Sau đó một tuần, Joan thôi việc hẳn, Steve tự do một mình lo mọi việc ở bộ phận bên ngoài văn phòng, cô làm quen với công việc mới một cách dễ dàng, không có gì khó, chỉ cần chính xác. Cô thấy thích thú trong việc tiếp xúc với mọi người, so với việc mà cô đã làm ở khách sạn, công việc này đòi hỏi sự khéo léo tỉ mỉ nhiều hơn, hơn nữa nó đã, đang và lắm yêu cầu đến nỗi những giờ làm việc dài hơn và sự hoạt động liên tục suốt cả ngày chỉ được ghi lại theo ý nghĩa: so với công việc trước đây thì công việc bây giờ cô cảm thấy mình mệt mỏi hơn trước nhiều, cô thích các bạn đồng nghiệp ở đây. Nhờ Steve bắt đầu tổ chức hợp lí việc sắp xếp giấy tờ và dọn dẹp xong cái mớ bòng bong của Joan để lại nên xem ra bộ phận văn phòng ở bên ngoài hoạt động có vẻ gọn gàng ngăn nắp hơn trước nhiều và cô đã được khen ngợi.
Đến trưa, Barry lại bàn cô, anh ta vắt vẻo ngồi trên mép bàn của cô. “Cô có cảm thấy thích đi xem trình diễn tối nay không, hỡi cô gái thân yêu? Sau đó chúng ta sẽ đi ăn tối”.
Cô nhìn anh với vẻ phiền muộn, đang tìm cách nào tốt nhất để từ chối, Barry có phần nào con nít đối với cô, nhưng cô thích anh ta và không muốn đụng chạm tới lòng tự ái của anh ta.
- Về chỗ của mình và làm việc đi, Thomkins, giọng nói của Gerard quát vào họ như một cơn gió từ phương bắc giá buốt thổi về. Barry lọng cọng nhảy xuống và biến thật nhanh, trong đó Steve bắt đầu đánh máy, mắt nhìn chăm chú vào bản ghi tốc kí. Gerard tiến đến đứng ở sau lưng cô mà nhìn làm cô thêm căng thẳng.
- Cô vẫn chưa xong bản này ư ?
- Tôi sắp xong rồi.
- Tôi nhớ đã từng nhắc cô không được khuyến khích anh nhóc ấy rồi thì phải?
- Tôi chẳng khuyến khích anh ta, cô bực tức gõ máy như điên, chẳng thèm để ý đến những lời mà cô đánh sai, cô rất muốn đứng dậy bỏ đi, đợi anh ta đi chỗ khác sẽ đánh lại.
Anh đột ngột túm lấy hai tay cô nâng lên khỏi bàn phím và cứ giữ nguyên như thế, đôi bàn tay cô buông lỏng, mềm rũ. “Hãy nhìn tôi khi tôi đang nói chuyện với cô”.
- Ông vừa bảo, tôi phải nhanh tay với bản này, thưa ông. Steve cáu kỉnh nhắc nhở anh, rồi ngửa mặt đối diện cùng anh. Thật là sai lầm, anh đang cúi xuống, cô không ngờ rằng anh ở gần cô đến thế. Cô bị sốc mạnh, mặt ửng hồng, mạch đập loạn xạ. Gerard thở ra hơi dài nghe thật rõ.
- Tối nay đi ăn với tôi nhé, anh vội vàng nói, mắt vẫn nhìn vào cặp mắt giận dỗi của cô, cô lặng lẽ lắc đầu vì không tin vào giọng nói của mình.
- Tôi cần gặp cô, anh thì thầm giọng thô ráp. Anh miễn cưỡng thừa nhận mọi cái đã rõ ràng rồi hay sao ?
- Gặp để làm gì? Anh có bao giờ tin bất cứ lời nào của tôi đâu, tôi đã nói tất cả sự thật nhưng anh đâu có muốn chấp nhận nó.
- Tôi muốn chấp nhận , anh nói và nới lỏng bàn tay ra, anh lật ngửa bàn tay của cô lên nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay hồng hồng. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lướt trên lòng bàn tay nhưng hầu như không có ý vuốt ve. - Nếu như điều cô nói cho tôi biết là sự thật, vậy tại sao cô đã không nói ở toà án cách đây 5 năm? Tại sao cô không bác bỏ những chứng cớ của Violet?
Cô nhìn anh rồi thở dài, - Tôi không muốn lôi anh vào chuyện này, tôi biết tôi vô tội, tôi biết tôi vô tội và tôi cũng biết rằng Violet đã bắn ông ta và có thể bắn cả tôi . Tôi không nghĩ những lời đe doạ của bà ta liên quan đến anh lại có thể dùng được việc gì, và nhất là tôi không muốn nói chuyện này trong một căn phòng trước mặt cả đống người xa lạ.
- Thậm chí nếu điều đó có nghĩa là danh dự của cô sẽ bị hủy hoại?
- Tôi nào có biết sự thể sẽ như vậy, chỉ mãi tới khi tôi có mặt tại phiên toà đó và nhìn thấy anh, thấy cái cách mà anh và thiên hạ nhìn tôi thì trong tôi mới thấy sáng ra một điều là tôi có thể không bị toà tuyên án nhưng tôi vẫn bị coi là đã phạm một tội nào đó mà tôi không hề làm.
Anh chăm chú ngắm nhìn cô, đôi lông mày nặng trĩu nhưng trước khi anh kịp nói một lời, họ đã nghe thấy tiếng bước chân. Anh đứng thẳng lên và lảng ra xa : “8h tối tôi sẽ đón cô ở nhà Julia”. Nói xong anh bước đi liền.
Sẩm tối hôm ấy, khi về đến nhà, Julia đang vừa tắm vừa hát , cô ta ngừng hát giữa chừng và hỏi: “Chị đấy à?”
- Thế lỡ tôi là một tên lưu manh thì sao? Steve đứng ở ngoài hỏi và cười.
- Thì tôi cứ ngồi ỳ ở trong buồng tắm cho tới lúc nước đóng thành băng là cùng chứ gì? Julia nói với vẻ quả quyết – Về ăn cơm tối hả, tôi sắp đi chơi với một người bạn ở hãng sản xuất các mặt hàng thủy tinh, tôi đang nghiên cứu thị trường cho họ , dĩ nhiên chỉ thuần túy là công việc.
- Phải rồi, Steve đùa vui, đồng ý như vậy, Julia vẫn có thể nhớ anh bạn trai dĩ vãng, nhưng cô ta trong một tuần vẫn thu xếp đi chơi vài lần và bao giờ cũng nhấn mạnh rằng các cuộc hẹn hò đó chỉ “thuần túy là công việc”.
- Này, bỏ cái gọng ngờ vực đó đi nhé, Julia nói và cười vang.
- Ai, tôi đấy à? Steve vừa nói vừa đi vừa đi về phòng mình, cô mở tủ quần áo tìm chọn đồ mặc cho tối nay, tới phút này cô vẫn chưa khẳng định là cô đi ra ngoài ăn tối với Gerard hay không. Nếu đi, rất có thể đây chỉ là một cuộc đấu khẩu cay đắng khác mà thôi. Anh đã sẵn định kiến về cô rồi có nói gì đi nữa cũng khó mà lay chuyển được, không hiểu tại sao cô lại lo lắng làm thử việc đó. Anh đã quyết định ra đi, xoay lưng lại với cuộc đời cô nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải quan tâm đến việc anh nghĩ về cô thế nào. Đi chơi cùng với anh sẽ chỉ khuyến khích anh thêm tin tưởng vào khả năng quyến rũ được cô để rồi anh cứ nghĩ mãi như vậy, cô không hề có ý định để cho anh ta dụ dỗ cô lên giường cùng với anh ta. Nghe thấy tiếng chân Julia ra khỏi buồng tắm cô bèn bước ra khỏi phòng, tay vắt một áo choàng, cô muốn tắm qua trước khi mặc quần áo. Julia sắp bước vào phòng ngủ, đứng lại tò mò nhìn cô.
- Chị cũng đi à? Từ khi chuyển về căn hộ này Steve chưa từng ra ngoài vào buổi tối.
- Có thể lắm, Steve trả lời rồi đóng sập cửa phòng tắm trước khi Julia kịp hỏi thêm câu nào khác, họ sống hoà thuận với nhau.
Trước đây Steve chưa từng ở chung cùng một căn hộ với ai, nhưng nay cô thấy sống chung với Julia cũng dễ chịu. Julia tính khí nhu hoà, thoải mái và vui vẻ nhưng dù thế nào cô cũng chẳng muốn nói với Julia về Gerard. Trong mấy ngày qua Julia đã kể cho cô nghe về cả lô chuyện của Gerard, đôi lúc chen vào vài lời nhận xét về gia đình, nhà cửa, kiến thức của anh. Rõ ràng là Julia yêu quý anh họ của mình, họ trêu chọc nhau, lôi nhau ra làm trò cười nhưng trên cái nền quan hệ thân thiết đó có cái gì tựa như sự kính trọng lành mạnh. Steve không muốn nói điều gì có thể dẫn đến sự cãi cọ giữa cô và Julia, nếu cô cứ luôn luôn nói xa nói gần rằng Gerard chẳng phải là người đàn ông tuyệt hảo như cô ta đã nghĩ thì Julia sẽ phải phật ý. Hình như Julia đang nuôi một ảo tưởng lãng mạn về việc Gerard quan tâm tối Steve . Khi bước ra ngoài dòng nước của vòi sen, quấn mình trong chiếc áo choàng tắm bằng vải bông, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô mở cửa phòng tắm, liền nghe thấy tiếng của Julia có vẻ kích động : “Chị trả lời đi được không? Nếu là phone của tôi chị ghi lại hộ, tôi đang đánh vật với bộ áo váy này, hình như nó đã co lại thì phải. Tôi thề chẳng có béo thêm tí nào thế mà nó không chịu đi qua hông của tôi.”
Steve mỉm cười, đi vào phòng tiếp khách nhỏ bé của họ. Cô lập tức bị ngay một cú sốc vì nhận ra giọng nói của anh cô: “Hello Robert, anh có khỏe không?”, cô có vẻ thận trọng, đang tự hỏi tại sao anh mình gọi điện tới đây.
- Anh khỏe, em thế nào? Cám ơn em đã viết thư anh rất vui vì em làm được công việc ở đó.
- Em thấy thích, công việc ở đây rất lí thú, chị Gwen thế nào?
- Tốt thôi, Robe ngừng một chút rồi nói : Steve này, Euan về rồi đấy.
- Ồ, tay cô nắm cứng lấy ống nghe.
- Cậu ấy bực bội ghê lắm, cậu ấy muốn biết em ở đâu và không chấp nhận bất kì một câu trả lời chung chung nào Steve ạ.
- Thế anh chưa nói cho anh ấy địa chỉ này chứ?
- Chưa đâu, anh nói trước hết phải cho em biết ý kiến này đã.
Steve cau mày một tí rồi nói : “Robe, anh không thể giải thích rằng chính em đã quyết định giữa hai người không còn chuyện gì nữa hay sao? Thật ra mà nói em chẳng hề giận mất anh ấy, chẳng giải quyết được cái gì”.
- Thế em không nghĩ là em còn nợ anh ta cái đó ư? Cái việc mặt đối mặt nói chuyện với nhau ấy?
- Em biết nói gì với anh ấy bây giờ? Chính anh cũng đã thừa nhận rằng gia đình anh ấy sẽ hoảng sợ khi họ biết chuyện về vụ án đó.
- Cứ cho làm em đúng đi, Robe có vẻ do dự nhưng anh rất buồn thay cho Euan, từ Saudi Arap quay trở về để tìm thấy lá thư của em đang nằm chờ, thật đúng là nhận được một cái tát vào giữa mặt.
- Xin tha lỗi cho em, em những muốn có một cách khác. Steve hết sức bối rối , phải chăng Robe nghĩ rằng cô đã hành động thiếu suy nghĩ ? Rằng cô khoái xúc phạm người khác? Chẳng biết anh ấy có nhận thấy chính cô cũng bị xúc phạm hay không?
- Anh tưởng em có tình cảm với Euan cơ mà, Robe bình thản nói.
Cô hầu như đã yêu Euan, quả thực cô đã tin chắc rằng mình yêu anh ấy, nhưng giờ đây cô biết là không phải như vậy. Cô hoàn toàn chưa biết là trong mình có mối quan hệ thân thiết này. Kinh nghiệm yêu đương trước đây của cô với Gerard làm cho cô cảnh giác trong việc liều mạng trao những tình cảm sâu đậm của mình cho người đàn ông mà chưa hoàn toàn tin chắc rằng người đó có đúng là của cô hay không, cô không muốn mình bị xúc phạm một lần nữa.
- Cậu ấy hình như tin rằng chuyện này còn nghiêm trọng hơn thế nữa, giọng Robe có vẻ buộc tội cô.
- Em xin lỗi.
- Đó là điều mà em sẽ phải nói với cậu ta ư? Nói rằng em xin lỗi, nhưng chính em lại không cần biết thêm một chút gì nữa hay sao?
- Robe, xin đừng cáu kỉnh như vậy.
- Euan là bạn thân của anh, em nghĩ sao đây, tiếng Rob thở ra nghe rõ mồn một trong vài giây, thôi được, anh sẽ cố làm cho cậu ấy nuốt trôi quả đắng này nhưng cái chính lại là em đã bỏ nơi đây mà đi , Euan buồn bực đến mức trở nên hung dữ.
Robe đập mạnh máy xuống, Steve nghẹn ngào muốn khóc, cô từ từ đặt máy xuống, làm sao cô có thể trách Robe vì anh đã bực bội với cô. Anh ấy chắc đang trải qua những giờ phút khó chịu trong cư xử với Euan, cô cũng chẳng thể trách Euan được. Có lẽ anh ấy bị sét đánh ngang tai khi nhận được lá thư của cô. Cả hai đều bực bội với cô mà cô chẳng có thể nói gì để bào chữa cho mình ngoại trừ cái việc cô đã cố gắng hết sức để bảo vê họ tránh khỏi những hậu quả từ quá khứ của cô.
Tiếng chuông cửa reo vang, làm cô giật bắn cả người. Julia ở trong phòng nói vọng ra:
- Ôi không, Steve mở hộ cửa dùm mình, mình đang vội để đi đây này, thế mà trang điểm vẫn chưa xong.
Steve miễn cưỡng mở cửa, cô vẫn để nguyên dây móc để cho người gõ cửa không thể nhìn thấy cô đang mặc chiếc áo choàng ngắn được. Qua khe cửa, Gerard đã nhìn thấy cô, nhếch mép cười khiêu khích .
- Cô đã sẵn sàng chưa?
Cô khép chặt cổ áo, lắc đầu và đứng mép vào cửa để cho anh chỉ có thể nhìn thấy mặt cô, anh soi mói chăm chú nhìn vào sắc mặt cô rồi vội hỏi:
- Có chuyện gì thế? Vừa xảy ra chuyện gì có phải không?
Cô cay đáng thốt lên, cặp mắt còn long lanh nước :
- Tôi cảm thấy như vừa bị ném vào trong máy vắt quần áo có vậy thôi, anh tôi vừa gọi điện tới , Euan đã trở về và đang tra hỏi đầu đuôi câu chuyện, cô ngưng bặt định đóng cửa , mà thôi mặc kệ, lúc này thật sự tôi chẳng còn tâm trí nào muốn ra ngoài ăn tối nữa. Tôi xin lỗi Gerard.
Anh luồn ngay một chân vào khe cửa, - Mở cửa ngay Steve, anh điềm tĩnh nói , tôi sẽ chẳng đi đâu cả, tùy cô muốn sao cũng được hoặc là tôi sẽ cứ bấm chuông và gõ cửa liên tục cho tới lúc cô mở cửa cho tôi vào mới thôi.
Cô nhìn anh với vẻ chịu đựng đau khổ, anh nghĩ thế tất anh sẽ không ngần ngại làm ầm lên để buộc cô phải mở cửa.
- Anh đúng là kẻ không có lương tâm, cô chán chường bảo anh ta.
- Hoàn toàn đúng như thế, anh bình thản thừa nhận, cô đành tháo dây móc ra, một giây sau anh đã lọt qua cửa , cô lùi lại lúc này mới nhận ra một điều thực tế là anh đang gặp cô trong tư thế bất lợi.
- Tôi đang định đi mặc quần áo, cô nói mà không dám nhìn vào mặt anh ta. Cặp mắt ấy đang nhìn thân hình, quần áo, dáng nét của cô. Chúng đang di chuyển với tốc độ của tia chớp từ mái tóc ướt xuống đôi môi đang run run, qua cái cổ trắng, lướt tới thân hình rồi tới cặp đùi và bàn chân trần của cô.
- Julia đi đâu rồi ?
- Đang mặc quần áo, chị ấy sắp đi ăn tối. Chợt thấy mắt anh lóe sáng , Steve bực quá chỉ muốn đấm cho mình mấy cái vì tội vừa nói hộ với anh câu đó , cô không muốn cho anh ta biết là cô sắp ở một mình tối nay. Cô quay đi và vội vã về phòng ngủ của mình. Ít nhất cô cũng mặc đầy đủ quần áo trong cuộc gặp gỡ tiếp theo đấy.
Cô đang chải đầu chợt nghe thấy tiếng Julia đang nói chuyện với anh ta – Ơ, thế ra là anh tới đây để đón Steve à, em đang tự hỏi không biết chị ấy hẹn hò với ai?
- Thế cô ấy còn hẹn hò được với ai nữa hả? Gerard vặn lại , còn Julia cười phá lên.
- Này anh chàng lừa đảo, mắt quắc màu xanh lá cây là không hợp với anh đâu , em không ba hoa đâu, em thích Steve.
