Augustini nóng lòng thiết lập liên hệ cùng thành Mesterlin, hắn thu mười chiếc ma pháp chiến xa của Sarin, những thứ này tuy rằng là phỏng chế phẩm của Sarin, nhưng tài liệu cũng là đồ thật, không có nửa phần thấp kém. Ma đạo sĩ tại thành San Rock tiến thêm một bước luyện chế, hoàn toàn có thể làm cho những ma pháp chiến xa này phát huy ra lực lượng mạnh nhất.
Cho nên Augustini cũng muốn chuẩn bị một phần lễ trọng, ít nhất cũng phải tương đương với mười chiếc ma pháp chiến xa để đưa cho Sarin. Từ tin tức mà Lex mang đến thì có thể thấy được, tỷ tỷ thập phần coi trọng người này, hơn nữa quan hệ song phương cũng rất gần gũi.
Augustini muốn cho thực lực của Lex lớn mạnh, hắn rất không muốn làm Hoàng đế này, nếu có thể để cho tỷ tỷ kế thừa ngôi vị Hoàng đế, hắn thà rằng làm một Thân vương không quản chuyện gì cũng được. Augustini từ nhỏ đã mắc nhiều bệnh, có thể sống sót thì hoàn toàn dựa vào cung đình Ma đạo sĩ hàng năm trị liệu. Nếu Canak Đại Đế không chết trận, chỉ e rằng hắn sẽ rời đi khỏi nơi này rồi. Các Hoàng đế khác thì có thể tham lam quyền thế, nhưng thứ mà Augustini khát vọng nhất lại là sinh mệnh và sức khỏe.
Làm Hoàng đế thì thật là vất vả, nhìn Sephiroth thì sẽ biết, trong khoảng thời gian này thì Sephiroth gần như trợ giúp % công việc cho Augustini. Ngay cả như vậy, Augustini vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, không phải trí lực hắn không đủ, mà là thân thể không chịu được.
Hiện tại hắn mới hiểu được, vì cái gì mà rất ít khi nhìn thấy phụ thân. Hắn chỉ phải gánh % sự vụ, thì cũng là mỏi mệt không chịu nổi. Nếu quốc gia bình an thì còn đỡ, nhưng mà lúc này Giáo đình lại phát động thánh chiến ngay sau khi hắn đăng cơ. Hắn mà làm Hoàng đế thì còn vất vả hơn cả phụ thân.
Augustini cảm thấy mình đúng là một người xui xẻo, không thể không đứng trên võ đài, chậm rãi chờ chết.
Nếu để cho ta có thời gian, để ta tu luyện ma pháp, có hậu thuẫn cường đại như hoàng thất, thì mình tuyệt đối có thể trở thành Ma đạo sĩ, ít nhất thì cũng có thể giống như người bình thường, có một thân thể khỏe mạnh.
Augustini đuổi Balde đi, đột nhiên kịch liệt ho khan. Trong điện phủ khổng lồ này cũng chỉ có một mình hắn, tiếng ho khan vang vọng, kéo dài không dứt. Ánh mặt trời từ phía trên chiếu tới, chuẩn xác dừng tại các điểm trong cung điện, các pho tượng thật lớn chung quanh dường như đang sống lại, giống như một đám các thánh minh quân chủ trong lịch sử của Tần Nhân đang nhìn xuống Augustini, mặc cho hắn ho tới chảy máu mũi, chỉ biết dùng ngón tay có chút ố vàng để che miệng.
Đối với Augustini mà nói, ho khan là một chuyện rất vất vả, hắn run run lấy ra một lọ ma pháp dược phẩm, chậm rãi nuốt vào một phần, sau đó mới tựa vào ghế, ánh mắt có chút dại ra.
Chờ hắn ăn xong dược phẩm, thì mới lấy ra khăn tay, lau đi máu trên mũi. Luồng máu này có chút sẫm màu, hơi chuyển sang màu tím, mang theo một mùi hương kỳ dị, dính lên trên ngón tay hắn.
