Cả hai bị tấn công bởi đủ các loại dị năng, chật vật chạy ra sau nhà.
“Rốt cuộc em có thù oán gì với Lửa Xanh vậy hả? Để bọn chúng đuổi cùng giết tận em như này.” Thanh Không vừa chạy vừa nói.
Phái một kẻ thái giả gái đến thành phố Tấn thì thôi đi, đây lại còn đuổi theo vào tận không gian con.
Mà chốn này còn là Xích Thủy, nơi chỉ có tỉ lệ sống sót 5%, cái giá phải trả quá lớn rồi đấy.
“Thì vụ livestream đợt trước đó.” Lâm Xuân thấy mình oan chết đi được, người dị năng các nước khác cũng là kẻ thù của Lửa Xanh, cớ sao nó cứ cắn cô mãi không nhả?
“Chắc chắn không phải vì chuyện này, em còn làm gì nữa?” Thanh Không khẳng định chắc nịch.
“Em có làm gì đâu.” Lâm Xuân không biết thật, cô rất sợ dính vào rắc rối, sao có thể chủ động chọc điên Lửa Xanh được chứ.
– Hú!
Trong khi chạy, tiếng gió bị rạch ngang vang lên sau lưng, Thanh Không nghiêng nửa mình sang bên không chút nghĩ ngợi, một cái đinh sắt dài chừng mười xăng ti sượt qua tai anh, phóng vụt tới bức tường bên cạnh, cả thân nó đã ghim chặt vào đấy.
Nếu không tránh đi, đinh đã găm vào gáy anh rồi.
Đầu Thanh Không dại đi, phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, anh ngước mắt, táo tợn nhìn chằm chằm kẻ đang đuổi theo mình rồi hung hãn wink một cái!
Cả bọn Lửa Xanh sững lại, thằng này đang làm gì thế, thái à?
“Đừng nhìn vào mắt nó.” Kẻ cầm đầu mặc áo bào đen vội rời mắt đi nơi khác, đồng thời cất cao giọng nhắc nhở mọi người.
Nhưng dù vậy vẫn có hai người hóa đá ngay tại chỗ.
Thanh Không không hiếu chiến, sau khi wink xong cũng mặc kệ mấy kẻ hóa đá, quay người chạy biến đi.
Trốn được một đoạn lại thấy mình bị đuổi kịp nên anh đã ngoảnh mặt wink tiếp, cứ làm vậy liền tù tì, mắt anh đã bị co giật.
Anh nào có nghĩ rằng, sẽ đến một ngày mình lại khiến mắt mình bị chuột rút do wink cơ chứ.
Đội quân đằng sau đã bắt kịp anh, Thanh Không cũng quay đầu nhìn chúng.
Cả đội Lửa Xanh vội vàng dừng bước nhắm mắt lại nhưng có người chậm chạp, chưa kịp nhắm thì đã đối diện với Thanh Không.
Hắn trợn tròn mắt, hét lên: “Đừng sợ, mắt nó co quắp rồi!”
Thanh Không: “…”
Gì cơ? Mắt Thanh Không co giật rồi á?
Thông tin gây sốc này khiến Lâm Xuân đang chạy trối chết cũng phải ngoái lại nhìn.
“Nhìn gì, còn không chạy đi!” Thanh Không điên tiết.
“Chạy gì mà chạy, nhìn em nè.” Lâm Xuân không chạy nữa mà đứng lại, tự tin cất lời trong ánh nhìn khó hiểu của anh: “Coi dị năng hệ thủy cấp S của em đây này.”
Cô vừa dứt lời, sức mạnh hệ thủy căng tràn đã tự tuôn ra khỏi cơ thể cô.
Khi cô vẫy tay, một dòng nước lũ cứ thể trào dâng, ập về phía những kẻ đi săn.
Tiếng “Ầm” vang dội khắp nơi, đám người truy kích đã bị nước đánh cho tan tác, chỉ còn ba người dị năng cấp cao mới gắng gượng nổi.
Thanh Không sửng sốt, sực vỡ lẽ, đúng rồi, lúc ở bờ biển, Lâm Xuân đã trộm được dị năng hệ thủy cấp S trên người Hổ Kình mà.
Mạnh thế này, bọn anh còn chạy gì nữa?
“Tiếp đi em.” Thanh Không thấy Lâm Xuân tung có một chiêu đã dừng rồi nên buột miệng thúc giục.
Đánh nhau là phải lợi dụng lúc đối thủ suy yếu để hạ gục chúng, chứ chúng mà trở lại bình thường thì sẽ khó khăn lắm.