Steve vừa rời xa cửa, mặt có vẻ thư giãn hơn một chút , cô chẳng cần được nghe nói Julia thích cô, nhưng biết cũng vui lòng. Cô cũng thích Julia, cô tự ngắm mình trong gương, tụ hỏi chọn bộ áo váy trắng giản dị này không biết đã đúng hay chưa. Nó làm cho cô có vẻ đoan trang, cổ áo cao và loăn xoăn giống kiểu áo xếp nếp ngày xưa, tay áo dài, từ khủyu đến cổ tay hơi bồng, eo cao gần như sát dưới ngực, còn áo ngoài lại phẳng và mượt, phấp phới buông phủ lấy hông của cô. Cái chính là nó làm cho cô trông trẻ hơn, cô cần dựa vào lòng tự tin của mình để tác động tới Gerard nếu như cô cần phải buộc anh ta ra về.
Khi cô trở lại phòng, chỉ thấy có mình anh ta, Steve đảo mắt nhìn quanh rồi cau mày hỏi anh ta: “Julia đâu rồi ?”
- Cô ấy đi hẹn hò rồi, anh ngồi thoải mái trên sofa, tay cầm li Whisky, anh đã cởi áo khoát ngoài ra. Lúc này chỉ mặc bộ comple sang trọng màu đen có kẻ sọc màu trắng và caravat gấm màu nâu . Mái tóc vàng của anh ta lấp lánh dưới ánh đèn mắt anh ta có vẻ trầm tư như đang suy nghĩ gì đó khi chúng lướt qua người cô.
- Trông cô đáng yêu quá, anh khen, ngọt như mật vậy, quần áo có thể che đậy nhiều thứ có phải vậy không?
- Đó là khi mặt đối mặt, Steve chua chát nói, khi tôi gặp Violet, bà ấy có vẻ thân mật và dễ thương, tôi đâu có ngờ bà ấy có những cơn mất trí cuồng loạn, con người có nhiều cái còn dối trá hơn cả quần áo.
Anh xoay xoay chiếc li ở trên tay ngắm nghía chất lỏng màu hổ phách như thể cả đời anh chưa từng thấy Whisky, “Tôi cũng nghĩ như vậy, khi tôi nghe thấy những dư luận về cô và Theo. Tôi đã bị choáng váng, hình như cô nghĩ là tôi muốn tin vào chuyện đó có phải không? Nhưng phải tính đến những chứng cứ hiển nhiên. Violet đã bắn chồng và giết chết ông ta. Người hầu gái khi nghe thấy tiếng súng nổ chạy vào trong phòng thấy Theo nằm đè lên người cô. Cô ta nghĩ rằng Violet đã bắn cả hai người và trước tiên là bắn cô. Bà ta thề rằng khi bà ta bước vào phòng đã bắt gặp cô đang ở trong vòng tay của Theo, bà ta nói ông ấy sẽ tống bà vào nhà thương điên để ông ta có thể lấy cô. Tất cả những cái đó tôi nghe từ miệng của Violet, tôi còn được nghe từ cảnh sát và những người giúp việc và chúng có vẻ khớp với nhau.
- Nhưng anh đã biết là bà ta không được bình thường, anh đã biết bà ta có bệnh thần kinh mà.
- Cái đó đâu có làm cho bà ta trở thành kẻ giết người. Bệnh của bà ta nổi lên từng cơn, nhưng trước đây khi đang ở trong giai đoạn điên cuồng, bà ấy chưa tấn công ai cả, đập phá đồ đạc, của cải , cái đó có… nhưng sự vật đâu phải là con người. Gerard đưa ly lên miệng và uống nốt phần còn lại, rồi nhìn cô. Đôi mắt anh tối lại và cháy rực.
- Vì tôi ghen, tôi đã phát điên và ghê tởm, cứ nghĩ đến chuyện cô với ông ta, tôi đã bị tình cảm riêng tư làm tôi lệch lạc đi.
Cô từ từ ngồi xuống, hầu như chẳng thở nữa: “Phải chăng anh vừa nói là giờ đây anh tin ở tôi?”
Anh ta đặt ly xuống bàn làm cô giật mình: “Phải, ngay lúc đó chính tôi cũng chưa tin chắc 100% vào câu chuyện ấy, nhưng tôi chẳng có dịp nào gặp cô, nói với cô về chuyện ấy”.
- Anh chẳng chịu thử tìm gặp thì có.
- Lúc đầu tôi có cố gắng tìm dịp, tôi đã đến gặp bố mẹ cô nhưng cả hai ông bà đều nói cô không muốn gặp ai. Cảnh sát biết tôi đang làm việc bên bào chữa, họ không muốn chứng cớ của cô bị ảnh hưởng của ai đó đang có liên quan đến Violet. Thành thử mãi đến lúc xử án tôi mới nhìn thấy cô , khi đó đứng ở chỗ nhân chứng , cô đã thừa nhận Theo đã gọi cô là ‘Tình yêu bé nhỏ’ của ông ta . Coi như đã có kết luận quả là một lời thú nhận quá ư là tệ hại. Chỉ có một lí do giải thích cho câu nói đó: Theo đã yêu cô.
- Tôi chắc chắn ông ta không hề có một tình cảm riêng tư nào với tôi cả, mặt Steve đỏ bừng bừng. Ông chưa hề có lời ám chỉ nào hay một ánh mắt, một lời nói … chúng tôi hoàn toàn trong sạch.
- Có thể ông ta biết sẽ không có cơ may nào với cô cả nhưng cũng không có nghĩa là ông ta không hề hay không được yêu cô. Ông là người đàn ông bất hạnh, cô đơn, còn cô thì xinh đẹp trẻ trung , hàng ngày nhìn thấy có lẽ dĩ nhiên ông ta sẽ bị cô hấp dẫn.
Cô đưa mắt nhìn xuống và không còn biết nói gì. Nghĩ đến Theo cô thấy khổ sở. Tấn bi kịch này đã làm đời cô trở nên đen tối cho tới tận bây giờ sau hàng bao nhiêu năm nó vẫn còn ảnh hưởng tới cuộc sống của cô.
Bằng một giọng bình thản Gerard nói: “Anh cô gọi điện đến vì chuyện gì thế?”
- Euan đã trở về và muốn biết hiện giờ tôi đang ở đâu? Cô thở dài dài đến mức làm thân hình mảnh mai của cô như co lại – Thật là bất công, tôi chẳng làm gì sai trái. Điều duy nhất làm sai là đến chỗ không nên đến vào thời điểm không nên đến. Tôi hoàn toàn vô tội , nhưng do một ngẫu nhiên bi thảm tôi hầu như không thể thoát ra khỏi cái quá khứ kinh khủng ấy. Tôi không còn biết phải làm sao nữa , tôi nhờ anh tôi chuyển lời xin lỗi đến Euan và nói cho ảnh biết là tôi không thể nào gặp ảnh được nữa. Thế là Robe nổi cáu với tôi, tức tối công nhận là trong tình thế này chẳng còn cách nào giải quyết. Hơn nữa công việc anh ấy có thể bị ảnh hưởng nếu như ai đó phát hiện vụ án. Nhưng anh ấy vẫn cứ chê trách tôi, tôi biết chắc là anh ấy đang chê trách tôi. Robe cáu kỉnh với tôi, Euan cáu kỉnh với tôi. Thật là chẳng công bằng gì cả.
Gerard chăm chú nhìn cô: “Cô có yêu Euan Cameron không?”
Cô chẳng buồn trả lời.
- Steve có hay không? Nói cho tôi biết đi.
- Nếu như tôi yêu thì tình hình có gì khác đâu.
- Vì tôi có thể gặp Cameron, giải thích cho anh ta để anh ta có cơ hội chọn lựa , giọng anh ta bình tĩnh và rành mạch có chút xa cách. Câu nói này, giọng nói này như đâm vào lòng cô, khiến cô liếc nhìn lên ngờ vực.
- Tôi tưởng anh là người đã bảo tôi cần đi xa cơ mà? Anh đã doạ nạt ép buộc tôi phải rời xa anh ta.
- Tôi sẽ không làm như thế nữa, anh ta nói bình thản tựa như họ đang thảo luận với nhau về một vấn đề thuần túy kinh điển.
- Mỗi khi cô bước vào một tình huống là tôi không còn suy nghĩ hợp lí được nữa và bắt đầu có những quyết định đầy cảm tính. Khi đọc được lá thư của bà Cameron gửi tới tôi thấy mình sắp tìm lại được cô và hình như cô sắp sửa lấy con trai bà ấy. Tôi lập tức đoán ra là cô không kể cho anh ta biết về vụ Brugress, tôi quen biết gia đình Cameron hàng bao nhiêu năm rồi. Tôi biết rất rõ họ là loại người như thế nào. Tôi không thể hình dung nổi bà Cameron vui sướng khi con trai bà cưới một cô gái trong quá khứ có dính líu đến một vụ bê bối nhếch nhúa đến như vậy và thế là tôi tự nhủ phải có nhiệm vụ tới đó để dập ngay ý định cưới xin của hai người. Miệng anh dẫu lên có vẻ tự ghê tởm bản thân – Ôi, tôi tự thuyết phục mình là tôi có những lí do tuyệt vời để đập nát tanh bành chuyện tình duyên của cô. Trong tôi đầy ứ sự phẫn nộ chính đáng trước việc cô đã dối trá với gia đình Cameron. Đã dấu giếm họ quá khứ của mình, nhưng thật ra chính là tôi ghen tôi không thể nào chịu đựng nổi ý nghĩ là Euan sẽ chiếm được cô.
