Cô nhìn vào ánh mắt cưng chiều của anh, vẻ mặt đầy tràn hạnh phúc.
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Tử Du vừa thức dậy đã thấy Đàm Dịch Khiêm đang thảnh thơi đứng trước gương thắt cà vạt.
Hạ Tử Du ôm chăn ngồi dậy. Sau khi ngượng ngùng mặc chiếc váy lụa vào, cô bước xuống giường, khẽ hỏi anh, "Anh phải đi làm à?"
Đàm Dịch Khiêm nhìn tấm gương trước mặt, trả lời cô, "Ừ, gần đây công ty có mấy hợp đồng quan trọng cần anh giải quyết."
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, "À."
Đàm Dịch Khiêm vơ lấy áo khoác, sau đó hôn nhẹ lên má Hạ Tử Du, "Anh đi đây. Em ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi, buổi trưa anh đến đón em!"
Hạ Tử Du thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ.
Để ý tới sắc mặt của cô, Đàm Dịch Khiêm cưng chiều ôm lấy bả vai mỏng manh của cô, hôn nhẹ lên mũi cô, "Sao vậy?"
Cô ngước mắt nhìn anh, "Em không muốn ở lại khách sạn một mình, em muốn đi làm với anh."
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười trêu ghẹo, "Sau vậy, không nỡ xa ông xã của em à?"
Gương mặt Hạ Tử Du đỏ bừng, cô đưa tay chỉnh lại cà vạt cho Đàm Dịch Khiêm để bớt ngượng, chu môi nói, "Này, anh có phải là ông xã em hay không vẫn còn chưa biết. . . . . ."
Anh đưa tay ôm chặt lấy hông cô, "Sắp rồi, bà xã!"
Cô đánh nhẹ lên ngực anh, "Đồ vô lại!"
Anh nói dịu dàng, "Em đã không muốn ở đây một mình, vậy thì đến công ty với anh!"
"Dạ, dạ! !" Cô vội vã gật đầu.
----
Hạ Tử Du không muốn Đàm Dịch Khiêm ôm đi vào công ty, nhưng tay Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ chạm lên vòng eo mảnh khảnh của Hạ Tử Du, cố ý thể hiện tình cảm thân mật của họ. . . . . .
"Ghen tỵ với Hạ tiểu thư quá, tổng giám đốc đẹp trai thế kia. . . . . ."
"Nếu có một ngày tôi có thể gặp được người đàn ông đẹp trai nhiều tiền như thể vậy thì tốt quá!"
. . . . . .
Sau lưng Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đều là tiếng xì xầm khen ngợi, làm cho Hạ Tử Du đứng bên Đàm Dịch Khiêm vô cùng xấu hổ.
Sau khi bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, Hạ Tử Du đẩy nhẹ Đàm Dịch Khiêm, xấu hổ nói, "Cũng tại anh, mọi người đều đang bàn tán về em!"
Đàm Dịch Khiêm thừa dịp Hạ Tử Du không chú ý hôn trộm cô, "Có gì không tốt sao?"
Sắc mặt Hạ Tử Du đỏ bừng, "Tổng giám đốc Đàm, ở đây có camera! !" Trời ạ, bảo vệ của công ty chắc chắn đang trợn mắt nhìn họ.
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười xấu xa, "Ông xã không ngại đâu! !"
"Ặc. . . . . ." Trước đây sao cô không phát hiện ra người đàn ông này vô lại như vậy?
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra.
Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du đi ra khỏi thang máy, chị Dư đã đợi ở bên ngoài cửa phòng tổng giám đốc, trong tay đang ôm một xấp văn kiện.
Hạ Tử Du vội vàng nới rộng khoảng cách giữa mình và Đàm Dịch Khiêm, lễ phép chào chị Dư, "Chị Dư, chào buổi sáng."
Chị Dư cũng mỉm cười đầy cung kính, "Tổng giám đốc, Hạ tiểu thư!"
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt đáp lại chị Dư một tiếng, sau đó đi vào phòng làm việc.
Hạ Tử Du vẫn như trước kia, lúc này nhận lấy chồng văn kiện từ tay chị Dư, nói với giọng đầy chuyên nghiệp, "Tôi đi chỉnh sửa lại trước."
Chị Dư không đưa văn kiện cho Hạ Tử Du, mà mỉm cười nói, "Hạ tiểu thư, về sau cô không phải làm những việc này nữa."
"Hả. . . . . ." Hạ Tử Du kinh ngạc.
