Diệu Lâm Bôi là cuộc thi mang tính toàn quốc, hằng năm tổ chức một lần.
Cùng với những cuộc thi hội họa khác giống nhau, chính là lấy hình thức triển lãm, mà điểm cộng của triễn lãm nghệ thuật Diệu Lâm chính là, kỳ hạn một tháng, vừa vặn ở trong gian đoạn nghỉ hè.
Diệu Lâm Bôi có một quy định, là năm mươi người đứng đầu có thể trực tiếp tham gia triển lãm, không cần phải vượt qua vòng loại. Ôn Kỳ và Miên Phong vừa vặn đều ở trong danh sách này, cùng nhau tiến vào tham gia vòng thi triển lãm.
Ôn Kỳ cố ý không ngủ một ngày một đêm, sáng sớm hôm sau mang theo cặp mắt đầy tơ máu ra mở cửa.
Cha Ôn sợ hết hồn: "Sao con lại thế này?"
Ôn Kỳ nói: "Đêm qua con gặp ác mộng."
Cha Ôn không yên lòng: "Nếu không chúng ta đừng đến đó?"
"Không được, "Ôn Kỳ rất kiên quyết, "Nếu đã đánh cược thì không thể lùi bước, nam tử hán đại trượng phu chết cũng phải chết ở trên chiến trường!"
Mấy người Ôn gia: "......"
Ôn gia tuy rằng cũng có con cháu vào trong quân bộ, nhưng chỉnh thể mà nói thì là một thế gia thương nghiệp.
Ôn lão gia tử ở trên thương trường một thân huyết vũ mấy chục năm, tính tình từ đó mà luyện ra, nhưng hôm nay nghe người nào đó nói lời này thực hùng hồn, vẫn sinh ra kích động muốn nhét thằng nhãi này vào trong bụng mẹ.
Ông lặng lẽ nhẫn nhịn, cảm thấy số tuổi của mình bây giờ không dám vác cái mặt già nua này đi xem "náo nhiệt", sau khi ăn xong liền đi uống trà đạo tu thân dưỡng tính, chờ pha xong một bình trà nhỏ, Ôn tam thúc vừa vặn đi vào.
Ông nói: "Con không đi sao?"
Tam thúc thở dài.
Tam thúc đương nhiên biết tác phẩm thi đấu của Ôn Kỳ là dạng gì, càng nghe được lời đại sư đánh giá, sâu sắc mà cảm thấy được Ôn Kỳ không đùa giỡn, đi tới nói: "Ba, ba mau nói xem phải làm sao bây giờ?"
Ôn lão gia tử thong thả ung dung rót một chén trà, nói: "Chuyện sau này khó mà nói, nhưng chỉ cần Hạ gia còn thích Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ liền có cơ hội."
Tam thúc mất vài giây phản ứng, nhanh chóng bỏ đi.
—Ôn Kỳ chính là thua, nhưng cũng không thể để quá khó coi, ít nhất còn phải giữ lại được thanh danh, ông phải đến cứu vãn lại một chút.
Ôn Kỳ mấy người lúc này mới rảo bước tiến vài triển lãm nghệ thuật Diệu Lâm.
Người trong Ôn gia tới không ít, đại đa số là các tiểu bối.
Người trong trường học cùng các thiếu gia tiểu thư giới thượng lưu đều đến đây xem náo nhiệt, chắc chắn sẽ không nói lời hay ý đẹp gì. Ôn Kỳ đơn giản quét mắt liếc mắt một cái, vác cái mặt tiều tụy mà đi về phía trước, một lát sau thấy Miên Phong đi đến.
Nhóm truyền thông sớm đã biết tiêu điểm của lần thi đấu này, lên tinh thần nhìn chằm chằm, tiếp theo liền thấy hai người nhanh chóng đến gần nhau, giống như quen thuộc mà cùng nhau tán gẫu liên thiên, Miên Phong còn giống như rất lo lắng cho Ôn Kỳ, làm cho bọn họ cảm thấy sững sờ, sau đó âm thầm líu lưỡi cảm khái không hổ là thiếu gia gia tộc lớn, mặt ngoài cũng thật tốt nha!
