Lâm Tự yêu cầu làm mọi thứ đơn giản, nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt được trình tự của nghi lễ, những bước chính vẫn không lược bớt được.
Khách mời ngoài họ hàng thân thích của gia đình họ Lâm ra, còn có các trưởng bối của gia tộc Lâm Thị đều tập hợp đầy đủ.
Lâm Tự là người chèo chống con thuyền nhà họ Lâm trong tương lai, ngoài địa vị của anh trong họ tộc, chỉ tính riêng những lợi nhuận mà anh mang lại cũng không ai có thể xem thường được rồi. Vì vậy, hôn lễ của anh là việc đại sự quan trọng số một của gia tộc, những người nhận được thiếp mời dù đang ở đâu cũng đều nhanh chóng trở về.
Không mời nhiều người ngoài, vừa là tác phong khiêm nhường từ trước tới nay của Lâm Thị, vừa là vì ý muốn của Lâm Tự. Anh cho rằng anh lấy ai là việc riêng của anh, không cần phải quá phô trương, cũng không muốn gây chú ý đến mức người người đều biết. Nhưng cho dù là thế, vẫn có vài nhà báo đánh hơi thấy mà đến, lảng vảng bên ngoài nhà thờ tổ.
Ông Lâm Chiêu đứng ra phía trước, tuyên bố với tất cả quan khách: “Lâm Tự hôm nay thành gia, mục tiêu tiếp theo là chuyên tâm vào lập nghiệp. Tôi sẽ trợ giúp cháu xử lý các vấn đề của Hoa Lâm, một năm sau Lâm Tự sẽ chính thức lên nắm quyền điều hành Hoa Lâm. Tại đây, tôi cũng hy vọng các vị sẽ dốc hết sức mình hỗ trợ cháu, đỡ cháu lên ngựa, giúp đỡ cháu trên chặng đường dài trước mắt”.
Lâm Tự có đầu óc kinh doanh hơn cha mình, nhưng còn trẻ thế mà đã vượt lên cha nắm quyền thì quả thật khiến nhiều người bất ngờ. Dù sao thì cha của Lâm Tự – Lâm Chí Đông cũng chỉ vừa mới năm mươi tuổi. Bởi thế, ông Lâm Chiêu vừa mới nói xong bên dưới liền vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người ngồi bên cạnh Từ Man Chi – Lâm Chí Đông.
Đây là lần đầu tiên Lạc Trần gặp Lâm Chí Đông, cảm giác mà ông mang lại cho cô hoàn toàn khác với Lâm Chiêu và Lâm Tự. Nói một cách chính xác thì, ba người họ rất giống nhau, nhưng kiểu giống ấy phải quan sát thật kỹ mới nhận ra. Nụ cười của Lâm Chí Đông cho người ta cảm giác ông đang cười thật sự chứ không như Lâm Tự, cười đấy nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng xa cách. Còn nữa, nụ cười của Lâm Chí Đông có phần sầu muộn, hơi ngập ngừng.
Những lời ông Lâm Chiêu nói khiến không khí lễ cưới có phần thay đổi, sự chú ý của mọi người bây giờ hoàn toàn tập trung vào vấn đề quyền lực trong tương lai, không quan tâm nhiều đến cô dâu nữa. Lâm Tự mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, còn Lăng Lạc Trần chỉ là người may mắn được chọn, mặc dù cũng xinh đẹp lỗng lẫy hơn người, nhưng cuối cùng thì vẫn chỉ là một nhân vật phụ mà thôi, không thể làm lu mờ ánh hào quang của Lâm Tự.
Dưới sự dẫn dăt của chủ hôn, Lạc Trần và Lâm Tự lần lượt hành lễ với ông nội Lâm Chiêu, Lâm Chí Đông và Từ Man Chi rồi quay ra cúi người cảm ơn quan khách. Sau khi năm người bọn họ chụp chung một kiểu ảnh thì phần nghi lễ cũng xem như kết thúc.
Lâm Chiêu đại diện cho các bậc tiền bối trong dòng họ nói đôi lời răn dạy với Lạc Trần, chủ yếu là yêu cầu cô phải luôn tỏ ra tôn trọng và khiêm tốn, lo liệu việc nhà chu đáo, hiếu thuận với người lớn, yêu thương con cái. Đối với Lạc Trần, những việc này chẳng liên quan gì đến cuộc sống của cô nên cô cũng chỉ nghe tai nọ ra tai kia mà thôi.
Sau đó ông Lâm Chiêu tuyên bố khai tiệc. Nghi thức mặc dù theo truyền thống, nhưng tiệc lại tổ chức theo kiểu phương Tây, nhờ thế họ không cần phải đi đến từng bàn một để mời rượu.
Phòng tiệc bố trí đồ ăn tự chọn, Lạc Trần nhìn thấy Lạc Sa ở đó, cậu đang cầm đĩa ăn rất hăng say. Nhìn mọi người ăn uống, Lạc Trần cảm thấy dạ dày mình lại bắt đầu đau.
Đưa Lạc Trần đi giới thiệu với mọi người là việc của Từ Man Chi. Bà vừa đi tơi, Lâm Tự liền giao Lạc Trần cho bà, đến chào hỏi các bậc trưởng lão rồi ra hàn huyên với mấy người bạn.
Lạc Trần lập tức bị vây lấy. Từ Man Chi dẫn cô đi giới thiệu với từng người một. Nhiều họ hàng thân thích như thế, nhưng Từ Man Chi không hề nhầm lẫn tên tuổi và vai vế. Lúc đầu, Lạc Trần còn cố gắng ghi nhớ, muốn phân biệt rõ ràng ai là sai. Sau đố, vì quá nhiều người, hơn nữa ngoại hình cũng tương tự nhau, nhìn một lần thật sự là không cách nào phân biệt được, Lạc Trần đành chỉ nhớ tên thôi.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên ngay bên tai cô, “Cô cứ cười một chút, không cần phải ghi nhớ, chẳng biết có cơ hội gặp lại không mà!”. Lạc Trần nghiêng đầu nhìn, là Utah.
“Mợ, cháu đưa chị dâu đi ăn chút gì nhé!”. Utah nói rồi kéo Lạc Trần đi.
“Tôi là Utah, cũng gặp nhau vài lần rồi, giờ chính thức làm quen. Không ngờ cô lại thật sự trở thành chị dâu của tôi, chị dâu là trưởng bối rồi, sau này mong chị quan tâm!”. Anh ta miệng nói liên hồi mà chân vẫn không ngừng bước.
Utah rất láu cá, anh ta biết trước đây mình và Lạc Trần gặp nhau trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ, nhưng thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù, thêm một trưởng bối nữa thương yêu chả phải tốt hơn sao, vì thế anh ta không hề ngần ngại tỏ ý quan tâm, chăm sóc, có ý muốn lôi kéo cô về phía mình.
Vì nơi đến là quầy bày đồ ăn nên Lạc Trần đương nhiên cực kì phối hợp. Nhưng còn chưa kịp tới nơi thì Lạc Trần đã bị một đám con gái vậy lại, mồm năm miệng mười tíu tít hỏi cô những câu hỏi đại loại như cô bao nhiêu tuổi, làm sao quen được Lâm Tự, khi hai người ở bên nhau Lâm Tự có lãng mạn không, cầu hôn thế nào…
Mặc dù cơ mặt đã cứng ngắc, Lạc Trần vẫn rất có trách nhiệm khoác lên vẻ mặt tươi cười, có điều cô vẫn không biết phải trả lời những câu hỏi đó thế nào. Cũng may Utah đứng bên cạnh lớn tiếng kêu: “Đi đi, đi đi, nghe ngóng thăm dò gì chứ, muốn biết thì đi mà hỏi Lâm Tự ấy”.
Mấy cô gái ồn ào đó nhanh chóng tản ra. Từ việc này Lạc Trần mới biết uy lực của Lâm Tự rất lớn. Lúc đi, bọ họ đều cảm thấy không cam tâm, lấy tay đánh lên người Utah.
Utah cũng không giận, một tay bảo vệ Lạc Trần, tay còn lại đưa ra đỡ đạn, phát ra những tiếng “Ai da, ai da” không ngớt.
Lạc Trần nhìn anh ta, thấy người này rất kỳ lạ, trước kia anh ta chẳng phải luôn gọi cô là nhóc con hay sao, giờ lại nhiệt tình giúp cô giải vây thế? Tất nhiên, bất kể anh ta đang tính toán gì, chỉ cần để cô được ăn thì Lạc Trần đã thấy biết ơn lắm rồi.
Nửa kéo nửa đẩy, cuối cùng thì Utah cũng đưa được Lạc Trần tới được chỗ để đồ ăn. Utah cười hì hì xòe tay ra với cô: “Thế nào, cứu chị thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, không cần nghĩ cách báo đáp tôi, sau này cứ giảm giá là được”.
Lạc Trần bị anh ta làm cho á khẩu, cười nói: “Anh tên là Utah phải không, tôi thấy gọi anh là Do Thái[1] thì đúng hơn”.
[1] Utah có phát âm tiếng Trung là yóu tā, giống với phát âm từ Do Thái là yóu tài. Do Thái ở đây ý chỉ những người giỏi làm ăn, có đầu óc kinh doanh, tính toán tốt.
“Sao chị lại biết biệt hiệu của tôi, đến cái đó mà anh tôi cũng kể với chị cơ à?”
Cũng không thèm nghe xem Lạc Trần nói gì, anh ta lập tức chạy đi tìm Lâm Tự để hỏi tại sao lại tiết lộ bí mật đời tư của mình.
Lạc Trần quá vui mừng nên cũng chẳng gọi anh ta lại. Lúc này, mọi người ăn uống cũng tương đối rồi, đang lao xao nói chuyện. Lạc Sa không biết đã chạy đi đằng nào, cậu vẫn còn là một đứa trẻ, đến đâu cũng rất dễ dàng thích ứng.
Lạc Trần tận dụng thời gian đi tìm đồ ăn, cầm theo một chiếc đĩa và gắp đầy những thứ dễ ăn, kéo một chiếc ghế ra, ngồi bên cạnh quầy, bắt đầu ăn. Cuối cùng thì cũng có thứ để nhét vào bụng, Lạc Trần thầm thở phào. Hương vị cũng rất thơm ngon, mặc dù cô không biết là mình đang ăn gì.
Đang ăn, Lạc Trần thấy có người kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. “Không phiền nếu ta ngồi ăn cùng chứ?” Là cha của Lâm Tự.
Lạc Trần đặt thức ăn đang cầm trên tay xuống đĩa, định đứng dậy để hành lễ, dù sao họ cũng chưa từng gặp mặt chính thức.
Lâm Chí Đông đặt tay lên vai, ấn cô ngồi xuống, cười nói: “Cùng ăn đi”.
Lạc Trần gật đầu, hai người không nói gì thêm nữa, chỉ tập trung vào ăn.
Lạc Trần ăn hết thức ăn trong đĩa của mình, Lâm Chí Đông lấy thêm cho cô vài miếng hoa quả và một cốc nước ép trái cây. Lạc Trần đột nhiên nghĩ ra điểm khác biệt nhất giữa cha Lâm Tự với Lâm Tự và ông nội anh: Lâm Chí Đông rất phong độ, lịch lãm, khiến người tiếp xúc cảm thấy dễ chịu. Mặc dù trông ông hơi u buồn nhưng vẻ sầu não đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới phong thái của ông, ngược lại càng thu hút người khác muốn tìm hiểu câu chuyện ẩn sau đó là gì.
“Lạc Trần, rất vui vì con đã đến nhà chúng ta. Lâm Tự là một đứa trẻ rất mạnh mẽ, hy vọng con có thể thay chúng ta chăm sóc, để ý tới nó nhiều hơn, để nó có thể nhận ra rằng sống chậm cũng có thể hạnh phúc”. Nói xong, ông còn nhìn Lạc Trần chớp chớp mắt.
Lạc Trần cảm thấy người như Lâm Chí Đông rất dễ gây thiện cảm cho người đối diện, cô bất giác gật đầu, sau đó mới như bừng tỉnh nhận ra việc mình đang làm, vội nói: “Anh ấy không nói ra, cũng không chịu nghe người khác khuyên, con chưa chắc đã làm được gì đâu”.
“Không sao. Ở bên cạnh nó cũng đã là một sự an ủi rồi”.
Lạc Trần như hiểu như không gật đầu, cha của Lâm Tự dường như có rất nhiều điều còn cất giấu trong tim.
Một đêm như thế sẽ có rất nhiều trẻ con, đứa nào đứa nấy trang điểm ăn mặc lộng lẫy như hoàng tử, công chúa nhỏ. Trước khi hai vợ chồng Lạc Trần xuống nhà, Lạc Sa đã được đưa đi giới thiệu với mọi người rồi. Bọn trẻ con tỏ ra rất tò mò với Lăng Lạc Sa, nhanh chóng quên mất việc phải giữ dáng vẻ lịch lãm hay phong cách thục nữ gì đấy, lập tức tụ tập lại với nhau thành một nhóm.
Lạc Trần ngồi một bên quan sát cảnh đám trẻ con chạy nhảy đùa nghịch, cười nói tíu tít không ngớt. Khó khăn lắm cô mới tìm thấy Lạc Sa, sau đó kéo cậu ra một bên, dùng khăn ăn lau khô mồ hôi đang đầm đìa của cậu.
Lạc Sa nhìn thấy chị cũng rất vui mừng, nói: “Chị, hôm nay chị thật xinh đẹp”, nghĩ thế nào, lại nói: “Chị, chị lấy anh Lâm phải không? Vừa rồi em có nhìn thấy anh ấy, hình như hơi già”.
“Trẻ con đừng nói linh tinh. Buổi tối chị phải ở lại đây, em biết rồi chứ?”
“Biết ạ. Trong phòng có máy tính, chị không phải lo em ở một mình buồn đâu’.
Lạc Trần bất giác nhíu mày. Những tin tức nói về việc học sinh chìm đắm vào các trò chơi trực tuyến cô đã đọc không ít, vì thế trong vấn đề này Lạc Trần rất khắt khe với Lạc Sa. Cô hy vụng trước khi Lạc Sa có khả năng tự chủ sẽ không tiếp xúc nhiều với những thứ này. Có điều, gia đình họ Lâm vì muốn thể hiện lòng hoan nghênh cậu, đã chuẩn bị cho cậu tất cả những gì đang thịnh hành nhất trong giới trẻ. Xem ra, cô vẫn cần phải trao đổi với Từ Man Chi một lần nữa về vấn đề của Lạc Sa. Cho dù Lạc Sa không được bà nhận nuôi, nhưng có phải là Từ Man Chi cảm thấy bà mới thật sự là người chịu trách nhiệm về mọi thứ liên quan đến Lạc Sa, bao gồm cả cuộc sống, học hành, nên hoàn toàn xem nhẹ suy nghĩ của người làm chị như Lạc Trần không?
Mặc dù Lạc Sa ngoan ngoãn đứng im nhưng đầu lại không ngừng ngóng sang bên cạnh. Lạc Trần quay đầu sang nhìn, một đám trẻ con tầm tuổi Lạc Sa đã vây quanh cô từ lúc nào. Thấy Lạc Trần nhìn mình, bọn chúng mồm năm miệng mười nhao nhao tự giới thiệu. Có đứa thì gọi cô là cô dâu, đứa thì gọi cô là mợ nhỏ, còn có đứa gọi cô là chị, là dì, thật đúng là loạn không thể loạn hơn. Có một vài đứa bạo dạn còn bước đến gần sờ vào bộ đồ cưới cô đang mặc, tất cả đều cảm thấy cô dâu thật xinh đẹp.
Lạc Sa thấy các bạn ùn ùn kéo tới vây lấy Lạc Trần, liền tình nguyện đứng ra giải vây cho chị, lớn tiếng nói: “Cô dâu thì có gì mà xem, chỉ có bọn con gái mới thích thôi, chúng ta ra kia chơi đi”. Nghe cậu nói thế, đám con trai liền chạy theo cậu, đám con gái chạy đuổi theo đám con trai, cuối cùng Lạc Trần cũng được yên tĩnh một lát.
Lạc Trần nhìn đám người đang cười cười nói nói hết sức vui vẻ ở đằng xa kia, thầm nghĩ không biết bữa tiệc này đến lúc nào mới kết thúc, liệu mình rời khỏi đây có bị coi là bất lịch sự không nhỉ? Nghĩ thì nghĩ thế nhưng cô đã đứng dậy, đi về phía cầu thang.
Lạc Trần biết, phòng đọc sách của ông nội ở tầng hai, còn phòng trang điểm và phòng sinh hoạt chung mà cô đã từng vào đều ở tầng ba, chắc là phòng ngủ của ông nội cũng ở tầng hai, mình không nên mạo phạm đến nữa. Vì vậy, Lạc Trần đi thẳng lên tầng ba, muốn tìm căn phòng mà Từ Man Chi nói đã bố trí riêng cho cô và Lâm Tự hoặc tìm phòng Lạc Sa để nghỉ ngơi một chút.
Đối diện với cầu thang là một quầy bar nhỏ, dưới quầy rượu đặt một chiếc ghế sofa và một bàn trà hình bán nguyệt để mọi người có thể nghỉ ngơi, tự phục vụ. Bên trái bên phải bố trí tất cả là bốn phòng, Lạc Trần đi về hướng ngược lại với phòng sinh hoạt chung, cô hé một cánh cửa, bên trong chỉ có ánh đèn tường sáng trưng. Lạc Trần mỉm cười, đây chẳng phải là căn phòng theo kiểu thư viện đặc trưng của Lâm Tự sao? Cô đang định quay ra thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người.
“Anh, xem ra anh đối xử với chị dâu rất tốt đấy nhỉ”. Là Utah.
Lạc Trần không định nghe câu trả lời của Lâm Tự, cô cảm thấy nghe lén là rất bất lịch sự, định rời đi. Đúng lúc đó, giọng điệu đều đều vô cảm của Lâm Tự truyền tới, Lạc Trần đoán họ đang nói chuyện ở ngoài ban công.
“Gì mà tốt với không tốt, ai cũng có thứ mình muốn, nước sông không phạm nước giếng”.
Lạc Trần nhẹ nhàng lùi ra, khép cửa lại. Câu trả lời của Lâm Tự hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô.
Có kiểu người, dù người ra có moi tim ra dâng tặng thì anh ta cũng chẳng hề rung động. Lâm Tự chính là kiểu người như vậy, Lạc Trần cảm thấy bản thân mình cũng thế, bởi vậy, không gây ra phiền phức, đối với mình hay với người khác đều là việc tốt.
Quả nhiên, căn phòng bên cạnh chính là căn phòng mới được trang trí lại. Vừa nhìn đã nhận ra đây là phòng tân hôn, đồ dùng ở đây đều có màu đỏ sẫm viền vàng, tay nắm tủ quần áo kiểu bán nguyệt màu vàng, phía trên chạm khắc một đôi long phượng, bên trong có rất nhiều quần áo dành cho phụ nữ: áo ngủ, áo choàng tắm, áo mặc ở nhà, áo mặc khi tập thể thao, các loại áo vest, rồi đồ mặc đi chơi… cái gì cũng có. Lạc Trần nghĩ: Chuẩn bị nhiều thế này cứ như mình sẽ ở đây luôn vậy, có tiền cũng không cần thiết phải lãng phí thế chứ. Thực ra, những thứ này đều do Lâm Đoan Tử chuẩn bị, về cơ bản thì mỗi kiểu sẽ có hai bộ, một bộ để ở căn hộ của Lâm Tự, chủ yếu cũng là vì muốn thuận tiện cho Lạc Trần.
Lạc Trần cởi đồ ra treo lên, sau đó mặc áo choàng tắm vào, bắt đầu tẩy trang. Vì lần trước trang điểm thử, chuyên viên hóa trang đã dạy cô làm cách nào để tẩy trang, bảo vệ da, vì thế Lạc Trần làm rất dễ dàng. Cô liếc nhìn chiếc giường rộng lớn ở phía sau, thật quá hấp dẫn, mau tắm rửa rồi vào ngủ một giấc thôi.
Từ phòng tắm đi ra, Lạc Trần nhìn thấy Lâm Tự đứng ở giữa phòng, sắc mặt rất không tốt.
“Sao vậy?”
“Vẫn còn chưa tiễn khách mà em đã muốn ngủ rồi sao?”
“Có ai nói gì với em đâu?”, Lạc Trần lơ đễnh trả lời. Cô lau tóc, ngồi xuống trước bàn phần bôi kem dưỡng da. Dù sao, cô và những người đó cũng không quen biết nhau, chẳng có gì để nói cả. Giờ họ đang nói chuyện vui vẻ thế kia, vai của cô lại chỉ là nhân vật phụ, chẳng cần thiết phải tới đó để góp vui, có cô hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Cô đang rất mệt, hai ngày rồi có được nghỉ ngơi đầy đủ đâu.
Lâm Tự đương nhiên không tha cho cô, lớn tiếng nói: “Thay quần áo đi”.
Lạc Trần chỉ vào mình: “Giờ em thế này, trang điểm lại, làm tóc, thay đồ xong xuôi thì khách khứa cũng đã về hết từ lâu rồi”.
Lâm Tự trừng mắt nhìn cô hồi lâu, chẳng nói gì, quay người bỏ đi, nhưng không quên dập mạnh cửa.
Lạc Trần chọn bừa một chiếc áo ngủ, thay vào. Cô nhìn chiếc giường, bật người trên đó vài cái, sau đó cuộn mình vào chiếc chăn mềm mại, cứ thế này thật dễ chịu, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ. Lúc nửa mơ nửa tỉnh Lạc Trần mới dám thừa nhận, câu nói của Lâm Tự thật sự khiến cô tổn thương. Mặc dù không có được tình yêu đẹp như mong muốn, nhưng đến cơ hội để mơ mộng anh cũng không cho, anh thật quá tàn nhẫn.
Ngủ đến nửa đêm, Lạc Trần đột nhiên cảm thấy rất lạnh, lần sờ tìm chăn để rúc vào nhưng tìm mãi cũng không thấy. Cố gắng lắm mới mở được mắt, cô lập tức nhìn thấy Lâm Tự đang đứng bên giường, ôm cái chăn lớn đó trong tay nhìn cô chịu lạnh, không hề động đậy. Lạc Trần cũng chẳng muốn nói, cô lao về phía anh, định giằng lại cái chăn. Lâm Tự giơ tay lên cao, ném cái chăn xuống đất.
Lạc Trần tự nói với mình không cần so đo tính toán với kẻ nửa đêm tự dưng lại lên cơn điên kia. Cô tự mình xuống giường nhặt chăn lên.
Lâm Tự túm chặt lấy vai cô, ấn cô ngã xuống giường. Lạc Trần nghĩ: Anh cũng chỉ biết mỗi chiêu này, cư xử bạo lực với tôi. Nhưng cô biết cứng rắn đối đầu với anh cũng chẳng có ích gì, liền dứt khoát từ bỏ, tự ôm lấy người mình cho ấm nằm im giả chết, không thèm để ý tới Lâm Tự.
Lâm Tự cũng không nói gì, anh cảm thấy cô gái này thật quá vô tâm. Những người họ hàng nhà ở thành phố này tối nay khá muộn mới về, những người thân ở nơi khác thì đã được bố trí ở khu vực phòng dành cho khách đằng sau khu nhà chính, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội này tụ tập một chút. Mặc dù không cần hai người phải tự làm lấy tất cả mọi việc nhưng khách mời đều là họ hàng thân thích, hoàn toàn không thể cư xử đối phó như đối với bạn làm ăn mà phải tiếp đón chu đáo, chân thành. Lăng Lạc Trần rời phòng tiệc từ sớm thì đã đành, còn ngủ rất ngon nữa, hoàn toàn chẳng xem đây là đêm tân hôn, càng đừng nói đến thẹn thùng xấu hổ.
Lạc Trần cuộn tròn người lại, không phải chỉ vì cô không ra tiễn khách mà Lâm Tự định cho cô chết cóng đấy chứ, anh ấy đã đứng nhìn lâu lắm rồi. Thôi, tự thân vận động vậy, Lạc Trần dùng cánh tay mình ôm vòng lấy Lâm Tự, xích lại gần anh.
Vấn đề giữa hai người có gì mà không thể giải quyết được ở trên giường chứ? Lâm Tự lập tức vứt bỏ tâm trạng khó chịu trước đó, hoàn toàn tập trung vào việc vận động để thỏa mãn dục vọng của mình. Từ khi quyết định muốn Lăng Lạc Trần, anh đã không gần gũi bất kỳ người con gái nào nữa. Sự chủ động của Lạc Trần khiêu khích khả năng kiểm soát của anh. Anh thấp giọng kêu một tiếng rồi mãnh liệt hôn Lạc Trần.
“Quan hệ hòa hợp”, sau cơn cuồng nhiệt Lạc Trần mới như hồi tỉnh lại, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa thần kỳ của bốn chữ này. Cô nằm trên người Lâm Tự không muốn dậy, vận động kịch liệt vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của cô, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy thật tuyệt vời.
Lâm Tự đương nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc, anh đẩy Lạc Trần ra, đi vào nhà tắm.
Lạc Trần ôm lấy chăn, vùi mình vào đó định ngủ. Đúng lúc đó Lâm Tự đi ra, giật chăn rồi lại nói với cô: “Em đi tắm đi”.
“Mệt quá, em đã tắm trước đó rồi”.
“Sau đó cũng phải tắm. Còn nữa, sau này em nhớ phải dùng biện pháp tránh thai. Em cũng không muốn có con phải không?”
Lạc Trần gật đầu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, vội vàng đi tắm. Lạc Trần không có kinh nghiệm, anh đã dạy cô thì cô nghe theo cũng không có gì sai.
Khi cô đi ra thì Lâm Tự đã không còn ở trong phòng. Đây là nhà của anh, Lạc Trần chẳng việc gì phải lo lắng, nhanh chóng ngủ một giấc đã.
Lâm Tự quay về phòng đọc để ngủ. Không phải anh cố ý giữ khoảng cách với Lạc Trần nên mới bỏ mặc cô một mình trong đêm tân hôn, chỉ là anh đã quen sống một mình rồi, không muốn chia sẻ giường của mình với người khác trong lúc nghỉ ngơi. Trong căn phòng anh chuẩn bị cho Lạc Trần có một phòng đọc sách nhỏ để cô dùng vào việc học. Chỉ cần lúc anh muốn, có thể tìm thấy cô trong phòng riêng là được.
Ngày hôm sau, Lạc Trần bị Lâm Tự gọi dậy từ rất sớm, sau đó anh lái xe đưa cô về chung cư, chuyển đến nhà mới. Lạc Trần vốn muốn đợi Lạc Sa nhưng Từ Man Chi bảo cô, hôm nay bà còn muốn đưa Lạc Sa và mấy đứa trẻ nữa đi tham quan Bảo tàng Địa chất, xem hóa thạch, bảo cô và anh cứ đi trước, không cần phải lo lắng.
Lạc Trần tới thỉnh an ông nội, ông không nói gì chỉ gật đầu, sau đó nói với Lâm Tự vài câu liên quan tới công việc. Lạc Trần khong thấy cha Lâm Tự đâu, Từ Man Chi nói ông đã đi từ sáng sớm.
Cô quay về căn hộ, chuyển đồ từ tầng dưới lên, sắp xếp đâu ra đấy, lau dọn xong xuôi thì cũng rất muộn rồi.
Lạc Trần rất thích căn phòng mới của mình. Ngày trước, cô và Lạc Sa dùng chung phòng cũng không tiện lắm. Căn phòng hiện giờ có phòng vệ sinh bên trong, còn có không gian học tập riêng biệt, rất tiện dụng.
Tường được dán giấy màu be rất nhạt, đồ dùng là màu cà phê nhạt, Lạc Trần không biết những thứ này do ai chuẩn bị hay đã có sẵn từ trước, nhưng nhìn chiếc bàn học kia lại giống như được thiết kế riêng cho cô vậy, dù sao cũng rất hợp ý cô. Thậm chí cả chiếc rèm cửa sổ có in hình sa mạc cũng rất hợp ý cô.
Trên bàn để một cái máy tính xách tay. Lạc Trần đã từng nhìn thấy nó ở Trung tâm Thương mại, nhưng cô cảm thấy thứ này không liên quan nhiều đến việc học của mình, hơn nữa cô cũng chẳng hứng thú với việc lên mạng nên cũng không chú ý đến. Rất nhiều suy nghĩ của Lạc Trần đều khác xa với suy nghĩ của giới trẻ hiện đại.
Căn phòng bên cạnh là của Lâm Tự, sau khi đưa cô tới đây anh đã vào phòng mình, cũng chẳng thấy đi ra. Lạc Trần vào hai căn phòng đối diện xem qua một chút, một là phòng giải trí, phòng kia là phòng tập thể thao, chức năng của mấy cái máy trong đó cô còn phải học dần dần.
Phòng bếp được trang bị rất đầy đủ nhưng rõ ràng chưa từng đỏ lửa. Cũng đến giờ cơm rồi, Lạc Trần đi tới gõ cửa phòng Lâm Tự, bên trong không có tiếng trả lời. Lạc Trần nghĩ một lát, quyết định cầm theo điện thoại xuống căn hộ tầng dưới nấu cái gì đó để ăn. Một là không biết Lâm Tự có thích nấu cơm trong nhà hay không, hai là ở đây chẳng có nguyên liệu gì để nấu, không bột sao gột nên hồ mà.
Vừa xuống đến tầng dưới thì di động đổ chuông, cô bắt máy, giọng Lâm Tự vang lên, “Đi đâu rồi?”.
“Ở tầng dưới, em định nấu gì đó để ăn, anh có muốn ăn không?”
“Mỳ xào”. Nói xong anh liền cúp máy.
Lạc Trần ngớ người, hình như cô còn chưa hỏi anh muốn ăn gì. Cũng may ở đây nguyên liệu đầy đủ, làm món mỳ xào cũng không khó lắm. Nửa tiếng sau, Lạc Tần bưng đĩa mỳ xào lên tầng trên, đáng lẽ nên làm thêm một đĩa rau trộn nữa vì nếu chỉ ăn mỳ không sẽ rất ngấy. Nhưng với kiểu người như Lâm Tự, chăm sóc chu đáo quá anh ấy sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Khi cô mở cửa phòng, Lâm Tự vẫn ở trong trạng thái bận rộn quen thuộc, dường như không hề nhận ra cô vừa vào. “Trong tủ lạnh có hoa quả, làm một đĩa salad đi”, anh vẫn cúi đầu sai bảo cô.
Lạc Trần mang chiếc đĩa đặt ở phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Em không biết làm salad, anh tự làm đi”.
“Vậy thì cắt hoa quả trong tủ lạnh ra”. Dù sao thì anh cũng sẽ không làm.
Lạc Trần không trả lời. Cô nhìn đống hoa quả trong tủ lạnh, lấy chuối ra, bóc vỏ, cắt thành từng khúc, đặt lên đĩa.
“Xong, có thể ăn cơm rồi đấy”.
Lâm Tự bước ra, nhìn thấy đĩa chuối cũng không nói gì, tự mình lấy một chiếc đĩa, gắp một ít mỳ xào ăn, không động đến đĩa chuối. Chờ Lạc Trần thu dọn bát đĩa xong, anh nhìn cô nói: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện”.
“Vâng”. Lạc Trần lau tay, ngồi đối diện với anh.
“Chúng ta ở cùng nhau, muốn chung sống hòa bình thì có một vài việc phải nói rõ với nhau trước”.
Lạc Trần gật gật đầu, ý là cô đã hiểu.
“Em không được động vào đồ của anh; không được nấu ăn trong bếp, anh ghét mùi dầu mỡ; về việc nhà, mỗi người làm một tuần; những việc anh bảo em, nếu em làm được thì đồng ý, không làm được thì từ chối, đừng làm kiểu đối phó với anh”, Lâm Tự bóng gió.
Lạc Trần dường như không nhận ra ý của anh, nói: “Không động vào đồ của anh thì làm sao mà quét dọn? Quần áo của anh không cần phải giặt sao?”
“Quần áo của anh đều đưa đến một tiệm giặt là cố định. Quét dọn làm vệ sinh cũng không được tự ý làm loạn đồ đạc của anh lên. Phòng anh cũng không được tùy tiện vào. Không được nghe điện thoại của anh”. Giọng Lâm Tự rất kiên quyết.
“Vâng”.
“Anh sẽ bố trí lái xe đưa đón em. Lúc anh không tiện tới gặp em, anh sẽ dặn dò lái xe”.
“Được, còn nữa không?”
“Tạm thời chỉ có thế thôi”.
“Em có thể đưa ra vài yêu cầu không?”
“Nói đi”.
“Em có vài môn học vào buổi sáng, bài vở kỳ này cũng rất nhiều, hơn nữa ở trường em có phòng ký túc, vào kỳ thi cuối kỳ thỉnh thoảng em có thể ở lại trường không? Còn nữa, lúc bận học, em cần được nghỉ ngơi…” Lạc Trần dù sao vẫn còn nhỏ, có những việc cô không dám nói quá rõ ràng.
“Anh biết rồi. Chúng ta hẹn rõ thời gian thế này, thứ Tư và thứ Sáu anh sẽ tới phòng em, nếu anh đi công tác hoặc có chuyện đột xuất thì sẽ điều chỉnh sau”.
“Em không muốn chuyện của chúng ta bị người khác để ý, em và Lạc Sa vẫn mong được sống một cuộc sống bình thường”.
“Anh sẽ sắp xếp”. Lâm Tự gật đầu.
“Còn nữa, trước kia anh có nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, em hy vọng anh có thể làm được”.
“Anh cần biết em đi đâu, ở đâu, nhưng tại sao em lại làm thế hay làm thế nào thì anh sẽ không can thiệp. Còn chuyện này nữa, nếu anh ở nhà thì buổi tối em phải về nhà trước mười giờ. Đương nhiên, anh hy vọng là khi anh về đến nhà đã thấy em ở đó rồi, em nên cố gắng làm cho tốt”.
“Em không thể hứa là ngày nào cũng sẽ về nhà trước anh, em còn phải dạy Lạc Sa học”.
“Cũng không khó lắm đâu, sự bận rộn của anh, em chắc chắn không thể tưởng tượng được”. Lâm Tự bĩu môi, gần như đang nở một nụ cười, sau đó quay về phòng làm việc tiếp.
Lạc Trần bưng đĩa chuối không ai thèm để ý kia lên, tự mang về phòng mình ăn.
Buổi tối, cuối cùng thì Lạc Sa cũng về nhà. Vừa đến nơi, cậu liền gọi điện thoại cho Lạc Trần, kể cho cô nghe những gì cậu đã gặp trong ngày hôm nay, kể cả những chuyện về lịch sử hóa thạch. Sau đó, cậu thấy qua điện thoại thì không nói chi tiết được, liền bảo Lạc Trần xuống tầng dưới, nói là dì Từ và bác Vương đều ở đây. Lạc Trần nghĩ đi xuống một lát cũng được, có thể nói chuyện với Từ Man Chi.
Lạc Trần ra khỏi phòng, thấy Lâm Tự vẫn đang bận rộn làm việc.
“Em muốn xuống dưới một chút. Dì đã đưa Lạc Sa về rồi. Còn có cả bác Vương, hình như là người dì đưa đến để chăm sóc cho Lạc Sa”.
Lâm Tự hơi gật đầu xem như đồng ý.
Lạc Trần nhìn Lạc Sa, mới chỉ để nó tự do hai ngày đã thấy đen đi rõ rệt, khuôn mặt cháy nắng đỏ cả lên nhưng trên môi lại có nụ cười thỏa mãn. Cậu vừa nhìn thấy Lạc Trần liền chạy bổ tới, kéo tay cô nói: “Chị, chị xem ảnh em chụp đi. Có thể nhìn ra không, đây là cá, đây là gà, còn đây, theo suy đoán thì là cột sống của khủng long”. Cậu chỉ cho Lạc Trần hết cái này đến cái khác, trông rất phấn khởi.
“Lạc Sa, đừng vội, cứ để chị cháu từ từ xem. Đúng rồi, cháu còn chưa giới thiệu bác Vương mà”, Từ Man Chi nói với Lạc Sa.
“Chị, đây là bác Vương, bác ấy nấu ăn rất ngon”.
“Chào bác, cháu là Lăng Lạc Trần, là chị của Lạc Sa”. Cô nhìn sang Từ Man Chi, ý muốn hỏi bác Vương này có phải do bà tìm đến để lo việc cơm nước, chăm sóc cho Lạc Sa hay không?
Từ Man Chi đứng bên cạnh nói: “Ngày kia ta và cha của Lâm Tự sẽ quay về Mỹ. Bác Vương là người đã đi cùng ta từ nhà mẹ đẻ, theo ta nhiều năm rồi. Giờ ta sang Mỹ, bác muốn ở lại, vừa hay có thể chăm sóc cho Lạc Sa và hai con. Sau này, hai con có thể xuống đây ăn cơm”.
Lạc Trần nhìn bác Vương vẫn đứng cười tít cả mắt nhưng từ đầu đến cuối chưa nói một lời nào, thoạt nhìn đã thấy bà là người sạch sẽ gọn gàng, có đôi mắt rất hiền hậu.
“Bác Vương, sau này phải phiền bác rồi”.
Bác Vương vội vàng xua tay, cười nói: “Cô chủ, đừng khách sáo. Tôi nhất định sẽ tận tâm phục vụ các vị”. Lạc Trần đỏ mặt, để người có tuổi như thế phục vụ mình, làm sao có thể nhận được đây!
Sau này tiếp xúc nhiều với bác Vương, Lạc Trần mới biết, Từ Man Chi chịu để bác Vương ở lại chăm sóc cho cô và Lạc Sa là thể hiện sự quan tâm đến mức nào. Bác Vương làm việc nhà rất thành thạo, không chỉ nấu ăn tốt, làm việc nhà chu đáo, điều đáng quý là trình độ văn hóa của bà cũng rất cao, luôn chú ý tới vấn đề phối hợp dinh dưỡng, sắp xếp các bữa ăn một cách khoa học hợp lý. Ngoài ra bà còn có thể dạy học cho Lạc Sa, thậm chí đến cả những kiến thức về thời trang, mỹ phẩm đều có hiểu biết nhất định. Mặc dù bác Vương biết rất nhiều, nhưng nếu Lạc Trần không chủ động yêu cầu thì bà không bao giờ đưa ra ý kiến, không chỉ đạo hay ép buộc Lạc Trần, chỉ đứng ở vị trí người hỗ trợ, cung cấp cho Lạc Trần sự trợ giúp tốt nhất lại không khiến cô cảm thấy khó chịu.
Lâm Tự yêu cầu làm mọi thứ đơn giản, nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt được trình tự của nghi lễ, những bước chính vẫn không lược bớt được.
Khách mời ngoài họ hàng thân thích của gia đình họ Lâm ra, còn có các trưởng bối của gia tộc Lâm Thị đều tập hợp đầy đủ.
Lâm Tự là người chèo chống con thuyền nhà họ Lâm trong tương lai, ngoài địa vị của anh trong họ tộc, chỉ tính riêng những lợi nhuận mà anh mang lại cũng không ai có thể xem thường được rồi. Vì vậy, hôn lễ của anh là việc đại sự quan trọng số một của gia tộc, những người nhận được thiếp mời dù đang ở đâu cũng đều nhanh chóng trở về.
Không mời nhiều người ngoài, vừa là tác phong khiêm nhường từ trước tới nay của Lâm Thị, vừa là vì ý muốn của Lâm Tự. Anh cho rằng anh lấy ai là việc riêng của anh, không cần phải quá phô trương, cũng không muốn gây chú ý đến mức người người đều biết. Nhưng cho dù là thế, vẫn có vài nhà báo đánh hơi thấy mà đến, lảng vảng bên ngoài nhà thờ tổ.
Ông Lâm Chiêu đứng ra phía trước, tuyên bố với tất cả quan khách: “Lâm Tự hôm nay thành gia, mục tiêu tiếp theo là chuyên tâm vào lập nghiệp. Tôi sẽ trợ giúp cháu xử lý các vấn đề của Hoa Lâm, một năm sau Lâm Tự sẽ chính thức lên nắm quyền điều hành Hoa Lâm. Tại đây, tôi cũng hy vọng các vị sẽ dốc hết sức mình hỗ trợ cháu, đỡ cháu lên ngựa, giúp đỡ cháu trên chặng đường dài trước mắt”.
Lâm Tự có đầu óc kinh doanh hơn cha mình, nhưng còn trẻ thế mà đã vượt lên cha nắm quyền thì quả thật khiến nhiều người bất ngờ. Dù sao thì cha của Lâm Tự – Lâm Chí Đông cũng chỉ vừa mới năm mươi tuổi. Bởi thế, ông Lâm Chiêu vừa mới nói xong bên dưới liền vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người ngồi bên cạnh Từ Man Chi – Lâm Chí Đông.
Đây là lần đầu tiên Lạc Trần gặp Lâm Chí Đông, cảm giác mà ông mang lại cho cô hoàn toàn khác với Lâm Chiêu và Lâm Tự. Nói một cách chính xác thì, ba người họ rất giống nhau, nhưng kiểu giống ấy phải quan sát thật kỹ mới nhận ra. Nụ cười của Lâm Chí Đông cho người ta cảm giác ông đang cười thật sự chứ không như Lâm Tự, cười đấy nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng xa cách. Còn nữa, nụ cười của Lâm Chí Đông có phần sầu muộn, hơi ngập ngừng.
Những lời ông Lâm Chiêu nói khiến không khí lễ cưới có phần thay đổi, sự chú ý của mọi người bây giờ hoàn toàn tập trung vào vấn đề quyền lực trong tương lai, không quan tâm nhiều đến cô dâu nữa. Lâm Tự mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, còn Lăng Lạc Trần chỉ là người may mắn được chọn, mặc dù cũng xinh đẹp lỗng lẫy hơn người, nhưng cuối cùng thì vẫn chỉ là một nhân vật phụ mà thôi, không thể làm lu mờ ánh hào quang của Lâm Tự.
Dưới sự dẫn dăt của chủ hôn, Lạc Trần và Lâm Tự lần lượt hành lễ với ông nội Lâm Chiêu, Lâm Chí Đông và Từ Man Chi rồi quay ra cúi người cảm ơn quan khách. Sau khi năm người bọn họ chụp chung một kiểu ảnh thì phần nghi lễ cũng xem như kết thúc.
Lâm Chiêu đại diện cho các bậc tiền bối trong dòng họ nói đôi lời răn dạy với Lạc Trần, chủ yếu là yêu cầu cô phải luôn tỏ ra tôn trọng và khiêm tốn, lo liệu việc nhà chu đáo, hiếu thuận với người lớn, yêu thương con cái. Đối với Lạc Trần, những việc này chẳng liên quan gì đến cuộc sống của cô nên cô cũng chỉ nghe tai nọ ra tai kia mà thôi.
Sau đó ông Lâm Chiêu tuyên bố khai tiệc. Nghi thức mặc dù theo truyền thống, nhưng tiệc lại tổ chức theo kiểu phương Tây, nhờ thế họ không cần phải đi đến từng bàn một để mời rượu.
Phòng tiệc bố trí đồ ăn tự chọn, Lạc Trần nhìn thấy Lạc Sa ở đó, cậu đang cầm đĩa ăn rất hăng say. Nhìn mọi người ăn uống, Lạc Trần cảm thấy dạ dày mình lại bắt đầu đau.
Đưa Lạc Trần đi giới thiệu với mọi người là việc của Từ Man Chi. Bà vừa đi tơi, Lâm Tự liền giao Lạc Trần cho bà, đến chào hỏi các bậc trưởng lão rồi ra hàn huyên với mấy người bạn.
Lạc Trần lập tức bị vây lấy. Từ Man Chi dẫn cô đi giới thiệu với từng người một. Nhiều họ hàng thân thích như thế, nhưng Từ Man Chi không hề nhầm lẫn tên tuổi và vai vế. Lúc đầu, Lạc Trần còn cố gắng ghi nhớ, muốn phân biệt rõ ràng ai là sai. Sau đố, vì quá nhiều người, hơn nữa ngoại hình cũng tương tự nhau, nhìn một lần thật sự là không cách nào phân biệt được, Lạc Trần đành chỉ nhớ tên thôi.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên ngay bên tai cô, “Cô cứ cười một chút, không cần phải ghi nhớ, chẳng biết có cơ hội gặp lại không mà!”. Lạc Trần nghiêng đầu nhìn, là Utah.
“Mợ, cháu đưa chị dâu đi ăn chút gì nhé!”. Utah nói rồi kéo Lạc Trần đi.
“Tôi là Utah, cũng gặp nhau vài lần rồi, giờ chính thức làm quen. Không ngờ cô lại thật sự trở thành chị dâu của tôi, chị dâu là trưởng bối rồi, sau này mong chị quan tâm!”. Anh ta miệng nói liên hồi mà chân vẫn không ngừng bước.
Utah rất láu cá, anh ta biết trước đây mình và Lạc Trần gặp nhau trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ, nhưng thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù, thêm một trưởng bối nữa thương yêu chả phải tốt hơn sao, vì thế anh ta không hề ngần ngại tỏ ý quan tâm, chăm sóc, có ý muốn lôi kéo cô về phía mình.
Vì nơi đến là quầy bày đồ ăn nên Lạc Trần đương nhiên cực kì phối hợp. Nhưng còn chưa kịp tới nơi thì Lạc Trần đã bị một đám con gái vậy lại, mồm năm miệng mười tíu tít hỏi cô những câu hỏi đại loại như cô bao nhiêu tuổi, làm sao quen được Lâm Tự, khi hai người ở bên nhau Lâm Tự có lãng mạn không, cầu hôn thế nào…
Mặc dù cơ mặt đã cứng ngắc, Lạc Trần vẫn rất có trách nhiệm khoác lên vẻ mặt tươi cười, có điều cô vẫn không biết phải trả lời những câu hỏi đó thế nào. Cũng may Utah đứng bên cạnh lớn tiếng kêu: “Đi đi, đi đi, nghe ngóng thăm dò gì chứ, muốn biết thì đi mà hỏi Lâm Tự ấy”.
Mấy cô gái ồn ào đó nhanh chóng tản ra. Từ việc này Lạc Trần mới biết uy lực của Lâm Tự rất lớn. Lúc đi, bọ họ đều cảm thấy không cam tâm, lấy tay đánh lên người Utah.
Utah cũng không giận, một tay bảo vệ Lạc Trần, tay còn lại đưa ra đỡ đạn, phát ra những tiếng “Ai da, ai da” không ngớt.
Lạc Trần nhìn anh ta, thấy người này rất kỳ lạ, trước kia anh ta chẳng phải luôn gọi cô là nhóc con hay sao, giờ lại nhiệt tình giúp cô giải vây thế? Tất nhiên, bất kể anh ta đang tính toán gì, chỉ cần để cô được ăn thì Lạc Trần đã thấy biết ơn lắm rồi.
Nửa kéo nửa đẩy, cuối cùng thì Utah cũng đưa được Lạc Trần tới được chỗ để đồ ăn. Utah cười hì hì xòe tay ra với cô: “Thế nào, cứu chị thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, không cần nghĩ cách báo đáp tôi, sau này cứ giảm giá là được”.
Lạc Trần bị anh ta làm cho á khẩu, cười nói: “Anh tên là Utah phải không, tôi thấy gọi anh là Do Thái[] thì đúng hơn”.
[] Utah có phát âm tiếng Trung là yóu tā, giống với phát âm từ Do Thái là yóu tài. Do Thái ở đây ý chỉ những người giỏi làm ăn, có đầu óc kinh doanh, tính toán tốt.
“Sao chị lại biết biệt hiệu của tôi, đến cái đó mà anh tôi cũng kể với chị cơ à?”
Cũng không thèm nghe xem Lạc Trần nói gì, anh ta lập tức chạy đi tìm Lâm Tự để hỏi tại sao lại tiết lộ bí mật đời tư của mình.
Lạc Trần quá vui mừng nên cũng chẳng gọi anh ta lại. Lúc này, mọi người ăn uống cũng tương đối rồi, đang lao xao nói chuyện. Lạc Sa không biết đã chạy đi đằng nào, cậu vẫn còn là một đứa trẻ, đến đâu cũng rất dễ dàng thích ứng.
Lạc Trần tận dụng thời gian đi tìm đồ ăn, cầm theo một chiếc đĩa và gắp đầy những thứ dễ ăn, kéo một chiếc ghế ra, ngồi bên cạnh quầy, bắt đầu ăn. Cuối cùng thì cũng có thứ để nhét vào bụng, Lạc Trần thầm thở phào. Hương vị cũng rất thơm ngon, mặc dù cô không biết là mình đang ăn gì.
Đang ăn, Lạc Trần thấy có người kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. “Không phiền nếu ta ngồi ăn cùng chứ?” Là cha của Lâm Tự.
Lạc Trần đặt thức ăn đang cầm trên tay xuống đĩa, định đứng dậy để hành lễ, dù sao họ cũng chưa từng gặp mặt chính thức.
Lâm Chí Đông đặt tay lên vai, ấn cô ngồi xuống, cười nói: “Cùng ăn đi”.
Lạc Trần gật đầu, hai người không nói gì thêm nữa, chỉ tập trung vào ăn.
Lạc Trần ăn hết thức ăn trong đĩa của mình, Lâm Chí Đông lấy thêm cho cô vài miếng hoa quả và một cốc nước ép trái cây. Lạc Trần đột nhiên nghĩ ra điểm khác biệt nhất giữa cha Lâm Tự với Lâm Tự và ông nội anh: Lâm Chí Đông rất phong độ, lịch lãm, khiến người tiếp xúc cảm thấy dễ chịu. Mặc dù trông ông hơi u buồn nhưng vẻ sầu não đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới phong thái của ông, ngược lại càng thu hút người khác muốn tìm hiểu câu chuyện ẩn sau đó là gì.
“Lạc Trần, rất vui vì con đã đến nhà chúng ta. Lâm Tự là một đứa trẻ rất mạnh mẽ, hy vọng con có thể thay chúng ta chăm sóc, để ý tới nó nhiều hơn, để nó có thể nhận ra rằng sống chậm cũng có thể hạnh phúc”. Nói xong, ông còn nhìn Lạc Trần chớp chớp mắt.
Lạc Trần cảm thấy người như Lâm Chí Đông rất dễ gây thiện cảm cho người đối diện, cô bất giác gật đầu, sau đó mới như bừng tỉnh nhận ra việc mình đang làm, vội nói: “Anh ấy không nói ra, cũng không chịu nghe người khác khuyên, con chưa chắc đã làm được gì đâu”.
“Không sao. Ở bên cạnh nó cũng đã là một sự an ủi rồi”.
Lạc Trần như hiểu như không gật đầu, cha của Lâm Tự dường như có rất nhiều điều còn cất giấu trong tim.
Một đêm như thế sẽ có rất nhiều trẻ con, đứa nào đứa nấy trang điểm ăn mặc lộng lẫy như hoàng tử, công chúa nhỏ. Trước khi hai vợ chồng Lạc Trần xuống nhà, Lạc Sa đã được đưa đi giới thiệu với mọi người rồi. Bọn trẻ con tỏ ra rất tò mò với Lăng Lạc Sa, nhanh chóng quên mất việc phải giữ dáng vẻ lịch lãm hay phong cách thục nữ gì đấy, lập tức tụ tập lại với nhau thành một nhóm.
Lạc Trần ngồi một bên quan sát cảnh đám trẻ con chạy nhảy đùa nghịch, cười nói tíu tít không ngớt. Khó khăn lắm cô mới tìm thấy Lạc Sa, sau đó kéo cậu ra một bên, dùng khăn ăn lau khô mồ hôi đang đầm đìa của cậu.
Lạc Sa nhìn thấy chị cũng rất vui mừng, nói: “Chị, hôm nay chị thật xinh đẹp”, nghĩ thế nào, lại nói: “Chị, chị lấy anh Lâm phải không? Vừa rồi em có nhìn thấy anh ấy, hình như hơi già”.
“Trẻ con đừng nói linh tinh. Buổi tối chị phải ở lại đây, em biết rồi chứ?”
“Biết ạ. Trong phòng có máy tính, chị không phải lo em ở một mình buồn đâu’.
Lạc Trần bất giác nhíu mày. Những tin tức nói về việc học sinh chìm đắm vào các trò chơi trực tuyến cô đã đọc không ít, vì thế trong vấn đề này Lạc Trần rất khắt khe với Lạc Sa. Cô hy vụng trước khi Lạc Sa có khả năng tự chủ sẽ không tiếp xúc nhiều với những thứ này. Có điều, gia đình họ Lâm vì muốn thể hiện lòng hoan nghênh cậu, đã chuẩn bị cho cậu tất cả những gì đang thịnh hành nhất trong giới trẻ. Xem ra, cô vẫn cần phải trao đổi với Từ Man Chi một lần nữa về vấn đề của Lạc Sa. Cho dù Lạc Sa không được bà nhận nuôi, nhưng có phải là Từ Man Chi cảm thấy bà mới thật sự là người chịu trách nhiệm về mọi thứ liên quan đến Lạc Sa, bao gồm cả cuộc sống, học hành, nên hoàn toàn xem nhẹ suy nghĩ của người làm chị như Lạc Trần không?
Mặc dù Lạc Sa ngoan ngoãn đứng im nhưng đầu lại không ngừng ngóng sang bên cạnh. Lạc Trần quay đầu sang nhìn, một đám trẻ con tầm tuổi Lạc Sa đã vây quanh cô từ lúc nào. Thấy Lạc Trần nhìn mình, bọn chúng mồm năm miệng mười nhao nhao tự giới thiệu. Có đứa thì gọi cô là cô dâu, đứa thì gọi cô là mợ nhỏ, còn có đứa gọi cô là chị, là dì, thật đúng là loạn không thể loạn hơn. Có một vài đứa bạo dạn còn bước đến gần sờ vào bộ đồ cưới cô đang mặc, tất cả đều cảm thấy cô dâu thật xinh đẹp.
Lạc Sa thấy các bạn ùn ùn kéo tới vây lấy Lạc Trần, liền tình nguyện đứng ra giải vây cho chị, lớn tiếng nói: “Cô dâu thì có gì mà xem, chỉ có bọn con gái mới thích thôi, chúng ta ra kia chơi đi”. Nghe cậu nói thế, đám con trai liền chạy theo cậu, đám con gái chạy đuổi theo đám con trai, cuối cùng Lạc Trần cũng được yên tĩnh một lát.
Lạc Trần nhìn đám người đang cười cười nói nói hết sức vui vẻ ở đằng xa kia, thầm nghĩ không biết bữa tiệc này đến lúc nào mới kết thúc, liệu mình rời khỏi đây có bị coi là bất lịch sự không nhỉ? Nghĩ thì nghĩ thế nhưng cô đã đứng dậy, đi về phía cầu thang.
Lạc Trần biết, phòng đọc sách của ông nội ở tầng hai, còn phòng trang điểm và phòng sinh hoạt chung mà cô đã từng vào đều ở tầng ba, chắc là phòng ngủ của ông nội cũng ở tầng hai, mình không nên mạo phạm đến nữa. Vì vậy, Lạc Trần đi thẳng lên tầng ba, muốn tìm căn phòng mà Từ Man Chi nói đã bố trí riêng cho cô và Lâm Tự hoặc tìm phòng Lạc Sa để nghỉ ngơi một chút.
Đối diện với cầu thang là một quầy bar nhỏ, dưới quầy rượu đặt một chiếc ghế sofa và một bàn trà hình bán nguyệt để mọi người có thể nghỉ ngơi, tự phục vụ. Bên trái bên phải bố trí tất cả là bốn phòng, Lạc Trần đi về hướng ngược lại với phòng sinh hoạt chung, cô hé một cánh cửa, bên trong chỉ có ánh đèn tường sáng trưng. Lạc Trần mỉm cười, đây chẳng phải là căn phòng theo kiểu thư viện đặc trưng của Lâm Tự sao? Cô đang định quay ra thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người.
“Anh, xem ra anh đối xử với chị dâu rất tốt đấy nhỉ”. Là Utah.
Lạc Trần không định nghe câu trả lời của Lâm Tự, cô cảm thấy nghe lén là rất bất lịch sự, định rời đi. Đúng lúc đó, giọng điệu đều đều vô cảm của Lâm Tự truyền tới, Lạc Trần đoán họ đang nói chuyện ở ngoài ban công.
“Gì mà tốt với không tốt, ai cũng có thứ mình muốn, nước sông không phạm nước giếng”.
Lạc Trần nhẹ nhàng lùi ra, khép cửa lại. Câu trả lời của Lâm Tự hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô.
Có kiểu người, dù người ra có moi tim ra dâng tặng thì anh ta cũng chẳng hề rung động. Lâm Tự chính là kiểu người như vậy, Lạc Trần cảm thấy bản thân mình cũng thế, bởi vậy, không gây ra phiền phức, đối với mình hay với người khác đều là việc tốt.
Quả nhiên, căn phòng bên cạnh chính là căn phòng mới được trang trí lại. Vừa nhìn đã nhận ra đây là phòng tân hôn, đồ dùng ở đây đều có màu đỏ sẫm viền vàng, tay nắm tủ quần áo kiểu bán nguyệt màu vàng, phía trên chạm khắc một đôi long phượng, bên trong có rất nhiều quần áo dành cho phụ nữ: áo ngủ, áo choàng tắm, áo mặc ở nhà, áo mặc khi tập thể thao, các loại áo vest, rồi đồ mặc đi chơi… cái gì cũng có. Lạc Trần nghĩ: Chuẩn bị nhiều thế này cứ như mình sẽ ở đây luôn vậy, có tiền cũng không cần thiết phải lãng phí thế chứ. Thực ra, những thứ này đều do Lâm Đoan Tử chuẩn bị, về cơ bản thì mỗi kiểu sẽ có hai bộ, một bộ để ở căn hộ của Lâm Tự, chủ yếu cũng là vì muốn thuận tiện cho Lạc Trần.
Lạc Trần cởi đồ ra treo lên, sau đó mặc áo choàng tắm vào, bắt đầu tẩy trang. Vì lần trước trang điểm thử, chuyên viên hóa trang đã dạy cô làm cách nào để tẩy trang, bảo vệ da, vì thế Lạc Trần làm rất dễ dàng. Cô liếc nhìn chiếc giường rộng lớn ở phía sau, thật quá hấp dẫn, mau tắm rửa rồi vào ngủ một giấc thôi.
Từ phòng tắm đi ra, Lạc Trần nhìn thấy Lâm Tự đứng ở giữa phòng, sắc mặt rất không tốt.
“Sao vậy?”
“Vẫn còn chưa tiễn khách mà em đã muốn ngủ rồi sao?”
“Có ai nói gì với em đâu?”, Lạc Trần lơ đễnh trả lời. Cô lau tóc, ngồi xuống trước bàn phần bôi kem dưỡng da. Dù sao, cô và những người đó cũng không quen biết nhau, chẳng có gì để nói cả. Giờ họ đang nói chuyện vui vẻ thế kia, vai của cô lại chỉ là nhân vật phụ, chẳng cần thiết phải tới đó để góp vui, có cô hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Cô đang rất mệt, hai ngày rồi có được nghỉ ngơi đầy đủ đâu.
Lâm Tự đương nhiên không tha cho cô, lớn tiếng nói: “Thay quần áo đi”.
Lạc Trần chỉ vào mình: “Giờ em thế này, trang điểm lại, làm tóc, thay đồ xong xuôi thì khách khứa cũng đã về hết từ lâu rồi”.
Lâm Tự trừng mắt nhìn cô hồi lâu, chẳng nói gì, quay người bỏ đi, nhưng không quên dập mạnh cửa.
Lạc Trần chọn bừa một chiếc áo ngủ, thay vào. Cô nhìn chiếc giường, bật người trên đó vài cái, sau đó cuộn mình vào chiếc chăn mềm mại, cứ thế này thật dễ chịu, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ. Lúc nửa mơ nửa tỉnh Lạc Trần mới dám thừa nhận, câu nói của Lâm Tự thật sự khiến cô tổn thương. Mặc dù không có được tình yêu đẹp như mong muốn, nhưng đến cơ hội để mơ mộng anh cũng không cho, anh thật quá tàn nhẫn.
Ngủ đến nửa đêm, Lạc Trần đột nhiên cảm thấy rất lạnh, lần sờ tìm chăn để rúc vào nhưng tìm mãi cũng không thấy. Cố gắng lắm mới mở được mắt, cô lập tức nhìn thấy Lâm Tự đang đứng bên giường, ôm cái chăn lớn đó trong tay nhìn cô chịu lạnh, không hề động đậy. Lạc Trần cũng chẳng muốn nói, cô lao về phía anh, định giằng lại cái chăn. Lâm Tự giơ tay lên cao, ném cái chăn xuống đất.
Lạc Trần tự nói với mình không cần so đo tính toán với kẻ nửa đêm tự dưng lại lên cơn điên kia. Cô tự mình xuống giường nhặt chăn lên.
Lâm Tự túm chặt lấy vai cô, ấn cô ngã xuống giường. Lạc Trần nghĩ: Anh cũng chỉ biết mỗi chiêu này, cư xử bạo lực với tôi. Nhưng cô biết cứng rắn đối đầu với anh cũng chẳng có ích gì, liền dứt khoát từ bỏ, tự ôm lấy người mình cho ấm nằm im giả chết, không thèm để ý tới Lâm Tự.
Lâm Tự cũng không nói gì, anh cảm thấy cô gái này thật quá vô tâm. Những người họ hàng nhà ở thành phố này tối nay khá muộn mới về, những người thân ở nơi khác thì đã được bố trí ở khu vực phòng dành cho khách đằng sau khu nhà chính, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội này tụ tập một chút. Mặc dù không cần hai người phải tự làm lấy tất cả mọi việc nhưng khách mời đều là họ hàng thân thích, hoàn toàn không thể cư xử đối phó như đối với bạn làm ăn mà phải tiếp đón chu đáo, chân thành. Lăng Lạc Trần rời phòng tiệc từ sớm thì đã đành, còn ngủ rất ngon nữa, hoàn toàn chẳng xem đây là đêm tân hôn, càng đừng nói đến thẹn thùng xấu hổ.
Lạc Trần cuộn tròn người lại, không phải chỉ vì cô không ra tiễn khách mà Lâm Tự định cho cô chết cóng đấy chứ, anh ấy đã đứng nhìn lâu lắm rồi. Thôi, tự thân vận động vậy, Lạc Trần dùng cánh tay mình ôm vòng lấy Lâm Tự, xích lại gần anh.
Vấn đề giữa hai người có gì mà không thể giải quyết được ở trên giường chứ? Lâm Tự lập tức vứt bỏ tâm trạng khó chịu trước đó, hoàn toàn tập trung vào việc vận động để thỏa mãn dục vọng của mình. Từ khi quyết định muốn Lăng Lạc Trần, anh đã không gần gũi bất kỳ người con gái nào nữa. Sự chủ động của Lạc Trần khiêu khích khả năng kiểm soát của anh. Anh thấp giọng kêu một tiếng rồi mãnh liệt hôn Lạc Trần.
“Quan hệ hòa hợp”, sau cơn cuồng nhiệt Lạc Trần mới như hồi tỉnh lại, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa thần kỳ của bốn chữ này. Cô nằm trên người Lâm Tự không muốn dậy, vận động kịch liệt vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của cô, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy thật tuyệt vời.
Lâm Tự đương nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc, anh đẩy Lạc Trần ra, đi vào nhà tắm.
Lạc Trần ôm lấy chăn, vùi mình vào đó định ngủ. Đúng lúc đó Lâm Tự đi ra, giật chăn rồi lại nói với cô: “Em đi tắm đi”.
“Mệt quá, em đã tắm trước đó rồi”.
“Sau đó cũng phải tắm. Còn nữa, sau này em nhớ phải dùng biện pháp tránh thai. Em cũng không muốn có con phải không?”
Lạc Trần gật đầu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, vội vàng đi tắm. Lạc Trần không có kinh nghiệm, anh đã dạy cô thì cô nghe theo cũng không có gì sai.
Khi cô đi ra thì Lâm Tự đã không còn ở trong phòng. Đây là nhà của anh, Lạc Trần chẳng việc gì phải lo lắng, nhanh chóng ngủ một giấc đã.
Lâm Tự quay về phòng đọc để ngủ. Không phải anh cố ý giữ khoảng cách với Lạc Trần nên mới bỏ mặc cô một mình trong đêm tân hôn, chỉ là anh đã quen sống một mình rồi, không muốn chia sẻ giường của mình với người khác trong lúc nghỉ ngơi. Trong căn phòng anh chuẩn bị cho Lạc Trần có một phòng đọc sách nhỏ để cô dùng vào việc học. Chỉ cần lúc anh muốn, có thể tìm thấy cô trong phòng riêng là được.
Ngày hôm sau, Lạc Trần bị Lâm Tự gọi dậy từ rất sớm, sau đó anh lái xe đưa cô về chung cư, chuyển đến nhà mới. Lạc Trần vốn muốn đợi Lạc Sa nhưng Từ Man Chi bảo cô, hôm nay bà còn muốn đưa Lạc Sa và mấy đứa trẻ nữa đi tham quan Bảo tàng Địa chất, xem hóa thạch, bảo cô và anh cứ đi trước, không cần phải lo lắng.
Lạc Trần tới thỉnh an ông nội, ông không nói gì chỉ gật đầu, sau đó nói với Lâm Tự vài câu liên quan tới công việc. Lạc Trần khong thấy cha Lâm Tự đâu, Từ Man Chi nói ông đã đi từ sáng sớm.
Cô quay về căn hộ, chuyển đồ từ tầng dưới lên, sắp xếp đâu ra đấy, lau dọn xong xuôi thì cũng rất muộn rồi.
Lạc Trần rất thích căn phòng mới của mình. Ngày trước, cô và Lạc Sa dùng chung phòng cũng không tiện lắm. Căn phòng hiện giờ có phòng vệ sinh bên trong, còn có không gian học tập riêng biệt, rất tiện dụng.
Tường được dán giấy màu be rất nhạt, đồ dùng là màu cà phê nhạt, Lạc Trần không biết những thứ này do ai chuẩn bị hay đã có sẵn từ trước, nhưng nhìn chiếc bàn học kia lại giống như được thiết kế riêng cho cô vậy, dù sao cũng rất hợp ý cô. Thậm chí cả chiếc rèm cửa sổ có in hình sa mạc cũng rất hợp ý cô.
Trên bàn để một cái máy tính xách tay. Lạc Trần đã từng nhìn thấy nó ở Trung tâm Thương mại, nhưng cô cảm thấy thứ này không liên quan nhiều đến việc học của mình, hơn nữa cô cũng chẳng hứng thú với việc lên mạng nên cũng không chú ý đến. Rất nhiều suy nghĩ của Lạc Trần đều khác xa với suy nghĩ của giới trẻ hiện đại.
Căn phòng bên cạnh là của Lâm Tự, sau khi đưa cô tới đây anh đã vào phòng mình, cũng chẳng thấy đi ra. Lạc Trần vào hai căn phòng đối diện xem qua một chút, một là phòng giải trí, phòng kia là phòng tập thể thao, chức năng của mấy cái máy trong đó cô còn phải học dần dần.
Phòng bếp được trang bị rất đầy đủ nhưng rõ ràng chưa từng đỏ lửa. Cũng đến giờ cơm rồi, Lạc Trần đi tới gõ cửa phòng Lâm Tự, bên trong không có tiếng trả lời. Lạc Trần nghĩ một lát, quyết định cầm theo điện thoại xuống căn hộ tầng dưới nấu cái gì đó để ăn. Một là không biết Lâm Tự có thích nấu cơm trong nhà hay không, hai là ở đây chẳng có nguyên liệu gì để nấu, không bột sao gột nên hồ mà.
Vừa xuống đến tầng dưới thì di động đổ chuông, cô bắt máy, giọng Lâm Tự vang lên, “Đi đâu rồi?”.
“Ở tầng dưới, em định nấu gì đó để ăn, anh có muốn ăn không?”
“Mỳ xào”. Nói xong anh liền cúp máy.
Lạc Trần ngớ người, hình như cô còn chưa hỏi anh muốn ăn gì. Cũng may ở đây nguyên liệu đầy đủ, làm món mỳ xào cũng không khó lắm. Nửa tiếng sau, Lạc Tần bưng đĩa mỳ xào lên tầng trên, đáng lẽ nên làm thêm một đĩa rau trộn nữa vì nếu chỉ ăn mỳ không sẽ rất ngấy. Nhưng với kiểu người như Lâm Tự, chăm sóc chu đáo quá anh ấy sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Khi cô mở cửa phòng, Lâm Tự vẫn ở trong trạng thái bận rộn quen thuộc, dường như không hề nhận ra cô vừa vào. “Trong tủ lạnh có hoa quả, làm một đĩa salad đi”, anh vẫn cúi đầu sai bảo cô.
Lạc Trần mang chiếc đĩa đặt ở phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Em không biết làm salad, anh tự làm đi”.
“Vậy thì cắt hoa quả trong tủ lạnh ra”. Dù sao thì anh cũng sẽ không làm.
Lạc Trần không trả lời. Cô nhìn đống hoa quả trong tủ lạnh, lấy chuối ra, bóc vỏ, cắt thành từng khúc, đặt lên đĩa.
“Xong, có thể ăn cơm rồi đấy”.
Lâm Tự bước ra, nhìn thấy đĩa chuối cũng không nói gì, tự mình lấy một chiếc đĩa, gắp một ít mỳ xào ăn, không động đến đĩa chuối. Chờ Lạc Trần thu dọn bát đĩa xong, anh nhìn cô nói: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện”.
“Vâng”. Lạc Trần lau tay, ngồi đối diện với anh.
“Chúng ta ở cùng nhau, muốn chung sống hòa bình thì có một vài việc phải nói rõ với nhau trước”.
Lạc Trần gật gật đầu, ý là cô đã hiểu.
“Em không được động vào đồ của anh; không được nấu ăn trong bếp, anh ghét mùi dầu mỡ; về việc nhà, mỗi người làm một tuần; những việc anh bảo em, nếu em làm được thì đồng ý, không làm được thì từ chối, đừng làm kiểu đối phó với anh”, Lâm Tự bóng gió.
Lạc Trần dường như không nhận ra ý của anh, nói: “Không động vào đồ của anh thì làm sao mà quét dọn? Quần áo của anh không cần phải giặt sao?”
“Quần áo của anh đều đưa đến một tiệm giặt là cố định. Quét dọn làm vệ sinh cũng không được tự ý làm loạn đồ đạc của anh lên. Phòng anh cũng không được tùy tiện vào. Không được nghe điện thoại của anh”. Giọng Lâm Tự rất kiên quyết.
“Vâng”.
“Anh sẽ bố trí lái xe đưa đón em. Lúc anh không tiện tới gặp em, anh sẽ dặn dò lái xe”.
“Được, còn nữa không?”
“Tạm thời chỉ có thế thôi”.
“Em có thể đưa ra vài yêu cầu không?”
“Nói đi”.
“Em có vài môn học vào buổi sáng, bài vở kỳ này cũng rất nhiều, hơn nữa ở trường em có phòng ký túc, vào kỳ thi cuối kỳ thỉnh thoảng em có thể ở lại trường không? Còn nữa, lúc bận học, em cần được nghỉ ngơi…” Lạc Trần dù sao vẫn còn nhỏ, có những việc cô không dám nói quá rõ ràng.
“Anh biết rồi. Chúng ta hẹn rõ thời gian thế này, thứ Tư và thứ Sáu anh sẽ tới phòng em, nếu anh đi công tác hoặc có chuyện đột xuất thì sẽ điều chỉnh sau”.
“Em không muốn chuyện của chúng ta bị người khác để ý, em và Lạc Sa vẫn mong được sống một cuộc sống bình thường”.
“Anh sẽ sắp xếp”. Lâm Tự gật đầu.
“Còn nữa, trước kia anh có nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, em hy vọng anh có thể làm được”.
“Anh cần biết em đi đâu, ở đâu, nhưng tại sao em lại làm thế hay làm thế nào thì anh sẽ không can thiệp. Còn chuyện này nữa, nếu anh ở nhà thì buổi tối em phải về nhà trước mười giờ. Đương nhiên, anh hy vọng là khi anh về đến nhà đã thấy em ở đó rồi, em nên cố gắng làm cho tốt”.
“Em không thể hứa là ngày nào cũng sẽ về nhà trước anh, em còn phải dạy Lạc Sa học”.
“Cũng không khó lắm đâu, sự bận rộn của anh, em chắc chắn không thể tưởng tượng được”. Lâm Tự bĩu môi, gần như đang nở một nụ cười, sau đó quay về phòng làm việc tiếp.
Lạc Trần bưng đĩa chuối không ai thèm để ý kia lên, tự mang về phòng mình ăn.
Buổi tối, cuối cùng thì Lạc Sa cũng về nhà. Vừa đến nơi, cậu liền gọi điện thoại cho Lạc Trần, kể cho cô nghe những gì cậu đã gặp trong ngày hôm nay, kể cả những chuyện về lịch sử hóa thạch. Sau đó, cậu thấy qua điện thoại thì không nói chi tiết được, liền bảo Lạc Trần xuống tầng dưới, nói là dì Từ và bác Vương đều ở đây. Lạc Trần nghĩ đi xuống một lát cũng được, có thể nói chuyện với Từ Man Chi.
Lạc Trần ra khỏi phòng, thấy Lâm Tự vẫn đang bận rộn làm việc.
“Em muốn xuống dưới một chút. Dì đã đưa Lạc Sa về rồi. Còn có cả bác Vương, hình như là người dì đưa đến để chăm sóc cho Lạc Sa”.
Lâm Tự hơi gật đầu xem như đồng ý.
Lạc Trần nhìn Lạc Sa, mới chỉ để nó tự do hai ngày đã thấy đen đi rõ rệt, khuôn mặt cháy nắng đỏ cả lên nhưng trên môi lại có nụ cười thỏa mãn. Cậu vừa nhìn thấy Lạc Trần liền chạy bổ tới, kéo tay cô nói: “Chị, chị xem ảnh em chụp đi. Có thể nhìn ra không, đây là cá, đây là gà, còn đây, theo suy đoán thì là cột sống của khủng long”. Cậu chỉ cho Lạc Trần hết cái này đến cái khác, trông rất phấn khởi.
“Lạc Sa, đừng vội, cứ để chị cháu từ từ xem. Đúng rồi, cháu còn chưa giới thiệu bác Vương mà”, Từ Man Chi nói với Lạc Sa.
“Chị, đây là bác Vương, bác ấy nấu ăn rất ngon”.
“Chào bác, cháu là Lăng Lạc Trần, là chị của Lạc Sa”. Cô nhìn sang Từ Man Chi, ý muốn hỏi bác Vương này có phải do bà tìm đến để lo việc cơm nước, chăm sóc cho Lạc Sa hay không?
Từ Man Chi đứng bên cạnh nói: “Ngày kia ta và cha của Lâm Tự sẽ quay về Mỹ. Bác Vương là người đã đi cùng ta từ nhà mẹ đẻ, theo ta nhiều năm rồi. Giờ ta sang Mỹ, bác muốn ở lại, vừa hay có thể chăm sóc cho Lạc Sa và hai con. Sau này, hai con có thể xuống đây ăn cơm”.
Lạc Trần nhìn bác Vương vẫn đứng cười tít cả mắt nhưng từ đầu đến cuối chưa nói một lời nào, thoạt nhìn đã thấy bà là người sạch sẽ gọn gàng, có đôi mắt rất hiền hậu.
“Bác Vương, sau này phải phiền bác rồi”.
Bác Vương vội vàng xua tay, cười nói: “Cô chủ, đừng khách sáo. Tôi nhất định sẽ tận tâm phục vụ các vị”. Lạc Trần đỏ mặt, để người có tuổi như thế phục vụ mình, làm sao có thể nhận được đây!
Sau này tiếp xúc nhiều với bác Vương, Lạc Trần mới biết, Từ Man Chi chịu để bác Vương ở lại chăm sóc cho cô và Lạc Sa là thể hiện sự quan tâm đến mức nào. Bác Vương làm việc nhà rất thành thạo, không chỉ nấu ăn tốt, làm việc nhà chu đáo, điều đáng quý là trình độ văn hóa của bà cũng rất cao, luôn chú ý tới vấn đề phối hợp dinh dưỡng, sắp xếp các bữa ăn một cách khoa học hợp lý. Ngoài ra bà còn có thể dạy học cho Lạc Sa, thậm chí đến cả những kiến thức về thời trang, mỹ phẩm đều có hiểu biết nhất định. Mặc dù bác Vương biết rất nhiều, nhưng nếu Lạc Trần không chủ động yêu cầu thì bà không bao giờ đưa ra ý kiến, không chỉ đạo hay ép buộc Lạc Trần, chỉ đứng ở vị trí người hỗ trợ, cung cấp cho Lạc Trần sự trợ giúp tốt nhất lại không khiến cô cảm thấy khó chịu.