“Anh có thể không thích em, nhưng xin anh, đừng làm tổn thương con của em….” Là tiếng ai cầu xin, không ngừng vang lên ở bên tai tôi.
Tôi tỉnh dậy trong đầm đìa mồ hôi……Vì sao lại nằm mơ thấy giấc mơ này nữa rồi?
Hiện tại tôi cùng anh đã là hai người trên hai đường xích đạo, một kẻ ở hướng nam, một người ở hướng bắc.
Tôi ôm bụng dưới*, cứ mỗi lần tôi đến kì nguyệt sự, cơ thể lại bắt đầu đau đớn, từ đầu đến chân đều đau, toát cả mồ hôi lạnh. (*nguyên bản : hạ phúc)
Phía dưới hạ thân, một dòng chất lỏng nóng trào ra….. Một cảm giác đang lâm vào cái chết lại trở về…
Tôi tái nhợt, ngẩng đầu nhìn lịch, năm 2008!
Cuối cùng, tôi từ trong mộng tỉnh lại. Sau 28 ngày, chu kỳ kinh nguyệt của tôi đã tới.
“Anh có thể không thích em, nhưng xin anh, đừng làm tổn thương con của em…”
“Em xin anh, không ký, không ký….. Vật kỉ niệm… không cần….”
Tôi quên không tắt máy tính, trên đó còn vang tiếng của bộ phim thần tượng Đài Loan «Định mệnh anh yêu em» [Fated To Love You/ Trần Kiều Ân, Nguyễn Kinh Thiên] phát ra . Tôi dùng sức gõ trên đầu mình một cái, xem quá nhiều phim truyền hình tình cảm, xem đến rơi nước mắt, khi ngủ lại còn nằm mơ thấy nữa….
Tôi tắt máy tính đi, thay quần áo, pha một ấm trà nóng, ngồi trên sô pha ngẩn người….
Bụng của tôi luôn quặn đau, tôi không để ý tới, từ sau khi sảy thai, mỗi lần đến kì nguyệt sự, vẫn luôn khổ sở như vậy…
Ngồi trên sô pha, tôi thấy chức năng ghi âm lại cuộc gọi nhỡ của điện thoại nháy lên không ngừng….tôi không có hứng thú nhấn phím nghe lại các tin nhắn..
“Tiểu Đồng hả? Lại chạy đi đâu rồi? Lại đi xem mắt à?” Tiếng của Đại Đồng từ trong máy ghi âm truyền tới….
Tin mới, như thế nào lại nhạy bén như vậy!
“Đêm nay thế nào rồi?”
Khủng khiếp, trên bàn ăn một chút lễ nghi đều không có, hơn nữa còn cố ý động chân động tay, không hợp khẩu vị…
“Tiểu Đồng, mình sắp kết hôn!”
Đại Đồng đề cập đến suy nghĩ của mình, ảnh của bạn trai cũng không hé ra cho tôi xem một chút!
“Mình mặc kệ! Cậu phải về làm phù dâu cho mình nha!”
Có thể nào quà đến mà người không đến?
“Đừng nghĩ một món quà tùy tiện qua loa nha! Cậu không quay về, mình sẽ trở mặt đó!” Á, cô ấy là con giun trong bụng tôi sao?
Có luật đó nữa sao? Luật rẽ trái hay rẽ phải? Trong lòng tôi thầm cười trộm….
“Không cho cười trộm!” Tôi càng thêm hoài nghi! Đại Đồng đang theo dõi tôi…!
“Bọn mình đã bốn năm chưa gặp nhau rồi, mình kết hôn, cậu nhất định phải về!” Bốn năm không gặp? Tôi dường như cảm thấy mỗi ngày đều gặp qua cô ấy, tôi chỉ thay đổi kiểu tóc mới, cô ấy cũng biết, ý nghĩ bốn năm không gặp cũng thật hoàn hảo nha!
“Nếu cậu không quay về, mai mốt lấy chồng ở Hàn Quốc, đừng mơ tưởng mình bay qua đó!” Nghe đi, đây là giọng điệu uy hiếp của bạn bè đấy!
“Mình sẽ cân nhắc.” Biết rằng Đại Đồng không nghe được, nhưng tôi khẽ nhếch môi cười, nói cùng tôi ấy!
……
Nhấn nghe tin thứ hai….
“Lại chạy đi đâu?” Tiếng nói ngang ngược, có tính độc chiếm mạnh mẽ vang lên “Vì sao tắt máy di động? Không phải tôi đã nói em phải mở máy 24 giờ sao?”
Tôi trợn tròn hai mắt, nghe thôi mà đã rơi mất dục vọng rồi…..
