stephanie cảm thấy hai đứa nhỏ có vẻ gì kì quặc , chúng không hiếu động tuy xử sự lễ phép , nhưng tỏ vẻ rất căng thẳng, đặc biệt là đối với mẹ chúng . Lúc đó cô đã ngây thơ tin rằng có lẽ do bà chủ quá nghiêm khắc với các con.
Lần đi diện kiến đầu tiên này cô chưa được gặp ông chủ. Bà chủ cho biết ông ta đang bận công việc ở xa nhà . Cô được biết chồng bà chủ là một người giàu có , ông ta có nhiều trang trại lớn, một nhà máy đường và còn là một thành viên nổi tiếng của xã hội .
Bà chủ là một người đàn bà rất đẹp, tuy đã xấp xỉ ba mươi nhưng trông còn rất trẻ , làn da mịn màng rám nắng, cặp mắt màu ngọc thạch xám nhạt, tóc màu nâu vàng ngà sáng trắng vì những buổi tắm nắng kéo dài hàng giờ liền . Bà ta mặc quần áo rất sang và đẹp. Rõ ràng ông chồng đã cung cấp đầy đủ mọi thứ những gì bà ta muốn. Đôi cổ tay gầy guộc của bà đeo đầy vòng, các ngón tay đầy nhẫn lấp lánh. Mới gặp lần đầu tiên nên cô thận trọng trong việc nhận xét về bà, còn Phil khi lái xe đưa cô về nhà đã bình luận:
- Đã bao giờ em được thấy lắm thứ lỉnh kỉnh đắt tiền đeo trên người một mụ đàn bà đến như thế chưa? Lạ nhỉ, bao nhiêu thứ ấy đè nặng trên người mà bà ta vẫn có thể đi lại được .
Stephanie do dự thừa nhận :
- Đúng là bà ấy có đeo nhiều đồ nữ trang thật.
- Nhiều ư ? Bà ta kêu xủng xoẻng lên vì chúng đấy cô em ạ! Biết bao nhiêu là tiền mà chẳng được tích sự gì. Nào ai quan tâm tới bả? Nhưng bà ta đối xử đúng mực với em thì dù bà ta có đội cái mũ của vua Mông Cổ vĩ đại ở trên đầu đi nữa anh vẫn chấp nhận như thường.
Nói xong Phil quay sang cô nhăn nhở cười , hàm răng trắng lấp lánh . Anh ta là người Úc đã hai đời , mặc dù vẫn thấy rõ là con cháu của những người Anh tới đây lập nghiệp. Khi trở về nước Anh để tìm hiểu tổ tiên và họ hàng mình , Phil đã gặp và yêu chị của cô. Cho tới tận bây giờ , chị cô vẫn cẩn thận tính thời gian bỏ ra hàng ngày để phơi nắng , còn Phil đâu có cần , từ ngày mới đẻ anh đã được thừa hưởng làn da rám nắng rồi.
- Thế nào ? Em có chắc làm việc được ở đó không ? - Tối hôm ấy , Andrew lo lắng hỏi em gái - Năm mươi dặm cũng chẳng cách đấy bao nhiêu nhưng đối với em lần đầu tiên sống xa gia đình thì có thể là xa đấy. Nếu em thấy cần tới anh chị, em chỉ cần nhấc điện thoại lên là anh chị sẽ đến đón em về ngay.
Đương nhiên Stephanie hơi cảm thấy lo âu , nhưng ngay ngày đầu tiên nhận việc ở Sweetwater cô đã được gặp Theo Brugess và trước thái độ điềm đạm , lịch sự của ông ta , cô đã thấy yên tâm. Ông ta đáng tuổi làm bố cô . Một người đàn ông ngoài tứ tuần có vẻ béo ra, đầu bắt đầu hói và tóc ngả màu bạc. Thấy cô còn quá trẻ , ông ta có vẻ không được thoải mái.
- Cô trẻ tuổi hơn là tôi nghĩ. Cô có chắc cô sẽ làm việc nổi không? Các con tôi cần được quản lý chặt.
- Thưa ông , các em có vẻ rất ngoan , tôi tin tôi và các em có thể hoà thuận với nhau được . Và bà nhà thì thật đáng mến .
Cô thấy ông ta mỉm cười khi nghe thấy cô nhận xét như thế. Nhưng trông mặt ông ta cô lại thấy vẻ lo âu . Điều này làm cho cô vừa ngạc nhiên vừa băn khoăn . Tại sao ông ta lại có vẻ lo buồn như vậy nhỉ?
Ông ta khẽ thở dài rồi nhún vai:
- Thôi được để rồi xem sao.
Một mặt, cuộc nói chuyện với ông làm cô nản lòng , cô cảm thấy việc làm ở đây chẳng có vẻ gì chắc chắn nhưng cô lại thấy mến ông. Ông ấy đã tham gia vào công việc của cô một phần không nhỏ. Hay là cô tưởng tượng ra như vậy. Sau khi gặp ông ta , cô biết rằng cô chẳng có điều gì phải lo lắng từ phía ông. Tất cả những lời của Andrew về cách phản ứng như thế nào khi ông chủ muốn tìm cách tấn công đều có thể cho qua được .
Một tuần sau , cô đã gặp Gerard Tenniel. Anh ta là anh em họ với bà Brugess, là một luật sư trẻ đã đến Úc được một năm theo kế hoạch trao đổi học tập. Anh ta đang làm việc tại một văn phòng luật sư nổi tiếng. Làm đủ mọi việc dưới sự hướng dẫn của một luật sư thâm niên , nhằm tìm hiểu hoạt động hệ thống pháp luật Úc. Anh được hưởng lương tùy theo công việc , việc thì nhiều nhưng lương chẳng bao nhiêu. Cái chính là học hỏi kinh nghiệm . Tối hôm đó , Gerard không sao rời mắt khỏi Stephanie được . Sau bữa ăn , anh đã đưa cô ra một góc của sân thượng để cô ngắm sao và mời cô ngày mai đi ăn tối với anh ta .
Lúc đó cô vừa tròn mười tám tuổi. Anh ta vừa làm cô sợ lại vừa kích thích cô. Anh quả là người đàn ông đẹp nhất mà cô chưa từng thấy với bộ quần áo sẫm và cái mặt điển trai có mái tóc mềm như tơ đã rám nắng , cặp mắt vừa bí ẩn vừa săn đón. Ngay từ phút đầu tiên anh đã làm cho đầu óc cô quay cuồng . Cô chẳng biết nói gì . Trong khi anh nói cô chỉ ngồi lặng im nghe , tay chống cằm . Cô đã hứa sẽ viết thư cho Lee, cô bạn thân nhất ở trường trung học - hiện đang học đại học ở Bristol và các bức thư này chẳng mấy chốc chỉ còn nói về Gerard. Rõ ràng Lee chẳng tin được lấy một nửa những gì cô kể trong thư và nói toạc ra như vậy, thậm chí còn chế diễu trí tưởng tượng ngông cuồng của cô . Stephanie liền gửi cho bạn những bức ảnh của cô với anh. Lúc thì bơi lội , lúc thì khiêu vũ hoặc tắm nắng .
Thời gian cô chìm đắm trong sự chăm sóc trìu mến của anh, cô không hay rằng bà chủ không hề ưa thích cô . Nhưng rồi dần , cô cũng nhận thấy những chuyện khác lạ ở quanh mình. Bà Theo đã khác trước, tính tình thất thường và ủ rũ, vừa mới cười nói vui vẻ, một phút sau đã trở thành hung dữ , hoặc hận thù, thậm chí đồng thời cả hai. Bây giờ cô đã hiểu tại sao hai đứa bé lại căng thăng khi ở bên mẹ . Chúng chẳng bao giờ biết được mẹ chúng sẽ đối xử với chúng ra sao . Có lúc bà ta ôm ấp hôn chúng và xem là của báu nhưng một phút sau bà đã đánh chúng thật tàn ác . Thậm chí có lần làm toé máu vì một trong những chiếc nhẫn của bà đã chạm vào má của đứa bé.
Stephanie tự nhủ phải trông nom bọn chúng cẩn thận hơn. Cô tìm mọi cách không bao giờ để chúng một mình bên mẹ . Cô chỉ đi chơi với Gerard khi lũ trẻ cùng đi với cô . Buổi tối, vì đã có bố ở bên chúng , cô có thể yên tâm đi gặp anh.
Lúc đầu ông chủ không để lộ ra điều gì với cô . Ông là một người kín đáo thông minh, chu đáo và biết tự kiềm chế. Chỉ tới khi xảy ra chuyện vợ ông ta làm rách má của con, ông ta mới nói bóng gió rằng vợ mình không hoàn toàn được bình thường, hơn nữa ông ta còn cố gắng che đậy bằng những từ hiền lành nhất, không làm cho Stephanie quá hoảng sợ.
- Vợ tôi bị căng thẳng cao độ . Bà ấy dễ bực bội nên không để bọn trẻ gặp mẹ nhiều. Đôi khi chúng làm mẹ nổi cáu và...Ông ta mỉm cười vẻ không thoải mái - Cô biết đấy, các bà mẹ đôi khi hơi cáu kỉnh . Cô sẽ luôn để ý tới bọn trẻ nha, được không cô ?
