Mấy ngày không về nhà, Phương Tri Cẩn rất nhớ Phương Phi, buổi tối ăn cơm xong thì cùng bà xem tivi, nghe Phương Phi lải nhải chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty, chỉ thấy bản thân chưa đủ hiếu thuận, “Mẹ, con cũng không giúp mẹ chia sẻ được gì, để mẹ cực khổ như vậy.”
“Nói gì thế hả, mẹ còn đang đợi con thành đại minh tinh đấy, miễn phí tuyên truyền cho mấy người ở công ty luôn.” Phương Phi không để ý mấy chuyện này, “Hai mẹ con mình sống dựa vào nhau, nhưng mà sống cũng rất tốt, vậy đã có điều kiện thì mẹ đương nhiên hy vọng con có thể làm chuyện mình thích. Nhưng mà ai cũng nói giới giải trí loạn lắm, cho nên nếu như con chán rồi, thì cứ rời khỏi đó, mẹ luôn ủng hộ con.”
Phương Tri Cẩn cảm động đến mức không biết nói gì, ánh mắt ngớ ra. Phương Phi thầm nhủ có cần đến mức này không, cầm điều khiển lên đổi kênh, hỏi: “Khi nào con mới được diễn phim truyền hình vậy? Mẹ xem tivi hoài mà chẳng tìm được con, mấy cái thứ nhảy nhót của bọn con mẹ cũng không thích xem.”
“Mẹ đừng có làm khó người ta chứ.” Phương Tri Cẩn bình tĩnh lại, có hơi sầu, “Bọn con mới ra mắt có bao lâu đâu, làm gì mà đóng được phim truyền hình, với lại có tới sáu người lận, chắc gì đã đến lượt con.”
Phương Phi không đồng ý: “Sao mà không đến lượt con? Thế mấy đứa kia là Phan An () hay là thần tiên? Nếu tụi nó là thế thật thì so với con trai mẹ cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”
() Phan An: được xem là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại ở TQ
Phương Tri Cẩn bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, cầu mong mẹ đừng nói nữa, không thấy ngượng hay sao. Mẹ cậu từ nhỏ đến lớn đều là hoa khôi của trường, hơn nữa còn biết khiêu vũ, khí chất đầy mình, cậu giống như mẹ cậu, da thịt đều rất đẹp, cụ thể đẹp tới cỡ nào, dù sao thì so tướng mạo chưa từng thua ai.
Phương Phi vốn dĩ không nói nữa rồi, ai ngờ lại thêm một câu: “Chỉ là chiều cao thì hơi đáng tiếc.”
Phương Tri Cẩn suýt nữa nghẹn họng, nói: “Có thể xem tivi đàng hoàng không hả, nếu không thì con về ký túc xá đây.” Thật ra cậu và Nguyên Viễn cao xêm xêm nhau, nhiều lắm là chỉ hơn một hai centimet, hai người vinh quang giành được giải quán quân và á quân về chiều cao đếm ngược.
Trong ký túc xá lại náo nhiệt lên, những người ban ngày ở bên ngoài đều lục tục quay về, Euler tập thể hình cả một buổi chiều đói muốn xỉu, ở trong bếp lục tìm đồ ăn. Biên Mai Tuyết ở trong phòng chơi game, Hoắc Học Xuyên chiếm sô pha chơi điện thoại.
“Đã xong chưa vậy?” Tạ Kinh Niên sau khi về thì ở trong phòng đánh đàn, hình như là muốn sáng tác ca khúc, giờ đi ra vào phòng vệ sinh, nhưng đợi cả nửa ngày chưa được vào. Mấy phút sau Nguyên Viễn từ bên trong đi ra, còn trang điểm, cậu nhìn thấy Tạ Kinh Niên liền trốn, dù sao tối hôm đó cũng nói sảng với người ta, sợ bị đánh.
Cậu và Euler từng lén nghiên cứu những người này, Tạ Kinh Niên nhìn trầm lặng chín chắn, nhưng thường thường những người như vậy là cầm thú nhất.
Nguyên Viễn về phòng thay quần áo rồi lại đi ra, cổ áo bên trong áo khoác hơi thấp, lộ ra hàng xương quai xanh đối xứng và một mảng lồng ngực, quần bò ôm sát hai cái chân, đến cả dáng mông cũng có thể nhìn rõ mồn một. Ngoài những thứ này ra, trên gương mặt nhỏ nhắn còn trang điểm, tai xỏ đinh. Hoắc Học Xuyên ngẩng đầu liếc một cái, hỏi: “Cậu định đi làm trai bao à?”
“Em kiêm nhiều chức trách thôi mà.” Nguyên Viễn sợ Hoắc Học Xuyên không cho mình đi, liền đi ra sau sô pha ngả sấp xuống, nhỏ giọng năn nỉ, “Bạn em mở một ban nhạc rock and roll, bảo em qua đó chơi, chỉ hát chút xíu rồi ăn uống này nọ thôi.”
Hoắc Học Xuyên bị mùi trái cây trên người cậu phả vào khó chịu, nhíu mày nói: “Về trước một giờ.”
“Không thành vấn đề!” Nguyên Viễn được ân chuẩn, tung tăng ra ngoài.
Xuống xe ở bên đường, sau đó đi vào một đoạn đường nữa, cuối cùng tới phía ngoài một cái sân, Nguyên Viễn gọi điện thoại, sau khi bên kia nghe máy cậu nói: “Anh Hứa, em đến cửa rồi.”
Lát sau có một người đi ra, chính là MC của Tự Thủy Niên Hoa lần ấy. Nguyên Viễn được dẫn vào, mới phát hiện trong sân còn có một lối khác. Anh Hứa nói: “Đây là hội sở tư nhân, mọi người đều tới đây chơi thôi, em cũng không cần quá câu nệ.” Nói xong hơi dừng lại, giọng nhỏ đi một chút, “Anh thấy em hiểu chuyện cho nên mới giới thiệu em tới đây, nhưng chơi có vui hay không thì phải xem may mắn và bản lĩnh của em.”
Nguyên Viễn gật gật đầu, đi theo vào bên trong, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Nửa đêm Euler lại ăn thêm, còn rủ thêm cả Biên Mai Tuyết, hai người ngồi trên bàn ăn hai đĩa thịt dê nướng, một bên vẫn còn mấy cái hộp dính đầy dầu mỡ.
Hoắc Học Xuyên ngủ không tròn giấc, nghe thấy tiếng động thì dứt khoát ngồi dậy, anh nhìn Tạ Kinh Niên từ bên ngoài đi vào, hỏi: “Ai làm ồn ở bên ngoài vậy?”
Tạ Kinh Niên về giường của mình, trả lời: “Euler với Biên Mai Tuyết, giờ này rồi mà hai đứa nó còn kêu đồ ăn ngoài.”
Hoắc Học Xuyên xuống giường, vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi rồi, đến phòng ăn thì không đi vào, đứng bên cạnh kệ tủ ngoài phòng ăn. Biên Mai Tuyết mau lẹ nói: “Tới làm vài miếng đi, có thịt mới có cơ bắp.”
“Không ăn đâu, hai đứa ăn xong thì mở cửa sổ thông gió, ăn thế này thì muốn xông chết người ta à.” Hoắc Học Xuyên nói xong cũng chưa đi, anh nhớ ra Nguyên Viễn nói đi ăn đồ nướng, nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ rồi.
Tìm điện thoại gọi, đầu bên kia mãi vẫn không có ai bắt máy.
Trời chưa sáng đã bị đánh thức rồi, Phương Tri Cẩn ở nhà ngủ rất ngon, cũng không muốn dậy chút nào, sau khi bị làm ồn thì gắt đến độ ném gối xuống giường. Phương Tử Lâm bị trúng gối vào đầu, vì thế sủa càng lớn hơn, nó nghẹn một bụng nước tiểu đợi Phương Tri Cẩn dắt đi. đọc sstruyen bị táo bón
“Mày đừng có ép tao đem mày đi xào chua ngọt.” Phương Tri Cẩn nhắm tịt mắt đứng dậy, lại nhắm mắt dùng chân mò dép, Phương Tử Lâm víu chân cậu, cậu liền nhẹ nhàng đá ra. Rửa mặt xong cũng mới sáu giờ rưỡi, cậu dắt Phương Tử Lâm ra ngoài dạo bộ, bảy giờ quay về đúng lúc ăn sáng.
Dì múc cho cậu một bát cháo, nói: “Đây là cháo tuyết lê, tốt cho cổ họng, con ca hát vất vả, ăn nhiều vào.”
“Cám ơn dì.” Cậu nếm thử một miếng, ngòn ngọt, trong lòng lại ưu sầu. Đằng nào thì cậu ca hát cũng không vất vả, mic còn không được mở. Phương Phi đánh răng rửa mặt xong cũng đi xuống, hỏi: “Buổi trưa muốn ăn cái gì? Bảo dì làm cho.”
Phương Tri Cẩn thổi cháo cho bớt nóng, nói: “Lát là con quay lại ký túc xá rồi, dù sao cũng tiện, khi nào rảnh còn sẽ về nhà.”
Phương Phi còn lưu luyến: “Tối nay chương trình của tụi con được chiếu rồi, còn định ở nhà xem cùng con.” Phương Tri Cẩn quên béng chuyện này, nói: “Con xem bản thân mình thì ngượng lắm, có khi người đại diện còn bắt tụi con xem cùng nhau, để tiện đánh giá biểu hiện nữa.”
Ăn sáng xong lại cùng chó chơi một lúc, lúc đến ký túc xá mới gần tám giờ, Phương Tri Cẩn xuống xe ở ngoài cửa chung cư, sau đó tình cờ gặp Nguyên Viễn một đêm không về. Nguyên Viễn đút hai tay trong túi áo khoác, mắt thì lờ mờ.
“Anh Tiểu Phương, anh về sớm vậy hả.”
“Ừm, ở nhà hoài cũng chán.” Phương Tri Cẩn mỉm cười, không hỏi gì. Hai người cùng vào thang máy, rồi cùng vào nhà. Ai ngờ Hoắc Học Xuyên mới sáng sớm đã ngồi trên sô pha, hỏi Nguyên Viễn: “Tôi nói là mấy giờ phải về?”
Nguyên Viễn thấy vậy mau chóng nhận lỗi, nói: “Em ở chỗ bạn uống hơi nhiều, nên ngủ mất, em xin lỗi anh Xuyên, sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Bọn họ vẫn chưa hết căng thẳng thì cửa vang lên một tiếng, anh Đẩu xách một gói bánh quẩy to đi vào, vừa đưa đồ ăn vừa kiểm tra luôn.
Ba người đều ở trong phòng khách, còn như đang đối chất, anh Đẩu đứng ở huyền quan không đi vào, mặt không cảm xúc liếc bọn họ.
Nguyên Viễn bất an, cộng thêm lần trước thì đây đã là lần thứ hai rồi. “Tiếng “leng keng” vang lên, anh Đẩu vứt chìa khóa, xem ra là sắp la mắng đây. Hoắc Học Xuyên đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt anh Đẩu nhận lấy bánh quẩy, còn nói rất nhàn nhã: “Tiểu Nguyên tối qua đến nhà Tri Cẩn chơi, hai đứa nó cũng mới về.”
Anh Đẩu nhìn về phía Phương Tri Cẩn, tỏ ý rất rõ ràng. Phương Tri Cẩn cười vui vẻ, nói: “Ban đầu cậu ấy còn ngại ngùng, nhưng mà em lâu rồi chưa về nhà, mẹ em cứ bắt em ngủ lại một đêm mới cho đi.”
Nguyên Viễn nói tiếp: “Nhà anh Tiểu Phương đẹp lắm luôn.”
Anh Đẩu cho qua, sau đó mọi người tập hợp đầy đủ thì anh Đẩu nói vài câu, bảo sáng ngày mốt lên công ty. Anh Đẩu đi rồi, ba người còn lại về phòng tiếp tục ngủ, Phương Tri Cẩn ở nhà đã ăn sáng rồi, cũng chuẩn bị về phòng, chỉ có Hoắc Học Xuyên còn ngồi tại chỗ gặm bánh quẩy.
“Anh Xuyên, anh Tiểu Phương, cám ơn hai anh.” Nguyên Viễn còn đút tay trong túi, nhỏ giọng nói cám ơn hai người.
Hoắc Học Xuyên không thèm ngẩng đầu: “Không cần đâu, tôi sợ cậu liên lụy đến tôi bị mắng theo.”
Phương Tri Cẩn không lên tiếng, cũng không hòa giải, dù sao thì cậu cũng nghĩ như vậy, hơn nữa nếu như không phải Hoắc Học Xuyên mớm lời trước thì cậu cũng không định giúp. Hoắc Học Xuyên ăn xong rồi, lau miệng chuẩn bị đi, Nguyên Viễn lại nói: “Anh Xuyên, có thể giúp em một chuyện nữa không?”
Bàn tay vẫn luôn đút trong túi bây giờ mới chịu chui ra, tay trái quấn khăn, lòng bàn tay nhuốm đầy máu tươi.
“Em bị làm sao vậy?!” Phương Tri Cẩn giật mình, kéo ghế ra ngồi bên cạnh, hỏi tỉ mỉ. màu sắc vệt máu trên chiếc khăn đã thâm lại, chắc đã bị thương từ tối rồi, cậu hỏi: “Rốt cuộc em đã đi đâu vậy?”
Hoắc Học Xuyên đi lấy hộp y tế, anh tháo chiếc khăn quấn tay Nguyên Viễn ra, lớp da thịt bên trong cũng bị kéo ra theo, nhỏ thuốc sát trùng lên còn đau đớn hơn, Nguyên Viễn đau đến độ run lẩy bẩy. Hoắc Học Xuyên không giảm bớt độ mạnh tay, nói: “Muốn gào thì cắn bánh quẩy đi.”
Phương Tri Cẩn nghe vậy tức tốc lấy một cây bánh quẩy đưa cho Nguyên Viễn, đợi Nguyên Viễn há miệng liền nhét vào.
“Dậy rồi cũng không ngủ được nữa, phiền quá đi.” Biên Mai Tuyết từ trong phòng đi ra, miệng còn làu bàu, cậu ta đi ngang qua bàn ăn vừa khéo nhìn thấy ba người kia. Nguyên Viễn theo bản năng hơi rụt tay lại, dường như là sợ Biên Mai Tuyết nhìn thấy.
Biên Mai Tuyết đờ ra vài giây, nói: “Sao bất cẩn thế.” Nói xong thì không nói gì nữa, lang thang trong phòng khách một vòng rồi đi. Phương Tri Cẩn quay đầu lại nhìn Hoắc Học Xuyên và Nguyên Viễn, phát hiện đã băng bó gần xong rồi. Ếch Kì Diệu chỉ có wordpress
Quấn mấy lớp băng gạc, Hoắc Học Xuyên nắm tay Nguyên Viễn băng bó cho cậu, cuối cùng cột một nút thắt trên mu bàn tay. Mu bàn tay hai người va chạm vào nhau, đều rất cẩn thận nhẹ nhàng. Phương Tri Cẩn lườm mấy cái, cảm thấy không còn tinh thần, cũng thấy mình dư thừa, trực tiếp đứng dậy đi.
Biên Mai Tuyết ở trong phòng gác tay nằm trên giường, thấy cậu đi vào liền nói: “Xử lý xong cho Thiết Sa Chưởng rồi à?”
“Thiết Sa Chưởng gì?” Phương Tri Cẩn lười để ý đến Biên Mai Tuyết, cậu thấy mệt mỏi.
“Nguyên Viễn đó.” Biên Mai Tuyết trở mình nằm nghiêng, nhìn về phía giường Phương Tri Cẩn, “Mấy hôm trước tụi này ra ngoài chơi đó nhớ không, chơi ở một quán bar bên chỗ Tây Sơn, sau đó uống say quá nhớ không rõ, nói chung là chơi ‘chai thủy tinh’ với vài người, hôm đó đã được mở mang tầm mắt rồi.”
Phương Tri Cẩn hiếu kỳ hỏi: “Chai thủy tinh gì?”
“Ví dụ như có sáu người, lấy sáu chai bia, sau đó đập vỡ miệng một chai, rồi đắp một cái khăn mặt lên, sau đó hoán đổi vị trí các chai, rồi mỗi người chọn một chai, rồi dùng lòng bàn tay đập thật mạnh vào miệng chai.” Biên Mai Tuyết mặt tươi như hoa, “Không dùng tay cũng được, nhưng mà phải gỡ khăn ra lấy miệng uống. Cái chai bể đó chỉ sứt mẻ một chút không ai nhìn ra cả, cái đó đúng là để chơi nhau mà, Nguyên Viễn uống say bị dụ, ai ngờ cậu ta nhấc tay đập luôn.”
Phương Tri Cẩn biết Nguyên Viễn chỉ là trông ngây thơ thôi, nhưng mà không ngờ lại ngu ngốc đến như vậy. Biên Mai Tuyết thấy Phương Tri Cẩn không nói gì, tưởng cậu sợ rồi, nói: “Chỉ là chơi thôi, hôm đó cũng không có ai bắt cậu ta làm thật, tâm lý mọi người thì không biết nhưng mà chắc chắn cũng không ai muốn xảy ra chuyện.”
Biên Mai Tuyết nói đến đây thì dừng, nhưng mà lại cười mờ ám. Lần này Nguyên Viễn bị thương thật rồi, vậy có phải chứng tỏ người tham gia lần này là muốn chơi cậu ta không, hoặc là nói Nguyên Viễn đắc tội với người ta, đây chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi.
Phương Tri Cẩn giả vờ nghe không hiểu, cầm điện thoại lên lại đi ra ngoài, cậu sợ ở trong phòng lâu sẽ khiến Biên Mai Tuyết hiểu lầm, hiểu lầm rằng sau khi chia sẻ bí mật thì sẽ thành chiến hữu.
Trong phòng ăn đã không còn ai, Nguyên Viễn về phòng ngủ, Hoắc Học Xuyên đã ra sô pha nằm rồi, chỉ có hộp y tế còn để ở đó. Phương Tri Cẩn đi đến bên cạnh sô pha ngồi chồm hổm, giống như tình cảnh tối hôm đó cậu nằm, còn Hoắc Học Xuyên thì ngồi chồm hổm.
Giúp nói dối, còn giúp băng bó, chỉ thiếu thắt nơ bướm nữa thôi, cậu cảm thấy Hoắc Học Xuyên hơi bị quan tâm Nguyên Viễn. Nếu như Hoắc Học Xuyên biết nguyên nhân Nguyên Viễn bị thương thì sẽ phản ứng như thế nào? Cậu không nghĩ ra.
“Cậu có gì muốn nói à?”
Phương Tri Cẩn không đáp, nói: “Anh khá quan tâm đến cậu ấy nhỉ.”
Hoắc Học Xuyên mượn lời anh Đẩu: “Chỉ quan tâm đến bản thân thì không làm trưởng nhóm được đâu.”
“Vậy sao.” Phương Tri Cẩn chìa tay ra, “Vậy em bị chó cào rồi, anh cũng băng bó cho em đi.”