Cuộc thi kết thúc cung dã chiều ta hoang hôn hoeenj lên đẹp vô cùng.
Dường như các đám mây đang muốn chúc mừng người chiến thắng.
Uyển Tâm chụp hình cũng ban tổ chức, với mọi người xung quang và fan hâm mộ xong.
Uyển Tâm bước từ từ xuống khán đài lại thấy trước mắt tối sầm, cơ thể không vững mà ngã xuống, một bàn tay hữu lực đỡ lấy cô là anh trai họ Mạc của co.
Anh ân cần hỏi cô
“ Em ổn chứ?”
Vinzento thấy người đàn ông khác ôm người mình thích bèn giận dữ nói
“ Đưa cô ấy cô tôi “
Mạc Kinh Lục nói
“ Cô ấy là người thân của tôi”
Vinzento nhìn vào mắt của Mạc Kinh Lục nói
“ Tôi nghĩ không phải vây? Anh yêu cô ấy phải không ?”
Mạc Kinh Lục bị nhìn thấu cũng không che giấu nữa mà thừa nhận ngay
“ Phải thì sao? Chúng tôi là thanh mai trúc mã yêu nhau thì có sao ?”
Vinzento cau mày nói
“ Cô ấy là vợ Tần Thiếu Kỳ anh biết chứ ?”
Lúc này bàn tay của Mạc Kinh Lục ôm eo Uyển Tâm không kìm được mà run run, anh nói
“ Biết thì sao ? Tôi yêu cô ấy nhưng cô ấy yêu Tần Thiếu Kỳ, anh cũng không phải giống tôi sao ? Chúng ta đều là người yêu thầm cô ấy “
Vinzento cười vui nói
“ Vậy thì phải làm cho cô ấy thấy rõ ai là người xứng với cô ấy, anh hiểu ý tôi chứ ?”
“ BỎ VỢ TÔI RA” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, người đàn ông mặc bo âu phục màu xanh sẫm đang bước vào.
Anh ta nhìn hai người đang ong còn lại đầy sự phẫn nộ.
Thiếu Kỳ đến gần họ và nói
“ Trả cô ấy cho tôi “
Mạc Kinh Lục nhìn anh ta nói
“ Không phải anh không nhận cô ấy là vợ sao? Giờ anh lại nói như thế thấy buồn cười sao? “
Tần Thiếu Kỳ không kiên nhẫn nói
“ Dù là vậy cô ấy vẫn là vợ hợp pháp của tôi “
nói xong anh nhìn Vinzento.
Thiếu Kỳ suy nghĩ “ Anh ta chắc là người đó, người giúp cô ấy lúc mất tích“
Vinzento ánh mắt ra hiệu nói
“ Tôi sẽ giành lại cô ấy từ anh “
Thiếu Kỳ anh nhìn anh đầy khiêu khicshn nói
“ Anh thử xem tôi chờ “
Thiếu Kỳ quay sang Mạc Kinh Lục nói
“ Có vẻ như anh thời gian này rãnh rỗi nhỉ? Tôi sẽ nói với cha anh một tiếng rằng con trai Ngài đang thèm khát vợ của tôi”
Anh giành lấy Uyển Tâm từ trong lòng của Mạc Kinh Lục.
Xong anh ị một đám phóng viên cản đường đặt câu hỏi nói
“ Tần thiếu Ngài chẳng phải đã có vợ sao? Sao Ngài lại bế quý cô Róse ?“
“ Ngài còn đang vướn tin đồn bạn gái cũ và người vợ sắp ly hôn ? “
“Ngài nghĩ sao về hành động bế một cô gái mà Ngài không quen ?”
Thiếu Kỳ nhìn phóng viên nói rành mạch
“ Cô ấy là vợ tôi.
Hôm nay cô ấy tham gia cuộc thi này chỉ để giải vây giúp bạn mình mong mọi người đừng hiểu lầm.
Còn nữa cô ấy không phải Róse mà là Đông Phương Uyển Tâm vợ của Tần Thiếu Kỳ tôi “
“Các vị phóng viên nên viết gì thì các người tự hiểu đừng để tôi biết các người đăng tin sai sự thật, nếu có sai sót e là tòa soạn của các người sẽ bốc hơi đấy?”
Một cô nàng phóng viên to gan nói
“ Đấy là nước Ý không phải Trung Hoa anh không có tư cách đó đâu Tần thiếu “
Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt giết người nói “ Vậy sao ? Cô phóng viên tòa soan MM “
Cô ta run lên nói
“ Sao anh biết ? Tòa soạn tôi là tòa soạn lớn anh đừng mong làm nó bốc hơi “
Anh không nói gì mà bỏ đi, điện thoại cô ta reo lên, bên ki truyền đến giọng nói
“Cô bị sa thải và bị phong sát toàn ngành”
Cô phóng viên bé nhỏ hoảng loạn nói
“ giám đốc Ngài không thể làm vậy ? Tôi là con át chủ bài củ tòa soạn mà “
Giám đốc nói với cô ta “ Chỉ trách cô không biết trời cao đất dày ”
Cô ta khuỵu xuống tại chỗ ôm đầu nói “ Mình tiêu rồi! Bàn tay anh ta có thể với tới nơi này “.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên chiếc xe sang trọng chuyên dụng
Thiếu Kỳ bế Uyển Tâm không buông, giờ anh phát hiện ra một cô gái nhỏ bé này lại từng là sát thủ khét tiếng, anh nhìn cô mà lo lắng nói “ Không biết chăm sóc bản thân tưởng mình là người máy chắc.
