Sau khi gặp lại cô anh rất vui người con gái anh yêu thầm anh không biết mình nên làm thế nào cho phải nên đành thuận ý trả lời
" Phải anh là khách của Ngài ấy đến đây kiếm tìm một số thứ liên quan để nghiên cứu "
"còn em thì sao khỏe không ? " nói xong anh vẹo má cô.
Nói thật từ trước đến giờ trừ anh Kinh Lục ra đây là người thứ hai dám véo má cô
nói xong cô cười " anh James vườn hoa này đẹp quá anh có rất nhều loại hoa em thích nữa, chắc người trong vườn hoa này có cùng sở thích với em ha hihi "
anh nhìn cô mà nói trong lòng " tất cả vì nụ cười của em " dưới khung cảnh này làm cô thêm xinh đẹp khiến anh không kìm lòng muốn ôm cô.
Dám nghĩ dám làm anh kéo tay cô làm cô ngã vào lòng anh,cô hết hồn mà nói tránh
" cảm ơn anh đã đỡ em " nói xong cô gạt tay anh ra, anh lại nắm cô chặt vô cùng khiến cô hơi đau.
anh nói " cho anh ôm em một chút nữa được không? " anh nhớ em lắm đây là câu anh muốn nói nhất nhưng không có can đảm để thốt ra
cô quan tâm hỏi " anh bệnh sao hay anh mệt ạ ? " cô cũng kéo tay anh ra tiếp nhưng không được nên cô để cho anh ôm luôn.
Không phải cô không muốn gỡ mà gỡ không ra thấy như anh ấy chịu đả kích gì ấy coi như cô an ủi anh vậy
lúc này có một người đàn ông mặc đồ đen từ xa nhìn cô xong cười không ai khác nha chính là thám tử Kỳ thiếu cử đi cũng là thuộc hạ th ân cận của Thiếu Kỳ " cậu chủ xem sẽ ghen cho xem " sau đấy người này đi mất không còn người ở vườn hoa.
Ông bộ trưởng cũng ra vườn đi dạo thấy cặp nam nữ ôm nhau định đi nhưng lại nhớ ra đây là nhà mình mà có phải công viên đâu mà ôm ôm.
Xong ông nghĩ " sao giống thằng cháu mình thế " ông bèn gọi " Nhóc James phải không? "
anh quay đầu và nhận ra " ông nội "
ông cười đi lại dánh vào anh một phát " thằng cún con của ông về trễ thế hả? "
anh nói và có vẻ chỗ bị đánh hơi đau nhỉ dù gì ông cũng đánh anh bằng cây gậy mà " cháu bị trễ giờ bay "
cô đang ngơ ngác chợt nhận ra có gì đấy sai " không phải anh nói anh à khách sao giờ lại thành cháu trai "
anh luống cuống giải thích " thật ra trước đây anh đều giấu đi vì anh sợ thân phận của mình sẽ chèn ép người khác nói này nọ anh học không bằng thực lực mà nhờ quan hệ nên anh giấu thôi "
cô quàng tay qua cổ anh cười nói " em không ngờ anh thuộc tầng lớp thượng lưu nha.
Lúc trước em nghe người ta nói xấu anh nhiều lắm nhưng phải công nhận là họ không biết anh vừa tài vừa giàu a "
anh cũng nói đùa " giờ em mới biết sao mê anh rồi hả lấy anh đi anh anh cho em làm cháu dâu bộ trưởng "
đột nhiên một cái đánh trời giáng
" bốp "
còn ai nữa ông anh đánh chứ ai
" con bé có chồng rồi mày đào gốc tường nhà người ta à "
anh bất ngờ đáp
" em có chồng rồi à là ai anh ta thế nào "
ông anh bèn nói " cậu cả Tần gia Tần Thiếu Kỳ chủ tịch Tần thị cổ đông lớn thứ nhất của bất động sản Phương Đông và là người sáng lập quỹ ngân hàng quốc tế MB "
anh có chút buồn đáp " dạ " xong anh bèn đánh sang chuyện khác " mọi người vào nhà đi trời tối rồi "
anh quay sang nói giả bộ cười nói nhưng lòng anh rất đau
" ông chúng ta ăn cơm đi cháu đói "
anh nhìn sang cô đáy mắt nén bi thuơng " chắc em đói rồi ăn cơm thôi "
ông nhìn thằng cháu mình nuôi lớn nghĩ " ông biết thằng cháu này của ông là người thế nào, nó yêu đơn phương con bé đó nói thầm có lẽ nó đã định sẵn không có duyên với người ta chỉ có thể yêu đơn phương thôi, yêu một người là buông tay để họ hạnh phúc cháu à "
cuộc trò chuyện dưới vườn hoa kia tất cả đều thu vào mắt của Kinh Lục anh cười bất đắc dĩ " không phải chỉ một mình anh ngốc " nói xong anh xuống nhà dùng cơm.
Trời tối có muôn vì sao nào có ai biết có hai người đàn ông âm thầm yêu cô gái ấy một bên kia có một chàng trai ngủ mà không biết gì.
Sau khi dùng bữa xong mọi người cùng nhau ngồi sảnh chính bàn chuyện tiếp theo có người hầu bưng trà cúng một ít trái cây lên.
Không khí trở nên im lặng như tờ chàng trai cô gái và ông lão.
cô bèn phá vỡ bầu không khí " cháu cần tìm con mãng xà đó nhanh nhất có thể dễ chế ra một loại vắc xin "
James đáp " nơi bọn chúng sinh sống rất nguy hiểm quanh năm sương mù cùng với dòng hải lưu xanh.
Hơn nữa chúng rất thông minh rất khó bắt chúng "
Kinh Lục hỏi " lúc trước anh có đọc qua một cuốn sách nói là chúng sống đơn độc trong hang nhưng chúng có hộ vệ là những con mãng xà lớn."
Dung Tề hỏi " sao lúc trước em bắt bắt được vậy"
Uyển Tâm đáp " vì em đi ngay mùa chúng lột da lúc đó là lúc chúng yếu nhất nên bắt dễ, còn giờ là mùa sinh sản chúng sẽ rât cẩn thận vì sợ có loài khác làm hại con chúng nhưng nếu không nhanh bắt thì sẽ không chế được thuốc vì nọc của chúng là loại cuối cùng và duy nhất của thuốc này "
ong lão bèn hỏi " loại thuốc của cháu là gì "
cô bình tĩnh đáp " chống ung thư buồng trứng ở nữ giới, duy trì hoocmon ổn định lúc mang thai làm cho phụ nữ ít băng huyết trong lúc sinh "
James lo lắng hỏi " em đã xin giấy cấp quyền nghiên cứu và bảo mật chưa "
cô đáp " dạ rồi kể cả quyền pháp lý nữa "
ông đột nhiên nói " ta sẽ giúp cháu nhưng khi thuốc này vừa ra ta muốn cháu thử nghiệm trên người đầu tiên ở nước của ta "
cô đáp " cháu đáp ứng "
ông nói " ta rất thích thích tính của cháu dưt khoát và nhanh gọn "
ông nói tiếp " ta sẽ kêu một đội đặc công và các thứ cháu cần nói cho ta danh sách ta sẽ sai người chuẩn bị "
cuộc họp kết thúc cô đưa ông một tờ giấy và nói " cháu cảm ơn ông "
Ông chỉ cười nói " không cần cảm ơn ta ta cũng rất tham lam cháu không thấy sao "
thế là cả hai người nhìn nhau cười
ngày mai sẽ là ngày nguy hiểm đối với họ.