(chưa beta)
Chu Mộ Trạch đẩy cửa đi vào một quán trà, đi qua sảnh ngoài, tới khu vườn có một ngọn núi giả.
Mạnh Lâm phơi ánh mặt trời ngồi uống nước trà chờ anh.
Quán trà này ở ngoại ô thành phố, kiến trúc bên ngoài khác với bên trong, sảnh ngoài không có gì đặc biệt, bàn để uống trà, đằng sau lại khác, sân rất rộng, bên trong loại một tảng lớn rừng trúc, có hành lang gấp khúc, có dòng suối, có mấy đóa hoa điểm xuyết, chỗ còn lại để phơi nắng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua,cành trúc lay động,nước trà trong veo.
Mạnh Lâm từ trước đến nay đều là người biết hưởng thụ.
Chu Mộ Trạch cảm thấy, chính mình kỳ thật chịu ảnh hưởng rất nhiều bởi tính cách Mạnh Lâm.
"Như thế nào mới đến?" Nhưng tính cách Mạnh Lâm không thanh lịch và độc đáo như sở thích của cô, Mạnh Lâm không bao giờ đọc sách, từ nhỏ đã đi theo ba vào Nam ra Bắc, nói chuyện làm việc đều giống ba.
Kiên cường mạnh mẽ, cực kỳ lạnh lùng quyết đoán.
Vừa thấy Chu Mộ Trạch đến, cô có chút không cao hứng.
Chu Mộ Trạch ở bên cạnh ghế đá ngồi xuống, "Tìm tôi có chuyện gì?"
Mạnh Lâm đưa một một ly trà vừa pha trước Chu Mộ Trạch, Chu Mộ Trạch nhận lấy nhấp một ngụm.
"Trương Mạnh Nham không nói cho anh tôi ngày hôm qua đã tìm anh?"
"Làm gì không trực tiếp gọi điện thoại."
So với Mạnh Lâm tức muốn hộc máu, Chu Mộ Trạch có vẻ phần nhàn nhã.
Mạnh Lâm từ ghế đứng lên,đưa ngón tay chỉ chóp mũi Chu Mộ Trạch, "Ngươi mẹ nó điện thoại có thể gọi được sao?"
Chu Mộ Trạch cũng không còn kiên nhẫn, cau mày duỗi tay gạt tay Mạnh Lâm, giọng điệu nặng nề, "Tìm tôi rốt cuộc chuyện gì?"
Nhìn dáng vẻ Chu Mộ Trạch, Mạnh Lâm cũng không dám làm càn, ở ghế chọn tư thế thoải mái, một lần nữa ngồi xuống.
"ba tôi bảo tôi hỏi anh một chút, Hoắc Miện xử lý như thế nào." Mạnh Lâm nhìn chính móng tay mới làm, thất thần nói.
Hoắc Miện vẫn luôn là nút thắt giữa Mạnh gia và Chu Mộ Trạch, Mạnh gia không trực tiếp hỏi, vì thế làm Mạnh Lâm tìm Chu Mộ Trạch.
"Phía trước người phản bội xử lý như thế nào, liền xử lý như vậy." Chu Mộ Trạch cười một chút, lấy ra một điếu thuốc,châm lửa.
"Này không phải xem Hoắc Miện lúc trước là người của anh, hỏi một chút ý kiến anh sao."
Sương khói bay tới bên Mạnh Lâm, Mạnh Lâm bực bội dùng tay phẩy phẩy biểu hiện khó chịu, Chu Mộ Trạch thấy được, không nói gì, Mạnh Lâm cũng đành phải nhịn.
Nếu lúc này dùng ngôn ngữ để thế hiện sự khó chịu, cô ta cũng không biết Chu Mộ Trạch còn có thể hay không cho cô ta cái mặt mũi tiếp tục ngồi ở chỗ này.
Cô không muốn khó khăn lắm mới gặp được Chu Mộ Trạch cuối cùng lại tan rã trong không vui.
"Ai, lúc trước tôi nói với anh cái túi, hiện tại Phong Thành đã có." Mạnh Lâm lấy lòng dường như cười cười.
cô ta từ trước đến nay đối với chuyện của anh và Mạnh gia này không để bụng, nếu không phải Mạnh gia nhắc nhơt, có lẽ cô đều sẽ không nhắc tới Hoắc Miện.
Chu Mộ Trạch hút điếu thuốc, "ừ, mua đi."
Mạnh Lâm thò người qua, làm nũng, "Anh mua cho tôi."
Chu Mộ Trạch cười cười, "không."
Mạnh Lâm đột nhiên một chân đá vào đùi Chu Mộ Trạch trên đùi, "Ngươi mẹ nó có thể hay không đừng thẳng thắn như vậy từ chối tôi! Nói như vậy tôi mẹ nó như thế nào nói tiếp!"
"Quả nhiên làm nũng không thích hợp cô, một giây sau liền thay đổi sắc mặt."
Mặt đen xì, Mạnh Lâm thở phì phì mắng câu chữ thô tục, trở lại ghế không nói.
Chu Mộ Trạch hút xong, ở gạt tàn thuốc ấn diệt, ngữ khí mềm một ít, "Cái gì, túi sao? tôi nhìn xem."
Mạnh Lâm trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái,rồi lại nhìn với ánh mặt lấp lánh, hí hửng móc di động ra đưa cho Chu Mộ Trạch.
"túi đeo vai?"
"ừ." Mạnh Lâm nhướng mày, "phiên bản có hạn, có thể mua được không?"
Chu Mộ Trạch cười rộ lên, "Mua không được."
Mạnh Lâm lại đá một chân tới, Chu Mộ Trạch lần này tránh ra, anh đứng lên, "Đi thôi."
Chu Mộ Trạch đi không bao lâu Trương Mạnh Nham liền tới.
lúc trở về vừa vặn là thời điểm kẹt xe, Hoắc Tiểu Lang ngồi ở trên xe sắp ngủ, đầu không khống chế được chúi về phía trước một chút.
Cuối cùng vẫn là Trương Mạnh Nham kéo cánh tay Hoắc Tiểu Lang: "Hắc,Hắc, Tiểu Lang, tỉnh tỉnh, tới rồi."
Hoắc Tiểu Lang tỉnh một chút, mơ hồ nhìn thấy cửa biệt thự, gật đầu, vừa muốn xuống xe, Trương Mạnh Nham do dự mở miệng, "Tiểu lang, cô...... cũng đừng nghĩ nhiều, hôm nay Chu tiên sinh thật sự có việc."
Hoắc Tiểu Lang mới không nghĩ nhiều, có lệ gật đầu.
"Cô đói bụng không? hay tôi mua chút đồ ăn cho cô, hiện tại Hồng dì không ở nhà,tôi thấy cô ở nhà hàng ăn khong được nhiều."
Mắt Hoắc Tiểu Lang sáng rực lên, Trương Mạnh Nham sửng sốt một chút, Hoắc Tiểu Lang lập tức cúi đầu, lại ngẩng đầu lên, một dáng vẻ ủy khuất. "Tôi ăn rất, rất no."
Trương Mạnh Nham nhớ tới cái gì, từ cốp xe lấy ra mấy hộp sữa, "Cái này cô cầm uống đi, uống sữa bò có dị ứng không?"
Hoắc Tiểu Lang nhận lấy, "Không, cảm ơn."
Trương Mạnh Nham cười, "Không khách khí."
Hoắc Tiểu Lang cũng mỉm cười, hơn nữa này tươi cười kéo dài, mãi cho đến Trương Mạnh Nham vòng xe ra khỏi cổng không thấy bóng dáng, Hoắc Tiểu Lang mới biến thành không tiếng động cười to.
Nhảy một chút, lúc sau chạy như bay vào nhà, giống cái đạn pháo phá cả cánh cửa.
Nhà! Chỉ! Có!Một! Mình! Cô!
Đi theo Chu Mộ Trạch sống mấy ngày, Hoắc Tiểu Lang cảm giác chính mình đều sắp nghẹn hỏng rồi.
Ngoài việc không được nhảy,sinh hoạt của Chu Mộ Trạch quả thực chính là sinh hoạt của người già về hưu, ngủ sớm dậy sớm, ít muối ít dầu, ngay cả cà phê đều rất ít uống.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Hoắc Tiểu Lang lại sợ Chu Mộ Trạch, cho nên mấy ngày này cũng làm bộ làm tịch về hưu một phen, sợ chính mình nói chuyện lớn một chút hoặc thở hổn hển một chút sẽ động đến vị tiên sinh này,
Nhưng hiện tại!
Hoắc Tiểu Lang vọt vào phòng, rốt cuộc có thể giống thường lui tới như vậy, trực tiếp vung giày ra, đưa đôi chân trần"Lộc cộc" đạp lên trên sàn nhà.
Cũng không biết qua lâu như vậy, cái này không có mới lạ, Hoắc Tiểu Lang đem giày cởi một nửa, tìm góc độ tối, tính chuẩn định vị, "Hưu" một chút, giày chân trái bay lên ——
Chuẩn xác rơi đúng bên cánh cửa,cạnh bình hoa lớn.
"......" Hoắc Tiểu Lang kinh ngạc trừng mắt, nhảy vài cái để giày xuống, cởi nốt cái còn lại, quy củ đi dép lê vào.
Quy củ đi đến sô pha bên cạnh, cầm một quả táo từ đĩa hoa quả, lại xách một chùm nho, ngửa đầu cắn quả nho,vừa ăn vừa đi lên tầng.
Nơi này, chung quy không phải nhà mình. Nhà của Chu tiên sinh cùng Chu tiên sinh giống nhau, đẹp nhưng không thực dụng.
Quả thực không ai ở nhà rất vui vẻ, cho dù không phải nhà mình, không thể giống lúc trước làm càn, nhưng vẫn có thể làm một ít việc mà lúc Chu Mộ Trạch ở nhà không thể làm.
Ví dụ như ——
Hoắc Tiểu Lang ngừng ở cửa phòng ngủ Chu Mộ Trạch,như tên trộm ở cửa nhìn vào phòng.
Tưởng tượng thấy bộ dạng Dung ma ma độc ác sắp muốn đem tội ác lấy kim châm hướng vào da thịt non mịn Tử Vi.
"Đây là phòng tôi, không được phép vào," Hoắc Tiểu Lang còn nhớ rõ lúc trước Chu Mộ Trạch nói với cô, "Lặp lại lần nữa, bất luận dưới tình huống gì đều không được phép vào, có nghe hay không?"
Hoắc Tiểu Lang xấu xa cười, "Nghe được tiếng chim, tiếng chim."
Hoắc Tiểu Lang mở ra cửa phòng.
Nơi này, phòng ngủ chính chính là phòng ngủ chính, diện tích rộng gần gấp hai lần phòng Hoắc Tiểu Lang, trang hoàng cũng quá nhiều.
Chu Mộ Trạch rất kén chọn, một bàn một ghế, trong một góc có cỏ có cây, tất cả đều được chăm sóc cẩn thận, đã tốt còn muốn tốt hơn.
Ở giữa có một cái giường lớn, cả giường đều là màu xám, xung quanh đều trải thảm, chân trần đạp lên thoải mái cực kỳ. Ban công không ít hoa cỏ, bên cửa sổ đặt một chiếc sô pha màu xám nhạt, một bộ ghế lười, rất nhiều gối mềm, trên bàn trà vẫn là một bộ dụng cụ pha trà, ven tường trưng bày tất cả đồ cổ,đồ sứ, hình dạng khác nhau.
Có phẩm vị, lại rất hưởng thụ.
Chậc.
Hoắc Tiểu Lang lại than một tiếng.
Đi một vòng quanh phòng lúc sau trở lại trước giường, không chút khách khí hướng trên giường hung hăng ngã xuống.
Thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc giường tinh xảo như vậy cũng dùng để ngủ, làm ra vẻ cái gì.
Hoắc Tiểu Lang ăn nốt chùm nho, lăn một cái.
Cũng không biết do là giường của người khác hay không, giường Chu Mộ Trạch so với giường cô thoải mái hơn nhiều.
Hoắc Tiểu Lang đạp rớt dép lê, lại hướng lên trên bò một chút, cuối cùng dứt khoát lăn đến trong chăn.
Chu Mộ Trạch ngay cả chăn đều lựa chọn tương đương khảo cứu, mùi chăn rất đặc biệt, có chút giống gỗ đàn hương, Hoắc Tiểu Lang ngửi một chút, giống với mùi trên người Chu Mộ Trạch.
Rất dễ chịu.
Hoắc Tiểu Lang không muốn ăn quả táo, lăn vài cái đến mép giường, đặt quả táo trên tủ đầu giường rồi lại lăn trở về chỗ.
Gối đầu cũng mềm mại, Hoắc Tiểu Lang cơ hồ có thể nghe được bông gối đầu bên trong bởi vì cô đè nặng hạ hãm thanh âm().
Chu Mộ Trạch không kêu Trương Mạnh Nham, Mạnh Lâm mua chiếc xe mới, làm Chu Mộ Trạch thử xem, Chu Mộ Trạch liền trực tiếp trở về.
Dọc theo đường đi khai rất nhanh, từ quán trà Mạnh Lâm chạy đến biệt thự chỉ có nửa giờ.
Cuối cùng một chiếc xe xinh đẹp dừng ở gara.
Khóa xe, Chu Mộ Trạch chuẩn bị lên lầu.
Phòng khách bên trong đều không thấy bóng dánh Hoắc Tiểu Lang, Chu Mộ Trạch trong chốc lát có hội nghị trên video, vẫn còn thời gian, vừa vặn để tắm rửa.
Chu Mộ Trạch vừa lên tầng vừa nới lỏng cà vạt, lên đến trên tầng bất giác cảm thấy không đúng không đúng.
Anh trước khi đi có thói quen đóng cửa, nhưng hiện tại cửa phòng ngủ anh mở ra, anh cảnh giác dừng một chút, tay đặt ở chiếc dao tùy thân mang theo người.
Ngón tay vỗ vào chiếc dao, một bước, một bước hướng đi phòng ngủ.
Không có người.
Nhưng mà chăn loạn thành một đống, trên tủ đầu giường còn có một quả táo, Chu Mộ Trạch thở phào nhẹ nhõm, tay từ trong túi bỏ ra, cau mày.
Kìm nén giọng nói, ẩn nhẫn đầy tức giận, "Hoắc Tiểu Lang! Em ra đây cho tôi!"
() cái này tớ chưa hiểu nên tớ giữ nguyên để tớ tra thêm rồi sửa lại nhé( có ai hiểu ko giúp tui với ) các nàng thôg cảm cho t nha.