" Soạt soạt " Không nói không rằng anh vác cô lên vai nói
" Vậy thì tôi đành tiền trảm hậu tấu vậy? "
Anh cười sáng lạn nhìn cô.
Rồi vác cô đi từ đại sảnh đến bãi đổ xe.
Bao nhiêu ánh mắt nhìn họ, làm cô có chút xấu hổ và gương mặt đỏ hồng nói
"Tôi đi ăn cơm với anh à được chứ gì ? Tần thiếu thả tôi xuống đi "
Vẻ mặt này của cô làm anh có cảm giác cô cũng rất đáng yêu, đúng là ngoài lạnh trong nóng mà.
Nhưng anh nào có biết trong lòng cô cũng đang rung động không hền nhỏ.
Cảnh này lọt vào máy ảnh của một số phóng viên.
Tiếng " cách cách " làm cô hiểu được họ bị chụp hình rồi.
Cô liền nói với anh
" Tần thiếu lo giải quyết đám phóng viên đó đi, tôi không muốn có thêm tin đồn về mình đâu "
Ánh nhìn của anh bèn rơi lên gò má phúng phính của cô
" Chụt "
Cô giật mình nói " Anh làm gì vậy ? "
Anh dịu dàng nhìn cô nói
" Không gọi tôi là Tần thiếu nữa hử ? "
Cô vội chạy đến xe và yên vị vào ghế lái nói
" Lên xe đi chứ ? Đi ...đi ăn "
Anh nhìn cô cưng chiều mà đến bên chỗ ghế lại nói
" Em biết chỗ tôi đặt ở đâu à "
Cô không suy nghĩ nói " Không biết "
Anh cóc đồ cô và chậm rãi nói
" Sang kia ngồi đi, tôi chở em "
Cô bĩu môi nói
" Được rồi nhưng mà anh không được xem tôi như con nít, tôi hơn hai mươi tuổi rồi "
Anh nhìn cô không nói không rằng mà chỉ mỉm cười,trong đầu anh hiện lên vài suy nghĩ
" Lần đầu anh thấy cô dễ thương như vậy, không còn dáng vẻ lạnh lùng đó mà như một đứa trẻ hoạt bát, đáng yêu như năm đó vậy, nếu chuyện tai nạn năm đó không xảy ra thì có lẽ cô cũng như bao con nhà quyền quý khác, sống trong nhung lụa, vô lo vô nghĩ "
Nội tâm anh dao động
" Khoan đã mình đang suy nghĩ gì vậy chứ, chắc mình điên rồi, người mình yêu không phải cô ấy mà là Lan Nhi "
Đến khách sạn Đế Hào
Uyển Tâm bước xuống xe thì mọi người liền nhìn xem đây là con nhà ai mà lại đi chiếc Pagani Huayra màu xám tro này, vì đây là chiếc trên thế giới chỉ có một chiếc, được bán đấu gia vào năm rồi.
Người sở hữu là tổng tài Tần thị _ một trong các tập đoàn xuyên quốc gia và đứng trong top của thế giới.
Uyển Tâm im tĩnh nhìn họ kiểu
" Đúng là người đời mà khoái suy diễn khoái bàn tán, làm dân thường là ổn nhất, làm người nổi tiếng mệt thật "
Nói xong cô liếc nhìn anh kiểu " Người nổi tiếng "
Anh xuống xe đưa chìa khóa cho nhân viên nhìn cô nói
" Em nhìn tôi suy nghĩ gì mà chăm chú vây ?"