Mạch máu ở cổ cô nhảy dồn dập: “Thế mà giờ đây anh muốn ghép đôi chúng tôi lại với nhau?”
- Tôi muốn biết rõ cái mà cô muốn. Khi vừa đọc lá thư gửi cho mẹ, tôi nhận ra trong thư nói về ai thì máu của tôi hình như chảy dồn tất cả lên đầu, sau khi toà xét sử vụ án đó, vì tự ái tôi chẳng muốn nhìn thấy cô nhưng tôi chẳng sao quên được cô. Tôi thường xuyên nghĩ lại mọi tình tiết và cảm thấy hoang mang bối rối trước toàn bộ câu chuyện. Tôi hi vọng đến một ngày nào đó Violet sẽ nói ra toàn bộ sự thật, mặt khác tôi cũng nhớ ra sự ngây thơ của cô, tôi không tài nào tin nổi là cô đã tằng tịu với Theo. Khi tôi bị tình cảm mình biến đổi thành quỷ tôi lại có những suy nghĩ lệch lạc. Lúc đó tôi quá cay đắng và ghen tuông, tôi đã không suy nghĩ bằng cái đầu của mình mà suy nghĩ qua trái tim và như thế chẳng được tích sự gì, tình yêu là một tình cảm mạnh mẽ, chiếm hữu, nó có thể phá hủy đập nát y như một cơn bão tố phá hủy cả thành phố, vậy lẽ ra tôi không nên để cho cảm xúc thống trị suy nghĩ của mình.
- Dù sao anh cũng có lí do khi can thiệp vào việc này. Anh đã nói đúng về Euan và gia đình anh ấy. Bây giờ tôi chẳng thể gặp Euan được nữa , nếu không đem toàn bộ câu chuyện nói cho anh ấy biết , một khi đã biết chuyện tôi không nghĩ là anh ấy còn có thể yêu tôi được , giọng cô từ tốn như đang nói tới chuyện của một người nào đó chứ không phải của chính cô.
- Nhưng nếu có gia đình cô và cả tôi nữa đứng ở phía sau lời nói của cô thì sao ?
- Dù tôi có kéo cả lô quan toà đứng ở sau lưng của tôi đi nữa tôi cũng chẳng nghĩ là bà Cameron muốn tôi bước vào gia đình của bà ta. Anh có thấy thế không, tôi mãi mãi phải mang một vết nhơ.
- Steve, nếu cô yêu anh ta..
- Tôi không yêu anh ấy . Giọng cô bình thản – Lần tước khi anh hỏi tôi , tôi đã nói với anh rồi mà, tim tôi không bị tan nát vì chuyện tôi không còn gặp Euan được nữa , tôi sẽ nhớ anh ấy . Tôi thích, tôi quý anh ấy , có thể một ngày nào đó tôi sẽ yêu anh ấy đến mức đủ để lấy anh ấy làm chồng. Nhưng tình yêu đó chẳng phải là thứ tình yêu mãnh liệt , chẳng phải là thứ tình yêu anh đang nói tới , đối với Euan tôi chưa cảm giác bằng trái tim của mình mà tôi cảm giác bằng đầu của mình, chẳng biết như vậy là đúng hay sai ?
Miệng Gerard cong lên cách hóm hỉnh, mặt tươi cười: “Có lẽ cô đúng”, anh đột ngột chuyển dịch theo dọc chiều dài của sofa, cánh tay anh đã ôm vòng quanh người cô – Steve…
- Tôi nhớ hình như chúng ta định đi ăn tối có phải thế không nhỉ?
Gerard đờ người ra, đăm đăm nhìn cô, rồi nhún vai đứng lên.
- Tất nhiên tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Caprice rồi.
- Để tôi mặc thêm áo vét, nói xong cô đứng lên đi về phòng mình. Điều cuối cùng mà cô cần làm lúc này là sẽ đồng ý với việc Gerard tìm cách hôn cô. Nhưng trước tiên cô cần thời gian để suy nghĩ hay nói đúng hơn là cần tách biệt suy nghĩ và tình cảm tìm hiểu xem thật sự cô đang muốn cái gì.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Gerard ở trước cửa khách sạn, tự cô đã dấu trái tim mình làm cho mình không nhìn nhận đúng mọi chuyện. Cú sốc của lần đầu tiên nhìn thấy lại hình ảnh của anh muốn mách bảo với cô rằng anh vẫn còn tác động đến cô rất nhiều. Song cô không muốn tin vào điều đó, cho đến gần đây cô cho rằng mình đang ở trong thời gian thật hạnh phúc, thứ hạnh phúc giả tạo, cô tự thuyết phục mình là có thể yêu và lấy Euan. Cô đã tự xây đắp cho mình một cuộc đời mới thanh bình và yên ấm, nhưng cô đã nhắm mắt trước một thực tế là cuộc đời đó chỉ được xây dựng trên cát. Cô không chỉ đã bỏ qua không kể cho Euan và gia đình anh biết về khoảng thời gian đáng buồn trong quá khứ của cô, mà cô còn tự dối mình khi cô cho rằng đã quên Gerard và chẳng còn quan tâm gì đến anh nữa. Dù thời gian cô quen biết và gần gũi với Gerard không lâu như Euan nhưng đó mới chính thức là tình yêu. Cô đã đau khổ ra sao khi thấy ánh mắt của Gerard nhìn cô tại phiên toà, cô đã đau khổ ra sao khi anh quay lưng không một lần xuất hiện trở lại gặp cô sau phiên toà. Những cảm xúc đó chưa hề có với Euan dù là cô chuẩn bị đồng ý làm vợ anh : “Ta không thể xây dựng tương lại trong dối trá”
Việc gặp lại Gerard đã lôi tuột cái giả dối của cô, đặt dưới ống kính thực tiễn sắc bén đã cho cô thấy rõ sự thật về chính bản thân mình. Tình cảm của cô đối với Gerard quá ư là sâu đậm và say đắm, sự biến đổi hoá học trong con người cô đã quá ư mạnh mẽ, người có lúc thì nóng có lúc thì lạnh, mặt lúc nhợt nhạt lúc lại đỏ bừng, tình cảm của cô diễn biến thất thường. Từ đó tới nay đúng là cô đã bị mất thăng bằng. Nếu đem so với mối quan hệ giữa cô và Euan thì sự lôi cuốn về mặt tình cảm lúc lạnh lúc nóng hướng về Gerard đúng là một thứ tai hoạ. Nó đập nát vụn sự tự lừa dối êm ái tương lai của cô với Euan, nhưng Steve không muốn thừa nhận điều đó với Gerard, anh có thể đoán được cô đang nghĩ cái gì nhưng cô lại không chắc anh có thực sự muốn quay lại với cô hay không. Cô không cần che dấu những cảm nghĩ của mình là vẫn muốn anh nhưng vẫn bị một cái gì đó giống như cơn hoảng loạn xâm chiếm mình khi anh tấn công cô. Làm sao cô có thể bình tĩnh suy nghĩ khi sự hiện diện của anh có tác động đến những suy nghĩ của cô. Cô tự hỏi, không biết anh có hiểu nổi mình không chứ cô chẳng hiểu nổi anh , cô vẫn chưa biết thật ra anh muốn gì ở cô? Một sự thỏa mãn mà 5 năm trước đây anh chưa được hưởng. Hay là sự trả thù cho cơn vỡ mộng mà cô đã gây ra khiến cho anh phải chịu đựng trong suốt bao năm dài? Còn việc anh muốn cô, cô chẳng cần tự hỏi làm gì. Linh tính đàn bà đã cảnh cáo về chuyện này ngay từ lúc anh mới quay lại bước vào cuộc sống cô. Cô đã lớn thêm 5 tuổi, có thêm 5 năm khôn ngoan đặc biệt là với đàn ông. Gerard muốn cô, nhưng tại sao? Từ nay cho đến khi cô tìm được lời giải đáp cho câu hỏi này, cho tới khi biết rõ được tình cảm của anh đối với cô đó chính là tình yêu chứ không phải là nhu cầu của thể xác, nếu là sự đam mê về thể xác cô cần phải giữ một khoảng cách nhất định đối với anh. Điều này thật khó bởi chính cô cũng phải chấp nhận nó với nỗi day dứt.
Cô cùng đi với Gerard. Cặp mắt xanh của anh nhìn cô với một cặp mắt lấp lánh và đắc thắng . Cô phục hồi sự kích thích trong anh chẳng có khó khăn gì và có thể cô cũng chẳng muốn chống lại nếu như anh thật sự muốn cô. Bởi vì 5 năm trước khi còn là cô gái ngây thơ cô không phải đã từng cố quyến rũ anh đó sao? Tại sao cô lại phủ nhận sự hấp dẫn của anh đối với cô nhỉ, cô không muốn thừa nhận mình vẫn còn mê đắm anh ư, có phải cô tự mâu thuẫn chính mình không nhỉ?