Cha Ôn mấy người cũng cảm thấy sững sờ, thấy Ôn Kỳ cùng tử địch sóng vai mà đi, có vẻ như thật sự vui vẻ, toàn bộ đều không lộ ra chút nào sơ hở. Đại ca phản ứng nhanh, thấp giọng nói: "Ba nói xem có phải bọn họ có phải đã hợp tác thông đồng với nhau không?"
Cha Ôn nhìn anh: "Hả?"
Đại ca phân tích: "Tiểu Kỳ mất trí không nhớ rõ tiểu Hiên, muốn giải trừ hôn ước, Miên Phong lại thích tiểu Hiên, muốn phá hoại quan hệ thông gia hai nhà Ôn Hạ, hai đứa liền bắt tay với nhau."
Cha Ôn: "......"
Quả thật có khả năng này a!
Mà bây giờ nói cái gì cũng vô dụng.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn xuống đây, bọn họ chỉ có thể kiên trì đi đến trước tác phẩm.
Trước Diệu Lâm Bôi, năm mươi người dự thi đứng đầu có thể lựa chọn đem vải che tác phẩm của mình, chờ thời điểm liền tự mình xốc lên, thuận tiện còn có thể cùng người xem giảng giải một phen. Ôn Kỳ lựa chọn chính là đem vải che, tác phẩm đã bị che chắn rất hoàn hảo, chỉ chờ chủ nhân xốc cái khăn che mặt thần bí đó lên.
Cậu đi tới, nhìn đám người vây lại đây, nói: "Tác phẩm của tôi, tên là tự do."
Hai mắt cậu mang vài điểm tơ máu, giữa mày lộ ra nét mỏi mệt, trạng thái tinh thần cũng không ổn, nhưng khi nói đến tác phẩm lại nghiêm túc vô cùng, cử chỉ lời nói đều tốt đẹp, gia giáo, làm người khác không khỏi sinh ra hào cảm.
Ôn Kỳ nói: "Linh cảm của tôi bắt nguồn từ khát vọng tự do vào thời điểm tôi bị bắt cóc, bên trong ẩn chứa hết thảy tình cảm, đối với sinh mệnh cùng với cái nhìn tương lai...."
Cha Ôn mấy người lẳng lặng nghe, nhớ tới bức họa phía sau tấm vải trùm màu xanh kia, nỗ lực nghiêm mặt mới không để mình lộ ra biểu tình vô cùng thê thảm.
Mấy người Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đứng ở đoàn người phía sau cùng, người trước cười nói: "Mình cảm thấy được sau khi cậu ta mất trí nhớ, liền đáng yêu hơn rất nhiều."
Cậu ta xoay chuyển ánh mắt về phía Hạ Lăng Hiên, liếc nhìn một cái: "A Hiên cậu thật sự không nhìn sao?"
Hạ Lăng Hiên đóng thông tấn khí lại, không để ý tới người nào đó.
Hắn vừa lúc nãy xem tờ báo cáo xeta nghiệm.
Lần hắn đi tới Ôn gia kia, trong bóng tối lấy tóc Ôn Kỳ cùng cha Ôn cho một người đi làm xét nghiệm, nhưng đối phương quá bận rộn, cho tới bây giờ mới cho hắn câu trả lời, nói cho hắn biết hai người họ đúng là cha con.
Quả là kỳ quái, hắn nghĩ.
Tuy nói "người nào đó hình dáng giống Ôn Kỳ" hoặc "Đem mặt chỉnh thành Ôn Kỳ" tính khả thi đều rất nhỏ, mà hắn vẫn cân nhắc qua, dù sao tính cách cùng năng lực không thể nào phát sinh biến hóa lớn đến như vậy, hiện nay bằng chứng đặt ngay trước mắt, hắn mới không thể không tin.