Từ đó ông ta giành nhiều thì giờ hơn cho các con. Thỉnh thoảng buổi chiều ông ta bỏ công việc để cùng các con bơi lội. Cùng với Stephanie ông ta chơi đùa với bọn trẻ trong bể bơi , ném chuyền cho nhau quả bóng cao su, cưỡi phao thay ngựa rồi lấy tay đánh vào quả cao su to. Tất cả cùng chơi đùa ầm ĩ, thoải mái y như trẻ con: té nước, la hét, cười đùa . Cũng như bọn trẻ , ông đã nhanh chóng gọi cô là Stevie.
Theo Brugess là một ông bố hết lòng vì con, ông yêu hai đứa như nhau và chúng cũng yêu ông vô cùng. Nhìn thấy bố con của ông sung sướng ở bên nhau khi mẹ chúng không có mặt ở đó , cô hiểu rằng bà vợ của ông chủ có một điều gì đó không được bình thường.
Violet có một số hầu gái để làm những việc lặt vặt trong nhà, và tất nhiên có cả một người nấu bếp để làm các bữa ăn... Bà ta ưa tiếp đãi khách linh đình, thích lái chiếc xe hơi đắt tiền đi chơi loanh quanh , phóng rất nhanh làm cho cô muốn đứng tim khi cô cùng lũ trẻ. Matt nhợt nhạt đến tận chân tóc , hai tay bám chặt ghế ngồi , Elnora tái xanh tái xám thì thào bên tai cô: "Chị ơi, em muốn nôn quá." Đôi khi mẹ chúng cười và cho xe đi chậm lại, hoặc dừng xe cho con bé xuống đi bộ cho đỡ chóng mặt nhưng cũng có khi bà ta nguyền rủa và tiếp tục cho nhanh ga làm cho chiếc xe gầm lên lao vọt đi cho tới khi cô bé không chịu nổi nôn ra bà ta mới cho xe quay về và điên cuồng đánh đập con trong khi con bé đang run rẩy. Nếu lúc đó cô có nói một lời hay có một hành động can thiệp thì bà ta sẽ bắt đầu la hét gọi cô bằng đủ thứ tên tục, chửi rủa cô bằng những từ mà cô chưa từng nghe ai nói tới bao giờ và chỉ từng nhìn thấy nó được viết ở trên tường. Cô sững sờ kinh hoàng, chẳng còn làm được gì đành bỏ đi chỗ khác.
Đỉnh cao của cơn cuồng nộ xảy ra vào một buổi sáng sau đêm lễ hội tổ chức tại trang trại láng giềng. Tối hôm đó Staphanie đã nhảy hàng giờ với Gerard. cô tưởng như mình đang sống trong một thế giới khác. Sáng hôm sau niềm hạnh phúc dạt dào còn đang hiện rõ trên mặt Stephahie , Viola bỗng đến bên cô và bắt đầu tấn công cô:
- Tôi không muốn cô bám đít anh ta như vậy , nghe rõ chưa? Anh ta đâu có để mắt đến một cô học trò như cô. Anh ta là người từng trải , rành đời. Đúng là Cô đã làm phiền anh ấy , tối hôm qua tôi thấy anh ấy chẳng còn biết xử sự ra sao nữa . Anh ấy muốn nhảy với Tôi nhưng cô cứ bám chặt cổ anh ấy . Nếu tôi còn thấy Cô bám víu Gerard , cô sẽ bị bắn chết đấy !
Stephanie sai lầm ở chỗ đã phản đối , tranh cãi với bà ta . Cô kinh hoàng trước những lời vừa mới được nghe. Lúc này mặt bà ta méo mó , điên cuồng . Bà ta không còn tự chủ được nữa , và đột nhiên Stephanie hiểu ra rằng Viola ghen dữ dội với cô. Bà ta đã âm thầm yêu anh. Bà ta hết sức đau lòng vì thấy anh ấy thay vì đeo đuổi bà lại hết sức quan tâm đến cô gái trông nom các con của bà.
Khi sắc đẹp và nước son hiền hoà đã được lột sạch khỏi bộ mặt của bà chủ, Stephanie thấy sừng sững trước mặt mình một người đàn bà khác hẳn đang nhìn trợn trừng vào cô , mặt méo xệch , hung dữ và đáng sợ . Mức độ doạ nạt ngày càng tăng.
- Cô không được gặp anh ấy nữa! Anh ta đến đây là để gặp tôi chứ đâu phải gặp cô. Để cho anh ấy yên, cô hiểu chưa? Để cho anh ấy yên. Regard là của tôi! Rõ chưa?
Khi thấy cô sững sờ, Viola nổi cơn điên cuồng đánh cô. Cô muốn chạy đi nhưng vô tình vấp phải chân của bà ta, ngã sõng xoài lên thảm. Viola liền đá vào sườn cô, cô quằn quại đau đớn rên lên. Lúc đó cửa bỗng mật mở, ông chủ chạy vào trong phòng, mặt nhợt nhạt hoảng sợ. Ông ta đẩy vợ ra xa khỏi cô gái rồi quỳ xuống, luồn tay xuống dưới đỡ cô lên.
- Lạy chúa, Stephanie. Cô bị đánh ư? Bà ta làm gì cô thế này? Tôi rất đau lòng. Thôi cô bé thân yêu, đừng có khóc nữa.
Ông đưa bàn tay run rẩy chải mớ tóc rối bù của cô và vuốt ve tóc cô.
- Đừng khóc nữa, tình yêu bé nhỏ của tôi. Từ nay tôi sẽ không để bà ấy đến gần cô nữa.
Nói xong ông hôn nhẹ lên trán cô. Chuyện ông chủ quý mến cô chẳng phải là điều bí mật nhưng cô vẫn lạnh toát cả người trước giọng nói dịu dàng của ông ta.
- Tình yêu bé nhỏ tội nghiệp của tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ để bà ấy đi ra ngoài nữa. Gần đây bà ấy càng ngày càng trầm trọng hơn, nhưng tôi hi vọng rằng...
Stephanie đã ngắt lời ông ta bằng một tiếng hét bất ngờ bật ra khỏi cổ họng. Qua vai ông chủ, cô thấy vợ ông cầm một khẩu súng lục, hoàn toàn điên cuồng, mặt hung bạo, méo xệch. Ngay cả trong những cơn ác mộng, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt nào đáng sợ như vậy.
Khẩu súng trong tay Viola là của ông chủ. Ông vẫn thường để trong ngăn kéo có khoá cửa tủ đầu giường mình để đề phòng có trộm đột nhập ban đêm. Có trời mới biết tại sao Viola lại lấy được khẩu súng này ra. Có lẽ bà ta đã phá khoá.
Theo Brugress quay lại nhìn và cứng người vì sợ. Viola phá ra cười rũ rượi:
- Ồ, bây giờ mày sợ rồi phải không?
Bà ta vẫn vung vẩy khẩu súng về phía họ, tiếp tục cười the thé và điên loạn.
- Vậy là mày lại một lần nữa muốn tống tao vào trại thương điên có phải không ? Cả đời mày cũng sẽ chẳng làm nổi đâu. Tao sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi đó nữa. Không bao giờ mày nghe thấy không ! Tao đâu có điên. Tao không có trục trặc gì cả. Chính mày muốn gây sự với tao, cốt là để mày chiếm được nó, cái con chó cái quỷ quyệt này. Sao mà nó khéo làm vậy. Gerard chạy theo nó, bây giờ lại đến lượt này. Nó đến phải chết ngộp ở trên giường vì có hai đứa chúng mày ở hai bên.
- Viola, em nói loạn rồi. Nghe anh nói đã - Theo Brugress nói thận trọng và từ từ đứng lên.
- Nghe mày nói tao mệt lắm. Thôi vĩnh biệt!
Mất vài giây Stephanie chẳng dám tin vào cái việc mới xảy ra, cô vẫn nằm phủ phục và run rẩy, tai vẫn còn đang ù đi vì tiếng súng nổ. Ông chủ ngã đỡ ngang người cô, người ông đè dí người cô xuống. Violet oai vệ bước qua cả hai người, khẩu súng vẫn lăm lăm chĩa ra và lần này nó hướng về phía Stephanie. Ngón tay bà ta từ từ kéo có súng trong khi bà ta cười ha hả trong sự kinh hoàng của cô.
Stephanie ngất đi, khi tỉnh dậy cô thấy mình như đang trôi nổi giữa dòng nước xoáy.
GERARD TENNIEL chăm chú nhìn cô , trong khi những ngón tay dài của anh ta vẫn gõ vào một bên của thành ghế. Stephanie phập phồng thở , chờ câu trả lời . Cô chắc anh ta sẽ không từ chối cô . Nếu anh ta cứ thế đan lên và làm tung tóe chuyện này ra thì sẽ là quá bất công với Robert và Gwen . Anh ta có thể thù ghét cô nhưng anh ta có cáu giận gì anh cô .
- Cô nói cô sẽ không lấy Cameron và sẽ rời thành phố này , không quay lại đây có đúng không ?
Cô gật đầu , lòng nặng trĩu khi nghĩ tới tương lai .
- Làm sao tôi có thể chắc là cô giữ lời hứa ? Vừa hỏi anh ta vừa mỉm cười , máu của cô tưởng như đông lại . Nụ cười đó chứa đựng cả nhạo báng lẫn khinh thị.
- Cả hai người chúng ta đều biết cô là một người điêu ngoa , xảo quyệt . Thế nhỡ cô cho qua đi một vài tuần , cho đến khi tôi không còn làm vướng chân cô nữa , đến khi đó cô lại quay lại và bám chặt lấy Cameron thì sao ?