Chị Dư liếc mắt nhìn ông chủ bên trong, trêu ghẹo, "Tổng giám đốc đích thân ra lệnh muốn cô phải chuyên tâm làm phu nhân tổng giám đốc của ngài, tôi không dám sai bảo cô nữa!" Dứt lời chị Dư ôm chồng văn kiện vào phòng tổng giám đốc.
Hạ Tử Du ngẩn người, sau đó bước vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm theo sau chị Dư.
"Dịch Khiêm, thật ra anh không cần phải. . . . . ." Cô cố gắng giành lại công việc này.
Đàm Dịch Khiêm không chờ cô nói hết đã nghiêm mặt ngắt lời, "Đây là quyết định của công ty."
Người nào đó dường như đã khôi phục dáng vẻ đế vương trong công ty, làm cho cô không dám nhiều lời, đành phải yên lặng. Nhưng ở tận đáy lòng cô thầm nói, hừ, công ty quyết định gì chứ, rõ ràng là người nào đó quá độc tài thôi. . . . . .
Đàm Dịch Khiêm thấy Hạ Tử Du vẫn chưa nhúc nhích, không khỏi ngước mắt liếc nhìn Hạ Tử Du, "Đàm phu nhân, bây giờ em có thể ngồi trên ghế sofa chờ anh, cũng có thể vào phòng nghỉ bên trong nghỉ ngơi tạm, nhưng mà không cho phép em động vào công việc."
Hạ Tử Du hậm hực, nói với vẻ hờn dỗi, "Vậy em ra ngoài xem tạp chí cũng được!"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu.
Lúc này Hạ Tử Du mới bĩu bĩu môi rời đi.
. . . . . .
Phòng tổng giám đốc được ngăn cách qua cánh cửa sổ bằng kính trong suốt, chị Dư bắt đầu báo cáo công việc hôm nay với Đàm Dịch Khiêm.
Sau khi ký tên lên mấy văn kiện, ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm bỗng dừng lại trên một tập văn kiện.
Chị Dư thấy sắc mặt Đàm Dịch Khiêm hơi trầm xuống, vội dò hỏi, "Tổng giám đốc, văn kiện này có vấn đề gì sao?"
Đàm Dịch Khiêm đưa văn kiện cho chị Dư.
Chị Dư nghi ngờ nhận lấy văn kiện, sau mấy phút xem xét nghiêm túc, chị Dư chợt tái mặt, gần như thốt lên kinh ngạc, "Tôi xin lỗi, tổng giám đốc, nhất định là nhân viên nào đó của công ty vô ý sơ xuất, bây giờ tôi tìm hiểu ngay đây. . . . . ."
Hóa ra kế toán của công ty đã vô tình gõ nhầm số tiền Ức Phong muốn góp vốn cùng Đàm thị từ hai mươi tỷ thành hai tỷ. Nếu như bản hợp đồng này được chuyển đến văn phòng luật sư, Ức Phong sẽ mất mười tám tỷ, khi đó Ức Phong sẽ mất lòng tin với Đàm thị, tuyệt đối không chịu để yên.
Trái ngược với vẻ lo lắng của chị Dư, Đàm Dịch Khiêm nói không nhanh không chậm, "Trưởng phòng Trương của phòng kế toán có quen biết Hạ Tử Du không?"
Chị Dư nói thật, "Hạ tiểu thư không biết trưởng phòng Trương!"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, sau đó lại đặt tập văn kiện xuống mặt bàn, bình tĩnh nói, "Nếu không liên quan, vậy thì hãy cho bọn họ có liên quan. Ngoài ra, mở cho Hạ Tử Du một tài khoản ở Thụy Sĩ, sau đó chuyển mười tám tỷ kia vào tài khoản của Hạ Tử Du!"
Chị Dư không hiểu, "Tổng giám đốc, như vậy. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm mở văn kiện ra, coi thường sai sót trên đó, ký tên mình lên, "Sai lầm này dù sao cũng cần phải có người chịu trách nhiệm, không phải sao?"
Chị Dư run sợ trong lòng, trợn trừng hai mắt.
. . . . . .
Có lẽ cảm thấy có người nhìn mình chăm chú, Hạ Tử Du giương mắt nhìn về phía cửa sổ thủy tinh của phòng tổng giám đốc.
Trong phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm nhàn nhã dựa lưng vào thành ghế, khóe miệng nhếch cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô chăm chú.
Cô nhìn vào ánh mắt cưng chiều của anh, vẻ mặt đầy tràn hạnh phúc.
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Tử Du vừa thức dậy đã thấy Đàm Dịch Khiêm đang thảnh thơi đứng trước gương thắt cà vạt.
Hạ Tử Du ôm chăn ngồi dậy. Sau khi ngượng ngùng mặc chiếc váy lụa vào, cô bước xuống giường, khẽ hỏi anh, "Anh phải đi làm à?"
Đàm Dịch Khiêm nhìn tấm gương trước mặt, trả lời cô, "Ừ, gần đây công ty có mấy hợp đồng quan trọng cần anh giải quyết."
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, "À."
Đàm Dịch Khiêm vơ lấy áo khoác, sau đó hôn nhẹ lên má Hạ Tử Du, "Anh đi đây. Em ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi, buổi trưa anh đến đón em!"
Hạ Tử Du thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ.
Để ý tới sắc mặt của cô, Đàm Dịch Khiêm cưng chiều ôm lấy bả vai mỏng manh của cô, hôn nhẹ lên mũi cô, "Sao vậy?"
Cô ngước mắt nhìn anh, "Em không muốn ở lại khách sạn một mình, em muốn đi làm với anh."
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười trêu ghẹo, "Sau vậy, không nỡ xa ông xã của em à?"
Gương mặt Hạ Tử Du đỏ bừng, cô đưa tay chỉnh lại cà vạt cho Đàm Dịch Khiêm để bớt ngượng, chu môi nói, "Này, anh có phải là ông xã em hay không vẫn còn chưa biết. . . . . ."
Anh đưa tay ôm chặt lấy hông cô, "Sắp rồi, bà xã!"
Cô đánh nhẹ lên ngực anh, "Đồ vô lại!"
Anh nói dịu dàng, "Em đã không muốn ở đây một mình, vậy thì đến công ty với anh!"
"Dạ, dạ! !" Cô vội vã gật đầu.
----
Hạ Tử Du không muốn Đàm Dịch Khiêm ôm đi vào công ty, nhưng tay Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ chạm lên vòng eo mảnh khảnh của Hạ Tử Du, cố ý thể hiện tình cảm thân mật của họ. . . . . .
"Ghen tỵ với Hạ tiểu thư quá, tổng giám đốc đẹp trai thế kia. . . . . ."
"Nếu có một ngày tôi có thể gặp được người đàn ông đẹp trai nhiều tiền như thể vậy thì tốt quá!"
. . . . . .
Sau lưng Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đều là tiếng xì xầm khen ngợi, làm cho Hạ Tử Du đứng bên Đàm Dịch Khiêm vô cùng xấu hổ.
Sau khi bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, Hạ Tử Du đẩy nhẹ Đàm Dịch Khiêm, xấu hổ nói, "Cũng tại anh, mọi người đều đang bàn tán về em!"
Đàm Dịch Khiêm thừa dịp Hạ Tử Du không chú ý hôn trộm cô, "Có gì không tốt sao?"
Sắc mặt Hạ Tử Du đỏ bừng, "Tổng giám đốc Đàm, ở đây có camera! !" Trời ạ, bảo vệ của công ty chắc chắn đang trợn mắt nhìn họ.
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười xấu xa, "Ông xã không ngại đâu! !"
"Ặc. . . . . ." Trước đây sao cô không phát hiện ra người đàn ông này vô lại như vậy?
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra.
Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du đi ra khỏi thang máy, chị Dư đã đợi ở bên ngoài cửa phòng tổng giám đốc, trong tay đang ôm một xấp văn kiện.
Hạ Tử Du vội vàng nới rộng khoảng cách giữa mình và Đàm Dịch Khiêm, lễ phép chào chị Dư, "Chị Dư, chào buổi sáng."
Chị Dư cũng mỉm cười đầy cung kính, "Tổng giám đốc, Hạ tiểu thư!"
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt đáp lại chị Dư một tiếng, sau đó đi vào phòng làm việc.
Hạ Tử Du vẫn như trước kia, lúc này nhận lấy chồng văn kiện từ tay chị Dư, nói với giọng đầy chuyên nghiệp, "Tôi đi chỉnh sửa lại trước."
Chị Dư không đưa văn kiện cho Hạ Tử Du, mà mỉm cười nói, "Hạ tiểu thư, về sau cô không phải làm những việc này nữa."
"Hả. . . . . ." Hạ Tử Du kinh ngạc.