Một thân ảnh cao gầy hiện ra bên cạnh Augustini, hắc bào pháp sư cúi đầu, nhìn Hoàng đế bệ hạ, nhẹ giọng nói:
- Augustini, lại uống thuốc phải không? Nên ít dùng nó thì hơn.
Thanh âm của Ma pháp sư này rất bình thản, không nghe chút tình cảm nào. Trên trường bào màu đen của Ma pháp sư có ba đạo ma pháp dấu hiệu.
- Ăn cũng chết, mà không ăn cũng chết, ta là Hoàng đế, cũng nên để cho mình thoải mái một chút.
Thanh âm của Augustini lại rất bình tĩnh, dường như đang nói tới chuyện của người khác vậy.
Hắc bào pháp sư nhìn Hoàng đế, vị Hoàng đế trẻ tuổi này là do vài người bọn hắn cùng nhau cứu sống tới giờ. Chỉ là ma pháp cũng không thể vi phạm quy luật tự nhiên, thân thể Augustini đã bị thiếu hụt bẩm sinh. Nếu muốn làm cho hắn giống người bình thường, sống đến già, thì gần như là không có khả năng.
Augustini vứt khăn tay trên mặt đất, trong mắt lại có mấy phần sáng láng, hắn ngẩng đầu, nói với hắc bào pháp sư:
- Ta nghe nói, Giáo đình có bất tử thánh dược, mỗi một Giáo hoàng khi kế vị thì đều được ăn một phần, bất kể là kẻ nào, chỉ cần ăn vào thì có thể kéo dài một trăm hai mươi năm thọ mệnh, đây là sự thật phải không?
- Ngươi là Tần Nhân Hoàng đế, không thể đi tín ngưỡng thần linh được.
Ma pháp sư trả lời, dường như cũng biết về truyền thuyết này.
- Đúng vậy, đúng là như thế. Nếu ta thật sự tín ngưỡng thần linh, lửa giận của thần dân của ta sẽ đốt chết ta trước. Mephisto, ta nghe nói, tên Sarin kia có một thủ hạ là sa đọa Hồng y Đại giáo chủ, ngươi nói xem, hắn có thể có biện pháp chữa được bệnh này của ta hay không?
Trong thanh âm của Augustini có vài phần mong đợi.
- Cấp chín Thần thuật sư có thể làm được, thì chúng ta cũng đều có thể làm được. Augustini, ta không muốn nói dối ngươi.
Hắc bào pháp sư trả lời.
Augustini nở nụ cười, nói:
- Đúng vậy, Ma pháp sư luôn không thú vị như vậy. Ta mà có thể học tập ma pháp thì thật là tốt. Chúng ta có thể trao đổi bình thường với nhau được.
Hắc bào pháp sư Mephisto có chút thương cảm nhìn Hoàng đế, Hoàng đế này có thân thể gầy yếu tới mức không thể chứa được Ma huyền, không thể chứa được kiếm khí.
- Mephisto, ta rất hâm mộ tỷ tỷ, nàng tự do hơn ta rất nhiều.
Augustini hơi suy yếu nói.
- Quận chúa cũng không có tự do.
Ma pháp sư cuối cùng cũng trả lời một câu có chút cảm tình, vài Ma đạo sĩ cấp chín bọn họ cũng thập phần quen thuộc với Lex, về phần mâu thuẫn giữa Lex và Thân vương thì các Ma pháp sư không thể nhúng tay được, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có quan điểm của riêng mình.
- Hiện tại nàng là quận vương, có thể thống lĩnh một quốc gia, lại không có nghị viện rằng buộc, tại sao lại không tự do!
Hắc bào pháp sư không nói tiếp, hắn đứng ở trong bóng tối, nhìn Hoàng đế được mọi người cứu về này, đây vốn chỉ là một đứa bé không thể sống quá sáu tuổi mà thôi!
- Mephisto, ngươi đi đi, ta không sao.
Augustini không có được đáp án, hắn cố sức phất phất tay, lại lần nữa tựa vào trên ghế.