Lâm Xuân nhìn anh, sau đó xoay người chạy vụt đi.
“Chạy mau!” Sắp ra cổng sau rồi.
“Chạy gì mà chạy, đánh đi chứ.” Thanh Không chả hiểu gì.
“Em dùng hết dị năng rồi.” Lâm Xuân giải thích.
“!!” Anh hiểu ra điều gì đó, vội quay người chạy, vừa chạy vừa mắng: “Em bảo em trộm được dị năng cấp S cơ mà?”
“Em cũng tưởng là thế, nhưng dùng được có một lần thôi.” Cô cũng mông lung lắm chứ bộ.
Thanh Không động não, thoáng chốc đã hiểu ra nguyên do.
Lúc ấy Lâm Xuân cuỗm dị năng hệ thủy của xác ướp nằm trong cơ thể Hổ Kình chứ không phải lấy thẳng từ trên người hắn nên chỉ có một phần sức mạnh mà thôi, cô không ăn cắp toàn bộ được.
“Ngốc nghếch!” Anh không kìm được mà mắng người, chả biết đang chửi Lâm Xuân hay trách chính bản thân mình nữa.
Bất chợt, anh cảm giác một nguồn năng lượng khổng lồ đang dao động.
Nó tương đương với cấp bậc của Trần Sơ, cấp SS?
Thanh Không bỗng ngoảnh lại, thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ bình thường xuất hiện trong đội Lửa Xanh mặc áo bào đen từ bao giờ.
Trong tay gã cầm một con dao, thân dao hiện lên ánh lửa đỏ rực, gã vung dao toan chém vào người anh.
Đôi mắt anh co rụt lại, anh chợt vươn tay níu lấy Lâm Xuân đang chạy bên cạnh mình, sau đó kéo giật cô lại, để cô đứng chắn cho mình.
Khoảnh khắc này…
Lâm Xuân: “!!!” Thanh Không lại lôi mình ra làm bia đỡ đạn?
Người trung niên mặc thường phục: “!!” Gã buộc phải đổi hướng phi dao, dị năng hệ hỏa mạnh bạo đánh vào bức tường sau lưng hai người, tiếng “Ruỳnh” vang uỳnh oàng, vách tường chính diện đã đổ sụp.
Thanh Không nhân cơ hội dẫn Lâm Xuân xông ra ngoài.
Tường nhà toang toác, không cần cố gắng đi qua cổng nữa, đường chính ở ngay bên ngoài rồi.
Trước đó, thành chủ của Xích Thủy đã ra lệnh lục soát toàn bộ thành phố nên giờ đường sá toàn các linh thể đang đi tìm kiếm kẻ ngoại lai.
Thanh âm chiến đấu vừa rồi đã thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ trong nháy mắt, linh thể khắp nơi đã quy tụ về con đường mà cả hai đang đứng.
“Chạy ra chỗ đông linh thể ấy.” Thanh Không sực ra một suy nghĩ, thà bị linh thể bắt chứ không thể rơi vào tay Lửa Xanh.
“Thanh Không, anh vừa mới lấy em ra làm vật cản!” Tâm lí của Lâm Xuân đã bị tổn thương đến tột cùng.
“Thì có sao đâu, dù gì bọn chúng phải bắt sống em cơ mà.” Anh đáp một cách đầy lí trí.
“Anh còn dám nói kiểu này nữa, anh còn nhân tính không vậy?” Vừa nãy cô sợ chết khiếp rồi đấy.
– Nếu không có em, anh đã bị truy sát rồi.
– Thế tách ra chạy đi.
Thanh Không ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Xuân đã quay đi, chui vào con hẻm bên cạnh.
Anh sợ điếng người, bỗng dưng không biết Lâm Xuân đang giận mình vì chuyện vừa rồi hay là không muốn liên lụy đến mình.
Anh ngoái đầu nhìn đoàn quân đuổi theo sau, bọn Lửa Xanh đã bị đội tuần tra đi khám xét thành phố bắt giữ nhưng người trung niên mặc thường phục lại quá khủng nên đội linh thể chẳng ghìm chân chúng được mấy chốc.
Phải làm sao đây?
Thanh Không nghiến răng, cuối cùng vẫn chạy vào con hẻm mà Lâm Xuân vừa đặt chân tới.
Trong hẻm, Lâm Xuân đương bị hai linh thể chặn đường, cô đang cầm thước giải thích cho người ta biết: “Tôi là người tốt, kẻ xấu đang ở bên ngoài kia kìa, hai người ra bắt chúng đi.”
Thanh Không chạy tới, không nói dài dòng, wink một phát khiến hai linh thể hóa đá ngay tức khắc.
