Chủ đề nói chuyện trong nhóm 【Bốn người một mèo】, sau câu chất vất “Có được hay không” của Hạ Doanh, hoàn toàn trượt khỏi đường ray, trở về không nổi.
Mấy người liền bắt đầu hồi tưởng mấy chuyện ngốc nghếch của Kỷ Minh Nguyệt khi yêu thầm Tạ Vân Trì thời cao trung.
Thư Diệu trở thành người bị hại có tiếng nói nhất, ngữ khí tang thương.
Thư Diệu:【Các cậu không biết đâu, ngày đó đột nhiên cậu ấy nói với mình, nói mình cùng cậu ấy đi trộm ảnh chụp trên bảng vàng danh dự?】
Thư Diệu:【Mấy cậu có hiểu nổi tâm tình của mình lúc đó không?】
Thư Diệu:【Chuyện này còn chưa nói, đặc biệt kỳ cục chính là, lần đó cậu ấy thấy Tạ Vân Trì bị cảm, nhất quyết kéo mình trèo tường đi mua thuốc cảm, kết quả! Mua xong không dám đưa!】
Thư Diệu:【Mẹ nó!】
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Cô tắt điện thoại.
Ôi, thế giới không có Thư Diệu ồn ào thật tốt đẹp biết bao.
Kỷ Minh Nguyệt vốn tưởng rằng vì là ngày đầu tiên ở đây nên sẽ không quen giường mà mất ngủ, ngoài dự đoán, cô vừa đặt đầu lên gối đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là giờ sáng hôm sau, dưới tầng sớm đã không có tiếng động.
Dựa theo thuộc tính của Tạ Vân Trì, lúc này hẳn là đã tới công ty rồi?
Vừa mở khóa điện thoại, thông báo tin nhắn Wechat liên tục nhảy ra.
Kỷ Minh Nguyệt tùy ý mở ra xem.
?
Bốn người bọn họ bàn chuyện thời cao trung của cô, trực tiếp nói đến giờ sáng?
Một chút cũng không bận tâm đến sự tồn tại của bổn mèo?
Hơn nữa mấu chốt là…
Đám người này, trí nhớ cũng quá tốt đi.
Sự tình mười năm trước, bọn họ lại nhớ rõ như vậy?
Chủ lực khiếu nại là Thư Diệu, phó chủ lực là Hạ Doanh, Thiệu Trạch Vũ là một vai phụ chuyên nghiệp, Bùi Hiến vẫn không nói quá nhiều như cũ, bất quá thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện để chứng minh sự tồn tại, chứ không hề vứt bỏ bạn bè mà hưởng thụ cuộc sống ban đêm.
Nhưng tuy Bùi Hiển nói không nhiều, đến khi bắt đầu nói thì cảm giác tồn tại lại cực kỳ lớn.
Bùi Hiến:【Mấy cậu còn chưa là gì đâu, mình cùng Miêu Miêu từ khi ở trong bụng mẹ đã biết nhau. Khi lên cao trung thì đã là giao tình mười mấy năm rồi, cậu ấy thật sự là bạn tốt, nói với mình là cậu ấy sợ Tạ Vân Trì hiểu lầm quan hệ của bọn mình, nói mình ở trường đừng nói chuyện với cậu ấy nhiều quá?】
Bùi Hiến:【Ai mẹ nó sẽ hiểu nhầm quan hệ của bọn mình chứ! Lão từ khi còn nhỏ toàn cùng cậu ấy mặc quần hở đũng!】
Thiệu Trạch Vũ:【Hiến ca, gia cảnh của cậu cùng Miêu Miêu mà còn phải mặc quần hở đũng?】
Bùi Hiến:【…】
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Cái lịch sử trò chuyện kỳ quái gì vậy nè.
Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn từ bỏ ý định đọc tiếp, lại tùy tiện lướt xuống, chuẩn bị rời khỏi giao diện nhóm chat.
Trước khi thoát, trong lúc lơ đãng cô liếc thấy mấy tin nhắn của Thiệu Trạch Vũ, nhanh chóng giữ màn hình lại, chăm chú đọc.
Thiệu Trạch Vũ:【Năm lớp mình học chung lớp với Tạ Vân Trì, mình vẫn nhớ lúc đó cậu ấy rất đặc biệt… Tuy rằng con người rất ôn nhu ấm áp, nhưng dường như rất khó thân cận.】
Thư Diệu:【Đúng đúng đúng! Cậu ấy chính là như vậy!】
Thiệu Trạch Vũ:【Hơn nữa hình như lúc đó gia cảnh của cậu ấy không tốt lắm, mỗi lần xuống nhà ăn đều mua món rẻ nhất, hơn nữa nếu buổi trưa mọi người ăn còn dư lại món gì, thì buổi tối sẽ được phát miễn phí, cậu ấy sẽ ăn cái đó.】
Thiệu Trạch Vũ:【Thời điểm rảnh rỗi cơ hồ là không bao giờ nhìn thấy cậu ấy, hình như từ lúc bắt đầu học cao trung cậu ấy đã đi làm thêm, làm mấy công việc phục vụ hay rửa chén gì đó ở nhà hàng gần trường.】
Thiệu Trạch Vũ:【Mình nghe nói là sức khỏe của ba cậu ấy không tốt, hình như là mắc bệnh nan y…】
Thiệu Trạch Vũ:【Cho nên mình thấy hiện tại Tạ Vân Trì có thể thành công như vậy, thật sự đáng kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy, hồi cao trung cậu ấy phải đi làm thêm bận như vậy mà vẫn bảo trì tên của bản thân ở trên bảng vàng, nhìn cũng biết đây là con người chắc chắn sẽ thành công.】
…
Đôi môi Kỷ Minh Nguyệt hơi run.
Cô cảm thấy, dường như lúc đó cô không để ý rất nhiều sự tình.
Kỷ Minh Nguyệt do dự vài giây, rời khỏi giao diện nhóm chat, nhắn tin cho Thời Thần.
Moon:【Thời Thần, thời gian nữa nếu rảnh, chị muốn đi thăm ba mẹ em một chút. Sức khỏe của ba em hiện tại thế nào?】
Một lát sau bên kia trả lời.
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【!!! Thật ạ, chị Minh Nguyệt, chị tốt quá đi, em thật sự rất thích chị.】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【Ba của em… Sức khỏe ông ấy vẫn còn khá tốt, nhưng thật ra dì Thẩm gần đây hình như có dấu hiệu bị bệnh.】
Moon:【Dì Thẩm?】
Không phải thời gian mà là Thời Thần:【… À, là mẹ của anh trai em.】
Kỷ Minh Nguyệt lại hàn huyên với Thời Thần mấy câu, ôm chăn ngồi dậy.
… Gia đình này có chút?
Nếu nói như vậy, Tạ Vân Trì…
Tới gần giữa trưa, Kỷ Minh Nguyệt đang tính ra ngoài đi dạo, thuận tiện giải quyết chuyện cơm trưa, nhận được một cuộc điện thoại.
Vẫn giống ngày hôm qua, xa lạ, à không, hiện tại không quá xa lạ, số điện thoại của Viễn Thành.
Mới vừa nghe máy, chữ “Alo” còn chưa ra khỏi miệng, bên kia truyền đến một câu không ngắt nghỉ, giống như vừa được bơm năng lượng, liên tục truyền tới.
“Kỷ tiểu thư xin chào tôi là thư ký Phương cô đừng tắt máy tôi tìm cô có việc.”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Thư ký Phương dường như đã nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu phải nói chuyện điện thoại như thế này một lần nữa, anh thật sự sẽ PTSD vì Kỷ Minh Nguyệt.
(PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn)
“Kỷ tiểu thư, Tạ tổng hỏi lúc nào cô có thời gian rảnh, anh ấy muốn mời cô ăn cơm.” Giống như sợ cô quên mất, thư ký Phương nhắc nhở, “Ngày hôm qua ở trên xe đã thương lượng sẽ đón gió tẩy trần cho cô, cô còn nhớ không?”
“…”
Cô là mèo, không phải cá vàng, đương nhiên còn nhớ.
Nhưng mà.
Nhớ là một chuyện, cô thật sự cho rằng Tạ Vân Trì hôm qua chỉ khách khí một chút, không nghĩ tới anh thật sự tính mời cô ăn cơm.
“À.” Kỷ Minh Nguyệt uyển chuyển, “Tạ tiên sinh không phải ngày mai có bạn về nước sao, Tạ tiên sinh sẽ mời người đó ăn cơm sao?”
Hẳn là sẽ không mời đâu, cũng như vậy, Tạ Vân Trì hẳn là cũng sẽ không mời cô ăn cơm nữa?
Đầu bên kia an tĩnh trong chốc lát, tựa hồ là thư ký Phương đi xin chỉ thị của cấp trên, thanh âm của thư ký Phương rất nhanh lại truyền đến.
“Tạ tổng nói.” Thư ký Phương rất nỗ lực bắt chước ngữ khí của Tạ Vân Trì.
“Chẳng lẽ Kỷ tiểu thư muốn ăn cơm cùng bạn của Tạ tổng sao?”
…
Cái này là logic quỷ quái gì vậy.
“Cái kia, thư ký Phương, hôm nay tôi có chút việc bận. Hay là, bữa ăn để hôm khác đi?”
Đầu bên kia lại lần nữa an tĩnh, lát sau thư ký Phương lại nói.
“Được, Tạ tổng nói hôm nào cũng được, cô cứ chọn thời gian, bằng không anh ấy sẽ cảm thấy nợ cô một phần ân tình.”
Đã nói đến mức này rồi, Kỷ Minh Nguyệt cũng không còn biện pháp nào khác.
Báo cáo lịch trình cùng thời gian rảnh xong thư ký Phương mới buông tha cho cô, cúp điện thoại.
Kỷ Minh Nguyệt nằm liệt trên sô pha.
Kỳ thật không phải cô không muốn ăn cơm với Tạ Vân Trì, chỉ là cô lo lắng bản thân ở trước mặt Tạ Vân Trì sẽ trở nên mỏng manh đến mức không thể phòng bị.
