Bệnh tình của tôi ngày càng yếu dần đi, đôi môi trắng bạch, làn da nhợt nhạt đến nỗi có thể thấy rõ đường gân. Mắt tôi cũng mờ dần, điều tôi cảm thấy rõ nhất chính là hơi sức đứng dậy cũng không có.
Tôi cố tình dấu đi, Trân Bảo Bảo ngày ngày kề cạnh tôi cũng nhận ra sự khác thường, đôi mắt yêu ớt nhìn từng người từng người ở đây chết dần chết mòn cô lại càng hoảng sợ, sợ ngày nào đó sẽ đến lượt tôi ra đi.
Dù đã thay giường mới thoải mái hơn nhưng nữa đêm tôi vẫn không thể nào chợp mắt, cái cảm giác đau quằn quại ê ẩm cả người làm tôi sợ hãi. Lần đầu tiên tôi sợ hãi cái chết, sợ rằng Bảo Bảo không có tôi sẽ rất thương tâm. Nhiều đêm tôi cố gắng chịu đựng cố gắng không động đậy sợ đánh thức người nằm một bên, nhưng sau này, ngày ngày bệnh tình tôi tăng dần, cơn đau kéo dài hơn, lại còn đau đớn nhiều hơn làm tôi không thể không run rẩy.
Ánh mắt mờ mịt mở giữa đêm, màn đêm bao phủ làm tôi không nhìn rõ, nằm yên một lát rồi cố chịu đựng rời giường đi ra ngoài. Cơn đau ập đến khiến chân tôi tê rần bước đi không vững, một tay chống giữ thành cửa, một tay đặt trước ngực thở hổn hển. Vì không để phát ra tiếng động, tôi đi rất nhẹ nhàng ra ngoài, bước đi chậm chạp mò theo ánh sáng hiếm hoi trong màn đêm. Tìm được chiếc ghế đá liền thả người ngồi xuống, mồ hôi làm ướt đẫm một mảng sau lưng, lâu lâu lại có cơn gió thoang thoảng nhé lướt qua làm tôi trở nên thoải mái hơn nhiều.
Thở dài nhìn xung quanh một hồi, rồi thả lỏng người nghỉ ngơi. Nhưng cơn đau cứ dồn dập liên tiếp khiến tôi nắm chặt tay đôi mắt dần trở nên đỏ ửng.
"Cô ở đây làm gì đấy?" Tống Hàn Vũ đến gần, thân người cao lớn chắn ngang tầm mắt tôi. Cơn đau lại quặn thắt lên, tôi mím chặt môi cố gắng không phát ra tiếng rên rit.
Hắn vẫn không yên phận ngồi bên cạnh, cúi sát mặt để nhìn rõ, thấy khuôn mặt tôi tái nhợt, hắn thấp giọng nói:"Bệnh lại tái phát à?"
Biết rồi còn hỏi, tôi cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, hiện tại tôi không muốn cái nhau với hắn. Toàn thân tôi đều đau đớn.
Hắn đưa bàn tay to lớn ra vỗ vai tôi, khuôn mặt thương tiếc an ủi:"Cố chịu đựng một lát sẽ hết nhanh thôi"
Bàn tay đặt lên vai làm da tôi đau đớn như bị kim đâm chít, tôi thở hồng hộc, trừng lớn mắt nhìn hắn, cố gắng rặn ra từng chữ:"Cất tay"
Tống Hàn Vũ giả vờ như không nghe thấy, đôi mắt vô tội chớp chớp:"Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ" Tay vẫn không an phận vỗ vỗ thêm vài cái, dù rất nhẹ nhưng đối với tôi như cầm búa đập vào làm tôi ứa nước mắt.
"Cất tay" Giọng tôi khàn khàn, lại nghẹn ngào như đang khóc, đau quá tôi không thể chịu đựng được.
"À à, cô biết tay của tôi đi vệ sinh chưa rửa nên cô ghét bỏ nó chứ gì" Tống Hàn Vũ đưa tay chọc chọc vào má tôi, má tôi rất mềm khiếm hắn đụng thành nghiện. Tôi thì ngược lại, bất cứ hắn chạm vào chỗ nào trên người tôi thì tôi càng đau đớn, hắn lại lợi dụng lúc tôi phát bệnh để chọc,hừ...