Mà cái này hắn nghĩ mãi cũng không thông.
Dù cho trước kia hắn làm lơ Ôn Kỳ, cũng không có khả năng nhầm lẫn đến cái trình độ này, cho nên tám phần là trên đường đi đã xảy ra chuyện gì đó... Hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhất thời phía sau lưng căng thẳng đến đổ môi lạnh.
Vào lúc này, Ôn Kỳ cũng đã kết thúc trình bày của mình, nói: "Tôi hi vọng mọi người có thể nhìn thấy sức mạnh ẩn chứa trong nó."
Cậu kéo tấm vải trùm xuống, một khối màu xanh lam trong nháy mắt xuất hiện ở tầm mắt của mọi người.
Mọi người đã bị dâng lên hứng thú vừa lúc nhìn thấy cái này, quả thực sợ đến ngây ngốc. Miên Phong đứng bên cạnh cũng sững sờ, Phó Tiêu "phốc" một tiếng, tiếp theo liền nhanh chóng thu liễm lại, phòng triển lãm mơ hồ nghe được cả tiếng kim rơi.
Cha Ôn khóe miệng co giật, dùng cánh tay đụng đụng vào con trai lớn.
Đại ca mặt không cảm xúc tiến lên phía trước, dự định trong lúc bọn họ bắt đầu khởi xướng "công kích" mang đứa em trai về nhà trước, còn bức họa màu lam kinh khủng kia... Phía chủ sự nếu không ngại, có thể đem nó treo ở đây một tháng. =)))
Nhưng anh mới vừa đi một bước, đám người liền kinh hô một tiếng.
Có người nói: "Mau nhìn bức họa kia!"
Cha Ôn mấy người đột nhiên ngẩng đầu.
Ôn Kỳ đang chuẩn bị nghênh tiếp một vòng mưa rền sấm dữ, nghe vậy liền quay đầu lại, chỉ thấy bức họa lam lòe loẹt kia dần dần xảy ra biến hóa, chỗ thì đậm màu thêm một chút, chỗ thì dần phai màu, chỗ thì lại quỷ dị mà thay đổi màu sắc, rất nhanh chóng mà phân thành trình đó, trong chớp mắt liền biến thành một bức họa khác hoàn mĩ.
Ôn Kỳ: "......"
Mọi người há hốc mồm, trợn mắt lên nhìn kỳ tích, vài giây sau, ầm ầm vỡ tổ.
"Quá... Quá trâu bò!"
"Mọi người nhìn thấy không, mặt sau còn có bóng người mờ ảo!"
"Đây chính là sức mạnh mà cậu ta nói sao, có thể nhìn ra cái gì không?"
Nhóm người trong nghề hỏa tốc tiến lên, cách khung pha lê xem xét bóng mờ bên trong bức họa, cảm thấy thán phục không thôi.
Ôn Kỳ bị bọn họ ném que một bên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Có kẻ đã động tay động chân lên bức vẽ của cậu! Là ai làm?
Nhưng mà không đợi cậu phản ứng kịp, người xem bức tranh liền "rầm rầm" đi đến vây quanh cậu.
"Bóng mờ kia là bóng người đúng không?"
"Xin hỏi cậu làm sao khiến cho bức họa biến sắc? Chẳng lẽ bởi vì có ánh sáng sao? Cậu quả thật rất có thiên phú đó!"
"Quả thật là thiên tài nha! Tầng thứ hai của bức họa thật quá xuất sắc!"
"......." Ôn Kỳ nói, "Tôi nghĩ ý nghĩa đều thể hiện ở trong tầng thứ nhất của bức họa, chính là một mảnh màu xanh lam kia, xin hãy dựa vào nó mà chấm điểm."
Mọi người liền nhảy ra nhìn, không cảm thấy được điểm nào đặc sắc, nhưng trải qua chấn động tâm linh của tầng thứ hai bức họa, bọn họ cũng không muốn phán xét, miễn cho bị coi là đám người không có trình độ. Vì vậy một lát sau, có người nói: "Tự do! Tôi cảm nhận được sự tự do!"
"Ừ, một mảnh màu xanh lam này cỡ nào làm người ta mong chờ, rung động!"
"Không sai!"
Ôn Kỳ: "......"
Phó Tiêu cũng kinh ngạc: "Không biết tạo sao mình luôn cho là cậu ta sẽ thất bại, không nghĩ tới thật sự còn có chút bản lĩnh, A Hiên cậu thấy sao?"
Hạ Lăng Hiên áp xuống sung sướng trong lòng, ngữ khí lãnh đạm: "Không có."
Phó Tiêu không chút nào bất ngờ, chen vào đám người, ngạc nhiên mà đến xem bức vẽ.
Chuyện bức họa truyền ngày càng xa, người đến tụ lại càng lúc càng nhiều.
Đại ca thấy bọn họ còn muốn hỏi đông hỏi tây, liền đúng lúc cản bọn họ lại, dùng lí do "trạng thái tinh thần của em trai không ổn" mang cậu rời đi. Tam thúc cũng đuổi tới, biết được kết quả này, mặt đầy vui mừng nói: "Không hổ danh là tiểu Kỳ nha!"
Ôn Kỳ híp mắt theo dõi y.
Tam thúc mơ hồ cảm thấy có chút lạnh, hỏi: "Con làm sao vậy?"
Ôn Kỳ nhìn y phút chốc, cảm giác không giống như y làm, liền lắc lắc đầu biểu thị không có chuyện gi, được mọi người hộ tống đưa về nhà, thấy bọn họ muốn chúc mừng, liền nói: "Thi đấu là thi đấu, mặc kệ thắng thua, hôn ước này con nhất định phải giải trừ."
Không khí náo nhiệt lập tức bị oanh tạc bởi trái bom nặng kí này.
Một mảnh yên tĩnh, mọi người cùng nhau nhìn về phía cậu.
Tam thúc suy đoán: "Trạng thái của tiểu Kỳ có phải bị chuyện lần trước ảnh hưởng không? Không liên quan gì hết, chúng ta gọi bác sĩ đến kiểm tra..."
Ôn Kỳ xua tay đánh gãy lời y, tạm thời đem chuyện bức họa ấn xuống, chuẩn bị điều tra cho rõ rồi tính sổ sau, gọn gàng dứt khoát nói: "Trước khi mọi người khuyên con thay đổi chủ ý, con muốn hỏi cái vấn đề, mọi người muốn con với Hạ Lăng Hiên đến với nhau, có phải vì có lợi cho Ôn gia không? Đổi cái người không quan trọng này cũng không sao cả đi? Mọi người đang ngồi đây có ai tôn trọng ý kiến cá nhân của con, thì nói cho con nghe một chút đi."
Cậu thấy tam thúc muốn há miệng, cười nói, "Trước đó nghĩ cho rõ rồi nói, trong lòng con có nghi ngờ, nếu mọi người nói lời quá êm tai, có lẽ lúc nào đó con sẽ cùng Hạ Lăng Hiên ký kết thỏa thuận, để Ôn gia không nhận được bất kì lợi ích gì từ Hạ gia."
Tam thúc kêu lên: "Cái gì?"
Ôn Kỳ cười như không cười nói: "Ngược lại mọi người cũng là vì suy nghĩ cho con, không phải sao?"
Tam thúc há miệng, đem lời muốn nói nuốt vào trong, vội vàng nháy mắt cho mấy người cha Ôn.