Cô buộc miệng nói lời trong lòng mình ra
" Người nổi tiếng đó "
Anh nhìn cô nói thẳng thắn cười ra tiếng " Phụt ...hahha "
Anh không ngờ cô lại có suy nghĩ đấy, anh bước tới ôm eo cô nói
" Em không phải cũng là người nổi tiếng sao? Em là thiếu phu nhân Tần gia mà "
Cô lấy tay anh ra khỏi eo mình, cách xa anh một khoảng nói
" Tạm thời thôi tháng nữa phải gọi anh là chồng cũ rồi "
Anh thấy bóng lưng đi cô đi trước thì đăm chiêu lẩm bẩm nói
" Phải tháng nữa chúng ta sẽ là người dưng rồi "
Phút chốc anh cười có thêm ý nghĩ khác
" Vậy tháng sắp tới anh phải nhanh chóng khai thác các khía cạnh của cô vợ nhỏ này rồi "
Anh sải chân đi theo, vài bước thì bắt kịp cô, cô nhìn anh ngạc nhiên nói
" Anh đi nhanh thế " xong cô nhìn anh chân đánh giá kiểu " Chân dài thế một bước đi bằng ba bước của người ta rồi "
Nhìn thấy ánh mắt của cô đánh giá mình anh nói
" một mét chín mươi mốt "
Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt cảu mình nói
" Ai quan tâm anh chứ ? Đi ăn mau đi tôi còn về viện nghiên cứu nữa "
Lập tức có nhân viên chuyên nghiệp đưa anh đến phòng riêng thì bị cô ngăn cản nói
" Chúng tôi muốn ngồi ở ngoài ngắm cảnh thành phố.
Cảm ơn "
Nhân viên nhanh chóng sắp xếp cho cô và anh chỗ ngồi với view hướng ra thành phố về đêm.
Cô nhìn cảnh vật có chút ngây người, đây là lần đầu cô ăn uống huongr thụ như vậy, khi nghiên cứu toàn ngậm sandwich cho qua ngày, tập trung nghiên cứu.
Anh nhìn cô mỉm cười nói và giơ tay bảo phục vụ tránh đi
" Lần đầu em ngắm cảnh đêm à ?"
Cô nhìn cảnh sắc đêm ở thành phố đáp
" Phải lần đầu ngắm cảnh đêm với lại không phải ở một mình "
Nhìn biểu cảm mất mác của cô, anh có chút động lòng nói
" Sau này tôi sẽ cùng em ngắm cảnh, cùng em ăn tối được không ?"
Cô quay sang nhìn mặt của anh, tim rung động nhưng lý trí không cho phép
" Không có sau này, chỉ là hiện tại thôi "
Không khí giữa hai người chợt im lặng, bầu không khí không hợp lắm, anh liền lảng sang chuyện khác
" Em chọn món gì ? Gọi đi "
Anh cầm thực đơn đưa cho cô.
Cô nhìn về đưa tay về phía phục vụ
" Bò lúc lắc sốt tiêu đen, salad ngó sen.
Cảm ơn "
Thiếu Kỳ gọi một đ ĩa bò bít tết áp chảo cùng với một Soup cua lá rong biển.
Xong anh nhìn cô và hỏi
" Em uống rượu vang không ?"
Uyển Tâm vẫn nhìn cảnh đêm mà đáp lời anh
" Được "
Xong anh liền nói
" Cho tôi một chai Chateau Margaux "
Uyển Tâm nghe vậy cô bèn nói
" Đồ phá của không biết tiết kiệm "
Anh cười nhìn cô khoái chí nói
" Tôi có tiền em quản được à "
Cô im lặng để anh làm gì kệ anh
Vài phút sau, các món ăn được dọn lên, cô nhìn món ăn mà mắt sáng rỡ, chắc ngon lắm đây.
Anh nhìn cô mà lòng đầy vui vẻ nói
" Chúng ta nhìn như những cặp đôi vợ chồng bình thường phải không ?"
Cô nhìn anh định nói thì bị tiếng đàn cắt ngang, ở đó có một nghệ sĩ piano đang đàn, tiếng âm thanh du dương tràn ngập cả khán phòng.
Anh và cô nghe tiếng nhạc đồng thời nói ra
" Hungarian Sonata _ Richard Clayderman "
Xong hai người nhìn nhau cười, thì ra họ cũng có điểm chung nhỉ.
Hai người đều tập trung lắng nghe âm nhạc, sau cùng điệu nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên.