- - Họa sĩ thiên tài làm chấn động cả quảng trường Diệu Lâm.
Chỉ một buổi sáng, sự việc bên trong triển lãm nghệ thuật liền bị phát tán trên internet, lượng người xem vô cùng lớn. Có câu người ngoài nghề thích xem náo nhiệt, đặc biệt là màn biểu diễn thần kỳ như vậy, không ít dân trên mạng muốn đến chiêm ngưỡng một phen.
Mà ở bên trong triển lãm nghệ thuật, phóng viên đến phỏng vấn Miên Phong, dò hỏi cái nhìn của bản thân đối với bức họa này.
Miên Phong rất thành thật mà cho đánh giá vô cùng cao, tại thời điểm bị hỏi đến vụ đánh cược cũng rất thản nhiên, nói có thể sẽ thua, sẽ dựa theo ước định mà từ bỏ Hạ học trưởng.
Phóng viên hỏi: "Cậu có cảm thấy tiếc nuối không?"
"Có một chút," Miên Phong vẫn một thân ngạo khí, "Mà tôi cũng đã cố gắng hết sức, không thẹn với lòng mình, hơn nữa qua lần này tôi cũng có được một người bạn rất tốt."
Phóng viên suy đoán: "Cậu là đang nói tới Ôn Kỳ sao?"
"Đúng vậy." Miên Phong nói.
Bản thân mình không cần phải nhiều lời nữa, để bọn cận vệ ngăn cản phóng viên, rời khỏi triển lãm nghệ thuật đi đến Ôn gia. Trước đó tình huống đặc thù, vẫn luôn không có tới thăm Ôn Kỳ, hiện tại thì có thể đến rồi.
Ôn gia đã quyết định giải trừ hôn ước này cùng với lời giải thích, tam thúc thấy không khuyên nổi bọn họ, đã rời đi từ lâu, mà đại ca phải đi đến công ty tọa trấn, phòng khách còn dư lại Ôn gia gia cùng cha Ôn.
Cha Ôn mời Miên Phong vào trong nhà, nghe nói là tới thăm tiểu nhi tử, liền đưa người lên trên lầu, nhớ tới phỏng đoán của con trai lớn, có chút không hiểu được người trẻ tuổi bọn họ nghĩ cái gì, mà cũng thật là vô tình, tiểu Kỳ trực tiếp nộp một mảnh màu xanh là tốt rồi, còn phải làm tầng thứ hai làm gì?
Ôn Kỳ đang chuẩn bị ngủ bù, thấy Miên Phong tới thăm mình, nhất thời có chút thổn thức.
Cậu cố ý khiêu khích người này bày ra trò đánh cược, dằn vặt nhau một trận cũng không đạt được mục đích, trái lại còn làm hại người ta.
Cậu chưa từng yêu ai, không biết cảm giác từ bỏ một người như thế nào, hẳn là rất khó chịu đi?
Nếu sớm biết rằng tên khốn Trác Vượng Tài nửa đêm có thể đến rồi lại đi như vậy, cậu dứt khoát liền chờ tên hỗn đản đến đây, sau đó làm bộ chịu kích thích mà giải trừ hôn ước, miễn gieo vạ đến Miên Phong.
Miên Phong nhìn cậu, từ đáy lòng nói ra: "Cậu thực sự rất lợi hại."
"Mình chỉ là muốn nghiêm túc đối xử với nghệ thuật mà thôi." Ôn Kỳ chỉ mất một giây liền vào trạng thái đối diễn.
Tuy rằng cậu không chân chính làm việc này, mà diễn cũng diễn rồi, đành phải diễn cho xong. Cậu lôi kéo người ngồi xuống ghế sa lon, nói: "Mình phải trải qua một khoảng thời gian đau khổ mới có được linh cảm như vậy, kỳ thật không quá công bằng đối với cậu đâu."