Tôi đưa tay lên hất mạnh hắn ra, hắn không chuẩn bị trước liền bị tôi đẩy ngã, trên khuôn mặt kia là nụ cười nham nhở:"Không ngờ cô bị bệnh mà cũng khỏe thật đấy, nào để tôi xem nào"
Tống Hàn Vũ lại gần nhéo má tôi làm một cái bánh bao, cơ thể tôi đã đau rồi lại bị hắn làm cho đau hơn. Hắn bị tôi đánh một cái vào tay, hét lên một tiếng tránh né, đôi mắt cười cười làm tôi càng bực mình.
Tôi hít sâu một hơi dùng hết sức lực cuối cùng đánh vào người hắn. Cái này là do anh làm, anh tự chịu. Dùng chân chỏ vào bụng hắn thật mạnh, tay tôi núm tóc hắn ra phía sau đấm một phát vào mắt trái của hắn. Không đợi hắn kịp hoàn hồn tôi nhanh chân hơn xoay người lại nhào lên người hắn chỏ sau ót. Tôi cảm thấy sức lực mình càng ngày cạn dầu, tôi nhe răng trợn mắt với hắn, dùng móng bấu chặt tay hắn rồi dần chìm trong màn đêm.
Trước khi ngất đi, còn nghe thấy tiếng chửi rủa cùng hình dạng chật vật của hắn, điều này làm tôi hạnh phúc. Ngất đi trên môi còn giữ nụ cười.
Không biết tôi hôn mê bao lâu, tay tôi khẽ động đậy, đôi mắt mở ra. Như tôi đoán chính xác đầu tiên là thấy khuôn mặt đẫm lệ của Bảo Bảo. Bàn tay nhỏ nhắn đầy mồ hôi nắm chặt tay tôi. Kí ức dần ùa về, tôi nhớ là tôi phát bệnh liền đi ra ngoài, gặp Tống Hàn Vũ và đánh hắn một trận sau đó....
"Chị hôm mê bao lâu rồi?" Giọng nói khe khẽ làm nước mắt Bảo Bảo rơi lần nữa.
"Chị hôn mê một ngày rồi, em cứ nghĩ chị sẽ không tỉnh dậy nữa cơ chứ"
Nghe giọng nỉ non của cô tôi liền biết cô đã rất lo lắng cho mình. Bản thân muốn ngồi dậy nhưng thắt lưng lại truyền đến cơn đau khiến tôi hít hà. Trân Bảo Bảo liền biết đỡ tôi dậy rất nhẹ nhàng.
"Làm em lo lắng rồi" Tôi nói khách sáo muốn cô nói "không sao" để làm tôi vơi đi mấy phần có lỗi ai ngờ cô lại khẳng định.
"Đúng là em rất lo lắng, nữa đêm không thấy chị em liền chạy đi tìm, ai ngờ chị bị ngất xỉu ngoài vườn, còn thấy hắn áo quần tả tơi liền biết hắn ức hiếp chị làm chị ngất đi. Lúc ấy em lo lắng muốn chết, nếu chị không tỉnh dậy em sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn"
Tôi biết "hắn" trong miệng Bảo Bảo là ai, tôi cũng thật bất đắc dĩ, tôi ngất đi, hắn áo quần xộc xệch lại còn như bị người khác đánh. Điều đó tất nhiên làm mọi người hiểu lầm, người bị hại không phải là hắn mà là tôi mới đúng.
Nhìn qua người đang nằm tựa đầu trên gối, vì tôi đánh mạnh nên mặt hắn có vết bầm lớn được che dấu sau cuộn băng màu trắng, cả người nằm thả lỏng, đầu quay về phía ngược lại không thèm nhìn về phía tôi.
"Chị không sao đâu"
"Hừ, lần đầu tiên thấy hắn em biết hắn không phải là dạng người tốt gì mà"
Tôi hiền từ như thánh mẫu, nụ cười dịu dàng làm trời đất nở hoa:"Chị biết hắn không phải người tốt nên chị mới tránh hắn, ai ngờ lúc ấy phát bệnh...."
Bảo Bảo nổi đóa lên:"Hắn thừa lúc chị phát bệnh mà ức hiếp chị, chị bình thường đã yếu đuối rồi lúc phát bệnh thì như thế nào. Đúng là quá đáng mà"
Tôi cười cười, nghe tiếng hừ lớn một bên tôi cười càng lớn hơn. Tôi đúng là yếu đuối, nhưng đánh người toi lại không yếu đuối chút nào. Vì tôi biết nhân nhượng với đối thủ là tự làm đau chính mình.
Bảo Bảo nắm chặt tay tôi, lo lắng nói:"Em đã gọi cho bố, chị chỉ cần đợi hai ngày nữa thôi. Hai ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật, rồi chị sẽ không có việc gì"
Tôi thở dài nhìn cô, hai ngày hai đêm phát bệnh, không biết bản thân mình còn trụ nổi đến ngày đó không? Nhưng tôi cũng không dám nói cho cô biết bệnh tình mình lúc này, càng nói cô càng lo lắng, tôi sống cũng không được yên.
Nhắm mắt nằm ngủ, không biết lại mê man bao lâu, chỉ biết tôi chỉ nghe được âm thanh bên ngoài, còn bản thân mình lại không thể mở mắt. Tôi nghe thấy tiếng hét lớn của Tống Hàn Vũ khi họ vào thay băng ở chỗ vết thương cho hắn. Tôi muốn ngồi dậy chọc hắn vài câu nhưng không được. Tôi cảm nhận được bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Bảo Bảo, bàn tay run run nhưng lại không rời bỏ tôi lần này, tôi bây giờ muốn tỉnh dậy vuốt tóc cho cô nhưng lại không được. Cơn đau từ bụng lan truyền ra khắp tân làm tôi vô tức phát ra tiếng rên rỉ, con người vô lực không thể khống chế được cơn đau.
Tôi nghe thấy tiếng xe cấp cứu, cũng không biết dành cho tôi hay ông cụ già nằm cùng phòng, tôi nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Người tôi lại lâm vào giấc mơ dài đằng đẵng. Có cô bé lạnh nhạt ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ đợi mưa rơi, cô thích nghe tiếng mưa, thích nhìn mưa lại thích nghịch mưa, từng hạt mưa rơi xuống mặt ướt át nhưng tôi không thể lau được. Tôi nghe thấy tiếng khóc ngoài kia, tôi thấy cả Tống Hàn Vũ đang ăn hiếp Bảo Bảo, trêu chọc Bảo Bảo là đồ xấu xí, Bảo Bảo chỉ biết khóc và khóc, tôi nhảy xuống ghế chạy ra kéo Bảo Bảo lại và đánh tên kia một trận. Nhưng tôi càng đi tới, bóng dáng họ lại càng xa, Bảo Bảo khóc càng lớn, nhìn khuôn mặt hắn cười nham nhở, tôi vất đi cái hình tượng dịu dàng thánh mẫu kia chạy càng nhanh. Vừa chạy vừa hét lớn"Tống Hàn Vũ, tôi giết anh"
Chạy gần đến, bỗng dưng hắn ngáng chân tôi làm tôi không để ý ngã xuống, con người như vô thức bị rơi xuống vực choàng tỉnh dậy. Ôm ngực thở hồng hộc. Ánh mắt như mờ mờ ảo ảo nhìn xung quanh rồi để ý con người trước mắt mình. Tôi ôm chầm lấy cô, thở dốc:"Bảo Baoe, em không sao chứ?"
Bảo Bảo mở to đôi mắt đẫm nước, rất cảm động, mở mắt liền lo lắng cho cô, cô càng khóc lớn hơn:"Oa oa, chị làm em sợ chết đi được"
"Không sao, không sao rồi"
"Sau khi tỉnh dậy liền hôn mê, phải vào cấp cứu trước một ngày, chị bệnh nặng như vậy còn nói không sao" Bảo Bảo sụt sùi nhìn tôi. Tôi mở to mắt ngạc nhiên hỏi.
"Chị hôn mê??"
"Chị không biết sao, em gọi mãi chị không dậy, em khóc sưng cả mắt luôn rồi này"
Tôi liền hiểu ra, thì ra nước ướt trên mặt không phải là nước mưa mà đó là nước mắt của cô. Tôi thật bất đắc dĩ không biết mắng cô là đồ ngốc hay là gì nữa. Thấy tôi im lặng không nói, cảm thấy ôi im lặng không nói, cứ nghĩ tôi bị đau chỗ nào, xoay vòng vòng quanh người, dò hỏi:"Lại phát bệnh sao"
Tôi cười bất đắc dĩ chặn tay cô lại, bây giờ tôi rất khỏe, đau chỗ nào đâu. Chỉ đáng thương nhất là TRân Bảo Bảo, cảm giác mất đi người yêu thương còn đau gấp mấy trăm lần những cơn đau mà tôi đang chịu.