- Tôi sẽ không làm như vậy .
- Làm sao mà tôi biết được . Anh ta bảnh đấy chứ , phải không ? Một chàng trai chưa vợ có thể đem lại cho cô đủ thứ mà sự quan tâm nhỏ nhen của cô xưa nay vẫn thường hay để ý tới .
Cô choáng người. - Không đúng , tôi không như vậy , anh nói như vậy là không đúng . Tôi không hề quan tâm tới tiền của Euan , tôi thích anh ấy vì chính anh ấy .
Gerard phá ra cười :
- Cô tưởng rằng tôi tin điều đó ư ? Xưa nay cô chỉ quan tâm tới tiền . Thế vì sao cô khuyến khích Brugress nào ? Một người gấp đôi tuổi cô , bắt đầu hói , nhát như thỏ đế . Nhưng ông ta có tiền có phải thế không ? Ông ta có vai vế , có quyền lực , có một ngôi nhà đẹp . Thậm chí còn có cả một thuyền buồm du lịch nữa . Đối với cô , việc ông ta bốn mươi so với cô có mười tám thì có nghĩa lý gì , có phải thế không ? Thậm chí ông ta đã có vợ rồi .
Đầu của Stephanie cúi gập xuống trên cái cổ cao và gáy . Mặt trời chiếu những vệt sáng vàng trên màu tóc nâu sẫm và thét vàng một mảng má của cô . Người đàn ông ngồi bên kia bàn chăm chú nhìn cô , môi mím chặt , thớ thịt ở cằm giựt còn hơn máy giặt . Anh ta có vẻ không hoàn toàn tự chủ được như anh ta muốn làm cho cô tin như vậy . Cặp mắt xám lóe lên những ánh xúc động , giận dữ hay khinh bỉ hay là cái gì đó pha trộn các thứ tình cảm đó lại với nhau .
- Tôi chẳng có thể nói chuyện với anh . Anh có muốn nghe tôi nói đâu ? Hồi đó cũng vậy , chẳng ai muốn nghe tôi nói , chẳng có ai muốn tin ở tôi . Nhưng sự thật là tôi không hề làm gì để khuyến khích Brugress cả , hoàn toàn không có . Tôi rất buồn thay cho ông ấy , chỉ có vậy thôi . Đâu phải do lỗi của tôi , nếu như...
- Nói từ từ thôi , tôi chẳng muốn nghe cô tự bào chữa cho mình một thôi một hồi như vậy. Chúng ta sẽ trở lại vấn đề này nếu như cô vẫn muốn tôi nghĩ là cô vô tội . Nhưng bất kể là cô có tội hay không , có một điều tôi biết chắc chắn là - Margo Cameron sẽ không muốn cô lấy con trai của bà ta , một kẻ thừa kế của gia đình Cameron .
Gerard thong thả đứng lên , cái thân hình cao cao đầy quyền uy chậm rãi tiến về phía cô .
- Tôi cũng nghĩ là tôi chẳng mong muốn làm tan vỡ cuộc sống của anh cô . Tôi cho rằng , năm năm trước đây , anh cô đã phải chịu đựng đủ rồi . Lúc đó anh ta đang là sinh viên Y khoa có đúng không ? Tôi nhớ là hình như cô có nói với tôi rằng anh ấy đang học năm cuối cùng tại một trong những bệnh viện thực nghiệm ở tại Luân Đôn.
Stephanie yếu ớt gật đầu , trí nhớ của anh ta tốt thật - chẳng quên một tí gì .
- Thật là gay go cho anh cô , phải thi tốt nghiệp vào đúng lúc em gái đang dính líu vào một vụ bê bối bị đưa ra công khai . Tôi chẳng muốn lôi kéo anh ta một lần nữa vào vụ này . Nhưng mặt khác , bà Cameron là mẹ đỡ đầu của tôi . Tôi không thể yên lặng để cô tiến lên lấy con trai của bà ấy . Bà sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi .
- Tôi đã nói rồi , tôi sẽ đi xa - Anh còn muốn gì nữa ? Stephanie cay đắng thốt lên , ngước mắt nhìn anh bằng ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng .
- Ôi, tại sao anh lại tới đây ? Tôi vừa mới bắt đầu vui sống trở lại , tôi tưởng quên được mọi chuyện , vất mọi thứ lại phía sau . Vậy rồi anh xuất hiện ...
Cô gục đầu vùi mặt vào hai bàn tay để che dấu những giọt nước mắt đang trào ra . Trước mắt Gerard cô không muốn khóc . Anh ta không được có cơ hội khoái chí nhìn cô suy sụp. Cách đây năm năm cô đã phải đứng ở trước toà án để làm chứng , trong lúc đó từ ghế ngồi của các luật sư bào chữa, cặp mắt man dại của Gerard dõi theo cô , căm hận cô . Cô có cảm giác như đang bị một con dã thú ẩn nấp đâu đó chăm chú theo dõi , đang tìm cách vồ cô ngã xuống và xé cô ra thành nhiều mảnh .
Cô đã sợ hãi biết chừng nào khi được biết hãng luật sư của anh ta làm việc trong một năm đã nhận lời bào chữa cho bà Violet, điều đó có nghĩa là Gerard sẽ có mặt tại toà án . Trước khi vụ này được đưa ra xử lần cuối cùng để tuyên án , trải qua nhiều tháng dài dằng dặc , cô không được trông thấy anh ta . Chường mặt ra phía phiên toà đã đủ để căng thẳng thần kinh rồi lại thêm đối mặt với Gerard thì quả là quá mức tệ hại.
Tại phiên toà cô đã nói lắp bắp và lầm lẫn và gắng lẩn tránh một cách vô vọng cặp mắt của anh ta . Cô buộc phải nhìn quang cảnh xét xử , phải nghe những chứng cứ đang bị lên án . Cô đâu có ngờ Gerard ngồi đó và nhìn cô bằng cặp mắt khinh bỉ lộ ra ngoài mặt như thế . Trong đó đứng ở vị trí của người làm chứng cô phải chịu đựng hàng mấy giờ liền , phải từ đấu tranh bản thân để giữ cho mình được bình tĩnh , trước hết là để làm chứng sau đó là phải chịu sự thẩm vấn tiếp theo của phía luật sư bên nguyên đang tìm cách nhấn mạnh vào những điểm trong câu chuyện mà cô kể , trong khi đó luật sư bào chữa lại ra sức thủ tiêu những điểm đó đi . Trong suốt thời gian đó , Gerard từ chỗ ngồi của các luật sư bào chữa không ngừng nhìn cô bằng con mắt ác cảm và khinh thị . Đó là điều cô khó chịu đựng được nhắt trong suốt thời gian này .
Cô lấy tay chùi cặp mắt ướt . Trước đây cô đã không quị trước mặt anh ta , thì nay cô cũng sẽ không như vậy .
Lúc này anh ta đã đến gần cô hơn là cô tưởng , ngay sát cạnh cô , vẻ mặt cay nghiệt . - " Nước mắt chẳng có tác dụng gì với tôi đâu , Stephanie "
- Tôi không khóc . - cô nói với giọng hơi khàn khàn .
Anh đưa ngón tay chạm lên mặt cô , đúng vào giọt nước mắt đang chảy kéo ngược trở lên , làm cô giật nảy lên , cô thấy anh ta thè lưỡi liếm đầu ngón tay với vẻ hoài nghi , nếm nước mắt của cô.
Cô trợn trừng nhìn anh ta , bị sốc bởi hành động kì dị này .
- Nước mắt thật - anh công nhận bằng giọng nói bình tĩnh .
- Anh khoái vì điều ấy ư ? Cô cất cao giọng hỏi , gần như nổi xung - Anh muốn tôi phải khóc à? Tôi phiền lòng vì chẳng thể khóc ra hàng xô nước mắt cho con người của anh . Nếu anh đánh tôi thì có thể may ra , mà anh thì lại chưa thử làm điều đó . Anh đã xỉ vả tôi , doạ nạt tôi , nói với tôi như thể tôi ở dưới mức đáng khinh . Tiếp theo đến cái gì nữa đây ? Anh muốn làm gì tôi nào ?
- Đừng có chọc tức tôi - Anh nói và cô không tin vào mắt mình nữa , cô thấy anh đang toét miệng ra cười - cái cười vô duyên và khô khốc.
- Hồi đó tôi còn tưởng cô là một cô bé ngây thơ , mười tám tuổi chưa từng được hôn , mắt xanh lơ mở to như mắt con nít , da mịn như vỏ quả đào . Chúa ơi, tôi cảm thấy cô đẹp và đáng yêu biết bao . Tôi chẳng dám sờ vào người cô , sợ làm cô hoảng hốt và cũng sợ bản thân tôi không tự kiềm chế nổi . Vì tôi muốn cô , tôi muốn cô như quỉ ham muốn , nhưng lại không muốn làm cô sợ hãi. Vì vậy tôi đã phải kiềm nén , đối xử với cô hết sức nhẹ nhàng . Trong khi đó cô lại buông thả mình với gã hói đầu - giọng anh vỡ ra thành một thứ tiếng gầm gừ trong cổ họng - Chúa ơi, cô đã coi tôi như một thằng ngốc . Đôi mắt xám lướt nhanh trên người cô , miệng mím chặt cay nghiệt .
Mặt Stephanie càng thêm nhợt nhạt , cặp mắt xanh lơ mở to tối sẫm lại vì xúc động và bị sốc . Cô đưa một tay về phía anh ta , miệng rung rung .