Sau đó một tuần, Joan thôi việc hẳn, Steve tự do một mình lo mọi việc ở bộ phận bên ngoài văn phòng, cô làm quen với công việc mới một cách dễ dàng, không có gì khó, chỉ cần chính xác. Cô thấy thích thú trong việc tiếp xúc với mọi người, so với việc mà cô đã làm ở khách sạn, công việc này đòi hỏi sự khéo léo tỉ mỉ nhiều hơn, hơn nữa nó đã, đang và lắm yêu cầu đến nỗi những giờ làm việc dài hơn và sự hoạt động liên tục suốt cả ngày chỉ được ghi lại theo ý nghĩa: so với công việc trước đây thì công việc bây giờ cô cảm thấy mình mệt mỏi hơn trước nhiều, cô thích các bạn đồng nghiệp ở đây. Nhờ Steve bắt đầu tổ chức hợp lí việc sắp xếp giấy tờ và dọn dẹp xong cái mớ bòng bong của Joan để lại nên xem ra bộ phận văn phòng ở bên ngoài hoạt động có vẻ gọn gàng ngăn nắp hơn trước nhiều và cô đã được khen ngợi.
Đến trưa, Barry lại bàn cô, anh ta vắt vẻo ngồi trên mép bàn của cô. “Cô có cảm thấy thích đi xem trình diễn tối nay không, hỡi cô gái thân yêu? Sau đó chúng ta sẽ đi ăn tối”.
Cô nhìn anh với vẻ phiền muộn, đang tìm cách nào tốt nhất để từ chối, Barry có phần nào con nít đối với cô, nhưng cô thích anh ta và không muốn đụng chạm tới lòng tự ái của anh ta.
- Về chỗ của mình và làm việc đi, Thomkins, giọng nói của Gerard quát vào họ như một cơn gió từ phương bắc giá buốt thổi về. Barry lọng cọng nhảy xuống và biến thật nhanh, trong đó Steve bắt đầu đánh máy, mắt nhìn chăm chú vào bản ghi tốc kí. Gerard tiến đến đứng ở sau lưng cô mà nhìn làm cô thêm căng thẳng.
- Cô vẫn chưa xong bản này ư ?
- Tôi sắp xong rồi.
- Tôi nhớ đã từng nhắc cô không được khuyến khích anh nhóc ấy rồi thì phải?
- Tôi chẳng khuyến khích anh ta, cô bực tức gõ máy như điên, chẳng thèm để ý đến những lời mà cô đánh sai, cô rất muốn đứng dậy bỏ đi, đợi anh ta đi chỗ khác sẽ đánh lại.
Anh đột ngột túm lấy hai tay cô nâng lên khỏi bàn phím và cứ giữ nguyên như thế, đôi bàn tay cô buông lỏng, mềm rũ. “Hãy nhìn tôi khi tôi đang nói chuyện với cô”.
- Ông vừa bảo, tôi phải nhanh tay với bản này, thưa ông. Steve cáu kỉnh nhắc nhở anh, rồi ngửa mặt đối diện cùng anh. Thật là sai lầm, anh đang cúi xuống, cô không ngờ rằng anh ở gần cô đến thế. Cô bị sốc mạnh, mặt ửng hồng, mạch đập loạn xạ. Gerard thở ra hơi dài nghe thật rõ.
- Tối nay đi ăn với tôi nhé, anh vội vàng nói, mắt vẫn nhìn vào cặp mắt giận dỗi của cô, cô lặng lẽ lắc đầu vì không tin vào giọng nói của mình.
- Tôi cần gặp cô, anh thì thầm giọng thô ráp. Anh miễn cưỡng thừa nhận mọi cái đã rõ ràng rồi hay sao ?
- Gặp để làm gì? Anh có bao giờ tin bất cứ lời nào của tôi đâu, tôi đã nói tất cả sự thật nhưng anh đâu có muốn chấp nhận nó.
- Tôi muốn chấp nhận , anh nói và nới lỏng bàn tay ra, anh lật ngửa bàn tay của cô lên nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay hồng hồng. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lướt trên lòng bàn tay nhưng hầu như không có ý vuốt ve. - Nếu như điều cô nói cho tôi biết là sự thật, vậy tại sao cô đã không nói ở toà án cách đây năm? Tại sao cô không bác bỏ những chứng cớ của Violet?
Cô nhìn anh rồi thở dài, - Tôi không muốn lôi anh vào chuyện này, tôi biết tôi vô tội, tôi biết tôi vô tội và tôi cũng biết rằng Violet đã bắn ông ta và có thể bắn cả tôi . Tôi không nghĩ những lời đe doạ của bà ta liên quan đến anh lại có thể dùng được việc gì, và nhất là tôi không muốn nói chuyện này trong một căn phòng trước mặt cả đống người xa lạ.
- Thậm chí nếu điều đó có nghĩa là danh dự của cô sẽ bị hủy hoại?
- Tôi nào có biết sự thể sẽ như vậy, chỉ mãi tới khi tôi có mặt tại phiên toà đó và nhìn thấy anh, thấy cái cách mà anh và thiên hạ nhìn tôi thì trong tôi mới thấy sáng ra một điều là tôi có thể không bị toà tuyên án nhưng tôi vẫn bị coi là đã phạm một tội nào đó mà tôi không hề làm.
Anh chăm chú ngắm nhìn cô, đôi lông mày nặng trĩu nhưng trước khi anh kịp nói một lời, họ đã nghe thấy tiếng bước chân. Anh đứng thẳng lên và lảng ra xa : “h tối tôi sẽ đón cô ở nhà Julia”. Nói xong anh bước đi liền.
Sẩm tối hôm ấy, khi về đến nhà, Julia đang vừa tắm vừa hát , cô ta ngừng hát giữa chừng và hỏi: “Chị đấy à?”
- Thế lỡ tôi là một tên lưu manh thì sao? Steve đứng ở ngoài hỏi và cười.
- Thì tôi cứ ngồi ỳ ở trong buồng tắm cho tới lúc nước đóng thành băng là cùng chứ gì? Julia nói với vẻ quả quyết – Về ăn cơm tối hả, tôi sắp đi chơi với một người bạn ở hãng sản xuất các mặt hàng thủy tinh, tôi đang nghiên cứu thị trường cho họ , dĩ nhiên chỉ thuần túy là công việc.
- Phải rồi, Steve đùa vui, đồng ý như vậy, Julia vẫn có thể nhớ anh bạn trai dĩ vãng, nhưng cô ta trong một tuần vẫn thu xếp đi chơi vài lần và bao giờ cũng nhấn mạnh rằng các cuộc hẹn hò đó chỉ “thuần túy là công việc”.
- Này, bỏ cái gọng ngờ vực đó đi nhé, Julia nói và cười vang.
- Ai, tôi đấy à? Steve vừa nói vừa đi vừa đi về phòng mình, cô mở tủ quần áo tìm chọn đồ mặc cho tối nay, tới phút này cô vẫn chưa khẳng định là cô đi ra ngoài ăn tối với Gerard hay không. Nếu đi, rất có thể đây chỉ là một cuộc đấu khẩu cay đắng khác mà thôi. Anh đã sẵn định kiến về cô rồi có nói gì đi nữa cũng khó mà lay chuyển được, không hiểu tại sao cô lại lo lắng làm thử việc đó. Anh đã quyết định ra đi, xoay lưng lại với cuộc đời cô nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải quan tâm đến việc anh nghĩ về cô thế nào. Đi chơi cùng với anh sẽ chỉ khuyến khích anh thêm tin tưởng vào khả năng quyến rũ được cô để rồi anh cứ nghĩ mãi như vậy, cô không hề có ý định để cho anh ta dụ dỗ cô lên giường cùng với anh ta. Nghe thấy tiếng chân Julia ra khỏi buồng tắm cô bèn bước ra khỏi phòng, tay vắt một áo choàng, cô muốn tắm qua trước khi mặc quần áo. Julia sắp bước vào phòng ngủ, đứng lại tò mò nhìn cô.
- Chị cũng đi à? Từ khi chuyển về căn hộ này Steve chưa từng ra ngoài vào buổi tối.
- Có thể lắm, Steve trả lời rồi đóng sập cửa phòng tắm trước khi Julia kịp hỏi thêm câu nào khác, họ sống hoà thuận với nhau.