"Ai nha, mấy cô thấy rõ chưa, cô ta nằm mơ cũng muốn giết tôi kìa, nhẹ nhẹ, từ từ thôi"
Tống Hàn Vũ dùng khuôn mặt yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh. Bất mãn nhìn tôi chằm chằm, lâu lâu lại hét lớn vì vết thương tôi gây ra.
Bỗng nhớ lại tôi nằm mơ có nói muốn giết hắn xong choàng tỉnh dậy, chắc tất cả mọi người đều nghe hết rồi. Bảo Bảo bất bình thay tôi liền hét lớn:" Anh nói dối, chị là người như thế nào tất cả mọi người ở đây đều biết"
Hắn bĩu môi không thèm chấp nhặt:"Là ai đánh tôi ra nông nỗi này"
"Anh chỉ bị một vết thương cũng hô to gọi nhỏ, chị bị đau toàn thân cũng không nói câu gì đâu" Bảo Bảo tự hào nhìn tôi, mọi người dùng ánh mắt đồng tình nhìn về Bảo Bảo. Bỗng dưng chỉ có hắn cô đơn giữa thế giới này, hắn bực mình, trợn mắt nhìn tôi hừ một tiếng không thèm quay đầu lại.
Tôi cũng chẳng để ý hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy bản thân mình nhẹ hẫng, thoải mái hơn hắn. Cử động cái tay một chút, thấy không còn đau đớn như trước. Nghĩ đến cái gì đó, nhìn hắn nói:
"Tống Hàn Vũ, cảm ơn anh"
"Hả?" Hắn thắc mắc nhìn tôi, như muốn tôi nói cảm ơn vì cái gì.
"Tôi nằm mơ thấy anh nên đã tỉnh lại. Không có anh chắc tôi cũng không được như bây giờ" Tôi thành thật nói.
Hắn lại cười nham nhở:"Cô nặng tình với tôi vậy sao?"
"Tôi mơ thấy anh làm chuyện đồi bại, muốn tỉnh dậy để đánh anh trừ hại cho dân"
Tống Hàn Vũ:"....."
Mọi người:"...."
Có phải vì ca phẫu thuật thành công hay không, tôi cảm thấy bản thân mình khỏe lại rất nhanh. Cũng chính là lúc tôi chuyển qua phòng khác, nhưng ở đây đều là đồ của Bảo Bảo, chuyển đi cũng tiếc, tôi tiếng nhất là cái điều hòa mát rượi trong mùa hè nóng bức. Tôi liền bảo cô không muốn đi, nằm tĩnh dưỡng ở đây vài ngày.
Bệnh tình tôi tiến triển rất nhanh, có nhiều lúc chữa mãi cả một đời vẫn không hết lại có những khi chỉ dựa vào một ca phẫu thuật lại hooig phục nhanh chóng. Đó là điều kì tích và tôi nằm trong danh sách những người đem lại kì tích đó. Bác sĩ bảo tôi nằm nghỉ ngơi hai ngày sau có thể xuất viện, tôi muốn về lại cô nhi viện nhưng Bảo Bảo cố gắng kéo tôi qua nhà cô ở.
Tôi không muốn làm phiền cô, cũng không muốn bản thân mình lại mang tiếng lợi dụng người khác nên kiên quyết ở lại cô nhi viện. Nhà Bảo Bảo rất giàu, liền mua mảnh đất gần đó xây nhà cho cô sống thuận tiện qua chỗ tôi chơi.
Tôi là sinh viên đại học, việc học tập làm tôi chỉnh đốn lại tinh thần tập trung vào việc học. Sắp xếp lịch để chuẩn bị đi học lại.
Tôi lại nhìn qua Tống Hàn Vũ, khuôn mặt vẫn có vết băng bó cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi làm tôi phải hối lỗi khi nhìn thấy nó. Tôi liền buồn cười, vết thương đã lành cứ cố gắng dán băng, cứ nghĩ tôi không biết chắc.
Ngày tôi rời khỏi viện hắn vẫn nằm trên giường bệnh, rất muốn chào hắn một tiếng nhưng giữa tôi và hắn có thù oán chỉ sợ sẽ không nói được với nhau một câu tốt đẹp liền ngoảnh mặt bỏ đi. Đi đến trước cửa liền có giọng nói vang vọng vào:
"Minh Tâm, hẹn ngày gặp lại"
Tôi khẽ cười rồi đáp lại một tiếng:"Được" Rồi đi ra ngoài. Có duyên sẽ lại tương phùng.
Tôi cố tình dấu đi, Trân Bảo Bảo ngày ngày kề cạnh tôi cũng nhận ra sự khác thường, đôi mắt yêu ớt nhìn từng người từng người ở đây chết dần chết mòn cô lại càng hoảng sợ, sợ ngày nào đó sẽ đến lượt tôi ra đi.
Dù đã thay giường mới thoải mái hơn nhưng nữa đêm tôi vẫn không thể nào chợp mắt, cái cảm giác đau quằn quại ê ẩm cả người làm tôi sợ hãi. Lần đầu tiên tôi sợ hãi cái chết, sợ rằng Bảo Bảo không có tôi sẽ rất thương tâm. Nhiều đêm tôi cố gắng chịu đựng cố gắng không động đậy sợ đánh thức người nằm một bên, nhưng sau này, ngày ngày bệnh tình tôi tăng dần, cơn đau kéo dài hơn, lại còn đau đớn nhiều hơn làm tôi không thể không run rẩy.
Ánh mắt mờ mịt mở giữa đêm, màn đêm bao phủ làm tôi không nhìn rõ, nằm yên một lát rồi cố chịu đựng rời giường đi ra ngoài. Cơn đau ập đến khiến chân tôi tê rần bước đi không vững, một tay chống giữ thành cửa, một tay đặt trước ngực thở hổn hển. Vì không để phát ra tiếng động, tôi đi rất nhẹ nhàng ra ngoài, bước đi chậm chạp mò theo ánh sáng hiếm hoi trong màn đêm. Tìm được chiếc ghế đá liền thả người ngồi xuống, mồ hôi làm ướt đẫm một mảng sau lưng, lâu lâu lại có cơn gió thoang thoảng nhé lướt qua làm tôi trở nên thoải mái hơn nhiều.
Thở dài nhìn xung quanh một hồi, rồi thả lỏng người nghỉ ngơi. Nhưng cơn đau cứ dồn dập liên tiếp khiến tôi nắm chặt tay đôi mắt dần trở nên đỏ ửng.
"Cô ở đây làm gì đấy?" Tống Hàn Vũ đến gần, thân người cao lớn chắn ngang tầm mắt tôi. Cơn đau lại quặn thắt lên, tôi mím chặt môi cố gắng không phát ra tiếng rên rit.
Hắn vẫn không yên phận ngồi bên cạnh, cúi sát mặt để nhìn rõ, thấy khuôn mặt tôi tái nhợt, hắn thấp giọng nói:"Bệnh lại tái phát à?"
Biết rồi còn hỏi, tôi cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, hiện tại tôi không muốn cái nhau với hắn. Toàn thân tôi đều đau đớn.
Hắn đưa bàn tay to lớn ra vỗ vai tôi, khuôn mặt thương tiếc an ủi:"Cố chịu đựng một lát sẽ hết nhanh thôi"
Bàn tay đặt lên vai làm da tôi đau đớn như bị kim đâm chít, tôi thở hồng hộc, trừng lớn mắt nhìn hắn, cố gắng rặn ra từng chữ:"Cất tay"
Tống Hàn Vũ giả vờ như không nghe thấy, đôi mắt vô tội chớp chớp:"Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ" Tay vẫn không an phận vỗ vỗ thêm vài cái, dù rất nhẹ nhưng đối với tôi như cầm búa đập vào làm tôi ứa nước mắt.
"Cất tay" Giọng tôi khàn khàn, lại nghẹn ngào như đang khóc, đau quá tôi không thể chịu đựng được.
"À à, cô biết tay của tôi đi vệ sinh chưa rửa nên cô ghét bỏ nó chứ gì" Tống Hàn Vũ đưa tay chọc chọc vào má tôi, má tôi rất mềm khiếm hắn đụng thành nghiện. Tôi thì ngược lại, bất cứ hắn chạm vào chỗ nào trên người tôi thì tôi càng đau đớn, hắn lại lợi dụng lúc tôi phát bệnh để chọc,hừ...