“Đừng có nói với tôi là em lại chạy đi xem mắt nha! Lần này đại diện công ty nào thay em giới thiệu? Em không nói cho tôi biết cũng không sao, vì tự tôi sẽ điều tra ra!” Tiếng nói âm trầm cứng ngắc vang tiếp. “Đồng Tử Y, em nhất định là người phụ nữ của Y Đằng Diệu tôi! Em trốn cũng trốn không thoát tôi đâu!”
Chỉ cần gương mặt đẹp như thần tiên của anh ta nổi lên trong óc tôi thôi, tôi cũng đã rùng mình. Anh ta…..thật sự là một kẻ làm cho người ta chán ghét mà!
Đàn ông Nhật Bản thật độc tài, đàn ông Hàn Quốc thật hung hãn. Cho nên, tên con lai Nhật Hàn này quả thật ngang như cua!
Tôi trực tiếp nhấn lên nút chấm dứt các cuộc gọi nhỡ, không muốn nghe “bá vương long” nói thêm điều gì.
……
Ôm trong tay ấm trà, tôi đi về phía giường ngủ…
Ngày mai là ngày đầu tiên của kì nguyện sự, tôi chuẩn bị tiếp tục ngủ thêm, tắt điện thoại, cho dù buổi sáng ngày mai cửa phòng có bị cái tên “Bá vương long” đập phá, quyết cũng không mở cửa, làm như mình không ở nhà!
Nhìn ra cửa sổ, mưa phùn mông lung, trong lúc vô tình nhìn thấy dưới lầu cách đó không xa, có một chiếc xe màu đen xa lạ dừng ở đó….Chiếc xe này đã đi theo tôi mấy ngày qua..
Mặc kệ ! Núi này cao, có núi khác cao hơn… Nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, tiếp tục đi về phía giường, đi đến một nửa, tôi dừng bước lại…..
Tôi ở trong căn phòng cũ kiểu cổ xưa, mưa dầm quá lâu ngày làm toàn bộ căn phòng có mùi hôi khó chịu.
Tôi lại là một tôi gái lười biếng đạt tiêu chuẩn nha, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, tôi không thường quét dọn, ở một mình, lại càng không vì ai mà dọn dẹp nhà sạch sẽ, thoải mái. Cho nên, trong nhà một đám côn trùng có cánh lượn qua lư lại, nếu đây không phải là phòng ở, bất quá rất giống như thiên nhiên bên ngoài.
“Đồng Tử Y, tôi có thể dùng vàng xây nhà, có thể dùng kim cương rực rỡ trải quanh em, có thể dùng rượu ngon ngọc quý, gấm vóc tơ lụa nuôi dưỡng em.” ((*_*))
Nhưng Y Đằng Diệu chưa bao giờ hiểu được, điều tôi muốn chỉ là đôi bàn tay có thể cho tôi hạnh phúc….Cho nên, anh ta không phải khẩu vị của tôi.
Tôi ngồi xổm trên sàn nhà, trừng mắt nhìn những tấm mạng nhện giăng ngang dọc cuốn lấy con côn trùng, nó đau khổ giãy dụa, muốn bay lên mà vô lực
……
Bốn năm trước….
“Y Y, chúng ta đừng tranh chấp nữa….” Vẻ mặt của Bắc Bắc thật mệt mỏi, thật bất đắc dĩ…..
Cái nhà này, ngày này qua ngày khác tranh chấp, áp lực thật đáng sợ.
“Anh nghĩ em muốn cùng anh cãi nhau sao?!…Em muốn đứa con này, em muốn nó….” Khi đó tôi có bao nhiêu tình thương của người mẹ? Tôi muốn bảo vệ đứa con hay là muốn bảo vệ tình yêu của mình?
“Anh không cần đứa con này! Anh không muốn lặp lại những lời đó nữa!….”
Ngữ khí và thái độ của Bắc Bắc cố chấp, cường ngạnh đến không có một đường sống mà thương lượng. Mấy ngày này, cha mẹ anh lui tới, mẹ anh khóc lóc, cha anh khiển trách, tôi đau lòng….vẫn không làm anh mảy may dao động….
Anh hoàn toàn, kiên quyết không cần đứa con này. Bởi vì, đứa bé không phải làt tinh của tình yêu…
“Đi thôi, anh đã giúp em hẹn với bác sĩ gây tê và bác sĩ phụ khoa tốt rồi.” Bắc Bắc đưa tay về phía tôi…
Trước kia tôi từng thật vui sướng đưa tay mình về phía bàn tay đó, nhưng bây giờ nó không hề là hạnh phúc nữa…
“Tại sao em vĩnh viễn phải nghe anh? Tại sao anh muốn giết chết con của em?” Bị cự tuyệt tình thương mẫu tử, tôi rống giận hét to với anh .