Miên Phong nói: "Không liên quan, đã đánh cược thì phải biết nhận thua. Cậu thì sao? Sáng sớm mình thấy rất nhiều người đến vây quanh cậu, cậu không có bị gì đi?"
"... Cũng tạm," Ôn Kỳ tiều tụy mà cười cười, trầm mặc một chút nói, "Dù có thắng, hôn ước mình cũng sẽ giải trừ."
Miên Phong ngẩn ra.
"Mình không nhớ rõ hắn ta, cũng không thích hắn ta, hơn nữa có hôn ước với hắn khiến mình cảm thấy rất sợ sệt," Ôn Kỳ nói, "Chỉ cần vừa nhắm mắt, liền muốn mơ thấy đám buôn người kia..."
Cậu nói đến một nửa, bàn tay được người ta nắm lấy.
Miên Phong không giỏi an ủi người khác, chỉ nắm lấy một chút liền buông lỏng ra, nghiêng đầu đi không nhìn cậu: "Đừng sợ, còn có mình ở đây."
Ôn Kỳ cảm thấy hướng phát triển này có chút không đúng, suy nghĩ một chút vẫn bổ sung: "Mình rất muốn tác hợp cho hai cậu, nếu không chúng ta lại tiếp tục đánh cược, cậu chỉ cần thắng là có thể tiếp tục theo đuổi Hạ Lăng Hiên..."
"Không cần, cậu không cần phải nhiều lời," Miên Phong nhìn về phía cậu, "Tớ sẽ không vì thua cược mà giận chó đánh mèo lên cậu, chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau."
Ôn Kỳ nói: "Ừm."
Hai người hàn huyên một chút, Miên Phong liền bị người nhà thúc dục trở về.
Ôn Kỳ không còn cảm thấy buồn ngủ, liền nhàm chán lên mạng, rất nhanh liền thấy tác phẩm lớn của cậu, đem video dừng lại đến khúc cuối, bỗng nhiên phát hiện phong cách này có chút quen mắt, chỉ là nhất thời nhớ không rõ ở nơi nào gặp qua.
Ngược lại cậu cũng không ngủ được, thẳng thắn suy nghĩ chuyện bức họa, đem người Ôn gia lướt qua một lần, cảm thấy Ôn gia gia cùng cha Ôn không có khả năng lắm, nếu không sẽ ngăn cản cậu hủy bỏ hôn ước. Còn về đại ca, từ thái độ liền thấy rất tán thành hôn ước này, chính là khômg biết có phải người này ra tay không.
Ôn Kỳ liền liên lạc với đại ca, nói: "Anh biết không, lần tranh tài này em đã nghĩ rằng em sẽ thua."
Đại ca cũng thấy việc này kỳ quái, hỏi: "Sau đó em cảm thấy thua như vậy quá mất mặt, cho nên muốn trước tiên thắng cược, sau đó giải trừ hôn ước sao?"
Ôn Kỳ nhìn anh: "Anh đoán xem?"
Đại ca nói: "Hẳn là thế đi."
Ôn Kỳ không mở miệng, lẳng lặng đánh giá anh. Đại ca không hiểu được, dò hỏi cậu có chuyện gì không. Ôn Kỳ liền nhìn qua, nói rằng: "Không có gì, tạm biệt."
"......." Đại ca đầu óc mơ hồ không hiểu vì sao, thầm nghĩ khả năng em trai lại thiếu đánh, vì vậy tiếp tục vùi đầu vào làm việc.
Ôn Kỳ đem đại ca loại khỏi danh sách nghi vấn, suy nghĩ một phen, bỗng nhiên nghĩ đến một người, Vân Thu.
Vân Thu đã kết thúc kì thi đại học, tốt nghiệp liền cùng bạn học cùng lớp tổ chức đi biển, trước mắt không ở trong thủ đô.