Tôi đưa tay lên hất mạnh hắn ra, hắn không chuẩn bị trước liền bị tôi đẩy ngã, trên khuôn mặt kia là nụ cười nham nhở:"Không ngờ cô bị bệnh mà cũng khỏe thật đấy, nào để tôi xem nào"
Tống Hàn Vũ lại gần nhéo má tôi làm một cái bánh bao, cơ thể tôi đã đau rồi lại bị hắn làm cho đau hơn. Hắn bị tôi đánh một cái vào tay, hét lên một tiếng tránh né, đôi mắt cười cười làm tôi càng bực mình.
Tôi hít sâu một hơi dùng hết sức lực cuối cùng đánh vào người hắn. Cái này là do anh làm, anh tự chịu. Dùng chân chỏ vào bụng hắn thật mạnh, tay tôi núm tóc hắn ra phía sau đấm một phát vào mắt trái của hắn. Không đợi hắn kịp hoàn hồn tôi nhanh chân hơn xoay người lại nhào lên người hắn chỏ sau ót. Tôi cảm thấy sức lực mình càng ngày cạn dầu, tôi nhe răng trợn mắt với hắn, dùng móng bấu chặt tay hắn rồi dần chìm trong màn đêm.
Trước khi ngất đi, còn nghe thấy tiếng chửi rủa cùng hình dạng chật vật của hắn, điều này làm tôi hạnh phúc. Ngất đi trên môi còn giữ nụ cười.
Không biết tôi hôn mê bao lâu, tay tôi khẽ động đậy, đôi mắt mở ra. Như tôi đoán chính xác đầu tiên là thấy khuôn mặt đẫm lệ của Bảo Bảo. Bàn tay nhỏ nhắn đầy mồ hôi nắm chặt tay tôi. Kí ức dần ùa về, tôi nhớ là tôi phát bệnh liền đi ra ngoài, gặp Tống Hàn Vũ và đánh hắn một trận sau đó....
"Chị hôm mê bao lâu rồi?" Giọng nói khe khẽ làm nước mắt Bảo Bảo rơi lần nữa.
"Chị hôn mê một ngày rồi, em cứ nghĩ chị sẽ không tỉnh dậy nữa cơ chứ"
Nghe giọng nỉ non của cô tôi liền biết cô đã rất lo lắng cho mình. Bản thân muốn ngồi dậy nhưng thắt lưng lại truyền đến cơn đau khiến tôi hít hà. Trân Bảo Bảo liền biết đỡ tôi dậy rất nhẹ nhàng.
"Làm em lo lắng rồi" Tôi nói khách sáo muốn cô nói "không sao" để làm tôi vơi đi mấy phần có lỗi ai ngờ cô lại khẳng định.
"Đúng là em rất lo lắng, nữa đêm không thấy chị em liền chạy đi tìm, ai ngờ chị bị ngất xỉu ngoài vườn, còn thấy hắn áo quần tả tơi liền biết hắn ức hiếp chị làm chị ngất đi. Lúc ấy em lo lắng muốn chết, nếu chị không tỉnh dậy em sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn"
Tôi biết "hắn" trong miệng Bảo Bảo là ai, tôi cũng thật bất đắc dĩ, tôi ngất đi, hắn áo quần xộc xệch lại còn như bị người khác đánh. Điều đó tất nhiên làm mọi người hiểu lầm, người bị hại không phải là hắn mà là tôi mới đúng.
Nhìn qua người đang nằm tựa đầu trên gối, vì tôi đánh mạnh nên mặt hắn có vết bầm lớn được che dấu sau cuộn băng màu trắng, cả người nằm thả lỏng, đầu quay về phía ngược lại không thèm nhìn về phía tôi.
"Chị không sao đâu"
"Hừ, lần đầu tiên thấy hắn em biết hắn không phải là dạng người tốt gì mà"
Tôi hiền từ như thánh mẫu, nụ cười dịu dàng làm trời đất nở hoa:"Chị biết hắn không phải người tốt nên chị mới tránh hắn, ai ngờ lúc ấy phát bệnh...."
Bảo Bảo nổi đóa lên:"Hắn thừa lúc chị phát bệnh mà ức hiếp chị, chị bình thường đã yếu đuối rồi lúc phát bệnh thì như thế nào. Đúng là quá đáng mà"
Tôi cười cười, nghe tiếng hừ lớn một bên tôi cười càng lớn hơn. Tôi đúng là yếu đuối, nhưng đánh người toi lại không yếu đuối chút nào. Vì tôi biết nhân nhượng với đối thủ là tự làm đau chính mình.
