Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng đỡ Mộc Lan dậy, ân cần hỏi han cô:
- Lan Nhi con có sao không? Ta đã bảo con rồi lần sau gặp ta không phải đứng dậy đâu!
- Tạ ơn Hoàng Thái Hậu. – Nói rồi cô cùng Thái Hậu đi vào trong khi mọi người vẫn phải quỳ, đương nhiên có cả cha mẹ cô nữa.
Thời khắc linh thiêng đã đến, Tô Mộc Lan ngồi cạnh Thái Hậu nhâm nhi ly trà. Sau khi Tô Gia Ngọc bái đường xong, đột nhiên Hoàng Thái Hậu đứng lên, dõng dạc:
- Nhân đây, ta xin thông báo Hôn Lễ giữa tam tiểu thư phủ Tể Tướng: Tô Mộc Lan và Vương Gia Thiên Hàn Phong, hôn lễ sẽ tổ chức sau một tuần lễ nữa, tất cả quan võ trong triều đều phải tham dự, không được thiếu mặt.
Tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên, người thì cảm thấy cô may mắn, người thì bảo tiếc cho cô. Lúc đó, Mộc lan giật sững người, ngây ra nhìn Hoàng Thái Hậu đáng kính và ánh mắt cầu cứu gửi đến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ở đối diện, nhưng lại không có hồi đáp. Hai người họ đều lảng đi vì biết khi nhìn vào nó, họ sẽ không tự chủ được bản thân mình mà giúp cô. Tô Mộc Lan nửa háo hứng, nửa buồn bã. Khi buổi lễ kết thúc, cô đi thẳng về phòng, luôn miệng hỏi về vị “tướng công” tương lai của mình.
Theo như Thanh Thanh, tên Vương Gia này sở hữu ba loại Dị Năng, hệ: nước, cỏ, đất. Hắn thuộc loại người lạnh lùng, kiêu ngạo, đẹp trai nhất nhì kinh thành nhưng lại đào hoa, coi nữ nhân như một món đồ chơi, chơi chán thì bỏ đi. Nghe đến đây, Mộc Lan im lặng, buồn chán, ước gì lúc đó mình có thể phản kháng.
Lúc này, trong thư phòng của Tể Tướng Tô Mã Doanh, một bóng người đi vào, bám lấy ông:
- Cha, con muốn được gả vào Vương Gia. – Tô Ngọc Diệu nhõng nhẽo.
- Được rồi, nhưng con biết đấy, điều đầu tiên là thủ tiêu “cái gai” đó. – Hai người thì thầm gì đó, mãi sau mới thấy Ngọc Diệu đi ra với nụ cười nham hiểm.
Từ hôm công bố hôn lễ đến giờ, Mộc Lan như người mất hồn, đến cái lúc cô tập trung nhất là khi tập luỵện với Công Vũ cũng ngẩn ngơ. Hai hôm nữa là đến đại hỉ của cô, như của Tô Gia Ngọc thì cả phủ Tể Tướng tấp nập hẳn lên. Trong phòng, cô đang đăm chiêu suy nghĩ thì có tiếng người hô hoán:
- Cháy, cháy, mau dập lửa.
Mộc Lan như chợt tỉnh, lao ra cửa nhưng phòng đã bị khóa trái. Ngọn lửa bùng bùng cháy đến, cô bỗng nhớ đến cảnh hôm đó, bầu trời thành phố S cũng rực lửa, mẹ cô đã che chở cho cô khỏi ngọn lửa và bà đã mất. Nghĩ đến đây, Mộc Lan rùng mình, trong phòng chỉ còn cô và Công Vũ, Thanh Thanh ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho cô nên không có ở đây. Tô Mộc Lan biết mình đã bị mắc bẫy, cả phủ đã ra ngoài hết chỉ còn lại cô và Cỗng Vũ cùng ngọn lửa lớn thôi.
Rầm... Một thanh xà ngang trên trần nhà rơi xuống chỗ Mộc Lan và Công Vũ, nhưng cô không đau mà ngược lại há hốc mồm nhìn." Cầu Hỏa Băng" một chiêu thức rất hiếm gặp, là sự kết hợp tuyệt vời giữa lửa và băng. Trên thế giới chỉ có một trên một triệu người có thể phối hợp nhuần nhuyễn hai loại Dị Năng này. Và người đó không ai khác chính là cô, đến cả Công Vũ cũng nhận ra điều đó, đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.
Lúc này, bên ngoài phủ Tể Tướng, Hoàng Thượng sau khi nghe tin liền phi ngựa đến:
- Lan Nhi, Lan Nhi có sao không?- Hoàng Thượng.
- Mộc lan muội vẫn còn...còn đang ở trong đó!- Tô Ngọc Diệu nghe thấy liền giả bộ khóc nức nở, tay chỉ vào đám cháy.
- Tể Tướng! sao lại để xảy ra cháy?- Hoàng Thượng phẫn nộ.
- Thần.. thần cũng không biết.- Tô Mã Doanh e ngại, cúi gằm để không phải nhìn vào mắt Hoàng Thượng.
- Lan Nhi mà xảy ra gì thì các ngươi đừng hòng sống!- Câu nói của Hoàng Thượng như sét đánh ngang tai những người trong phủ Tể Tướng.