Tuy nhiên trong lúc Ôn Kỳ tĩnh dưỡng, Vân Thu từng tới thăm cậu, xác thật có khả năng đụng tới bức họa, nhưng Vân Thu tính tình mềm dẻo, từ trước đến nay đều không phản đối ý kiến của cậu, theo lý thuyết là sẽ không ngăn cản cậu, trừ khi có người xúi giục.
Cậu đề phòng vạn nhất liền gọi điện cho Vân Thu.
Mới vừa nhận điện thoại, âm thanh vui sướng của Vân Thu liền truyền đến: ""Anh họ, em đã coi video đó rồi, anh quả thật rất lợi hại, tầng họa thứ hai làm thế nào mà xuất hiện vậy? Em cùng bạn học đã đoán nửa ngày....."
Ôn Kỳ nói: "Anh không cẩn thận tính toán thời điểm liên lạc rồi, em cùng các bạn tiếp tục chơi vui vẻ, trở về nói chuyện sau "
Nói xong liền cắt đứt, thầm nghĩ như thế chỉ còn lại họ hàng xa gần của Ôn gia tán thành hôn ước của cậu, phạm vi này có vẻ rất lớn, huống chi bọn họ còn có thể thuê người khác làm.
Nghĩ nghĩ, tìm quản gia tới lấy danh sách khách tới thăm đại trạch, sau đó mỉm cười gọi điện tới từng gia đình để nói chuyện phiếm.
Cậu vẫn tìm không ra cái người đó.
Triển lãm nghệ thuật vẫn náo nhiệt như trước.
Bức họa của Ôn Kỳ thành hàng hot, mới ngày đầu đã có không ít người muốn thu mua. Hạ phu nhân cùng bạn thân mình đến đi dạo khắp một vòng, lúc trở về liền sung sướng đem chuyện này kể cho chồng mình nghe, mãi đến khi Hạ gia gia trở về còn chưa có kết thúc, cười nói: "Ba, tiểu Kỳ nhất định có thể thắng."
Hạ gia gia gật gật đầu, có chút chột dạ --- đứa bé kia trăm cay ngàn đắng giành thắng cuộc, không chờ cao hứng được mấy hôm liền hất thẳng một chậu nước lạnh, đến lúc đó không biết sẽ thương tâm thế nào.
Hạ phu nhân còn ngại chưa đủ, mở thông tấn khí cho ông xem video. Hạ gia gia chỉ biết kết quả, căn bản không tận mắt chứng kiến qua, lúc này nhìn thấy, khóe mắt nhất thời giật giật. Hạ phu nhân thấy thần sắc ông không ổn, kinh ngạc nói: "Ba?"
Hạ gia gia "Ừ" một tiếng, nhẫn nhịn đến tối, nổi giận đùng đùng tiến vào phòng của cháu trai, chất vấn: "Bức họa của tiểu Kỳ là do con gây ra phải không? Con phải bị điên rồi không? Biết bên ngoài có bao nhiêu người nhìn chằm chằm con không?"
Hạ Lăng Hiên đang ngồi trên ghế sopha uống rượu đỏ, nghe thấy vậy liền hài lòng rót cho ông một ly, nói rằng: "Chỉ ghép vào một video ngắn, bọn họ cũng không nhìn ra gì đâu."
Hạ gia gia tức đến hộc máu: "Mày làm sao phải nhúng tay vào? Trực tiếp để cho thằng bé thua đi cho xong?"
Ông hơi dừng lại một chút, ý thức được vấn đề,"Thằng bé lấy bức họa kia đem đi dự thi, chẳng lẽ muốn thua cuộc sao?"
"Ừm, mà con lại không muốn cậu ấy thua," Hạ Lăng Hiên nâng ly rượu lên, "Gia gia à sau này con sẽ không bắt nạt cậu ấy, để cho tụi con ở cùng với nhau đi?" =)))
Trong lòng Hạ gia gia đột nhiên nhảy lên một cái, nheo mắt lại nhìn hắn, lúc mở miệng thanh âm có chút khẩn trương: "Con... Con đối với thằng bé không đơn giản chỉ là hứng thú nhất thời, phải không?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Là hứng thú."
