“Cha...!báo cảnh sát đi...!báo...”
Tên đại ca tát mạnh vào mặt cô, sau đó ra hiệu cho đàn em túm lấy Daniel.
Trong tức thời đã khống chế hai mẹ con lên xe.
Chung quanh hàng xóm chỉ trỏ bàn tán.
Nhưng bọn họ tựa hồ không chút e sợ.
Cứ vậy ngang nhiên lái xe đi mất.
“Đại ca! Làm rình rang như vậy...”
“Im miệng đi! Có lão đại chống lưng, cảnh sát chỉ xem như đồ bỏ.”
Thượng Vân Hi ôm chặt lấy Daniel, cố gắng vỗ về thằng bé nín khóc, chỉ sợ gây huyên náo sẽ chọc giận đến bọn người này.
Tên xăm trổ quay mặt lại, đưa tay mơn trớn gương mặt trái xoan nhỏ nhắn của Thượng Vân Hi và cười tà.
“Em theo tôi, chuyện tiền nợ không phải lo.”
Thượng Vân Hi hất mạnh bàn tay bẩn thỉu của hắn ra khỏi, ánh mắt lẫm liệt trừng lấy.
Tiếng nức nở của Daniel vẫn vang lên lên, khiến cô thật sự nôn nóng.
“Kháng cự chỉ khổ thiệt thân, em nghe lời...!tôi sẽ không bạc đãi thằng bé.
Đừng dại dột biến nó trở thành một đứa tật nguyền.”
Lời này quả nhiên hiệu quả đánh úp khí thế của Thượng Vân Hi, khiến cô lập tức co rúm sợ hãi.
Cô có chết cũng không sao, chỉ có Daniel, thằng bé không thể xảy ra chuyện được.
Chiếc xe bảy chỗ chạy lao trên cao tốc, rất nhanh đến một kho chứa hàng.
Lần này Thượng Vân Hi đã không còn dám chống đối dữ dội, cứ để bọn chúng áp giải đi, bàn tay luôn giữ chặt lấy Daniel đang nước mắt đầm đìa.
“Lão đại một lúc nữa sẽ đến.
Nghe nói còn dẫn thêm một số anh em bàn chuyện xã đoàn.”
“Mặc kệ đi, tao đi hưởng thụ trước, bọn mày canh giữ, đừng để ai phiền tới.”
Tên xăm trổ tức thì tách hai bàn tay của mẹ con Thượng Vân Hi ra khỏi, vung cước đá Daniel té lăn xuống đất, hoảng loạn khóc rống.
Thượng Vân Hi tê dại, không ngừng giãy dụa.
Cô cố sức lao đến chỗ Daniel đỡ lấy thằng bé, nhưng đi được vài bước đã bị tên xăm trổ bế thóc lên.
Tiếng khóc òa vang lên khắp kho hàng, một màn kích động, thê lương và đau khổ.
Chỉ là nhóm người đó lại trái ngược lại với sự giãy dụa sợ hãi của mẹ con Thượng Vân Hi.
Còn cười cợt như đang xem kịch hay.
Thượng Vân Hi bị kéo đến một căn phòng đơn bạc, đồ đạc chất đầy lộn xộn.
Cô không còn giữ được bình tĩnh nữa, gào khóc kích động muốn thoát ra bên ngoài.
Cô sợ...!sợ Daniel bị bọn chúng bắt nạt.
Tên xăm trổ cười ngả ngớn thống khoái, bàn tay bấu mạnh chiếc cằm nhỏ của Thượng Vân Hi.
Thượng Vân Hi gạt ra, nhưng lại quỳ rạp xuống cầu xin, nước mắt giàn dụa: “Xin anh...!xin anh thả con tôi ra đi...!xin anh...”
“Được...!tôi cũng không phải quá xấu xa như em nghĩ...!Nào nào...”
Gã kéo lấy tay Thượng Vân Hi, tức thì bế thốc cô ném lên giường.
Bàn tay nóng vội cởi bỏ chiếc váy trên người Thượng Vân Hi ra...
Thượng Vân Hi dù lo cho an nguy của Daniel, nhưng đối với tên đàn ông trước mặt một vô cùng bài xích.
Mỗi động tác của gã ta đều phản kháng tới cùng.
Tên xăm trổ thống khoái cười ha hả, như thể thưởng thức con mồi đang giãy dụa vô ích...!Bàn tay vẫn thô bạo xé tan chiếc váy.
Mảng da thịt trắng ngần của Thượng Vân Hi bị lộ càng khiến hắn nảy thêm ham muốn.
