Dư Tư Giác về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi mới đến nhà Tô Dương Quang. Lúc trước có hứa với cô gái nhỏ, sau khi cô thi xong anh sẽ mời cô đi ăn tối.
Nhìn thấy Tô Dương Quang còn đang lau tóc, lòng anh bắt đầu dâng trào, trực tiếp lấy máy sấy, sấy tóc cho cô. Tầm mắt lia đến đống đồ cột trên bàn, ngứa tay lại muốn buộc tóc cho cô.
“Đừng nhúc nhích, để anh làm cho em một cái đầu thật xinh đẹp.”
Cô vô cùng hoài nghi anh thật sự xem cô như con gái mà nuôi dưỡng.
Cô quyết định kích thích anh một chút, vì vậy cô mở ngăn kéo ra cầm một xấp thư tình: “Anh Tư Giác, đây là thư mà những bạn nam theo đuổi em đã viết cho em, cho anh xem qua đó.”
Ấn đường của anh nhảy dựng, trong lòng rơi lộp bộp, sắc mặt trở nên khó coi.
“Dương Quang, chuyện tình cảm là chuyện quan trọng, anh nghĩ mình nên tụ họp với các anh trai để cùng nhau thảo luận. Cho nên hôm nay chúng ta tạm thời không thảo luận về vấn đề này.”
“Mấy anh trai kia nói, chỉ cần anh đồng ý thì bọn họ cũng không có ý kiến.”
“…” Dư Tư Giác nhìn trời.
“Vậy anh có ý kiến gì không?”
“…” Tiếp tục nhìn trời.
Tô Dương Quang bực mình, quyết định trực tiếp ngã bài.
“Em có nhét một thứ vào trong gối của anh, anh xem qua chưa?”
“Chưa.”
“Anh trở về thì mở ra nhìn đi. Dù sao chuyện yêu đương của em cũng đã giải quyết xong rồi, nếu anh không đồng ý thì em sẽ nghĩ cách khác.”
Dư Tư Giác cấp tốc gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, bảo bọn họ hỗ trợ tìm giúp mình bí mật trong gối.
Một lát sau bạn cùng phòng gửi cho anh một tấm hình, là bài thơ tình với ba câu: Anh lớn lên cùng em. Em muốn yêu đương với anh. Cùng nhau nói bao lời âu yếm.
“A Giác à, lời tỏ tình này thật sáng tạo! Cô gái nhà nào đã viết cho cậu vậy?”
Anh rất hoảng sợ nhưng lại có chút vui mừng. Anh quyết định đi tìm anh trai của mình tham khảo một chút về chuyện tình cảm.
“Anh, Dương Quang tỏ tình với em. Em nên làm gì đây?”
Dư Tư Hành: “Cái gì mà làm sao, không phải em luôn thích Dương Quang à?”
“Thích thì thích, nhưng…”
Dư Tư Thành: “Đừng nói với anh là em thật sự xem em ấy là con gái của mình đấy nhé? Này, tỉnh lại đi, em có thể đẻ ra đứa con gái lớn như vậy sao? Lại nói, nếu em không thích em ấy thì tại sao người ta vừa nói muốn yêu đương, em liền ghen tuông?”
“Em…”
Dư Tư Thành: “Được rồi, nhanh đi tỏ tình đi. Đừng có kì kèo.”
“Anh trai…”
Dư Tư Thành: “Chị dâu của em về rồi. Anh không rảnh nói chuyện với em đâu, tự mình suy nghĩ đi!”
…
Dư Tư giác lăn qua lộn lại không ngủ được, lấy album của anh và Tô Dương Quang ra nhìn cả đêm.
Lần đầu tiên gặp cô, anh cảm thấy cô rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa khiến người ta vừa nhìn đã muốn nhéo. Sau này anh thương tiếc cô không thể nói chuyện, luôn cảm thấy mình nên chăm sóc cô nhiều hơn một chút, không thể để cho người khác bắt nạt cô.
Khi nào thì mọi thứ bắt đầu thay đổi?
Trong suốt những năm tháng đó, anh bảo vệ cô ở khắp nơi, cùng cô luyện đọc vào mỗi buổi sáng, đọc thơ cho cô nghe, dạy cô chơi game, buộc tóc giúp cô và dẫn cô đi xem kịch. Nói cho cùng, thật ra là vì trong lòng có cô nên mới muốn đối xử với cô tốt như vậy.
Cô nhóc vừa nói chuyện lại được chính là gọi “anh Tư Giác” làm anh không giấu được sự phấn kích. Cái loại tự nhiên gần gũi và chiều chuộng này đều là thói quen, trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ngày nào đó bọn họ sẽ phải xa nhau.
Vì vậy, lúc cô nói cô có người mình thích, anh đã lo lắng và tức giận vô cớ. Có lẽ là do cưng chiều cô như em gái, cũng có lẽ đã xem mình như ba của cô, hoặc anh chỉ là không muốn cô ở bên người khác, nhận định rằng cô phải dính lấy anh cả đời.
Khi anh biết người cô thích là mình, mọi lo lắng đều tan biến thành mây khói, thậm chí phải trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả mới có thể tìm lại được cảm giác vui sướng đã mất đi này.
Thảo nào cô luôn thích đọc bài thơ , hóa ra thứ cô đọc không phải thơ mà là từ những vần thơ ấy nhớ lại ngày xưa tốt đẹp của anh và cô.
Cuối cùng anh cũng hiểu rõ, anh dùng thân phận anh trai để bảo vệ cô, lại từ góc nhìn của một chàng trai mà thích cô. Ngoại trừ Tô Dương Quang ra, anh chưa từng thích cô gái nào khác.