Đại ca ngoài ý muốn nhìn em trai, lần đầu tiên cảm thấy nhuệ khí trước nay chưa từng có của cậu, lúc này chỉ nghe thấy cha Ôn trầm giọng mở miệng: "Tiểu Kỳ, về phòng nghỉ ngơi."
Ôn Kỳ liếc mắt nhìn ông.
Cha Ôn đi tới trước mặt cậu nói: "Cha đáp ứng mẹ phải chăm sóc kĩ lưỡng cho con, con muốn kết hôn cùng ai thì kết, nếu đối với hôn ước này cảm thấy không hài lòng, vậy chúng ta liền hủy, sau đó tìm tới người mà yêu quý con, có thể đối xử tốt với con, cha sẽ đồng ý."
Trong lòng Ôn Kỳ chợt lóe lên cảm giác như bị kim châm, giống như muốn đem mảnh kí ức từ sâu trong đáy lòng lấy ra. Cậu đưa mắt nhìn cha, nghiêng đầu đi, không nói lời nào liền đi.
Tam thúc trơ mắt nhìn cậu lên lầu, không thể tin mà nhìn về phía cha Ôn: "Anh?"
"Đừng nói cái gì nữa, tiểu Kỳ là con trai anh, anh phải làm chủ cho nó," Cha Ôn nhìn mọi người, "Nó không vui, vậy thì hủy bỏ."
Tam thúc nói: "Anh điên rồi sao? Nó trước đây rất thích tiểu Hiên a, vạn nhất nó nhớ lại thì làm sao?"
Cha Ôn không đáp, nhìn lão gia tử: "Ba?"
Ôn gia gia nâng ấm trà lên uống một hớp, gật gật đầu: "Chọn ngày đem người đến Hạ gia giải trừ hôn ước đi."
Tam thúc cả kinh đứng lên: "Ba?!"
"Không có lần này, còn có thể có lần sau." Ôn gia gia nói.
Ôn gia gia từ lâu đã chuẩn bị tinh thần cho việc hủy bỏ hôn ước, bởi vậy rất bình tĩnh, chỉ là cho tới ngày hôm nay mới nhìn thấy tiểu Kỳ lộ ra sự sắc bén, ông bắt đầu suy đoán mọi chuyện bên trong này đều do tiểu Kỳ cố ý làm ra.
Nếu đều là tiểu Kỳ từng bước từng bước tính kế, vậy có thể bồi dưỡng một chút rồi tống vào công ty nha. =))))
Nha, điều kiện tiên quyết là tinh thần của tiểu Kỳ phải bình thường, sẽ không lôi kéo toàn bộ người trong công ty trở thành tà giáo.
Vào lúc này, Hạ gia gia cũng đã nhận được tin tức của triển lãm.
Nghe thấy tiếng thông tấn khí vang lên, ấn chấp nhận, nhìn thân của ảnh cháu trai mình, nói: "Ta đã biết."
Hạ Lăng Hiên nói: "Con muốn hỏi chuyện khác, việc lần trước ông nhắc đến.... Ôn gia có tham dự sao?"
Hạ gia gia phản ứng một lúc mới ý thức được hắn nói về kế hoạch biển sâu, khẽ cau mày: "Bọn họ không có khả năng tham dự, có gì sao?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Con liền tùy tiện hỏi một chút thôi."
Hạ gia gia nhìn cháu trai, đoán không được suy nghĩ của hắn lúc này, liền trở lại đề tài vừa nãy: "Sự việc trong triển lãm ta đã nghe nói, chờ một tháng sau có kết quả thi đấu, ta liền giải trừ hôn ước của các con, về sau con đừng có mà gieo vạ thằng bé nữa."
Hạ Lăng Hiên: "......"
《Hết chương 》
P/s: Vì mình sợ một ngày nào đó wattpad bị bay màu nên đã cùng bạn lập luôn một cái wordpress để đề phòng nha. Link: thanhyyy.wordpress.com
Vô đó ủng hộ mình nha các tình yêu: