Kỷ Huân Nhiên ngồi trong phòng họp nghe Giám đốc tài vụ huyên thuyên cả một buổi chẳng để lọt vào tai thông tin nào, tâm trí của anh cứ lượn lờ ở một nơi xa xăm.
Hình ảnh đêm qua lần nữa hiển hiện trong đầu khiến Kỷ Huân Nhiên chốc chốc lại bồn chồn.
Con người vốn là bị cấm dục bao năm mới được một lần giải tỏa, mà lại làm chuyện đó với cô gái mà mình quá đỗi yêu thương.
Tâm tư không khỏi biến động lớn.
Nhớ đến khoảng thời gian khi Thượng Vân Hi mất tích anh điên cuồng tìm kiếm cô không thiết đến ăn uống.
Khoảng thời gian sau trở về Hong Kong anh thu mình trong thế giới của riêng mình, chỉ có nỗi nhớ nhung và kí ức cũ.
Anh đối với việc thất lạc Thượng Vân Hi đã hờ hững với thế giới này cho đến khi cầm trên tay quyển tiểu thuyết của tác giả có bút danh là ‘Dây Thường Xuân’.
Từng con chữ trong câu chuyện đẹp đẽ nhưng nhiều trăn trở khiến anh một lần nữa thổn thức.
Anh may mắn tìm lại được thông tin của Thượng Vân Hi cho đến khi nghe cha và anh trai của cô kể về căn bệnh tâm lý mà cô mang trong người, khiến anh không dám manh động kéo cô trở về quá khứ từng có với anh.
Cuộc họp kết thúc, Kỷ Huân Nhiên vẫn một dạng thờ ơ như vô hồn, khiến ai nấy lạ lẫm nhưng không dám thắc mắc.
Huồng hồ anh như vậy cũng không khắt khe đưa ra những yêu cầu quá đáng nào.
Hạ Huyên đang tập trung làm việc thì trông thấy Kỷ Huân Nhiên tan họp trở về, cô nhanh nhẹn đứng lên hỏi ý kiến của anh: “Đặt cơm trưa như thế nào ạ? Cô Thượng đã đến và đợi ở bên trong.”
“Vân Hi nhắn tin bảo có chuẩn bị cơm cho tôi.
A phải, sau này nên gọi Kỷ phu nhân.”
Hạ Huyên cứng đờ đến cười cũng gượng gạo.
Vừa muốn nói thêm vài câu thì Kỷ Huân Nhiên đã vội vã đi vào trong văn phòng, phía này mấy trợ lý lại được dịp bàn tán.
“Gọi là Kỷ phu nhân sao? Không nghe lầm phải không? Lần này Phó Chủ tịch thật sự nghiêm túc, cô gái ấy thật có phúc.”
“Cô ấy xinh đẹp lắm đúng không, nhưng vẫn có điểm mờ nhạt? Không ngờ Phó Chủ tịch thích mẫu con gái đơn thuần trong sáng như vậy.”
Hạ Huyền kéo ghế chậm chậm ngồi xuống thần sắc trầm xuống rõ rệt.
“Thư kí Hạ! Nói thử xem cô ấy có xuất thân như thế nào? Vì sao Phó Chủ tịch còn chưa đường đường chính chính công khai với mọi người?”
Hạ Huyền lạnh lùng đáp: “Ai biết là loại con gái như thế nào mà cả ngày nhàn rỗi chạy đến chỗ làm việc của đối phương? Vừa rồi nói chuyện với Kỷ phu nhân còn nghe bà ấy bảo rằng sẽ sắp xếp buổi coi mắt cho Phó Chủ tịch.”
Hai cô trợ lý trầm ngâm nhìn nhau một lúc sau đó quay lại chuyên tâm làm việc, giống như không bận tâm đến nhưng trong lòng vẫn có những suy đoán của riêng họ không dám nói ra.
Bên trong này Kỷ Huân Nhiên sau khi trông thấy Thượng Vân Hi liền vội đi đến ôm lấy cô vào người, cứ không ngừng hôn xuống khắp nơi trên gương mặt, bàn tay đặt ở eo lắm lúc lại di chuyển xuống bụng dưới khẽ vuốt ve.
“Chỗ bác sĩ Trần có mang đến lọ thuốc thoa...!em nhớ dùng nhé.
Có thấy không thoải mái...!thì nhớ bảo với anh đừng cố chịu.”
Thượng Vân Hi muốn giấu cằm cúi mặt thẹn đến không dám thở mạnh.
“Anh đừng nói linh tinh nữa.”
Okay! Thì không nói nữa.
Kỷ Huân Nhiên đưa túi xách nhỏ tài xế mang đến đặt lên bàn hướng tới chỗ Thượng Vân Hi.
Điện thoại di động lúc này chợt đổ chuông.
Kỷ Huân Nhiên vẫn giữ tư thế ôm lấy Thượng Vân Hi một bên tay, tay kia mở kết nối và nghe máy.
“Ồ, thế à? Vậy giúp tôi đặt vé máy bay đi.”
“...”
“Ừm hửm.
Chuyện có vẻ dễ.
Okay!”
Kỷ Huân Nhiên tắt máy quay sang hôn nhẹ xuống chóp mũi của Thượng Vân Hi khẽ bật cười.