Tôi chưa tính sổ vớ em khi dụ dỗ đàn ông khác đâu"
Thiếu Kỳ ra lệnh cho Tư Dạ “ Gọi Hoắc Minh đến “
Tư Dạ nhận lệnh liền lặp tức gọi cho Hoắc Minh nói “ Thiếu gia mời cậu qua một chuyến sẽ cử trực thăng đến đón.
-----------------------------------------------------------------------
phút sau
Hoắc Minh thân tàn ma dại đứng trước khu dinh thự Adora.
Anh được áp dải lên phòng của Thiếu Kỳ.
Anh gõ cửa lại thấy cái mặt sát khí không chút thiện cảm của Thiếu Kỳ, anh lo lắng sờ soạt hỏi
“ Cậu ổn không hả? Bị thương ở đâu? Nghiêm trọng lắm sao?”
Hoắc Minh bị hành động của Thiếu Kỳ làm cho hóa đá
“ Cậu ta đang làm gì vậy đang phủi sạch chỗ quần áo mà mình đụng phải sao?”
Thiếu Kỳ mở miệng nói “ Cô ấy “
Hoắc Minh không hiểu nói
“ Cô ấy là ai? Người yêu cậu Mộng Nhược Lan à”
Thiếu Kỳ lôi Hoắc Minh lại chỗ giường Uyển Tâm đang nằm nói
“ Vợ tôi là vợ tôi !! Cậu hài lòng chưa ?”
Hoắc Minh cười tươi đáp
“ Hài lòng hài lòng để tôi khám cho vợ cậu “
Hoắc Minh chạm vào tay của Uyển Tâm lại nghe giọng lạnh gáy sau lưng “ Bỏ tay ra”
Hoắc Minh bỗng chốc thấy mình như sắp bị ngăm vào cái hủ giấm to đùng nha.
Cậu ta cười cười nói “ Không chạm thì sao bắt mạch cho vợ cậu.
Cậu giỏi thì tự đi mà khám”
Thiếu Kỳ nghe chí lý nhưng vẫn không cam tâm mà lấy chiếc khăn ngay túi áo của bộ âu phục đưa cho Hoắc Minh nói
“ Dùng cái này mà bắt đi “
Hoắc Minh bực mình nói
“ Cậu tưởng đây là thời Đường hả? Bắt mạch qua khăn tay “
Khí thế của Thiếu Kỳ bắt đầu lép vế Hoắc Minh như con cún đấu với ác ma hiện hình nha.
Hoắc Minh ỉu xìu nói
“ Được được không chạm vào vợ cậu “.
Sau một lúc khám xong, Hoắc Minh bỏ tai nghe xuống vác lên cổ mình nói
“ Vợ cậu bị suy nhược cơ thể do quá lao lực và kìm nén của nội tâm nên sinh ra bệnh.
Cộng với vợ cậu ăn uống không đầy đủ nên sinh ra choáng và mệt mỏi.
Mình sẽ khe toa cho vợ cậu và nhớ cho cô ấy ăn đầy đủ dinh dưỡng và cố định giờ ăn nữa không bệnh đau dạ dày của cô ấy lại tái phát.
“
Thiếu Kỳ chăm chú nhìn Hoắc Minh, đôi môi khẽ mở nói “ Hết rồi “
Hoắc Minh nói lại câu nói của Thiếu Ky tỏ vè không hiểu
“ Ừm hết rồi “
Thiếu Kỳ không kiên nhẫn tạc gáo nước lạnh vào mặt Hoắc Minh nói “ Cậu có thể cút"
Hoắc Minh nổi góa mắng
“ Cậu dùng xong tôi là vứt bỏ tôi à, cái đồ vô lương tâm “
Nói xong Hoắc Minh tức bốc khỏi ra khỏi phòng, bực không biết nói với ai bèn nói với Tư Dạ
“ Thiếu gia của cậu sau này đừng có nhờ vả tôi nghe chưa tôi không đến đâu.
Hừ đồ họ Tần chết bầm “
Trong phòng Thiếu Kỳ đang vuốt v e trán của Uyển Tâm nói
“ Tôi nên làm gì với em đây, em cho tôi cảm giác quen thuộc nhưng tôi lại thấy không chắc chắn “
Xong anh nắm bàn tay bé nhỏ của cô nói tiếp
“ Em là người con gái thế nào? Lúc tự tin, yếu đuối, mạnh mẽ, quyến rũ, trẻ con “
Chợt anh nghe tiếng thì thầm, anh ghé tai mình gần cô lại nghe cô nói
“ Thiếu Kỳ mau uống thuốc này đi sẽ không sao nữa..Thiếu Kỳ mau uống..”
Thiếu Kỳ ngẩn ra
“ Không lẽ cô là người đã cứu anh nhưng chứng cứ rõ ràng là Nhược Lan cứu anh mà.
Không anh phải tin Nhược Lan, cô ấy là người anh yêu và sẽ không lừa dối anh “
Xong ăn lại lấy thuốc cho cô uống, chăm sóc cô cả đêm.
Đây có lẽ là lần đầu tiên họ không tranh cải nhau mà chỉ im lặng và chăm sóc nhau.
Khởi đầu như vậy có thể nói là quan hệ họ có tiến triển không?