Cứ vậy càng hấp tấp khống chế Thượng Vân Hi.
Thượng Vân Hi bị hắn hôn xuống liền mạnh bạo tát vào mặt gã, hai tay cào cấu.
Sự nhẫn nại của hắn không có, tức giận tát trả vào mặt Vân Hi, một đòn như vậy khiến Thượng Vân Hi choáng váng.
Máu từ khóe môi chảy xuống, bên mặt sưng vù.
Thượng Vân Hi nức nở, vẫn dùng sức lực cuối cùng cào bấu tên đàn ông thối tha kia ra.
Bên ngoài có tiếng đạp cửa vang lên.
Một tên đàn em nói vọng vào.
Nhưng tên xăm trổ hoàn toàn phớt lờ, dục vọng lên đến cực độ.
Bàn tay hắn giật phăng lớp áo cuối cùng của Vân Hi, ánh mắt tà dục khiến Vân Hi hốt hoảng run rẩy.
Tay quơ loạn khắp nơi, muốn tìm kiếm thứ gì có thể tập kích được tên xăm trổ.
Cửa bên ngoài vẫn vang lên tiếng ‘ầm ầm’, dường như người bên ngoài cũng rất nôn nóng.
Tên xăm trổ giữa lúc mất tập trung ngó nghiêng ra phía cảnh cửa, lúc này lại bị Thượng Vân Hi vớ tay lấy được thanh sắc dài đánh mạnh vào bả vai hắn.
Thừa thế lấn áp, Thượng Vân Hi dùng hết sức lực vốn có tập kích tên xăm trổ, liên tiếp vung đòn.
Hắn rên đau, nhăn mặt nhíu mày, tuy nhiên không phải vì vài trận đau bị mất bình tĩnh.
Vốn dĩ Thượng Vân Hi trong mắt hắn không đáng gì, trong mấy chốc đã bị hắn khống chế, tát vào mặt sưng vù bằng mấy cú mạnh bạo.
Thượng Vân Hi choáng váng ngất lịm đi, bên tai chỉ nghe được âm thanh cánh cửa đập mạnh như vỡ tung.
Sau đó thì tiếng ồn ào nhỏ dần nhỏ dần.
“Mami...!mami...”
Tiếng khóc của Daniel vang vọng, Thượng Vân Hi kinh hãi đuổi theo.
Trong bóng đêm mịt mù cô gắng gượng chạy thật nhanh thật nhanh đuổi kịp theo âm thanh bi thương đó.
Cô không thể mất Daniel.
Vẻ mặt cười cợt của tên xăm trổ, ánh mắt sắc lạnh của Hoàng Phủ Luật, không ngừng bám riết lấy cô.
Thượng Vân Hi òa khóc...
Bước chân nặng nề, xung quanh vắng lặng đến kì lạ.
Tiếng khóc của Daniel mất hút.
Cô đứng yên nhìn quanh tứ phía, giống như mất đi phương hướng, mà cõi lòng quặn thắt đến đau xé ruột gan.
“Phong Tiểu Linh! Sau cô không chết đi...!Sao cô không chết chứ?”
Thượng Vân Hi giật mình thức dậy, đập vào mắt cô chính là gương mặt thanh tú vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Ánh mắt cô ta trực nhìn cô như muốn xé nát con mồi.
Môi mím chặt...!lườm cô đầy oán khí.
Trong phút chốc đối phương giống như không thể giữ được bình tĩnh, liền giơ tay cào bấu thật mạnh lên gương mặt của cô.
Thượng Vân Hi hốt hoảng chống cự, nhưng sức lực giống như không có, miễn cưỡng né tránh vẫn bị móng tay của đối phương cào trúng.
Vết trầy xước đau rát khiến cô ý thức chuyện xảy ra trước mắt không phải là mơ.
Thượng Vân Hi gượng dậy, chỉ thấy đối phương căm phẫn đưa tay bóp cổ cô thật chặt...!Ánh mắt đó là thù hằn, là oán khí...!là sự giết chóc phủ lấy.
Cô ta là ai?
Thượng Vân Hi giãy dụa, cô biết mình không thể chết.
Nhất định không thể chết.
Cô còn Daniel...!cô phải cứu Daniel.
“Nancy! Cô làm gì đó?”
Một tên ngoại quốc hung hãn lao tới túm tóc cô gái tên Nancy giật mạnh xuống sàn, chân thô bạo giẫm đạp.
Khiến cô ấy khóc rống và điên loạn.
Thượng Vân Hi cố gắng hít lấy từng ngụm không khí, ánh mắt mơ màng...!Cô không thể chết.
.