- Nếu trước đây anh đã thích tôi như thế thì anh đừng làm như vậy với tôi . Đừng có trả thù tôi qua anh của tôi. Tôi sẽ làm mọi việc để anh đừng có làm gì tới ảnh .
Gerard nắm lấy tay cô và giữ nó trong tay mình . Anh cúi xuống nhìn một cách chăm chú , giống như từ trước tới nay anh chưa từng nhìn thấy một bàn tay phụ nữ , lật ngửa rồi lật xấp như kiểu đang xem bói tay cho cô , sắp nói đến tương lai của cô , đoán trước mọi chuyện ghi trên đường sinh mạng của cô . Anh khẽ hỏi bằng một giọng trầm trầm và khàn khàn . " Phải chăng đó là một lời đề nghị ? "
Stephanie run rẩy , gắng sức rút tay về , nhưng anh vẫn nắm chặt không chịu buông. Anh đan ngón tay lồng vào những ngón tay của cô , nắm giữ thật chặt, trong khi đó mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay cô . Anh thầm thì: "Có thể tôi sẽ cân nhắc "
Stephanie cảm thấy bị nghẹt thở: "Cái gì? Anh vừa nói cái gì?"
- Cô thừa biết là tôi nói về cái gì . - Vừa nói anh vừa hạ thấp đầu từ từ xuống.
Stephanie rùng mình vì sợ hãi và vì kích động . Miệng cô khô khốc , lạnh toát, sau đó thì nóng bừng .
Miệng Gerard áp vào da tay cô . Mắt cô nhắm lại , người lảo đảo . Cô rùng mình ghê tởm . Cả đời cô , cô chưa từng được nhận một nụ hôn kì cục đến vậy . Môi anh ta nóng rực một cách khác thường . Đột nhiên cô nhớ lại , năm năm trước đây tại một lễ hội ở nhà Brugess , khi hai người đang nhảy với nhau , anh đã đưa cô ra ngoài vườn chỉ cho cô xem trăng mọc ở Úc . Mặt trăng màu sáng bạc xuyên qua làn sương từ từ bốc lên cao trên bầu trời vang vọng đủ thứ âm thanh . Đêm đó trời nóng , cô dùng một cành đương xỉ để quạt và đứng nghe anh ta vừa chỉ vừa gọi tên từng ngôi sao . Cô hồi hộp , say sưa ngắm nhìn bộ mặt nhìn nghiêng điển trai và mớ tóc màu nâu vàng mềm như tơ của anh . Tim cô đập rộn ràng đến chóng mặt . Lúc đó Gerard nhìn cô và mỉm cười , rồi anh ta hôn tay cô theo cái kiểu anh ta vừa làm với cô : hết sức chậm rãi , đầy cuồng nhiệt và đầy nhục dục , đến nỗi chân cô muốn tan ra thành nước.
Gerard ngẩng đầu lên . Bốn mắt nhìn nhau , cô sực tỉnh , quay trở về với hiện tại . Cô cay đắng nhận thấy cái cách mà anh ta lúc nãy hôn tay cô hoàn toàn không có giống lúc trước . Giờ đây nó mang tính chất sỉ nhục - đó là điều mà trước đấy cô không hề cảm thấy .
- Tôi sẽ câm như hến , Stephanie . Anh nói bằng giọng nhẹ nhàng và từ tốn , mắt vẫn nhìn cô chăm chăm - Với một điều kiện .
Cô đứng chết lặng , chẳng buồn hỏi xem anh ta muốn cái gì . Cứ nhìn vào mắt của anh ta là đủ hiểu , cô đã biết cái điều kiện mà anh ta đang nói tới không cần anh ta phải nói huỵch toẹt ra. Toàn thân cô phản ứng từ chối và trở nên cứng đờ vì căm giận và ghê tởm
- Tôi vẫn muốn cô . Gerard mỉm cười.
Stephanie chưa bao giờ nghĩ rằng nụ cười mỉm lại có thể xúc phạm đến như thế. Anh ta dùng nó như một con dao đâm vào người cô, rồi chăm chú đứng nhìn cô chảy máu - có lẽ bây giờ lại còn hơn trước kia - anh ta nói thêm, vẫn nhìn chòng chọc vào cặp mắt xanh lơ có vẻ khoái chí khi thấy cô không phản ứng được:
- Thực là mỉa mai. Tôi đã rước cô lên bệ thờ. Đúng lúc tôi ở tuổi trưởng thành thì một cô gái rất trẻ , rất ngây thơ đã chinh phục được tôi , thực sự đã chinh phục tôi. Tôi đã xây đắp biết bao mơ mộng lãng mạn về cô. Đó là cơn ngu dại cuối cùng của tôi. Tôi đã tuổi và cũng từng đã có dịp hiểu về đàn bà là thế nào . Mọi cái đó đã đi qua cả rồi và tôi muốn an cư lập nghiệp để lấy vợ . Khi còn ở tuổi đôi mươi, tôi săn đuổi đủ loại phụ nữ đẹp , say đắm , có kinh nghiệm và chỉ lớn hơn tôi. Chàng trai mười tám nào chẳng bị cánh phụ nữ thông thạo chuyện tình dục làm cho điên đầu? Và tôi cũng vậy không loại trừ. Thậm chí lúc đó tôi chẳng thèm để ý đến các cô gái cũng trạc tuổi mình , họ chỉ làm phiền tôi thôi. Sự ngây thơ trong trắng là thứ mà tôi muốn quẳng đi càng nhanh càng tốt. Nhưng đến khi gặp cô thì mọi thứ tôi định ra đó đều hoàn toàn thay đổi , tôi thấy ghê tởm cái thứ phụ nữ hễ có tiếng gọi của đàn ông là sẵn sàng nhảy bổ lên giường. Lúc này tôi thấy rõ ràng là tôi sẽ chỉ lấy một cô gái chưa từng biết qua một người đàn ông nào khác ngoài tôi ra.
Stephanie vẫn đang run rẩy nhưng nỗi tức giận trong cô càng lúc càng bùng lên một cách mãnh liệt.
- Chúa ơi , dựng lên hai chuẩn mực, anh quả là đạo đức giả, hoàn toàn đạo đức giả . Một chuẩn mực cho anh và một chuẩn mực khác cho phụ nữ , có phải thế không ?
Gerard cười gằn:
- Như thế đó . Có thể nói nó là hai chuẩn mực cũng được . Nhưng đó chính là điều tôi nghĩ, tôi muốn... - Anh bỏ dở câu nói , răng cắn vào môi dưới và đứng yên tới hơn một phút, đăm đăm nhìn cô - Thôi được, đừng bận tâm nữa . Tôi đã nói là tôi sẽ thương lượng với cô . Tuỳ cô quyết định : hoặc là đi khỏi nơi đây với tôi và để cho anh cô giữ gìn được cuộc sống thanh bình nơi đây , hoặc là cứ ở lại đây và gánh chịu mọi hậu quả .
Cô xoay mình, run rẩy bước đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ . Một ngày mới lại bắt đầu , mặt trời bắt đầu ló dạng , người xe nối nhịp cùng nhau . Cô muốn sớm rời khỏi nơi này, nếu không anh chị cô sẽ lo ngại không biết đã có chuyện gì xảy ra và lúc này đây cô không còn sức để mà giải thích hay ứng phó bất cứ câu hỏi nào của anh chị . Cô đứng tựa vào bệ cửa sổ , cảm thấy vui mừng vì có chỗ dựa . Cô cất tiếng lên án : "Anh hẳn biết việc anh đang làm là một thứ doạ nạt tống tiền ?
- Tuỳ cô muốn gọi nó là cái gì cũng được , nhưng trước ngày mai cô phải có câu trả lời cho tôi về vấn đề này. Cô hãy nhét điều này vào trong đầu : dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể lấy Euan Cameron được - Nói tới đây anh ngừng lại . Cô cảm thấy đôi mắt của anh ta đang dán chặt vào sau lưng cô, tưởng như chúng đang xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc áo mà thiêu đốt cô như một tia lade đỏ nóng bỏng .
- Cô có yêu anh ta không ? Giọng đay nghiến của anh ta làm thần kinh của cô nhức nhối.
- Điều đó chẳng liên quan gì tới anh .Cô cáu kỉnh bật ra và trong một lúc , yên lặng bao trùm cả căn phòng . Một con mòng biển vụt bay qua cửa sổ . Ánh sáng mặt trời rơi vào phía dưới của đôi cánh trắng đang dang rộng làm cho chúng có vẻ như được thiếp vàng và làm cho con chim có được một vẻ đẹp kì lạ . Vào một lúc khác , có lẽ Stephanie sẽ bị hoàn cảnh xinh đẹp này tác động và mê hoặc . Tâm trí cô sẽ bay bổng , ý nghĩ của cô sẽ được vẻ đẹp thoáng qua này làm cho sáng tỏ . Nhưng hôm nay , cặp mắt của cô đờ đẫn dõi theo hướng bay của con chim , cô còn đang mải suy nghĩ .