Cô ngạc nhiên quay lại: “Mắt anh không bị chuột rút nữa hả?”
Anh sầm mặt: “Em im đi.”
Nói xong, anh kéo cô rẽ sang phải, chạy đến nơi dồi dào năng lượng nhất.
Nơi đó đông người và cũng có nhiều linh thể nhất.
Điều quan trọng ấy là chỗ đấy còn gần cổng ra.
“Cút!” Có người quát ầm lên ở đằng sau, gã trung niên quất dao, sức mạnh của ngọn lửa dữ dội như muốn thiêu đốt cả thành phố.
Nơi ngọn lửa đi qua, những linh thể đang tấn công Lửa Xanh đã tan biến, chỉ còn lại đống đá năng lượng hệ thủy rải đầy đất.
Gã đã thanh trừng toàn bộ linh thể đang bao vây, đạp chân xuống đất lấy đà bay lên nóc nhà, đứng trên cao quan sát bốn phía, loáng chốc đã thấy hai người đang trốn trong con hẻm.
Gã giơ dao đuổi theo.
Lâm Xuân thấy không ổn rồi: “Sadako.”
Mái tóc Sadako bay lượn, sức mạnh không gian chập chờn nhưng ngay khi vừa dao động, gã trung niên đã cầm dao chém vào không trung, khiến không gian chấn động.
Dị năng hệ hỏa bao trùm khắp chốn, cắt đứt sức mạnh không gian đang ngưng tụ.
Xuân Tương, lối đi bị đập vỡ rồi.
Hỏng rồi sao?
Trong mấy phút trốn chạy này, đã mấy lần Lâm Xuân muốn lợi dụng năng lực của Sadako để thoát khỏi không gian con, nhưng lần nào cô dùng Sadako thì sức mạnh cũng bị cắt đứt.
Tại sao lại như vậy, dù thành viên Lửa Xanh biết tác dụng của Sadako nhưng không thể nhắm mục tiêu lợi hại như thế này được.
Dường như chúng còn hiểu tường tận Sadako hơn cả cô vậy.
“Sao em lại đực ra thế?!” Thanh Không kéo cô chạy nhanh về phía trước, ở đầu kia có đội tuần tra cũng đang bay đến.
Bấy giờ, đội tuần tra cấp S có khả năng chiến đấu bao gồm năm người đã lượn tới đây vì nghe được tiếng đánh nhau vang trời.
Họ cũng có thể ngăn cản gã kia được một lúc.
Đội tuần tra đang định tóm gọn Thanh Không và Lâm Xuân khi nhìn thấy hai người, nhưng rất nhanh sau đó, họ đã chú ý đến gã trung niên mặc thường phục đang đuổi theo trên nóc nhà phía sau.
Cảm nhận được sức mạnh khủng bố của gã, dựa theo cấp bậc nguy hiểm, đội tuần tra tạm thời tha cho hội Lâm Xuân, bao vây tấn công gã đàn ông kia trước.
Gã hừ lạnh, đương định tung dao ra thì không biết Lâm Xuân đã cầm cái mõ trong tay từ bao giờ.
“A di đà phật!” Trên bầu trời Xích Thủy, một vị cao tăng đắc đạo hiện lên, khuôn mặt ngài từ bi quá đỗi, ngài cụp mắt nhìn xuống toàn bộ thành phố.
Khi lời Phật ngân vang, dị năng của mọi linh thể đã thăng cấp, tinh thần khoan khoái vô cùng.
Thanh Không trố mắt đứng nhìn cái mõ trong tay Lâm Xuân với vẻ ngạc nhiên hết đỗi: Mõ còn được dùng như thế à?
Lúc này Lâm Xuân đã chẳng màng đến di chứng “không được ăn thịt” nữa rồi, cô cứ cầm mõ gõ hết lần này đến lần khác.
Chị cứ gõ đấy, gõ đến khi nào quật được cả đại tư tế và xác ướp, tới lúc đó tất thảy mọi người sẽ chết chung với nhau.
Lâm Xuân cáu tiết lắm rồi.
Gã trung niên chẳng ngờ rằng chiếc mõ trong tay cô còn có tác dụng như vậy.
Gã thở hổn hển, không thể giết được ba đội bảo vệ có Phật pháp bao bọc, chỉ đành nổi điên hét lên với thành viên Lửa Xanh vừa mới đuổi kịp mình: “Đừng cho nó gõ nữa.”
Cùng lúc đó, trong kết giới mà đại tư tế dựng lên, hai người đang bàn bạc với Trần Sơ về việc cứu đời bỗng vô cùng sửng sốt, nhìn lên trời với vẻ không thể tin nổi.
Trần Sơ không hiểu chi, cũng ngẩng đầu nhìn theo nhưng chẳng thấy gì hết.
Đây đang ở bên trong kết giới, nó ngăn cách hết thảy với bên ngoài nên anh không cảm nhận được gì cả.
Xảy ra chuyện rồi ư?
“Từ Hải?!” Đại tư tế không dám chắc, sau đó vội rút hết kết giới mà mình đã bày ra.
Ngay cái khắc kết giới biến mất, cả ba cảm nhận được một nguồn năng lượng đang dao động kịch liệt, rõ ràng có người chiến đấu với nhau.
Điều này cũng không lạ, Đầm Nước vừa mới ban lệnh rà soát thành phố, bây giờ linh thể đang dốc sức tìm kiếm người ngoại lai, phát sinh chiến trận cũng là chuyện thường tình.
Thành thử, dù rằng trước đó Đầm Nước đã cảm nhận được sự mãnh liệt của năng lượng nhưng hắn cũng không ra tay ngăn cản.
Theo hắn, chỉ cần Trần Sơ còn sống, những kẻ khác sống chết ra sao chẳng liên quan đến mình.
Vậy nhưng, vào lúc này đây, hắn nhìn lên không trung, bầu trời đã chiếu rọi hình ảnh một vị cao tăng, mà người ấy…
“Lâm Xuân!” Trần Sơ vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó là chiếc mõ của hòa thượng, Lâm Xuân gặp nguy hiểm rồi.
Anh hóa thành cơn gió, toan xông ra ngoài nhưng lại bị đại tư tế kéo lại.
“Thả tôi ra!” Anh gào thét.
“Cuống quýt cái gì, đây là Xích Thủy, thành chủ còn ở ngay bên cạnh, không cần ngươi đâu.” Đại tư tế nhìn Đầm Nước.
Đầm Nước vẫn lặng thinh, thanh kiếm uốn cong trong tay hắn tựa dòng nước chảy trôi.
Hắn khua kiếm, chỉ trong phút chốc, dị năng hệ thủy của cả thế giới đã bị lưỡi kiếm điều khiển, ý nghĩ của kiếm đã truyền đi mà không cần phải tiếp xúc.
“Cảm nhận sâu vào, đây mới là sức mạnh của bậc tôn giả.” Đại tư tế nói.
Trần Sơ sững sờ.
Người trung niên trong trang phục thông thường vẫn đang trong cuộc chiến với đội tuần tra bỗng thấy lạnh sống lưng, gã phát giác ra mối nguy hiểm khủng khiếp đang cận kề.
Gã đang muốn lùi lại thì cơ thể đã bị một sức mạnh hùng dũng bổ ra làm đôi.
Ngay lúc xác chết chạm đất, thậm chí còn chả có máu chảy ra, như thể trong thành phố tràn ngập dị năng hệ thủy này, nếu không có sự cho phép của chủ nhân, ngay cả giọt máu cũng không có quyền được tự do tuôn chảy.
“Thành chủ vô song!” Trong chớp mắt, tất cả linh thể ở ngoài đường đã quỳ rạp dưới đất, cất tiếng hào hùng.
Tấm gương nước xuất hiện từ hư không, dòng nước cuồn cuộn, ba người bước từ trong ra ngoài, ấy là đại tư tế, xác ướp mặc áo đỏ và Trần Sơ.
“Thành chủ vô song!” Khi cả ba vừa xuất hiện, tiếng hô càng ngày càng to, vô vàn thanh âm tỏa ra từ các ngõ ngách, vang khắp đất trời.
Khí phách quá.
Lâm Xuân thầm khen trong lòng, mãi đến khi ánh mắt của người đối diện nhìn xuống cái mõ trong tay cô.
Trần Sơ vừa ra khỏi gương đã bước đến bên cô, bây giờ thấy Đầm Nước lẳng lặng nhìn cô như vậy, anh vô thức đứng chắn ngang ở giữa.
Đầm Nước nhìn anh rồi lại nhìn Lâm Xuân đương thấp thỏm đứng sau lưng anh, hắn bỗng chợt mỉm cười.
Hắn cười rất đỗi sung sướng, cười thỏa mãn, cười như đã trút được gánh nặng.
Nụ cười của hắn khiến tất cả mọi người ở đây ai cũng đơ ra, chỉ trừ đại tư tế.
Từ Hải, một trong hai mươi tám vì tinh tú, và kia là chiếc mõ của ngài ấy.
Hết chương 121..