Tại chỗ chờ chết là không có khả năng, nhưng cũng không muốn lõa thể.
Ý tưởng mâu thuẫn khiến cho hành động của Cố Hoài tạm dừng, lúc này trong lòng hắn có hai loại ý tưởng—–
. muốn chạy trốn.
. muốn quần áo.
Vẫn duy trì tư thế ló đầu ra ngoài, hai bàn tay của Cố Hoài vẫn đặt ở trên vỏ trứng, ngay khi hắn có suy nghĩ sử dụng quần áo trong nháy mắt có một chuyện xảy ra không thể hiểu theo lẽ thường được.
Một miếng vỏ trứng bị hắn đục thủng bỗng nhiên biến mất khỏi lòng bàn tay hắn, mà trên thân hắn đồng thời hiện ra một bộ quần áo đơn giản.
—– chạy!
Thân thể còn phản ứng nhanh hơn so với suy nghĩ, hai bàn tay Cố Hoài dùng sức chống, cả người liền nhảy ra ngoài, phát huy tốc độ nhanh nhất đời này hắn từng có chạy tới con đường sống duy nhất kia.
Giống như Cố Hoài nghĩ, hắn vừa chạy, những sinh vật nguy hiểm ban đầu vây quanh hắn cũng trong nháy mắt biến thành di chuyển tốc độ cao.
Chủng tộc gì trong tinh tế đối mặt với trùng tộc bay lên cũng đều cảm thấy da đầu phát run, bởi vì đây là một chủng tộc không sợ tử vong.
Không hề có cảm giác sợ hãi với tử vong, binh lính trùng tộc nhận được mệnh lệnh của cấp trên sẽ không đếm xỉa đến cảm giác đau, lấy thái độ không hề thương xót lạnh như băng tiêu diệt kẻ thù.
Bọn nó không coi bản thân bỏ mạng là sự hi sinh, mà chính là một chiến thuật.
Nếu hỏi Cố Hoài ngay lúc này bị một đám Tucker trùng tộc đuổi theo là tâm tình gì, hắn chỉ có thể nói…..
Hắn mau chóng chạy.
Ánh sáng trong hang động này rất ít, đối với Cố Hoài không có thị lực nhìn trong bóng đêm mà nói, hắn muốn nhìn rõ đường cũng không dễ dàng.
Hơn nữa hang động này còn rất lớn, Cố Hoài kỳ thật cũng không xác định mình là đang chạy ra ngoài hay là hướng sâu vào trong nữa, nhưng hiện tại hắn không lo lắng được nhiều như thế.
Cho dù chỉ có một ít cơ hội có thể sống, vùng vẫy khẳng định so với không vùng vẫy vẫn tốt hơn.
Nhưng mà nhìn không rõ đường mà lại không thể giảm tốc độ hậu quả chính là—- Cố Hoài cứ chạy cứ chạy, đột nhiên không chú ý chướng ngại vật bị trượt chân, đầu gối bên phải trực tiếp đập vào mặt đất.
“Hít….” Đầu gối đập xuống cũng không nhẹ, Cố Hoài theo phản xạ hít vào một tiếng.
Thanh âm này thể hiện sự đau đớn, cho dù không có nhiều trí tuệ, những Tucker trùng tộc ở phía sau cũng có thể hiểu được điều này.
Mà khi hiểu được như vậy, những Tucker trùng tộc này lập tức tiến vào trạng thái điên cuồng vốn chỉ xuất hiện khi bị thương nặng, trong cổ họng bọn nó phát ra thanh âm gào thét thể hiện sự uy hiếp, trong đôi mắt màu đỏ toàn là giết chóc khát máu.
Thanh niên thể hiện đau đớn đối với Tucker trùng tộc mà nói chính là một kích thích rất lớn, bọn nó không thể nào tha thứ cho chuyện như vậy xảy ra, thể nhưng ở trong phạm vi công kích chúng nó lại không tìm thấy kẻ thù.
Khi Cố Hoài bởi vì ngã một cái mà dừng lại, những Tucker trùng tộc ở phía sau hắn một lần nữa lại bao vây hắn.
Không còn cơ hội….
Một giây khi bị vây lại, Cố Hoài không thể không nhận mệnh.
Thậm chí còn không có cơ hội đứng lên, mắt Cố Hoài bình tĩnh nhìn sinh vật khổng lồ cầm đầu kia giơ cẳng tay như lưỡi dao sắc bén về phía hắn.
So với dao thật còn sắc bén hơn, khi dao này mạnh mẽ vung xuống, Cố Hoài không khỏi khẽ cắn môi nhắm mắt.
Một giây…..
Hai giây…..
Ba giây…..?
Đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, Cố Hoài từ từ mở mắt, phát hiện mình không hề xảy ra chuyện gì, mà chướng ngại vật lúc nãy làm hắn bị ngã đã bị tiêu diệt.
Sau khi hoàn thành hành động này xong sinh vật khủng bố lại buông cẳng tay xuống, cùng những đồng loại khác im lặng bao vây lấy hắn.
Những sinh vật này cũng không muốn tấn công hắn, Cố Hoài bỗng nhiên hiểu được điều này.
Khi Cố Hoài bởi vì hiểu được điều này mà tim dần dần đập bình thường lại, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn dần dần…. hình như có thể cảm nhận được cảm xúc của những sinh vật dị hình đang vây lấy hắn này.
Rất là giận dữ, nhưng lửa giận không ngắm vào hắn.
Kết hợp với chướng ngại vật vừa rồi khiến hắn bị ngã đã bị tiêu diệt, trong lòng Cố Hoài bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng khiến hắn sửng sốt.
Là bởi vì hắn bị thương, cho nên chúng nó mới tức giận như thế.
Cố Hoài không quá xác định được suy nghĩ này, hắn cũng không biết mình vì sao sẽ nghĩ như vậy, vì muốn chứng thực điểm này, Cố Hoài liền cúi đầu phát ra một thanh âm thật nhẹ giống như hít khí.
Đây giống như là một tín hiệu, những Tucker trùng tộc vây quanh thanh niên vốn đã cực kỳ tức giận lại tiến thêm một bước bị chọc giận, không gian yên tĩnh lập tức lại bị khuấy động, cánh tay sắc bén đâm thật sâu vào mặt đất, trực tiếp tạo ra vô số hố sâu trên bề mặt nham thạch.
Cố Hoài: “….”
Phản ứng của Tucker trùng tộc đã cho Cố Hoài biết rằng suy đoán của mình là đúng, lúc này Cố Hoài cũng hiểu được, những sinh vật đáng sợ đem hắn vây lại không phải là muốn tấn cống hắn, mà là muốn bảo vệ…..
Mà vòng bảo vệ này, chính là muốn bảo vệ hắn.
Cố Hoài không rõ nguyên nhân lắm, nhưng một khi đã hiểu được điểm này, hắn cũng phải thay đổi nhận thức theo.
Ví dụ như nói, lúc trước bị hơn mười đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm, ban đầu Cố Hoài cố gắng suy nghĩ phải chạy trốn như thế nào, nhưng hiện tại, trong lòng hắn lại không hề có cảm giác hồi hộp.
Từ ngoại hình có thể nhìn ra những sinh vật dị hình ở trước mặt Cố Hoài rất nguy hiểm, cho dù là cẳng tay sắc bén cắm vào mặt đất thật sâu hay là hàm răng khỏe mạnh cũng đủ để uy hiếp tới tính mạng.
Nhưng sau khi xác định mình được chúng nó bảo vệ, Cố Hoài từ trên mặt đất đứng lên, hít sâu một hơi, hắn thử đi tới gần sinh vật có thân hình cao nhất trong đàn kia.
Càng tới gần, Cố Hoài càng cảm nhận rõ được sự tức giận trên người chúng nó, ở trong đôi mắt màu hồng nhìn chằm chằm hắn đã không còn lý trí gì, nhưng cho dù như vậy, chúng nó cũng không rời khỏi bên người hắn.
Mà khi Cố Hoài chủ động tới gần con Tucker trùng tộc cầm đầu kia, hắn thấy sinh vật nguy hiểm khống lồ này di chuyển cẳng tay về phía sau, muốn điều chỉnh góc độ, cố gắng đem cẳng tay sắc bén tách ra khỏi hắn, không cho hắn đụng vào.
Cố Hoài hơi sửng sốt, cảm giác được cẩn thận bảo vệ rất rõ ràng, thậm chí dùng từ “bảo vệ” để hình dung cũng không chuẩn xác, phải dùng là “che chở”…..
Cái từ che chở này ở trong sinh mệnh của Cố Hoài rất ít khi xuất hiện, dù sao hắn cũng là đứa nhỏ lớn lên ở viện phúc lợi.
Mặc dù lúc ở trong viện phúc lợi cũng được người yêu thương, nhưng đứa nhỏ trong viện phúc lợi cần sự chăm sóc cũng rất nhiều, mỗi đứa nhỏ được chia yêu thương cũng chỉ là có hạn.
Hơn nữa sự yêu thương này, so với sự yêu thương của người lớn trong nhà với đứa con của mình cũng không giống nhau.
Cố Hoài thực thông minh cũng đã sớm hiểu được, cho nên khi hắn còn nhỏ đã sớm nhận ra sự khác nhau. Thế nhưng hắn cũng không thất vọng, bởi vì bản thân mình cảm nhận được ý tốt quan tâm cũng đáng cảm ơn.
Chớp mắt bình tĩnh trở lại, Cố Hoài nhìn sinh vật nguy hiểm trước mắt biểu hiện sự bảo vệ với hắn, bắt đầu tự hỏi một việc.
Phải làm thế nào để bình ổn sự tức tối của bọn nó?
Hắn xác thật có thể cảm nhận được cảm xúc của những sinh vật này, năng lực này vừa sinh ra đã có, mà vừa rồi không cẩn thận ngã xuống bị cảm giác đau kích thích, trong nháy mắt Cố Hoài lại có một ảo giác nào đó.
ảo giác này khiến cho Cố Hoài cảm thấy mình giống như tạo nên một sự liên kết tinh thần nào đó với chúng nó, hắn có thể trực tiếp truyền đạt ý thức của hắn với sinh vật này.
“Tôi không sao, các cậu đừng tức giận….”
Cũng không biết có được hay không, dù sao Cố Hoài cũng muốn thử nghiệm một chút, hắn cố gắng nghĩ lại trạng thái lúc đó, thử an ủi những sinh vật lớn đang vây xung quanh hắn.
Thói quen nói chuyện thì nhìn vào ánh mắt của đối phương, cho nên hiện tại Cố Hoài cố gắng ngẩng đầu, thật vất vả ở sự chênh lệch hình thể này mà nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của con Tucker trùng tộc cầm đầu kia.
Những Tucker trùng tộc ở trước mặt Cố Hoài chính là những binh lính giai cấp thấp nhất của trùng tộc, là những trùng tộc bậc thấp không có khả năng tiến hòa thành người, chúng nó cũng không có trị tuệ cao, cũng không có năng lực nói chuyện.
Nhưng cho dù không có cách dùng ngôn ngữ trả lời, những Tucker trùng tộc này vẫn như cũ đưa ra câu trả lời.
Đồng tử co rút thành sợi dây hơi thả lỏng, sinh vật khổng lồ đáng sợ cúi đầu với thanh niên, cẳng tay sắc bén cũng buông xuống theo, như là cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái chiến đấu.
Nhưng vẫn không có hoàn toàn buông lỏng, Cố Hoài nghĩ nghĩ, hắn vươn tay ở phía trên cẳng tay sắc bén của con Tucker trung tộc kia vỗ vỗ: “Ngoan, không tức giận.”
Câu nói này tuy không dùng liên kết tinh thần truyền đạt, nhưng con Tucker trùng tộc này cũng hiểu được ý của Cố Hoài, sau khi được thanh niên vỗ vỗ cẳng tay, trong cổ họng con Tucker trùng tộc này phát ra âm thanh rất thấp, rồi sau đó cúi đầu xuống không nhúc nhích.
Đây không thể nghi ngờ chính là một cử chỉ vâng lời, nếu lúc này có một người thứ ba ở đây, bất luận là chủng tộc nào trong tinh tế cũng sẽ hoài nghi đôi mắt của mình.
Trùng tộc ở trong tinh tế luôn gắn liền với những từ lãnh khốc tàn bạo, càng không cần phải nói là Tucker trùng tộc hung ác thô bạo nhất.
Có thể nói trên chiến trường, quân đội trùng tộc chính là kẻ thù mà tất cả chủng tộc không muốn gặp nhất, mà trong đó đứng đầu là binh lính trùng tộc xuất thân từ tộc đàn Tucker.
Việc này có thể thấy được Tucker trùng tộc trên chiến trường rất tàn bạo, hơn nữa khi bước vào trạng thái điên cuồng sẽ không ngừng lại, trừ khi chúng nó mất đi năng lực chiến đấu hoặc là kẻ thù của nó hoàn toàn bị tiêu diệt, nếu không cho dù chỉ còn một bộ phận có thể di chuyển, thì Tucker trùng tộc nhất định sẽ tiếp tục chiến đấu.
Muốn an ủi Tucker trùng tộc rơi vào trạng thái điên cuồng là không có khả năng, nhưng giờ phút này ở một tinh cầu xa xôi hẻo lánh lại xuất hiện ngoại lệ duy nhất.