Cô sẽ làm gì bây giờ ? Gerard buộc cô lựa chọn : một bên là hạnh phúc của cô , một bên là tương lai của anh cô. Có thật đơn giản là như vậy không nhỉ? Bất kể cô chọn lựa như thế nào, cô cũng sẽ không có hạnh phúc . Điều này có lẽ anh ta nói đúng . Bây giờ Euan sẽ không lấy cô nữa , hơn nữa cô cũng không thể lấy anh dù cho anh có thề nguyện là sẽ không quan tâm tới vụ bê bối liên quan đến quá khứ của cô . Việc Gerard Tenniel đến đây làm cho cô như được đeo kính sáng mắt vậy . Chẳng cần anh ta vạch rõ ra , cô cũng đã hiểu được. Trước đây cô đã tự dối mình , tự cho phép mình vun đắp những ước mơ không tưởng .
Cô chỉ còn cách rời khỏi đây . Làm sao cô giải thích nổi cho Euan hiểu một khi cô đột ngột không muốn gặp anh nữa ? Mọi người đều cho rằng họ sắp lấy nhau . Không thể đột ngột rời xa nhau mà không có một lời giải thích nào , mà dù cô có muốn cắt đứt với anh , Euan cũng không chịu để yên . Anh sẽ đòi hỏi được biết đằng sau nguyên nhân biến đổi tình cảm của cô còn có cái gì khác nữa ? Euan không phải là dạng người dễ dàng bị thuyết phục bằng một vài lý do vớ vẩn nào đấy. Anh là một người vừa sắc sảo vừa không dễ thuyết phục . Không , cô không thể làm như thế được, cô chỉ còn có cách lặng lẽ rời khỏi thành phố này. Euan sẽ bị xúc phạm , sẽ tìm cách dò tìm cô . Robert cũng sẽ ngã ngửa người ra và bị bối rối tợn. Bạn bè cô cũng sẽ đều sửng sốt.
Cô phải ra đi thôi , nhưng chắc chắn là cô sẽ không đi khỏi đây cùng với Gerard . Có thực anh ta nghĩ rằng cô sẽ chịu để cho anh ta doạ nạt , buộc cô phải lên giường cùng với anh ta , khi cô biết anh khinh miệt cô , biết rằng thân xác cô chính là cái giá phải trả cho anh ta để đổi lấy sự yên lặng , chỉ cần nghĩ như vậy thôi, cô cảm thấy quá ư là bẩn thỉu . Cơn buồn nôn đeo chặt lấy cô . Cô từ từ quay người lại , cô đã quyết định rồi .
- Vậy là tôi còn được đến ngày mai , có phải không ? Giọng cô thật lạnh lùng , xa xăm.
Anh nheo mắt nhìn cô. Ánh sáng mặt trời đang rọi vào bộ mặt điển trai của anh ta . Cô nhớ như in hình dáng đó: gò má cao và khắc khổ , sức mạnh của quai hàm và thái đương .Trước đây cô thường ngắm nghía và cũng đã từng ngạc nhiên trước sự phối hợp giữa mái tóc mơ mộng với sức sống này.
- Tôi tự hỏi, không biết trong cái đầu kia đang suy nghĩ cái gi? Anh ta vừa miết dọc ngón tay cái theo quai hàm vừa hỏi với thái độ đăm chiêu - Tôi mong rằng cô không nghĩ tới bất cứ điều gì mà tôi không thích . Tôi chẳng khuyên cô chuồn khỏi thành phố này mà lại không thông báo cho tôi biết. Cặp mắt sắc sảo nắm bắt được ngay nét hoảng hốt thoảng qua trên gương mặt của cô , anh khẽ thốt lên: "Aha, tôi biết ngay cô toan tính như thế mà! - Nụ cười mỉm của anh ta đầy vẻ hăm doạ - Stephanie ạ, điều đó chẳng đem lại cho cô điều tốt nào đâu . Khi tôi phát hiện ra cô phá vỡ sự thoả ước của chúng ta , tôi bắt buộc phải nói mọi chuyện cho nhà Cameron .
Cô nghẹn ngào: "Anh là kẻ khốn nạn" .
- Tôi nghĩ sao thì nói vậy , cho dù đó là điều khốn nạn chăng nữa . Sao , cô thấy thế nào ? Đồng ý không ? Một khi cô đã không giữ lời thì tại sao tôi phải giữ lời cơ chứ ?
- Tôi không thấy anh có thể kiếm chác gì được trong việc này . Tôi sẽ căm thù anh , anh không nhận thấy điều đó sao? - Cô bực bội nói thẳng suy nghĩ của mình. Anh ta mỉm cười tiến về phía cô.
- Năm năm trước đây cô nghĩ thế nào về tình cảm của tôi đối với cô khi mà tôi phát hiện ra người con gái trong trắng ngây thơ mà tôi nâng niu , tôn sùng ấy lại chỉ là một con điếm ?
Từ cuối cùng này chưa hoàn toàn ra khỏi miệng , Gerard đã bị cô tát cho một cái , mạnh đến nỗi đầu của anh ta bật ngửa ra đằng sau và trên má nổi hẳn một vết đỏ sậm . Chỉ đến khi nhìn thấy trong đôi mắt của anh ta có những tia tối sầm cô mới nhận thức được việc cô vừa làm . Lòng bàn tay đau rát . Cô sợ hãi nhìn anh ta , lo rằng anh sắp sửa đánh cô . Lúc này bạo lực bao trùm lấy họ , có nguy cơ lan truyền , không khí thật ngạt thở . Rồi cuối cùng anh ta quay đi, lưng hướng về phía cô , tưởng như anh biết nếu còn đứng đối diện với cô thì có lẽ vì không kiềm chế nổi cô sẽ bị trả giá cho hành động mình vừa mới làm. Stephanie biết, Gerard đang đấu tranh chính bản thân mình . Một phút sau , anh quay người lại, lúc này vết hằn trên má đã nhạt dần. Cặp mắt của anh ta nhìn khiến cô gai cả người .
- Stephanie, đây là lần đầu cũng là lần cuối. Cô không được làm như vậy nữa - Giọng nói khẽ và chậm rãi - Tôi sẽ không tha thứ đâu.
Cô vội vã bước về phía cửa , nhặt cái xắc trong đống bộ đồ mới thay ra rồi nói :
- Tôi phải về kẻo anh chị tôi sẽ...
- Cô có xe phải không ?
Cô gật đầu , tay đã chạm vào cửa .
- Tốt. Tôi đến đây bằng tàu hoả vì muốn tới đây sớm kịp dự lễ hội . Đi bằng xe mất nhiều thì giờ hơn . Nay chúng ta đã có thể dùng xe của cô để trở về Luân Đôn .
- Xe của tôi ư ? Nhưng...
- Chín giờ sáng mai , cô hãy có mặt tại đây. - Anh cắt ngang , phớt lờ sự phản đối cáu kỉnh của cô .
Một lần nữa cô gắng làm cho anh ta biết điều hơn - Anh tính làm như vậy thật ư? Không hề nghĩ đây là một ý tưởng điên khùng à ?
- Ha..haa..Điên khùng ? Phải, có lẽ vậy. Giọng cười đầy cợt nhả và phách lối. Stephanie chưa kịp nói điều gì thì anh ta lại tiếp - Tôi muốn như vậy, Stephanie.Và phải nhớ , đừng có bất kì một ý nghĩ nào dù chỉ là một giây , đến những điều mà tôi không thích.
Cô đưa nhanh bàn tay run rẩy lên mắt, dụi mắt tưởng như đang ở trong một giấc mơ hãi hùng và muốn tỉnh dậy cho mau.
- Gerard , anh phải biết điều chứ . Tôi hiểu tại sao anh không thể để cho tôi lấy Euan . Tôi quả là ngốc khi nghĩ mình có thể làm được chuyện đó . Tôi cũng không muốn xúc phạm tới gia đình nhà Cameron bằng cách lôi kéo họ dính vào một vụ bê bối đã qua. Nhưng doạ nạt thế này thì thật là quá quắt lắm. Tại sao anh dám làm như vậy? Tại sao anh lại nỡ đan tâm ?
Cô nhìn thấy đôi mắt xám của anh ta long lanh , cánh mũi nở to ra.
- Cô không ngây thơ đến nỗi như vậy chứ ?bg-ssp-{height:px}
Vừa nói anh ta vừa thò một ngón tay ra , hạ thấp dần xuống phía cổ cô . Cô choáng người nghĩ rằng anh sắp sửa đánh cô .
- Cứ cho rằng tôi có một ham muốn cần được thoả mãn đi, hay là một món nợ cũ chưa đòi cần được đòi về . Cô đã nhẫn tâm lợi dụng tôi để che chắn vụ án dơ bẩn giữa cô và Brugress...
- Không phải, không đúng!
Gerard lờ đi như không nghe thấy tiếng la của cô.
- Và giờ đây đến lượt tôi, tôi đang lợi dụng cô . Thế mới gọi là công bằng chứ, có phải không ?
Stephanie nhắm chặt đôi mắt, rồi thở dài nặng nề. Anh ta đúng là điên thật rồi. Nhưng lúc này cô đang nằm trong tình trạng cá trên thớt, cô không thể thoát khỏi tình trạng này khi mà cô muốn những người yêu mến của cô không bị ảnh hưởng.
- Anh nghĩ xem, làm sao tôi có thể ra đi vào cái thời điểm mà anh nói được ? Việc làm của tôi sẽ ra sao?
- Theo tôi biết thì tình trạng thất nghiệp ở đây khá cao , họ có thể tìm ngay được người thay cô chẳng có khó khăn gì.
Cô đưa ra một lập luận khác: "Nhưng còn anh tôi, tôi sẽ nói sao với anh tôi bây giờ? Gerard, anh suy nghĩ chẳng thấu đáo . Thiên hạ có ai đóng vali rời bỏ nhà ra đi mà chẳng có một lý do nào hợp lý. Anh tôi lại là người cho tôi ở chung. Căn nhà tôi sẽ ra sao? Mọi thứ trong căn nhà đó sẽ làm sao ? Anh tôi sẽ thắc mắc : tại sao tôi lại bỏ đi và đi đâu?
Anh ta nở một nụ cười giễu cợt vẻ khinh khỉnh: "Thì cô hãy nghĩ ra một lí do gì đó, cô có nhiều sáng kiến lắm mà!"
Cô trợn mắt nhìn anh ta, miệng lẩm bẩm: " Trời đánh thánh vật anh đi".
- Cô cứ bảo với anh cô là cô yêu tôi đến phát cuồng lên và chúng ta sẽ chung sống với nhau. Anh ta trắng trợn gợi ý, cô đỏ bừng mặt , gắng từ tốn :
- Anh ấy sẽ không tin đâu. Anh tôi biết rõ tôi không phải là loại người như vậy.
- Rõ ràng anh cô còn chưa rõ lắm về con người của cô. Mà không chừng anh cô hiểu rõ hơn là tôi tưởng . Cô cứ nói với anh ấy là tôi giàu có , tôi có thể cho cô cả quả đất này . Điều đó sẽ thuyết phục được anh của cô.
Stephanie se sẽ thở dài: "Gerard, hãy nghe tôi nói đã..."Cô đặt bàn tay lên cánh tay anh ta . Gerard đưa mắt nhìn theo bàn tay của cô , mi mắt sụp xuống.
- Gerard , hãy nói thật đi . Phải chăng anh định đùa ác với tôi ? Phải chăng đây là một thú chọc phá kéo dài ? Năm năm là một thời gian khá dài , làm sao anh có thể nuôi dưỡng mối thù hận ấy với tôi trong suốt ngần ấy năm ? Lạy chúa , tôi thậm chí đã quên cả tên của anh luôn rồi.
Lẽ ra cô không nên nói như vậy. Đôi mắt xám trở nên sôi xục, quắc lên , miệng anh ta mím chặt và bạnh ra: "Vậy thì cô sẽ không bao giờ được tha thứ nữa . Cô chỉ còn mỗi một con đường. Do vậy, tôi báo cho cô biết, ngày mai , đúng chín giờ sáng cô phải có mặt tại đây."
Anh ta mở toang cửa và cô từ từ bước ra , vừa đi vừa ngoái lại , cố gắng phản đối: "Gerard , tôi...."
Anh ta sập cửa ngay trước mặt cô, cô ngây ra nhìn cánh cửa láng bóng. Không thể như thế này được! Anh ta không thể làm như thế được! Là luật sư bào chữa, anh ta sống bằng pháp luật. Vậy mà anh ta dám lạnh lùng doạ nạt ép buộc cô phải trao thân cho anh ta để đổi lấy sự yên lặng.
Nếu cô báo cảnh sát thì thế nào ? Anh ta sẽ phải vào tù. Cô bắt đầu chậm rãi bước dọc hành lang trải thảm đi về phía thang máy .
Không. Anh ta sẽ không đi vào tù, tất nhiên là vậy. Vậy cô sẽ thu được kết quả gì? Cảnh sát có tin cô hay không? Cô là người năm năm trước đây đã từng dính líu đến một vụ án chẳng hay ho gì. Nếu cảnh sát đào bới sâu về cô, họ sẽ nhanh chóng moi ra những chi tiết về vụ án giết người đó : những lời buộc tội cô, những tai tiếng mà cô phải chịu đựng tại phiên toà đó. Gerard đang là một luật sư bào chữa có tiếng tăm, rất thành đạt và rất được vị nể. Trong hai người, ai sẽ là người được cảnh sát tin? Nếu cô đem câu chuyện của mình nói toạc ra, thứ mà cô gặt hái được sẽ chỉ là toàn thành phố này sẽ biết rõ điều bí mật trong quá khứ của cô. Robert chỉ còn có cách bỏ công việc ở đây mà đi. Euan và gia đình của anh sẽ bị chìm ngập trong bê bối. Và chính cô là người có lỗi vì đã gây ra tất cả những chuyện đó .
Khi Stephanie bước ra khỏi thang máy, cô mau mắn đi lẫn vào trong mớ khách đang đi nhanh ra xe chờ ở ngoài cửa . Nhân viên trực đang bận tíu tít nên chẳng chú ý gì đến cô . Cô đi dọc phố ven bờ biển đến nơi để xe của mình , mắt dõi theo làn nước biển đang trườn lên bãi cát. Hôm nay trời đẹp trong xanh, nước biển cũng đang phản chiếu màu xanh thăm thẳm đó .
Cô sẽ nói gì với anh chị của cô ? Cô chẳng thể nào đối mặt với họ để nói chuyện được, đơn giản là cô không muốn nói dối khi họ hỏi han , quan tâm tới cuộc sống của cô...và đây là điều mà cô lo sợ nhất.
Mười phút sau cô có mặt tại nhà, may mắn anh chị cô vẫn chưa thức dậy. Stephanie nhẹ nhàng đi vào căn hộ của mình và nghĩ cách giải quyết nhưng nghĩ mãi cũng vẫn không tìm ra được lối thoát, cô chỉ còn cách viết cho Robert một lá thư. Gerard nói đúng - điều cô có thể làm cho anh cô tin được là phải nói cô yêu Gerad và ra đi cùng với anh ta. Euan sẽ bị xúc phạm ghê gớm. Stephanie mắt nhoà lệ. Anh ấy sẽ nghĩ về cô ra sao đây? Nhưng sau khi đọc lá thư cô để lại, dù cho thái độ của anh ấy có gay gắt cũng không tệ hại đến nỗi nếu anh ấy nghe được toàn bộ về vụ án trong đó có dính líu đến cô.
Chẳng lẽ cả đời cô sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi cái quá khứ đen tối này hay sao ? Khi cô sắp học xong bậc trung cấp , cha mẹ cô đã dẫn cô đi Úc thăm chị của cô đã lập gia đình bên đó được bốn năm . Họ dự định sẽ ở đó khoảng một năm và cũng có thể là lâu hơn . Được tin, Stephanie vui sướng vô cùng, cô chưa từng được đi đâu xa hơn nước Pháp. Thế mà lại sắp được bay đi gần như là vòng quanh thế giới, sẽ được hạ xuống những nơi kì diệu mà tên của chúng như được xếp thành một chuỗi đá quí óng ánh : Singapore , Bali , Bangkok, Hongkong. Thực là một cuộc du lịch kì thú.
Để chuẩn bị cho cuộc đi chơi này , ba mẹ cô đã phải chờ cho cô thi xong tốt nghiệp. Nhân viên hãng du lịch sẵn sàng lập cho họ một lịch trình du lịch và sẽ đặt khách sạn cũng như vé máy bay. Robert sẽ làm việc suốt mùa hè , anh đã nhận một việc làm bán thời gian tại một trại hè . Hơn nữa thường ngày anh cũng ít khi ở nhà , để có thể tập trung vào việc học hành và nghiên cứu , anh đã chọn tìm một kí túc xá ở ngay sát bệnh viện Luân Đôn nơi anh thực tập. Do đó ba mẹ cô cũng không có gì phải lo lắng cho Robert.
Chỉ tới khi đặt chân đến Úc, họ mới nhận ra rằng sự có mặt của Stephanie đã gây cho con gái và con rể của họ những sự lúng túng. Tất nhiên Andrew rất vui mừng khi được gặp em gái, vì lúc chia tay nhau trước đây Stephanie vẫn còn là một cô bé , nay sau bốn năm, mọi sự đều thay đổi. Căn nhà của chị cô có ba phòng. Một phòng là vợ chồng chị cô ở, một phòng là dành cho hai đứa bé sinh đôi con của anh chị, phòng còn lại họ dành cho ba mẹ cô.
Andrew do dự hỏi em gái: "Stevie , ngủ trên đi văng phòng khách , em thấy thế nào?"
Tất nhiên Stephanie trả lời được thế đàng hoàng chán . Nhưng trong không gian chật hẹp của ngôi nhà chỉ có một phòng khách rộng tách biệt khỏi ba phòng ngủ nhỏ, Andrew thấy ngay là khi phải dùng đi văng làm giường ngủ, cuộc sống của em gái cô sẽ bị phiền hà. Phil , chồng cô hàng ngày phải đi làm từ tờ mờ sáng nếu như lỡ anh quên thứ gì ở phòng khách , là anh ấy phải nhón chân rón rén bước vào trong phòng khách tối om để tìm kiếm, có thể vấp cả vào ghế .
Stephanie lặng thinh không nói gì với mẹ , nhưng cô bắt đầu nghĩ đến việc phải tìm việc làm và một chỗ nào đó để sống riêng. Cô không thể cứ chiếm cái đi-văng trong phòng khách suốt một năm ròng. Nhưng nếu cô ngỏ ý muốn trở về nước Anh . Tất bố mẹ cô cũng sẽ theo cô về . Ông bà không muốn để cô sống cô đơn một mình , cách xa họ ở mãi tít đầu bên kia thế giới.
Cô bắt đầu đọc những mẩu thông báo trên các báo và ngay lập tức đã tìm thấy một việc làm giúp một bà mẹ ở một trang trại trong vùng Queensland, chỉ cách nhà của chị cô có năm mươi dặm . Ở đó cô có căn phòng cho riêng mình , được nuôi ăn và lần đầu tiên trong đời cô tự mình làm ra tiền lương. Cô đưa cho ba me xem thông báo đó . Hai người đồng ý . Vài ngày sau anh rể cô lái xe đưa cô đến gặp bà Brugess. Mới gặp, Stephanie đã thích ngay bà ta. Giờ đây thật khó tin . Ngay hồi đó cô cũng đã sớm cảm thấy , nếu muốn, bà ta có thể có một hành động làm thất vọng bất cứ người nào mà bà ta gặp . Tuy nhiên bà ta chắc không đến nỗi làm mất lý trí.
Stephanie đã choáng mắt trước cảnh đẹp đẽ và xa xỉ của ngôi nhà cũng như đất đai thắng cảnh cò bay của trang trại . Cô sửng sốt trước vẻ đẹp của nơi này. Bà Brugess khoái trá nhìn cặp mắt mở to vì ngạc nhiên của cô và có lẽ vì thế bà đồng ý nhận Stephanie vào làm việc cho bà ta. Bà Brugess có hai con nhỏ: Matt lên năm , Ela lên bảy. Ngay lần đầu tiên gặp hai đứa bé , Stephanie cảm thấy hai đứa nhỏ có vẻ gì kì quặc , chúng không hiếu động tuy xử sự lễ phép , nhưng tỏ vẻ rất căng thẳng, đặc biệt là đối với mẹ chúng . Lúc đó cô đã ngây thơ tin rằng có lẽ do bà chủ quá nghiêm khắc với các con.
Lần đi diện kiến đầu tiên này cô chưa được gặp ông chủ. Bà chủ cho biết ông ta đang bận công việc ở xa nhà . Cô được biết chồng bà chủ là một người giàu có , ông ta có nhiều trang trại lớn, một nhà máy đường và còn là một thành viên nổi tiếng của xã hội .
Bà chủ là một người đàn bà rất đẹp, tuy đã xấp xỉ ba mươi nhưng trông còn rất trẻ , làn da mịn màng rám nắng, cặp mắt màu ngọc thạch xám nhạt, tóc màu nâu vàng ngà sáng trắng vì những buổi tắm nắng kéo dài hàng giờ liền . Bà ta mặc quần áo rất sang và đẹp. Rõ ràng ông chồng đã cung cấp đầy đủ mọi thứ những gì bà ta muốn. Đôi cổ tay gầy guộc của bà đeo đầy vòng, các ngón tay đầy nhẫn lấp lánh. Mới gặp lần đầu tiên nên cô thận trọng trong việc nhận xét về bà, còn Phil khi lái xe đưa cô về nhà đã bình luận:
- Đã bao giờ em được thấy lắm thứ lỉnh kỉnh đắt tiền đeo trên người một mụ đàn bà đến như thế chưa? Lạ nhỉ, bao nhiêu thứ ấy đè nặng trên người mà bà ta vẫn có thể đi lại được .
Stephanie do dự thừa nhận :
- Đúng là bà ấy có đeo nhiều đồ nữ trang thật.
- Nhiều ư ? Bà ta kêu xủng xoẻng lên vì chúng đấy cô em ạ! Biết bao nhiêu là tiền mà chẳng được tích sự gì. Nào ai quan tâm tới bả? Nhưng bà ta đối xử đúng mực với em thì dù bà ta có đội cái mũ của vua Mông Cổ vĩ đại ở trên đầu đi nữa anh vẫn chấp nhận như thường.
Nói xong Phil quay sang cô nhăn nhở cười , hàm răng trắng lấp lánh . Anh ta là người Úc đã hai đời , mặc dù vẫn thấy rõ là con cháu của những người Anh tới đây lập nghiệp. Khi trở về nước Anh để tìm hiểu tổ tiên và họ hàng mình , Phil đã gặp và yêu chị của cô. Cho tới tận bây giờ , chị cô vẫn cẩn thận tính thời gian bỏ ra hàng ngày để phơi nắng , còn Phil đâu có cần , từ ngày mới đẻ anh đã được thừa hưởng làn da rám nắng rồi.
- Thế nào ? Em có chắc làm việc được ở đó không ? - Tối hôm ấy , Andrew lo lắng hỏi em gái - Năm mươi dặm cũng chẳng cách đấy bao nhiêu nhưng đối với em lần đầu tiên sống xa gia đình thì có thể là xa đấy. Nếu em thấy cần tới anh chị, em chỉ cần nhấc điện thoại lên là anh chị sẽ đến đón em về ngay.
Đương nhiên Stephanie hơi cảm thấy lo âu , nhưng ngay ngày đầu tiên nhận việc ở Sweetwater cô đã được gặp Theo Brugess và trước thái độ điềm đạm , lịch sự của ông ta , cô đã thấy yên tâm. Ông ta đáng tuổi làm bố cô . Một người đàn ông ngoài tứ tuần có vẻ béo ra, đầu bắt đầu hói và tóc ngả màu bạc. Thấy cô còn quá trẻ , ông ta có vẻ không được thoải mái.
- Cô trẻ tuổi hơn là tôi nghĩ. Cô có chắc cô sẽ làm việc nổi không? Các con tôi cần được quản lý chặt.
- Thưa ông , các em có vẻ rất ngoan , tôi tin tôi và các em có thể hoà thuận với nhau được . Và bà nhà thì thật đáng mến .
Cô thấy ông ta mỉm cười khi nghe thấy cô nhận xét như thế. Nhưng trông mặt ông ta cô lại thấy vẻ lo âu . Điều này làm cho cô vừa ngạc nhiên vừa băn khoăn . Tại sao ông ta lại có vẻ lo buồn như vậy nhỉ?
Ông ta khẽ thở dài rồi nhún vai:
- Thôi được để rồi xem sao.
Một mặt, cuộc nói chuyện với ông làm cô nản lòng , cô cảm thấy việc làm ở đây chẳng có vẻ gì chắc chắn nhưng cô lại thấy mến ông. Ông ấy đã tham gia vào công việc của cô một phần không nhỏ. Hay là cô tưởng tượng ra như vậy. Sau khi gặp ông ta , cô biết rằng cô chẳng có điều gì phải lo lắng từ phía ông. Tất cả những lời của Andrew về cách phản ứng như thế nào khi ông chủ muốn tìm cách tấn công đều có thể cho qua được .
Một tuần sau , cô đã gặp Gerard Tenniel. Anh ta là anh em họ với bà Brugess, là một luật sư trẻ đã đến Úc được một năm theo kế hoạch trao đổi học tập. Anh ta đang làm việc tại một văn phòng luật sư nổi tiếng. Làm đủ mọi việc dưới sự hướng dẫn của một luật sư thâm niên , nhằm tìm hiểu hoạt động hệ thống pháp luật Úc. Anh được hưởng lương tùy theo công việc , việc thì nhiều nhưng lương chẳng bao nhiêu. Cái chính là học hỏi kinh nghiệm . Tối hôm đó , Gerard không sao rời mắt khỏi Stephanie được . Sau bữa ăn , anh đã đưa cô ra một góc của sân thượng để cô ngắm sao và mời cô ngày mai đi ăn tối với anh ta .
Lúc đó cô vừa tròn mười tám tuổi. Anh ta vừa làm cô sợ lại vừa kích thích cô. Anh quả là người đàn ông đẹp nhất mà cô chưa từng thấy với bộ quần áo sẫm và cái mặt điển trai có mái tóc mềm như tơ đã rám nắng , cặp mắt vừa bí ẩn vừa săn đón. Ngay từ phút đầu tiên anh đã làm cho đầu óc cô quay cuồng . Cô chẳng biết nói gì . Trong khi anh nói cô chỉ ngồi lặng im nghe , tay chống cằm . Cô đã hứa sẽ viết thư cho Lee, cô bạn thân nhất ở trường trung học - hiện đang học đại học ở Bristol và các bức thư này chẳng mấy chốc chỉ còn nói về Gerard. Rõ ràng Lee chẳng tin được lấy một nửa những gì cô kể trong thư và nói toạc ra như vậy, thậm chí còn chế diễu trí tưởng tượng ngông cuồng của cô . Stephanie liền gửi cho bạn những bức ảnh của cô với anh. Lúc thì bơi lội , lúc thì khiêu vũ hoặc tắm nắng .
Thời gian cô chìm đắm trong sự chăm sóc trìu mến của anh, cô không hay rằng bà chủ không hề ưa thích cô . Nhưng rồi dần , cô cũng nhận thấy những chuyện khác lạ ở quanh mình. Bà Theo đã khác trước, tính tình thất thường và ủ rũ, vừa mới cười nói vui vẻ, một phút sau đã trở thành hung dữ , hoặc hận thù, thậm chí đồng thời cả hai. Bây giờ cô đã hiểu tại sao hai đứa bé lại căng thăng khi ở bên mẹ . Chúng chẳng bao giờ biết được mẹ chúng sẽ đối xử với chúng ra sao . Có lúc bà ta ôm ấp hôn chúng và xem là của báu nhưng một phút sau bà đã đánh chúng thật tàn ác . Thậm chí có lần làm toé máu vì một trong những chiếc nhẫn của bà đã chạm vào má của đứa bé.
Stephanie tự nhủ phải trông nom bọn chúng cẩn thận hơn. Cô tìm mọi cách không bao giờ để chúng một mình bên mẹ . Cô chỉ đi chơi với Gerard khi lũ trẻ cùng đi với cô . Buổi tối, vì đã có bố ở bên chúng , cô có thể yên tâm đi gặp anh.
