Sau khi Uyển Tâm gọi cuộc điện thoại, cô đã kể hết sự việc cho người đó nghe.
Lúc này cô đang trên một chiếc phi cơ riêng cùng với Vinzento để đến Mỹ.
Uyển Tâm hỏi Vinzento
" Sao anh đến nhanh thế ? Như thể anh biết mọi hành tung của em vậy ?"
Vinzento vỗ đầu cô nói
" Anh là con sâu trong bụng em mà không lẽ không biết em sẽ làm gì tiếp theo sao"
Uyển Tâm nhanh chóng bác bỏ
" Anh bớt đùa đi.
Anh không còn nhỏ nữa đâu lo lấy vợ đi "
Vinzento cúi đầu nói
" Anh thích cô ấy rất nhiều nhưng cô ấy không có tình cảm với anh "
Uyển Tâm kinh ngạc nói
" Còn có ai không thích anh sao ? Đại ca anh đùa em chắc "
Vinzento nhanh chóng chuyển chủ đề nói
" Anh điều tra được một ít thông tin cho em rồi "
Uyển Tâm chống tay lên ghế dựa gần cửa sổ phi cơ nói
" Anh mau nói đi Vinzento "
Vinzento nhìn cô cười nói
" Bông hồng nhỏ sao em vẫn nỗi nhiều gai như vậy hả? Nóng tính thật "
Uyển Tâm cau mày nhìn anh, Vinzento bất đắc dĩ đọc cô nghe
"Theo anh tra thì bữa đấu giá này dành cho mọi tầng lớp và tổ chức trên khắp thế giới.
Không phân chính đạo, hắc đạo, chính trị hay thương trường "
Uyển Tâm nói
" Thế anh có chuẩn bị lễ phục cho em không? Còn có thiệp mời nữa "
Vinzento vuốt đầu cô nói
" Em đừng lo anh sẽ làm cho em kinh diễm bốn phương"
Uyển Tâm ấn huyệt thái dương nói
" Em không muốn làm tâm điểm chú ý để có thêm nhiều tin giật gân đâu "
Vinzento vỗ tay cái " Bốp...Bốp...Bốp " và nói
" Đem lên đi "
số người tiếp viên mang lên từng người một váy dạ tiệc, trang sức, mặt nạ , giày, còn có....đồ ăn
Uyển Tâm ngạc nhiên nhìn anh nói " Sao lại có đồ ăn ?"
Vinzento nhận lấy khay thức ăn từ người tiếp viên kia, đặt trên bàn mình, uy nhã ngồi cắt thức ăn cho cô nói
" Anh biết em chưa ăn gì cả ? Nên nhờ đầu bếp chuẩn bị một chút thức ăn cho em lót dạ.
Em không nghe bụng em kêu đói à "
Uyển Tâm đỏ mặt nói " Em nào có như thế chứ? Anh trêu em "
rồi cô lại cười cười nói tiếp
" Anh không hổ là chí cốt của em nha "
Vinzento nhìn cô đầy dịu dàng nói
" Ăn từ từ nhé không ai giành với em đâu "
Nhận lấy khay điểm tâm từ Vinzento, Uyển Tâm mãn nguyện cười, cô nhìn thức ăn mà chẹp chep đôi môi tỏ vẻ thèm thuồng nói
" Không hổ là người biết thưởng thức nha, ăn ngon lắm "
Biểu hiên hiện tại của cô làm cho Vinzento buồn cười, anh lại gần cô nói
" Này hoa hông nhỏ em ăn dính hết lên mặt rồi này "
Đang cúi đầu ăn, Uyển Tâm nhớ đến thiệp mời chưa có.
Cô nhanh chóng hỏi anh
" Vậy thiệp mời thì sao anh ?".
Vinzento đắc ý cười nói
" Thiệp mời là anh ".
Uyển Tâm khó tin chỉ anh nói
" Anh á ? Ý anh là anh lời người không cần thiệp vẫn vào được sao ?".
Vinzento nói
" Um vì có vài chuyện làm ăn ông ta từng nhờ anh, nên đây được xem là có qua có lại " .
Uyển Tâm bức xúc nói
" Có qua có lại gì chứ rõ ràng là không công bằng.
Anh giúp ông ta vậy mà ông ta mời anh đến tiệc đấu giá á.
Đấu giá tồn tiền đó anh biết không ? Đúng là lão hồ ly gian xảo " .
Anh vỗ đầu cô cưng chiều nói
" Em sẽ đi với tư cách là người nhà của anh.
Hai chú rắn nhỏ của em là phần đấu giá đặc biệt nên cuối chương trình " .
Anh nhìn thấy lo lắng trong mắt cô và tiến lên đưa cho cô thêm một phong bì khác nói
" Em đừng lo anh không có đi vào đấy, anh đợi em bên ngoài.
Sẵn tiện em đấu giá cho anh các món đồ trong phong bì này.
Ra giá bao nhiêu tùy em.
Miễn lấy chúng về cho anh là được ".
Uyển Tâm kinh hỷ nói
" oa anh giàu vậy sao? Đồ khoe mẻ.
Hừ " .