Bảo Bảo nắm chặt tay tôi, lo lắng nói:"Em đã gọi cho bố, chị chỉ cần đợi hai ngày nữa thôi. Hai ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật, rồi chị sẽ không có việc gì"
Tôi thở dài nhìn cô, hai ngày hai đêm phát bệnh, không biết bản thân mình còn trụ nổi đến ngày đó không? Nhưng tôi cũng không dám nói cho cô biết bệnh tình mình lúc này, càng nói cô càng lo lắng, tôi sống cũng không được yên.
Nhắm mắt nằm ngủ, không biết lại mê man bao lâu, chỉ biết tôi chỉ nghe được âm thanh bên ngoài, còn bản thân mình lại không thể mở mắt. Tôi nghe thấy tiếng hét lớn của Tống Hàn Vũ khi họ vào thay băng ở chỗ vết thương cho hắn. Tôi muốn ngồi dậy chọc hắn vài câu nhưng không được. Tôi cảm nhận được bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Bảo Bảo, bàn tay run run nhưng lại không rời bỏ tôi lần này, tôi bây giờ muốn tỉnh dậy vuốt tóc cho cô nhưng lại không được. Cơn đau từ bụng lan truyền ra khắp tân làm tôi vô tức phát ra tiếng rên rỉ, con người vô lực không thể khống chế được cơn đau.
Tôi nghe thấy tiếng xe cấp cứu, cũng không biết dành cho tôi hay ông cụ già nằm cùng phòng, tôi nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Người tôi lại lâm vào giấc mơ dài đằng đẵng. Có cô bé lạnh nhạt ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ đợi mưa rơi, cô thích nghe tiếng mưa, thích nhìn mưa lại thích nghịch mưa, từng hạt mưa rơi xuống mặt ướt át nhưng tôi không thể lau được. Tôi nghe thấy tiếng khóc ngoài kia, tôi thấy cả Tống Hàn Vũ đang ăn hiếp Bảo Bảo, trêu chọc Bảo Bảo là đồ xấu xí, Bảo Bảo chỉ biết khóc và khóc, tôi nhảy xuống ghế chạy ra kéo Bảo Bảo lại và đánh tên kia một trận. Nhưng tôi càng đi tới, bóng dáng họ lại càng xa, Bảo Bảo khóc càng lớn, nhìn khuôn mặt hắn cười nham nhở, tôi vất đi cái hình tượng dịu dàng thánh mẫu kia chạy càng nhanh. Vừa chạy vừa hét lớn"Tống Hàn Vũ, tôi giết anh"
Chạy gần đến, bỗng dưng hắn ngáng chân tôi làm tôi không để ý ngã xuống, con người như vô thức bị rơi xuống vực choàng tỉnh dậy. Ôm ngực thở hồng hộc. Ánh mắt như mờ mờ ảo ảo nhìn xung quanh rồi để ý con người trước mắt mình. Tôi ôm chầm lấy cô, thở dốc:"Bảo Baoe, em không sao chứ?"
Bảo Bảo mở to đôi mắt đẫm nước, rất cảm động, mở mắt liền lo lắng cho cô, cô càng khóc lớn hơn:"Oa oa, chị làm em sợ chết đi được"
"Không sao, không sao rồi"
"Sau khi tỉnh dậy liền hôn mê, phải vào cấp cứu trước một ngày, chị bệnh nặng như vậy còn nói không sao" Bảo Bảo sụt sùi nhìn tôi. Tôi mở to mắt ngạc nhiên hỏi.
"Chị hôn mê??"
"Chị không biết sao, em gọi mãi chị không dậy, em khóc sưng cả mắt luôn rồi này"
Tôi liền hiểu ra, thì ra nước ướt trên mặt không phải là nước mưa mà đó là nước mắt của cô. Tôi thật bất đắc dĩ không biết mắng cô là đồ ngốc hay là gì nữa. Thấy tôi im lặng không nói, cảm thấy ôi im lặng không nói, cứ nghĩ tôi bị đau chỗ nào, xoay vòng vòng quanh người, dò hỏi:"Lại phát bệnh sao"
Tôi cười bất đắc dĩ chặn tay cô lại, bây giờ tôi rất khỏe, đau chỗ nào đâu. Chỉ đáng thương nhất là TRân Bảo Bảo, cảm giác mất đi người yêu thương còn đau gấp mấy trăm lần những cơn đau mà tôi đang chịu.
