Trời đã tối dần
Đám người Kinh Lục, Dung Tề, anh lính chia nhau làm , một đội đi bên trái, một đội đi bên phải, Dung Tề, Kinh Lục, anh lính thứ và trong đội đi theo.
Nhóm còn lại là anh đội trưởng, anh ta nói
" Chúng ta sẽ đi săn các con thú và kiếm ít củi nước.
Chúng tôi đi bắt cá và lấy nước uống, còn nhóm của Dung thiếu sẽ săn bắt thỏ, nai hay heo rừng và kiếm chút củi, được không giờ chúng ta chia ra thôi".
Dung Tề thảy vào đội trưởng một cái túi.
Anh cười nói
"Dược liệu, các anh sẽ cần "
Anh đội trưởng nói
" còn cậu thì sao ?"
Anh nói " tôi đem hai túi phòng có trường hợp xảy ra "
Anh đội trưởng gật đầu
" một vị thiếu gia tỉ mỉ "
Lúc này mọi người chia nhau ra hành động.
Dung Tề kiếm chút thanh tre già để làm giáo, rồi lấy dao găm làm lưỡi, những người còn lại khó hiểu ai cũng nghĩ.
Anh lính " Có vũ khí rồi làm giáo làm gì? "
Anh lính " Ngài ấy làm giáo chắc có mục đích riêng nhỉ? "
Kinh Lục hiểu ý nói" Cậu làm giáo để săn heo rừng à"
Dung Tề nói " Vũ khí chúng ta mang theo chỉ có ít không nhiều nên tận dụng thiên nhiên, làm các vũ khí thô sơ "
Mọi người nghe có lý cũng làm theo.
Họ đến cánh rừng, nơi đồng cỏ để săn nai, may măn họ sẽ gặp heo rừng.
Lúc này họ nhìn và đào bẫy, lấy lá che lên, người ra dọa đàn nai chạy.
Còn Dung Tề và Kinh Lục chờ đợi thời cơ kéo dây cho chúng lọt hố.
Quả nhiên, kế hoạch thành công, Dung Tề bèn tự hào nói
" Thấy bổn thiếu gia thông minh chưa? "
Tên lính và căm nín như đang xem hài, có anh lính đáp cho có lệ
" Ngài soái lắm "
Kinh Lục cho cái kinh thường
" Hóa ra là con nít tuổi cần được khen sao? "
Dung Tề nổi đóa
" Không lẽ đùa chút không được sao ? Lạc quan có gì sai sao? "
anh lính kia cười, hóa ra họ cũng có lúc được thư giãn như vậy.
Thật hoài niệm.
" Soạt" một anh lính đã bị lôi đi, anh lính thứ hét lên " chim sẻ" _ là tên của anh lính kia hay nói cách khác là biệt danh khi làm nhiệm vụ.
Con bạch hổ đã lôi anh ta đi, nó đang giận dữ do đám người này làm mất đi món ăn tối ngon lành của nó.
Nó phải căn cho hả dạ.
Mọi người đuổi theo, thông qua bộ đàm mà bên kia nhóm người anh đội trưởng nghe được.
Lo lắng cầm bộ đầm hỏi
" Sao vậy, họa mi "
anh lính thứ đáp " Chim sẻ bị hổ bắt rồi ".
Anh đổi trưởng đáp
" Cố gắng cứu chim sẻ và cẩn thận "
Anh đáp " Rõ thưa đội trưởng "xong anh tắt bộ đàm.
người đuổi theo đến một cái hang.
Mọi người không thấy con hổ trắng kia đâu.
Mà thấy ngay chỗ đám cỏ, có con hổ con đamg nằm, chúng chơi đùa với nhau.
Dung Tề nói
" Bạch hổ rất hiếm gặp và đang có nguy cơ tuyệt chủng, chúng cần được bảo vệ "
Hai bé hổ trắng đang chơi đùa nhau, nghe thấy có tiếng chân, tai chúng nó động đậy quay đầu nhìn đám người lạ xâm phạm lãnh thổ.
Họ giận dữ " Ngao ngao " nhưng không có khí thế như mẹ của nó.
Chúng đói lắm nhưng mẹ chúng chưa về lại có người xấu nên chúng hơi sợ, nhưng chúng là hổaf sao lếp vế được, con bèn chạy lại cắn người gần nhất là anh lính với Dung Tề.
Họ cười nói, định sờ chúng thì nghe tiếng " Gừ Gừ " bèn nhanh nhạy núp bên phía vách đá nên cạnh.