Hạ gia gia hỏi: "Vậy con mau buông tay đi tìm người khác chơi đi."
Hạ Lăng Hiên không chút nghĩ ngợi nói: "Không."
Lời nói vừa dứt, hắn đầu tiên ngơ ngác, rồi trầm mặc.
Chỉ nghe Hạ gia gia nói với hắn bằng giọng trần thuật: "Con với thằng bé không đơn giản chỉ là hứng thú."
Hạ Lăng Hiên lần này không phản bác, cầm ly rượu, tựa hồ đang trầm tư.
"Vậy con càng không thể đến với thằng bé," Hạ gia gia lạnh lùng nói, "Ngày mai ta sẽ cho con rời khỏi nơi này, hết hè thì quay trở lại, về sau không được phép gặp thằng bé."
Đáy mắt Hạ Lăng Hiên chợt lóe lên tia tức giận: "Gia gia!"
Hạ gia gia nói: "Không thương lượng!"
"Rắc rắc" một tiếng.
Ly rượu trong tay Hạ Lăng Hiên bị bóp nát, trong nháy mắt rượu vang đỏ cùng máu tươi chảy đầy tay.
Hạ gia gia hít vào một ngụm khí, không nhượng bộ: "Tình huống của con đương nhiên con hiểu rõ ràng, ngẫm lại mấy người tiểu Bắc bọn họ chết như thế nào, con lại muốn đi vào vết xe đổ đó sao?"
Hạ Lăng Hiên an tĩnh mà nhìn chằm chằm tay mình, trên khuôn mặt hoàn mỹ gần như không có chút biểu tình nào.
Hạ gia gia đột nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn, tiến về phía trước mặt nhi tử ngồi xổm xuống: "Tiểu Hiên, con cũng đoán trước được hậu quả, nếu muốn tốt cho thằng bé đó, cũng đừng làm cho nó chịu tổn thương..."
Cuống họng ông nghèn nghẹn, nhẫn nhịn chua xót trong lòng nói: "Thừa dịp con còn chưa mê luyến nó, buông tay đi."
Hạ Lăng Hiên vẫn trầm mặc như trước, đến khi Hạ gia gia lại muốn khuyên nhủ vài câu, liền thấy hắn cong khóe môi lên lộ ra nụ cười có chút vặn vẹo. Thần sắc trên mặt Hạ gia gia chợt biến đổi, vội vàng kéo dãn khoảng cách, da đầu tê dại nhìn hắn. Hạ Lăng Hiên ngồi không nhúc nhích, miệng chầm chậm phát ra âm thanh, nghiến răng mà đáp lại một chữ: "Được."
Thần kinh căng thẳng đột nhiên buông lỏng, Hạ gia gia nhìn trạng thái của cháu trai mình, trên mặt lóe lên tia đau đớn: "Chuyện hôn sự cứ để ta giải quyết, con nghỉ hè nên đi vòng vòng thư giãn đi, cứ dùng lý do trước đó mà đi."
Hạ Lăng Hiên chỉ nở nụ cười một lát rồi khôi phục lại bộ dáng không cảm xúc, không động đậy mà ngồi.
Hạ gia gia nói: "Tay của con...."
Hạ Lăng Hiên lạnh lùng nói: "Đã khép lại."
Hạ gia gia tưởng tượng hình ảnh tay hắn hoàn hảo còn ghim lại thủy tinh trên tay, mí mắt giật giật: "Đừng quên lấy mảnh vỡ thủy tinh trong tay ra."
Hạ Lăng Hiên nói: "Ừm."
Hạ gia gia biết hắn bây giờ chỉ muốn ở một mình, thở dài một hơi, bỏ đi.
Cửa phòng đóng lại phát ra tiếng "kẹt kẹt".