Trước đây Steve chưa từng ở chung cùng một căn hộ với ai, nhưng nay cô thấy sống chung với Julia cũng dễ chịu. Julia tính khí nhu hoà, thoải mái và vui vẻ nhưng dù thế nào cô cũng chẳng muốn nói với Julia về Gerard. Trong mấy ngày qua Julia đã kể cho cô nghe về cả lô chuyện của Gerard, đôi lúc chen vào vài lời nhận xét về gia đình, nhà cửa, kiến thức của anh. Rõ ràng là Julia yêu quý anh họ của mình, họ trêu chọc nhau, lôi nhau ra làm trò cười nhưng trên cái nền quan hệ thân thiết đó có cái gì tựa như sự kính trọng lành mạnh. Steve không muốn nói điều gì có thể dẫn đến sự cãi cọ giữa cô và Julia, nếu cô cứ luôn luôn nói xa nói gần rằng Gerard chẳng phải là người đàn ông tuyệt hảo như cô ta đã nghĩ thì Julia sẽ phải phật ý. Hình như Julia đang nuôi một ảo tưởng lãng mạn về việc Gerard quan tâm tối Steve . Khi bước ra ngoài dòng nước của vòi sen, quấn mình trong chiếc áo choàng tắm bằng vải bông, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô mở cửa phòng tắm, liền nghe thấy tiếng của Julia có vẻ kích động : “Chị trả lời đi được không? Nếu là phone của tôi chị ghi lại hộ, tôi đang đánh vật với bộ áo váy này, hình như nó đã co lại thì phải. Tôi thề chẳng có béo thêm tí nào thế mà nó không chịu đi qua hông của tôi.”
Steve mỉm cười, đi vào phòng tiếp khách nhỏ bé của họ. Cô lập tức bị ngay một cú sốc vì nhận ra giọng nói của anh cô: “Hello Robert, anh có khỏe không?”, cô có vẻ thận trọng, đang tự hỏi tại sao anh mình gọi điện tới đây.
- Anh khỏe, em thế nào? Cám ơn em đã viết thư anh rất vui vì em làm được công việc ở đó.
- Em thấy thích, công việc ở đây rất lí thú, chị Gwen thế nào?
- Tốt thôi, Robe ngừng một chút rồi nói : Steve này, Euan về rồi đấy.
- Ồ, tay cô nắm cứng lấy ống nghe.
- Cậu ấy bực bội ghê lắm, cậu ấy muốn biết em ở đâu và không chấp nhận bất kì một câu trả lời chung chung nào Steve ạ.
- Thế anh chưa nói cho anh ấy địa chỉ này chứ?
- Chưa đâu, anh nói trước hết phải cho em biết ý kiến này đã.
Steve cau mày một tí rồi nói : “Robe, anh không thể giải thích rằng chính em đã quyết định giữa hai người không còn chuyện gì nữa hay sao? Thật ra mà nói em chẳng hề giận mất anh ấy, chẳng giải quyết được cái gì”.
- Thế em không nghĩ là em còn nợ anh ta cái đó ư? Cái việc mặt đối mặt nói chuyện với nhau ấy?
- Em biết nói gì với anh ấy bây giờ? Chính anh cũng đã thừa nhận rằng gia đình anh ấy sẽ hoảng sợ khi họ biết chuyện về vụ án đó.
- Cứ cho làm em đúng đi, Robe có vẻ do dự nhưng anh rất buồn thay cho Euan, từ Saudi Arap quay trở về để tìm thấy lá thư của em đang nằm chờ, thật đúng là nhận được một cái tát vào giữa mặt.
- Xin tha lỗi cho em, em những muốn có một cách khác. Steve hết sức bối rối , phải chăng Robe nghĩ rằng cô đã hành động thiếu suy nghĩ ? Rằng cô khoái xúc phạm người khác? Chẳng biết anh ấy có nhận thấy chính cô cũng bị xúc phạm hay không?
- Anh tưởng em có tình cảm với Euan cơ mà, Robe bình thản nói.
Cô hầu như đã yêu Euan, quả thực cô đã tin chắc rằng mình yêu anh ấy, nhưng giờ đây cô biết là không phải như vậy. Cô hoàn toàn chưa biết là trong mình có mối quan hệ thân thiết này. Kinh nghiệm yêu đương trước đây của cô với Gerard làm cho cô cảnh giác trong việc liều mạng trao những tình cảm sâu đậm của mình cho người đàn ông mà chưa hoàn toàn tin chắc rằng người đó có đúng là của cô hay không, cô không muốn mình bị xúc phạm một lần nữa.
- Cậu ấy hình như tin rằng chuyện này còn nghiêm trọng hơn thế nữa, giọng Robe có vẻ buộc tội cô.
- Em xin lỗi.
- Đó là điều mà em sẽ phải nói với cậu ta ư? Nói rằng em xin lỗi, nhưng chính em lại không cần biết thêm một chút gì nữa hay sao?
- Robe, xin đừng cáu kỉnh như vậy.
- Euan là bạn thân của anh, em nghĩ sao đây, tiếng Rob thở ra nghe rõ mồn một trong vài giây, thôi được, anh sẽ cố làm cho cậu ấy nuốt trôi quả đắng này nhưng cái chính lại là em đã bỏ nơi đây mà đi , Euan buồn bực đến mức trở nên hung dữ.
Robe đập mạnh máy xuống, Steve nghẹn ngào muốn khóc, cô từ từ đặt máy xuống, làm sao cô có thể trách Robe vì anh đã bực bội với cô. Anh ấy chắc đang trải qua những giờ phút khó chịu trong cư xử với Euan, cô cũng chẳng thể trách Euan được. Có lẽ anh ấy bị sét đánh ngang tai khi nhận được lá thư của cô. Cả hai đều bực bội với cô mà cô chẳng có thể nói gì để bào chữa cho mình ngoại trừ cái việc cô đã cố gắng hết sức để bảo vê họ tránh khỏi những hậu quả từ quá khứ của cô.
Tiếng chuông cửa reo vang, làm cô giật bắn cả người. Julia ở trong phòng nói vọng ra:
- Ôi không, Steve mở hộ cửa dùm mình, mình đang vội để đi đây này, thế mà trang điểm vẫn chưa xong.
Steve miễn cưỡng mở cửa, cô vẫn để nguyên dây móc để cho người gõ cửa không thể nhìn thấy cô đang mặc chiếc áo choàng ngắn được. Qua khe cửa, Gerard đã nhìn thấy cô, nhếch mép cười khiêu khích .
- Cô đã sẵn sàng chưa?
Cô khép chặt cổ áo, lắc đầu và đứng mép vào cửa để cho anh chỉ có thể nhìn thấy mặt cô, anh soi mói chăm chú nhìn vào sắc mặt cô rồi vội hỏi:
- Có chuyện gì thế? Vừa xảy ra chuyện gì có phải không?bg-ssp-{height:px}
Cô cay đáng thốt lên, cặp mắt còn long lanh nước :
- Tôi cảm thấy như vừa bị ném vào trong máy vắt quần áo có vậy thôi, anh tôi vừa gọi điện tới , Euan đã trở về và đang tra hỏi đầu đuôi câu chuyện, cô ngưng bặt định đóng cửa , mà thôi mặc kệ, lúc này thật sự tôi chẳng còn tâm trí nào muốn ra ngoài ăn tối nữa. Tôi xin lỗi Gerard.
Anh luồn ngay một chân vào khe cửa, - Mở cửa ngay Steve, anh điềm tĩnh nói , tôi sẽ chẳng đi đâu cả, tùy cô muốn sao cũng được hoặc là tôi sẽ cứ bấm chuông và gõ cửa liên tục cho tới lúc cô mở cửa cho tôi vào mới thôi.
Cô nhìn anh với vẻ chịu đựng đau khổ, anh nghĩ thế tất anh sẽ không ngần ngại làm ầm lên để buộc cô phải mở cửa.
- Anh đúng là kẻ không có lương tâm, cô chán chường bảo anh ta.
- Hoàn toàn đúng như thế, anh bình thản thừa nhận, cô đành tháo dây móc ra, một giây sau anh đã lọt qua cửa , cô lùi lại lúc này mới nhận ra một điều thực tế là anh đang gặp cô trong tư thế bất lợi.
- Tôi đang định đi mặc quần áo, cô nói mà không dám nhìn vào mặt anh ta. Cặp mắt ấy đang nhìn thân hình, quần áo, dáng nét của cô. Chúng đang di chuyển với tốc độ của tia chớp từ mái tóc ướt xuống đôi môi đang run run, qua cái cổ trắng, lướt tới thân hình rồi tới cặp đùi và bàn chân trần của cô.
- Julia đi đâu rồi ?
- Đang mặc quần áo, chị ấy sắp đi ăn tối. Chợt thấy mắt anh lóe sáng , Steve bực quá chỉ muốn đấm cho mình mấy cái vì tội vừa nói hộ với anh câu đó , cô không muốn cho anh ta biết là cô sắp ở một mình tối nay. Cô quay đi và vội vã về phòng ngủ của mình. Ít nhất cô cũng mặc đầy đủ quần áo trong cuộc gặp gỡ tiếp theo đấy.
Cô đang chải đầu chợt nghe thấy tiếng Julia đang nói chuyện với anh ta – Ơ, thế ra là anh tới đây để đón Steve à, em đang tự hỏi không biết chị ấy hẹn hò với ai?
- Thế cô ấy còn hẹn hò được với ai nữa hả? Gerard vặn lại , còn Julia cười phá lên.
- Này anh chàng lừa đảo, mắt quắc màu xanh lá cây là không hợp với anh đâu , em không ba hoa đâu, em thích Steve.
