Ông nhìn cháu gái một tay mình nuôi lớn.
Vẻ mặt hiện tại không còn như xưa nữa.
Ông nhớ lúc còn nhỏ cháu mình là một đứa trẻ hoạt bát, đáng yêu và năng động lắm.
Sau vụ đau thương năm đó, ông thấy nó luôn điềm tĩnh, sáng suốt, xử lý một chuyện đâu vào đấy, không có đáng vẻ phù hợp với tuổi của nó.
Chỉ có thằng nhóc đó là làm nó cười được nên mới có mối liên hôn giữa hai gia đình.
Thế mà thằng nhóc đó không biết tốt xấu làm tổn thương cháu yêu của ông.
Từ " được " ông vừa nói là muốn cháu mình thoải mái hơn, không đặt nặng quá vào cuộc hôn nhân này.
Ông nhìn ra được thằng nhóc kia không yêu cháu mình nhưng cháu mình lại không như thế.
Năm đó cứu thằng nhóc đó mà cháu mình xém mất mạng làm cho còn bé bị một vết sẹo dài gần xương sườn bên trái.
Ông và Tần gia đã đưa ra một lời hứa " Không can thiệp vào hôn nhân của tụi nó, chỉ làm đúng lời hứa năm đó.
Còn việc con bé cứu thằng nhóc Tần gia kia thì phải để chúng nó tự giải quyết, người lớn hai bên không được can thiệp.
Nếu chúng nó không thể ở bên nhau chứng tỏ có duyên không phận, không trách ai được "
Sự im lặng của cháu gái đã khiến ông hiểu ra, bài báo và thời sự đưa tin qua nay ít nhiều giừ cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của nó.
Trà và bánh được đem lên, ông cầm tách trà nóng hổi lê và nói
" Cháu muốn làm gì là quyền cảu cháu, chỉ cần cháu không hối hận khi nhìn lại quá khứ.
Ông sẽ không can thiệp và tôn trọng quyết định của cháu "
Đôi mắt Uyển Tâm thoáng chốc dao động nhìn ông mình nói
" Cháu muốn ly hôn với người đó.
Các giấy tờ liên quan sẽ được đưa đến Đế Uyển và trình lên tòa án.
Luật sư của con là Dung Nhi trên mọi mặt pháp lý "
Dung Nhi đang ăn bánh ngon lành thì bị gọi tên, cô liền mắc nghẹn, vỗ ngực uống ngụm trà rồi nói
" Dạ phải đó ông cháu là luật sư đại diện pháp lý cho Uyển Tâm.
Ông đừng lo cháu sẽ không để Uyển Tâm chịu ủy khúc đâu "
Cô nhìn ông và nói
" Cháu lên phòng đây, thời gian này cháu sẽ ở đây, khi nào nộp đơn ly hôn cháu sẽ về Đế Uyển "
Cô lên phòng nhìn tất vả vật dụng trong phòng mình, mọi thứ vẫn như xưa cảnh còn nhưng người đã khuất.
Nơi này là phòng mà cha mẹ chuẩn bị cho cô, rất lâu rồi cô không về lại nơi này.
Có lẽ cô cũng thuộc người không dám đối diện với quá khứ nhỉ.
Uyển Tâm đến bàn học khi xưa của mình, nhìn sách vở có nhãn tên " Đông Phương Uyển Tâm " từ sơ trung, cao trung và đại học.
Tất cả đều ở đây.
Còn có muốn quà mà bao nhiêu năm qua Tần Thiếu Kỳ tặng cho cô lúc còn nhỏ.
Cô nhớ ngày hôm đó, tang lễ của cha mẹ mình cô chỉ im lặng mà nhìn hai cổ quan tài với vẻ mặt kinh hãi.
Chính anh là người đã đeo dây lụa vào mắt cô và ôm cô an ủi cô.
Từ đó anh rất hay đem đồ qua chơi với cô làm cô rất biết ơn anh.
Tình yêu của cô cũng từ đó mà lớn theo bước chân trưởng thành của anh.
Vụ việc anh bị tai nạn năm đó chính cô đã cứu anh, bọn bắt cóc muốn tiền chuộc nhưng bị cô thấy và cứu anh bỏ chạy nhưng khi tỉnh lại người cứu anh không phải là cô.
Thật nực cười là người đó lại thừa nhận là cô ta cứu anh.