Lúc đầu ông chủ không để lộ ra điều gì với cô . Ông là một người kín đáo thông minh, chu đáo và biết tự kiềm chế. Chỉ tới khi xảy ra chuyện vợ ông ta làm rách má của con, ông ta mới nói bóng gió rằng vợ mình không hoàn toàn được bình thường, hơn nữa ông ta còn cố gắng che đậy bằng những từ hiền lành nhất, không làm cho Stephanie quá hoảng sợ.
- Vợ tôi bị căng thẳng cao độ . Bà ấy dễ bực bội nên không để bọn trẻ gặp mẹ nhiều. Đôi khi chúng làm mẹ nổi cáu và...Ông ta mỉm cười vẻ không thoải mái - Cô biết đấy, các bà mẹ đôi khi hơi cáu kỉnh . Cô sẽ luôn để ý tới bọn trẻ nha, được không cô ?
Từ đó ông ta giành nhiều thì giờ hơn cho các con. Thỉnh thoảng buổi chiều ông ta bỏ công việc để cùng các con bơi lội. Cùng với Stephanie ông ta chơi đùa với bọn trẻ trong bể bơi , ném chuyền cho nhau quả bóng cao su, cưỡi phao thay ngựa rồi lấy tay đánh vào quả cao su to. Tất cả cùng chơi đùa ầm ĩ, thoải mái y như trẻ con: té nước, la hét, cười đùa . Cũng như bọn trẻ , ông đã nhanh chóng gọi cô là Stevie.
Theo Brugess là một ông bố hết lòng vì con, ông yêu hai đứa như nhau và chúng cũng yêu ông vô cùng. Nhìn thấy bố con của ông sung sướng ở bên nhau khi mẹ chúng không có mặt ở đó , cô hiểu rằng bà vợ của ông chủ có một điều gì đó không được bình thường.
Violet có một số hầu gái để làm những việc lặt vặt trong nhà, và tất nhiên có cả một người nấu bếp để làm các bữa ăn... Bà ta ưa tiếp đãi khách linh đình, thích lái chiếc xe hơi đắt tiền đi chơi loanh quanh , phóng rất nhanh làm cho cô muốn đứng tim khi cô cùng lũ trẻ. Matt nhợt nhạt đến tận chân tóc , hai tay bám chặt ghế ngồi , Elnora tái xanh tái xám thì thào bên tai cô: "Chị ơi, em muốn nôn quá." Đôi khi mẹ chúng cười và cho xe đi chậm lại, hoặc dừng xe cho con bé xuống đi bộ cho đỡ chóng mặt nhưng cũng có khi bà ta nguyền rủa và tiếp tục cho nhanh ga làm cho chiếc xe gầm lên lao vọt đi cho tới khi cô bé không chịu nổi nôn ra bà ta mới cho xe quay về và điên cuồng đánh đập con trong khi con bé đang run rẩy. Nếu lúc đó cô có nói một lời hay có một hành động can thiệp thì bà ta sẽ bắt đầu la hét gọi cô bằng đủ thứ tên tục, chửi rủa cô bằng những từ mà cô chưa từng nghe ai nói tới bao giờ và chỉ từng nhìn thấy nó được viết ở trên tường. Cô sững sờ kinh hoàng, chẳng còn làm được gì đành bỏ đi chỗ khác.
Đỉnh cao của cơn cuồng nộ xảy ra vào một buổi sáng sau đêm lễ hội tổ chức tại trang trại láng giềng. Tối hôm đó Staphanie đã nhảy hàng giờ với Gerard. cô tưởng như mình đang sống trong một thế giới khác. Sáng hôm sau niềm hạnh phúc dạt dào còn đang hiện rõ trên mặt Stephahie , Viola bỗng đến bên cô và bắt đầu tấn công cô:
- Tôi không muốn cô bám đít anh ta như vậy , nghe rõ chưa? Anh ta đâu có để mắt đến một cô học trò như cô. Anh ta là người từng trải , rành đời. Đúng là Cô đã làm phiền anh ấy , tối hôm qua tôi thấy anh ấy chẳng còn biết xử sự ra sao nữa . Anh ấy muốn nhảy với Tôi nhưng cô cứ bám chặt cổ anh ấy . Nếu tôi còn thấy Cô bám víu Gerard , cô sẽ bị bắn chết đấy !
Stephanie sai lầm ở chỗ đã phản đối , tranh cãi với bà ta . Cô kinh hoàng trước những lời vừa mới được nghe. Lúc này mặt bà ta méo mó , điên cuồng . Bà ta không còn tự chủ được nữa , và đột nhiên Stephanie hiểu ra rằng Viola ghen dữ dội với cô. Bà ta đã âm thầm yêu anh. Bà ta hết sức đau lòng vì thấy anh ấy thay vì đeo đuổi bà lại hết sức quan tâm đến cô gái trông nom các con của bà.
Khi sắc đẹp và nước son hiền hoà đã được lột sạch khỏi bộ mặt của bà chủ, Stephanie thấy sừng sững trước mặt mình một người đàn bà khác hẳn đang nhìn trợn trừng vào cô , mặt méo xệch , hung dữ và đáng sợ . Mức độ doạ nạt ngày càng tăng.
- Cô không được gặp anh ấy nữa! Anh ta đến đây là để gặp tôi chứ đâu phải gặp cô. Để cho anh ấy yên, cô hiểu chưa? Để cho anh ấy yên. Regard là của tôi! Rõ chưa?
Khi thấy cô sững sờ, Viola nổi cơn điên cuồng đánh cô. Cô muốn chạy đi nhưng vô tình vấp phải chân của bà ta, ngã sõng xoài lên thảm. Viola liền đá vào sườn cô, cô quằn quại đau đớn rên lên. Lúc đó cửa bỗng mật mở, ông chủ chạy vào trong phòng, mặt nhợt nhạt hoảng sợ. Ông ta đẩy vợ ra xa khỏi cô gái rồi quỳ xuống, luồn tay xuống dưới đỡ cô lên.
- Lạy chúa, Stephanie. Cô bị đánh ư? Bà ta làm gì cô thế này? Tôi rất đau lòng. Thôi cô bé thân yêu, đừng có khóc nữa.
Ông đưa bàn tay run rẩy chải mớ tóc rối bù của cô và vuốt ve tóc cô.
- Đừng khóc nữa, tình yêu bé nhỏ của tôi. Từ nay tôi sẽ không để bà ấy đến gần cô nữa.
Nói xong ông hôn nhẹ lên trán cô. Chuyện ông chủ quý mến cô chẳng phải là điều bí mật nhưng cô vẫn lạnh toát cả người trước giọng nói dịu dàng của ông ta.
- Tình yêu bé nhỏ tội nghiệp của tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ để bà ấy đi ra ngoài nữa. Gần đây bà ấy càng ngày càng trầm trọng hơn, nhưng tôi hi vọng rằng...
Stephanie đã ngắt lời ông ta bằng một tiếng hét bất ngờ bật ra khỏi cổ họng. Qua vai ông chủ, cô thấy vợ ông cầm một khẩu súng lục, hoàn toàn điên cuồng, mặt hung bạo, méo xệch. Ngay cả trong những cơn ác mộng, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt nào đáng sợ như vậy.
Khẩu súng trong tay Viola là của ông chủ. Ông vẫn thường để trong ngăn kéo có khoá cửa tủ đầu giường mình để đề phòng có trộm đột nhập ban đêm. Có trời mới biết tại sao Viola lại lấy được khẩu súng này ra. Có lẽ bà ta đã phá khoá.
Theo Brugress quay lại nhìn và cứng người vì sợ. Viola phá ra cười rũ rượi:
- Ồ, bây giờ mày sợ rồi phải không?
Bà ta vẫn vung vẩy khẩu súng về phía họ, tiếp tục cười the thé và điên loạn.
- Vậy là mày lại một lần nữa muốn tống tao vào trại thương điên có phải không ? Cả đời mày cũng sẽ chẳng làm nổi đâu. Tao sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi đó nữa. Không bao giờ mày nghe thấy không ! Tao đâu có điên. Tao không có trục trặc gì cả. Chính mày muốn gây sự với tao, cốt là để mày chiếm được nó, cái con chó cái quỷ quyệt này. Sao mà nó khéo làm vậy. Gerard chạy theo nó, bây giờ lại đến lượt này. Nó đến phải chết ngộp ở trên giường vì có hai đứa chúng mày ở hai bên.
- Viola, em nói loạn rồi. Nghe anh nói đã - Theo Brugress nói thận trọng và từ từ đứng lên.
- Nghe mày nói tao mệt lắm. Thôi vĩnh biệt!
Mất vài giây Stephanie chẳng dám tin vào cái việc mới xảy ra, cô vẫn nằm phủ phục và run rẩy, tai vẫn còn đang ù đi vì tiếng súng nổ. Ông chủ ngã đỡ ngang người cô, người ông đè dí người cô xuống. Violet oai vệ bước qua cả hai người, khẩu súng vẫn lăm lăm chĩa ra và lần này nó hướng về phía Stephanie. Ngón tay bà ta từ từ kéo có súng trong khi bà ta cười ha hả trong sự kinh hoàng của cô.
Stephanie ngất đi, khi tỉnh dậy cô thấy mình như đang trôi nổi giữa dòng nước xoáy.