- Lan Nhi con có sao không? Ta đã bảo con rồi lần sau gặp ta không phải đứng dậy đâu!
- Tạ ơn Hoàng Thái Hậu. – Nói rồi cô cùng Thái Hậu đi vào trong khi mọi người vẫn phải quỳ, đương nhiên có cả cha mẹ cô nữa.
Thời khắc linh thiêng đã đến, Tô Mộc Lan ngồi cạnh Thái Hậu nhâm nhi ly trà. Sau khi Tô Gia Ngọc bái đường xong, đột nhiên Hoàng Thái Hậu đứng lên, dõng dạc:
- Nhân đây, ta xin thông báo Hôn Lễ giữa tam tiểu thư phủ Tể Tướng: Tô Mộc Lan và Vương Gia Thiên Hàn Phong, hôn lễ sẽ tổ chức sau một tuần lễ nữa, tất cả quan võ trong triều đều phải tham dự, không được thiếu mặt.
Tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên, người thì cảm thấy cô may mắn, người thì bảo tiếc cho cô. Lúc đó, Mộc lan giật sững người, ngây ra nhìn Hoàng Thái Hậu đáng kính và ánh mắt cầu cứu gửi đến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ở đối diện, nhưng lại không có hồi đáp. Hai người họ đều lảng đi vì biết khi nhìn vào nó, họ sẽ không tự chủ được bản thân mình mà giúp cô. Tô Mộc Lan nửa háo hứng, nửa buồn bã. Khi buổi lễ kết thúc, cô đi thẳng về phòng, luôn miệng hỏi về vị “tướng công” tương lai của mình.
Theo như Thanh Thanh, tên Vương Gia này sở hữu ba loại Dị Năng, hệ: nước, cỏ, đất. Hắn thuộc loại người lạnh lùng, kiêu ngạo, đẹp trai nhất nhì kinh thành nhưng lại đào hoa, coi nữ nhân như một món đồ chơi, chơi chán thì bỏ đi. Nghe đến đây, Mộc Lan im lặng, buồn chán, ước gì lúc đó mình có thể phản kháng.
Lúc này, trong thư phòng của Tể Tướng Tô Mã Doanh, một bóng người đi vào, bám lấy ông:
- Cha, con muốn được gả vào Vương Gia. – Tô Ngọc Diệu nhõng nhẽo.
- Được rồi, nhưng con biết đấy, điều đầu tiên là thủ tiêu “cái gai” đó. – Hai người thì thầm gì đó, mãi sau mới thấy Ngọc Diệu đi ra với nụ cười nham hiểm.
Từ hôm công bố hôn lễ đến giờ, Mộc Lan như người mất hồn, đến cái lúc cô tập trung nhất là khi tập luỵện với Công Vũ cũng ngẩn ngơ. Hai hôm nữa là đến đại hỉ của cô, như của Tô Gia Ngọc thì cả phủ Tể Tướng tấp nập hẳn lên. Trong phòng, cô đang đăm chiêu suy nghĩ thì có tiếng người hô hoán:
- Cháy, cháy, mau dập lửa.
Mộc Lan như chợt tỉnh, lao ra cửa nhưng phòng đã bị khóa trái. Ngọn lửa bùng bùng cháy đến, cô bỗng nhớ đến cảnh hôm đó, bầu trời thành phố S cũng rực lửa, mẹ cô đã che chở cho cô khỏi ngọn lửa và bà đã mất. Nghĩ đến đây, Mộc Lan rùng mình, trong phòng chỉ còn cô và Công Vũ, Thanh Thanh ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho cô nên không có ở đây. Tô Mộc Lan biết mình đã bị mắc bẫy, cả phủ đã ra ngoài hết chỉ còn lại cô và Cỗng Vũ cùng ngọn lửa lớn thôi.
Rầm... Một thanh xà ngang trên trần nhà rơi xuống chỗ Mộc Lan và Công Vũ, nhưng cô không đau mà ngược lại há hốc mồm nhìn." Cầu Hỏa Băng" một chiêu thức rất hiếm gặp, là sự kết hợp tuyệt vời giữa lửa và băng. Trên thế giới chỉ có một trên một triệu người có thể phối hợp nhuần nhuyễn hai loại Dị Năng này. Và người đó không ai khác chính là cô, đến cả Công Vũ cũng nhận ra điều đó, đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.
Lúc này, bên ngoài phủ Tể Tướng, Hoàng Thượng sau khi nghe tin liền phi ngựa đến:
- Lan Nhi, Lan Nhi có sao không?- Hoàng Thượng.
- Mộc lan muội vẫn còn...còn đang ở trong đó!- Tô Ngọc Diệu nghe thấy liền giả bộ khóc nức nở, tay chỉ vào đám cháy.
- Tể Tướng! sao lại để xảy ra cháy?- Hoàng Thượng phẫn nộ.
- Thần.. thần cũng không biết.- Tô Mã Doanh e ngại, cúi gằm để không phải nhìn vào mắt Hoàng Thượng.
- Lan Nhi mà xảy ra gì thì các ngươi đừng hòng sống!- Câu nói của Hoàng Thượng như sét đánh ngang tai những người trong phủ Tể Tướng.