Manh mối điều tra cũng đứt hết.
Chỉ có người trong cuộc mới biết là ai cứu ai.
Chuyện đã qua rồi anh an ủi cô lúc cô đau khổ nhất cô trả lại anh bằng cả tính mạng, đủ rồi.
Cô chợt nhớ đến hợp đồng của hai người còn tháng nữa mới hết.
Khi biết cô đề nghị như thế ? Không biết anh sẽ có phản ứng gì nhỉ? Kinh ngạc, bất ngờ hay là vui mừng.
Cô cũng muốn biết cảm giác anh giành cho cô là gì.
----------------------------------------------------------------------------------------------Tiếng gõ cửa của người hầu vang lên
" Tiểu thư lão gia bảo tôi mời cô xuống ăn cơm "
Uyển Tâm nhìn ảnh gia đình mình mỉm cười và nói
" Tôi biết rồi tôi xuống ngay "
Bức ảnh gia đình đó chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời cô.
Cô nhanh chóng tắm nhanh và thay đồ, xuống ăn cơm.
Lúc cô đến phòng ăn đã thấy ông và Dung Nhi đã dùng bữa rồi nhưng vẫn chừa bánh hạnh tô cho cô cùng với canh gà bác bảo.
Cô giấu đi nét đượm buồng mà đi nhanh đến bàn ăn nói
" Chà ông và Dung Nhi thương con thế cơ à.
Chừa hai món này "
Cô ngồi xuống và lập tức ăn như hổ đói, giả bộ mình vẫn ổn để ông an tâm.
Cô vừa nai vừa nói
" Ăn xong cậu lo làm thủ tục ly hôn cho mình đi, chiều mình đem qua công ty của Thiếu Kỳ "
Dung Nhi mở to mắt nói
" Cô nương à tui mới về mà bắt tui làm việc rồi à.
Tư bản đúng là tư bản mà "
Uyển Tâm cười và gắp đùi gà cho Dung Nhi nói
" Biết cậu cực khổ rồi.
Cho cậu cái đùi gà to nè, bổ sung thể lực cống hiến cho nhà tư bản là mình đây "
Dung Nhi giận dỗi đáp
" Ông à Uyển Nhi đã cuồng công việc như thế rồi không lẽ cháu cũng phải thế sao ông "
Ông cười nói " Haha hai cháu đúng là trái ngược nhau nhưng lại là bạn thân của nhau.
Vừa hay bổ sung khiếm khuyết cho nhau thành một cặp hoàn hảo.
Ý không mà là ......gì ấy nhỉ....giới trẻ cháu hay nói là gì nhỉ....à ông nhớ rồi là perfect...phải chính là nó......perfect "
Uyển Tâm múc cho ông một chén canh và nói
" Giờ ông cũng teen theo tụi con à.
Vậy thấy ông trẻ lắm đó ông "
Ông cười sảng khoái nói
" Trẻ gì chứ ông già này chỉ học lõm từ của giới trẻ tụi cháu thôi.
Lâu rồi ông già này mới được vui như vậy mà ít quá hà "
Uyển Tâm vỗ ngực tự tin nói
" Ông đừng lo cháu sẽ dọn về đây ở mà.
Có thêm Dung Nhi nữa phải không? Cháu bắt cóc cậu ấy qua đây luôn "
Xong cô dịch ghế lại ôm ông mình nói
" Vậy ông phải lo cơm ngày ba bữa cho tụi con rồi "
Ông nhéo mũi cháu mình nói
" Được được không chỉ có ba bữa mà có thêm ăn vặt nữa "
Dung Nhi nghe ăn vặt mắt sáng rỡ nói
" Phải đó ông cháu sẽ dọn qua đây ở luôn cũng được, ông phải bảo lãnh cháu đó "
Ông cười cười gọi quản gia
" Lão Phúc à mau dọn phòng cho đứa cháu của tôi đi, sẵn liên hệ với nhà họ Dung con bé Dung Nhi sẽ ở tạm ở đây đến khi nào nó không muốn ở nữa thì thôi "
Ông quản gia nhìn khung cảnh ấm áp này mà cúi đầu
" Dạ dạ tôi sẽ làm ngày "
Rất lâu rồi ông mới thấy được không khí ấm áp cùng gương mặt hài hòa vui vẻ này của lão gia.
Thật quá tốt rồi.