Vinzento thấy cô tức giận rất đáng yêu nên đùa cô nói
" Sao thấy anh giàu à.
Có muốn lấy anh không ? "
Uyển Tâm nói một câu làm cho anh đau lòng
" Em có chồng rồi ".
Anh thui thủi về chỗ mình nói
" Được anh biết rồi.
Em ăn xong xem tài liệu đi còn tiếng nữa là đến nơi rồi " .
Uyển Tâm ngoan ngoãn nói
" Dạ em biết rồi hihi".
Nhìn cô cười anh lại tự nhủ với mình
" Chỉ cần cô vui vẻ là được, anh sẽ bảo vệ hạnh phúc và nụ cười đó " .
Uyển Tâm thấy anh thoáng chốc đã ngủ say.
Cô bèn cúi đầu nhìn sấp phong bì anh giao cho cô.
Một cái danh sách dài ngoằn hiện ra, chắc cũng cỡ mấy chụ trang A nhỉ?
Uyển Tâm lật ra thấy
" Sơn Hải Đồ, Gốm Đông Lăng, Rương gỗ Ai Cập, Ngọc tỷ vua Hungary, Lưu ly phiến của Trung Hoa còn có vòng ngọc, khuyên tai, dây chuyền Phù Dung của thời Đường...."
Cô lật lật mà hoa cả mắt nói
" Nhiều thế cơ à "
Cô chợt nhớ ra bọn ám sát cô hôm nay là ai.
Cô thấy Vinzento ngủ ngon lành nên không gọi anh dậy.
Cô trực tiếp đi tìm Renzate Decarse_người quản gia và là cánh tay đắc lực của anh hỏi
"Chắc anh và Vinzento biết ai là người ám sát tôi phải không?"
Renzate có chút đổ mồ hôi với Uyển Tâm mà suy nghĩ rằng
" Đúng là bà chủ khí thế chết chóc này y hệt chủ tử "
Rồi anh ta lắp bắp nói
" Xin lỗi tiểu thư tôi không có quyền nói đến việc này trừ khi được cho phép".
Uyển Tâm cau mày sau đó bình tĩnh tâm trạng lại thu lại khí thế trên người, nhìn anh ta điềm đạm nói
"Tôi biết rồi tôi sẽ không ép anh nói "
Bỗng có giọng nói trầm ổn cất lên làm cho có chút giật mình
" Anh đến sao không có tiếng thế, muốn hù chết em à "
Vinzento lúc này đang bình tĩnh cầm ly rượu vang nhấp môi, dường như vừa mới tỉnh dậy thì phải.
Uyển Tâm nhanh chóng cầm ly rượu của Vinzento uống ké.
Hành động của cô làm cho Vinzento có chút thất thần
" Đấy là hôn gián tiếp đó "
Uyển Tâm thấy biểu hiện của Vinzento có chút lạ cứ nhìn ly rượu vang cô bèn kéo áo anh một cái nói
" Anh làm sao vậy? Vinzento...Vinzento"
Anh chợt diện cớ nói
" À anh đang nhớ lý lịch hồ sơ người muốn ám sát em "
Uyển Tâm thấy anh vẫn chú tâm nhìn vào ly rượu, nhìn anh cười cười nói và ngồi xuống ghế đệm trên phi cơ.
" Anh không phải tiếc ly rượu này với em chứ ?"
Anh nghe cô nói có chút ý trách anh, anh liền đánh cô một cái nhẹ nhàng nói
" Em đấy..thích uống nhưng lại không thích rót.
Bỏ tật xấu đó đi.
Em muốn biết ai muốn ám sát em thì vào quầy bar rót ly mời mà uống trả anh ly cũ "
Uyển Tâm phụng phịu nói
"Được em đi...nhưng ...anh phải nói rõ không được giấu chi tiết nào?"
Anh nhìn cô cười tỏa nắng nói
" Được, nghe em hết "
Sau một lúc Uyển Tâm đem theo chai rượu ra nói
" Em rót vào ly anh thêm một ít rồi đấy nhé.
Vào vấn đề đi nói em nghe anh điều tra được gì "
Hai người ngồi trên dãy ghế đối diện nhau.
Anh nhìn cô nói
" Là Mộng Nhược Lan _ cô ta trả triệu USD để lấy mạng em "
Uyển Tâm cười đáp ngón tay nhịp nhịp trên ghế, tư thế ngồi ưu hã mà thoải mái như chuyện xảy ra không liên quan cô
" Vậy sao? Xem ra cô ta không nhịn được mà hành động rồi.
Anh giữ chứng cứ đó đi, lúc em cần đến sẽ nói với anh "
Vinzento tò mò hỏi cô " Em định làm gì ? "
Uyển Tâm nhìn anh cười sau đấy nói
" Em đang chờ cơ hội "
Không khí bắt đầu rơi vào trầm mặc, hai người đang có suy nghĩ cho riêng mình và người họ yêu.
Lúc Vinzento định mở miệng nói thì bị âm thanh cắt ngang
" Đã đến nơi yêu cầu.
Xin mời Ngài xuống máy bay.
Chúc ngày có một ngày tốt lành"