Không biết nên nói do Liễu Ngọc Hàm may mắn hay là Tần Mạc quá chu đáo, tóm lại, trong khoảng thời gian Liễu Ngọc Hàm livestream, người xem vẫn ồn ào như cũ, làm cho Liêu Ngọc Hàm cười nghiêng ngả.
Điều này mang đến tâm trạng tốt cho Liễu Ngọc Hàm, nhưng hưng phấn quá độ làm cho tinh thần của cậu mệt mỏi, tối hôm đó ngủ rất sâu, hoàn toàn quên mất Tần Mạc vẫn đang ở trong phòng khách của mình.
Cũng may thiêu tướng Tần là một người khá là chính trực, không thừa dịp cậu ngủ say để chiếm hời, nhiều làm chỉ đứng ở đầu giường sờ trán, sờ má và cổ cậu, xác nhận cậu không có bất kỳ dấu hiệu bị sốt, liền đóng cửa phòng ngủ, quay về phòng khách nghỉ ngời.
Đây đúng là điển hình của "Chính nhân quân tử."*
Thiếu tướng Tần hài lòng với phản ứng của mình, hoàn toàn không cảm thấy hành vi này của mình cũng dạng cầm thú (?).
Mặc dù anh là một người đàn ông khỏe mạnh, xúc động khi đối diện với người mình thích, nhưng mà, anh biết rõ người mình thích hơi chậm chạp một chút, vì hình tượng của bản thân, hiện tại anh không dám làm liều.
Sự thật chứng minh thiếu tướng Tần làm như vậy là rất đúng.
Mặc dù đêm qua ngủ rất say, nhưng sáng hôm sau Liễu Ngọc Hàm tỉnh lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chỉ là loại cảm giác này không rõ ràng cho lắm, cậu suy nghĩ một lát, cảm thấy không liên quan gì đến từ trường không đồng nhất bèn không quan tâm nữa.
Dù sao cũng không ảnh hưởng đến cậu.
Dù là thế, cảm giác mơ hồ đó vẫn ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu, khiến cậu có vẻ hơi căng thẳng khi ăn sáng, luôn có loại dự cảm về những chuyện lớn sắp xảy ra.
Đương nhiên Tần Mạc sẽ không nói chuyện mở khóa GEN một cách đột ngột, lúc ăn sáng chỉ dùng thái độ thản nhiên nhắc chuyện đi khám sức khỏe vào hôm nay.
Liễu NGọc Hàm huấn luyện cũng vì để nâng cao thể chất đặc biệt, cho nên cậu thường xuyên phải đi kiểm tra sức khỏe, nghe Tần Mạc nhắc đến, cũng cảm thấy không có gì lạ, nhưng mà rất nhanh đã có ý nghĩ về dự cảm của mình.Có lẽ thể chất của cậu đã nâng lên một mức nhất định, có thể mở khóa GEN.
Suy nghĩ này làm cho tâm trạng cậu thả lỏng hơn nhiều.
Khoảng thời gian này cậu sống rất vui vẻ, cho dù mỗi ngày phải huấn luyện mệt mỏi nhưng luôn có đủ chuyện có thể làm cậu kiểm soát được cảm xúc, tinh thần không còn lo lắng, căng thẳng nữa. Chỉ cần tâm trạng cậu tốt, không lo lắng chuyện lúc trước nữa, tâm trạng sẽ ổn hơn.
Một là vì cậu có thể cảm nhận được trạng thái của mình khá tốt, hai là cho dù cậu không biết rõ, cậu vẫn rất tin tưởng Tần Mạc, biết Tần Mạc sẽ không để mình xảy ra chuyện.Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến thiếu tướng Tần tốt với mình, cậu cũng không còn tâm tình nghĩ đến chuyện mở khóa GEN.
Có Tần Mạc, luôn khiến đầu cậu nóng muốn nổ tung.
Tần Mạc nắm tay cậu đi vào phòng làm việc của bác sĩ, Liễu NGọc Hàm nhìn gương mặt trấn an của Tần Mạc, thả lỏng rất nhanh, vấn đề cậu cố xem nhẹ một lần nữa lại nổi lên.
Mặt nào thiếu tướng cũng tốt, rốt cuộc đối phương thích mình ở điểm nào? Chắc là vì cậu lập công cho Liên Bang nhỉ?
Dù sao tình huống hiện tại, chắc chắn Tần Mạc đã để ý đến cậu trước khi xảy ra chuyện ở Tưu Khê, cho nên mới phản ứng nhanh như vậy sau khi biết cậu ngất xỉu.