Steve vừa rời xa cửa, mặt có vẻ thư giãn hơn một chút , cô chẳng cần được nghe nói Julia thích cô, nhưng biết cũng vui lòng. Cô cũng thích Julia, cô tự ngắm mình trong gương, tụ hỏi chọn bộ áo váy trắng giản dị này không biết đã đúng hay chưa. Nó làm cho cô có vẻ đoan trang, cổ áo cao và loăn xoăn giống kiểu áo xếp nếp ngày xưa, tay áo dài, từ khủyu đến cổ tay hơi bồng, eo cao gần như sát dưới ngực, còn áo ngoài lại phẳng và mượt, phấp phới buông phủ lấy hông của cô. Cái chính là nó làm cho cô trông trẻ hơn, cô cần dựa vào lòng tự tin của mình để tác động tới Gerard nếu như cô cần phải buộc anh ta ra về.
Khi cô trở lại phòng, chỉ thấy có mình anh ta, Steve đảo mắt nhìn quanh rồi cau mày hỏi anh ta: “Julia đâu rồi ?”
- Cô ấy đi hẹn hò rồi, anh ngồi thoải mái trên sofa, tay cầm li Whisky, anh đã cởi áo khoát ngoài ra. Lúc này chỉ mặc bộ comple sang trọng màu đen có kẻ sọc màu trắng và caravat gấm màu nâu . Mái tóc vàng của anh ta lấp lánh dưới ánh đèn mắt anh ta có vẻ trầm tư như đang suy nghĩ gì đó khi chúng lướt qua người cô.
- Trông cô đáng yêu quá, anh khen, ngọt như mật vậy, quần áo có thể che đậy nhiều thứ có phải vậy không?
- Đó là khi mặt đối mặt, Steve chua chát nói, khi tôi gặp Violet, bà ấy có vẻ thân mật và dễ thương, tôi đâu có ngờ bà ấy có những cơn mất trí cuồng loạn, con người có nhiều cái còn dối trá hơn cả quần áo.
Anh xoay xoay chiếc li ở trên tay ngắm nghía chất lỏng màu hổ phách như thể cả đời anh chưa từng thấy Whisky, “Tôi cũng nghĩ như vậy, khi tôi nghe thấy những dư luận về cô và Theo. Tôi đã bị choáng váng, hình như cô nghĩ là tôi muốn tin vào chuyện đó có phải không? Nhưng phải tính đến những chứng cứ hiển nhiên. Violet đã bắn chồng và giết chết ông ta. Người hầu gái khi nghe thấy tiếng súng nổ chạy vào trong phòng thấy Theo nằm đè lên người cô. Cô ta nghĩ rằng Violet đã bắn cả hai người và trước tiên là bắn cô. Bà ta thề rằng khi bà ta bước vào phòng đã bắt gặp cô đang ở trong vòng tay của Theo, bà ta nói ông ấy sẽ tống bà vào nhà thương điên để ông ta có thể lấy cô. Tất cả những cái đó tôi nghe từ miệng của Violet, tôi còn được nghe từ cảnh sát và những người giúp việc và chúng có vẻ khớp với nhau.
- Nhưng anh đã biết là bà ta không được bình thường, anh đã biết bà ta có bệnh thần kinh mà.
- Cái đó đâu có làm cho bà ta trở thành kẻ giết người. Bệnh của bà ta nổi lên từng cơn, nhưng trước đây khi đang ở trong giai đoạn điên cuồng, bà ấy chưa tấn công ai cả, đập phá đồ đạc, của cải , cái đó có… nhưng sự vật đâu phải là con người. Gerard đưa ly lên miệng và uống nốt phần còn lại, rồi nhìn cô. Đôi mắt anh tối lại và cháy rực.
- Vì tôi ghen, tôi đã phát điên và ghê tởm, cứ nghĩ đến chuyện cô với ông ta, tôi đã bị tình cảm riêng tư làm tôi lệch lạc đi.
Cô từ từ ngồi xuống, hầu như chẳng thở nữa: “Phải chăng anh vừa nói là giờ đây anh tin ở tôi?”
Anh ta đặt ly xuống bàn làm cô giật mình: “Phải, ngay lúc đó chính tôi cũng chưa tin chắc % vào câu chuyện ấy, nhưng tôi chẳng có dịp nào gặp cô, nói với cô về chuyện ấy”.
- Anh chẳng chịu thử tìm gặp thì có.
- Lúc đầu tôi có cố gắng tìm dịp, tôi đã đến gặp bố mẹ cô nhưng cả hai ông bà đều nói cô không muốn gặp ai. Cảnh sát biết tôi đang làm việc bên bào chữa, họ không muốn chứng cớ của cô bị ảnh hưởng của ai đó đang có liên quan đến Violet. Thành thử mãi đến lúc xử án tôi mới nhìn thấy cô , khi đó đứng ở chỗ nhân chứng , cô đã thừa nhận Theo đã gọi cô là ‘Tình yêu bé nhỏ’ của ông ta . Coi như đã có kết luận quả là một lời thú nhận quá ư là tệ hại. Chỉ có một lí do giải thích cho câu nói đó: Theo đã yêu cô.
- Tôi chắc chắn ông ta không hề có một tình cảm riêng tư nào với tôi cả, mặt Steve đỏ bừng bừng. Ông chưa hề có lời ám chỉ nào hay một ánh mắt, một lời nói … chúng tôi hoàn toàn trong sạch.
- Có thể ông ta biết sẽ không có cơ may nào với cô cả nhưng cũng không có nghĩa là ông ta không hề hay không được yêu cô. Ông là người đàn ông bất hạnh, cô đơn, còn cô thì xinh đẹp trẻ trung , hàng ngày nhìn thấy có lẽ dĩ nhiên ông ta sẽ bị cô hấp dẫn.
Cô đưa mắt nhìn xuống và không còn biết nói gì. Nghĩ đến Theo cô thấy khổ sở. Tấn bi kịch này đã làm đời cô trở nên đen tối cho tới tận bây giờ sau hàng bao nhiêu năm nó vẫn còn ảnh hưởng tới cuộc sống của cô.
Bằng một giọng bình thản Gerard nói: “Anh cô gọi điện đến vì chuyện gì thế?”
- Euan đã trở về và muốn biết hiện giờ tôi đang ở đâu? Cô thở dài dài đến mức làm thân hình mảnh mai của cô như co lại – Thật là bất công, tôi chẳng làm gì sai trái. Điều duy nhất làm sai là đến chỗ không nên đến vào thời điểm không nên đến. Tôi hoàn toàn vô tội , nhưng do một ngẫu nhiên bi thảm tôi hầu như không thể thoát ra khỏi cái quá khứ kinh khủng ấy. Tôi không còn biết phải làm sao nữa , tôi nhờ anh tôi chuyển lời xin lỗi đến Euan và nói cho ảnh biết là tôi không thể nào gặp ảnh được nữa. Thế là Robe nổi cáu với tôi, tức tối công nhận là trong tình thế này chẳng còn cách nào giải quyết. Hơn nữa công việc anh ấy có thể bị ảnh hưởng nếu như ai đó phát hiện vụ án. Nhưng anh ấy vẫn cứ chê trách tôi, tôi biết chắc là anh ấy đang chê trách tôi. Robe cáu kỉnh với tôi, Euan cáu kỉnh với tôi. Thật là chẳng công bằng gì cả.
Gerard chăm chú nhìn cô: “Cô có yêu Euan Cameron không?”
Cô chẳng buồn trả lời.
- Steve có hay không? Nói cho tôi biết đi.
- Nếu như tôi yêu thì tình hình có gì khác đâu.
- Vì tôi có thể gặp Cameron, giải thích cho anh ta để anh ta có cơ hội chọn lựa , giọng anh ta bình tĩnh và rành mạch có chút xa cách. Câu nói này, giọng nói này như đâm vào lòng cô, khiến cô liếc nhìn lên ngờ vực.
- Tôi tưởng anh là người đã bảo tôi cần đi xa cơ mà? Anh đã doạ nạt ép buộc tôi phải rời xa anh ta.
- Tôi sẽ không làm như thế nữa, anh ta nói bình thản tựa như họ đang thảo luận với nhau về một vấn đề thuần túy kinh điển.
- Mỗi khi cô bước vào một tình huống là tôi không còn suy nghĩ hợp lí được nữa và bắt đầu có những quyết định đầy cảm tính. Khi đọc được lá thư của bà Cameron gửi tới tôi thấy mình sắp tìm lại được cô và hình như cô sắp sửa lấy con trai bà ấy. Tôi lập tức đoán ra là cô không kể cho anh ta biết về vụ Brugress, tôi quen biết gia đình Cameron hàng bao nhiêu năm rồi. Tôi biết rất rõ họ là loại người như thế nào. Tôi không thể hình dung nổi bà Cameron vui sướng khi con trai bà cưới một cô gái trong quá khứ có dính líu đến một vụ bê bối nhếch nhúa đến như vậy và thế là tôi tự nhủ phải có nhiệm vụ tới đó để dập ngay ý định cưới xin của hai người. Miệng anh dẫu lên có vẻ tự ghê tởm bản thân – Ôi, tôi tự thuyết phục mình là tôi có những lí do tuyệt vời để đập nát tanh bành chuyện tình duyên của cô. Trong tôi đầy ứ sự phẫn nộ chính đáng trước việc cô đã dối trá với gia đình Cameron. Đã dấu giếm họ quá khứ của mình, nhưng thật ra chính là tôi ghen tôi không thể nào chịu đựng nổi ý nghĩ là Euan sẽ chiếm được cô.
