"Ring...ring...".
Tiếng chuông điện thoại của Hàn Phong reo lên.
"Hàn Nhất? Anh ấy gọi để làm gì chứ?".
Hàn Phong nhấc máy: "Alo?".
"Anh thông báo cho chú một tin vui, ạnh vừa ký xong một hợp đồng rất thuận lợi.
Bây giờ anh trở thành cổ đông lớn nhất của I.N rồi, nắm giữ % cổ phiếu.
Chú thấy có phải anh trở thành người giàu có nhất thế giới này rồi không?".
"Ừ".
"Này, chú không chúc mừng anh một câu sao?".
Tiếng còi hú của cảnh sát đang dần lớn hơn.
Hàn Phong khẽ cau mày.
Cảnh sát mang trên mình mỗi người một cây súng bao quanh, một người lớn tiếng nói vào: "Chúng tôi đề nghị anh bước ra.
Đừng để chúng tôi xông vào làm bẩn thánh đường".
"Hàn Phong, anh hối hận vẫn còn kịp đấy.
Cảnh sát đã tới rồi, tôi xem anh thoát kiểu gì?".
Mộc Na cười khinh rồi quay lưng hét lớn: "Cứu tôi anh ta đang muốn hại tôi".
"Mộc Na, tại sao anh lại hại em chứ? Đừng nói bậy".
"Alo, chú xảy ra chuyện gì à?".
Đầu phía bên kia vẫn đang ồn.
Hàn Phong thả chiếc điện thoại ra, hắn nắm chặt lấy tay cô.
Khuôn mặt không còn chút cảm xúc: "Mộc Na, em hận anh như thế sao? Kể cả khi anh chết em đều không quan tâm?".
Chiếc điện thoại vẫn đang kết nối: "Alo, Hàn Phong xảy ra chuyện gì thế? Alo...".
Mộc Na cười khổ: "Ha, anh chẳng qua chỉ là một ác ma.
Hận anh? Tôi làm gì có thời gian, tôi chỉ muốn anh chết....NGAY BÂY GIỜ!".
"Em...".
"Nhắc lại lần nữa, anh không thoát được đâu.
Chúng tôi đề nghị anh giơ tay chịu trói, cùng hợp tác để xử lý vụ này".
"Sao thế? Sợ rồi, không dám ra sao? Dám giết người mà không dám nhận tội?".
"Hàn Phong này sẽ không trốn tránh bất kỳ chuyện gì.
Mộc Na, cho dù tôi chết tôi cũng phải khiến cho em mãi mãi thuộc về tôi.
Sẽ chẳng có bất kì người đàn ông nào yêu em hơn tôi đâu".
Hàn Phong thả tay Mộc Na ra rồi hiên ngang bước ra khỏi thánh đường.
"...".
Lặng thinh mặc cho cảnh sát đeo còng số tám vào tay.
Hắn được đưa lên xe rồi về đồn.
Mộc Na, ôm chặt lấy Kristi không ngừng tuân lệ: "Tỉnh lại đi, anh không thể bỏ mặc em.
Tại sao chứ? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?"
Đồn cảnh sát:
"Chúng tôi nhận đơn tố cáo rằng anh đã sát hại anh Kristi?".
"Phải, là tôi".
"Nhìn anh có vẻ như là người ngoại quốc nên không hiểu về luật pháp bên đây.
Đất nước Pháp chúng tôi như bao nước khác, giết người đền mạng.
Vậy nên chúng tôi sẽ gửi đơn lên tòa chờ ngày xét xử.
Mong anh hợp tác".
"...".
Hàn Phong được giải vào đại lao.
Bên phía Hàn Nhất, anh gọi về bên Hạ Dĩ và vài người mà anh cử theo dõi Hàn Phong.
Khi nhận được tin, Hàn Nhất nhanh chóng lên máy bay riêng bay sang Paris.
Ngày hôm sau, Mộc Na cùng gia đình Kristi mai táng anh ta.
Gia đình Kristi cho rằng cô là kẻ xui xẻo không tốt lành vì thế đã từ cô và đuổi đi.
Cũng chính hôm nay Hàn Phong được đưa lên tòa để quyết định.
"Hàn Phong, giết người đền mạng.
Vì vậy chúng tôi phán anh tử hình.
Anh còn lời gì để nói hay không?".
"Giết người đền mạng.
Tôi nhận.
Tôi chỉ muốn gặp cô dâu ngày hôm qua".
"Mau đi tìm cô ấy đi".
"Vâng".
Hàn Nhất cùng lúc đi đến: "Hàn Phong, xảy ra chuyện gì thế?".
"Này, ai cho phép anh tự ý vào đây?".
"Hàn Nhất? Sao anh lại ở đây?".
"Tôi là Hàn Nhất.
Không biết em trai tôi đã phạm tội gì mà lại phán tử hình?".
"Giết người!".
"Giết người? Hàn Phong, chú lại làm xằng làm bậy?".
"Không cần anh quản".
"...Tôi muốn bão lãnh cho nó.
Các người cần bao nhiêu?".
"Ở đây chúng tôi dùng pháp luật nói chuyện không dùng tiền".
"Hẳn là các người không biết tôi.
Đợi đi, một ngày thôi.
Giờ này ngày mai tôi sẽ cho các người câu trả lời".
"Chuyện này?".
"Tôi sẽ đích thân đi tìm tổng thống để nói về chuyện này".
"Anh dám? Tổng thống mà dễ dàng để một người tầm thường như anh nói muốn gặp là gặp được sao? Bao che cho tội phạm, bắt lại".
"Tôi lại muốn xem xem ai dám bắt tôi?".
"Hàn Nhất, mặc kệ em đi.
Làm được nhận được, em không muốn làm một con rùa rụt cổ".
"Nói hay lắm".
Mộc Na đi từ bên ngoài vào khẽ vỗ tay: "Hàn Nhất, chuyện này không hề liên quan tới tôi nhé.
Tôi đã buông rồi chỉ là anh ta vố chấp đòi đuổi cùng giết tận mà thôi".
"Cô...!Tôi nói rồi.
Một ngày thôi, giờ này ngay mai nếu tôi vẫn chưa cho mấy người câu trả lời thỏa đáng thì mấy người có thể làm gì cũng được".
"...".
Trầm ngâm bàn tán với nhau hồi lâu, chủ tòa bèn lên tiếng: "Được, chúng tôi cho anh một ngày"..