Nếu lại lần nữa thích Tạ Vân Trì giống mười năm trước, cô thật sự…
Không thể lấy chồng nữa.
Cho nên hiện tại cô phải tỉnh táo mà nhìn Tạ Vân Trì.
Bạn bè! Đại tổng tài!
Bản thân phải tự cứu lấy mình thôi!
Kỳ thực Kỷ Minh Nguyệt cũng không nói sai.
Hôm nay cô thực sự có việc, hai ngày sau còn phải tiếp nhận việc quản lý phòng thí nghiệm, Vu Văn Hiên cũng sắp về nước, đoạn thời gian tiếp theo sẽ là bận rộn đến không nhìn thấy mặt trời.
Chẳng qua tới giờ cơm chiều, cô cũng không muốn ăn một bát mì lót bụng như tối hôm qua, vừa lúc Kỷ Phong có một người bạn mở quán ăn ở Viễn Thành, là quán ăn gia truyền, rất nổi tiếng, cô liền quyết định qua đó ăn.
Cũng nhân tiện chào hỏi chú Diêu.
Nghĩ như vậy, Kỷ Minh Nguyệt đến trung tâm mua sắm gần đó chọn quà, gọi điện thoại báo cho chú Diêu một tiếng, lên đường tới quán ăn.
Quán ăn cách vịnh Tinh Nguyệt không quá xa, chỉ là đến đúng giờ cao điểm buổi chiều, cô bị trì hoãn ở trên đường một lúc.
Sau khi tới quán, Kỷ Minh Nguyệt báo tên họ với tiếp tân, rất nhanh có một nhân viên phục vụ ra đón: “Là Kỷ tiểu thư sao? Mời đi theo tôi, ông chủ đã ở trong chờ cô.”
Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu đi theo nhân viên, đồng thời đánh giá xung quanh quán ăn này.
Quán ăn này thường phục vụ những vị khách giàu có, không gian riêng tư tốt, chất lượng phục vụ tốt, đồ ăn phong phú, từ trước đến nay vẫn là lựa chọn hàng đầu của những nhân vật nổi tiếng ở Viễn Thành.
Theo bước chân của nhân viên phục vụ, đi theo con đường ngoằn ngoèo dẫn đến một nơi yên tĩnh, con đường nhỏ lót đá xanh uốn lượn, dòng suối chảy róc rách dọc đường. Rẽ vào một góc, chợt thấy tầm mắt được mở rộng.
Nhân viên phục vụ đưa cô đến trước cửa một căn phòng, mỉm cười với cô: “Chính là phòng này, Kỷ tiểu thư trực tiếp vào là được.”
Kỷ Minh Nguyệt sau khi nói lời cảm ơn, đẩy cửa đi vào.
Căn phòng được bố trí rất đặc sắc, xuyên qua cửa sổ sát đất còn có thể nhìn thấy phong cảnh ao hồ bên ngoài, ánh sáng cực tốt.
… Nhưng điều này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, Kỷ Minh Nguyệt tưởng chỉ có một mình chú Diêu, vậy mà ngoài ông vẫn còn hai người khác.
Hai nam nhân trẻ tuổi.
Một người mặc áo trắng, nhìn qua có chút quen mắt; mà một người khác mặc một chiếc áo sơmi màu xanh nhạt…
Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mẹ nó.
Cô rốt cuộc vẫn nhịn xuống lời nói thô t ục.
Nói như thế nào nhỉ, đi nói với người khác là có việc bận, sau đó ở quán ăn gặp phải người ta, còn gì xấu hổ hơn không?!
Còn.
Kỷ Minh Nguyệt vừa tự hỏi vấn đề này trong lòng, chú Diêu đã dùng thực lực của bản thân nói cho cô biết đáp án…
“Ấy chà Miêu Miêu, rốt cuộc cũng tới rồi.” Chú Diêu cười đứng lên, quay đầu nói với nam nhân mặc áo sơmi xanh nhạt, “Tiểu Tạ, chú giới thiệu cho con, đây là con gái của bạn chú, tên là Kỷ Minh Nguyệt, rất thân với chú. Hôm qua con bé mới tới Viễn Thành, hôm nay đã lập tức tới đây chào hỏi chú.”
Nam nhân mặc sơmi xanh nhạt không lên tiếng, chú Diêu tiếp tục mở miệng: “Thật là, chú còn nói với con bé, người trẻ tuổi đều bận công việc, không cần thiết phải đến thăm chú. Kết quả Miêu Miêu còn nói với chú, không sao, hôm nay con bé cũng không có gì làm.”
“Nha đầu này, từ nhỏ đã rất thân với chú.”
“…”
Nam nhân kia rốt cuộc cũng nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người Kỷ Minh Nguyệt, trong giọng nói mang theo ý cười hòa hoãn.
“Phải không?” Anh trầm thấp mở miệng, “Xem ra Kỷ tiểu thư bận hay rảnh còn phải phân biệt người.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng Kỷ Miêu Miêu của chúng ta bị Tạ ca ca bắt được.