Tần Nhân đế đô được bao phủ trong màn mưa. Cách nơi này mấy vạn dặm, tại Tanggulas đế quốc, Tứ Nguyên Thành cũng là một mảnh mưa gió lạnh lẽo. Hoàng đế Tanggulas đế quốc đang ở trong hoàng cung, lo lắng nhìn văn kiện mà thủ hạ trình lên.
Hai vạn năm ngàn quân chính quy tổn hại tại vùng hoang dã phương bắc Tần Nhân, chiến quả như vậy khiến cho hắn không cách nào tin được. Nhưng thứ này thì người của Giáo đình khẳng định cũng đã xem qua, không thể là giả được. Trong mắt Tanggulas Hoàng đế thì ngoài hai vạn năm ngàn quân chính quy của hắn ra, thì các binh sĩ còn lại cũng không được tính là người.
Bên cạnh Hoàng đế là một Thần thuật sư mặc trường bào màu đỏ, Thần thuật sư này cực kỳ trẻ tuổi, ít nhất so với Hoàng đế thì còn trẻ hơn hai mươi tuổi.
- Pooh, quân đội của chúng ta có thể chiếm lĩnh được Tần Nhân hay sao?
Hoàng đế nhìn qua có bộ dáng mới bốn mươi tuổi, mái tóc màu vàng sáng loáng, thân thể khỏe mạnh, nhưng giọng nói thì lại có chút suy sút.
- Đương nhiên có thể, có thần linh chỉ dẫn, chúng ta sẽ bách chiến bách thắng.
Hồng bào Thần thuật sư thản nhiên nói.
- Nhưng Nicolas đã sa đọa, ta nghe nói, đó là một tín đồ rất thành kính.
- Ở trước mặt thần linh, tất cả đều là hèn mọn. Nicolas không vượt qua được sự hấp dẫn của ma quỷ, hắn phản bội thì cũng chỉ có thể làm cho lửa giận của thần linh buông xuống trên Myers đại lục, đốt cháy tất cả mọi thứ.
- Pooh, không nên gạt ta, Diniteo vì chuyện này, đã giết sạch thân tín của Nicolas rồi. Ài... Ngươi nói xem, đã khi nào Diniteo thất thố như vậy chưa?
- Vậy thì bệ hạ định làm gì đây?
Hồng bào Thần thuật sư nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, toàn bộ binh sĩ tuần tra ngoài cửa sổ đều là tử sĩ của Tanggulas hoàng thất, không có bất kỳ người nào có thể đến gần được.
- Ta có thể làm cái gì đây, nếu... nếu để cho ta gặp Sharjah một lần, thì có lẽ ta sẽ nghĩ ra...
Trên mặt Hoàng đế có một tia hưng phấn kỳ dị.
- Bệ hạ, mặc dù chuyện này, đối với Diniteo là một đả kích, nhưng Sharjah sẽ không nhân cơ hội này làm khó dễ. Lực lượng của Giáo hoàng đại nhân sâu không lường được, chúng ta vẫn không nên trêu chọc tới.
- Pooh, ngươi thật là không tiền đồ!
Hoàng đế đột nhiên tức giận, dùng sức vỗ mạnh lên bàn.
- Bệ hạ, ta là con của ngài, chỉ biết ăn ngay nói thật mà thôi.
Hồng bào pháp sư không nhanh không chậm nói.
- Nhưng ta không nhịn được, Diniteo phát ra thần dụ, muốn ta xây dựng hải quân, hỗ trợ hắn tấn công Mesterlin từ trên biển. Hắn làm sao biết được ta đã có một chi hạm đội vậy!
Hoàng đế phẫn nộ không phải là không có lý do, hắn thật vất vả mới xây dựng được một chi hạm đội, lại bị Diniteo phát hiện, bắt hắn dùng hạm đội đi tấn công cái thành thị xa xôi kia.
Đối với một Hoàng đế Tanggulas có dã tâm mà nói, Giáo đình chính là một cái gông xiềng thật lớn, khiến hắn bị ép tới mức không thở nổi. Hạm đội là một quân bài của hắn, nhưng hiện tại lại sắp phải đưa ra tiền tuyến. Nhưng Hoàng đế cũng không ngốc, hải quân của Mesterlin khẳng định cường đại hơn lục quân rất nhiều, nếu không thì thành Lian, Luyện Kim Thành cũng không cho phép thành thị cảng này tồn tại. Giáo hoàng làm như vậy, là muốn chặt đứt hy vọng của mình a!
- Bệ hạ, Sharjah cũng không đáng tin, nếu ngươi nếu muốn bảo trụ hải quân, ta có thể giúp ngươi dẫn tiến một người.
- Ai?
- Francis!
- Không gặp!
Tanggulas Hoàng đế phẫn nộ cầm những thứ trong tay đều ném xuống đất.
- Tên hỗn đản đó, ta mà nhìn thấy hắn là sẽ không kìm nổi giết hắn!
- Bệ hạ, Francis là người khiêm tốn nhất trên đời này, vì sao ngài phải tức giận với hắn như vậy?
- Khiêm tốn? Cho tới bây giờ ta còn chưa thấy qua người nào ngạo mạn hơn hắn đấy!
Tay của Tanggulas Hoàng đế vẫn còn đang run rẩy, cho dù là Diniteo thì cũng chưa từng làm cho hắn phải nhục nhã bao giờ, nhưng mà tên Francis kia lại không chỉ một lần làm điều này. Việc này thì chỉ có một mình hắn biết, lại không dám nói ra. Một ngôi sao sáng trên Quang Huy bình nguyên, người gần với thần nhất, đệ nhất Thần sứ, tên này có thể giết mình mà không cần Giáo hoàng cho phép.
- Nhưng bệ hạ, nếu đưa hạm đội này đi Mesterlin, kết quả sẽ không tốt đâu, cho dù Mesterlin không có hải quân, nhưng Luyện Kim Thành lại không phải là thứ mà chúng ta có thể đối kháng được.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Hoàng đế không phải là kẻ quá bảo thủ, hắn bó tay thì vẫn muốn tìm ra một chỗ đột phá nào đó, tháo cái gông xiềng thật lớn này của Giáo đình ra, sau đó thì mới có thể rảnh tay mà làm việc.
- Bệ hạ, phát động viễn chinh lần thứ hai đi, dùng danh nghĩa hoàng tộc. Như vậy Giáo hoàng sẽ không có lý do khoa tay múa chân đối với ngài, ngược lại còn phải phối hợp với ngài.
- Nhưng hiện tại tiến hành viễn chinh lần thứ hai, khi tới nơi thì đã là mùa đông rồi.
- Vậy không phải là rất tốt ư? Mùa đông thì sẽ có lý do để cố thủ thành trì, để cho quân đội xây thành tại một nơi nào đó, căn cứ vào pháp luật, thì đế quốc thành lập mỗi một tòa thành thị, Giáo đình nhất định phải thành lập Giáo đường với quy mô tương ứng. Bệ hạ lần này gửi đi mấy chục vạn nô lệ, thì Diniteo cũng sẽ phải phái ra đủ số mục sư.
- Ta hiểu rồi!
Hoàng đế vỗ tay cười ha hả, đứa con trai này của mình đúng là gian xảo.
Theo pháp điển Giáo đình, trong các thành thị của Tanggulas đế quốc thì phải có Giáo đường. Dân cư trong thành thị đạt tới quy mô nào, thì quy mô Giáo đường cũng cần phải mở rộng như vậy.
Lần này viễn chinh phải phái ra nhiều nô lệ, làm cho Giáo đình phải thành lập một Giáo đường có Hồng y giáo chủ ở phương bắc Tần Nhân, nếu Giáo đường này bị phá hủy, Giáo đình tiếp tục phải dựng lại. Nói cách khác, mình phái mấy chục vạn nô lệ tới đó, Giáo hoàng phải cung cấp hỗ trợ tương ứng. Hỗ trợ này là không có giới hạn, nếu không, Giáo đình chẳng khác nào phủ nhận pháp điển của chính bọn chúng.
Đây chính là một cái động không đáy, thành lập Giáo đường ở phương bắc Tần Nhân, thì cần phải tới đó để bảo vệ, điều đó là vô cùng gian nan. Đến lúc đó, áp lực lên Tứ Nguyên Thành sẽ nhỏ hơn, Giáo hoàng không thể không tập trung lực chú ý tới đó. Ngay cả chiến tuyến biên giới Kya Loulan cũng sẽ bị bắt buộc chuyển sang phòng thủ.
- Để cho các Công tước đi làm chuyện này, Pooh, ngươi đi tìm Gerrard đến đây.
Hoàng đế thập phần hưng phấn nói.
- Như ngài mong muốn, bệ hạ!
Thần thuật sư Pooh rời khỏi cung điện, đi liên hệ các quý tộc nổi tiếng trong thành. Chỉ cần những quý tộc này liên danh yêu cầu Hoàng đế tiến công Mesterlin, Giáo đình cũng không có năng lực ngăn cản. Các quý tộc có lý do rất đầy đủ, một quân đoàn, còn có cả con của một Công tước, đều chết tại vùng phương bắc xa xôi kia.
Tứ Nguyên Thành đang nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, tin tức xấu như có cánh, bay khắp Myers đại lục, cũng bay đến Scotzia thành.
Scotzia là dựa vào lính đánh thuê để lập nghiệp, huyết mạch hoàng thất đến từ Đoàn lính đánh thuê Scotzia năm đó. Vào lúc mà Đoàn lính đánh thuê Scotzia cường thịnh nhất, thì được xưng là có ba mươi vạn thiết kỵ.
Ba mươi vạn ma pháp trọng kỵ binh đủ để thành lập một đế quốc cường đại. Chỉ là hiện giờ, số lượng Ma pháp sư kịch liệt giảm bớt, lại tập trung ở Tần Nhân đế quốc, số lượng thiết kỵ Scotzia vẻn vẹn chỉ có thể duy trì khoảng năm vạn. Mà năm vạn thiết kỵ này được xưng là thành lũy của hoàng gia, là tinh nhuệ chủ yếu của hoàng thất Scotzia.
Trên đế quốc quảng trường, Hoàng đế bệ hạ của Scotzia đế quốc đang xem duyệt binh. Quảng trường Scotzia đế quốc có diện tích thậm chí còn vượt qua cả Quang Huy quảng trường tại Thần Thánh Chi Thành. Hơn một trăm Đoàn lính đánh thuê tham gia duyệt binh lần này, quan sát duyệt binh lần này, ngoài quý tộc đế quốc, thì còn có Sứ giả từ ba đại đế quốc khác được mời đến.
Hôm nay là kỷ niệm ngàn năm Scotzia đế quốc lập quốc, Hoàng đế bệ hạ sớm đã phái Sứ giả đi ba đại đế quốc, cho dù là Tần Nhân cùng Tanggulas đế quốc đang giao chiến thì cũng không cự tuyệt đề nghị này.
Song phương đều muốn tranh thủ sự ủng hộ của Scotzia, mặc dù cả hai bên đều hiểu được, người Scotzia chỉ nhận thức tiền mà thôi. Trao đổi thứ gì thì cuối cùng vẫn phải đổi ra tiền thì mới có thể làm cho các quý tộc Scotzia phát binh.
Trong bốn đại đế quốc, Scotzia có dân số ít nhất, còn không đến hai ức. Nhưng trong số người dân Scotzia thì số lượng nông dân lại cực kỳ thấp, thợ thủ công, lính đánh thuê, thương nhân, dân chăn nuôi là chủ thể của quốc gia này. Đây là một quốc gia do lính đánh thuê tạo nên, đạo tặc cũng rất hưng thịnh. Điều này làm cho ba đại đế quốc khác thập phần bất mãn.
Hoàng đế Scotzia đế quốc, Saint Donny Scotzia, đang ngồi trên đài cao, bên cạnh hắn có sứ thần của ba đại đế quốc khác. Dưới đài duyệt binh có các lính đánh thuê đi qua, được trang bị hoàn mỹ, sát khí bao phủ toàn bộ đế quốc quảng trường. Ba đế quốc sứ thần đều mang tâm tư riêng, yên lặng nhìn người Scotzia đang phô diễn sức mạnh.
Từ trước đài có một hoàng gia kiếm sĩ đoàn đi qua, đây là một chi trọng hình quân đội hỗn hợp, có chiến xa, trọng kỵ binh, trọng bộ binh, khải giáp kiếm sĩ, viễn trình bộ binh, thậm chí còn có cả một đội Ma pháp sư hiếm thấy.
Scotzia Hoàng đế đương nhiên sẽ không triển lãm ra lực lượng bí mật nhất của mình ra, nhưng trọng hình quân đội hỗn hợp trước mắt này cũng đã khiến cho ba đế quốc sứ thần hiểu được, người Scotzia có lực lượng tới mức nào.
Kế tiếp là Đoàn lính đánh thuê Long và Sắc Vi, Đoàn lính đánh thuê này đóng quân ở biên cảnh, cũng là Đoàn lính đánh thuê đệ nhất Scotzia, đoàn trưởng là Hoàng Kim Kiếm Thánh, lão bà của đoàn trưởng là Ma đạo sĩ cấp chín. Phối hợp như vậy là cơ cấu lý tưởng nhất của một Đoàn lính đánh thuê.
Tuy nhiên bởi vì chiến sự tại Kya Loulan diễn ra căng thẳng, nên đoàn trưởng Đoàn lính đánh thuê Long và Sắc Vi không tự mình tới đây, mà phái ra một tiểu đội pháp sư, cùng với Ma Thú Doanh của Đoàn lính đánh thuê tới tham gia duyệt binh.
Scotzia cũng có ma thú kiếm sĩ, nhưng nếu tập hợp thành biên chế, thì cũng chỉ có một mình Đoàn lính đánh thuê Long và Sắc Vi mà thôi. Đoàn lính đánh thuê Long và Sắc Vi phái ra tiểu đội pháp sư, trong đó có hai Ma đạo sĩ cấp tám, điều này làm cho Sứ giả Tần Nhân có chút bất ngờ. Một Đoàn lính đánh thuê lại có nhiều Ma đạo sĩ như vậy, quả thực là khó tin, xem ra bệ hạ để cho mình đến là chính xác.
Người Scotzia cũng không nhỏ yếu như trong tưởng tượng của mọi người, nếu không thì Tanggulas đế quốc công kích tiên tuyệt đối không phải là Tần Nhân, mà là Scotzia gần bọn họ hơn.
Khi Đoàn lính đánh thuê cấp chín thứ hai từ quảng trường đi qua, Sứ giả Tanggulas đế quốc cũng thập phần khẩn trương, Đoàn lính đánh thuê này phái ra người, đoàn trưởng của mỗi một kỳ đoàn đều là Bạch Ngân Kiếm Thánh.
Mặc dù trong lãnh thổ Scotzia chỉ có hai Đoàn lính đánh thuê cấp chín, nhưng trình độ tinh nhuệ của những lính đánh thuê này không kém Hoàng Gia Kỵ Binh Đoàn của Tanggulas đế quốc chút nào.
May mắn mình không tấn công Scotzia đầu tiên, mà là nắm Kya Loulan thối nát kia vào trong tay. Sứ giả Tanggulas đế quốc âm thầm thấy may mắn, trước đây, tất cả mọi người đều khinh thường người Scotzia. Hiện tại xem ra, Scotzia mới là lực lượng mang tính quyết định tới cuộc chiến giữa Tần Nhân và Tanggulas đế quốc.
Vân Lưu Sứ giả là người cao ngạo nhất, tuy nhiên hắn cũng không dám nói gì, bởi vì Hoàng đế bệ hạ của Scotzia đế quốc cũng là một Hoàng Kim Kiếm Thánh. Hắn không sợ bất kỳ Hoàng đế nào, nhưng lại sợ lửa giận của Hoàng Kim Kiếm Thánh. Cường giả tới cấp bậc này, nếu ngươi làm hắn tức giận, thì thuần túy chính là ngại sống quá lâu.
Một Hoàng đế có thể vì thể diện quốc gia mà có chút khách khí, hoặc nói là nhẫn nại với Sứ giả. Nhưng nếu là một Hoàng Kim Kiếm Thánh, thì tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ như vậy.
Ngươi xem Donny bệ hạ đi, ngồi tại đó, nhìn xuống quân đội dưới đài duyệt binh, vô hình trung đã phát ra uy nghiêm khiến tất cả mọi người không nói được nửa câu. Nếu biết trước Hoàng đế này là một cường giả cấp chín, thì kiểu gì mình cũng không chạy tới đây làm gì.
Donny bệ hạ quan sát sứ thần của ba đại đế quốc, trong lòng đắc ý. Lần này mình ngoài việc triển lãm lực lượng, thì chủ yếu là triển lãm các trang bị hoàn mỹ. Cuộc chiến giữa Tanggulas và Tần Nhân thì chiến trường cũng rất gần Rhine công quốc. Mình có thể cung cấp vũ khí tiêu hao với số lượng khổng lồ cho cả hai bên, lần này mình kiếm được một số tiền khổng lồ rồi đây!
Trước thời Scotzia thì còn có bốn đại vương triều, còn có vô số vương quốc, chưa từng có Quốc vương hoặc Hoàng đế nào lại giống như Scotzia Hoàng đế, chỉ lo tính toán kiếm tiền.
Vị Hoàng đế tự phụ này lại chưa từng nghĩ tới, nếu như Tần Nhân hoặc Tanggulas đế quốc giành thắng lợi, thì sẽ tạo thành uy hiếp lớn cỡ nào cho hắn. Người Scotzia là lính đánh thuê trời sinh, ngươi cho ta tiền, ta sẽ bán mạng cho ngươi. Người Scotzia cũng tốt thương nhân nhất, chỉ cần tăng giá tiền, thì họ sẽ bán tất cả cho khách hàng.
Một gia tộc không thể nói lý lẽ này đã khuếch trương tư tưởng của bọn họ tới toàn bộ đế quốc. Loại thành tựu này, ngay cả Giáo đình cũng còn kém hơn. Giáo đình thì vẫn phải dựa vào thần linh hấp dẫn, mới có thể khống chế tín đồ, khống chế một đế quốc. Mà hoàng thất Scotzia thì căn bản chỉ dùng kim tệ mà đã hủ hóa được tất cả người Scotzia rồi.
Vẻn vẹn chỉ từ điểm này mà nói, Hoàng đế bệ hạ đời đầu tiên sáng lập ra Scotzia đế quốc thì còn vĩ đại hơn cả Quang Huy Chi Chủ. Tín ngưỡng của hắn, gần như không đến trăm năm, thì đã truyền khắp toàn bộ đế quốc rồi.
Scotzia cũng có Giáo đường, cũng là chỗ mà Giáo đình vô cùng đau lòng. Bởi vì người Scotzia gần như đều là ngụy tín đồ, trời sinh đã là kẻ phản nghịch. Bọn họ tín ngưỡng thần linh một cách cực kỳ vô căn cứ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành phản đồ.
Sứ thần của ba đại đế quốc đều rất rõ rằng ý đồ mà Scotzia Hoàng đế mời mọi người tham gia duyệt binh, chỉ là “hảo ý” này lại không thể cự tuyệt được.
Vân Lưu bị mất nửa Titans công quốc, trên thực tế đã khai chiến cùng Tanggulas đế quốc, trước kia Vân Lưu đều phần lớn mua trang bị từ Tần Nhân, bọn họ không quá tín nhiệm Scotzia, tuy nhiên hiện tại, Scotzia Hoàng đế tỏ ý bán ra vật tư, vừa đúng lúc Vân Lưu đang cần gấp.
Vân Lưu có hạm đội, tuy rằng không thể đột phá phòng tuyến bờ biển của Tanggulas, nhưng cũng có thể vòng qua Tanggulas đế quốc, trực tiếp đến Scotzia, dưới sự hộ tống của chiến hạm, thương thuyền của Vân Lưu có thể vận chuyển vật tư với quy mô tương đối kinh người.
Vân Lưu không thiếu tài nguyên khoáng sán. Nhưng mà người Vân Lưu thiếu chính là năng lực chế tạo các vật phẩm hao tổn trên quy mô lớn.
Mua cung tiễn là điều đầu tiên cần làm. Trên chiến trường tại Titans công quốc thì người Vân Lưu còn thiếu ít nhất trên một ức mũi tên. Bởi vì không có kỵ binh quy mô lớn, nên muốn giao chiến tại dã ngoại với người Tanggulas, thì người Vân Lưu nhất định phải trang bị càng nhiều cung tiến thủ càng tốt.
Người Tanggulas thì lại thiếu khí giới công thành, thành thị Tần Nhân rất chắc chắn, mỗi tòa thành thị đều dùng cự thạch để xây, ngay cả thành lũy loại nhỏ thì tường thành đều không thấp hơn thước. Kim chúc tháp bắn tên của Tần Nhân lại chắc chắn tới mức ngay cả thần thuật cũng khó có thể phá hủy, nếu muốn công thành, thì phải trả giá vô cùng lớn.
Người Tần Nhân thì lại thiếu áo giáp, theo lý thuyết, ma pháp áo giáp của Tần Nhân là thiên hạ đệ nhất, nhưng thứ đó thì lại rất đắt, chỉ có hoàng thất và quân đoàn chủ lực là được dùng, quý tộc tại địa phương thì còn kém rất nhiều.
Ba đại đế quốc đều có nhu cầu, người Scotzia thì lại muốn bán vũ khí ra, để cho ba nhà này tấn công lẫn nhau. Chỉ cần chiến tranh tiếp tục diễn ra, thì người Scotzia vẫn tiếp tục kiếm được tiền nhiều không đếm xuể. Sáu Đoàn lính đánh thuê cấp tám diễu binh qua, sau đó là hơn Đoàn lính đánh thuê cấp bảy.
Sứ giả Tần Nhân xem tới đây, trong lòng đã có tính toán. Người Scotzia không phải là muốn kiếm tiền hay sao? Vậy thì cứ để chúng kiếm đi. Mình trở về báo cáo lại cho Hoàng đế điều này, đại lượng mua sắm binh khí của Scotzia, làm cho người Tanggulas cái gì cũng không mua được. Cho dù muốn mua, thì cũng phải tăng giá lên, người Tanggulas mà muốn đạt được vũ khí, nhất định phải trả giá cao.
Scotzia Hoàng đế duyệt binh tại đế đô, tính kế ba sứ thần đế quốc, mà trong Vân Lưu hoàng cung thì lại là một cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình, dường như chiến tranh tại Titans công quốc không liên quan gì cũng bọn họ vậy. Trong một tòa cung điện ba tầng, các màn ca múa diễn ra, hơn mười vị Thân vương, Vương tử, công chúa, đều đang dự tiệc với Vân Lưu Hoàng đế. Các bầu rượu do mỹ ngọc chạm trổ thành được thay phiên mang lên, tất cả đồ để đựng thức ăn thì ngoài vàng bạc ra, còn lại đều là bằng ngọc, ngẫu nhiên có đồ sứ, thì cũng là trang bị do ma pháp chế tạo ra.
Người Vân Lưu tự xưng là chính thống của vương triều thứ tư, tất cả phòng ở, cửa ra vào, ít nhất cũng lớn gấp đôi so với các đế quốc khác. Hoàng gia khí phái, đương nhiên cũng muốn tranh lấy đệ nhất. Hiện tại Hoàng đế bệ hạ rõ rằng đang cần thương lượng chiến sự tại Titans công quốc, nhưng lại vẫn muốn mở yến hội.