Thượng Vân Hi ngược lại bật hỏi: “Anh đi nước ngoài hay sao?”
“Đúng vậy.
Đi Nhật.”
Thượng Vân Hi lập tức khựng lại, có vẻ không được vui.
“Có muốn đi cùng anh không?” Kỷ Huân Nhiên thật tình hỏi.
Vân Hi gật đầu, thái độ sốt sắng: “Em có thể đi cùng phải không? Em không muốn ở lại Hong Kong một mình.”
Kỷ Huân Nhiên chợt im lặng, mất mấy phút trôi qua anh mới bật hỏi khỏi miệng: “Em sợ Hoàng Phủ Luật tìm đến sao?”
Thượng Vân Hi không trả lời xem như thừa nhận.
Kỷ Huân Nhiên lạnh nhạt cho nên cô cũng không đoán biết anh ấy đang nghĩ ngợi điều gì: “Nhưng giấy tờ tùy thân của em đã bị cướp.”
“Yên tâm, phía luật sư đã liên hệ với cảnh sát.
Nay mai nhận được thông báo thì em đến đó kí tên sẽ lấy lại giấy tờ thôi.
May mà tên cướp đã bị tóm ngay sau đó.”
Thượng Vân Hi gật đầu.
Kỷ Huân Nhiên thấy đói cho đến hối thúc cô lấy cơm trưa ra, cả hai cùng dùng bữa.
Không khí giữa hai người nhìn thì ấm cúng và hạnh phúc thực chất cái mà chính Kỷ Huân Nhiên cảm nhận được vẫn là nỗi xa cách không nói được thành lời.
Nhất là khi Thượng Vân Hi vẫn đang rất tránh né tâm ý của anh.
Thật ra cô hoàn toàn tiếp nhận tình cảm của anh thì bản thân cũng chẳng có ý hồi đáp lại.
Cái cô ấy muốn là gì? Anh cũng không dám suy đoán.
Hai người dùng cơm xong thì mỗi người một việc, Vân Hi đọc sách còn Kỷ Huân Nhiên đọc báo cáo, không ai làm phiền đến ai.
Cho đến tầm xế chiều Thư kí Hạ đột nhiên gõ cửa đi vào trong thông báo có khách đến, mà người đến tìm chính là ‘Kỷ phu nhân’.
Thượng Vân Hi nghe đến ba chữ ấy thì trong lòng bất giác trở nên bối rối.
Cô hình dung đến chính là cảnh tượng ra mắt mẹ chồng...!cho nên lúc Thư kí Hạ nhìn vào mắt cô với vẻ khinh khỉnh kì lạ cô đã không giấu được nỗi tủi lòng.
Hai bàn tay cứ siết lại nắm lấy nhau, ngồi trên chiếc ghế thu mình khép nép cho đến khi nghe tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa, cô mới theo bản năng đứng dậy.
Kỷ Huân Nhiên từ đầu chí cuối một dạng thờ ơ, giống như tâm tình chịu đả kích không được vui vẻ cho lắm.
“Chào mẹ! Mẹ đến bất ngờ không báo trước...!Chuyến công tác ở Anh thuận lợi chứ ạ?”
Kỷ phu nhân thở dài một hơi, giọng nói thanh thanh cất lên hết thảy cao sang: “Có chút phiền toái...!Ai đây thế?”
Thượng Vân Hi gật đầu chào, vừa muốn mở miệng đáp đã nghe Kỷ Huân Nhiên bên cạnh trả lời thay: “Cô ấy là Thượng Vân Hi, đến từ Thượng Hải...!À, mời mẹ ngồi.
Mẹ muốn uống gì không con bảo Hạ Huyên...”
“Mẹ đã nhờ cô ấy pha tách trà xanh.”
Kỷ phu nhân đánh giá Thượng Vân Hi một lượt, vẻ mặt hết sức coi nhẹ sự hiện diện này.
Bà từ tốn ngồi xuống ghế, bắt chéo chân dáng vẻ nhàn nhã sang trọng.
“Mẹ đã xem lịch buổi tối của con, không có cuộc hẹn quan trọng, vậy thì nhân tiện cùng mẹ đến nhà hàng Pháp dùng cơm tối dưới ánh nến, xem mắt Khang tiểu thư...”
“Thật ngại quá con đã có cuộc hẹn riêng của mình.
Không liên quan đến công tác xã giao.” Kỷ Huân Nhiên vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thượng Vân Hi kéo xuống ý bảo cô ngồi lại bên cạnh anh.
Kỷ phu nhân chủ ý nhìn sang Thượng Vân Hi một lần nữa đoán chừng mười mươi là có hẹn với cô gái này.
Bà chỉ cười lấy lệ, sau đó tiếp tục: “Vậy chờ con đi Nhật về.
Không được từ chối đâu nhé.
Mẹ đã hứa với Khang phu nhân nhà người ta.”
Kỷ Huân Nhiên vậy mà gật đầu.
Kỷ phu nhân hết sức vừa ý.
Sau đó bắt đầu chuyển sang đề tài công việc.
Vì nhận thấy có người ngoài cũng có mặt cho nên chỉ loáng thoáng nói đến dự định của mình.
.