Liễu NGọc Hàm sẽ không tin một người "thân kinh bách chiến" như Tần Mạc sẽ yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, cho nên cậu rất hi vọng tìm được đáp án để giải đáp thắc mắc trong lòng.
Thậm chí cậu vẫn nghi ngờ, có phải mình đã mất trí nhớ sau khi ngất xỉu hay không, nói không chừng trước đây hai người đã gặp nhau, chỉ là sau khi ngất xỉu rồi mất trí nhớ mới quên mất đối phương.Nhưng khả năng này quá là nhỏ, lần đầu Liễu Ngọc Hàm gặp Tần Mạc lại không có cảm giác quen thuộc, có thể thấy được trước đây cậu không có quan hệ gì với Tần Mạc cả.
Trong đầu có đủ loại suy nghĩ lộn xộn, Liễu NGọc Hàm chậm rãi đi vào giấc ngủ khi bác sĩ kiểm tra, hơi thở êm ái cùng với lông mày giãn ra cho thấy cậu không chịu đau đớn gì, thần kinh thả lỏng đến mức nhất định.
Bác sĩ rất thán phục trước trạng thái thả lỏng của cậu: "Vốn là tôi không tin trên thế giới lại có người như này, sau khi bị dời sự chú ý có thể lỏng đến mức này, mặc dù cậu vẫn luôn cố gắng dời đi sự chú ý của cậu ấy, nhưng trước đây tôi vẫn không tán thành với cách làm của cậu."
Nhưng hiện tại đã chứng minh hắn sau rồi, cho dù bị vả mặt nhưng vẫn khiến bác sĩ hứng thú.
"Cậu cảm thấy bé ngoan nhà mình thiếu dây thần kinh đó hay là cơ bản trong đầu không có?" Bác sĩ hào hứng suy đoán.
Tần Mạc cũng không nổi giận với lời nói hài hước của bác sĩ, rất bình tĩnh nói: "Trực giác của em ấy rất mạnh, cho nên đôi khi bản thân em ấy không rõ ràng, cũng có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình."
Bác sĩ đã hiểu ra.
Đây chính là điểm tốt của giác quan thứ sáu. Cho dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, cũng không biết phải làm như nào để đạt kết quả tốt nhất, nhưng giác quan thứ sáu vẫn thúc đẩy bọn họ đưa ra lựa chọn gần như đạt trạng thái tốt nhất.
Tựa như Liễu Ngọc Hàm, không phải cậu ngốc, nếu như không bị giác quan thứ sáu chi phối, làm sao có thể sắp đến lúc kiểm trả chỉ cần nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tần Mạc là có thể thả lỏng đến như này?
Bác sĩ như thở dài: "Nếu phương pháp tăng cường giác quan thứ sáu có thể được phát triển thì tốt rồi, quân nhân Liên Bang chỉ hi sinh trên chiến trường vì bảo vệ tổ quốc chứ không phải rơi vào âm mưu quỷ kế, rồi chết trong tuyệt vọng."
Tần Mạc biết đối phương nhắc đến đồng đội cũ đã chết ở Tưu Khê, nhắm mắt lại, giọng nói nặng nề kiên định cam đoan: "Sẽ có một ngày như thế."
Lời cam đoan của anh mơ hồ, không biết là chỉ đến phương pháp cường hóa giác quan thứ sau hay chỉ nói đến làm cho quân nhân thể hiện được giá trị chân chính của mình, nhưng sau khi bác sĩ nghe lời cam đoạn của anh, trên mặt vẫn là nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, ánh mắt vui mừng lộ ra sự từ bi của một bác sĩ.
"Tôi luôn hi vọng đất nước này sẽ trở nên tốt hơn nữa." Bác sĩ lẩm bẩm, "Hãy tin rằng họ cũng vậy."
Những lời này của hắn nói đến cuối cùng chỉ đọng lại là sự tức giận, coi như năm giác quan Tần Mạc nhạy cảm đến cực điểm cũng phải đoán mới biết đủ ý của lời đối phương.
Nhưng rõ ràng Liễu Ngọc Hàm đang ngủ, lại cảm giác mình đang nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, cảm giác này rất kỳ lạ, tựa như mình đã rời khỏi cơ thể, nhẹ nhàng phiêu đãng trong không khí, cuối cùng bị sóng âm thanh không tính là dịu dạng hấp dẫn kéo xuống.