Con bạch hổ đang lôi một người vào là anh lính mang biệt hiệu " chim sẻ".
Họ đang lâm vào thế bí không biết vì sao thoát thân, kiếm chỗ núp trước cái đã.
Bé hổ lúc này nghích ngợm chạy lại đến chỗ tảng đá, ngồi ngay chỗ họ núp, nó muốn cho mẹ nó biết có người lạ xâm nhập lãnh thổ, vậy mà mẹ nó không hiểu cho rừng nó quậy nên cắn cổ nó lôi về cái nệm.
Nó chợt thấy có dấu chân của con người nên đã cảnh giác nhìn xung quanh, rồi lại nhìn tảng đá, nó nghi ngờ đi đến.
Bé hổ trắng kêu mẹ nó " ngao ngao ", ý nói " nó lập công càn được thưởng thơm thơm ".
Hổ mẹ thấy thế liền lim nó vài cái cổ vũ, hổ con được mẹ thơm thích lắm, bèn nằm lăn qua lăn lại chơi với em của mình.
Hổ mẹ đi chầm chậm đến tảng đá mà nhìn chằm chằm.
Nó rất ghét con người, do nó đi săn có lần bị con người truy giết, làm nó có một vết sẹo gần bụng, làm nó suýt mất con, nên nó rất thù hận với con người.
Anh lính thầy con hổ trở nên kích động bèn lao nhanh ra đánh lạc hướng tạo cơ hội cho người kia chạy.
Bạch hổ thông minh vẫn chua đuổi theo nó biêta không phải có một người, có đồng bọn chắc là trốn trong tảng đá kia.
Nó không quan tâm anh lính chạy lại tảng đá, Dung Tề nắm chặt dao găm trong tay để phòng vệ khi cần.
bạch hổ lại dừng bước nghe tiếng con nó kêu sợ hãi kêu :
" ngao..
ngao...!ngao"
Hổ mẹ lập tức quay lại mà không để ý đến tảng đá nữa, trước mắt nó là tên kia đêm cầm dao chỉa vào con nó.
Nó giận dữ tấn công, làm ah lính vụt tay thả bé hổ ra, Anh bị thuơng ở cánh tay rồi, lập tức chạy dụ nó đi xa.
Vừa ra khỏi hang, Knh Lục kích động cầm súng xông ra lại bị Dung Tề ngăn lại, anh nói nhẹ nhàng
" Phải sống để anh ta không hy sinh vô ích".
Hai người thoát ra, mang theo mong ước " mong cậu bình an, anh hùng "
rồi họ đi tiếp, đánh dấu trên bản đồ chỗ bạch hổ sống để bảo tồn chúng, Họ sẽ quay lại khi hoàn thành nhiệm vụ tìm kim xà lục mãn.
Phía bên kia đội trưởng cùng người khác gặp phải con sông nhưng lại không thấy con cá nào.
Anh đội trưởng có dự cảm không lành.
Anh bình tĩnh nói " Mọi người cảnh giác, chúng ta phải qua con sông này, nó là một con sông rộng nhưng không sâu ".
Từng người cùng nhau qua sông, bỗng anh lính tên " tú hú " nói
" hình như có gì dười nước thưa đội trưởng "
.Họ bỗng la lên " Đau quá "
" Rát quá ".
Anh đội trưởng lấy con dao đam được một con cá đem lên xem.
Anh đổi xanh mặt hô to " Rút".
Lúc quay lại, họ bị cắn rất nhiều.
Anh lính khác tên " kềnh kềnh " hoảng nói
" cá răng đao "
Mọi nguòi rút an toàn dù không mất mạng nhưng bị thuơng, có người thâm chí mất cả một miếng thịt lớn trên đùi, có người mất luôn bàn tay.
Họ phải dừng lại cầm máu và tìm cách qua bên kia sông.
Đội trưởng nghĩ ra một ý chặt cây làm cầu.
Họ phải kiếm một cây to, thân rộng.
Đập vào mắt họ là một bụi cây thông cao tận trời xanh.
Họ dù bị thuơng vẫn giúp nhau chặt cây thông kia xuống.
Cuối cùng họ thuận lợi qua cầu.
Hành trình tiếp theo là kiếm cá và nước uống.
Con sông kia chắc không coa cá đâu chỉ có cá răng đao thôi.
Vậy họ sẽ.
lên thuợng nguồn sông bắt cá vậy.
Mà tối vậy sao thấy mà bắt cá.
Họ kiếm cây củi đốt lửa và tiếp tục hành tranh nhưng không đi bắt cá nữa mà là kiếm nước và trái cây.