Mạch máu ở cổ cô nhảy dồn dập: “Thế mà giờ đây anh muốn ghép đôi chúng tôi lại với nhau?”
- Tôi muốn biết rõ cái mà cô muốn. Khi vừa đọc lá thư gửi cho mẹ, tôi nhận ra trong thư nói về ai thì máu của tôi hình như chảy dồn tất cả lên đầu, sau khi toà xét sử vụ án đó, vì tự ái tôi chẳng muốn nhìn thấy cô nhưng tôi chẳng sao quên được cô. Tôi thường xuyên nghĩ lại mọi tình tiết và cảm thấy hoang mang bối rối trước toàn bộ câu chuyện. Tôi hi vọng đến một ngày nào đó Violet sẽ nói ra toàn bộ sự thật, mặt khác tôi cũng nhớ ra sự ngây thơ của cô, tôi không tài nào tin nổi là cô đã tằng tịu với Theo. Khi tôi bị tình cảm mình biến đổi thành quỷ tôi lại có những suy nghĩ lệch lạc. Lúc đó tôi quá cay đắng và ghen tuông, tôi đã không suy nghĩ bằng cái đầu của mình mà suy nghĩ qua trái tim và như thế chẳng được tích sự gì, tình yêu là một tình cảm mạnh mẽ, chiếm hữu, nó có thể phá hủy đập nát y như một cơn bão tố phá hủy cả thành phố, vậy lẽ ra tôi không nên để cho cảm xúc thống trị suy nghĩ của mình.
- Dù sao anh cũng có lí do khi can thiệp vào việc này. Anh đã nói đúng về Euan và gia đình anh ấy. Bây giờ tôi chẳng thể gặp Euan được nữa , nếu không đem toàn bộ câu chuyện nói cho anh ấy biết , một khi đã biết chuyện tôi không nghĩ là anh ấy còn có thể yêu tôi được , giọng cô từ tốn như đang nói tới chuyện của một người nào đó chứ không phải của chính cô.
- Nhưng nếu có gia đình cô và cả tôi nữa đứng ở phía sau lời nói của cô thì sao ?
- Dù tôi có kéo cả lô quan toà đứng ở sau lưng của tôi đi nữa tôi cũng chẳng nghĩ là bà Cameron muốn tôi bước vào gia đình của bà ta. Anh có thấy thế không, tôi mãi mãi phải mang một vết nhơ.
- Steve, nếu cô yêu anh ta..
- Tôi không yêu anh ấy . Giọng cô bình thản – Lần tước khi anh hỏi tôi , tôi đã nói với anh rồi mà, tim tôi không bị tan nát vì chuyện tôi không còn gặp Euan được nữa , tôi sẽ nhớ anh ấy . Tôi thích, tôi quý anh ấy , có thể một ngày nào đó tôi sẽ yêu anh ấy đến mức đủ để lấy anh ấy làm chồng. Nhưng tình yêu đó chẳng phải là thứ tình yêu mãnh liệt , chẳng phải là thứ tình yêu anh đang nói tới , đối với Euan tôi chưa cảm giác bằng trái tim của mình mà tôi cảm giác bằng đầu của mình, chẳng biết như vậy là đúng hay sai ?
Miệng Gerard cong lên cách hóm hỉnh, mặt tươi cười: “Có lẽ cô đúng”, anh đột ngột chuyển dịch theo dọc chiều dài của sofa, cánh tay anh đã ôm vòng quanh người cô – Steve…
- Tôi nhớ hình như chúng ta định đi ăn tối có phải thế không nhỉ?
Gerard đờ người ra, đăm đăm nhìn cô, rồi nhún vai đứng lên.
- Tất nhiên tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Caprice rồi.
- Để tôi mặc thêm áo vét, nói xong cô đứng lên đi về phòng mình. Điều cuối cùng mà cô cần làm lúc này là sẽ đồng ý với việc Gerard tìm cách hôn cô. Nhưng trước tiên cô cần thời gian để suy nghĩ hay nói đúng hơn là cần tách biệt suy nghĩ và tình cảm tìm hiểu xem thật sự cô đang muốn cái gì.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Gerard ở trước cửa khách sạn, tự cô đã dấu trái tim mình làm cho mình không nhìn nhận đúng mọi chuyện. Cú sốc của lần đầu tiên nhìn thấy lại hình ảnh của anh muốn mách bảo với cô rằng anh vẫn còn tác động đến cô rất nhiều. Song cô không muốn tin vào điều đó, cho đến gần đây cô cho rằng mình đang ở trong thời gian thật hạnh phúc, thứ hạnh phúc giả tạo, cô tự thuyết phục mình là có thể yêu và lấy Euan. Cô đã tự xây đắp cho mình một cuộc đời mới thanh bình và yên ấm, nhưng cô đã nhắm mắt trước một thực tế là cuộc đời đó chỉ được xây dựng trên cát. Cô không chỉ đã bỏ qua không kể cho Euan và gia đình anh biết về khoảng thời gian đáng buồn trong quá khứ của cô, mà cô còn tự dối mình khi cô cho rằng đã quên Gerard và chẳng còn quan tâm gì đến anh nữa. Dù thời gian cô quen biết và gần gũi với Gerard không lâu như Euan nhưng đó mới chính thức là tình yêu. Cô đã đau khổ ra sao khi thấy ánh mắt của Gerard nhìn cô tại phiên toà, cô đã đau khổ ra sao khi anh quay lưng không một lần xuất hiện trở lại gặp cô sau phiên toà. Những cảm xúc đó chưa hề có với Euan dù là cô chuẩn bị đồng ý làm vợ anh : “Ta không thể xây dựng tương lại trong dối trá”
Việc gặp lại Gerard đã lôi tuột cái giả dối của cô, đặt dưới ống kính thực tiễn sắc bén đã cho cô thấy rõ sự thật về chính bản thân mình. Tình cảm của cô đối với Gerard quá ư là sâu đậm và say đắm, sự biến đổi hoá học trong con người cô đã quá ư mạnh mẽ, người có lúc thì nóng có lúc thì lạnh, mặt lúc nhợt nhạt lúc lại đỏ bừng, tình cảm của cô diễn biến thất thường. Từ đó tới nay đúng là cô đã bị mất thăng bằng. Nếu đem so với mối quan hệ giữa cô và Euan thì sự lôi cuốn về mặt tình cảm lúc lạnh lúc nóng hướng về Gerard đúng là một thứ tai hoạ. Nó đập nát vụn sự tự lừa dối êm ái tương lai của cô với Euan, nhưng Steve không muốn thừa nhận điều đó với Gerard, anh có thể đoán được cô đang nghĩ cái gì nhưng cô lại không chắc anh có thực sự muốn quay lại với cô hay không. Cô không cần che dấu những cảm nghĩ của mình là vẫn muốn anh nhưng vẫn bị một cái gì đó giống như cơn hoảng loạn xâm chiếm mình khi anh tấn công cô. Làm sao cô có thể bình tĩnh suy nghĩ khi sự hiện diện của anh có tác động đến những suy nghĩ của cô. Cô tự hỏi, không biết anh có hiểu nổi mình không chứ cô chẳng hiểu nổi anh , cô vẫn chưa biết thật ra anh muốn gì ở cô? Một sự thỏa mãn mà năm trước đây anh chưa được hưởng. Hay là sự trả thù cho cơn vỡ mộng mà cô đã gây ra khiến cho anh phải chịu đựng trong suốt bao năm dài? Còn việc anh muốn cô, cô chẳng cần tự hỏi làm gì. Linh tính đàn bà đã cảnh cáo về chuyện này ngay từ lúc anh mới quay lại bước vào cuộc sống cô. Cô đã lớn thêm tuổi, có thêm năm khôn ngoan đặc biệt là với đàn ông. Gerard muốn cô, nhưng tại sao? Từ nay cho đến khi cô tìm được lời giải đáp cho câu hỏi này, cho tới khi biết rõ được tình cảm của anh đối với cô đó chính là tình yêu chứ không phải là nhu cầu của thể xác, nếu là sự đam mê về thể xác cô cần phải giữ một khoảng cách nhất định đối với anh. Điều này thật khó bởi chính cô cũng phải chấp nhận nó với nỗi day dứt.
Cô cùng đi với Gerard. Cặp mắt xanh của anh nhìn cô với một cặp mắt lấp lánh và đắc thắng . Cô phục hồi sự kích thích trong anh chẳng có khó khăn gì và có thể cô cũng chẳng muốn chống lại nếu như anh thật sự muốn cô. Bởi vì năm trước khi còn là cô gái ngây thơ cô không phải đã từng cố quyến rũ anh đó sao? Tại sao cô lại phủ nhận sự hấp dẫn của anh đối với cô nhỉ, cô không muốn thừa nhận mình vẫn còn mê đắm anh ư, có phải cô tự mâu thuẫn chính mình không nhỉ?