Không khí trong căn nhà lúc này khiến người ta hít thở khồn thông.
Đêm đã khuya.
Ôn Kỳ buổi chiều tán gẫu cùng các gia đình() xong cũng có chút buồn ngủ, liền ngủ thẳng đến bữa tối, bây giờ liền không ngủ được.
(Tán gẫu với các khách nhân đến Ôn gia tìm kẻ tráo bức họa, có nói ở phía trên đó)
Cậu xem đồng hồ, nhớ tới thời gian gần một tháng đều ở nhà "tĩnh dưỡng"", cảm thấy quá mỏi mệt, vì thế thay quần áo ra khỏi nhà, tới những nơi nổi tiếng xa hoa trong thủ đô thành phố, dự định hưởng thụ một chút cuộc sống về đêm, kết quả vừa bước mới đặt chân đến cửa liền bị bảo an "nhắc nhở thân thiện", cung kính mà mời đi.
Giám đốc áy náy nói: "Ôn thiếu, vị thành niên không thể đi vào."
Ôn Kỳ nói: "Thôi khỏi, bên trong khẳng định có không ít vị thành niên, không tin ông để tôi vào lục soát một chút."
Nụ cười của giám đốc hơi cứng lại, giải thích: "Bọn họ đều cùng đại nhân tới, Ôn thiếu cũng có sao?"
Ôn Kỳ nhìn gã chằm chằm.
Giám đốc có nỗi khổ không thể nói.
Toàn bộ người đều biết vị thiếu gia này tinh thần có vấn đề, nếu ở chỗ này của bọn họ mà xảy ra chuyện, không đền nổi a!!!
Nếu không trước đó đem người đưa vào, sau đó liên hệ Ôn gia? Giám đốc thấy vị thiếu gia này vẫn đứng yên không nhúc nhích, đang định thay đổi sách lược, lại nghe thấy tiếng người cười nói: "Ôn học đệ?"
Ôn Kỳ quay đầu lại, phát hiện là Phó Tiêu, đi theo còn có mười mấy người, thậm chí còn có Hạ Lăng Hiên.
Cậu ngạc nhiên mà đi tới: "Phó học trưởng đến chơi sao?"
Phó Tiêu: "Ừm, đến tổ chức sinh nhật cho bạn thân, học đệ thì sao?"
Ôn Kỳ càng thêm ngạc nhiên.
Theo cậu biết, Hạ Lăng Hiên chỉ đến tham gia tiệc sinh nhật của Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt, mà ngày hôm nay không phải sinh nhật hai người này.... Cậu nhìn về phía Phó Tiêu, thấy người này cũng đang nhìn mình chớp chớp mắt, biết được cậu đoán đúng cmnr: tên này không biết dùng kĩ năng gì dụ dỗ Hạ Lăng Hiên, dự định chuốc say cù lét hắn ta nha! =))))
Nhân tài!
Cậu ở trong lòng tán dương một tiếng, nói: "Tôi tới đây tìm người quen, xem có thể cọ một ly rượu hay không."
Ồ hố!
Phó Tiêu lập tức nở nụ cười: "Vậy cậu cùng chúng tôi đi vào nha."
Ôn Kỳ thuận theo phía sau cậu ta, thấp giọng hỏi: "Cậu làm sao dụ được hắn ra vậy?"
Phó Tiêu nói: "Tôi thử hỏi một câu, cậu ấy liền đồng ý, khả năng là do tâm tình không tốt."
Cậu ta dứt lời, liền ngậm miệng.
Ôn Kỳ rõ ràng ý tứ.
Tại sao tâm tình Hạ Lăng Hiên không tốt? Có khả năng do cậu thắng cuộc, không có cách nào giải trừ hôn ước sao!
Cậu chậm rãi mỉm cười: "Chuyện nhỏ, tôi liền hảo hảo an ủi hắn ta một chút, tâm trạng của hắn liền ổn giờ."
《Hết chương 》