Sau khi hoàn thành tất cả hoạt động an ủi, bởi vì vừa rồi tiêu hao tinh thần lực, Cố Hoài rất nhanh cảm thấy một trận buồn ngủ, buồn ngủ mãnh liệt tiến tới, khiến hắn mơ mơ màng màng muốn nhắm mắt lại ngủ tại chỗ, cuối cùng trực tiếp ngã xuống trên mặt đất ngủ.
Cố Hoài vừa ngủ, đám Tucker trùng tộc bảo vệ hắn giống như bị hấp dẫn, theo bản năng tới gần thân thể hắn một chút.
Thanh niên đang ngủ.
Trong ánh mắt màu đỏ đều là ảnh ngược Cố Hoài đang ngủ, những Tucker trùng tộc không có hình thái con người này ở bên cạnh chăm chú nhìn hình dáng thanh niên khi ngủ, thế nào cũng không muốn rời đi.
ấu tể vui vẻ đi ngủ là chuyện thực bình thường.
mặc dù nhìn bề ngoài, Cố Hoài đã ở hình thái trưởng thành, nhưng trong mắt đám Tucker trùng tộc tận mắt nhìn thấy quá trình đối phương phá vỏ chui ra, thanh niên tóc đen trước mặt chúng nó vẫn chỉ là một ấu tể.
Cứ đứng nhìn chăm chú vài giây như vậy, đám Tucker trùng tộc này cũng không muốn thanh niên nằm trên mặt đất cứng rắn lạnh như băng, chúng nó đem thanh niên đã đi vào giấc ngủ bỏ vào trong vỏ trứng lúc trước.
Vỏ trứng này cũng không có bị phá hủy hoàn toàn, chỉ là phía trên bị phá đi một miếng mà thôi, để thanh niên nằm bên trong còn có thể phát huy khả năng giữ ấm của quả trứng.
“Ưm……” Ngủ trong vỏ trứng, Cố Hoài phát ra thanh âm mê mang.
ấu tể đi ngủ phát ra âm thanh chính là thể hiện ngủ không thoải mái, nên khi thanh niên ở trong mộng phát ra thanh âm, khiến cho đàn Tucker trùng tộc vây xung quanh vỏ trứng liền cúi đầu cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn.
Những Tucker trùng tộc này cũng không biết nên chăm sóc ấu tể như thế nào, nói cho cùng thì ở trong trùng tộc vốn không có khái niệm chăm sóc ấu tể.
Có thể là một loại trực giác và bản năng, một con Tucker trùng tộc vươn cẳng tay chạm vào vỏ trứng đang nằm im, cố gắng khống chế sức lực, thật cẩn thận đẩy vỏ trứng.
Vỏ trứng nhẹ nhàng lay động.
Lại đẩy đẩy….
Vỏ trứng lại lay động.
Như là nằm trong một cái nôi, thanh niên ban đầu nằm trong vỏ trứng ngủ không thoải mái dần dần giãn mày ra, hô hấp của thanh niên cũng nhẹ nhàng hơn.
Dựa vào thanh âm hô hấp của thanh niên liền biết được thanh niên ngủ tương đối thoải mái, thể cho nên con Tucker trùng tộc coi vỏ trứng như cái nôi vẫn tiếp tục duy trì tần suất đẩy đẩy vỏ trứng.
Đứng nhìn dáng vẻ thanh niên ngủ yên ổn, đàn Tucker trùng tộc này lại cảm nhận được một cảm xúc đổi với chủng tộc chúng nó rất xa lạ.
Cái cảm xúc này lần đầu tiên xuất hiện, là khi chúng nó phát hiện quả trứng trong hang động trên tinh cầu xa xôi này.
Lần thứ hai xuất hiện, là khi chúng nó nhìn thấy thanh niên phá vỏ chui ra.
Cảm xúc này còn cao hơn tức giận, nhưng lại không giống nhau, tức giận sẽ khiến chúng nó muốn phá hủy, nhưng cảm xúc còn cao hơn tức giận này cũng không như vậy.
Chúng nó cũng không muốn phá hoại cái gì, ngược lại nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.
Giống như trên đồng hoang khô cạn đột nhiên nở ra một đóa hoa, một đóa hoa nhỏ xinh đẹp làm đẹp cho vùng quê ban đầu hoang vu lạnh giá, khiến cho bức tranh được gọi là “thế giới” càng trở nên rực rỡ hơn.
Cảm xúc này được gọi là vui sướng đi.