“Y Y, đừng náo loạn.” Bắc Bắc đi đến gần tôi, giọng của anh bất đắc dĩ, tựa như tôi là một đứa bé chỉ vì không có kẹo ăn mà làm ồn ào.
Trái tim đã như tro tàn, ý cũng đã lạnh….
Tôi thừa lúc anh không đề ý, dùng sức đẩy ngã anh, nghiêng ngả chạy ra khỏi nhà…..
……
Bắc Bắc ở phía sau lo lắng đuổi theo, không ngừng quát to tên của tôi……
Khi chạy đến lầu ba, tôi bị vướng chân vào một thùng rác……Bụng nhói lên một cơn đau, dưới hạ thân trào ra một dòng dịch lỏng chảy trên đùi của tôi…Từng giọt, từng giọt máu nhỏ, xuống rơi trên mặt đất…..
Trước mắt của tôi một mảng máu đỏ….tôi chỉ nhớ chính mình đang cười, ngồi dưới đất cười to, cười đến khan cổ họng…cười đến đau cả ngực.
Sau đó, nhìn người đuổi theo tôi đã cứng lại như hóa thạch nói. “Trầm Dịch Bắc, chúc mừng anh….đã thỏa mãn mong muốn…”
……
Trên đường đi vào bệnh viện, tôi tự mình đi vào. Tôi chống đối người đàn ông kia quyết liệt…
Bắc Bắc lo lắng, bối rối…. tất cả rơi vào trong mắt tôi, nhưng tất cả đều là một bộ dạng đáng buồn cười…
Vì thế, tôi kiêu ngạo nhìn anh nói. “Trầm Dịch Bắc, xin anh biến mất trong mắt của tôi đi, thà tôi mất máu đến chết, cũng không nguyện ý thấy mặt anh!”
……
Chuyện sảy thai đã không thể tránh khỏi, còn lại chính là đem cái sinh mệnh chưa kịp thành hình là phôi thai lấy ra….Dưới tác dụng của thuốc gây tê, thủ thuật tuyệt đối không đau, ngay cả trái tim tôi, cũng đã không còn đau đớn nữa….
Bắc Bắc vẫn đứng canh ngoài cửa….
Cửa phòng thủ thuật mở ra……
Rất kỳ quái, hẳn phải là đau xót muốn chết, nhưng tôi một giọt nước mắt đều không rơi ra được..Thật sự bắt đầu miễn dịch đối với đau lòng ư? Tôi nghĩ, là thất vọng đã chạy đến điểm cuối cùng rồi….
Ngày thứ ba, tôi nói với nữ y tá, để cho Bắc Bắc còn đứng giữ ở ngoài cửa đi vào…
Bắc Bắc thật tiều tụy, cũng cực kỳ im lặng…
“Anh đến xem tôi sao?” Tôi mở to hai mắt, trống rỗng hỏi…
“Cái gì?” Tiếng của Bắc Bắc khàn khàn như tiếng xé của mảnh vải..
“Trái tim tôi chảy máu đầm đìa.”
Bắc Bắc cúi đầu….
“Anh nhất định là không nghĩ tới, cho nên anh mới không biết mình có bao nhiêu tàn nhẫn…” Tiếng nói của tôi nghe thật bình tĩnh.
Mắt Bắc Bắc có nước, anh cầm lấy tay tôi, lại bị tôi bình tĩnh rời ra……
“Năm 18 tuổi, khi mình kết hôn, trong khoảnh khắc ấy, tôi đã cảm tạ ông trời rất nhiều vì đã thành toàn cho tình yêu của tôi, thành toàn cho giấc mơ của tôi. Khi hiểu rõ, vì sao anh không thể yêu tôi, tôi cảm thấy như ông trời hung hăng tặng cho tôi mấy cái tát. Nếu yêu như vậy là mãnh liệt, nếu anh là đúng người tôi chờ mong, vì sao chỉ có lòng của tôi đang đau khổ thiêu đốt, một mình quyến luyến? Vì vậy, nhất định tất cả đều là sai lầm….Tôi lầm rồi, tôi yêu sai người, anh không phải là hạnh phúc của tôi….”
Nước mắt anh rơi trên mu bàn tay tôi, rơi vào tấm drap giường màu trắng lạnh lẽo, anh cố ý muốn nắm lấy tay tôi…hướng cái gì đó vào ngón tay giữa…
Đó là một chiếc nhẫn…
Tôi nhìn thật lâu vào chiếc nhẫn hứa hẹn….Tôi đem ngón tay đeo nhẫn rút ra, cự tuyệt nó bước vào cuộc đời mình. Chiếc nhẫn rớt xuống, cô đơn rơi trên sàn nhà lạnh lẽo…phát ra tiếng rên rĩ cô độc…
“Đã quá muộn rồi, Bắc Bắc…..Tôi từng không ngăn được bản thân mình yêu anh, hiện tại cũng không cách nào ngăn bản thân mình đừng h
Bắc Bắc chấn động, trong mắt tràn ngập nổi thống khổ…
“Y Y, không muộn…. chúng ta có thể làm một cặp vợ chồng chân chính! Sau này, tất cả anh đều nghe theo em, em muốn bất cứ cái gì, anh đều có thể cho….”
Tôi ngắt lời anh, nói. “Hiện tại, điều tôi muốn duy nhất chính là… xin anh rời khỏi cuộc đời tôi đi.” Tôi nhắm mắt lại, nói ra câu trả lời của mình.
Con côn trùng nhỏ lập tức mở cánh, lượn một vòng tròn hoàn mỹ, tung cánh bay ra ngoài cửa sổ…
Tôi cầm ấm trà, vừa uống vừa híp mắt cười ngọt ngào….Mày tự do rồi, cố gắng đi tìm hạnh phúc của mình đi….
Cô gái tên là Thôi Nhược Hàm kia, giống như một viên trân châu sáng ngời ngoài biển lớn.
Lúc không có tiết học, tôi vụng trộm chạy lại trường học của anh. Mỗi một lần nghe được tin tức, tâm tình càng thêm nặng nề.
“Nhược Hàm, khoa Nhi à? Nhà cô ấy có một công ty mậu dịch lớn, nghe nói cô ấy là con gái một trong nhà.”
Hoàn toàn môn đăng hộ đối với Bắc Bắc.
“Nữ sinh Hàm à, tính cách rất dịu dàng, không có một chút tính tình của thiên kim tiểu thư quen được nuông chiều. Chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng với ai.”
Điều đó tôi đã sớm đã nhìn ra…..
“Ồ, Thôi Nhược Hàm á, cô ấy vừa vào học đã được chúng tôi phong làm công chúa trong trường, thật sự chưa thấy có cô gái nào hấp dẫn như cô ấy.”
“Cô ấy vừa đến, đã làm cho trong mắt học trưởng trong nhóm chúng tôi không dung nổi mấy cô gái trẻ, bọn họ cũng đã nói chuyện với nhau vài lần.”
…………..
“Này, các cậu có nghe tin tức mới này chưa? Nghe nói năm thứ nhất Khoa Ngoại Trầm Dịch Bắc đang kết bạn cùng cô ấy đấy!”
Bắc Bắc thật sự có bạn gái rồi sao?
“Wow, Trầm Dịch Bắc đó tướng mạo vô cùng tốt, thật nhã nhặn, thành tích học tập lại vượt trội, làm sao có thể chứ?”
“Tại sao lại không thể chứ? Mọi người đã vài lần nhìn thấy họ nắm tay nhau đó thôi.”
“Trời à, trách không được nhiều người như vậy tìm Trầm Dịch Bắc, anh ta cũng không có phản ứng, thì ra yêu đương với bạn học Nhược Hàm à.”
“Tin tức các cậu lạc hậu quá, tớ còn nghe nói Trầm Dịch Bắc cùng Thôi Nhược Hàm trước kia học cùng lớp, vì cô ấy nên cậu ta đã không thi vào Học Viện Kinh Tế mà thi vào Học Viện Y đó.”
Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!
Anh không phải là người nông cạn, không có khả năng vì một cô gái mà lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn. Nhưng trước giờ anh có nói với tôi, anh phải là bác sĩ sao? Không có, chưa từng có……
Không! Tất cả đều bịa đặt, nơi nào có con gái đều là bịa đặt!..
Tôi không tin! Tôi không tin!!..
Bắc Bắc sẽ không có bạn gái…Anh còn chờ Y Y lớn lên mà!
Đầu tựa như có trăm ngàn quả bom oanh tạc, tôi ngơ ngác ngồi trên khán đài sân thể dục của trường anh.
Nếu về đến nhà, tôi không nhớ mình phải cười vì chuyện gì. Anh không thích con gái cố tình gây sự, không thích người khác nhìn trộm bí mật của mình, cho nên tôi muốn cười phải cười thật tự nhiên. Nhưng mà, ngơ ngác, nhếch môi lên cười… động tác dễ như vậy nhưng làm lại thực khó…
Vì thế, tôi chỉ có thể tiếp tục ngồi chỗ này ngẩn người. Trời bắt đầu gầm gừ, mưa phùn bắt đầu từng giọt rơi xuống! Trên lông mi của tôi, những bọt nước kết lại. Cả thế giới, dường như cũng bắt đầu kết sương mù.
Trên sân thể dục, một đôi nam nữ đột nhiên chạy chậm lại.
Chàng thanh niên có đôi chân rất dài, còn cô gái có một đôi mắt đẹp mê người.
Chân cô gái thực dài, không giống như tôi, tuy rằng cặp đùi vô cùng xinh đẹp, nhưng vóc dáng lại quá mức nhỏ nhắn, giống như sinh ra đã kém cỏi.
Vóc dáng cô gái kia chim sa cá lặn, không giống tôi, chẳng qua chỉ dựa vào trời sinh da thịt mịn màng hồng hào như đóa hoa nên cũng chỉ chiếm được hai chữ “thanh tú” mà thôi…..
Cô gái kia ngay cả chạy chậm cũng tao nhã như vậy, không giống một chú chim suốt ngày ríu ra ríu rít sôi nổi như tôi.
Chàng thanh niên dùng chính áo khoác của mình che trên đỉnh đầu cô gái, vì cô ấy che mưa chắn gió.
Tôi đứng lên, yên lặng đem thân mình lùi vào một góc tối của khán đài…(&_&)
Chiếc áo khoác kia, tôi nhận ra được, tôi từng cố ý đem nước trà đổ lên trên áo….Vô cùng hùng hồn nói với Bắc Bắc. “Y Y sẽ đem áo đi giặt, sẽ tẩy thật sạch sẽ.”
Đột nhiên, đôi nam nữ không chạy nữa….mà dừng lại.
Mưa phùn mênh mông quay chung quanh họ. Trên sân thể dục vừa mới bật đèn, bị một đám sương mù bao quanh, tỏa rang cảnh thật lãng mạn.
Chàng thanh niên cuối đầu xuống, không biết nhẹ nhàng nói bên tai cô gái những câu gì, chỉ thấy đầu cô gái cuối càng thấp, rõ ràng đang thẹn thùng, nhưng vẫn tao nhã mê người.
Bàn tay chàng thanh niên khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp của cô gái, hơi thở từ từ phủ đến …..
Nước mắt của tôi, lặng lẽ rơi xuống..!!.
Bắc Bắc của tôi, thật sự có bạn gái!! (&_&)
Hai người ôm nhau, hôn nhau trong sân thể dục yên tĩnh, hình ảnh như vậy thật đẹp, giống như trong vở kịch tinh xảo.
Buồn cười là khi nhìn thấy một màn trước mặt, nước mắt của tôi lại chảy ra.
……………..
Không nhớ rõ bản thân mình đã làm cách nào để rời khỏi nơi đó, chỉ cảm thấy toàn thân trống rỗng.
Tôi không có nói cho Bắc Bắc biết, năm mười ba tuổi, tôi vô tình nghe lén được, thì ra, tôi là vợ tương lai của anh!!! (@[email protected])
Có một đại sư coi tử vi rất nổi tiếng, từng nói cho cha mẹ anh rằng: “Cuộc đời Dịch Bắc tình duyên bấp bênh, nếu không có người con gái sinh “Tứ Hợi” từ nhỏ nuôi ở bên mình, như vậy Trầm gia năm đời đơn truyền, chắc chắn tuyệt hậu”….
Cả nước mấy chục vạn cô nhi, chỉ có mười chín người được sinh ra từ mệnh “Tứ Hợi”. Tám người tuổi không phù hợp, sáu người có tật, ba người rất xấu x trước một vài ngày đã có người nhận nuôi. Duy nhất chỉ còn lại mình tôi (&_&)
Cho nên, tôi không phải là em gái của Dịch Bắc, tôi là cô dâu nuôi từ bé của anh!!
……………….
Đờ đẫn bước ra trạm xe để về lại trường học, túi sách của tôi vẫn còn ở đó.
Mưa càng ngày càng lớn, nước mưa hòa chung với nước mắt rơi xuống cằm.
Trong túi sách của tôi còn có nhiều chocolate của Bắc Bắc, tôi phải nhanh nhanh tìm túi sách, đem chocolate bên trong ăn hết toàn bộ, như vậy sẽ không có cô gái nào có thể cướp anh đi………!!!!!
Thế nhưng……Tại sao, trong số nhiều chocolate ngon sản xuất ở nước ngoài, không có một cái nào tên gọi Thôi Nhược Hàm……
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Anh có thể không thích em, nhưng xin anh, đừng làm tổn thương con của em….” Là tiếng ai cầu xin, không ngừng vang lên ở bên tai tôi.
Tôi tỉnh dậy trong đầm đìa mồ hôi……Vì sao lại nằm mơ thấy giấc mơ này nữa rồi?
Hiện tại tôi cùng anh đã là hai người trên hai đường xích đạo, một kẻ ở hướng nam, một người ở hướng bắc.
Tôi ôm bụng dưới*, cứ mỗi lần tôi đến kì nguyệt sự, cơ thể lại bắt đầu đau đớn, từ đầu đến chân đều đau, toát cả mồ hôi lạnh. (*nguyên bản : hạ phúc)
Phía dưới hạ thân, một dòng chất lỏng nóng trào ra….. Một cảm giác đang lâm vào cái chết lại trở về…
Tôi tái nhợt, ngẩng đầu nhìn lịch, năm 2008!
Cuối cùng, tôi từ trong mộng tỉnh lại. Sau 28 ngày, chu kỳ kinh nguyệt của tôi đã tới.
“Anh có thể không thích em, nhưng xin anh, đừng làm tổn thương con của em…”
“Em xin anh, không ký, không ký….. Vật kỉ niệm… không cần….”
Tôi quên không tắt máy tính, trên đó còn vang tiếng của bộ phim thần tượng Đài Loan «Định mệnh anh yêu em» [Fated To Love You/ Trần Kiều Ân, Nguyễn Kinh Thiên] phát ra . Tôi dùng sức gõ trên đầu mình một cái, xem quá nhiều phim truyền hình tình cảm, xem đến rơi nước mắt, khi ngủ lại còn nằm mơ thấy nữa….
Tôi tắt máy tính đi, thay quần áo, pha một ấm trà nóng, ngồi trên sô pha ngẩn người….
Bụng của tôi luôn quặn đau, tôi không để ý tới, từ sau khi sảy thai, mỗi lần đến kì nguyệt sự, vẫn luôn khổ sở như vậy…
Ngồi trên sô pha, tôi thấy chức năng ghi âm lại cuộc gọi nhỡ của điện thoại nháy lên không ngừng….tôi không có hứng thú nhấn phím nghe lại các tin nhắn..
“Tiểu Đồng hả? Lại chạy đi đâu rồi? Lại đi xem mắt à?” Tiếng của Đại Đồng từ trong máy ghi âm truyền tới….
Tin mới, như thế nào lại nhạy bén như vậy!
“Đêm nay thế nào rồi?”
Khủng khiếp, trên bàn ăn một chút lễ nghi đều không có, hơn nữa còn cố ý động chân động tay, không hợp khẩu vị…
“Tiểu Đồng, mình sắp kết hôn!”
Đại Đồng đề cập đến suy nghĩ của mình, ảnh của bạn trai cũng không hé ra cho tôi xem một chút!
“Mình mặc kệ! Cậu phải về làm phù dâu cho mình nha!”
Có thể nào quà đến mà người không đến?
“Đừng nghĩ một món quà tùy tiện qua loa nha! Cậu không quay về, mình sẽ trở mặt đó!” Á, cô ấy là con giun trong bụng tôi sao?
Có luật đó nữa sao? Luật rẽ trái hay rẽ phải? Trong lòng tôi thầm cười trộm….
“Không cho cười trộm!” Tôi càng thêm hoài nghi! Đại Đồng đang theo dõi tôi…!
“Bọn mình đã bốn năm chưa gặp nhau rồi, mình kết hôn, cậu nhất định phải về!” Bốn năm không gặp? Tôi dường như cảm thấy mỗi ngày đều gặp qua cô ấy, tôi chỉ thay đổi kiểu tóc mới, cô ấy cũng biết, ý nghĩ bốn năm không gặp cũng thật hoàn hảo nha!
“Nếu cậu không quay về, mai mốt lấy chồng ở Hàn Quốc, đừng mơ tưởng mình bay qua đó!” Nghe đi, đây là giọng điệu uy hiếp của bạn bè đấy!
“Mình sẽ cân nhắc.” Biết rằng Đại Đồng không nghe được, nhưng tôi khẽ nhếch môi cười, nói cùng tôi ấy!
……
Nhấn nghe tin thứ hai….
“Lại chạy đi đâu?” Tiếng nói ngang ngược, có tính độc chiếm mạnh mẽ vang lên “Vì sao tắt máy di động? Không phải tôi đã nói em phải mở máy 24 giờ sao?”
Tôi trợn tròn hai mắt, nghe thôi mà đã rơi mất dục vọng rồi…..
“Đừng có nói với tôi là em lại chạy đi xem mắt nha! Lần này đại diện công ty nào thay em giới thiệu? Em không nói cho tôi biết cũng không sao, vì tự tôi sẽ điều tra ra!” Tiếng nói âm trầm cứng ngắc vang tiếp. “Đồng Tử Y, em nhất định là người phụ nữ của Y Đằng Diệu tôi! Em trốn cũng trốn không thoát tôi đâu!”
Chỉ cần gương mặt đẹp như thần tiên của anh ta nổi lên trong óc tôi thôi, tôi cũng đã rùng mình. Anh ta…..thật sự là một kẻ làm cho người ta chán ghét mà!
Đàn ông Nhật Bản thật độc tài, đàn ông Hàn Quốc thật hung hãn. Cho nên, tên con lai Nhật Hàn này quả thật ngang như cua!
Tôi trực tiếp nhấn lên nút chấm dứt các cuộc gọi nhỡ, không muốn nghe “bá vương long” nói thêm điều gì.
……
Ôm trong tay ấm trà, tôi đi về phía giường ngủ…
Ngày mai là ngày đầu tiên của kì nguyện sự, tôi chuẩn bị tiếp tục ngủ thêm, tắt điện thoại, cho dù buổi sáng ngày mai cửa phòng có bị cái tên “Bá vương long” đập phá, quyết cũng không mở cửa, làm như mình không ở nhà!
Nhìn ra cửa sổ, mưa phùn mông lung, trong lúc vô tình nhìn thấy dưới lầu cách đó không xa, có một chiếc xe màu đen xa lạ dừng ở đó….Chiếc xe này đã đi theo tôi mấy ngày qua..
Mặc kệ ! Núi này cao, có núi khác cao hơn… Nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, tiếp tục đi về phía giường, đi đến một nửa, tôi dừng bước lại…..
Tôi ở trong căn phòng cũ kiểu cổ xưa, mưa dầm quá lâu ngày làm toàn bộ căn phòng có mùi hôi khó chịu.
Tôi lại là một tôi gái lười biếng đạt tiêu chuẩn nha, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, tôi không thường quét dọn, ở một mình, lại càng không vì ai mà dọn dẹp nhà sạch sẽ, thoải mái. Cho nên, trong nhà một đám côn trùng có cánh lượn qua lư lại, nếu đây không phải là phòng ở, bất quá rất giống như thiên nhiên bên ngoài.
“Đồng Tử Y, tôi có thể dùng vàng xây nhà, có thể dùng kim cương rực rỡ trải quanh em, có thể dùng rượu ngon ngọc quý, gấm vóc tơ lụa nuôi dưỡng em.” ((*_*))
Nhưng Y Đằng Diệu chưa bao giờ hiểu được, điều tôi muốn chỉ là đôi bàn tay có thể cho tôi hạnh phúc….Cho nên, anh ta không phải khẩu vị của tôi.
Tôi ngồi xổm trên sàn nhà, trừng mắt nhìn những tấm mạng nhện giăng ngang dọc cuốn lấy con côn trùng, nó đau khổ giãy dụa, muốn bay lên mà vô lực
……
Bốn năm trước….
“Y Y, chúng ta đừng tranh chấp nữa….” Vẻ mặt của Bắc Bắc thật mệt mỏi, thật bất đắc dĩ…..
Cái nhà này, ngày này qua ngày khác tranh chấp, áp lực thật đáng sợ.
“Anh nghĩ em muốn cùng anh cãi nhau sao?!…Em muốn đứa con này, em muốn nó….” Khi đó tôi có bao nhiêu tình thương của người mẹ? Tôi muốn bảo vệ đứa con hay là muốn bảo vệ tình yêu của mình?
“Anh không cần đứa con này! Anh không muốn lặp lại những lời đó nữa!….”
Ngữ khí và thái độ của Bắc Bắc cố chấp, cường ngạnh đến không có một đường sống mà thương lượng. Mấy ngày này, cha mẹ anh lui tới, mẹ anh khóc lóc, cha anh khiển trách, tôi đau lòng….vẫn không làm anh mảy may dao động….
Anh hoàn toàn, kiên quyết không cần đứa con này. Bởi vì, đứa bé không phải làt tinh của tình yêu…
“Đi thôi, anh đã giúp em hẹn với bác sĩ gây tê và bác sĩ phụ khoa tốt rồi.” Bắc Bắc đưa tay về phía tôi…
Trước kia tôi từng thật vui sướng đưa tay mình về phía bàn tay đó, nhưng bây giờ nó không hề là hạnh phúc nữa…
“Tại sao em vĩnh viễn phải nghe anh? Tại sao anh muốn giết chết con của em?” Bị cự tuyệt tình thương mẫu tử, tôi rống giận hét to với anh .
“Y Y, đừng náo loạn.” Bắc Bắc đi đến gần tôi, giọng của anh bất đắc dĩ, tựa như tôi là một đứa bé chỉ vì không có kẹo ăn mà làm ồn ào.
Trái tim đã như tro tàn, ý cũng đã lạnh….
Tôi thừa lúc anh không đề ý, dùng sức đẩy ngã anh, nghiêng ngả chạy ra khỏi nhà…..
……
Bắc Bắc ở phía sau lo lắng đuổi theo, không ngừng quát to tên của tôi……
Khi chạy đến lầu ba, tôi bị vướng chân vào một thùng rác……Bụng nhói lên một cơn đau, dưới hạ thân trào ra một dòng dịch lỏng chảy trên đùi của tôi…Từng giọt, từng giọt máu nhỏ, xuống rơi trên mặt đất…..
Trước mắt của tôi một mảng máu đỏ….tôi chỉ nhớ chính mình đang cười, ngồi dưới đất cười to, cười đến khan cổ họng…cười đến đau cả ngực.
Sau đó, nhìn người đuổi theo tôi đã cứng lại như hóa thạch nói. “Trầm Dịch Bắc, chúc mừng anh….đã thỏa mãn mong muốn…”
……
Trên đường đi vào bệnh viện, tôi tự mình đi vào. Tôi chống đối người đàn ông kia quyết liệt…
Bắc Bắc lo lắng, bối rối…. tất cả rơi vào trong mắt tôi, nhưng tất cả đều là một bộ dạng đáng buồn cười…
Vì thế, tôi kiêu ngạo nhìn anh nói. “Trầm Dịch Bắc, xin anh biến mất trong mắt của tôi đi, thà tôi mất máu đến chết, cũng không nguyện ý thấy mặt anh!”
……
Chuyện sảy thai đã không thể tránh khỏi, còn lại chính là đem cái sinh mệnh chưa kịp thành hình là phôi thai lấy ra….Dưới tác dụng của thuốc gây tê, thủ thuật tuyệt đối không đau, ngay cả trái tim tôi, cũng đã không còn đau đớn nữa….
Bắc Bắc vẫn đứng canh ngoài cửa….
Cửa phòng thủ thuật mở ra……
Rất kỳ quái, hẳn phải là đau xót muốn chết, nhưng tôi một giọt nước mắt đều không rơi ra được..Thật sự bắt đầu miễn dịch đối với đau lòng ư? Tôi nghĩ, là thất vọng đã chạy đến điểm cuối cùng rồi….
Ngày thứ ba, tôi nói với nữ y tá, để cho Bắc Bắc còn đứng giữ ở ngoài cửa đi vào…
Bắc Bắc thật tiều tụy, cũng cực kỳ im lặng…
“Anh đến xem tôi sao?” Tôi mở to hai mắt, trống rỗng hỏi…
“Cái gì?” Tiếng của Bắc Bắc khàn khàn như tiếng xé của mảnh vải..
“Trái tim tôi chảy máu đầm đìa.”
Bắc Bắc cúi đầu….
“Anh nhất định là không nghĩ tới, cho nên anh mới không biết mình có bao nhiêu tàn nhẫn…” Tiếng nói của tôi nghe thật bình tĩnh.
Mắt Bắc Bắc có nước, anh cầm lấy tay tôi, lại bị tôi bình tĩnh rời ra……
“Năm 18 tuổi, khi mình kết hôn, trong khoảnh khắc ấy, tôi đã cảm tạ ông trời rất nhiều vì đã thành toàn cho tình yêu của tôi, thành toàn cho giấc mơ của tôi. Khi hiểu rõ, vì sao anh không thể yêu tôi, tôi cảm thấy như ông trời hung hăng tặng cho tôi mấy cái tát. Nếu yêu như vậy là mãnh liệt, nếu anh là đúng người tôi chờ mong, vì sao chỉ có lòng của tôi đang đau khổ thiêu đốt, một mình quyến luyến? Vì vậy, nhất định tất cả đều là sai lầm….Tôi lầm rồi, tôi yêu sai người, anh không phải là hạnh phúc của tôi….”
Nước mắt anh rơi trên mu bàn tay tôi, rơi vào tấm drap giường màu trắng lạnh lẽo, anh cố ý muốn nắm lấy tay tôi…hướng cái gì đó vào ngón tay giữa…
Đó là một chiếc nhẫn…
Tôi nhìn thật lâu vào chiếc nhẫn hứa hẹn….Tôi đem ngón tay đeo nhẫn rút ra, cự tuyệt nó bước vào cuộc đời mình. Chiếc nhẫn rớt xuống, cô đơn rơi trên sàn nhà lạnh lẽo…phát ra tiếng rên rĩ cô độc…
“Đã quá muộn rồi, Bắc Bắc…..Tôi từng không ngăn được bản thân mình yêu anh, hiện tại cũng không cách nào ngăn bản thân mình đừng h
Bắc Bắc chấn động, trong mắt tràn ngập nổi thống khổ…
“Y Y, không muộn…. chúng ta có thể làm một cặp vợ chồng chân chính! Sau này, tất cả anh đều nghe theo em, em muốn bất cứ cái gì, anh đều có thể cho….”
Tôi ngắt lời anh, nói. “Hiện tại, điều tôi muốn duy nhất chính là… xin anh rời khỏi cuộc đời tôi đi.” Tôi nhắm mắt lại, nói ra câu trả lời của mình.