Chị Dư liếc mắt nhìn ông chủ bên trong, trêu ghẹo, "Tổng giám đốc đích thân ra lệnh muốn cô phải chuyên tâm làm phu nhân tổng giám đốc của ngài, tôi không dám sai bảo cô nữa!" Dứt lời chị Dư ôm chồng văn kiện vào phòng tổng giám đốc.
Hạ Tử Du ngẩn người, sau đó bước vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm theo sau chị Dư.
"Dịch Khiêm, thật ra anh không cần phải. . . . . ." Cô cố gắng giành lại công việc này.
Đàm Dịch Khiêm không chờ cô nói hết đã nghiêm mặt ngắt lời, "Đây là quyết định của công ty."
Người nào đó dường như đã khôi phục dáng vẻ đế vương trong công ty, làm cho cô không dám nhiều lời, đành phải yên lặng. Nhưng ở tận đáy lòng cô thầm nói, hừ, công ty quyết định gì chứ, rõ ràng là người nào đó quá độc tài thôi. . . . . .
Đàm Dịch Khiêm thấy Hạ Tử Du vẫn chưa nhúc nhích, không khỏi ngước mắt liếc nhìn Hạ Tử Du, "Đàm phu nhân, bây giờ em có thể ngồi trên ghế sofa chờ anh, cũng có thể vào phòng nghỉ bên trong nghỉ ngơi tạm, nhưng mà không cho phép em động vào công việc."
Hạ Tử Du hậm hực, nói với vẻ hờn dỗi, "Vậy em ra ngoài xem tạp chí cũng được!"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu.
Lúc này Hạ Tử Du mới bĩu bĩu môi rời đi.
. . . . . .
Phòng tổng giám đốc được ngăn cách qua cánh cửa sổ bằng kính trong suốt, chị Dư bắt đầu báo cáo công việc hôm nay với Đàm Dịch Khiêm.
Sau khi ký tên lên mấy văn kiện, ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm bỗng dừng lại trên một tập văn kiện.
Chị Dư thấy sắc mặt Đàm Dịch Khiêm hơi trầm xuống, vội dò hỏi, "Tổng giám đốc, văn kiện này có vấn đề gì sao?"
Đàm Dịch Khiêm đưa văn kiện cho chị Dư.
Chị Dư nghi ngờ nhận lấy văn kiện, sau mấy phút xem xét nghiêm túc, chị Dư chợt tái mặt, gần như thốt lên kinh ngạc, "Tôi xin lỗi, tổng giám đốc, nhất định là nhân viên nào đó của công ty vô ý sơ xuất, bây giờ tôi tìm hiểu ngay đây. . . . . ."
Hóa ra kế toán của công ty đã vô tình gõ nhầm số tiền Ức Phong muốn góp vốn cùng Đàm thị từ hai mươi tỷ thành hai tỷ. Nếu như bản hợp đồng này được chuyển đến văn phòng luật sư, Ức Phong sẽ mất mười tám tỷ, khi đó Ức Phong sẽ mất lòng tin với Đàm thị, tuyệt đối không chịu để yên.
Trái ngược với vẻ lo lắng của chị Dư, Đàm Dịch Khiêm nói không nhanh không chậm, "Trưởng phòng Trương của phòng kế toán có quen biết Hạ Tử Du không?"
Chị Dư nói thật, "Hạ tiểu thư không biết trưởng phòng Trương!"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, sau đó lại đặt tập văn kiện xuống mặt bàn, bình tĩnh nói, "Nếu không liên quan, vậy thì hãy cho bọn họ có liên quan. Ngoài ra, mở cho Hạ Tử Du một tài khoản ở Thụy Sĩ, sau đó chuyển mười tám tỷ kia vào tài khoản của Hạ Tử Du!"
Chị Dư không hiểu, "Tổng giám đốc, như vậy. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm mở văn kiện ra, coi thường sai sót trên đó, ký tên mình lên, "Sai lầm này dù sao cũng cần phải có người chịu trách nhiệm, không phải sao?"
Chị Dư run sợ trong lòng, trợn trừng hai mắt.
. . . . . .
Có lẽ cảm thấy có người nhìn mình chăm chú, Hạ Tử Du giương mắt nhìn về phía cửa sổ thủy tinh của phòng tổng giám đốc.
Trong phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm nhàn nhã dựa lưng vào thành ghế, khóe miệng nhếch cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô chăm chú.