*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau khi thức dậy, bên cạnh Hạ Dương không có ai, nhưng cậu cảm thấy bản thân lại khỏe như vâm.
Thời điểm thi đã đến, trước ngày thi một ngày, Hạ Dương chuẩn bị sẵn sàng dụng cụ và giấy tờ thi, sau đó vứt hết sách vở sang một bên, nằm thư giãn, lướt web, xem TV, thư giãn. Hôm đó cậu ngủ rất sớm.
Có một chuyện khiến cậu vui vẻ bao lâu nay, đó chính là Bạch Ân đã đúng như cậu kỳ vọng mà thắng giải nhất toán Olympic quốc tế.
Hắn vừa thắng một cái là tất cả những trường top ùa vào kéo hắn về. Cuối cùng, Bạch Ân chọn học ở Harvard.
Hắn đã thi xong từ một tháng trước, nhưng lại bị các giáo sư ở Mỹ kéo đi thực tập. Bởi hiện tại hắn được tuyển thẳng rồi nên không cần lo lắng thi cử nữa. Vì vậy đây là lúc hắn bắt đầu cho sự nghiệp của mình.
Hạ Dương biết hắn vì nhớ mình nên sẽ từ chối tất cả, vì vậy nên cậu đã gọi điện chặn họng trước: “Anh thử bay về coi, em chia tay anh liền đó. Ở bên đó học tập làm việc cho tốt, thi xong em qua tìm anh liền.”
Nghe cậu nói vậy hắn chỉ đành ngậm ngùi xa vợ thêm một tháng nữa.
Bây giờ chỉ còn một ngày nữa là thi, Bạch Ân gọi điện nói chuyện với Hạ Dương.
“Bảo bối, em ôn thi xong chưa?”“Giờ này mà còn ôn gì nữa? Em nghỉ ngơi rồi, ngày mai em sẽ ráng thi thật tốt để đạt điểm cao cho anh xem.”
Hắn cười: “Em vẫn còn nhớ lời hứa chứ? Anh nhịn hết nổi rồi!”
Cậu bĩu môi, cũng cùng theo hắn: “Đương nhiên là em nhớ rồi, yên tâm, thi xong em bay qua với anh liền.”
Hai người trò chuyện rất nhiều, họ kể nhau nghe về những gì xảy ra với họ.
Đáng lẽ cũng không cần phải trò chuyện qua điện thoại như này vì Bạch Ân có thể dùng phép để dịch chuyển đến chỗ Hạ Dương trong vòng một nốt nhạc. Nhưng Hạ Dương không cho hắn làm điều đó, vì nếu bây giờ hắn làm vậy thì cậu sẽ vỡ òa mất, hai tháng qua nỗi nhớ chồng chất, nếu bây giờ gặp hắn thì chắc chắn cậu sẽ ôm hắn khóc cả đêm, như vậy rất có hại cho kiến thức mà cậu đã nhớ.
Hai người trò chuyện thêm một chút rồi Hạ Dương tắt máy đi ngủ.
Sáng hôm sau, ngày quan trọng nhất cuộc đời học sinh đã tới. Điểm thi của cậu vẫn là ở trường THPT Nhất Sinh. Hạ Dương đi sớm tận một tiếng rưỡi, dù vậy nhưng hiện tại điểm thi cũng đã đông nghịt người.
Buổi sáng trước khi đi thi thì đừng nên học gì cả, dậy sớm, ăn sáng nhẹ nhàng, thoải mái đến trường. Phải đến điểm thi sớm, ít nhất là một tiếng. Bởi chúng ta không biết được sẽ có những sự cố gì xảy ra, ví dụ như xe hư, kẹt xe… những yếu tố này ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng khi đi thi. Vì nếu đã trễ thì chúng ta sẽ chạy, mà một khi chạy thì sẽ rơi kiến thức, đến phòng thi chưa kịp bình tĩnh thì giờ thi đã bắt đầu. Như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khả năng làm bài và điểm thi của chúng ta.
Hạ Dương được Bạch Ân chỉ cho điều này, vì thế để chắc chắn, cậu còn đi sớm hơn một tiếng rưỡi.
Đến điểm thi rồi thì đi tìm phòng thi của mình, xác định phòng thi rồi thì ngồi trước phòng thi, có thể trò chuyện với sĩ tử khác hoặc nhìn đất ngó trời cho thư giãn. Nói chung là chill lên thì tức khắc bài làm sẽ ổn.
Trước khi vào phòng thi, Hạ Dương tranh thủ đi toilet, sau đó đem dụng cụ và giấy tờ vào phòng thi.
Vì cậu đã có sự chuẩn bị tốt nên quá trình làm bài khá ok. Môn thi đầu tiên là môn văn, thi trong 120 phút. Chiều thi môn toán, thời gian là 90 phút. Ngày mai thi tổ hợp khoa học tự nhiên/khoa học xã hội và ngoại ngữ.
Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, mười hai năm đèn sách đọng lại vào 420 phút trong phòng thi đó. Đến khi đã hoàn thành bài thi, tiếng trống cuối cùng đánh lên, môn thi ngoại ngữ kết thúc thì Hạ Dương biết rằng đời học sinh của mình cũng đã đi đến khoảnh khắc cuối cùng.
Vừa ra khỏi phòng thi cậu đã nhận được điện thoại từ Bạch Ân, hắn hỏi: “Bảo bối, em thi được không?”
Cậu cười: “Khá ổn, em nghĩ điểm của mình sẽ không thấp.”
Cậu ngoảnh đầu nhìn một lượt mái trường thân thương, từ bây giờ cậu sẽ không thể trở về được nữa rồi.
Tuy chỉ mới học ở đây từ năm lớp 11, nhưng nơi đây đã đọng lại trong cậu biết bao kỷ niệm. Là những kỷ niệm vui nhất mà cậu có từ đó đến giờ. Bạn bè có tốt có xấu, thầy cô cũng có tốt có xấu, nhưng tất cả đều đã qua rồi. Bây giờ chỉ còn lại hai chữ “đã từng”.
“Hạ Dương.” Mạc Tồn Văn và Hứa Tình Miên thấy cậu liền vẫy tay.
Hứa Tình Miên nói: “Í, cậu đang nói chuyện với Bạch Ân à?”
“Ừm.”
“Bạch Ân, chúc mừng cậu đạt giải nhất olympic toán quốc tế nhé.”
Bạch Ân ở đầu dây bên kia nói: “Cảm ơn.”
Hạ Dương bật màn hình lên, cậu và hắn đang call video, cậu chỉa màn hình vào khuôn viên trường.
Lúc này đây, cả bốn người cùng nhìn một lượt ngôi trường mà họ đã từng học. Thời thanh xuân của họ ở đây.
“Các cậu, đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi.”
Họ vẫn là họ, họ vẫn bên nhau, nhưng họ không còn được gặp nhau mỗi ngày nữa.
Thời thanh xuân cấp ba, tạm biệt.
Nhưng không sao, vì hiện tại cả bốn người đều đang rất hạnh phúc. Họ sẽ còn đồng hành với nhau trong tương lai, chỉ như vậy là được rồi.
☆☆☆CHÍNH VĂN HOÀN☆☆☆