Câu nghe thấy một câu nói từ giọng nói quen thuộc nhất với mình: "Cô ấy sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Một giọng nói khác nghẹn ngào: "Cậu sẽ trả thù cho họ, đúng không?"
Hai người là đồng đội cũ, trước đây cho dù xảy ra chuyện sĩ, bác sĩ cũng sẽ không cúi đầu trước Tần Mạc, nhưng vào lúc này hắn lại kính trọng với cấp trên, người bạn từ thời trẻ của mình, mong nhận được một lời đảm bảo.
Nếu Tần Mạc tốn hết công sức để bảo vệ Liễu NGọc hàm, vậy thì có phải anh cũng sẽ sử dụng ngần đó sức lực của mình để trả thù cho những đồng đội cũ phải không?
"Đúng, tôi sẽ." Tần Mạc nói.
Giọng điệu lúc này của anh không như lúc trước, nhưng càng kiểu bình thản, lại càng cho bác sĩ tin tưởng anh hơn.
Không chỉ là bởi vì Tần Mạc nói ra sẽ làm, mà là vì thái độ của anh cho thấy chuyện này không cần người khác nhắc nhở, mà ngay từ đầu nó đã nằm trong kế hoạch.
Trong trận chiến kia, người vô tội chết quá nhiều, Tần Mạc sẽ không để họ chết vô nghĩa, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho họ.
Liễu Ngọc Hàm mờ mịt nghe cuộc nói chuyện, cũng không rõ họ nói chuyện gì nhưng cậu có thể cảm nhận được nỗi bi thương trong hai người, không nhịn được roi nước mắt theo.
Điều này làm bác sĩ giật mình."Chẳng lẽ tình huống chuyển biến xấu?"
Bác sĩ không còn tâm tình quản chuyện khác, vội vàng kiểm tra trạng thái số liệu theo thời gian của Liễu Ngọc Hàm, phát hiện không có gì lạ cả, còn đang tăng theo chiều hướng tốt, lắp bắp kinh hãi.
"Tình huống của cậu ấy...Đừng nói là đã chạm đến ngương khống chế giác quan thứ sáu rồi đấy chứ?
Tần Mạc nghe hắn nói như vậy cũng ngạc nhiên, bước nhanh đến bên cạnh Liễu NGọc Hàm, cẩn thận nhìn vẻ mặt của cậu, phát hiện trừ vài giọt nước mắt ra, vẻ mặt vẫn bình thường, ánh mắt lóe lên.
Tình huống này của cậu rất giống như bác sĩ nói, chỉ là phản ứng không quá rõ ràng, không thể khẳng định.
Nhưng mà nếu như vào lúc này cậu có thể tìm được cách khống chế giác quan thứ sáu là tốt nhất, đương nhiên Tần Mạc hy vọng suy đoán của bác sĩ là sự thật.
Nhưng mà trên thực tế, người có may mắn như thế nào thì nó cũng là số hiếm, mà Liễu Ngọc Hàm luôn không phải là người đỏ gì, vận may cũng như người thường, cho nên đến cuối cùng cũng không như suy đoán của bác sĩ kỳ vọng là tìm được cách khống chế giác quan thứ sau.
Thậm chí sau khi cậu mở mắt tỉnh lại, cũng đã quên mất cuộc nói chuyện cậu nghe được, trong đầu chỉ loáng thoáng lưu lại một chút ấn tượng.
Bác sĩ cũng biết đây là kết quả khả quan nhất, cho nên chỉ hơi thất vọng, hắn cũng không có cảm xúc nào khác, bình tĩnh nói với Liễu NGọc Hàm: "Tình huống của cậu rất tốt, cho nên tôi thuận tiện mở khóa GEN luôn cho cậu."
Vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm mờ mịt: "Cái gì kia? Mở khóa GEN mà cũng qua loa thế à?"
Mặc dù tôi đọc ít sách, nhưng đừng lừa tôi, tại sao tôi không nghe các bác sĩ khác nói vậy? Hơn nữa mở khóa GEN phải rất đau đớn, sao tôi không cảm thấy gì cả?
Lúc này Liễu Ngọc Hàm hoàn toàn không biết gì về một số chuyện, tưởng chỉ là câu hỏi bình thường, ai mờ ngờ lại chọc cho bác sĩ nổi giận.
(*) Chính nhân quân tử: Người tài đức, chính trực theo quan niệm của Nho giáo. (Nguồn: )