"Ai nha, mấy cô thấy rõ chưa, cô ta nằm mơ cũng muốn giết tôi kìa, nhẹ nhẹ, từ từ thôi"
Tống Hàn Vũ dùng khuôn mặt yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh. Bất mãn nhìn tôi chằm chằm, lâu lâu lại hét lớn vì vết thương tôi gây ra.
Bỗng nhớ lại tôi nằm mơ có nói muốn giết hắn xong choàng tỉnh dậy, chắc tất cả mọi người đều nghe hết rồi. Bảo Bảo bất bình thay tôi liền hét lớn:" Anh nói dối, chị là người như thế nào tất cả mọi người ở đây đều biết"
Hắn bĩu môi không thèm chấp nhặt:"Là ai đánh tôi ra nông nỗi này"
"Anh chỉ bị một vết thương cũng hô to gọi nhỏ, chị bị đau toàn thân cũng không nói câu gì đâu" Bảo Bảo tự hào nhìn tôi, mọi người dùng ánh mắt đồng tình nhìn về Bảo Bảo. Bỗng dưng chỉ có hắn cô đơn giữa thế giới này, hắn bực mình, trợn mắt nhìn tôi hừ một tiếng không thèm quay đầu lại.
Tôi cũng chẳng để ý hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy bản thân mình nhẹ hẫng, thoải mái hơn hắn. Cử động cái tay một chút, thấy không còn đau đớn như trước. Nghĩ đến cái gì đó, nhìn hắn nói:
"Tống Hàn Vũ, cảm ơn anh"
"Hả?" Hắn thắc mắc nhìn tôi, như muốn tôi nói cảm ơn vì cái gì.
"Tôi nằm mơ thấy anh nên đã tỉnh lại. Không có anh chắc tôi cũng không được như bây giờ" Tôi thành thật nói.
Hắn lại cười nham nhở:"Cô nặng tình với tôi vậy sao?"
"Tôi mơ thấy anh làm chuyện đồi bại, muốn tỉnh dậy để đánh anh trừ hại cho dân"
Tống Hàn Vũ:"....."
Mọi người:"...."
Có phải vì ca phẫu thuật thành công hay không, tôi cảm thấy bản thân mình khỏe lại rất nhanh. Cũng chính là lúc tôi chuyển qua phòng khác, nhưng ở đây đều là đồ của Bảo Bảo, chuyển đi cũng tiếc, tôi tiếng nhất là cái điều hòa mát rượi trong mùa hè nóng bức. Tôi liền bảo cô không muốn đi, nằm tĩnh dưỡng ở đây vài ngày.
Bệnh tình tôi tiến triển rất nhanh, có nhiều lúc chữa mãi cả một đời vẫn không hết lại có những khi chỉ dựa vào một ca phẫu thuật lại hooig phục nhanh chóng. Đó là điều kì tích và tôi nằm trong danh sách những người đem lại kì tích đó. Bác sĩ bảo tôi nằm nghỉ ngơi hai ngày sau có thể xuất viện, tôi muốn về lại cô nhi viện nhưng Bảo Bảo cố gắng kéo tôi qua nhà cô ở.
Tôi không muốn làm phiền cô, cũng không muốn bản thân mình lại mang tiếng lợi dụng người khác nên kiên quyết ở lại cô nhi viện. Nhà Bảo Bảo rất giàu, liền mua mảnh đất gần đó xây nhà cho cô sống thuận tiện qua chỗ tôi chơi.
Tôi là sinh viên đại học, việc học tập làm tôi chỉnh đốn lại tinh thần tập trung vào việc học. Sắp xếp lịch để chuẩn bị đi học lại.
Tôi lại nhìn qua Tống Hàn Vũ, khuôn mặt vẫn có vết băng bó cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi làm tôi phải hối lỗi khi nhìn thấy nó. Tôi liền buồn cười, vết thương đã lành cứ cố gắng dán băng, cứ nghĩ tôi không biết chắc.
Ngày tôi rời khỏi viện hắn vẫn nằm trên giường bệnh, rất muốn chào hắn một tiếng nhưng giữa tôi và hắn có thù oán chỉ sợ sẽ không nói được với nhau một câu tốt đẹp liền ngoảnh mặt bỏ đi. Đi đến trước cửa liền có giọng nói vang vọng vào:
"Minh Tâm, hẹn ngày gặp lại"
Tôi khẽ cười rồi đáp lại một tiếng:"Được" Rồi đi ra ngoài. Có duyên sẽ lại tương phùng.